Trong đại sảnh của Tiêu Diêu sơn trang.

Văn Vô Thành và Trương Hán Đỉnh đang đánh cờ, lúc này quân của Văn Vô Thành đã hình thành một con rồng lớn bao vây quân của Trương Hán Đỉnh*. Trương Hán Đỉnh suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy đại thế đã mất, đành phải buông cờ nhận thua, giọng hết sức buồn bã:

- Không ngờ chẳng những y thuật của Vô Thành huynh vô cùng cao mình, kỳ thuật lại cũng xuất quỷ nhập thần như vậy!

(*Đây là cờ vây.)

Văn Vô Thành ung dung đáp:

- May mắn mà thôi.

Trương Hán Đỉnh cười khổ, phải nói là hắn vô cùng oan uổng, vốn Hồi Xuân quán của hắn ở Lạc Kinh phải nói rằng vô cùng hưng vượng, sinh ý dồi dào, thu nhập quả thật không nhỏ, thừa sức lo lắng chi phí ăn uống cho cả nhà già trẻ lớn bé. Ai có ngờ đâu trời giáng tai hoạ xuống, từ ngày Văn Vô Thành bước vào Hồi Xuân quán của hắn tới nay, vô tình bị cuốn vào vụ cứu thoát Mạnh Hổ vô cùng oan uổng.

Bây giờ không thể ở lại Lạc Kinh nữa, thậm chí ngay cả đế quốc Quang Huy cũng không thể nào ở được.

Nhưng chuyện làm cho Trương Hán Đỉnh cảm thấy buồn bực chính là cho tới bây giờ cả nhà già trẻ lớn bé của hắn vẫn chưa được tự do, vẫn còn bị người ta nhốt bên trong Tiêu Diêu sơn trang này. Tuy ngoài miệng Văn Vô Thành nói rằng chỉ cần cứu được Mạnh Hổ ra sẽ thả cho bọn họ đi, nhưng trong lòng Trương Hán Đỉnh vẫn hơi lo sợ, sợ rằng người ta sẽ giết người diệt khẩu.

Nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ với vẻ lo âu, Trương Hán Đỉnh hỏi:

- Vô Thành huynh, tính theo thời gian, các người cũng phải cứu được người về rồi mới phải chứ?

- Đừng vội, Hán Đỉnh huynh, đừng vội!

Văn Vô Thành mỉm cười:

- Đến lúc thì sẽ về tới thôi.

- Ôi…

Trương Hán Đỉnh thở dài, đành phải bất đắc dĩ ngồi xuống, cũng không còn cách nào khác, hiện tại cả nhà già trẻ lớn bé đều nằm trong tay người ta, chuyện duy nhất bây giờ mà hắn có thể làm là nghe theo mệnh trời mà thôi.

- Hí….

Đúng lúc này bên ngoài sơn trang bỗng nhiên vang lên tiếng ngựa hí rõ to.

Trương Hán Đỉnh đứng bật dậy, trên mặt lộ vẻ mong chờ pha lẫn lo âu, Văn Vô Thành bên cạnh lại dung dung cầm ấm trà lên châm đầy vào chén hớp một ngụm, sau đó mới thản nhiên đứng dậy:

- Về tới rồi, Hán Đỉnh huynh, nghe nói vị Mạnh Hổ này là mãnh tướng thiên hạ vô song, ta và ngươi nên đi gặp cho biết.

Lập tức Văn Vô Thành và Trương Hán Đỉnh còn có Sơn Báo và mấy tên hộ viện trong sơn trang đi ra ngoài cửa lớn của sơn trang. Chỉ thấy hai kỵ sĩ đang giục ngựa phi như bay trên đường dẫn vào sơn trang, chỉ trong thoáng chốc, hai kỵ sĩ kia đã vọt tới cửa lớn. Khi vừa tới, một kỵ sĩ nhẹ nhàng ghìm cương ngựa lại, tuấn mã đang cỡi lập tức dựng đứng thân trước, hai vó trước đá lung tung trên không vài cái, đến khi rơi xuống đất lập tức đã dừng hẳn lại.

