Sở Bưu tiến lên một bước, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn:

- Tiểu tử, tao quyết định đêm nay chơi mày.

Hạ Thiên cười hì hì:

- Đúng là trùng hợp, bây giờ tao đang buồn chán, cũng quyết định chơi với mày.

- Tiểu tử, nói tên ra đi, Bưu gia chưa từng đánh hạng vô danh.

Sở Bưu lạnh lùng nói.

Hạ Thiên cười hì hì:

- Tao là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất. Tên tao rất xứng, vì một năm có bốn mùa, mà tao thì lúc nào cũng đệ nhất thiên hạ. Ngược lại tên của mày không xứng cho lắm, mày nói xem, bộ dạng của mày có xứng với cái tên không?

Nếu chỉ xét về gương mặt thì Sở Bưu không quá xấu, ngũ quan rất đoan chính, nhưng thân thể hắn lại quá thon thả, gầy như cây gậy mà còn thon thả. Nhưng vấn đề là hắn không phải là cây gậy, vì cây gậy thường cao, hắn quá lùn, vừa gầy vừa lùn như một đứa bé nhưng lại được người ta gọi là Bưu ca, đúng là quỷ dị.

- Mày là thằng đầu tiên dám nói về tướng mạo trước mặt tao.

Ánh mắt Sở Bưu ngày càng tàn độc, nụ cười trên mặt rất sáng:

- Hạ Thiên sao? Đáng tiếc là tao nói cho mày biết, mày không sống qua mùa hè năm nay.

- Những lời nói ngu ngốc thì tao chưa bao giờ coi là thật.

Hạ Thiên nở nụ cười sáng lạn. - www.

- Kéo thằng này ra ngoài, tao muốn chơi đùa với nó vui vẻ một chút.

Sở Bưu cuối cùng cũng không nhịn được, hắn nói với hai tên thủ hạ một câu, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.

Nhưng vừa mới đi ra thì Sở Bưu đã nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết, sau đó hai người từ trên trời bổ nhào xuống người hắn.

- Sao mày ngu vậy?

Hạ Thiên chợt xuất hiện trước mặt Bưu ca rất quỷ dị, hắn thở dài:

- Soa mày có thể đi nhanh như vậy được? Tao còn chưa đùa xong.

- Tiểu tử, thì ra cũng có chút bản lĩnh.

Trong mắt Sở Bưu lóe lên cái nhìn kinh ngạc, ngay sau đó hắn lại hưng phấn:

- Rất tốt, Bưu gia thích những món có bản lĩnh.

Hạ Thiên ngáp một cái:

- Bớt nói mồm đi, vào đây, tao buồn chết rồi đây này.

Trong mắt Sở Bưu lóe lên cái nhìn tàn khốc, hắn đột nhiên đánh về phía Hạ Thiên. Hắn khá gầy nên cực kỳ linh hoạt, khoảnh khắc sau đã phát động thế tấn công như vũ bão.

Sở Bưu đấm, đá, động tác tấn công liên tục, tốc độ rất nhanh nhưng cũng không khựng lại, hắn giống như muốn dùng thế tiến công như vũ bão để trực tiếp đánh ngã Hạ Thiên.

Hạ Thiên không muốn phản kích, hắn vừa nhàn nhã đi dạo vừa tùy tý di động, hắn vừa đi vừa lắc đầu:

- Một đấm này không được, tốc độ quá chậm, mà góc độ của cú đá này lại quá kém, cấp bậc quá thấp... ....

Vài phút sau Sở Bưu ngừng tấn công, hắn thở phì phò, vẻ mặt có chút tái nhợt, ánh mắt lại vẫn ngoan độc. Hắn nhìn Hạ Thiên rồi hỏi:

- Con bà mày, chỉ biết trốn thôi sao?

- Được rồi, muốn tao ra tay thì sẽ được như ý nguyện.

Hạ Thiên đột nhiên đấm ra một quyền, Sở Bưu lập tức né tránh. Đáng tiếc là đã muộn, một đấm của Hạ Thiên trúng ngực Sở Bưu, lúc này Sở Bưu cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, máu tươi tuôn ra... ....

- Phụt!

Sở Bưu phun ra một ngụm máu rồi ngã ngửa xuống đất.

- Mày... ....

Sở Bưu muốn đứng lên nhưng cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, không còn chút lực lượng nào để chống đỡ.

- Bưu ca!

Một đám người phóng đến, Sở Bưu ra khỏi cửa tất nhiên không thể mang theo có hai đàn em, mà khi thấy Sở Bưu bị đánh thì đám đàn em bên ngoài lập tức phóng đến.

Đinh Báo nhìn đám người kia mà trên mặt có chút đồng tình, hắn biết rõ kết cục của đám tiểu đệ sẽ giống như Sở Bưu.

Quả nhiên những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, đám người liên tiếp rơi rụng, chỉ sau khoảnh khắc đám thuộc hạ của Sở Bưu đã nằm lăn ra đất rên rỉ.

- Đúng là mất vui.

Hạ Thiên lắc đầu, hắn có chút thất vọng. Hắn ngồi xổm xuống nhìn Sở Bưu:

- Này, mày cũng quá yếu, tao muốn đùa lâu lâu một chút, mày nói xem phải làm sao bây giờ?

- Mày muốn thế nào?

Sở Bưu lúc này miễm cưỡng khởi động được nửa thân thể, hắn cắn răng nói. Lúc này hắn đã hiểu vì sao đối phương không sợ mình.

- Mày đánh tao tổng cộng là tám mươi bảy đấm và mười bốn đá, mà vừa rồi tao chỉ mới đánh một đấm, nói cách khác mày còn thiếu tao tám mươi sáu đấm và mười bốn đá.

Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói.

Vẻ mặt Sở Bưu chợt biến đổi:

- Mày...Sao mày biết rõ như vậy?

- Mày hỏi tao biết rõ làm gì?

Hạ Thiên bĩu môi:

- Với thân thể của mày, tao chỉ cần một đấm đã có thể đánh mày chết, nhưng vợ nói tao không nên giết người, vì vậy tao đã nghĩ lại, không nên đánh mày chết, đổi biện pháp khác.

- Đã là đàn ông phải dứt khoát, dù giết chết thì Bưu gia cũng không...Á... ....

Sở Bưu còn chưa nói dứt lời thì đã thét lên kinh thiên động đại:

- Mày...Mày bẻ gãy ngón tay tao?

- Không có gì đâu, chỉ là một ngón trật khớp mà thôi, vẫn còn chữa được.

Hạ Thiên ra vẻ an ủi:

- Mày đánh không tốt, vì vậy tao cũng không muốn đánh nữa. Tổng công có tám mươi sáu đấm và mười sáu đá là một trăm, tao quyết định vặn trật khớp mày một trăm lần. À, đừng sợ đau, tao có thể chắc chắn mày không chết, chỉ hơi đau mà thôi.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, đám tiểu đệ của Sở Bưu lúc này giống như đã quên đau đớn, mà đám người Đinh Báo và Hắc Tam cũng cảm thấy trong lòng ớn lạnh, vặn trật khớp xương của một người một trăm lần sao? Điều này, phải là người hung ác thế nào mới làm như vậy? Sở Bưu vã mồ hôi lạnh, hắn đã từng dùng nhiều thủ đoạn tàn nhẫn để đối phó với kẻ địch, nhưng thủ đoạn giống như Hạ Thiên là chưa từng áp dụng, trước kia cũng chưa nghe thấy ai nói như vậy.

Sở Bưu bị trật một khớp xương tay đã cảm thấy đau khổ thấu trời, nếu bị trật một trăm khớp xương, sự đau đớn đó là thế nào thì hắn cũng hiểu.

- Còn chín mươi chín cái, à, tao có thể làm chậm một chút, coi như ba phút một cái là một giờ hai mươi, như vậy cũng đủ chơi cả buổi tối.

Hạ Thiên lầm bầm, vẻ mặt khá vui mừng:

- Đêm nay đã không còn nhàm chán.

Mọi người nghe thấy thế mà lòng bàn chân cũng vã mồ hôi lạnh, đại ca này làm gì vậy? Những chuyện kinh khủng như vậy mà cũng coi là vui đùa được sao? Đúng là quá biến thái.

- Này người anh em, cũng không nên tuyệt tình như vậy.

Vẻ mặt Sở Bưu càng trở nên trắng bệch, hắn có thói quen tra tấn người khác nhưng cũng không quen bị người tra tấn. Hắn có thể khẳng định chính mình không chịu được những đòn tra tấn hay áp dụng, vì vậy mà không khỏi nhìn về phía Đinh Báo, vẻ mặt có chút cầu khẩn. Tuy hắn không biết Đinh Báo có quan hệ gì với tên biến thái Hạ Thiên này, nhưng hắn có thể xác định hai bên có quen biết.

Đinh Báo lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Sở Bưu, trong lòng chợt vui sướng, Sở Bưu cũng có lúc cầu xin sao? Ngoài vui sướng thì Đinh Báo cũng nghĩ rõ, Sở Bưu dù sao cũng là đại ca một phương, hắn dù sao cũng không thể quá đắc tội, dù sao thiên ca cũng không phải lúc nào cũng có mặt ở đây.

Đinh Báo nghĩ vậy thì đi về phía Hạ Thiên, hắn dùng giọng cung kính bắt chuyện:

- Thiên ca, Bưu ca cũng không có thù hận gì quá sâu với chúng ta, thôi thì anh tha ch hắn lần này được không?

- Đúng là anh và hắn không có thù oán gì.

Hạ Thiên khẽ gật đầu, mà Sở Bưu nghe được lời này thì trong lòng chợt vui vẻ, nhưng sau đó Hạ Thiên lại nói:

- Nhưng bây giờ anh đang rất buồn chán, anh tha cho hắn thì biết làm gì bây giờ?

- Này người anh em, nếu nhàm chán thì tôi bao cậu được vui vẻ... ....

Sở Bưu nhịn không được phải nói.

- Ai là anh em với mày?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Sở Bưu.

- À, thiên ca, em có thể sắp xếp vài trò giải trí, em chỉ cần một cuộc điện thoại cũng có thể tìm gái tốt cho anh... ....

Sở Bưu liên tục cầu xin.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Sở Bưu:

- Chẳng lẽ tao không tìm được gái sao? Còn phải nhờ mày tìm à?

Sở Bưu thiếu chút nữa thì nghẹn chết, trong lòng có chút tức giận, tiểu tử này muốn tuyệt tình vậy sao?

- Gần đây tao rất giữ lời, đã nói muốn chơi mày là phải chơi mày.

Hạ Thiên mở miệng:

- Nhưng xem ra Đinh Báo khá nể mặt mày, vì vậy anh đổi phương pháp.

Sở Bưu nghe câu đầu mà trong lòng chết lặng, thầm nghĩ mình xong đời, hy vọng có thể vượt qua lần này và quay lại báo thù. Nhưng khi hắn nghe thấy câu sau thì lập tức cảm thấy tương lại vẫn còn tốt đẹp, trong lúc vui mừng hắn liên tục nói:

- Cám ơn thiên ca, cám ơn thiên ca, anh muốn chơi đùa thế nào thì cứ nói.

- Này, đây là quán karaoke, chú vào hát cho anh nghe đi.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Sở Bưu lập tức choáng váng, hát sao?

- Không biết thiên ca muốn em hát cái gì?

Sở Bưu cố gắng nặn ra nụ cười, nhưng nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.

- Tên chú là Bưu gì nhỉ, à ba con hổ, chú đã có duyên với hổ thì hát bài hai con hổ.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

Sở Bưu lại choáng váng, hai con hổ sao?

Vẻ mặt Đinh Báo bây giờ rất cổ quái, hắn rất muốn cười, nhưng sợ đắc tội với Sở Bưu nên không dám.

Tên mập Vương Kiệt thì rất bội phục Hạ Thiên, đúng là đại ca trâu bò, bắt Sở Bưu hát bài hai con hổ, sáng kiến tuyệt vời.

Hạ Thiên thấy Sở Bưu không nói lời nào thì có chút bất mãn:

- Sao chú không hát à? Chẳng lẽ chú lại nói mình không biết hát bài đơn giản như vậy chứ?

Hạ Thiên không biết hát nhiều bài, hai con hổ là một bài trong số đó, hắn nhớ khi mình còn nhỏ thì thần tiên tỷ tỷ hay hát ru bài này.

- Thiên ca, em sẽ hát... ....

Sở Bưu rất buồn bực, hắn nhìn bốn phía rồi quát lớn:

- Hai con hổ, hai con hổ, chạy nhanh, chạy nhanh... ....

Không thể không nói bộ dạng của Sở Bưu bây giờ rất buồn cười, mà giọng ca khàn khàn và run rẩy của hắn cũng làm cho đám tiểu đệ vất vả lắm mới nhịn được cười, một đám người dứt khoát che miệng, sợ rằng không nhịn được sẽ bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện