- Hì hì, Vân Mạn, bạn ghen sao?
Isabella giả vờ rất vui vẻ.
Liễu Vân Mạn trừng mắt:
- Isabella, bạn trai của bạn còn ở bên cạnh, bạn không thể đứng đắn một chút sao?
- Vân Mạn, Hewitt không phải là bạn trai của mình.
Isabella lắc đầu, sau đó nàng nở nụ cười yêu kiều với Hạ Thiên:
- Này cậu đẹp trai, Vân Mạn đang ghen, cậu còn dám sờ không?
Tất nhiên Hạ Thiên còn dám sờ, còn gì hắn không dám làm? Hắn nhìn về phía Isabella rồi hỏi bằng giọng nghiêm túc:
- Chị cho tôi sờ sao?
- Hì hì, cậu đẹp trai, cậu thấy chị ưỡn ra không, cậu còn chưa dám à?
Isabella lại ưỡn bộ ngực hùng vĩ lên, thân thể còn hơn nghiêng về phía trước, thiếu chút nữa thì cặp núi khủng bố ép lên tay Hạ Thiên.
- Isabella, đừng nói mình không cảnh cáo bạn, bạn tốt nhất đừng đùa với lửa, sẽ có phiền phức lớn.
Liễu Vân Mạn nhịn không được phải nhắc nhở cô bạn thân, vì nàng tin Hạ Thiên tuyệt đối sẽ dám sờ.
Isabella rõ ràng không để ý đến Liễu Vân Mạn, nàng cười quyến rũ với Hạ Thiên:
- Cậu đẹp trai, cậu phải hiểu rõ, nếu sờ tôi thì sau này không được sờ Vân Mạn.
Hạ Thiên nhìn Isabella, hắn dùng giọng chăm chú nói:
- Chị cũng phải hiểu rõ, nếu tôi sờ chị thì sau này phải làm vợ tôi, sau này không được đến những chỗ thế này, cũng không được dùng những lời lẽ thế này để dụ đàn ông, nếu không tôi sẽ đánh đít, đánh đến lúc nghe lời mới thôi.
- Phì!
Isabella cười ra tiếng:
- Cậu đẹp trai, cậu quá hài hước, chỉ sờ một cái mà thôi, chị sẽ không bắt cậu phải phụ trách.
- Là chị được tôi phụ trách, tôi sờ ngực chị, chị phải làm vợ tôi, không được thay đổi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Hì hì, vân mạn, chồng nhỏ của cậu rất biết nói đùa... ....
Isabella cười đến mức thân thể mềm mại khẽ run, bộ ngực cao vút cũng lắc lư, càng thêm mê người.
- Đét.
Chữ nhỏ của Isabella đã gây họa, Hạ Thiên lại vỗ vào mông nàng, mà bàn tay trái còn lại cũng vươn ra, sau đó đặt lên bộ phận cao nhất trên ngực nàng.
Isabella đang cười ngất ngưỡng chợt tròn xoe mắt, miệng há hốc, cuối cùng cũng không cười nổi. Trước ngực truyền đến cảm giác khác thường làm nàng chợt trở nên mê muội, một bàn tay nóng hổi đang đặt lên ngực, hơn nữa còn dùng sức bóp vài lượt, những luồng khí mát lạnh và nóng hừng hực từ bàn tay xuyên vào thân thể nàng. Khoảnh khắc này cảm giác tê tê dại dại chợt bùng ra khắp người, điều này làm cho thân thể nàng nhũn cả ra.
- Cậu, cậu làm thật.... ....
Isabella cúi đầu nhìn xuống bàn tay vẫn còn đang tận tình xoa bóp ngực mình, sau đó lại nhìn chủ nhân của bàn tay, vì vậy mà sinh ra cảm giác khó thể tin. Nàng có thói quen đùa giỡn đàn ông nhưng đây là lần đầu tiên để đối phương thực hiện được, điều này làm nàng nghĩ mãi không ra, trước kia cũng không phải chẳng có đàn ông muốn nàng, nhưng người ta chưa kịp đụng vào thì nàng đã tránh khỏi, mà vừa rồi sao nàng không kịp phản ứng?
- Chị Isabella, sau này chị sẽ được tôi phụ trách.
Hạ Thiên cười hì hì với Isabella:
- Nhớ kỹ, sau này phải gọi tôi là chồng, không được cho thêm chữ "nhỏ", nếu không tôi sẽ đánh đít chị.
Isabella rụt người lại, bộ ngực cao vút chợt thoát khỏi sự khống chế của Hạ Thiên, nhưng gương mặt trắng như tuyết của Isabella đã đỏ hồng. Nàng đột nhiên cầm lấy một chai bia rồi ngửa cổ uống cạn, sau đó mới có chút tỉnh táo.
- Isabella, vừa rồi mình đã cảnh cáo bạn, để bạn đừng đùa với lửa, bây giờ thì hối hận chưa?
Liễu Vân Mạn nhìn thấy tình cảnh này thì cũng dở khóc dở cười, Hạ Thiên này là sắc lang, quả nhiên đúng như lời của nàng, hắn thật sự dám bóp "hàng" của mình.
Isabella cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên, vẻ mặt khôi phục lại như thường, nàng cười với Hạ Thiên:
- Ai nói chị hối hận, chồng à, chồng sờ chị, chồng phải phụ trách đấy nhé?
Isabella gọi một tiếng chồng rất quyến rũ, điều này làm cho Liễu Vân Mạn có chút cảm giác sởn tóc gáy. Hạ Thiên thì rất sướng, hắn cười hì hì với isabella rồi gật đầu không chút do dự:
- Tốt, tôi sẽ phụ trách.
- Chồng, vậy bây giờ chồng đã có chị, có chia tay Vân Mạn không?
Isabella vừa nói vừa nhìn Liễu Vân Mạn ở bên cạnh, nàng bắt đầu trả thù.
Lúc này Hạ Thiên vẫn trả lời không chút do dự:
- Không.
- Chồng, vậy chồng muốn chơi "song phi" với chị và Vân Mạn sao? Như vậy không được tốt lắm.
Isabella cười hì hì.
Hạ Thiên nhìn Liễu Vân Mạn lại nhìn Isabella, sau đó hắn nói:
- Tôi thấy ý kiến này được đấy.
- Cậu... ....
Isabella có chút tức giận, người này còn cảm thấy như vậy là rất tốt sao?
- Isabella, bạn cũng đừng nên như vậy.
Liễu Vân Mạn nhịn không được phải khuyên nhủ:
- Trước mặt Hạ Thiên mà dùng những chiêu thức đó thì không hiệu quả.
Isabella đã không còn quyến rũ như vừa rồi, nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn Lam.:
- Này, mình nói này Vân Mạn, đây rốt cuộc có phải đàn ông của bạn không? Bạn không quản hắn sao?
- Bây giờ cậu ấy là đàn ông của bạn.
Liễu Vân Mạn cười khổ, đừng nói Hạ Thiên còn chưa là đàn ông của nàng, dù là thật thì nàng cũng không cần hắn quản. Nếu yêu một người bình thường thì không sao, đáng sợ là Hạ Thiên có năng lực thích làm gì thì làm, mà Hạ Thiên lạ là loại người như vậy.
Nhưng Liễu Vân Mạn cũng không có bao nhiêu cảm giác đồng tình với Isabella, trước kia đối phương dùng cách đùa giỡn đàn ông để kiếm nguồn vui, bây giờ ăn quả đắng thì xem như nhận lấy bài học. Dù Hạ Thiên bây giờ không bị hại nhưng trước đây đã có rất nhiều đàn ông bị Isabella làm cho xấu hổ.
- Không chơi nữa, chúng ta đi thôi.
Tâm tình của Isabella không tốt, cũng không còn hứng thú, nàng bắt chuyện với một nhân viên quán bar:
- Này, tính tiền.
- Người đẹp, sao đi sớm thế?
Một âm thanh đột ngột vang lên bên cạnh.
- Đúng vậy, người đẹp, bây giờ còn sớm, sao đi sớm thế?
Một âm thanh khác vang lên phụ họa.
Isabella quay đầu nhìn, thì ra là hai tên thanh niên, tóc nhuộm vàng, ánh mắt lại không an phận mà quét lên người nàng, sau đó dừng lại trên bộ ngực cao ngất, tròng mắt thiếu chút nữa đã lồi ra.
Isabella vốn tâm tình cũng không tốt, khi thấy ánh mắt dâm dục của hai tên thanh niên thì càng mất hứng, nàng quát lên một tiếng yêu kiều:
- Tôi có đi hay không liên quan gì đến hai cậu?
- Ơ, người đẹp rất cay độc, anh thích.
Một tên thanh niên huýt sáo nói, nhưng tiếng huýt sáo bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc lấn át, không có vài người nghe thấy.
- Này người đẹp nước ngoài, uống với anh vài ly nhé?
Một tên thanh niên khác cười hì hì nói.
Isabella định nổi giận nhưng trong đầu lại đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nàng cười quyến rũ:
- Mời chị uống sao? Tôi thì không sao, nhưng vấn đề này phải hỏi chồng chị xem có đồng ý không đã.
Hai tên thanh niên nhìn về phía Hewitt nãy giờ vẫn trầm mặc, mà Isabella lại chỉ về phía Hạ Thiên:
- À, đây là chồng chị, chồng chị rất hẹp hòi, chị sợ chồng sẽ không cho phép mình đi uống rượu với hai cậu.
- Này anh bạn... ....
Một tên thanh niên chào hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn đối phương:
- Ai là anh bạn của mày?
- Này, thằng khốn, nể mặt mà không biết điều hả?
Một tên thanh niên chợt nổi giận:
- Cương ca vừa ý người đẹp này, nếu mày biết điều thì ngoan ngoãn cút đi.
- Hổ Tử, cô nàng này cũng đẹp, khá giống ngôi sao, kéo cô nàng này lên giường luôn.
Tên thanh niên bị Hạ Thiên trừng mắt nhìn lại thấy Liễu Vân Mạn, nước miếng lập tức chảy ròng ròng.
Hạ Thiên không nói gì, hắn tung một đấm đánh bay tên này, sau đó tung một đá đánh văng tên khác. Khoảnh khắc này nam nữ trong quán bar được thưởng thức tình cảnh người bay trên không trung, hai tên thanh niên trực tiếp văng vào sàn nhảy, cũng không nện vào người nào nhưng làm cho đám nam nữ đang nhảy phải hoảng sợ, có mấy người thét lên chói tai:
- Á... ....
Ánh mắt xanh lam của Isabella chợt lóe lên cái nhìn quái dị, biểu hiện của Hạ Thiên đã vượt qua dự đoán của nàng, mà vô tình nàng càng thêm tò mò về đối phương.
Quán bar đột nhiên an tĩnh trở lại, vì lúc này nhạc đã bị cắt, mọi người nhìn hai tên tóc vàng rên rỉ trên sàn nhảy mà ý thức được có chuyện xảy ra. Những người thường xuyên đến đây đều biết khi có chuyện nên rời xa hiện trường, vì vậy mà chỉ sau khoảnh khắc thì mọi người chạy sạch, tất nhiên bọn họ cũng không rời khỏi quán bar, chẳng qua chỉ núp ở bốn phía xem náo nhiệt mà thôi.
- Hai thằng phế vật, đứng lên cho tao.
Một tiếng quá khẽ vang lên, chỉ thấy một tên đàn ông mặt đen cao một mét chín đi vào sàn nhảy, hắn quát lên tức tối với hai tên thanh niên.
Hai tên kia cố gắng nhịn đau bò lên, hắn dùng ánh mắt nơm nớp lo sợ nhìn tên đại hán mặt đen:
- Cương ca.
- Đúng là loại bỏ đi, một chuyện nhỏ mà làm không xong.
Tên đàn ông mặt đen hừ một tiếng:
- Cút cho tao.
- Vâng, Cương ca.
Hai tên thanh niên lên tiếng, sau đó tranh thủ thời gian bỏ đi.
Một ngọn đèn sáng rực chiếu đến bao phủ đám người Hạ Thiên, đến lúc này bọn họ trở thành tiêu điểm của quán bar.
- Này, mấy người gây rối sao?
Tên đàn ông mặt đen nhìn đám người Hạ Thiên rồi quát lên nghiêm nghị.
- Này, tắt đèn đi cho tao.
Hạ Thiên rất bất mãn, ngọn đèn này quá chướng mắt, dù là hắn cũng không thích ứng.
- Tiểu tử, mày đừng quá kiêu ngạo, đây là quán bar tao mở được năm năm, trước nay chưa từng có thằng nào bố láo ở đây.
Tên đàn ông mặt đen hừ lên một tiếng:
- Nếu tao không cho mày một bài học thì người khác còn tưởng Kim Cương tao dể ăn hiếp.
Hạ Thiên thuận tay cầm lấy hai chai bia, hắn ném một chai về phía trước, chai bia này bay về phía bóng đèn đang phát sáng, mà chai bia còn lại thì phóng về phía tên đàn ông mặt đen.
- Bốp.
Một chai bia đập lên bóng đèn, vòng sáng biến mất, mà chai bia khác lại đập trung đầu tên Kim Cương, tình cảnh máu me ròng ròng.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh thường:
- Vậy mà mở miệng xưng là Kim Cương, sao bể đầu nhanh vậy?
Danh sách chương