- Thuật cỡi ngựa thật là điêu luyện.

Văn Vô Thành vỗ tay khen:

- Vị này chính là tướng quân Mạnh Hổ đại danh đỉnh đỉnh có phải không?

Mạnh Hổ tung mình xuống ngựa, đi nhanh hai bước tới trước mặt Văn Vô Thành, đột ngột co một gối quỳ xuống đất, vẻ mặt thành khẩn nói:

- Vị này chính là Văn Vô Thành Văn tiên sinh có phải không? Ân cứu mạng không dám nói câu báo đáp, từ đây về sau chỉ cần tiên sinh có chuyện sai khiến, dù cho phải vượt qua rừng đao biển lửa, tại hạ cũng không dám từ nan!

- Quá lời rồi, quá lời rồi, tướng quân quá lời rồi!

Văn Vô Thành khẽ biến sắc, vội vàng tiến tới nâng Mạnh Hổ dậy, mỉm cười nói:

- Mặc dù triều đình đã tuyên cáo khắp thiên hạ, nói xấu tướng quân là nghịch tặc phản quốc, nhưng người sáng suốt đều biết sự thật rốt cục không phải như vậy. Cho nên tướng quân vẫn là anh hùng đế quốc, tại hạ bất quá chỉ là một tên thảo dân nhỏ bé, không đảm đương nổi đại lễ của anh hùng đế quốc như thế!

- Anh hùng đế quốc?

Mạnh Hổ mỉm cười:

- Tên nhãi Mông Diễn làm điều ngang ngược, trong mắt tại hạ sớm đã không có triều đình đế quốc, còn nói đến anh hùng đế quốc làm gì nữa? Lần này đi đại hoang nguyên, tại hạ sẽ chiêu mộ trăm vạn tinh binh, đợi đến cuối Thu năm sau thời cơ chín muồi, lập tức sẽ xuôi Nam thẳng tới Lạc Kinh, tự tay tiêu diệt vương triều của Mông gia.

- Cũng phải!

Văn Vô Thành vui vẻ nói:

- Vương triều của Mông gia kéo dài ngàn năm, vận số đã hết, cũng đã đến lúc phải nhường lại đại quyền cho người khác.

- Ôi, các người đang làm gì vậy?

Mông Nghiên bên cạnh lúc này mới xen vào, gắt giọng:

- Còn không mau vào trong trang nói chuyện, còn nữa, Văn tiên sinh, cảm phiền ngươi giải dùm kịch độc trên người chàng….

- Ha ha, hẳn rồi!

Văn Vô Thành mỉm cười:

- Chỉ giơ tay nhấc chân một chút là xong thôi!

--------------

Trong nháy mắt hai ngày đã trôi qua.

Trong hoàng cung Lạc Kinh, tẩm cung của Mông Diễn, Sử Di Viễn bị triệu vào tẩm cung ngay trong đêm.

Thấy Sử Di Viễn, Mông Diễn không còn vồn vã thân thiết như trước kia nữa, chỉ lạnh nhạt hỏi:

- Chuyện mà trẫm giao, ngươi đã làm cho ổn thoả chưa? Đã bắt Mạnh Hổ lại được chưa vậy?

Sử Di Viễn bình tĩnh đáp:

- Bệ hạ, Mạnh Hổ đã bị độc phát mà chết, thi thể của hắn lão thần đã tìm được, hiện tại còn đang ở ngoài cửa Chính Dương.

- Sao?

Vẻ mặt Mông Diễn hoà hoãn trở lại, hỏi tiếp:

- Mạnh Hổ quả thật đã chết rồi sao?

Sử Di Viễn cười âm hiểm:

- Kịch độc của lão thần không ai có thể giải được, Mạnh Hổ đương nhiên không thể nào thoát chết.

Mông Diễn nói:

- Sử ái khanh, ngươi lập tức cho người mang thi thể Mạnh Hổ trình lên, trẫm muốn đích thân khám nghiệm tử thi!

Đối với Mông Diễn mà nói, sự uy hiếp của Mạnh Hổ quả thật là quá lớn, nếu không tận mắt thấy thi thể của Mạnh Hổ, Mông Diễn hắn vẫn còn cảm thấy lo âu. Sử Di Viễn đã chuẩn bị từ trước, lập tức dặn dò nội thị ra ngoài cửa Chính Dương, mang "thi thể của Mạnh Hổ" đã xử lý tốt vào trong hoàng thành, mang thẳng vào tẩm cung của Mông Diễn. Đến nước này rồi, Mông Diễn cũng không còn nghi thần nghi quỷ gì nữa.

--------------

Tiêu Diêu sơn trang.

Văn Vô Thành hết sức cẩn thận nhổ những cây kim châm trên người Mạnh Hổ ra, mười mấy cây kim châm vốn màu trắng bạc lúc này không ngờ toàn bộ đã biến thành màu đen. Văn Vô Thành thuận tay đem kim châm quăng vào chậu nước bên cạnh, chậu nước vốn trong suốt chỉ trong thoáng chốc đã trở nên đen như mực.

- Tốt lắm, độc tính trên người tướng quân đã giải xong hết hoàn toàn.

Văn Vô Thành tiếp lấy chiến khăn ướt trên tay thị nữ lau mồ hôi trên trán, sau đó cúi đầu quan sát Mạnh Hổ còn đang say ngủ, rồi quay lại nói với Mông Nghiên bên cạnh:

- Tuy nhiên hiện tại thân thể tướng quân đã vô cùng suy nhược, hơn nữa vì muốn trợ giúp tướng quân chạy thoát khỏi cảnh kỹ trường, tại hạ đã cho tướng quân uống một loại bổ dược. Tuy rằng lúc ấy bổ dược làm cho thể lực của tướng quân tăng lên rất nhiều, nhưng sau khi tác dụng tăng cường thể lực đã hết lại làm tổn hại thân thể tướng quân không phải ít, cho nên phải vài ngày nữa tướng quân mới có thể hành động như thường.

- Ừ!

Mông Nghiên tỏ ra vô cùng cảm kích:

- Tiên sinh vất vả quá!

Văn Vô Thành khoát khoát tay, mỉm cười nói:

- Công chúa điện hạ không cần khách sáo, ta đã có nói qua, đây chỉ mất công giơ tay nhấc chân một chút mà thôi!

Sơn Báo bên cạnh quỳ sụp xuống trước mặt Văn Vô Thành, vẻ mặt kích động nói:

- Tiên sinh đã cứu mạng tướng quân của ta, cũng chính là đại ân nhân của Sơn Báo ta, càng là ân nhân của toàn thể quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta. Sơn Báo thay mặt các huynh đệ của quân đoàn Mãnh Hổ, khấu đầu tạ ơn tiên sinh!

--------------

Ở hành tỉnh Bắc Phương của đế quốc Quang Huy, ngay biên giới.

Hơn hai ngàn kỵ binh "quân đoàn Bắc Phương" đang men theo biên giới tiến thẳng về phía Đông. Hơn hai ngàn kỵ binh "quân đoàn Bắc Phương" này không phải là tướng sĩ chân chính của quân đoàn Bắc Phương, mà là Hùng Bá Thiên dẫn theo hơn hai ngàn Man nhân, Trương Hưng Bá dẫn theo hơn hai trăm tàn binh đội cận vệ cùng với năm trăm tên công nhân từ hành tỉnh Tây Bộ.

Sau khi vượt qua Hồ Lô cốc tiến vào đại thảo nguyên Mạc Nam, cả bọn hơn hai ngàn người liền cải trang thành tướng sĩ của quân đoàn Bắc Phương đốt giết cướp bóc thẳng về hướng Đông. Có khi lại cải trang thành kỵ binh của đế quốc Tinh Hà vượt qua biên giới phía Nam cướp bóc dân cư vùng biên giới của hành tỉnh Bắc Phương, có khi lại quay đầu lên phía Bắc cướp của dân du mục trên đại thảo nguyên Mạc Nam.

Có đôi khi vì muốn thoát khỏi đám truy binh của đế quốc Tinh Hà và quân đoàn Bắc Phương, hơn hai ngàn kỵ binh này lại phải quay đầu về hướng Tây.

Từ khi chạy thẳng về phía Đông, cuộc sống thường ngày của hơn hai ngàn tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ vô cùng thoải mái, tuy rằng cũng có khi khinh kỵ binh của đế quốc Tinh Hà và khinh kỵ binh của quân đoàn Bắc Phương bám theo đuổi giết, nhưng bọn họ không sợ. Nếu bị khinh kỵ binh của đế quốc Tinh Hà đuổi theo quá gấp thì chạy xuống phía Nam vào địa phận của hành tỉnh Bắc Phương, nếu bị khinh kỵ binh của quân đoàn Bắc Phương đuổi quá gấp thì quay đầu chạy vào đại thảo nguyên Mạc Nam. Dù sao đế quốc Tinh Hà và đế quốc Quang Huy vẫn đang trong tình trạng chiến tranh, cho nên quân đội của hai nước không thể liên thủ đối phó với người của quân đoàn Mãnh Hổ.

Tuy nhiên cũng không phải tất cả mọi chuyện đều thuận lợi như vậy.

Nhất là hiện tại các tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ đã nghe được tin Mạnh Hổ bị bắt. Ngày hôm qua sau khi hơn hai ngàn tướng sĩ dẹp xong một thôn ở biên giới của hành tỉnh Bắc Phương, một tên tiểu đội trưởng cận vệ quân trong lúc vô tình đã nghe thôn dân bàn tán chuyện này. Sau đó vì không kịp thời phong toả tin tức, cuối cùng đã truyền ra khắp toàn quân.

Sau đó, tuy rằng Cổ Vô Đạo, Hùng Bá Thiên và Trương Hưng Bá đã cực lực bác bỏ tin đồn, nhưng các tướng sĩ vẫn đang nửa tin nửa ngờ.

Chuyện duy nhất đáng mừng chính là đám Man nhân dưới quyền Hùng Bá Thiên căn bản không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện này. Dù sao chuyến đi đại hoang nguyên lần này đối với bọn họ mà nói đúng là trở về cố hương, cho dù trước mặt có giăng đầy cạm bẫy, bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà tiến về phía trước. Tuy rằng tin tức Mạnh Hổ bị bắt làm cho bọn họ cảm thây tiếc nuối, nhưng cũng không thể làm tan biến ý muốn trở về cố hương trong lòng bọn họ. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Về phần năm trăm công nhân ở hành tỉnh Tây Bộ, vốn là bị ép buộc phải đi, căn bản cũng không ảnh hưởng gì đến bọn họ, đương nhiên không cần quan tâm tới bọn họ nghĩ gì.

Chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là đội cận vệ dưới quyền Trương Hưng Bá. Vừa nghe được tin tức đáng buồn kia, tên tiểu đội trưởng ấy đã làm ầm ĩ lên đòi quay đầu trở về phía Nam, chạy thẳng tới Lạc Kinh nghĩ cách cứu thoát Mạnh Hổ. Trương Hưng Bá cũng có ý này, đối với Trương Hưng Bá, Mạnh Hổ chính là tất cả của quân đoàn Mãnh Hổ, nếu Mạnh Hổ đã mất đi, vậy đi tới đại hoang nguyên còn có ý nghĩa gì nữa?!

- Quân sư, chúng ta phải quay về phía Nam!

Trương Hưng Bá nói như chém đinh chặt sắt:

- Phải cứu tướng quân ra!

- Tin đồn nhảm, đây nhất định là tin đồn nhảm mà thôi!

Cổ Vô Đạo lạnh lùng nói:

- Cạm bẫy, đây nhất định là một cái bẫy do Mã Tứ Phong và quân đoàn Bắc Phương thiết lập ra, nếu như chúng ta thật sự quay về phía Nam, vậy coi như chui đầu vào bẫy của bọn chúng!

- Không đúng!

Trương Hưng Bá trầm giọng nói:

- Việc này thoạt nhìn không giống như là bẫy rập, bởi vì ở liên tiếp vài thôn chúng ta đều nghe được tin tức giống y như vậy. Hơn nữa cho dù là bẫy, chùng ta cũng phải chạy xuống phía Nam, vạn nhất tướng quân thật sự đã thất thủ bị bắt thì sao? Nếu chúng ta không đi cứu ngài, vậy tướng quân ngài hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

- Tầm bậy!

Cổ Vô Đạo cau mày:

- Nếu như thật sự tướng quân thất thủ bị bắt, với tính tình ác độc của Sử Di Viễn và Mông Diễn, sao thể để cho tướng quân ngài còn sống? Lại vì sao để tướng quân ngài tham gia giác đấu ở cảnh kỹ trường? Huống chi cho dù bây giờ tướng quân thật sự đang là võ sĩ giác đấu ở cảnh kỹ trường, với chút binh lực ít ỏi của chúng ta xuôi Nam về Lạc Kinh cứu viện, có thể cứu được tướng quân ngài sao? E rằng chỉ là đi chịu chết mà thôi!

- Ta không cần biết!

Trương Hưng Bá nóng nảy kêu to:

- Bất kể như thế nào ta cũng phải đi Lạc Kinh, đội cận vệ cũng phải đi Lạc Kinh!

- Ngươi dám!

Cổ Vô Đạo đột nhiên giơ bội đao mà Mạnh Hổ đã tặng, còn có phong thư do tự tay Mạnh Hổ viết ra, lớn tiếng quát:

- Bội đao tuỳ thân do tướng quân ban tặng ở đây, thấy đao cũng giống như thấy tướng quân, những kẻ không tuân theo hiệu lệnh của bản quân sư, lập tức phải rơi đầu dưới đao này!

Thấy Cổ Vô Đạo lấy bội đao do Mạnh Hổ ban tặng ra, Trương Hưng Bá chỉ còn nước thở dài áo não, lấy hai tay ôm đầu ngồi gục mặt xuống.

Cổ Vô Đạo thở dài một tiếng, bước tới bên cạnh Trương Hưng Bá vỗ vỗ vào vai hắn, cất tiếng khuyên nhủ:

- Hưng Bá tướng quân, có câu cát nhân thiên tướng, nếu như tướng quân không bị quân địch bắt, như vậy sớm hay muộn ngài cũng sẽ tới hội hợp với chúng ta. Nếu như tướng quân thật sự thất thủ bị bắt, ngài cũng sẽ gặp dữ hoá lành, rốt cục cũng chạy thoát mà thôi. Chuyện duy nhất bây giờ chúng ta có thể làm chính là đem số huynh đệ còn lại cùng với năm trăm công nhân đưa tới đại hoang nguyên, đây chính là hy vọng của tướng quân, cũng là hy vọng của quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta!

--------------

Tiêu Diêu sơn trang.

Thời gian ba ngày trôi qua nhanh như chớp, dưới sự chăm sóc tận tình của Mông Nghiên, thân thể của Mạnh Hổ đã gần như hoàn toàn khôi phục.

Sáng hôm nay, Văn Vô Thành ngoài dự đoán của mọi người lại đến chào từ biệt Mông Nghiên và Mạnh Hổ:

- Công chúa điện hạ, thân thể của tướng quân Mạnh Hổ đã gần như khôi phục hoàn toàn. Theo như tình hình khôi phục, tin chắc rằng trong cơ thể của tướng quân sẽ không còn sót độc tính. Đến đây sứ mệnh của tại hạ đã hoàn thành, hiện tại là lúc phải cáo từ.

Mạnh Hổ ngạc nhiên hỏi lại:

- Tiên sinh phải đi hay sao?

Nghe Văn Vô Thành nói muốn ra đi, bỗng nhiên trong lòng Mạnh Hổ trở nên vô cùng khẩn trương, lúc này quân đoàn Mãnh Hổ thiếu cái gì nhất? Không phải mãnh tướng kiêu dũng thiện chiến, cũng không phải binh sĩ kinh nghiệm sa trường lão luyện, cũng không phải trang bị hoàn mỹ, càng không phải là lương thảo quân nhu sung túc. Hiện tại cái mà quân đoàn Mãnh Hổ thiếu thốn nhất chính là mưu sĩ tài giỏi!

Sơn Báo đã sớm đưa một phong thư khác của Tất Điêu Tử cho Mạnh Hổ.

Hiển nhiên Tất Điêu Tử đã sớm có chuẩn bị từ trước, hắn tin chắc Văn Vô Thành có thể cứu thoát Mạnh Hổ cho nên mới viết phong thư này. Trong thư, Tất Điêu Tử vô cùng ca ngời Văn Vô Thành, có thể nói là đưa Văn Vô Thành lên tới tận mây xanh! Lại dặn dò Mạnh Hổ bằng bất cứ giá nào cũng phải trói chặt Văn Vô Thành vào chiến xa là quân đoàn Mãnh Hổ, tuyệt đối không thể để cho Văn Vô Thành ra đi.

Chuyện quan trọng nhất chính là năng lực của Văn Vô Thành, Mạnh Hổ đã được lĩnh giáo qua.

Đội cảnh vệ ở cảnh kỹ trường phía Nam thành Lạc Kinh không phải là không nghiêm ngặt, Sử Di Viễn và Mông Diễn lại càng không phải là người không cẩn thận. Theo cách nhìn của đa số người, nếu muốn cứu thoát Mạnh Hổ ra là tuyệt đối không có khả năng, nhưng Văn Vô Thành lại cứu Mạnh Hổ ra một cách dễ dàng, hơn nữa còn sắp đặt kế hoạch giúp cho Mạnh Hổ thoát khỏi truy binh.

Mạnh Hổ hiểu rất rõ rằng, thủ đoạn càng đơn giản lại càng cao minh, Văn Vô Thành có thể làm cho chuyện phức tạp trở thành đơn giản, không cần tốn nhiều công sức đã cứu được Mạnh Hổ ra, chuyện đó đã hoàn toàn chứng minh được hắn là một mưu sĩ mưu lược cao minh đến mức nào. Một vị mưu sĩ xuất sắc tài giỏi như vậy, Mạnh Hổ sao thể để cho hắn ra đi một cách dễ dàng? Không bắt hắn buộc chặt vào chiến xa quân đoàn Mãnh Hổ sao được?

Văn Vô Thành rõ ràng đoán được những suy nghĩ hiện tại trong lòng Mạnh Hổ, không chờ cho Mạnh Hổ mở miệng giữ lại, Văn Vô Thành đã tranh trước nói:

- Nỗi lòng của tướng quân tại hạ đương nhiên hiểu rõ, nhưng tại hạ hiện còn vướng bận chuyện thế tục chưa giải quyết xong, không thể nào cùng tướng quân đi lên đại hoang nguyên được. Tuy nhiên ngày sau, khi tướng quân dẫn trăm vạn hùng binh xuôi Nam đánh thẳng Lạc Kinh, tại hạ sẵn sàng về dưới trướng tướng quân mà ra công khuyển mã!

Mạnh Hổ nghe Văn Vô Thành nói vậy, nỗi buồn trong lòng lập tức tiêu tan, hắn hiểu rõ rằng Văn Vô Thành nói chuyện thế tục chưa giải quyết chỉ là những lời từ chối khéo mà thôi. Ngụ ý chân chính của Văn Vô Thành là hiện tại Mạnh Hổ vẫn chưa đủ thuyết phục để hắn ra sức giúp đỡ, nếu sau này có một ngày Mạnh Hổ thật sự chấn chỉnh dung hợp được Man nhân trên đại hoang nguyên, sau đó kéo quân xuôi Nam, lúc ấy hắn mới sẵn sàng đầu quân dưới trướng của Mạnh Hổ.

Nói đến nước này, Mạnh Hổ biết rằng không thể ép người ta ở lại, đành phải ôm quyền nói:

- Nếu như ý tiên sinh đã quyết, ta cũng không dám nài ép, vậy sau này gặp lại!

- Sau này gặp lại!

Văn Vô Thành ôm quyền vái chào Mạnh Hổ, lại đưa tay ra hiệu chào Mông Nghiên phía sau Mạnh Hổ, lúc này mới xoay người lên ngựa nghênh ngang mà đi.

Nhìn theo bóng Văn Vô Thành phóng ngựa dần xa, Mạnh Hổ thở dài tiếc nuối không thôi:

- Thật là đáng tiếc, một kẻ hiền tài như vậy nhưng ta lại không thể dùng!

--------------

Nửa năm sau, một thương đội từ thế giới Trung Thổ từ biên giới phía Bắc của Tử Vong Đại Sa Mạc sát cạnh đại hoang nguyên tiến vào lãnh thổ của Hồ tộc.

Tử Vong Đại Sa Mạc rộng cả vạn dặm, bên trong có hàng ngàn hàng vạn ốc đảo to có nhỏ có, nhất là về phía Tây tới gần thế giới Trung Thổ và về phía Bắc của Tử Vong Đại Sa Mạc, ốc đảo chi chít như sao trên trời. Những ốc đảo này mang lại sinh ý hưng vượng cho rất nhiều bộ lạc dân bản xứ, Hồ tộc chính là một bộ lạc nhỏ bé không đáng kể trong số đó.

Nghiêm khắc mà nói, đối với bọn dân bản xứ như Hồ tộc, Báo tộc, Xà tộc và Thiểm tộc, chuyện sinh sống trên Tử Vong Đại Sa Mạc và sinh sống trên đại hoang nguyên là hoàn toàn khác nhau. Man nhân trên đại hoang nguyên là Man nhân thuần tuý, ăn tươi nuốt sống, giành giật với nhau từng giọt nước mà sống, còn ở vào trạng thái nguyên thuỷ nhất của loài người, thậm chí căn bản không thể gọi là có nền văn minh. Nhưng dân bản xứ sống ở Tử Vong Đại Sa Mạc lại có lịch sử văn minh sa mạc lâu đời, nền văn minh này có thể nói cũng đã lâu đời ngang với nền văn minh trên thế giới Trung Thổ.

Tuy nhiên, đám người tự cao tự đại của thế giới Trung Thổ đã đối xử với dân bản xứ trên Tử Vong Đại Sa Mạc và Man nhân trên đại hoang nguyên như nhau, gọi chung là Man nhân. Trong đó trừ ra Thiểm tộc bởi vì nguyên nhân lịch sử nên được đế quốc Quang Huy đối đãi khác biệt, còn lại các chủng tộc trên sa mạc và bọn Hồ tộc, Báo tộc, Xà tộc đều là đối tượng bắt người cướp của của người thế giới Trung Thổ.

Cho nên mới nói, dân bản xứ các bộ lạc trên Tử Vong Đại Sa Mạc và thế giới Trung Thổ chính là kẻ thù truyền kiếp với nhau. Tuy nhiên không có gì là tuyệt đối, mặc dù người cùa thế giới Trung Thổ và người của Tử Vong Đại Sa Mạc ở vào thế không đội trời chung, nhưng vẫn có rất nhiều người ở thế giới Trung Thổ bí quá hoá liều suất lĩnh thương đội chạy đến Tử Vong Đại Sa Mạc tiến hành các hoạt động mua bán trao đổi. Nguyên nhân rất đơn giản, tuy rằng làm như vậy vô cùng nguy hiểm, nhưng khả năng đạt được những món lợi tức khổng lồ cũng rất cao. Nếu như có thể đem rượu ngon, tơ lụa và đồ sứ ở thế giới Trung Thổ đến Tử Vong Đại Sa Mạc, rồi từ Tử Vong Đại Sa Mạc đem da thú, kim cương, hương liệu quay về thế giới Trung Thổ, chỉ cần mạo hiểm một chuyến như vậy, cũng đủ cho một kẻ nghèo hèn biến thành một phú ông giàu nứt đố đổ vách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện