- Kỷ Minh, có phải Mã Đình đang trong tay anh không?
Lãnh Băng Băng không trả lời câu hỏi của Diệp Mộng Vân, nàng trực tiếp nhìn Kỷ Minh rồi hỏi.
Kỷ Minh mỉm cười:
- Đội trưởng Lãnh, tôi không biết chị đang nói gì, nhưng tôi khuyên chị không nên gây rối ở đây, đây là tập đoàn Thiên Nam, không phải là nơi đến la lối.
Lãnh Băng Băng lập tức giận đến mức tái mặt, người này đúng là không bằng cầm thú, sao lại nói nàng đến đây la lối?
- Này, thằng ngu, có phải muốn ăn đòn không?
Hạ Thiên khó chịu:
- Nếu mày biết điều thì khai ra, nếu không tao đánh.
Khi nghe thấy giọng nói của Hạ Thiên thì vẻ mặt Diệp Mộng Vân không có gì khá hơn, vẻ mặt càng tức tối:
- Thì ra là anh.
Hạ Thiên không khỏi giật mình:
- Hình như tôi không biết cô?
- Anh không biết nhưng tôi biết anh.
Diệp Mộng Vân cười lạnh một tiếng, nàng nhìn về phía thư ký:
- Đi gọi bảo vệ đuổi tên côn đồ này ra ngoài.
Hạ Thiên càng khó chịu:
- Này đừng tưởng rằng lớn lên cũng không tệ lắm thì có thể nói lung tung, tôi là côn đồ khi nào?
Trong mắt Hạ Thiên thì tên côn đồ có cấp bậc quá thấp, ít nhất hắn cũng là đại lưu manh.
- Anh là Hạ Thiên phải không? Những chuyện anh làm ở bệnh viện đã quên rồi sao?
Diệp Mộng Vân hừ lạnh một tiếng:
- Đừng tưởng rằng anh gạt được Diệp Mộng Oánh thì có thể phá phách ở đây, tôi nói cho anh biết, đây là công ty của tôi, không phải là của Diệp Mộng Oánh.
- À, thì ra cô là người Diệp gia.
Hạ Thiên cuối cùng cũng kịp phản ứng:
- Trách không được nhìn có chút quen mắt, nhưng cô không đẹp như mỹ nữ tỷ tỷ, tôi không có hứng thú với cô, vì vậy cũng không cần nhớ cô.
- Anh.
Diệp Mộng Vân có chút hổn hển:
- Bảo vệ đâu? Sao còn chưa tới?
- Giám đốc Diệp.
Hai tên bảo vệ chạy đến:
- Xin hỏi giám đốc Diệp tên nào gây rối ở đây?
- Chính là hắn.
Diệp Mộng Vân chỉ tay vào Hạ Thiên:
- Đuổi hắn ra ngoài.
Hai tên bảo vệ quay đầu phóng về phía Hạ Thiên, đúng lúc này ngoài cửa vang lên một âm thanh trong trẻo:
- Ai dám ra tay?
Một đám người tiến vào phòng, đi đầu chính là một người đẹp mặc trang phục công sở, nàng chính là Diệp Mộng Oánh. - www.
Hai tên bảo vệ không biết phải làm sao, hắn không nhận ra người đẹp đang nói chuyện, nhưng bọn họ nhận ra những người đi sau lưng người đẹp, đây đều là những lãnh đạo chủ chốt của tập đoàn Thiên Nam.
- Mỹ nữ tỷ tỷ cũng ở đây sao?
Hạ Thiên có chút bất ngờ, cũng có chút hưng phấn.
Diệp Mộng Vân lại cực kỳ tức giận:
- Diệp Mộng Oánh, chị có ý gì? Hắn là người chị phái đến đây gây rối phải không?
- Gây rối?
Diệp Mộng Oánh cười nhạt:
- Đây là công ty của tôi, tôi sao phải phái cậu ta đến gây rối.
- Cái gì là công ty của chị, đây là công ty của tôi.
Diệp Mộng Vân tức tối nói.
Diệp Mộng Oánh khẽ lắc đầu:
- Từ hôm nay trở đi tôi chính thức tiếp nhận chức vụ chủ tịch tập đoàn Thiên Nam, bây giờ tất cả công ty cấp dưới đều là của tôi, mà công ty này cũng là của tôi. Nhân đây tôi cũng nói cho cô biết, từ bây giờ cô sẽ không còn là giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Mộng Vân, tôi sẽ phái người đến tiếp nhận vị trí của cô, cô chuẩn bị làm tốt công tác giao tiếp.
Diệp Mộng Oánh vừa nói ra những lời này thì vẻ mặt Diệp Mộng Vân chợt biến đổi lớn, vẻ mặt Kỷ Minh ở một bên cũng biến đổi, Diệp gia bây giờ rơi vào trong tay Diệp Mộng Oánh rồi sao? Đây là có chuyện gì?
- Không thể nào.
Diệp Mộng Vân nghiêm nghị quát:
- Sao cô lại là chủ tịch, không thể nào.
- Diệp Mộng Vân, tiếp nhận sự thật đi thôi.
Giọng nói của Diệp Mộng Oánh chợt trở nên lạnh lùng:
- Ông nội đã chuyển nhượng tất cả cổ phần cho tôi, bây giờ tôi là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thiên Nam, tôi có thể khai trừ bất kỳ người nào theo ý muốn, kể cả cô.
Diệp Mộng Vân nhìn đám người sau lưng Diệp Mộng Oánh, khi thấy bọn họ không nói gì thì nàng lập tức cảm thấy trời đất như đổ sụp. Tuy nàng không muốn tiếp nhận sự thật này, nhưng nàng biết Diệp Mộng Oánh không gạt mình. Thực tế Diệp Mộng Oánh cũng không gạt Diệp Mộng Vân, vì nếu việc này là giả thì nàng chỉ cần gọi điện thoại là biết ngay, Diệp Mộng Oánh sẽ không ngốc đến mức nói dối rồi bị vạch trần trong nháy mắt.
- Diệp Mộng Vân, tôi cũng nói cho cô biết, bây giờ tập đoàn Thiên Nam là địa phương mà Hạ Thiên muốn làm gì thì làm, cậu ấy cũng có thể tùy tiện đuổi đi bất cứ người nào. Vì vậy bây giờ cô không có tư cách đuổi cậu ấy, nhưng cậu ấy có tư cách đuổi cô.
Diệp Mộng Oánh dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô em họ của mình, trong mắt nàng không có chút đồng tình. Trước đó hai bên đã từng là thân tình, nhưng đáng tiếc là không ai xem nàng ra gì, bây giờ nàng cũng không cần nương tay với những người này.
Diệp Mộng Oánh nói ra những lời này, không những vẻ mặt Diệp Mộng Vân biến đổi, ngay cả vẻ mặt đám người đứng sau lưng Diệp Mộng Oánh cũng biến đổi, kẻ nào cũng nhìn về phía Hạ Thiên. Bọn họ không nghĩ ra được, một người đàn ông có dáng vẻ rất tầm thường kia lại có quan hệ đặc biệt với chủ tịch mới của tập đoàn Thiên Nam.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị nói thật sao?
Hạ Thiên cười hì hì hỏi.
Diệp Mộng Oánh nhìn Hạ Thiên, nàng cười làm mọi người phản chấn động.
- Tất nhiên là thật.
Giọng nói của Diệp Mộng Oánh cực kỳ dịu dàng, người đàn ông mà nàng vô tình cho đi nhờ xe trước đó giống như là phúc tinh của nàng, vì sự xuất hiện của hắn mà nàng không những thoát khỏi kiếp nạn đầu tiên, hơn nữa còn làm cho ông nội của nàng khỏe mạnh trở lại. Bây giờ nàng đã là nữ danh nhân ở Giang Hải, nếu không có hắn thì rõ ràng không còn sự tồn tại của nàng.
Những ngày nay Diệp Mộng Oánh ở cùng ông để tìm cách thu nạp quyền lực, nàng cũng không có thời gian tìm Hạ Thiên. Nhưng nàng không ngờ mình lại vô tình gặp hắn, điều này không khỏi làm nàng sinh ra cảm giác hai người có duyên phận.
Trong lúc vô tình ánh mắt của Diệp Mộng Oánh nhìn về phía Hạ Thiên lại càng thêm dịu dàng, trong giọng nói còn mang theo một hương vị đặc biệt khác:
- Hạ Thiên, tôi đã nói rồi, tôi sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu của cậu.
Bất kỳ yêu cầu gì sao? Khi nghe được những câu nói này thì đám đàn ông cũng không còn nhỏ tuổi đứng ở sau lưng Diệp Mộng Oánh chợt lộ ra nụ cười mập mờ. Một người phụ nữ trẻ đẹp chưa có gia đình lại đồng ý đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của một người đàn ông, mà người đàn ông kia yêu cầu gì thì ai cũng có thể đoán ra được.
Kỷ Minh ở bên kia vừa hâm mộ vừa ghen ghét, tiểu tử kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Nghe nói hắn đã cưa đổ Kiều Tiểu Kiều, chẳng lẽ còn nắm cả Diệp Mộng Oánh? Đúng là không có thiên lý.
Hạ Thiên nhìn Diệp Mộng Oánh mà nở nụ cười sáng lạn:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, vậy thì chị lấy thân báo đáp thôi.
Đám người sau lưng Diệp Mộng Oánh đều lộ ra nụ cười, tiểu tử kia quả nhiên nói ra những gì mà bọn họ đang nghĩ. Để xem vị chủ tịch tài sắc vẹn toàn này có đồng ý hay không.
- Được.
Giọng nói của Diệp Mộng Oánh vẫn rất dịu dàng:
- Sau này cậu là người đàn ông của tôi.
Mọi người chợt ngẩn ngơ, tiểu tử kia cứ như vậy mà thu được một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn sao? Dễ dàng vậy?
- Diệp Mộng Oánh, cô điên rồi.
Diệp Mộng Vân nhịn không được phải mỉa mai:
- Hắn là chồng của Kiều Tiểu Kiều, chẳng lẽ cô muốn cướp chồng của Kiều Tiểu Kiều?
Vẻ mặt Diệp Mộng Oánh chợt phát lạnh, giọng nói cũng trở nên cực kỳ lạnh lùng:
- Thế nào? Cô cảm thấy tôi không đủ tư cách để cùng người đàn ông với Kiều Tiểu Kiều sao?
Diệp Mộng Vân chợt á khẩu không nói được lời nào, nếu là trước đó thì chỉ sợ có rất nhiều người cho rằng Diệp Mộng Oánh không có tư cách cướp đàn ông với Kiều Tiểu Kiều, nhưng bây giờ Diệp Mộng Oánh là một phú bà có tài sản trăm tỷ, ai nói nàng không có tư cách so với Kiều Tiểu Kiều?
- Vậy thì cứ quyết định như vậy.
Hạ Thiên cười hì hì, hắn tiến lên ôm Diệp Mộng Oánh vào lòng, sau đó hôn lên môi nàng một cái:
- Thôi thì đóng dấu cái đã, bây giờ chị là người của tôi.
Diệp Mộng Oánh đỏ bừng mặt, bây giờ hình tượng người phụ nữ lạnh lùng vừa rồi chợt biến mất.
Cũng may Hạ Thiên lập tức buông Diệp Mộng Oánh ra, sau đó nàng nhanh chóng khôi phục lại như thường, trong lòng cũng có chút dở khóc dở cười. Hạ Thiên này dù sao cũng mới mười chín tuổi, cái gì mà đóng dấu, như con nít vậy?
- Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi có thể mượn chỗ này một chút được không?
Hạ Thiên nhìn Kỷ Minh, ánh mắt chợt xoay chuyển, hắn nói.
- Tất nhiên là có thể.
Diệp Mộng Oánh mỉm cười:
- Tôi sẽ phối hợp với cậu, nhưng bây giờ tôi có chuyện, đợi đến tối tôi sẽ điện thoại cho cậu.
- Không có vấn đề.
Hạ Thiên đồng ý, bây giờ hắn vừa có thêm một vợ, tâm tình rất tốt, nhưng cũng cần phải làm việc.
Diệp Mộng Oánh tìm đến một đội trưởng bảo vệ, sau đó bắt đầu công tác dọn dẹp, mà Diệp Mộng Vân cũng bị đuổi ra khỏi phòng. Tầng lầu này thuộc về tập đoàn Thiên Nam, tất nhiên sẽ nhanh chóng được dọn dẹp trống rỗng, sau đó nhân viên anh ninh canh giữ tất cả cầu thang không cho bất kỳ ai được ra vào. Vì vậy mà công tác hoàn thành.
Hạ Thiên ở trong gian phòng mà trước kia là của Diệp Mộng Vân, Lãnh Băng Băng tất nhiên cũng có mặt bên trong, ngoài bọn họ chỉ có một người thứ ba, đó là Kỷ Minh.
Ngay từ đầu Hạ Thiên đã nhanh chóng đánh Kỷ Minh bất tỉnh, sau đó hắn cho người canh giữ phòng làm việc không cho bất kỳ ai tiến vào. Trong lúc dọn dẹp thì quá hỗn loạn, ngay cả Diệp Mộng Vân cũng không biết Kỷ Minh đã đi chưa, tất nhiên người khác sẽ không chú ý.
- Cậu làm gì vậy?
Lãnh Băng Băng cũng không nghĩ ra.
- Bức cung.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Để người khác nghe được cũng không tốt.
Trước đó Hạ Thiên cùng Vân Thanh và Lãnh Băng Băng làm quá nhiều chuyện mà không thể ném Kỷ Nam vào tù, vì vậy bây giờ Hạ Thiên quyết định làm theo phương pháp của mình. Đối vớ hắn thì Kỷ Nam đã làm nhiều chuyện xấu, Kỷ Minh nhất định biết rõ, chỉ cần tiểu tử này mở miệng thì chẳng sợ không có chứng cứ.
Hạ Thiên cũng không quan tâm Lãnh Băng Băng có đồng ý hay không, hắn cứu tỉnh Kỷ Minh, sau đó dùng thủ đoạn đã từng sử dụng với hai thành viên của Ám Ảnh Đoàn trước đó. Hắn sẽ châm kim để cảm giác mẫn cảm của đối phương tăng lên trăm ngàn lần, như vậy chỉ cần một vết thương nhỏ cũng làm cho đối phương đau đớn cực hạn, ngay cả Ám Ảnh Đoàn cũng còn không chịu đựng được, Hạ Thiên tim Kỷ Minh cũng là như vậy.
Hạ Thiên phát hiện mình đánh giá cao Kỷ Minh, hắn mới cho Kỷ Minh vài tát, đang định cho mức độ mẫn cảm của đối phương tăng lên vài trăm lần thì Kỷ Minh đã cầu khẩn:
- Đừng...Đừng đánh, các người muốn biết gì? Tôi sẽ khai hết?
- Mã Đình ở đâu? Cô ấy còn sống không?
Lãnh Băng Băng hỏi trước, đây là vấn đề nàng quan tâm nhất bây giờ.
Danh sách chương