- Sao mày còn nói ra những lời như vậy? Mày còn chưa biết đã phá chuyện tốt của tao sao?

Hạ Thiên ra vẻ rất tức giận.

Đàm Vũ lập tức hiểu ra, người ta đang bận "chiến đấu", sao có thời gian ra mở cửa? Nhưng trong lòng Đàm Vũ vẫn rất nghi hoặc, hắn rõ ràng nghe thấy âm thanh của Tiêu Mai, chẳng lẽ nghe lầm?

- Đàm tiên sinh, như vậy có phải anh sai rồi không?

Bảo vệ khách sạn ở bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng.

- Tất nhiên là anh ta sai.

Liễu Vân Mạn cũng rất căm tức:

- Khách sạn các anh làm ăn vậy sao? Có khách sạn nào đối đãi với khách như vậy không? Đúng là không ra gì, chúng ta đi thôi.

Liễu Vân Mạn kéo tay Hạ Thiên bước đi, mà đám người Đàm Vũ cũng không ngăn cản. Việc này hắn là người đuối lý, dù bị đánh bị mắng cũng không biết nói gì.

Bảo vệ khách sạn lại vội vàng đi theo, hắn liên tục xin lỗi:

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tiên sinh, tiểu thư, nếu không thì thế này, chúng tôi miễn phí cho hai anh chị đêm nay.

- Không cần, chúng tôi không thiếu chút tiền như vậy.

Liễu Vân Mạn phất tay, nàng cũng không muốn làm quá mức, dù sao chỉ là phối hợp với Hạ Thiên, bây giờ tức giận chỉ lấy cớ để rời đi mà thôi.

Điện thoại Hạ Thiên chợt vang lên, thì ra Hoàng An Bình gọi đến:

- Hạ Thiên, chúng tôi đi trước, mọi người cũng ra thôi, chúng tôi thuê phòng bằng chứng minh giả, hai người cũng đừng đến trả tiền phòng, miễn bị hoài nghi.

- Biết rồi.

Hạ Thiên cúp điện thoại, hắn vốn không muốn ở lại khách sạn, cái giường kia vừa được Hoàng An Bình và Tiêu Mai chiến đấu, hắn không muốn ngủ với Liễu Vân Mạn trên đó.

Mặc kệ bảo vệ xin lỗi thế nào, Hạ Thiên cùng Liễu Vân Mạn nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

- Cũng không còn sớm nữa, không bằng chúng ta về nhà nhé?

Liễu Vân Mạn đề nghị.

- Tốt!

Hạ Thiên lập tức đồng ý.

- Hạ Thiên, chuyện ở quán bar vừa rồi...Thật xin lỗi, tôi cũng không biết Isabella sẽ cố ý báo cảnh sát hại cậu.

Giọng nói của Liễu Vân Mạn có chút hương vị xin lỗi.

Hạ Thiên lắc đầu:

- Chị Vân Mạn, chị không cần xin lỗi, việc này không liên quan đến chị.

- Nhưng, dù sao...Isabella vẫn là bạn tôi.

Liễu Vân Mạn cảm thấy rất ngượng ngùng.

Hạ Thiên lại cắt ngang lời Liễu Vân Mạn:

- Nhưng cũng là vợ tôi.

Liễu Vân Mạn chợt sững sờ:

- Hạ Thiên, Isabella chỉ nói giỡn thôi, cậu sẽ không cho rằng đây là thật đấy chứ?

Hạ Thiên cười hì hì:

- Chị ấy có nói giỡn hay không cũng không sao, tôi cho là thật là được.

Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:

- Đúng rồi, chị Vân Mạn, sau này chị tốt nhất đừng gặp chị Isabella.

Liễu Vân Mạn chợt sững sờ, nàng không nhịn được phải hỏi:

- Vì sao?

- À, tôi nghi ngờ chị ấy là sát thủ.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Cái gì?

Liễu Vân Mạn không khỏi chấn động:

- Sát thủ, không thể nào.

- Cũng không phải không có khả năng. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Trong áo lót của chị Isabella có giấu vũ khí, tuy giấu rất bí mật nhưng tôi vẫn phát hiện ra, ngoài sát thủ thì còn ai giấu vũ khí vào áo lót nữa?

Hạ Thiên ngừng lại một chút rồi bổ sung thêm:

- Hơn nữa tôi cảm nhận được khí tức sát thủ trên người chị ấy.

- Điều này, sao có thể như vậy được? Isabella sao có thể là sát thủ, trước đó bạn ấy cũng như tôi, cũng là sinh viên, tuy hai bên sáu năm chưa gặp nhưng cũng không thể trở thành sát thủ nhanh như vậy được.

Liễu Vân Mạn cảm thấy khó thể tin.

Hạ Thiên lắc đầu:

- Chị Vân Mạn, tuy có rất nhiều sát thủ bồi dưỡng từ bé, nhưng sáu năm cũng đủ bồi dưỡng một người có thiên phú làm sát thủ đỉnh cấp.

Trong đầu Liễu Vân Mạn chợt suy nghĩ hỗn loạn, nếu xét về mặt cảm tình thì nàng không tin Isabella là sát thủ, nhưng lý trí nói cho nàng biết Hạ Thiên trước nay không nói ngoa. Một người bình thường sẽ không giấu vũ khí trong áo lót, những gì Hạ Thiên nói căn bản có phân nửa là thật, dù Liễu Vân Mạn không biết gì về sát thủ nhưng nghĩ đến vấn đề Isabella là sát thủ, nàng sợ rằng Isabella có thân phận đặc biệt.

Liễu Vân Mạn đang lái xe, đúng lúc này lại mất tập trung, trước mặt có một con hẻm, một chiếc xe đột nhiên phóng ra. Khi hai xe sắp tông vào nhau thì Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng bừng tỉnh, nàng tranh thủ thời gian thắng gấp, vì vậy mới tránh khỏi tình cảnh tai nạn.

- Trời... ....

Liễu Vân Mạn thở phào một hơi, nhưng nàng vui mừng quá sớm, thân xe đột nhiên chấn động, một chiếc xe mười sáu chỗ tông vào phía sau.

- Mẹ kiếp, không biết lái xe thì ở nhà đi.

Chiếc xe mười sáu chỗ phía sau vang lên tiếng mắng chửi, ngay sau đó chiếc xe lùi lại và phóng lên. Khoảnh khắc khi phóng qua thì một tên đàn ông trong xe dựng thẳng ngón giữa về phía xe Liễu Vân Mạn.

- Người nào vậy, đụng vào xe của người khác còn chạy đi luôn, còn chửi mình.

Liễu Vân Mạn có chút mất hứng, nàng lập tức cảm thấy lạ, nàng quay đầu nhìn thì thấy bên cạnh không có Hạ Thiên, hắn đâu rồi?

Liễu Vân Mạn nhìn về phía trước thì chợt dở khóc dở cười, Hạ Thiên đang chạy trên đường, rõ ràng đang chạy theo chiếc xe mười sáu chỗ.

Liễu Vân Mạn có chút chần chừ, ngay sau đó lại lái xe đuổi theo.

Hạ Thiên lúc này rất bực bội, tên khốn dám đụng vào xe vợ hắn, hơn nữa còn mắng chửi, lại dựng ngón giữa với vợ hắn, đúng là không biết sống chết. Hắn không dạy bảo đám người này một bài học thì khó thể phát tiết.

Xe mười sáu chỗ chạy rất nhanh nhưng tốc độ của Hạ Thiên còn nhanh hơn, hắn cũng không phải lần đầu tiên chạy theo xe nên có kinh nghiệm. Hắn đột nhiên dồn hết sức thì lập tức chạy song song với chiếc xe mười sáu chỗ, mà tên tài xế cũng không phát hiện ra hắn. Điều này cũng là bình thường, nào có ai nghĩ rằng có một thằng khùng chạy theo xe của mình, hơn nữa còn chạy nhanh hơn cả xe hơi?

Hạ Thiên chụp lấy cánh cửa ở bên hông, hắn dùng sức kéo ra. Khoảnh khắc khi cửa mở thì hắn thấy tình hình bên trong xe, bên trong tổng cộng có bốn người, phía trước là một lái xe, vị trí chính giữa có hai người, hàng ghế cuối cùng có một người đang năm.

- Này, có chuyện gì vậy?

Tên lái xe hỏi.

Hạ Thiên vung tay chụp lấy một tên đang ngồi bên trong rồi kéo xuống ném ra, sau đó hắn nhảy lên xe.

- Mày, mày là ai?

Tên đàn ông ngồi trong xe có một vết thẹo trên mặt, lúc này hắn dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn Hạ Thiên.

- Vừa rồi thằng nào dựng ngón giữa với tao?

Hạ Thiên tát mạnh lên mặt tên đàn ông mặt thẹo, sau đó ra lệnh với tên tài xế:

- Dừng xe cho tao, chúng mày tông vào xe của vợ tao, không bồi thường mà muốn chạy sao?

Một tiếng két vang lên, tên lái xe nhanh chóng dừng xe lại, sau đó tên này có một hành động mà Hạ Thiên không thể tưởng được, hắn vội vàng bỏ xe mà chạy, hơn nữa còn là chạy trối chết. Mà tên đàn ông mặt thẹo vừa ăn bạt tai cũng mở cửa xe bỏ chạy.

- Nếu để chúng mày chạy thoát thì tao còn mặt mũi sao?

Hạ Thiên lầm bầm, hắn lấy từ trên người ra hai đồng xu, sau đó búng ra.

Hai tên đàn ông đang chạy trốn chợt mềm nhũn chân, cả hai ngã xuống đất không thể đứng lên.

- Ư, ư, ư... ....

Phía sau truyền đến những âm thanh kỳ quái, Hạ Thiên quay đầu lại nhìn mà không khỏi ngẩn ngơ, cuối cùng hắn biết vì sao hai tên kia lại bỏ chạy, thì ra đám người này vừa bắt cóc.

Hàng ghế sau xe là một thiếu nữ, tay chân đều bị cột chặt bằng dây thừng, trong miệng còn bị nhét nhùi vải, rõ ràng là vừa bị đám kia bắt cóc. Nhưng Hạ Thiên cũng không biết đám người kia bắt cóc vì tiền hay vì sắc.

Nếu nói là vì tiền thì Hạ Thiên có thể hiểu, tuy hắn không biết nhãn hiệu của quần áo trên người cô gái nhưng trên cổ lại có một sợi dây chuyền lớn, còn có một hột kim cương, rõ ràng là con nhà giàu.

Nếu nói bắt người vì sắc thì Hạ Thiên thật sự xem thường ba tên cướp, tuy thiếu nữ này có bộ dạng rồi lõm rất tốt nhưng gương mặt quá ghê, má trái đen sì, má phải còn có vết thẹo, đúng là gương mặt ma quỷ.

- Hạ Thiên, cậu không sao đấy chứ?

Liễu Vân Mạn dừng xe, nàng vội vàng chạy đến.

Liễu Vân Mạn hỏi xong thì thấy được cô gái trong xe, nàng không khỏi sững sờ:

- Điều này, đây là bắt cóc sao?

- Có lẽ là vậy.

Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn thuận tay lấy miếng giẻ trên miệng cô gái:

- Này, có phải em bị bắt cóc không?

- Anh thấy tôi như vậy mà còn hỏi sao?

Cô gái này tính tình không được tốt nhưng giọng nói rất dễ nghe.

Hạ Thiên rất vô tội:

- Lỡ may em thích bị cột chặt thì sao? Trên đời nghe nói có nhiều người thích tự ngược đãi.

- Anh, anh mới thích ngược đãi.

Cô gái bị chọc tức, nàng còn định cảm tạ đối phương, nào ngờ tên khốn này lại nói ra những lời khó nghe, vì vậy mà nàng quyết định không thèm cảm ơn.

- Hạ Thiên, nếu đã như vậy thì chúng ta báo cảnh sát.

Liễu Vân Mạn lập tức đề nghị, nhưng ngay sau đó đã có tiếng còi xe cảnh sát, xe tuần tra xuất hiện, rõ ràng trước đó đã có người báo cảnh sát. Điều này cũng khó trách, ba người nằm trên đường, tuy nói bây giờ không có nhiều xe qua lại, nhưng không có người báo cảnh sát mới lạ.

- Có chuyện gì xảy ra?

Xe tuần tra dừng lại, hai cảnh sát đi lên nói.

- Cảnh sát, cô gái này bị bắt cóc, chúng tôi vì việc nghĩa ra tay tương trợ, chặn tay bọn cướp.

Liễu Vân Mạn vội nói, sau đó nàng chỉ đám cướp nằm trên đường:

- Mấy người kia là cướp, làm phiền các anh bắt lại.

- Cảnh sát đại ca, làm phiền mở dây được không?

Khi cô gái bị bắt cóc mở miệng thì trừng mắt nhìn Hạ Thiên, người này đúng là khốn kiếp, đến đây lâu như vậy mà không giúp nàng cởi trói sao?

Khi hai cảnh sát thấy cô gái ở sau xe thì cũng nghĩ rằng đây là một vụ bắt cóc.

Sao? Cô gái bị bắt cóc.

Hai cảnh sát chợt nhớ đến một mệnh lệnh nhận được trước đó mười lăm phút, một người mở miệng hỏi:

- Tiểu thư, xin hỏi cô tên là?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện