Phụ thân của Ngốc hồ thụ vô cùng không thích yêu nhi của mình đến Thanh Vân sơn, đi tìm tóc còn chưa dài Âm trầm công kia. Ông nhìn thấy yêu nhi nhà mình vô cùng thích mao đầu tiểu tử (1) ở Thanh Vân sơn, lúc vừa bắt đầu, ông cũng nghĩ đứa nhỏ của mình ham chơi, không ý kiến gì, ai ngờ yêu nhi ngày càng bỏ lại việc học, ở lại Thanh Vân sơn.

Điều này làm phụ thân Ngốc hồ thụ bắt đầu suy xét về tính nghiêm trọng của vấn đề.

Phải biết rằng, bảo bối của ông trên người có huyết mạch cao quý của tộc hồ thần, còn kế thừa sức mạnh to lớn; có được sức mạnh tuyệt đối của con cháu nhà hồ ly, là huyết mạch ngàn năm khó thấy của tộc hồ thần bọn họ. Một khi đã như vậy, đối tượng đương nhiên phải chọn người hiển hách, như thế nào lại chọn người chỉ có tiên vị là ‘Đế quân’? “Tiểu hồ nha! Con có thích đại ca ca lần trước tới nhà chơi không?” Phụ thân ngốc hồ thụ gọi Ngốc hồ thụ tới trước mặt hỏi.

“Thái tử ca ca của thiên giới?”

“Đúng vậy đúng vậy? Con thích không…”

“Không thích.” Ngốc hồ thụ rất kiên định nói, ôm lấy cái đuôi của mình.

Phụ thân Ngốc hồ thụ suýt chút nữa từ chủ tọa té xuống.

“Vì sao không thích?”

“Tiểu hồ thích đại ca ca ở Thanh Vân sơn, không thể thích ai khác.”

Phụ thân ngốc hồ thụ vừa nghe, lập tức biết được những lời này là do tên mao đầu tiểu tử ở Thanh Vân sơn dạy cho. Đứa con của ông vừa ngốc vừa nát, mới không thể biết được cái gì là thích hay không.

“Có thể nha! Tiểu hồ sao lại không được. Tiểu hồ muốn thích là có thể thích.”

“Vẫn là không thích.” Ngốc hồ thụ tiếp tục  lắc đầu.

“Phụ thân muốn con thích ai thì con phải thích người đó, người con thích phải là thái tử thiên giới!” Phụ thân Ngốc hồ thụ hét lớn.

Ngốc hồ thụ bị dọa, hóa về nguyên hình, rất nhanh chuồn đi. Đương nhiên, cho dù khổ sở hay vui vẻ, người đầu tiên ngốc hồ thụ muốn gặp, tất nhiên là thiếu niên Âm trầm công luôn ôn nhu với hắn.

“Đại ca ca!”

Ngốc hồ thụ chạy thẳng đến Thanh Vân sơn, nhào vào ôm ấp của thiếu niên Âm trầm công, tủi thân khóc lớn.

“Tiểu hồ ngoan, ai khi dễ ngươi?” Ai khi dễ ngươi, ta sẽ lột da hắn, lột gân hắn! Đây là những lời Âm trầm công giấu lại trong lòng.

“Phụ thân… Phụ thân không cho tiểu hồ thích đại ca ca, bắt tiểu hồ phải thích thái tử ca ca của thiên giới.”

Được rồi! Da của nhạc phụ đại hồ đương nhiên không thể lột cũng không có cách lột, tuy nhiên không có nghĩa là để nhạc phụ khi dễ tiểu hồ. Hừ, tiểu hồ thích là ta, không cần thái tử kia. Mặc dù thái tử thiên giới là bằng hữu tốt của âm trầm công, nhưng cho dù là bằng hữu cũng không thể lấy tiểu hồ của y.

“Tiểu hồ ngoan, ngươi chỉ cần thích mình đại ca ca.” Âm trầm công không quên vì tương lai của mình mà dạy cho tiểu hồ.

“Phụ thân… Tụi con thật phục ngài.” Phụ thân quả nhiên không hổ là Âm trầm công, không chỉ âm trầm, còn rất phúc hắc! Chuẩn bị từng bước của kế hoạch, còn vì cha, mà bằng hữu cùng ngoại công cũng không nhận thức.

“Nhưng chuyện cũng không đơn giản như vậy, đúng không phụ thân?” Đứa con tâm luôn trong sáng như tuyết nói.

“Đúng vậy! Ngoại công của các ngươi còn sử dụng rất nhiều thứ để ngáng chân.” Âm trầm công hiện tại nhớ tới vẫn là nghiến răng nghiến lợi, khiến bọn nhỏ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một câu cũng không dám nói. Không ai dám đụng tới phụ thân khi nổi trận lôi đình nha!

===================

(1): Ý chỉ những người trẻ tuổi tính tình bồng bột trẻ con
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện