Mới đầu Hồ Mộ Y còn không dám lỗ mãng, giống như con chó con nhẹ nhàng liếm đôi môi phấn hồng mềm mại của Lãnh Y, tham luyến hương vị ngọt ngào nơi bờ môi ấy, một lần lại một lần, không biết điểm dừng.

Liếm khoảng mười phút, Hồ Mộ Y chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đẹp như làn thủ thủy sâu thẳm nhìn đôi mày dần giãn ra của Lãnh Y, hai má đượm thêm màu phấn hồng nhàn nhạt, mái tóc dài buông ngang trán, cả người lộ ra vẻ quyến rũ yêu kiều. Nhìn đôi môi mỏng manh tái nhợt của Lãnh Y vì được mình hôn mà đỏ tươi như đóa mân côi, niềm tự hào mãnh liệt trào dâng từ đáy lòng. Hồ Mộ Y liếm liếm môi, cúi người, nằm úp sấp lên ngực Lãnh Y, còn làm như mình là con tiểu hồng hồ ngày trước, làm nũng dùng hai má nhẹ nhàng cọ cọ lên ngực Lãnh Y, cảm giác mềm mại căng tròn khiến nàng quên mất thể trọng của mình hiện tại, híp mắt hưởng thụ, cơ hồ toàn bộ thân mình đều đè lên người Lãnh Y, dùng sức cọ cọ.

Trong lúc mơ màng ngủ Lãnh Y cảm thấy trên ngực như bị cái gì đè lên, đồng thời sức nặng lại không ngừng tăng thêm, chỗ ngực giống như bị muỗi đốt vậy, tê dại đến tận xương, có chút khó chịu, lại có chút hưởng thụ nói không nên lời. Nhưng vô luận Lãnh Y cố gắng thế nào cũng đều không mở mắt được, chỉ có thể bĩu môi, theo quán tính ôm lấy cái đầu nho nhỏ lông xù trước ngực, lầm bẩm nói mơ: “Hồng nhi?”

“Phải, Y Y, là Hồng nhi –” Hồ Mộ Y nhẹ giọng đáp, nước mắt tràn ra. Niềm cảm động dâng trào như thác lũ từ sâu thẳm đáy lòng, ngẩng đầu, nhìn nữ nhân làm cho mình mê mẩn kia thật sâu. Từ thân thể hồ ly đến hình dạng con người, từng chuyện giữa mình và Lãnh Y dũng mãnh ùa về trong tâm trí, bỏ qua rụt rè, ôm lấy cổ Lãnh Y, theo đuổi cơn tình triều liên miên bất tận.

Không có sự cẩn thận vừa rồi, đầu lưỡi trực tiếp tách mở quai hàm đóng chặt của Lãnh Y, như thể con rắn nhỏ thăm dò xung quanh. Vòm miệng ướt át, đầu lưỡi cứng đầu của Lãnh Y khiến nàng mê muội, dùng sức mút lấy, tham lam hút chất lỏng trong miệng Lãnh Y, không ngừng đoạt lấy chút không khí vốn đã dần loãng của hai người.

Dần dần hôn dịch xuống, trượt đến chỗ xương quai xanh của Lãnh Y thì nhẹ nhàng cắn cắn, làn da trắng mịn khiến Hồ Mộ Y vui vẻ thoải mái, như thể nổi điên ôm chặt Lãnh Y, dùng sức hôn môi, hận không thể nuốt trửng nàng vào bụng.

Dần dần, nhiệt độ dần lên cao, Hồ Mộ Y cũng không biết mình làm sao vậy, trong lòng như thể có một ngọn lửa, xao động bất an, toàn bộ thân thể như bị đốt cháy, đôi tay nóng bỏng như lửa luồn vào dưới áo Lãnh Y, cởi bỏ tầng trói buộc trên người nàng, vùi đầu vào, tìm hai trái anh đào đỏ tươi, dùng răng nhẹ nhàng cắn xé.

Thân thể bị đối xử như vậy, cho dù say rượu Lãnh Y cũng có điều phát hiện, nhíu mày, rên nhẹ một tiếng, chậm rãi mở to hai mắt, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ai ngờ mắt vừa hoàn toàn mở ra liền thấy Hồ Mộ Y đang vùi đầu trước ngực mình làm việc chăm chỉ. Sau một lát kinh ngạc, nàng trợn tròn hai mắt, vươn tay, dùng hết sức lực toàn thân đẩy ra.

“Ah –” Hồ Mộ Y đang hôn đến nghiện bị Lãnh Y đẩy một cái lảo đảo, té ngã xuống đất, nàng lại như hồn nhiên không hiểu, dùng ánh mắt phủ kín tơ máu như thể dã thú nhìn chằm chằm Lãnh Y. Ánh mắt nóng cháy của Hồ Mộ Y khiến Lãnh Y ngẩn ra, đáy lòng dâng lên một trận khủng hoảng, lôi kéo mớ quần áo hỗn độn trên người mình, co người thành một đoàn, xấu hổ nhìn Hồ Mộ Y, lại sợ là do chính mình lỗ mãng trước, chỉ có thể mở miệng ướm hỏi: “Mộ Mộ — chị –”

“A –”

Không đợi nàng nói, Hồ Mộ Y đã bật dậy, vô cùng lưu loát nhảy lên giường, gương nanh múa vuốt áp Lãnh Y dưới thân.

“Mộ Mộ, chị đây là – a–”

Đôi môi muốn phát ra tiếng bị Hồ Mộ Y không chút khách khí bao trong miệng dùng sức cắn xé, Lãnh Y sợ hãi mở to hai mắt, nhìn cái trán trơn bóng gần trong gang tấc của Hồ Mộ Y, đầu óc trống rỗng.

“Uhm uhm –”

Âm thanh giãy dụa nức nở tràn ra từ miệng, đôi môi bị Hồ Mộ Y mút đến đau. Hồ Mộ Y lại không biết hối cải, càng chiếm tiện nghi của Lãnh Y, bày tay tìm được hai khỏa mềm mại kia, dùng sức vuốt ve.

“A –”

Hành vi tùy tiện chà đạp của Hồ Mộ Y khiến cả người Lãnh Y đau đớn không chịu nổi, lửa giận nổi lên, siết chặt nắm tay, cắn răng, đem toàn bộ sức lực dồn vào chân phải, dùng hết toàn lực không một chút lưu tình hung hăng đạp một cước vào kẻ đang giở trò lưu manh trên người mình.

“A!”

Hồ Mộ Y bị đá lăn lăn mấy vòng, chật vật ngã xuống giường. Ngửa mặt nhìn lại, thấy gương mặt giận quá hóa cười đầy phẫn nộ của Lãnh Y, lập tức tỉnh táo lại, chớp chớp đôi mắt to, ôm đầu giả bộ đáng thương: “Ai ui má ơi, Y Y, đau chết mất — …….

Y Lãnh Y cắn răng căm tức nhìn Hồ Mộ Y, Hồ Mộ Y đây là đang làm cái gì? Nếu không phải giữa chừng mình tỉnh lại, có phải nàng sẽ……Không ngờ bình thường nàng nhìn đơn thuần thành thật vậy mà thực tế cũng là một tên háo sắc khốn kiếp khoác bộ lông cừu đáng yêu. Y Lãnh Y nhìn chằm chằm Hồ Mộ Y ngồi dưới đất ôm đầu lắc lắc giả bộ đáng thương, từ tận đáy lòng gào lên một câu: “Hồ Mộ Y, chị cút cho tôi!!!!!!!”

Chưa bao giờ thấy bộ dáng như thế của Lãnh Y, Hồ Mộ Y nào dám còn nói gì nữa, tay chân cùng sử dụng, chạy như bay ra ngoài.

Nửa đêm bị Lãnh Y đuổi ra khỏi nhà, Hồ Mộ Y lại giận mà không dám nói gì, một bụng lửa giận nghẹn ứ mà không thể phát tiết, nổi giận đùng đùng mở tung cửa xe, khởi động, nhanh chóng phóng về phía nhà đại tỷ, hàm răng nghiến “kèn kẹt”, tay nắm vô lăng dùng sức quá mà nổi lên màu xám trắng.

Miêu yêu chết tiệt, ngươi giỏi lắm, được lắm! Ta như ngày hôm nay tất cả đều là tại ngươi, xem ta lột da ngươi! ***

Vị Ương nơm nớp lo sợ ngồi lui ở sô pha, đáng thương nhìn Hồ Liễu, đôi mắt tràn ngập hoảng sợ: “Liễu nhi, lần này nàng nhất định phải cứu cứu ta!”

Hồ Liễu cầm điều khiển từ xa trong tay, nằm nghiêng ở sô pha, như có như không liếc mắt nhìn tivi, tức giận nói: “Đáng đời, lúc trước đã nói gì với nàng? Bảo nàng đừng đưa cho Hồng nhi ý kiến ngu ngốc gì, nàng lại không nghe. Giờ chọc phải phiền toái thì lại tới tìm ta, mặc kệ!”

“Ta không phải vì có thể chung sống hòa hợp với cô em vợ đó sao?” Vị Ương lấy lòng dịch lại gần Hồ Liễu, ôm cánh tay nàng dùng sức lay. Giờ khắc này quan trọng nhất là bảo toàn tính mạng, Hồng nhi mà phát uy thì ngay cả lão miêu cũng đều phải kiêng kị ba phần, càng đừng nói tới con tiểu miêu yêu mới ra khỏi nhà như nàng. Tôn nghiêm cái gì, đều chỉ là vật ngoài thân thôi, không cần để ý, Vị Ương chỉ cầu Hồ Liễu có thể tha thứ, giúp mình thoát khỏi ma trảo của Hồng nhi.

“Hòa hợp? Nàng và Hồng nhi? Tiểu miêu, đã lâu như vậy nàng còn không hiểu tính tình Hồng nhi sao? Việc thành công sẽ không nghĩ đến nàng, nhưng nếu hỏng việc thì kẻ thứ nhất gặp xui xẻo chắc chắn sẽ là nàng, giờ nàng có lo lắng thì có ích lợi gì?” Hồ Liễu quẳng ánh mắt xem thường về phía Vị Ương.

Vị ương cắn chặt môi, liều mạng rúc vào lòng Hồ Liễu: “Liễu nhi, nàng nhất định phải cứu cứu ta, nếu Hồng nhi đánh ta chết, nàng không phải sẽ phải thủ tiết sao!”

Hồ Liễu nhìn thân mình Vị Ương run rẩy từng trận, biết nàng thật sự sợ Hồng nhi hủy luôn xương cốt mình, tuy tức giận nàng không nghe lời, xía vào chuyện vợ chồng son nhà người ta, nhưng lại vẫn không nhịn nổi đau lòng, cúi người về phía trước, ôm lấy Vị Ương, hôn hôn cái trán của nàng nhẹ giọng an ủi: “Aish, yên tâm đi, đêm nay tiểu muội sẽ không đến đâu, ta đã tính rồi.”

“Thật sao?” Hai mắt Vị Ương tỏa sáng, như thể không tin nhìn Hồ Liễu.

“Thật.” Hồ Liễu sủng nịnh gật đầu, vỗ nhẹ lưng Vị Ương cam đoan: “Tiểu miêu, nàng phải tin tưởng công lực của ta, nếu đêm nay tiểu muội tới tìm nàng, ta liền để cho nàng áp cả đời, được không?”

Vừa dứt lời, không đợi Vị Ương phản ứng, cánh cửa ngoài phòng khách liền bị người đập vang lên.

“Rầm rầm rầm!”

“Miêu yêu chết tiệt, mở cửa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Ta muốn rút gân của ngươi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện