Công chúa Lãnh Vân Khanh và nguyên soái trẻ Hầu Diễn được tùy tùng hộ giá, nhanh chóng đến ngay trước hẻm núi, nơi xảy ra sự cố. Dù bước chân vội vã và hộp gỗ đen dài không hợp thân được đeo ở phía sau cũng không thể làm giảm bớt dáng vẻ yểu điệu của vị mỹ nhân này.

Đảo mắt nhìn qua người đang nằm trên đất, gương mặt của vị công chúa vốn lạnh lùng này lại hiện ra vẻ đau xót hiếm thấy, tuy rằng cảm xúc ấy xuất hiện rất ngắn ngủi. Nàng dời tầm mắt khỏi người đó, lên tiếng hỏi:

- Tình huống của các binh sĩ thế nào? Một tên quân y đang kiểm tra thương thế của các binh sĩ vội vã chạy lại, quỳ gối trả lời:

- Khởi bẩm công chúa, tất cả bọn họ đều không có thương tích gì đáng ngại. Thế nhưng xương khớp tứ chi lại đều bị trật, có chữa trị thì cũng phải mười ngày nửa tháng sau mới có thể khôi phục lại được tám phần sức lực.

Nghe được thủ đoạn thần kỳ của địch nhân, Lãnh Vân Khanh đưa mắt nhìn về phía vách núi, lớn tiếng nói:

- Nhất đại tiên, tiểu nữ biết người đang ở đây! Tiểu nữ thật sự không muốn dẫn quân vào Âm Ảnh tông, thế nhưng tình thế nguy cấp, tiểu nữ không còn cách nào khác. Mong đại tiên lượng thứ.

Nói rồi, nàng tháo cái hộp gỗ dài ở phía sau lưng ra. Nắp hộp mở, để lộ một cây cổ cầm đỏ như máu tươi.

Lãnh Vân Khanh lấy tay gõ gõ lên thân của cổ cầm, tạo nên những âm thanh trầm đục mà thanh thúy.

- Bởi vì ảnh hưởng của mùa oán hồn nên Mạc Nguyệt đại tiên không thể đến đây trợ giúp ngài được, Mạc đại tiên đã sai bảo tiểu nữ đến để hỗ trợ.

Nghe đến tên cố nhân, đặt biệt là nghe được âm thanh quen thuộc của U Linh cổ cầm, lòng của A Nhất dịu lại.

Có lẽ mình đã hiểu lầm!

Nhưng hắn vẫn không vội xuất hiện mà là vẫn giữ im lặng theo dõi.

Lãnh Vân Khanh báo tin xấu:

- Bên ngoài biên giới Tây Châu đang có rất nhiều tiên nhân tụ tập, người của các môn phái lớn hay tán tu đều có, họ đang chuẩn bị tấn công Âm Ảnh Tông. Bọn họ còn mua chuộc người của Đại Tề, dùng Hỏa Diệm Pháo bắn hỏa thạch xuống Diệu Âm Cốc.

Lời của nàng không sai, đến bây giờ âm thanh của hỏa thạch va đập vào đại địa vẫn mãi vang vọng bên tai hắn. Hơi nóng từ lửa cháy mịt mù vẫn đun đốt tâm trí.

Vị công chúa này cũng báo cho hắn một tin tức tốt:

- Phụ thân của Mạc Nguyệt đại tiên, phong chủ Thiên Minh Phong đã chuẩn bị trận pháp để ngăn cản công phá của bọn họ. Trận pháp còn có thể ngăn cản thần hồn công kích quỷ dị của Thất Tâm môn, tránh việc các vị tiên nhân trở tay không kịp sau khi mùa oán hồn qua đi.

A Nhất vẫn còn bán tín bán nghi. Cũng bởi trong cuộc đời hắn việc tốt thì ít khi đến đúng thời điểm.

Hơn nữa vị công chúa này đã từng diễn kịch trước mặt hắn. Hắn cảm thấy vẫn phải cẩn thận một chút mới thỏa đáng.

Ở phía kia Lãnh Vân Khanh vẫn cố sức thuyết phục hắn:

- Nhất đại tiên! Mạc Nguyệt đại tiên còn muốn tiểu nữ chuyển lời cảm ơn người đã ra tay tương cứu trên núi Tu Di.

Lời nói này đánh tan mọi nghi ngờ của A Nhất.

Lãnh Vân Khanh và những binh lính này đều là do Mạc Nguyệt gửi tới để giúp mình.

A Nhất nở nụ cười tươi bởi vì hắn không cô độc. Bao nhiêu áp lực trong lòng chợt tan biến vào màn đêm. Dẫu rằng tông môn có bao nhiêu kẻ đang rình rập, đã có bằng hữu ở đây thì hắn còn phải lo sợ gì nữa cơ chứ!

Tiếng nói của A Nhất vang lên:

- Xin công chúa lượng thứ! Tại hạ đã quá lỗ mãng rồi!

Lãnh Vân Khanh cười, hướng về phía tiếng nói trầm ấm kia mà hành lễ:

- Nhất đại tiên đừng bận tâm! Tiểu nữ phải cảm tạ đại tiên đã hạ thủ lưu tình mới đúng.

Hiểu lầm cởi bỏ, A Nhất muốn ra ngoài nhưng khổ nỗi thân thể lại đang trần truồng.

- Không biêt công chúa có thể lại cho tại hạ mượn một bộ y phục hay không?

Lãnh Vân Khanh che miệng cười khúc khích.

- Tất nhiên là được.

A Nhất cười khổ. Hắn gặp mặt vị công chúa này ba lần thì hết hai lần đều ở trong tình cảnh xấu hổ như vậy.



Lúc này, ở bên trong hoàng cung rộng lớn của Lưu Ly quốc.

Trời đã về khuya, ánh trăng trên cao thông qua những ô cửa sổ trong đại điện, phủ một tầng ánh sáng mờ ảo lên mặt đất.

Ở trên vương tọa, vị nữ tử trẻ đẹp như hoa ngồi tựa đầu vào vai của một lão già.

Hai người này, không ai khác chính là vương hậu Lãnh Nhược Linh và quốc vương Lưu Ly quốc, Vương Thành.

- Vương Thành! Đời này có thể được sống vì thiếp chàng có vui không?

Vị quốc vương khờ khạo không trả lời câu hỏi của nàng, hắn mải mê gặm nhấm ngón tay của mình, thậm chí còn bỏ cả bàn tay vào miệng mà nhai mút. Nước dãi chảy dài làm ướt cả hoàng bào.

Nữ tử bên cạnh hắn lại không thèm để ý đến việc này, nàng ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, nhẹ giọng thủ thỉ:

- Thực ra lần đầu tiên nhìn thấy chàng, thiếp đã yêu chàng vô cùng, trước giờ chưa bao giờ thay lòng đổi dạ.

Vương Thành không hề quan tâm, vẫn lo ngấu nghiến bàn tay mình. Máu từ trong miệng hắn trào ra, bàn tay đã bị cắn nham nhở, da thịt bầy nhầy.

- Thiếp muốn giữ chàng lại bên mình, mãi mãi, mãi mãi không rời. Thế nhưng thiếp đã hứa với Khanh nhi là sẽ để chàng an nghỉ.

Lãnh Nhược Linh cảm thán:

- Lúc nhỏ con bé rất biết nghe lời. Ai biết bây giờ thì chỉ sai nó đi làm chút chuyện nhỏ, vậy mà nó còn dám ra điều kiện với thiếp.

Mắt phượng ẩn ẩn có chút bực bội, giọng điệu dịu dàng cũng trở nên lạnh lẽo.

- Chàng ra đi thanh thản!

Nói rồi, Lãnh Nhược Linh đứng dậy, rời khỏi đại điện.

Nhìn theo hình bóng mỹ miều đang dần dần rời xa, đôi mắt đục ngầu của vị quốc vương già nua lấy lại chút tỉnh táo. Ánh trăng làm hai hàng lệ lấp lánh. Lão nỉ non:

- Ta cũng yêu nàng vô cùng…

Cũng chỉ có ánh trăng mới biết câu nói kia là do ảnh hưởng của Khuynh Tâm Phù hay là lời thật lòng của lão.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện