Hậu viện phủ Tổng đốc, trong khuê phòng của Triệu Thanh Hạm.
Sau khi đỡ Triệu Thanh Hạm nằm xuống giường, Mạnh Hổ đường hoàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, không hề có ý ra khỏi phòng chút nào. Tên thị nữ Liên nhi thấy vậy che miệng cười thầm, tiến lên châm trà cho Mạnh Hổ, sau đó thối lui khỏi khuê phòng với vẻ vô cùng hiểu chuyện, sau khi ra khỏi liền nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Mạnh Hổ nâng chung trà lên, nhẹ nhàng hớp một hớp, lạnh nhạt hỏi:
- Nàng có chuyện gì muốn nói với ta không?
Triệu Thanh Hạm nhẹ nhàng ngồi dậy, ánh mắt đột nhiên lộ ra vẻ áy náy, ôn nhu nói:
- Hổ lang, lúc nãy ở đại sảnh không phải là thiếp cố ý gây thêm phiền phức cho chàng, thiếp làm như vậy là vì muốn chặt đứt vọng tưởng của Nhị điện hạ, chỉ muốn cho hắn biết, Triệu Thanh Hạm đã có nam nhân.
Mạnh Hổ mân mê chén trà trong tay, lại hỏi:
- Mông Diễn mơ tưởng nàng đã bao lâu?
Triệu Thanh Hạm thầm thở một hơi dài, hạ giọng nói:
- Từ lúc thiếp mười sáu tuổi còn đang học trong học viện quân sự Hoàng gia, cho đến khi tốt nghiệp cuối năm ngoái, coi như thiếp đã ở đế đô trong sáu năm. Mông Diễn cũng là học viên của học viện quân sự Hoàng gia, cao hơn thiếp hai lớp, hắn không chỉ thân hình cao lớn anh tuấn, hơn nữa võ nghệ cao cường, lại có thiên phú về quân sự rất giỏi…
- Nàng thích hắn sao?
Mạnh Hổ đột nhiên cau mày, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Hổ lang…
Triệu Thanh Hạm liếc nhìn Mạnh Hổ, nói với giọng hờn dỗi:
- Không cho chàng nói thiếp như vậy, tâm ý của thiếp chàng còn chưa rõ hay sao, nếu như thiếp thích Mông Diễn, đêm hôm đó vì sao lại… sao lại để mặc cho chàng ăn hiếp như vậy!
Vừa nói, Triệu Thanh Hạm không khỏi nhớ đến chuyện đêm hôm ấy.
Đêm hôm ấy, Mạnh Hổ thô bạo xông vào hồ tắm, sau đó thô bạo chiếm hữu thân thể băng thanh ngọc khiết của nàng. Tên này bất luận là đánh giặc hay đối phó với nữ nhân đều có cùng một phong cách, đi thẳng về thẳng, nói làm là làm, lại giỏi về chuyện đánh đâu thắng đó, làm cho người khác không thể nào chống cự, nàng cũng trong tình trạng mơ mơ hồ hồ ít có như vậy mà bị công hãm.
Đôi mày cau chặt của Mạnh Hổ giãn ra một chút, lạnh nhạt nói:
- Nói như vậy Mông Diễn quấn quít làm phiền nàng sao?
Triệu Thanh Hạm gật nhẹ đầu, thấp giọng nói:
- Cũng có thể nói như thế, bất quá vì quan hệ của mẫu thân, phụ thân không cho thiếp lui tới với các vị hoàng tử, hơn nữa thiếp quả thật cũng không có cảm giác đặc biệt gì với hắn.
-Phụ thân nàng?
Mạnh Hổ ngạc nhiên:
- Phụ thân nàng không cho nàng lui tới với các vị hoàng tử sao?
Trong mắt Triệu Thanh Hạm đột nhiên lộ vẻ đau buồn, u oán nói:
- Đó là ân oán của người đời trước. Hổ lang, bây giờ thiếp không muốn nhắc lại chuyện này.
Mạnh Hổ im lặng, trong lòng thầm nghĩ không lẽ Triệu Nhạc và Hoàng gia có chuyện xấu gì sao?
Triệu Thanh Hạm thấy Mạnh Hổ hồi lâu không lên tiếng, tưởng rằng hắn tức giận, vội ngồi dậy bước xuống giường, yểu điệu đi tới trước mặt Mạnh Hổ ngồi xổm xuống, hai tay gác trên đùi Mạnh Hổ, ngẩng khuôn mặt yêu kiều lên nói:
- Hổ, hôm khác thiếp và chàng sẽ nói về chuyện của phụ thân, được không?
Mạnh Hổ bất giác đưa tay vuốt ve trên mặt Triệu Thanh Hạm, trong ánh mắt lộ vẻ thương tiếc.
Mặc dù Triệu Thanh Hạm chưa nói ra miệng, nhưng trong lòng nàng vẫn còn ám ảnh rằng Mạnh Hổ không khỏi liên quan tới cái chết của Triệu Nhạc. Mặc dù Mạnh Hổ tin chắc làm như vậy là không sai, Triệu Thanh Hạm cũng không hề có ý trách cứ Mạnh Hổ, nhưng vết thương trong lòng cũng không phải dễ dàng lành lặn như vậy, nàng cần phải có thời gian để quên dần đi.
- Thanh Hạm!
Mạnh Hổ đưa tay kéo Triệu Thanh Hạm, ôm choàng lấy thân thể mềm mại của nàng nâng lên ngồi trong lòng mình, nghiêm nghị nói:
- Không cần biết sau này xảy ra chuyện gì, không cần biết sau này kẻ nào ngăn cản, ta trước sau như một vẫn chỉ yêu mình nàng, bảo vệ nàng, tuyệt đối không để cho nàng phải chịu một chút gì uỷ khuất. Ta nhất định sẽ làm cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian này!
Trái tim Triệu Thanh Hạm khẽ run lên, nước mắt tuôn ra như suối trên gương mặt đẹp tuyệt trần.
Mạnh Hổ là một nam tử hán một lời nặng bằng chín đỉnh, hôm nay hắn đã nói như vậy, cả đời này hắn sẽ làm như vậy, hơn nữa làm còn nhiều hơn lời nói. Vốn Triệu Thanh Hạm cứ tưởng Mạnh Hổ là một nam tử thô lỗ sẽ không biết nói lời ngon tiếng ngọt, thật không ngờ, lời ngon tiếng ngọt mà tên nam tử thô lỗ này nói ra so với những vương tôn công tử tự cho mình là kẻ đa tình còn êm tai hơn nhiều!
Triệu Thanh Hạm đã không thể kềm được lửa tình đang bốc lên ngùn ngụt trong lòng, liền chủ động dâng hiến môi thơm….
--------------
Ngoài thành Tây Lăng, hành dinh tạm thời của Mông Diễn.
Mông Diễn đá một cước vào cái bàn trước mặt, nắm chặt hai tay nghiến răng gầm gừ:
- Tên quê mùa này, bản vương muốn giết hắn vô cùng, nhất định phải giết hắn!
Sử Di Viễn khẽ ho một tiếng, tiến lên khuyên nhủ:
- Điện hạ bớt giận, bây giờ không phải lúc động đến Mạnh Hổ.
Phác Tán Chi cũng khuyên nhủ:
- Đúng vậy điện hạ, mới vừa rồi ty chức và Di Viễn tiên sinh đi vòng vo trong thành Tây Lăng, giật mình phát hiện ra, tên Mạnh Hổ này có địa vị rất cao trong lòng dân chúng Tây Lăng và tướng sĩ quân đoàn Tây Bộ! Dù sao đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ vẫn còn ở Tam Giang, bây giờ xuống tay với Mạnh Hổ dường như hơi nóng vội!
- Vậy phải chờ đến lúc nào?
Mông Diễn lớn tiếng gào thét:
- Chờ sau khi hắn cưới Triệu Thanh Hạm rồi động thủ? Sau đó bản vương đưa một quả phụ lên làm hoàng hậu tương lai hay sao?
Sử Di Viễn nghe vậy nhíu mày, Phác Tán Chi trợn tròn đôi mắt.
Tên Mông Diễn này, đề cập tới vấn đề tình cảm là trở nên yếu đuối. Bình thường Nhị hoàng tử là một người anh minh cơ trí, nhưng biểu hiện bây giờ vừa ngu ngốc về mặt chính trị vừa yếu đuối về mặt quân sự.
Cho dù muốn hạ sát thủ với Mạnh Hổ cũng phải làm một cách âm thầm lặng lẽ, chuyện như vậy có thể để lộ ra ngoài mặt được sao? Vậy không phải là đập cỏ động rắn sao? Bây giờ là lúc nào, Tư Đồ Duệ vẫn còn ở Tam Giang chưa đi khỏi, nếu như thật sự bức Mạnh Hổ sẽ xảy ra chuyện lớn, nghe nói tên này cũng không phải tốt lành gì.
Nhưng trách thì trách vậy, khuyên vẫn phải khuyên.
Sử Di Viễn thở dài, khuyên nhủ:
- Điện hạ, Triệu Thanh Hạm cũng không phải là nữ nhân bình thường, nàng là con gái duy nhất của Triệu Nhạc, là Công tước tương lai của Tây Bộ kiêm Tổng đốc Tây Bộ. Cho dù nàng và Mạnh Hổ tâm đầu ý hợp, trước khi đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ chưa rút khỏi hành tỉnh Tây Bộ, nàng không thể nào thành hôn cùng Mạnh Hổ.
Mông Diễn cau mày:
- Ngươi muốn nói chúng ta vẫn còn thời gian?
Sử Di Viễn cười khổ:
- Chúng ta vẫn còn đầy đủ thời gian!
Mông Diễn gấp giọng hỏi:
- Vậy bây giờ nên làm gì?
- Bây giờ có hai chuyện quan trọng hơn.
Sử Di Viễn nói:
- Chuyện thứ nhất, dùng bồ câu báo tin thắng trận về đế đô. Lần này điện hạ tự mình chỉ huy quân đoàn cận vệ vượt ngàn dặm giải cứu Tây Lăng thoát khỏi vòng vây, lại ở Nữ Nhi hà đánh một trận thắng được danh tướng bất bại Tư Đồ Duệ của đế quốc Minh Nguyệt, chiến công hiển hách này không ai dám nói là không xứng đáng. Trịnh Trọng Quang và Nhạc Ngu không phải đã mượn cớ đau ốm hành động chậm chạp, nên lần này Đại điện hạ và Tam điện hạ đã vô cùng mất mặt, chỉ chờ tin chiến thắng này truyền tới đế đô, chuyện tranh ngôi báu không cần phải lo lắng nữa!
Phác Tán Chi nghe vậy gật đầu liên tục, đúng vậy, dựa vào chiến công hiển hách đánh bại Tư Đồ Duệ ở Nữ Nhi hà giải vây cho Tây Lăng, tất cả những thế lực vẫn còn đứng ngoài vòng tranh chấp nhất định sẽ hướng về Mông Diễn. Cho dù Mông Không, Mông Hành không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể tiếp thụ kết quả Mông Diễn đăng quang mà thôi.
Mông Diễn lại nói:
- Chuyện thứ hai thì sao?
Sử Di Viễn nói:
- Chuyện thứ hai là mượn cơ hội chỉnh đốn quân đoàn Tây Bộ, thông qua việc chỉnh đốn không chế quân đoàn Tây Bộ vững vàng trong tay điện hạ. Đây chính là chuyện mà đương kim hoàng đế cũng không làm nổi, nhưng nếu điện hạ làm được, uy vọng của ngài trong lòng dân chúng chắc chắn sẽ tăng lên thêm một bậc!
- Chỉnh đốn quân đoàn Tây Bộ?
Mông Diễn phấn khởi ngợi khen:
- Chủ ý này rất khá, lúc này quân đoàn Tây Bộ gần như tan tác, bản vương có thể mượn cơ hội chỉnh đốn để bổ sung tướng lĩnh và một số lớn lão binh của quân đoàn cận vệ vào quân đoàn Tây Bộ. Cứ như vậy, địa vị của Mạnh Hổ tại quân đoàn Tây Bộ sẽ hoàn toàn bị yếu đi, chỉ cần trong tay Mạnh Hổ không có quân đội, đến lúc đó bản vương có thể tuỳ ý vo tròn bóp méo hắn, hừ hừ.
Sử Di Viễn thở phào một hơi, nói tiếp:
- Điện hạ nghĩ được như vậy là quá tốt, thường có câu "cơm ăn từng miếng, chuyện làm từng bước". Đối phó Mạnh Hổ không phải là chuyện lớn gì, nếu có thể thuận thế kế vị còn mượn cơ hội khống chế quân đoàn Tây Bộ mới thuộc về chuyện lớn. Không thể vì nhỏ mà bỏ lớn, còn chuyện Triệu Thanh Hạm thì từ từ sẽ tới.
--------------
Phủ Tổng đốc, khuê phòng của Triệu Thanh Hạm.
Bên ngoài tiết trời giá rét đóng băng, thế nhưng trong nhà ấm áp như mùa Xuân. Trên chiếc giường xa hoa mềm mại, thân thể mềm mại ướt đẫm mồ hôi của Triệu Thanh Hạm quấn chặt lấy thân hình cường tráng ngăm đen khoẻ mạnh của Mạnh Hổ như dây tầm gởi. Cặp kiều đồn (mông) vừa trắng vừa tròn của nàng vẫn đặt trên hai đùi Mạnh Hổ, đôi ngọc phong căng mềm áp sát vào bộ ngực vạm vỡ Mạnh Hổ tạo cho hắn cảm giác vừa mềm mại vừa ấm áp.
Mạnh Hổ gác tay trái sau đầu, tay phải khẽ vuốt ve kiều đồn căng tròn mềm mại, cảm giác ngọt ngào sau trận mây mưa vừa rồi vẫn còn phảng phất đê mê. Đột nhiên Triệu Thanh Hạm ngước khuôn mặt yêu kiều lên nhìn Mạnh Hổ, vừa thở dốc vừa nói:
- Hổ lang, chàng còn giận thiếp hay sao?
- Giận?
Mạnh Hổ ngạc nhiên:
- Giận chuyện gì chứ?
Giọng Triệu Thanh Hạm đầy vẻ áy náy:
- Bữa tiệc tẩy trần hôm qua thiếp mang chàng ra làm bia đỡ đạn, e rằng sẽ mang phiền phức đến cho chàng. Thế nhưng chàng cũng không cần phải sợ, chờ sau khi quân của đế quốc Minh Nguyệt rút lui khỏi hành tỉnh Tây Bộ chúng ta sẽ thành hôn. Đến lúc ấy chàng chính là quân đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ, mặc dù Mông Diễn là hoàng tử nhưng cũng không dám làm gì chàng.
- Sợ?!
Mạnh Hổ hừ lạnh một tiếng, véo mạnh vào kiều đồn của nàng:
- Nàng xem ta có giống người sợ chuyện hay không?
- Ái….
Triệu Thanh Hạm khẽ rên rỉ, mắt khép hờ nhìn Mạnh Hổ, vờ sẵng giọng:
- Nếu chàng là người sợ chuyện, vậy trên thế gian này không ai là không sợ chuyện!
Lời này Triệu Thanh Hạm nói rất đúng, Mạnh Hổ không phải là người sợ chuyện, càng không phải là một người có thể nhẫn nhịn.
Người khác muốn thành chuyện lớn thì phải nhịn được nỗi nhục nhỏ, lại nói nhịn được cái nhục lòn trôn mới có thể thành chuyện lớn, nhưng những lời này không thích hợp với Mạnh Hổ. Tính tình Mạnh Hổ chính là ân cừu đều sảng khoái, có ân báo ân, có cừu báo cừu, hơn nữa có cừu phải báo ngay lập tức, tuyệt đối không để đến mười năm. Đây vừa là ưu điểm vừa là khuyết điểm của hắn.
Nhưng Mạnh Hổ chính là người như vậy, một người bằng xương thịt rất bình thường.
Mạnh Hổ cười hắc hắc, đột nhiên để lộ hàm răng trắng nhởn lạnh lùng, giọng nói cũng không khỏi đượm phần hung ác:
- Cho nên chuyện tối qua nàng cũng không cần để trong lòng, cho dù không có chuyện kia, thế nào Mông Diễn cũng sẽ tìm ta gây phiền phức. Thế nhưng cũng phải nói, Mông Diễn hắn tốt nhất đừng làm phiền ta, nếu không ta sẽ làm cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên thế gian này.