Tiếng cười còn chưa dứt, một bóng hồng xiêm y tha thướt đã từ ngoài cửa đi vào, Mạnh Hổ khẽ liếc nhìn, chỉ thấy nữ nhân này quả thật là tai hoạ quốc dân tới cực điểm. Nhất là đầu mày cuối mắt toát ra một vẻ hấp dẫn mê hồn, chỉ cần là nam nhân nhất định sẽ động tâm. Mạnh Hổ cũng là một nam nhân, lại là một nam nhân huyết khí phương cương, cũng khó lòng tránh khỏi động lòng.

Chuyện duy nhất Mạnh Hổ cảm thấy đáng tiếc chính là nữ nhân kia khoác một chiếc áo choàng bằng da điêu, che dấu vóc dáng của nàng.

Hoàng Đảm đứng phía sau Mạnh Hổ đột nhiên phát ra thanh âm nuốt nước bọt khô khốc, Mạnh Hổ không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt mê say của Hoàng Đảm. Không nghi ngờ gì, nữ nhân nhìn như mầm hoạ quốc dân này chính là Trưởng công chúa Mông Nghiên, một kiều nữ phóng túng dâm đãng cùng với Triệu Thanh Hạm, Diệp Hinh Dư được xưng là Tam Chi Hoa của đế quốc.

Một tên quý sĩ trẻ tuổi vóc người mảnh khảnh đột nhiên từ trong đám đông đi ra, nghiêng mình thi lễ với Mông Nghiên với vẻ vô cùng tiêu sái:

- Công chúa điện hạ, không biết tối nay tại hạ có may mắn được khiêu vũ cùng nàng không?

- Hàn Sở?

Đôi mắt mê hồn của Mông Nghiên liếc qua tên quý sĩ kia, đột nhiên vươn ngón tay thon nhỏ trắng như bạch ngọc ra điểm nhẹ lên trán của hắn một cái, tên quý sĩ vô phúc tên là Hàn Sở ấy lập tức rên lên một tiếng thất tha thất thểu lui về phía sau. Mông Nghiên lướt qua bên cạnh hắn mang theo một làn hương thơm ngào ngạt, nhẹ nhàng nói:

- Người mà tối nay bản cung muốn tìm không phải là ngươi, cút ngay!

Sắc mặt Hàn Sở thoáng chốc trở nên tái xanh, nhưng vẫn biết điều lui lại, lặng lẽ không dám phát tác.

Mạnh Hổ trong lòng thầm kinh ngạc, xem ra vị công chúa mang tiếng xấu là dâm đãng này cũng có võ nghệ, như vậy có luyện qua Mị công cũng không có gì là kỳ quái. Tên vô phúc Hàn Sở kia rõ ràng thân thủ cũng rất khá, nhưng Mông Nghiên chỉ điểm nhẹ ngón tay như vậy đã lảo đảo lui về phía sau vài bước, đủ thấy võ nghệ của nữ nhân này cũng không phải tầm thường.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người trong đại sảnh, Mông Nghiên đi thẳng tới trước mặt Mạnh Hổ, cất giọng mê hồn:

- Ngươi là Mạnh Hổ sao?

Thành thật mà nói Mạnh Hổ rất thích nữ sắc, lại càng thích mỹ nữ, Mạnh Hổ cũng không phải nhất định phải là xử nữ thì hắn mới kết tình, chỉ cần là nữ nhân hắn thích, hắn cũng không quan tâm đến chuyện lúc trước nàng đã từng có nam nhân khác hay chưa. Thế nhưng có một chuyện, đó là Mạnh Hổ không thích một dâm phụ ai cũng có thể làm chồng, đối với nữ nhân không biết đã qua tay bao nhiêu nam nhân, rõ ràng Mạnh Hổ không có hứng thú.

Mà dường như Mông Nghiên là nữ nhân như vậy, ít nhất thì lời đồn đãi là như vậy! Cho nên Mạnh Hổ đối với nữ nhân hút hồn này cũng không có hứng thú bao nhiêu, chỉ bất quá hiện tại Mạnh Hổ đang giả đóng vai trò một thiếu niên anh hùng đế quốc vô cùng đắc ý, gặp nữ nhân dâm đãng phong tình như Mông Nghiên trêu chọc dường như không nên cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Mạnh Hổ cố nén cảm giác chán ghét trong lòng, ra vẻ nhẹ nhàng hành lễ:

- Mạnh Hổ tham kiến công chúa điện hạ.

Mông Nghiên nhạy cảm phát hiện sâu trong đáy mắt Mạnh Hổ chợt loé lên một tia chán ghét, không khỏi nổi giận trong lòng. Thật là đáng chết, không ngờ tên khốn này lại chán ghét mình! Dựa vào cái gì chứ, không biết có bao nhiêu nam nhân muốn được làm tình lang của nàng nhưng nàng vẫn khinh bỉ không thèm nhìn tới. Tên Mạnh Hổ này bất quá chỉ là cao lớn một chút, cường tráng một chút, có khí khái nam nhi một chút, ngoài ra có gì là đẹp đẽ?

Mông Nghiên tuy trong lòng tức giận nhưng nụ cười trên mặt của nàng càng tươi tắn hơn, bàn tay mềm mại nhẹ buông, chiếc áo choàng lông điêu mà nàng khoác bên ngoài lập tức rơi xuống đất. Ngoài chiếc áo khoác lông điêu ra, Mông Nghiên chỉ khoác một bộ lễ phục dạ hội bằng tơ lụa màu đen mỏng dính, ngực áo của bộ lễ phục dạ hội này được xẻ rất sâu, có thể trông thấy hai toà ngọc phong trắng muốt như muốn phá áo mà ra, con lạch nằm giữa hai toà ngọc phong ấy càng làm cho tất cả nam nhân ở đây không khỏi nảy sinh ý niệm tội lỗi trong đầu.

Trong lòng Mạnh Hổ cũng thầm tán thưởng vóc người hoàn mỹ của Mông Nghiên, từ khi sang thế giới này, nữ nhân mà Mạnh Hổ đã gặp qua không ít. Thế nhưng hắn chưa từng gặp nữ nhân nào có vóc dáng có thể so sánh với Mông Nghiên, vóc dáng của nữ nhân này chỉ có thể dùng hai từ để hình dung: ma quỷ!

Ngọc phong tròn căng, eo thanh mảnh, kiều đồn tròn đầy, xuyên qua lớp tơ lụa màu đen mỏng dính, có thể thấy được cặp đùi thon dài ẩn hiện. Nhìn vóc người mà nói, Mông Nghiên tuyệt đối là nữ nhân trong nữ nhân, cực phẩm trong cực phẩm, gần như tất cả những gì làm cho nam nhân mê hoặc đều có đầy đủ trên người nàng!

Bàn tay mềm mại của Mông Nghiên khẽ nhấc váy lên, nhún mình với Mạnh Hổ, thanh âm quyến rũ mê hồn của nàng vang khắp đại sảnh:

- Vị anh hùng của đế quốc, không biết Nghiên nhi có may mắn khiêu vũ cùng ngài chăng?

Mạnh Hổ "vui vẻ" vươn tay phải ra, nhẹ nhàng đáp lời:

- Hân hạnh vì điện hạ ra sức!

Mông Nghiên nghe vậy thoáng chốc rộ lên một tràng cười dâm đãng, trước ngực phập phồng rất mạnh, làm cho người khác phải lo lắng bộ lễ phục mỏng manh của nàng sẽ bị rách tan cổ áo. Bất quá chuyện mà ai cũng mong muốn này cuối cùng cũng không xảy ra, Mông Nghiên nhẹ nhàng đưa bàn tay thon nhỏ của nàng vào lòng bàn tay Mạnh Hổ, Mạnh Hổ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Mông Nghiên khẽ xoay, thân hình hoàn mỹ của Mông Nghiên lập tức xoay tròn một vòng tuyệt đẹp.

Đám quý sĩ và quý nữ trong đại sảnh bất giác tránh sang một bên, mở ra một lối đi dẫn đến sàn nhảy ở giữa đại sảnh. Trong buổi tối hôm nay, sàn nhảy này thuộc về anh hùng đế quốc Mạnh Hổ và công chúa đế quốc Mông Nghiên, thế nhưng những quý sĩ lui sang một bên đều lộ vẻ không cam lòng, ánh mắt nhìn Mạnh Hổ cũng lộ vẻ vô cùng bất thiện.

Phàm là nam nhân gần như ai ai cũng có chung cảm giác này, không thể chấp nhận được nữ nhân xinh đẹp được nam nhân khác ôm vào lòng.

Như vô tình như hữu ý, Mông Nghiên ra hiệu với tên đội trưởng ban nhạc bên cạnh sàn nhảy, tên đội trưởng ban nhạc vui vẻ lĩnh mệnh, âm nhạc trong đại sảnh bất giác trở nên sôi động hẳn lên, giữa đại sảnh, điệu nhảy của Mạnh Hổ và Mông Nghiên cũng đã bắt đầu.

Đến cuối điệu nhảy, thân thể mềm mại xinh đẹp của Mông Nghiên gần như hoàn toàn chui vào lòng Mạnh Hổ.

Hai tay Mạnh Hổ bị hai tay Mông Nghiên cầm thật chặt, mạnh mẽ ấn ngang vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Tư thế của hai người thoạt nhìn cực kỳ mập mờ, kiều đồn của Mông Nghiên đong đưa theo điệu nhạc cọ xát vào bụng dưới của Mạnh Hổ với vẻ hết sức cám dỗ. Mặc dù Mạnh Hổ trong lòng hết sức chán ghét, nhưng thân thể hắn theo bản năng vẫn có phản ứng của nam nhân.

Ngay khi sự nhẫn nại của Mạnh Hổ đã tới cực hạn, chuẩn bị hất Mông Nghiên ra, Mông Nghiên lại chủ động buông lỏng hai bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt tay Mạnh Hổ, sau đó ngoài dự đoán của mọi người xoay tay hung hăng tát vào mặt Mạnh Hổ một cái. Thế nhưng khi ngọc chưởng của Mông Nghiên gần chạm vào mặt Mạnh Hổ, một bàn tay như gọng kìm sắt không biết từ đâu xuất hiện, đã nắm chặt cổ tay nàng.

Sắc mặt Mạnh Hổ thoáng chốc sa sầm, trừng mắt nhìn chằm chằm Mông Nghiên như một con sói nhìn con mồi, hắn không muốn gây chuyện, đừng gây chuyện với hắn!

Trên mặt Mông Nghiên lộ vẻ bất ngờ, vừa rồi dưới tình hình như vậy, nàng bất ngờ vung ra một cái tát không ngờ lại không thể tát được hắn, chuyện này sao có thể như vậy được? Mông Nghiên sinh trưởng trong hoàng cung đại nội, từ nhỏ vốn đã ăn ngon mặc đẹp, tự nhiên không thể nào hiểu rõ những kinh nghiệm đau thương từng trải của Mạnh Hổ. Sống cuộc sống hàng ngày trên đầu gươm mũi giáo, Mạnh Hổ đã sớm luyện được phản ứng với tốc độ hơn người.

Âm nhạc trong đại sảnh đột nhiên ngừng lại, bọn quý nữ hiện diện ai nấy ngạc nhiên, còn bọn quý sĩ mặt mày có vẻ vui mừng trước tai hoạ của người khác.

- Buông tay!

Sau lúc sững sờ, Mông Nghiên rất nhanh đã khôi phục lại thái độ mê hồn, gắt giọng:

- Ngươi làm đau tay ta, mau buông ra!

Vừa nói, cánh tay còn lại của Mông Nghiên lại tát một cái nữa vào mặt Mạnh Hổ, Mạnh Hổ không chút khách khí cũng bắt chặt cổ tay của Mông Nghiên, sau đó cau mày:

- Công chúa điện hạ, nàng muốn làm gì?

- Ngươi là anh hùng đế quốc gì chứ, căn bản là một sắc lang, đại sắc lang!

Mông Nghiên vừa nói, đôi mắt đẹp mê hồn của nàng liền nhìn về phía bụng dưới của Mạnh Hổ vẫn còn hơi nhô cao sau lớp cẩm bào, sẵng giọng:

- Hãy xem trò hề của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn vô lễ với bản cung trước mặt mọi người trong đại sảnh sao?

Vừa nói, Mông Nghiên vừa nhắm ngay vị trí bụng dưới của Mạnh Hổ mà thúc đầu gối một cái.

Rốt cục lửa giận trong lòng Mạnh Hổ đã bốc cao, hai tay đột ngột thả tay Mông Nghiên ra rồi đẩy mạnh về phía trước, thân hình mềm mại của Mông Nghiên liền lảo đảo lui lại, cuối cùng ngã ngồi xuống đất. Vốn bộ lễ phục dạ hội của Mông Nghiên chỉ dài đến ngang hông, nàng ngã ngồi như vậy liền lộ ra hai chiếc đùi thon thả mượt mà, lại còn để lộ quần lót màu hồng phấn.

Hai đùi của Mông Nghiên vì cú ngã mà giang rộng ra, chiếc quần lót màu hồng phấn thoạt nhìn căng phồng lên, ngay giữa không ngờ vẫn lộ ra một vết hằn, trên vết hằn vẫn có thể thấy vết ướt rất rõ ràng. Chứng kiến cảnh tượng vô cùng dụ hoặc kia, trong đại sảnh thoáng chốc vang lên tiếng hít sâu liên tục, bọn quý sĩ có định lực hơi kém đã bắt đầu ra máu mũi!

Mạnh Hổ đẩy một cái hung hăng như vậy, Mông Nghiên hoàn toàn bối rối, trong lúc nhất thời quên cả đứng dậy.

Đang lúc ấy, một bóng người mảnh khảnh đột nhiên nhảy ra từ trong đám đông, chỉ tay vào Mạnh Hổ lớn tiếng quát:

- Mạnh Hổ, ngươi dám vô lễ với công chúa điện hạ như vậy, quả thật tội này không thể tha thứ!

Mạnh Hổ quay đầu lại, thì ra là tên Hàn Sở vừa nếm mùi đau khổ của Mông Nghiên khi nãy, khả năng là nhận thấy có cơ hội lấy lòng người đẹp nên mới vội vã xông ra thay Mông Nghiên ra mặt. Mạnh Hổ đương nhiên không xem loại công tử bột này ra gì, huống chi bây giờ hắn đang là một "thiếu niên đắc chí" anh hùng đế quốc, hành sự lại càng không cần cố kỵ gì cả.

Lập tức Mạnh Hổ lạnh lùng quát lên:

- Ngươi là cái thá gì? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải xem ngươi có bản lãnh hay không đã!

- Ngươi…

Hàn Sở đột nhiên giận dữ:

- Mạnh Hổ, cho dù ngươi là anh hùng đế quốc, cũng không thể vũ nhục nhân cách cao quý của quý tộc, ta muốn đưa ra khiếu nại với giáo đình, yêu cầu quyết đấu công khai với ngươi!

- Quyết đấu?!

Mạnh Hổ lạnh lùng:

- Nếu ngươi muốn quyết đấu, bản tướng quân lúc nào cũng có thể phụng bồi, cần gì phải đưa ra khiếu nại với giáo đình? Cũng không cần thời gian và địa điểm khác làm chi, ngay bây giờ, tại chỗ này, tiểu tử, rút kiếm của ngươi ra, lăn qua đây!

Mạnh Hổ cố tình nhân cơ hội này phát huy, mới vừa rồi màn kịch của công chúa Mông Nghiên làm cho hắn nghĩ không ra. Thoạt nhìn giống như là dò xét của Yến vương, nhưng lại có vẻ không giống, thế nhưng dù sao đi nữa Mông Nghiên vẫn là Trưởng công chúa của đế quốc, cho dù Mạnh Hổ có bất mãn trong lòng cũng không dám làm gì nàng, thế nhưng tên Hàn Sở này lại khác!

Nỗi tức giận trong lòng Mạnh Hổ đúng lúc có thể trút lên đầu Hàn Sở, hơn nữa nếu quả thật màn kịch vừa rồi là do Yến vương muốn dò xét hắn, như vậy bây giờ mượn chuyện này phát huy cũng rất là cần thiết. Phong cách làm việc của Mạnh Hổ xác thực rất là khoa trương kiêu ngạo, nhưng không phải là hắn không có đầu óc, nếu không có đầu óc mà khoa trương kiêu ngạo chính là lỗ mãng, mà Mạnh Hổ tuyệt đối không phải loại người lỗ mãng.

Hàn Sở bị chọc giận đến sắc mặt xanh lè, lập tức đáp ứng không hề do dự.

Hàn Sở cũng không muốn mất thể diện trước mặt người khác, lại càng không muốn để lại hình ảnh yếu hèn trong lòng Mông Nghiên, quan trọng nhất là, Hàn Sở rất tin tưởng ở võ nghệ của mình. Mặc dù sự tích anh hùng của Mạnh Hổ được truyền khắp đề đô, nhưng Hàn Sở không tin đó là sự thật, nguyên nhân rất đơn giản, những chuyện mà Mạnh Hổ đã làm quá "giả", nghe không giống như là sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện