Trung quân của đế quốc Quang Huy.

Mông Diễn hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén ngọn lửa đố kỵ đang cháy bừng bừng trong lồng ngực, lạnh nhạt nói:

- Tư Đồ Duệ chính là danh tướng bất bại thanh danh hiển hách trên thế giới Trung Thổ. Đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đang chiếm thế thượng phong lại rút lui đột ngột, chuyện này vô cùng khả nghi, quân ta tuyệt đối không nên khinh thường vọng động, để tránh trúng phải quỷ kế của Tư Đồ Duệ.

- Ặc…

- Chuyện này…

Sử Di Viễn và Phác Tán Chi ngơ ngác nhìn nhau, thế nhưng hai lão già này đều là người nhanh nhạy, mau chóng từ biểu hiện trên mặt Mông Diễn mà đoán ra manh mối. Lại liên tưởng tới phong thư của chủ tế Tây Bộ La Đạo Nam cho bồ câu đưa tới, hai người cũng đã hiểu rõ đây là chuyện gì, lập tức cũng không kiên quyết đuổi giết.

Bên này Sử Di Viễn và Phác Tán Chi vừa bị mất mặt một trận, bên kia Hàn Phong, Đồ Vu, Đằng Thanh Vân và Lục Thừa Vũ năm tên sư đoàn trưởng vừa nghe thấy liền đi tới trước chiến xa của Mông Diễn, trong đó Đồ Vu tính tình nóng nảy, lớn tiếng nói:

- Điện hạ, lúc này quân ta sĩ khí dâng cao, chính là cơ hội phản kích rất tốt!

- Câm miệng, ngươi biết cái gì!

Mông Diễn cau mày quát:

- Đây là quỷ kế của Tư Đồ Duệ!

Đồ Vu ách một tiếng, bị mắng đột ngột đầy mê hoặc, bốn người Hàn Phong cũng nhìn nhau.

- Toàn quân tăng cường đề phòng, tuyệt đối không thể khinh thường vọng động!

Mông Diễn dặn dò Phác Tán Chi, lại nói với Hàn Phong:

- Hàn Phong, lập tức dẫn Mạnh Hổ tới gặp bản vương.

- Dạ.

Hàn Phong đáp lời, lĩnh mệnh mà đi.

Hàn Phong chỉ đi trong thoáng chốc, đã trở lại dẫn theo Mạnh Hổ tới trung quân.

Mạnh Hổ liếc qua chiến xa hào nhoáng bắt mắt của Mông Diễn, trên thành chiến xa điêu khắc hoa văn rồng bay cũng đủ cho thấy chủ nhân chiến xa là người có thân phận cao quý. Lập tức không chút do dự, Mạnh Hổ tung mình xuống ngựa ôm quyền hành lễ với Mông Diễn trên chiến xa:

- Ty chức là Mạnh Hổ, sư đoàn trưởng của sư đoàn số Bốn quân đoàn Tây Bộ, tham kiến Nhị điện hạ.

Mông Diễn trước mặt Mạnh Hổ lúc này mới ừ một tiếng, ánh mắt hai người thoáng chốc gặp nhau.

Vừa chạm ánh mắt của Mông Diễn, Mạnh Hổ đột nhiên cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Rõ ràng hắn cảm nhận được địch ý tràn ngập trong ánh mắt của vị Nhị điện hạ này, thậm chí là sát cơ không hề che giấu, chính là sát cơ không sai!

Trong nháy mắt, ánh mắt Mạnh Hổ cũng trở nên lạnh lùng, không tỏ ra chút nào yếu thế nhìn chằm chằm Mông Diễn. Một tay hắn nắm chặt dây cương Ô Vân Cái Tuyết, lúc nào cũng có thể quăng mình lên ngựa, một tay âm thầm nắm chặt trường thương đen nhánh. Cho tới bây giờ Mạnh Hổ không phải là loại người cam chịu thiệt thòi, bó tay chờ chết lại càng không phải là tính cách của hắn, Mông Diễn muốn lấy mạng của hắn cũng không phải dễ dàng như vậy.

Hàn Phong, Đồ Vu, Đằng Thanh Vân và Lục Thừa Vũ năm người lập tức cảm thấy sát khí sắc bén lạnh lẽo toát ra từ trên người Mạnh Hổ, vội vàng giục ngựa chắn phía trước chiến xa hào nhoáng của Mông Diễn. Binh khí trong tay năm người họ không hề ngoại lệ đều chỉ thẳng vào Mạnh Hổ, nếu như Mạnh Hổ có động tác khác thường, bọn họ sẽ lập tức xuất thủ, không hề lưu tình giết chết Mạnh Hổ ngay tại chỗ!

Công tâm mà nói, bọn Hàn Phong rất khâm phục Mạnh Hổ, thế nhưng bọn họ vẫn quan tâm đến an nguy của Mông Diễn hơn!

Mắt thấy cục diện sắp sửa đi tới chỗ không thể khống chế, Sử Di Viễn vội tiến tới ghé vào tai Mông Diễn khẽ nói vài câu, rốt cục sắc mặt Mông Diễn có vẻ hoà hoãn trở lại, sát cơ trong mắt cũng biến mất, Sử Di Viễn nhẹ thở phào. Mông Diễn nhẹ gật đầu với Mạnh Hổ, lạnh nhạt hỏi:

- Ngươi chính là Mạnh Hổ?

Mạnh Hổ ôm quyền đáp:

- Chính là ty chức.

Mông Diễn lại hỏi:

- Chiến mã ngươi đang cỡi và trường thương màu đen kia từ đâu ngươi có?

Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:

- Hồi bẩm điện hạ, ty chức đoạt được trong tay của một viên tướng đế quốc Minh Nguyệt.

- Đoạt được?

Mông Diễn khẽ run thầm, lại hỏi:

- Vậy viên tướng của đế quốc Minh Nguyệt ấy ra sao rồi?

Mạnh Hổ nói:

- Viên tướng ấy đã bị ty chức vặn gãy cổ, hơn phân nửa là đã chết!

- Đã chết?

Mông Diễn kinh hãi thất thanh kêu lên:

- Ngươi giết Tư Đồ Hạo rồi sao?!

Mông Diễn vừa dứt lời, năm người bọn Hàn Phong đang bảo vệ trước chiến xa cũng giật mình biến sắc.

Ba năm trước Triệu Nhạc thừa dịp đế quốc Minh Nguyệt có nội loạn khởi binh Tây chinh, kết quả bị Tư Đồ Duệ đánh cho đại bại ở hạp cốc Hà Tây. Đế quốc Quang Huy bèn phái một đoàn đi sứ đến Tây Kinh nghị hoà, lúc ấy Nhị hoàng tử Mông Diễn là phó sứ của đoàn nghị hoà, mà năm người Hàn Phong, Đồ Vu, Đằng Thanh Vân và Lục Thừa Vũ chính là năm tên hổ vệ của phủ Tần vương cũng theo đến Tây Kinh.

Trận luận võ giữa Mông Diễn và Tư Đồ Hạo ở quảng trường Tây Kinh là tiến hành bí mật giữa đêm khuya, chuyện sau đó ngay cả bọn Hàn Phong cũng không biết ai thắng ai thua. Thế nhưng Mông Diễn kể từ sau đêm luận võ ấy con người dường như đổi khác, tính tình trở nên thâm trầm hẳn đi, cho nên bọn Hàn Phong đoán hẳn là Mông Diễn bại.

Cũng vì lần đó, bọn năm người Hàn Phong cũng có lòng dè chừng Tư Đồ Hạo.

Hiện tại không ngờ nghe được Tư Đồ Hạo bị Mạnh Hổ giết chết, ngay cả chiến mã và trường thương cũng bị Mạnh Hổ đoạt mất, tự nhiên là giật mình không ít.

- Tư Đồ Hạo?

Mạnh Hổ lắc đầu:

- Chuyện này ty chức không biết, bất quá dường như tên kia là đoàn trưởng của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn.

Khoé miệng Mông Diễn giật giật mấy cái, đoàn trưởng của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn, đó chính là Tư Đồ Hạo! Không ngờ Tư Đồ Hạo quả thật đã chết trong tay Mạnh Hổ!

Sử Di Viễn nhìn Mông Diễn một chút, đột nhiên mỉm cười:

- Tướng quân Mạnh Hổ, trong cuộc chiến bảo vệ Tây Lăng lần này, ngươi đã lập công lớn.

- Ừ!

Mông Diễn nghe vậy nhẹ nhàng run lên, lúc này mới từ trong kinh ngạc bàng hoàng mà phục hồi tinh thần lại, khẽ ừ một tiếng rồi nói:

- Lấy mấy ngàn khinh kỵ binh mà đánh bại cả Liêm Đao kỵ sĩ đoàn, Mạnh Hổ, ngươi đã sáng tạo kỳ tích trong lịch sử chiến tranh, càng lập được chiến công hiển hách cho đế quốc. Bản vương nhất định sẽ tâu lên triều đình, xin thưởng công cho ngươi!

Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:

- Tạ điện hạ.

Mông Diễn lại nói:

- Hiện tại đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đã rút đi, ngươi hãy theo bản vương trở lại Tây Lăng.

Mạnh Hổ cau mày:

- Ty chức còn có quân vụ trong người, không thể phụng bồi điện hạ cùng đi tới Tây Lăng.

Thấy Mạnh Hổ không chút khách khí từ chối ý mình, thần sắc Mông Diễn trở nên lạnh lẽo vừa muốn phát tác, Sử Di Viễn bên cạnh hắn đã tranh trước cười nói:

- Nếu như tướng quân Mạnh Hổ còn có quân vụ trong người, vậy không miễn cưỡng!

Mạnh Hổ liếc Sử Di Viễn một cái, hai tay ôm quyền nói với Mông Diễn:

- Điện hạ, vậy ty chức cáo từ.

Dứt lời cũng không chờ Mông Diễn đáp ứng, Mạnh Hổ lập tức thắng ngựa xoay người nhanh chóng đi về phía quân mình. Những chuyện xảy ra nãy giờ, đám tướng sĩ của quân đoàn cận vệ không hiểu được gì nên vẫn còn đang lớn tiếng hoan hô. Chứng kiến chuyện này, sắc mặt Mông Diễn lại một lần nữa trở nên âm trầm, trong đôi mắt đen toát ra sát cơ lạnh lẽo âm u.

Giữa trưa ngày hôm sau, quân đoàn cận vệ của Mông Diễn đã đến cửa Đông thành Tây Lăng.

Ngay đêm hôm qua, toàn bộ quân của đế quốc Minh Nguyệt đang vây khốn thành Tây Lăng đột nhiên rút đi. Đối mặt với cục diện bất lợi, cuối cùng Tư Đồ Duệ cũng thể hiện ra bản lĩnh quyết đoán và đầy khí phách của một danh tướng sa trường, cho tất cả quân đế quốc Minh Nguyệt từ Tây Lăng rút về Tam Giang, ngay cả Hà Đông cũng bỏ, hành sự tuyệt đối không dây dưa chút nào cả.

Cửa Đông thành Tây Lăng lúc này người đông như kiến.

Tất cả già trẻ lớn bé trong thành, chỉ cần còn thở đều kéo tới cửa Đông chào đón hoan nghênh quân đoàn cận vệ. Triệu Thanh Hạm dẫn toàn bộ quý tộc và chủ tế trong thành Tây Lăng đứng ở ngay của thành nghênh đón, tất cả tướng lĩnh của quân đoàn Tây Bộ như Mạnh Hổ, Chiến Ưng, Hạ Khánh, Chu Tiến đương nhiên cũng có mặt ở đó.

Chiến xa hào nhoáng của Mông Diễn được cận vệ quân hộ vệ đi dọc theo con đường được mở trong đám biển người chậm rãi tiến về phía trước. Sử Di Viễn thân là sư phụ của hoàng tử điện hạ kiêm quân sư tâm phúc đứng phía sau Mông Diễn đón nhận sự hoan nghênh của dân chúng, chuyện này làm cho Phác Tán Chi cỡi ngựa theo đuôi chiến xa thèm muốn mà không được…

Ánh mắt Mông Diễn lạnh lùng, thỉnh thoảng khẽ vẫy tay đáp lại sự hoan nghênh của dân chúng Tây Bộ, ánh mắt không ngừng tìm kiếm hai bên. Đến khi hình bóng xinh đẹp mà hắn ngày nhớ đêm mong đập vào mắt, rốt cục Mông Diễn cũng nở nụ cười.

Chiến xa vừa đi đến trước mặt Triệu Thanh Hạm, Mông Diễn đột nhiên giơ tay lên, tên đánh xe khẽ quát chiến mã dừng lại.

Chiến xa còn chưa ngừng hẳn, Mông Diễn đã tung mình nhảy xuống đi đến trước mặt Triệu Thanh Hạm, giống như bạn bè đã nhiều năm không gặp chào hỏi thân mật:

- Thanh Hạm, rốt cục tiểu vương cũng gặp lại nàng.

Triệu Thanh Hạm không muốn cũng không dám thất lễ, liền khẽ nâng hai ống quần nhún người hành lễ:

- Thanh Hạm tham kiến điện hạ.

Vẻ mặt Mông Diễn không khỏi hiện ra vẻ lúng túng, vì nhìn thấy phía sau Triệu Thanh Hạm là Mạnh Hổ, nhìn đến Thất Tinh Bảo Đao giắt bên hông Mạnh Hổ, sắc mặt Mông Diễn trở nên sa sầm. Mông Diễn đột nhiên tiến tới một bước, khẽ cầm lấy đôi tay nhỏ bé của Triệu Thanh Hạm, vừa cười vừa nói:

- Thanh Hạm, không theo tiểu vương đi ngắm cảnh một vòng Tây Lăng sao?

- Trong thành đã bày xong yến tiệc tẩy trần, Thanh Hạm xin dẫn đường cho điện hạ.

Triệu Thanh Hạm khéo léo né tránh bàn tay Mông Diễn, không nhịn được quay đầu lại nhìn Mạnh Hổ, thấy vẻ mặt Mạnh Hổ có vẻ âm trầm, trái tim Triệu Thanh Hạm khẽ run lên. Ánh mắt Mông Diễn cũng theo ánh mắt Triệu Thanh Hạm dừng lại trên người Mạnh Hổ, sát cơ lạnh lùng mà mãnh liệt lập tức toát ra không hề che giấu chút nào!

Thấy Mông Diễn lộ ra sát cơ trên mặt, chủ tế Tây Bộ La Đạo Nam cũng nhếch mép cười âm hiểm.

Mạnh Hổ ơi Mạnh Hổ, ngươi chẳng qua là một tên cường đạo thổ phỉ miệng còn hôi sữa, lại dám giữa ban ngày ban mặt cho quân cướp bóc đại giáo đường. Triệu Thanh Hạm có gian tình với ngươi nên che chở cho ngươi, nhưng lần này tình địch của ngươi là Nhị hoàng tử đã tới đây, tiểu tử, lần này ngươi gặp phiền phức lớn rồi, xem ngươi chết thế nào đây, hừ hừ!

--------------

Chân núi phía Nam Thanh Ngưu sơn, đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.

Yến Trường Không nghênh đón Tư Đồ Duệ và Cảnh Trung vào trong lều, không chờ cho Tư Đồ Duệ kịp ngồi xuống, Yến Trường Không đã hỏi với vẻ vô cùng nghi hoặc:

- Tổng đốc đại nhân, lúc trước nói sẽ đào sập tường thành Tây Lăng, chuyện ấy cũng chỉ là đợi một thời gian nữa mà thôi, tại sao lại rút quân ở Tây Lăng đi hết vậy?

- Ôi…

Cảnh Trung thở dài:

- Đều là do tên ăn hại Tần Xa kia…

Yến Trường Không ngạc nhiên:

- Tướng quân Tần Xa làm gì?

Cảnh Trung giậm chân thở dài:

- Không ngờ Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của Tần Xa lại bị kỵ binh Man nhân của Mạnh Hổ đánh bại.

- Cái gì?!

Yến Trường Không kinh hãi thất sắc:

- Chuyện này sao có thể? Liêm Đao kỵ sĩ đoàn chính là trọng giáp thiết kỵ, kỵ binh Man nhân của Mạnh Hổ có mạnh mẽ đến mức nào cũng chỉ là khinh kỵ binh, sao thể đánh bại trọng giáp thiết kỵ của tướng quân Tần Xa?

Cảnh Trung lắc đầu:

- Nhưng sự thật chính là như vậy, chuyện Liêm Đao kỵ sĩ đoàn thất bại cũng không có gì đáng lo, thế nhưng làm cho kế sách của Tổng đốc đại nhân cẩn thận sắp đặt trong cuộc chiến Nữ Nhi hà thất bại, quân đoàn cận vệ của Mông Diễn thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Có sự tồn tại của quân đoàn cận vệ, chuyện vây khốn Tây Lăng đã không thể tiếp tục được nữa!

Yến Trường Không thất thanh:

- Tổng đốc đại nhân, không lẽ lần này thất bại rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện