- Đại nhân, không xong rồi!

- Tổng đốc đại nhân, không xong rồi!

- Trọng giáp thiết kỵ, vì sao quân địch lại có trọng giáp thiết kỵ?

Các tướng lĩnh, tham mưu của sư đoàn Vân Châu, Ứng Châu kinh hoàng đi tới trước mặt Đỗ Dự và Tư Đồ Duệ, kêu trời trách đất, dường như ngày tận thế đã tới.

- Có gì mà hoảng hốt!

Đỗ Dự đã sớm tức giận đến sắc mặt tái xanh, không thèm khách khí nữa, giận dữ hét to:

- Không phải là chỉ có hai ba ngàn trọng giáp thiết kỵ thôi sao? Hoàn toàn không có khinh kỵ binh hợp đồng tác chiến, không có bộ binh theo sau bảo vệ, sao lại phải lo lắng như vậy? Đừng quên đại doanh chúng ta vẫn còn hai sư đoàn với bốn vạn quân, chỉ cần dùng răng cắn cũng có thể tiêu diệt được bọn chúng!

Bọn tướng sĩ, tham mưu quả nhiên im bặt, không kẻ nào dám kêu than nữa.

Đỗ Dự quay lại nhìn Tư Đồ Duệ thần sắc ngưng trọng, một lúc sau mới hạ lệnh:

- Hai liên đội trọng trang bộ binh của sư đoàn số Ba Vân Châu thủ ở mặt trước, hai liên đội trọng trang bộ binh của sư đoàn số Hai Ứng Châu chia ra hai cánh vòng qua trọng giáp thiết kỵ của quân địch, tiếp tục chặn cửa quan, tuyệt đối không để cho bộ binh của địch trong quan ra ngoài. Các liên đội còn lại thủ trong đại doanh, không được lầm lẫn!

- Dạ!

Đám tướng sĩ tham mưu vây quanh giá trống lúc này mới vội vàng rời đi.

--------------

Pháo đài Hà Tây.

Hơn một ngàn sợi dây thừng đã được cột vào chân những cây gỗ đang chống đỡ tường quan dưới hầm, hơn năm ngàn binh sĩ của liên đội Bạch Hỉ nắm chặt đầu dây đứng ra xa chuẩn bị. Bởi vì khẩn trương quá mức, các đốt tay nắm dây của bọn họ đều trắng bệch ra, lưng bàn tay cũng nổi lên những sợi gân xanh.

Liên đội hỗn hợp vừa kỵ binh vừa bộ binh của Chiến Ưng, hai trăm Thanh Y vệ của Triệu Thanh Hạm, còn có ba liên đội trọng trang bộ binh đã đứng nghiêm chờ đợi. Giờ phút này đang rất khẩn trương chờ đến giây phút xuất quan, vẻ căng thẳng tràn ngập trên từng gương mặt của các tướng sĩ, ngay cả không khí chung quanh cũng dường như bắt đầu trở nên ngưng trệ, làm cho người ta cảm thấy ngạt thở.

Hít thật sâu một hơi, Lôi Minh giơ cao tay phải lên ra hiệu.

Bạch Hỉ đang khẩn trương chờ đợi mệnh lệnh của Lôi Minh, vừa thấy Lôi Minh ra hiệu cũng lập tức vung tay, ngửa mặt lên trời thét dài:

- Động thủ….

Hơn năm ngàn tên binh sĩ đồng thời gầm lên một tiếng long trời, cứ bốn năm người làm một tổ bắt đầu ra sức kéo mạnh dây thừng trong tay. Hơn một ngàn cây gỗ đang chống đỡ tường quan trong nháy mắt đã bị kéo ngã nhào, tường quan nguy nga cao vút hơi lắc nhẹ một cái, sau đó từ từ ngã xuống…

Hơn năm ngàn binh sĩ của liên đội Bạch Hỉ đã nhanh chóng lui lại thật xa ở khoảng cách an toàn, một hàng trọng trang bộ binh đứng trước tất cả mọi người đã nhanh chóng giơ những chiếc thuẫn nặng nề lên, tạo thành một bức tường thuẫn thật là kiên cố, chuẩn bị đón đỡ đá vụn sẽ bay ra loạn xạ.

--------------

Đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.

Tư Đồ Duệ cầm dùi trống trên tay, mặt mày nghiêm trọng đứng thẫn thờ trước chiếc trống hành quân to lớn. Bây giờ Tư Đồ Duệ không còn lòng dạ nào mà đánh trống nữa, tất cả tinh thần của hắn đều đã tập trung hết vào cánh quân trọng giáp thiết kỵ vẫn đang tìm cách lao thẳng về phía đại doanh.

Sau khi đã vượt qua hai liên đội trọng trang bộ binh đầu tiên, cánh quân trọng giáp thiết kỵ của địch không hề ngừng nghỉ, lập tức phát động tiến công mãnh liệt thẳng về hướng đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt. Sau khi lấy đà một đoạn ngắn, cánh quân trọng giáp thiết kỵ liền hung hăng phi cả người lẫn ngựa xông thẳng vào hàng rào doanh, dùng máu thịt của người lẫn ngựa mở ra một con đường máu xông thẳng về phía trước.

Sau đó cánh quân trọng giáp thiết kỵ thậm chí điên cuồng giẫm cả lên thi thể đồng bọn mà ép tới, hung hãn đụng cả vào đội hình đợi sẵn của trọng trang bộ binh đế quốc Minh Nguyệt bên trong đại doanh. Chỉ trong thoáng chốc đao cong thương gãy, máu thịt bay tung toé, thậm chí đến cả Tư Đồ Duệ và Đỗ Dự ở cách xa cả mấy trăm bước đều phảng phất nghe thấy tiếng trọng giáp thiết kỵ rơi phịch xuống đất cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn kinh khủng của binh sĩ cả hai bên.

Hít thật sâu một hơi, Tư Đồ Duệ bùi ngùi cảm thán:

- Quả thật không hổ là Mạnh Hổ, không ngờ chỉ bằng vào áo giáp của trọng trang bộ binh và chiến mã của khinh kỵ binh mà lập nên một cánh quân trọng giáp thiết kỵ. Mặc dù lực sát thương còn kém xa mới so sánh được với trọng giáp thiết kỵ chính quy của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn, thế nhưng để công phá hàng phòng ngự của trọng trang bộ binh cũng đã quá thừa.

Đến lúc này, Tư Đồ Duệ đã hiểu được cánh quân "trọng giáp thiết kỵ" kia xuất phát từ đâu, trong lòng không khỏi cảm thán vì hành động đầy sáng tạo của Mạnh Hổ, thầm nghĩ tên Mạnh Hổ này quả thật là nhân tài hiếm có trên đời, dám phá vỡ những tư duy tập quán cũ kỹ, có thể nghĩ những chuyện người khác không thể nghĩ, làm những chuyện người khác không thể làm.

- Đúng vậy, ý nghĩ này của Mạnh Hổ quả thật là không thể nào tưởng tượng được!

Đỗ Dự phụ hoạ, thần sắc ngưng trọng nói:

- Trọng trang bộ binh ở mặt trước đại doanh chỉ sợ không thể ngăn cản được lâu, cũng may hai cánh trọng trang bộ binh đã bọc cánh thành công, chỉ cần vít chặt cửa quan, không để cho bộ binh của quân địch bên trong quan ra ngoài, vậy việc đánh tan hơn hai ngàn "trọng giáp thiết kỵ" kia cũng không có gì khó, quân ta cũng không có quá nhiều tổn thất.

Tư Đồ Duệ nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu.

Trọng giáp thiết kỵ mặc dù có lực công kích cực kỳ kinh khủng, nhưng bởi vì phải mang theo trọng lượng quá lớn, cho nên chiến mã rất khó duy trì thế công trong thời gian dài. Nếu như không có khinh kỵ binh hoặc là bộ binh hợp đồng tác chiến, đám trọng giáp thiết kỵ đương nhiên sẽ lâm vào vòng vây trùng điệp của khinh bộ binh đế quốc Minh Nguyệt, lúc mà chiến mã kiệt sức cũng chính là lúc cánh quân "trọng giáp thiết kỵ" ấy phải diệt vong.

- Bây giờ…

Đỗ Dự hít sâu một hơi, ngưng trọng nói:

- Phải xem hai cánh trọng trang bộ binh vòng hai bên cánh có thể chặn được cửa quan hay không…

Rầm…

Đỗ Dự vừa dứt lời, trời đất đột nhiên vang lên một trận nổ ầm vang đinh tai nhức óc, mặt đất rung chuyển một trận nặng nề, Đỗ Dự bị giật mình, suýt nữa lộn cổ từ trên giá trống xuống đất.

Chuyện gì xảy ra?

Trên mặt Đỗ Dự đã mất đi vẻ trấn tĩnh vốn có, kinh hoàng hỏi:

- Tổng đốc đại nhân, đây là tiếng gì vậy?

Tư Đồ Duệ chưa kịp trả lời, Đỗ Dự đã nghe một tiếng hít thật dài, hắn vội vã nhìn lên, chỉ thấy Tư Đồ Duệ đang căng thẳng nhìn về phía trước. Trong đôi mắt vốn tràn đầy tự tin, trấn tĩnh ung dung, giờ này rõ ràng toát ra vẻ khiếp sợ hiếm thấy, lại còn vẻ khó tin toát ra từ trong sâu thẳm đáy lòng…

- Đây là…

Đỗ Dự máy móc ngẩng đầu lên, lúc này mới giật mình phát hiện tường quan cao vút của pháo đài Hà Tây không ngờ đã đổ sụp một đoạn rất lớn ở giữa. Dưới trời đêm đen kịt, bụi đất cuồn cuộn bốc lên mãnh liệt dưới ánh đuốc sáng ngời, vô số mảnh đá vụn bắn ra tung toé khắp nơi, tuy cách rất xa nhưng vẫn phảng phất nghe được những tiếng rít xé không gian.

Không đợi cho đám bụi đất khổng lồ đang bốc lên cuồn cuộn kịp tan đi, tiếng gầm long trời lở đất từ trong quan đã nổi lên vang dậy.

Chỉ trong thoáng chốc, vô số quân của đế quốc Quang Huy đã băng ngang qua đám bụi mù trời, hai liên đội trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang chuẩn bị chặn cửa quan còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau trận sập đổ tường quan kinh thiên động địa kia, thì hơn hai ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Quang Huy đã xông ra theo đoạn tường quan vừa phá, vung chiến đao lên giết tới…

Phù…

Tư Đồ Duệ thở ra một hơi thật dài, rốt cục đã hồi phục lại tinh thần sau cơn kinh hãi khi nãy, nghiêm nghị nói:

- Thật là một kẻ vừa điên cuồng vừa đáng sợ, không ngờ lại dám huỷ quan mà ra!

Đỗ Dự rốt cục cũng đã hồi phục sau tiếng nổ kia, vội vã đến trước mặt Tư Đồ Duệ khuyên:

- Tổng đốc đại nhân, nơi này đã không còn an toàn, người hãy mau mau trở về lều!

- Không, bản Tổng đốc không đi đâu cả!

Tư Đồ Duệ gạt Đỗ Dự sang một bên, cao giọng quát to:

- Báo cho tướng sĩ toàn quân, bản Tổng đốc vẫn ở nơi đây, đánh trống trợ uy cho bọn họ!

Dứt lời, Tư Đồ Duệ lập tức giơ dùi trống mạnh mẽ nện lên chiếc trống cao bằng hai người lớn, thoáng chốc phát ra một tiếng "Thùng" thật lớn.

Đỗ Dự đã biết rõ tính nết cùa Tư Đồ Duệ, không dám khuyên nữa, chỉ có thể phân phó cận vệ quân phòng bị thật cẩn thận, lại sai người chạy về lều lớn ở trung quân lấy áo giáp của Tư Đồ Duệ mang ra. Tư Đồ Duệ là trụ cột của quân đội đế quốc Minh Nguyệt, vạn nhất hắn trong lúc hai bên hỗn chiến bị tên bay đạn lạc gây thương tích, vậy thì thật quá oan uổng.

--------------

Mạnh Hổ đang tung hoành giữa đám loạn quân mở đường tiến về phía trước cũng bị tiếng nổ làm cho kinh động, hắn vội quay đầu nhìn lại, tường quan vốn cao sừng sững đã biến mất giữa đám bụi mịt mù, các tướng sĩ bộ binh của đế quốc Quang Huy đã theo chỗ tường sập tràn ra, xuyên qua đám bụi đất vẫn còn bốc mịt mù.

- Trưởng quan!

Niễn Tử giục ngựa tới cạnh Mạnh Hổ, hưng phấn thét lớn:

- Người của ta đã phá quan đánh tới rồi!

Mạnh Hổ một thương đánh bay một tên binh sĩ đế quốc Minh Nguyệt đang ngăn trước mặt, thét dài:

- Các huynh đệ, đã đến lúc liều mạng, tất cả theo bản trưởng quan… Nhắm thẳng trung quân của đế quốc Minh Nguyệt, chém chết Tư Đồ Duệ!

Dứt lời, Mạnh Hổ vung thương thúc ngựa, nhắm thẳng trung quân đế quốc Minh Nguyệt.

- Chém chết Tư Đồ Duệ!

- Chém chết Tư Đồ Duệ!

- Chém chết Tư Đồ Duệ!

Trong tiếng thét gào như long trời lở đất, hơn ngàn "trọng giáp thiết kỵ" còn sống sót theo sát phía sau Mạnh Hổ, thọc sâu vào trung quân của đế quốc Minh Nguyệt. Một cánh quân của đế quốc Minh Nguyệt từ mé bên xông ra, cố gắng ngăn cản bầy hổ lang đang xông vào, tuy nhiên chỉ trong thoáng chốc, đã bị nghiền nát tả tơi, không còn manh giáp.

- Thùng!

- Thùng thùng!

- Thùng thùng!

- Thùng thùng thùng!

Từng hồi trống trận giàu tiết tấu truyền đến từ phía trước cách đó không xa.

Trống trận!?

Đôi mắt Mạnh Hổ trong thoáng chốc co rút lại, trống trận của đại quân đế quốc Minh Nguyệt đã ở ngay trước mặt, lều của Tư Đồ Duệ ở trung quân tất nhiên cũng chỉ ở quanh đó mà thôi.

Mạnh Hổ ghìm mạnh dây cương, chiến mã hí lên một tiếng rồi lui lại vài bước, đột nhiên Mạnh Hổ thả lỏng dây cương, sau đó thúc hai chân thật mạnh vào bụng chiến mã, chiến mã nhất thời nghếch đầu lên hung hăng xông thẳng về phía trước, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã đạt tới tốc độ kinh người.

Đột nhiên trước mặt xuất hiện một dãy hàng rào cao bằng hai người ngăn trở đường đi!

Mắt thấy cả người lẫn ngựa sẽ đâm thẳng vào hàng rào, đột nhiên Mạnh Hổ giật mạnh dây cương, chiến mã ngẩng đầu hí dài một tiếng bay thẳng lên không, thân hình to lớn nặng nề mang theo một luồng kình phong ào ạt bay qua đỉnh hàng rào, thẳng về phía trước hơn mười thước mới nặng nề rơi xuống đất. Thớt ngựa mà Mạnh Hổ đang cỡi là lấy của Chiến Ưng, không hổ là trong ngàn vạn con mới chọn ra được một, sức nặng kinh hồn của cả người lẫn ngựa rơi thẳng xuống đất vẫn không hề hấn gì, chỉ là chúi về phía trước mấy bước, có hơi loạng choạng nhưng cuối cùng cũng ổn định được thân hình.

Tiếng trống trận trầm thấp hùng hồn đột nhiên đứt đoạn, tiếng gào thét tứ bề cũng dường như lắng xuống trong phút chốc.

Không trung yên tĩnh lạ thường, một sự im lặng làm cho người khác cảm thấy ngạt thở. Mạnh Hổ ghìm chiến mã đứng lại nhìn quanh, một cái trống trận cao bằng hai người đã lọt vào tầm mắt hắn. Trên cái giá khổng lồ của chiếc trống ấy, một tên binh sĩ đã có tuổi của đế quốc Minh Nguyệt đang cầm dùi trống trong tay đứng sừng sững hiên ngang. Tên binh sĩ ấy dường như bị sự xuất hiện bất ngờ của Mạnh Hổ làm cho choáng váng, cứ như vậy nhìn Mạnh Hổ trân trối, không hề có cử động gì khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện