Hạ Thiên cười hì hì:

- Cảnh sát tỷ tỷ, dù tôi giết thì chị cũng không tìm được chứng cứ, chị hỏi rõ làm gì? Dù sao ai cũng biết thằng ngu kia thượng mã phong mà chết.

- Tôi muốn nghe lời thật.

Hai mắt xinh đẹp của Lãnh Băng Băng bùng ra những luồng sáng bức người, nàng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên. Nàng không tin chuyện này chẳng liên quan đến Hạ Thiên, vì thời gian quá trùng hợp.

- Cảnh sát tỷ tỷ, thật ra Đổng Lâm ngu ngốc cũng sắp thượng mã phong, tôi chỉ động tay để tỷ lệ cao hơn một chút mà thôi.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Lãnh Băng Băng cắn răng:

- Vậy anh cho tỷ lệ lớn bao nhiêu?

- Thật ra cũng không lớn, chỉ là chín mươi chín phần trăm, chỉ còn một phần trăm để hắn sống sót.

Hạ Thiên nói với vẻ mặt thoải mái.

- Cậu đúng là điên rồi.

Lãnh Băng Băng nghiến răng nghiến lợi, chỉ có một phần trăm cơ hội sống sót, như vậy còn nói tỷ lệ không nhỏ sao?

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi rất bình thường, tôi là thần y, nếu tôi có bệnh, chính tôi sẽ biết.

Hạ Thiên dùng giọng nghiêm trang nói.

Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng sinh ra xúc động muốn đánh người. Nhưng nàng biết rõ Đổng Lâm đã chết vì thượng mã phong, kết hợp với căn cứ của Dương Nhạc và pháp y giám định thì rõ ràng là tử vong ngoài ý muốn, nguyên nhân tử vong cũng giống như lời nói của Hạ Thiên. Nhưng một lão sắc quỷ năm mươi tuổi cùng một nữ cảnh sát trẻ măng mướn phòng lại chết vì thượng mã phong, như vậy cũng khó nói. Vì vậy bây giờ dù là công an hay chính quyền tỉnh cũng nghi ngờ Đổng Lâm chết vì nguyên nhân khác, chẳng qua bọn họ cũng muốn giảm bớt lực ảnh hưởng của sự việc thấp hèn này.

- Hừ, cậu đi đi.

Lãnh Băng Băng đột nhiên phất tay, vẻ mặt nàng rất lạnh. Dù nàng biết Hạ Thiên làm vậy là vì mình, nhưng nàng là một cảnh sát, nàng không thể nào tiếp nhận cách xử lý sự việc của đối phương. Nàng chợt sinh ra một dự cảm, nếu sau này nàng còn tiếp tục lui tới với Hạ Thiên thì những sự việc như vậy sẽ còn tiếp tục phát sinh.

- Cảnh sát tỷ tỷ, chị đúng là không có trách nhiệm.

Hạ Thiên cuối cùng cũng bất mãn nói, sao cảnh sát tỷ tỷ lại có thể như vậy, nàng gọi hắn đến, sau đó mất hứng đuổi đi. Tuy hắn yêu nàng nhưng cũng không thể không nói chuyện theo quy tắc. Đại sư phụ đã nói, đàn ông không được để cho người đẹp sai bảo, như vậy sẽ làm cho người đẹp xem thường.

Lãnh Băng Băng có chút khó hiểu, nàng tức giận nói:

- Sao tôi không có trách nhiệm?

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi không được ăn sáng, nghe nói chị có chuyện mà phải chạy đến ngay. Bây giờ mới đến được một lúc thì đã bị đuổi đi, như vậy chẳng phải không có trách nhiệm sao?

Hạ Thiên bất mãn nói:

- Tôi là chồng chị, chị không thể đối xử với tôi như vậy được.

- Cậu không phải là chồng tôi.

Lãnh Băng Băng tức giận nói:

- Còn nữa, chỉ có quỷ mới nhớ cậu, tôi gọi cậu đến đây chẳng qua chỉ để hỏi chuyện của Đổng Lâm mà thôi.

- Cảnh sát tỷ tỷ, chúng ta đều đã cùng ngủ một chỗ, chị phải có trách nhiệm với tôi, vì vậy cậu phải là vợ tôi.

Hạ Thiên nói năng rất hùng hồn, đầy lý lẽ.

- Cậu...Cậu cút ra ngoài cho tôi.

Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nàng rống lên tức giận. Người nào muốn nàng chịu trách nhiệm thì được, nhưng tên lưu manh này muốn nàng chịu trách nhiệm sao? Trên đời có loại người thế này à?

- Cảnh sát tỷ tỷ, sao lại hung ác với chồng như vậy? Đại sư phụ nói, vợ không nghe lời phải đánh đòn, nhưng tôi không nỡ đánh chị vì vậy tạm thời bỏ qua, không đánh mông, nhưng sau này chị cũng đừng đối xử với tôi như vậy nữa.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào mông Lãnh Băng Băng, hắn chợt sinh ra xúc động muốn lên bóp thử.

Lãnh Băng Băng cũng lập tức chán nản, nàng thấy ánh mắt chằm chằm của Hạ Thiên nhìn vào mông mình, vì vậy cũng không nhịn được phải lo lắng đối phương sẽ làm thật.

- Cậu không ra thì tôi ra.

Lãnh Băng Băng kéo cửa phòng, nàng nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Vì vấn đề an toàn mà sau này nàng phải đứng xa lưu manh ra một chút.

Toàn bộ cảnh sát đội số sáu đều nghe thấy lời rống giận của Lãnh Băng Băng, cũng thấy Lãnh Băng Băng thở phì phò bỏ đi mà chẳng dừng lại. Tất nhiên khi nhìn thấy Hạ Thiên đi từ trong phòng làm việc của Lãnh Băng Băng ra ngoài thì vẻ mặt mọi người đều có biểu cảm quái dị.

- Này, Hạ Thiên, cậu lại cãi nhau với người đẹp băng giá sao?

Lý Bình quen thuộc với Hạ Thiên cũng không khỏi mở miệng dò hỏi.

- À, không có gì, cảnh sát tỷ tỷ không muốn có trách nhiệm với tôi nên chạy mất.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

Lý Bình chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn lại hỏi:

- Hạ Thiên, sao cậu lại muốn người đẹp băng giá chịu trách nhiệm?

- Cảnh sát tỷ tỷ ngủ với tôi một đêm, tất nhiên tôi phải yêu cầu chị ấy chịu trách nhiệm.

Hạ Thiên nói bằng lời lẽ hùng hồn.

Lúc này tất cả cảnh sát trong văn phòng đều nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt khác biệt, người này đã thật sự kéo người đẹp băng giá lên giường rồi sao? Lý Bình cũng nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt sùng bái, nhưng hắn cũng có chút buồn bực:

- Này Hạ Thiên, dù phải chịu trách nhiệm, cậu cũng phải chịu trách nhiệm chứ?

- Tôi tất nhiên phải chịu trách nhiệm với cảnh sát tỷ tỷ, nhưng cảnh sát tỷ tỷ không muốn, vì vậy tôi yêu cầu chị ấy phải chịu trách nhiệm ngược lại, đã hiểu chưa?

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- Hiểu rồi, đúng là cao chiêu.

Lý Bình càng thêm khâm phục Hạ Thiên, người này rõ ràng có thể dùng tư thế của người bị hại để bắt người đẹp băng giá phải phụ trách, đúng là người thường khó thể nghĩ ra.

Nếu Lãnh Băng Băng biết Hạ Thiên đang ở trong phòng làm việc hủy hoại thanh danh của mình thì nhất định sẽ hối hận, nhưng khi nàng biết được thì đã quá muộn. Chưa đến nửa ngày thì toàn bộ cảnh sát hình sự đều biết người đẹp băng giá đã lên giường với Hạ Thiên, nhưng nàng lại không muốn lập gia đình, vậy Hạ Thiên phải chịu "lỗ".

... ....

Lãnh Băng Băng chạy mất, tất nhiên Hạ Thiên cũng rời khỏi cục cảnh sát. Sau đó hắn nhận được điện thoại của Liễu Vân Mạn, vì vậy mới bắt taxi đến khu Danh Điển. Đã hai ngày liên tục Hạ Thiên chữa bệnh cho em họ của Liễu Vân Mạn, lần này Liễu Vân Mạn đưa đến hai đứa em một nam một nữ, đều mười bảy tuổi. Nam bộ dạng rất tốt, đẹp trai hơn Liễu Kỳ, mà nữ thì so ra kém Liễu Vân Mạn nhưng vẫn là người đẹp.

Nam tên là Liễu Cương, nữ là Liễu Linh, là anh em cùng cha cùng mẹ. Liễu Cương mười tám tuổi, Liễu Linh mười bảy tuổi, đều là học sinh trung học.

Lần này người được chữa bệnh là Liễu Linh, Liễu Cương chỉ đến xem mà thôi. Nhưng Hạ Thiên cảm giác được tiểu tử này có địch ý với mình, rõ ràng đối phương có lo lắng, chủ yếu đến đây xem chừng em gái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Hạ Thiên bắt mạnh cho Liễu Linh, ngay sau đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng:

- Bệnh của em không thể trị.

- Vì sao không thể trị?

Liễu Cương có chút tức giận:

- Anh cũng đã lấy tiền, còn muốn làm chúng tôi khó xử, có người không nói lý lẽ như vậy sao?

- Tiểu Cương, đừng nói lung tung.

Liễu Vân Mạn lập tức nôn nóng, nàng sợ Liễu Cương lại đắc tội với Hạ Thiên.

Cũng may lúc này tâm tình của Hạ Thiên khá tốt, hắn không so đo với Liễu Cương, chỉ lười biếng nói:

- Cô ấy đang mang thai, vì vậy không thể trị.

- Cái gì?

Vẻ mặt Liễu Cương chợt biến đổi:

- Mày nói bậy bạ gì vậy? Tiểu Linh sao có thể mang thai?

- Này, mày có cần ăn đòn không?

Hạ Thiên bất mãn:

- Sao mày đần vậy? Phụ nữ thì ai mà chả có thai, cô ấy là phụ nữ, sao không mang thai được?

- Mày... ....

Liễu Cương muốn nói thì bị Liễu Linh cắt ngang lời, nàng khẽ hô:

- Anh... ....

Vẻ mặt Liễu Linh có chút tái nhợt, nàng nhìn Hạ Thiên rồi lắp bắp hỏi:

- Anh rể lớn, em thật sự mang thai sao?

- Nếu không tin thì em có thể đến bệnh viện kiểm tra, đã hơn ba tháng rồi.

Hạ Thiên bĩu môi.

- Tiểu Linh, em thật sự, thật sự... ....

Liễu Cương dùng ánh mắt khó tin nhìn em gái, hắn không ngốc, chỉ cần nhìn phản ứng là biết em gái thật sự mang thai.

Liễu Vân Mạn cũng cảm thấy mình đau tim:

- Tiểu Linh, em mới mười bảy tuổi, sao lại...Ôi... ....

Liễu Vân Mạn thở dài mà không tiếp tục nói hết câu, tất nhiên nàng tin vào phán đoán của Hạ Thiên, nếu hắn đã nói Tiểu Linh có mang thì hoàn toàn là thật. Nhưng nàng thấy mình đã hơn hai mươi lăm mà còn chưa trải qua tình cảnh như vậy, bây giờ cháu gái mới mười bảy tuổi mà đã có thai, điều này khó thể tiếp nhận.

- Chị lớn, trường em nữ sinh mười bốn mười lăm đã ở chung với bạn trai, em...Em cũng chỉ hiếu kỳ mà thử, nào ngờ...Nào ngờ lại có thai.

Vẻ mặt Liễu Linh càng tái nhợt:

- Chị lớn, chị giúp em với, em phải làm gì đây?

- Tiểu Linh, có phải thằng khốn Dương Phi làm ra không?

Liễu Cương tức giận hỏi, hắn học cùng trường với Liễu Linh, tất nhiên cũng hiểu chuyện của em.

- Anh, chuyện này anh cũng đừng quan tâm.

Liễu Linh khẽ nói.

- Anh sẽ đi tính sổ với thằng khốn kia.

Khi thấy biểu cảm của Liễu Linh thì Liễu Cương biết mình đoán đúng, em gái bảo bối của hắn bị thằng khốn kia gieo rắc tai họa.

Liễu Cương phẫn nộ đứng lên đi ra ngoài, Liễu Vân Mạn vội vàng quát lớn:

- Tiểu Cương, cháu đứng lại, xúc động như vậy làm gì?

- Đúng vậy, anh, anh đừng tìm anh ấy, đây là em tự nguyện, không liên quan gì đến Dương Phi.

Liễu Linh khẽ nói.

- Tiểu Linh, sao em ngốc như vậy?

Liễu Cương rất tức giận:

- Anh đã sớm nói với em, Dương Phi không phải thứ gì tốt đẹp, để em đừng tới lui với nó. Bây giờ thì tốt rồi, em không nghe lời anh, còn cùng thằng khốn kia...Em có biết cả ngày Dương Phi hay đi khoe khoang đã kéo bao nhiêu bạn gái lên giường không? Em cho rằng Dương Phi thật sự yêu em sao? Em chẳng qua chỉ là một phần chiến tích của hắn nữa mà thôi.

- Không, không phải, anh, Dương Phi không như thế, anh ấy thật lòng yêu em... ....

Liễu Linh khẽ phản bác.

- Thật tình yêu em sao?

Liễu Cương cười lạnh:

- Tiểu Linh, vậy em nói cho hắn biết, em có thai, bắt hắn phụ trách, để xem phản ứng của hắn thế nào?

- Anh, chúng ta còn là học sinh, sao có thể phụ trách?

Liễu Linh khẽ nói.

- Có phụ trách và tình nguyện phụ trách hay không là hai việc khác nhau, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm tên khốn kia, để xem hắn có thái độ gì.

Liễu Cương kéo Liễu Linh lên:

- Đi, anh biết tên khốn kia đang ở đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện