Khi nghe cái tên Minh Vũ Quyền Quán thì vẻ mặt Lãnh Băng Băng đã trở nên khó nhìn, nàng biết rõ chỗ này, vì trước đó có người tố cáo Minh Vũ Quyền Quán tổ chức đấu võ đài. Nhưng nàng đã từng điều tra mà cuối cùng chẳng có được chứng cứ.

Cũng vì đợt điều tra đó thì Lãnh Băng Băng biết chủ nhân của Minh Vũ Quyền Quán là Kỷ Minh con trai của phó chủ tịch thường vụ tỉnh Kỷ Nam. Khi cảnh sát phá án thường rất sợ đụng phải những vị con nhà quan thế này, vì còn chưa kịp mở điều tra thì đã có đủ mọi áp lực dồn đến, hơn nữa chỉ cần một cuộc điện thoại đã làm cho điện thoại phải bỏ dở giữa chừng.

Một thành phố lớn như Giang Hải thì có rất nhiều con nhà quan, những người như Kỷ Minh đều có vòng luẩn quẩn của riêng mình. Nhóm người này cũng không ngẩng cao đầu như Tứ thiếu gia Giang Hải nhưng năng lượng cũng mạnh tương tự. Tất nhiên nếu nói trên mặt lý luận thì Lâm Tử Hào và Cao Danh Dương thuộc một nhóm người với Kỷ Minh, nhưng thực tế thì Lâm Tử Hào và Cao Danh Dương không có kết giao với Kỷ Minh.

Cũng chính vì vậy mà trong bữa tiệc của Lâm Tử Hào trước đó, dù nói rằng tất cả nhân sĩ thượng lưu Giang Hải đều trình diện, nhưng trên thực tế thì nhóm người Kỷ Minh lại không xuất hiện. Nếu không lần đầu tiên Kỷ Minh nhìn thấy Hạ Thiên đã có thể nhận ra ngay, dù Hạ Thiên có bộ dạng khá bình thường, nhưng hắn cướp đi vị hôn thê của Lâm Tử Hào trước mặt nhiều người, như vậy cũng đủ cho người ta có ấn tượng sâu sắc.

Rõ ràng Minh Vũ Quyền Quán chính là địa bàn của Kỷ Minh, bây giờ Mã Đình muốn đến Minh Vũ Quyền Quán thì chẳng khác nào đưa đầu vào miệng cọp. Nhưng Mã Đình không có biện pháp nào khác, nàng chỉ mong Kỷ Minh không nghi ngờ mình, đồng thời cũng chờ mong đám người ở Minh Vũ Quyền Quán sợ Lãnh Băng Băng.

Lãnh Băng Băng cũng có một loại dự cảm sự việc hôm nay sẽ không đơn giản như vậy, nàng không phải là người sợ phiền phức, nhưng khi nhìn sang Hạ Thiên thì nàng có thêm vài phần nắm chắc. Lưu manh này dù có dã tâm bất lương với nàng, nhưng có một điều khẳng định là hắn biết đánh nhau, hơn nữa sẽ nhất định giúp nàng.

Xe chạy quá đông, vì vậy hơn nửa giờ sau ba người mới đến Minh Vũ Quyền Quán. Thực tế Minh Vũ Quyền Quán cũng không nằm trong khu vực phồn hoa, đây chỉ là một khu vực lâu năm còn chưa cải tạo, quyền quán cũng chỉ là một tòa nhà ba tầng, ngoài cửa có đám thanh niêm ngậm thuốc dựa lên tường, bộ dạng rất buồn ngủ.

Khi ba người Hạ Thiên tiến đến thì tên thanh niên híp mát nhìn, một luồng tinh quang lóe lên, ngay sau đó lập tức khôi phục lại vẻ buồn ngủ.

- Tam ca.

Mã Đình chủ động đi về phía người thanh niên:

- Tôi đi vào thu thập những di vật của ba.

- À, Đình Đình, đi thôi.

Tên thanh niên ngáp một cái:

- Tối qua tôi không ngủ ngon, bây giờ tiếp tục ngủ.

- Cám ơn Tam ca.

Trong mắt Mã Đình lóe lên cái nhìn vui mừng, nàng quét mắt nhìn Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng, ngay sau đó vội vàng tiến vào.

Nhưng khi vào trong thì Mã Đình lập tức cảm nhận được không khí lạnh tanh, bầu không khí quạnh quẻ quá mức. Trước đây nàng đến thì chỗ này luôn có người luyện võ nhưng hôm nay hầu như không thấy được vài người.

Nhưng Mã Đình cũng không quan tâm đến nhiều vấn đề như vậy, nàng vội vàng đi đến tủ chứa đồ. Cha nàng là khách quen của Minh Vũ Quyền Quán, ông ta có một ngăn chứa đồ riêng, mà thứ nàng muốn cũng nằm bên trong.

Mã Đình mở ngăn số mười ba nhưng bên trong lại rỗng tuếch, chẳng có gì. Khi Lãnh Băng Băng cực kỳ thất vọng thì lại thấy Mã Đình thò đầu vào bên trong giống như tìm được thứ gì đó. Một lát sau Mã Đình lại đi sang phía bên kia, sau đó không biết làm cách nào mở được ngăn chứa 31 tìm được một cặp bao tay. Mã Đình lục lọi một lúc, cuối cùng nàng tìm thấy một chiếc chìa khóa.

- TÌm được rồi.

Vẻ mặt Mã Đình chợt trở nên vui sướng, nàng đưa chìa khóa cho Lãnh Băng Băng:

- Cảnh sát Lãnh, chúng ta đi đến ngân hàng.

Hạ Thiên bĩu môi, Mã Nhị Cương này rõ ràng là giải thần giả quỷ.

Lãnh Băng Băng nhận lấy chìa khóa, sau đó nàng nghĩ thế nào mà đưa cho Hạ Thiên:

- Cậu cầm lấy.

- Được, cảnh sát tỷ tỷ.

Hạ Thiên lập tức trở nên vui sướng, điều này đã chứng tỏ cảnh sát tỷ tỷ tín nhiệm hắn.

- Đi nhanh thôi.

Lãnh Băng Băng cũng cảm thấy thành phố này có đặc điểm kỳ lạ, nàng kéo tay Mã Đình đi vội ra ngoài.

Nhưng khi vừa đi vài bước thì vẻ mặt Mã Đình chợt biến đổi, vì nàng thấy có hơn mười người đến từ bốn phía, quyền quán quạnh quẽ chợt trở nên náo nhiệt.

Mà tên thanh niên lúc nãy đứng ngủ gật ngoài cửa cũng đi vào, hắn cười tủm tỉm nhìn Mã Đình.

- Tam ca, chuyện này là sao?

Mã Đình cố gắng tươi cười, bộ dạng rất khó hiểu.

- Đình Đình, Kỷ thiếu gia muốn nói chuyện với em, vì vậy hy vọng em có thể chờ.

Tam ca cười hì hì:

- Em cũng sẽ không nể mặt Kỷ thiếu gia đấy chứ?

- Tránh ra cho tôi.

Lãnh Băng Băng quát lạnh một tiếng:

- Nếu không các anh sẽ chống lại người thi hành công vụ, tôi sẽ bắt tất cả về đồn.

- Đội trưởng Lãnh, nếu cô bây giờ cứ đi ra thì chúng tôi sẽ coi như chưa ai nói gì.

Tam dùng ánh mắt dâm dục đảo mắt nhìn qua các bộ vị mẫn cảm trên người Lãnh Băng Băng:

- Nếu không thì tôi tin các anh em ở đây có rất người muốn được nếm thử tư vị của người đẹp băng giá.

- Anh muốn chết?

Vẻ mặt Lãnh Băng Băng chợt biến đổi, nàng lập tức rút súng ra nhắm vào Tam ca:

- Hai tay ôm đầu, ngồi xuống.

Vẻ mặt Tam ca vẫn không biến đổi:

- Đội trưởng Lãnh, cô có thể nổ súng, nhưng cô nổ súng thì các anh em sẽ ra tay. Cô có cảm thấy với khoảng cách gần như vậy thì một khẩu súng có thể chống lại nhiều anh em như thế này sao?

- Anh uy hiếp tôi sao?

Lãnh Băng Băng cười lạnh một tiếng:

- Trong đây có tám viên đạn, tôi có thể đảm bảo có thể bắn xuyên đầu tám người, các anh ai muốn thử.

- Đội trưởng Lãnh, trước tiên cô có thể giết chết tám người, nhưng sợ rằng ngay sau đó cô sẽ được trải qua một buổi tối khó quên với tám người còn lại.

Tam ca vẫn không sợ hãi:

- Tất nhiên như vậy vẫn còn chưa chấm dứt, sau này cuộc sống của cô sẽ còn được rất nhiều anh em chăm sóc. Đội trưởng Lãnh, cô có muốn thử không?

Trên mặt Lãnh Băng Băng chợt bùng lên vẻ phẫn nộ nhưng lại không nổ súng, nàng đã ý thức được đối phương muốn liều mạng, nếu thật sự nổ súng thì lập tức rơi vào tình cảnh anh chết tôi sống, lúc đó muốn đưa Mã Đình đi cũng không dễ dàng gì.

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi sẽ xử lý đám ngu ngốc này, như vậy sẽ không phạm tội đấy chứ?

Hạ Thiên đột nhiên hỏi.

Lãnh Băng Băng nghe được câu nói này mà lập tức vui vẻ, nàng biết rõ Hạ Thiên muốn ra tay, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bốn phía, ngay sau đó nói:

- Không, bọn họ đánh lén cảnh sát, cậu nên hăng hái ra tay, không những không phạm tội mà còn được cảnh sát khen thưởng.

- Khen thưởng thật sao?

Hạ Thiên có chút hưng phấn:

- Cảnh sát tỷ tỷ, khen thưởng cái gì?

Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ, người này muốn được thưởng sao? Nàng chẳng qua chỉ nói vậy mà thôi.

Nhưng Hạ Thiên đã hỏi thì nàng cũng không thể không trả lời, vì vậy nàng nói:

- Điều này, có tiền thưởng, còn có cả giấy khen.

- Tiền thưởng và giấy khen không có ý nghĩa gì.

Hạ Thiên có chút thất vọng:

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi không cần cảnh sát ban thưởng, tôi muốn chị ban thưởng, thế nào?

Lãnh Băng Băng có chút căm tức:

- Cậu không biết làm việc chính trước sao?

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi cần hỏi cho rõ ràng, nếu không sợ chị sẽ đổi ý.

Hạ Thiên cũng không lo lắng đám khốn kiếp ở bên cạnh, mà cảnh sát tỷ tỷ thì đã cho hắn mừng hụt vài lần. Lần trước cứu con tin ở bệnh viện, kết quả là không được gì, trước đó còn có lúc đồng ý ăn tối lại không nói thời gian rõ ràng, cuối cùng vẫn phải ăn thức ăn nhanh trên xe cảnh sát.

Lãnh Băng Băng rất bực bội, nàng tức giận nói:

- Cậu muốn được thưởng thứ gì?

- Tất nhiên cảnh sát tỷ tỷ phải làm vợ tôi.

Hạ Thiên dùng giong không chút do dự nói.

Lãnh Băng Băng lập tức từ chối:

- Không được.

- Vậy hôn tôi một cái.

Hạ Thiên lui một bước.

Đáng tiếc là Lãnh Băng Băng vẫn từ chối:

- Cũng không được.

- Cảnh sát tỷ tỷ, chị quá keo kiệt.

Hạ Thiên có chút bất mãn.

Lãnh Băng Băng có chút tức giận, điều này có gì liên quan đến keo kiệt? Chẳng lẽ tùy tiện đồng ý làm vợ và hôn người mới hào phóng sao?

- Đội trưởng Lãnh, cô đúng là có nhã hứng, bây giờ mà còn liếc mắt đưa tình, nhưng hình như không xứng với danh hiệu người đẹp băng giá.

Tam ca lắc đầu nói, lúc này hắn cũng có vẻ không muốn ra tay.

- Này, mày câm miệng cho tao.

Hạ Thiên có chút bất mãn nhìn Tam ca:

- Tao nói chuyện với cảnh sát tỷ tỷ, mày chen miệng vào làm gì?

- Tiểu tử, trên đời này cũng không có mấy người bắt tao câm miệng, mà trong số đó không có mày.

Tam ca cười rộ lên, trong mắt lóe lên hàn quang:

- Ngược lại tao khuyên mày nên câm miệng lại, nếu không tao sẽ cho mày vĩnh viễn câm mồm.

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi không nhịn được muốn đánh người, chị nên đồng ý, tùy tiện ban thưởng cái gì cũng được.

Hạ Thiên vặn vặn tay, bộ dạng giống như rất muốn đánh người.

Lãnh Băng Băng cảm thấy đau đầu:

- Hừ, tôi đồng ý dùng cơm tối với cậu.

Hạ Thiên lại nói:

- Cảnh sát tỷ tỷ, chị không muốn gạt tôi đấy chứ?

- Ai gạt cậu?

Lãnh Băng Băng tức giận nói:

- Thời gian địa điểm tùy cậu chọn, tôi sẽ giữ lời, được chưa?

- Được, tôi bắt đầu công tác.

Hạ Thiên còn chưa nói dứt lời thì đã phóng về phía tên Tam ca như chớp, ngay sau đó một đấm đã phóng ra:

- Đánh mày trước.

- Chỉ dựa vào mày...Á... ....

Tam ca còn chưa nói dứt lời thì đã hét lên thảm thiết, Hạ Thiên đấm thẳng lên mặt hắn, chỉ sau khoảnh khắc đã mất nửa hàm răng.

Mà Hạ Thiên cũng chưa muốn buông tha cho đối phương, hắn lại tung một quyền lên nửa bên mặt còn lại, vì vậy mà Tam ca đã mất sạch răng.

Hạ Thiên nhìn thành quả của mình mà có chút thỏa mãn:

- Cũng không tệ, mày nếu không muốn mãi mãi câm lặng thì tao sẽ thành toàn cho, sẽ cho mày vĩnh viễn phải ngậm miệng.

Một luồng hàn quang lóe lên, một phi đao bắn về phía Hạ Thiên, người ra tay chính là Tam ca mới bị hắn đánh gãy răng. Lúc này hai mắt Tam ca đỏ hồng, bộ dạng hận không thể chém Hạ Thiên thành vạn mảnh, rõ ràng hắn chưa bao giờ nhục nhã như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện