A Nhất rời giường.
Cảm nhận được sự yên tĩnh xung quanh và cảm giác êm ái dưới thân mình, phải mất một lúc lâu hắn mới có thể lấy lại tinh thần.
Hắn đã về đến nhà, không còn phải sống cảnh này đây mai đó, lấy đất làm giường lấy thiên không làm mền nữa. Hắn có thể yên tâm thả lỏng tập trung vào việc tu luyện.
Thế nhưng hôm nay A Nhất không định lập tức bắt đầu tu luyện, không phải bởi hắn lười biếng mà là hắn muốn chuẩn bị tinh thần cho lễ nhập môn.
Hắn đi về phía chiếc tủ gỗ cao hơn mình một cái đầu.
Được gặp lại chiếc tủ này còn khiến hắn vui hơn là nhìn thấy rương bảo vật của Lăng Sơn và Kim Xà trong thạch động nữa.
Hắn mở tủ, lưu luyến đặt chiếc mặt nạ gỗ và Cửu U Thất Sát nha vào trong một góc.
- A Cửu! Ngươi theo ta bôn ba mãi cũng mệt rồi! Nghỉ ngơi đi!
Giọng điệu của A Nhất tựa như gia chủ đang tiễn lão tổng quản theo mình nhiều năm về hưu mãi mãi vậy.
Thanh đạo khí bất lực rung lên phản đối.
A Nhất quay mặt đi, cố làm như không thấy, hắn lấy ra một bộ y phục giản đơn, áo trắng ngắn, quần dài trắng và đôi hài đỏ. Khi thay vào thì hắn mới nhận ra bộ y phục này đã quá nhỏ, không phù hợp với dáng người của hắn bây giờ.
Thiếu niên dậy thì trễ thở than:
- Cũng đã một trăm năm mươi năm rồi!
A Nhất đành cởi bộ quần áo trên người mình ra cất lại vào trong tủ.
Có lẽ vì chứa thêm hai món bảo vật nên tủ gỗ cổ kính này trông có vẻ càng tang thương.
Hắn vỗ tay mấy cái, khi đã chắc chắn rằng ở đây không có ai hắn mới dám dang tay ôm chầm lấy nó. Mặt áp sát vào tủ, nhắm mắt hưởng thụ.
Còn chưa ấm tủ thì cửa mật thất đã bung mở.
- Tiểu sư thúc! Đã đến...
Chữ "giờ" lấp ló ngoài đầu lưỡi lại lập tức chạy tuột lại vào trong cổ họng. Đôi mắt vốn dĩ đã to tròn của Khinh Lôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho trợn to hơn như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.
Khinh Lôi, đệ tử của Hỏa Dung Đường, tiểu đệ trong Tứ Đế. A Nhất từng có dịp gặp qua bọn họ khi đi dạo quanh lăng mộ.
Hắn được giao nhiệm vụ đến đón tiểu sư thúc, cứ nghĩ rằng A Nhất đã chuẩn bị sẵn sàng nên hắn mới đường đột như vậy.
Nhưng hình như là hắn đã chứng kiến cảnh tượng không nên nhìn? Mồ hôi trên trán của họ Khinh đổ ra như tắm, hắn cố làm ra vẻ như không có gì to tát, vừa khoanh tay khom người vừa lùi bước, nói:
- Tiểu sư thúc cứ từ từ chuẩn bị, đệ tử chờ người ở bên ngoài.
A Nhất hốt hoảng đuổi theo:
- Khoan! Khoan đã!
Thế nhưng Khinh Lôi đã cao chạy xa bay, chỉ để lại một góc tàn ảnh. A Nhất không có thân pháp, không tài nào đuổi kịp.
Bần thần đóng cửa mật thất, hắn cảm thấy mình nên thêm một cái thanh cài cửa.
...
Ở một nơi nào đó trên núi Tu Di…
Khác với những gì ngoại giới tưởng tượng về nó, nơi đây hoàn toàn hoang vu vắng vẻ. Xung quanh là màn đêm dày đặc trải rộng khắp nơi như muốn nuốt chửng lấy tất cả những ai có gan tiến vào nó. Mặt đất đều là đá nhọn lởm chởm như hàm răng sắc bén của một con quái thú khổng lồ. Nếu ánh mắt có thể nhìn xuyên qua màn đêm áp lực kia, các tu sĩ hẳn là sẽ thấy được dưới chân họ không phải là đá, mà là từng đống bạch cốt ghê người.
Trong màn đêm đen nhánh ấy, một tia sáng đang lập lòe, chợt sáng như một con đom đóm cố vùng vẫy muốn thoát khỏi bóng tối đang bủa vây nó.
Điểm sáng đó là một pháp bảo vẻ ngoài như một cột đá cao lớn, đường kính chừng hai trượng, nó đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt cố gắng đẩy lùi bóng tối bên ngoài. Nhưng đom đóm làm sao có thể chiến thắng màn đêm? Phạm vi mà ánh sáng của nó bao trùm đang không ngừng thu hẹp lại, bị bóng tối bên ngoài cắn nuốt.
Ở trong hào quang bảo hộ của cột đá là một nhóm tu sĩ đang chia ra làm hai phe đối lập.
Hai phe người đứng phân biệt rõ rệt, nhưng lại có điểm chung duy nhất là người nào cũng mình đầy thương tích, đạo bào đẫm máu.
Một phía là ba nữ nhân đang bảo vệ một cái kiệu nhỏ, trên kiệu là một người đeo mặt nạ, không rõ là nam hay nữ.
Phía đối diện là năm người với y phục khác biệt. Ba người trong nhóm tỏa ra tử khí nồng nặc.
Đứng trên đan đỉnh đen kịt, một lão nhân có chòm râu bị cháy rụi cười khằng khặc, hướng kiệu nhỏ nói:
- Lâu chủ! Ngươi đã có gan đưa bọn ta đến đây thì cũng phải có sức đưa bọn ta trở về chứ?
Một bà lão lưng hơi khòm che chắn ở trước kiệu tức giận nói:
- Cổ Hoàng! Lúc đi vào, chẳng phải Nhất Vấn lâu chủ đã nói là sẽ không chịu trách nhiệm với tính mạng của các ngươi rồi sao?
Lão già được gọi là Cổ Hoàng kia đang muốn phản bác thì một đứa bé trai chừng năm tuổi, mặc áo yếm đỏ đứng cạnh hắn lên tiếng thúc giục:
- Cổ đại sư! Nói nhiều với mấy ả này làm gì! Sống bằng bản sự!
Đứa bé nóng vội cũng không phải là không có lý do.
Hắn cũng không hiểu vì sao từ hôm qua, thông đạo trở về lại đại lục lại bất chợt dao động, trở nên càng ngày càng không ổn, chỉ sợ rằng đã có người phát hiện thông đạo này, hơn nữa còn động tay động chân ở lối ra.
Chờ đợi càng lâu thì thông đạo sẽ cần càng nhiều huyết tế hơn nữa để duy trì, đến lúc đó đã không có đám người của Nhất Vấn Lâu thì hắn và Cổ Hoàng sẽ trở mặt thành thù. Dẫu rằng có ba cỗ tử huyết khôi lỗi hỗ trợ, thế nhưng hắn cũng không dám đối đầu ở cự ly gần với vị đệ nhất Độc Vương này.
Cảm nhận được sự yên tĩnh xung quanh và cảm giác êm ái dưới thân mình, phải mất một lúc lâu hắn mới có thể lấy lại tinh thần.
Hắn đã về đến nhà, không còn phải sống cảnh này đây mai đó, lấy đất làm giường lấy thiên không làm mền nữa. Hắn có thể yên tâm thả lỏng tập trung vào việc tu luyện.
Thế nhưng hôm nay A Nhất không định lập tức bắt đầu tu luyện, không phải bởi hắn lười biếng mà là hắn muốn chuẩn bị tinh thần cho lễ nhập môn.
Hắn đi về phía chiếc tủ gỗ cao hơn mình một cái đầu.
Được gặp lại chiếc tủ này còn khiến hắn vui hơn là nhìn thấy rương bảo vật của Lăng Sơn và Kim Xà trong thạch động nữa.
Hắn mở tủ, lưu luyến đặt chiếc mặt nạ gỗ và Cửu U Thất Sát nha vào trong một góc.
- A Cửu! Ngươi theo ta bôn ba mãi cũng mệt rồi! Nghỉ ngơi đi!
Giọng điệu của A Nhất tựa như gia chủ đang tiễn lão tổng quản theo mình nhiều năm về hưu mãi mãi vậy.
Thanh đạo khí bất lực rung lên phản đối.
A Nhất quay mặt đi, cố làm như không thấy, hắn lấy ra một bộ y phục giản đơn, áo trắng ngắn, quần dài trắng và đôi hài đỏ. Khi thay vào thì hắn mới nhận ra bộ y phục này đã quá nhỏ, không phù hợp với dáng người của hắn bây giờ.
Thiếu niên dậy thì trễ thở than:
- Cũng đã một trăm năm mươi năm rồi!
A Nhất đành cởi bộ quần áo trên người mình ra cất lại vào trong tủ.
Có lẽ vì chứa thêm hai món bảo vật nên tủ gỗ cổ kính này trông có vẻ càng tang thương.
Hắn vỗ tay mấy cái, khi đã chắc chắn rằng ở đây không có ai hắn mới dám dang tay ôm chầm lấy nó. Mặt áp sát vào tủ, nhắm mắt hưởng thụ.
Còn chưa ấm tủ thì cửa mật thất đã bung mở.
- Tiểu sư thúc! Đã đến...
Chữ "giờ" lấp ló ngoài đầu lưỡi lại lập tức chạy tuột lại vào trong cổ họng. Đôi mắt vốn dĩ đã to tròn của Khinh Lôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho trợn to hơn như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.
Khinh Lôi, đệ tử của Hỏa Dung Đường, tiểu đệ trong Tứ Đế. A Nhất từng có dịp gặp qua bọn họ khi đi dạo quanh lăng mộ.
Hắn được giao nhiệm vụ đến đón tiểu sư thúc, cứ nghĩ rằng A Nhất đã chuẩn bị sẵn sàng nên hắn mới đường đột như vậy.
Nhưng hình như là hắn đã chứng kiến cảnh tượng không nên nhìn? Mồ hôi trên trán của họ Khinh đổ ra như tắm, hắn cố làm ra vẻ như không có gì to tát, vừa khoanh tay khom người vừa lùi bước, nói:
- Tiểu sư thúc cứ từ từ chuẩn bị, đệ tử chờ người ở bên ngoài.
A Nhất hốt hoảng đuổi theo:
- Khoan! Khoan đã!
Thế nhưng Khinh Lôi đã cao chạy xa bay, chỉ để lại một góc tàn ảnh. A Nhất không có thân pháp, không tài nào đuổi kịp.
Bần thần đóng cửa mật thất, hắn cảm thấy mình nên thêm một cái thanh cài cửa.
...
Ở một nơi nào đó trên núi Tu Di…
Khác với những gì ngoại giới tưởng tượng về nó, nơi đây hoàn toàn hoang vu vắng vẻ. Xung quanh là màn đêm dày đặc trải rộng khắp nơi như muốn nuốt chửng lấy tất cả những ai có gan tiến vào nó. Mặt đất đều là đá nhọn lởm chởm như hàm răng sắc bén của một con quái thú khổng lồ. Nếu ánh mắt có thể nhìn xuyên qua màn đêm áp lực kia, các tu sĩ hẳn là sẽ thấy được dưới chân họ không phải là đá, mà là từng đống bạch cốt ghê người.
Trong màn đêm đen nhánh ấy, một tia sáng đang lập lòe, chợt sáng như một con đom đóm cố vùng vẫy muốn thoát khỏi bóng tối đang bủa vây nó.
Điểm sáng đó là một pháp bảo vẻ ngoài như một cột đá cao lớn, đường kính chừng hai trượng, nó đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt cố gắng đẩy lùi bóng tối bên ngoài. Nhưng đom đóm làm sao có thể chiến thắng màn đêm? Phạm vi mà ánh sáng của nó bao trùm đang không ngừng thu hẹp lại, bị bóng tối bên ngoài cắn nuốt.
Ở trong hào quang bảo hộ của cột đá là một nhóm tu sĩ đang chia ra làm hai phe đối lập.
Hai phe người đứng phân biệt rõ rệt, nhưng lại có điểm chung duy nhất là người nào cũng mình đầy thương tích, đạo bào đẫm máu.
Một phía là ba nữ nhân đang bảo vệ một cái kiệu nhỏ, trên kiệu là một người đeo mặt nạ, không rõ là nam hay nữ.
Phía đối diện là năm người với y phục khác biệt. Ba người trong nhóm tỏa ra tử khí nồng nặc.
Đứng trên đan đỉnh đen kịt, một lão nhân có chòm râu bị cháy rụi cười khằng khặc, hướng kiệu nhỏ nói:
- Lâu chủ! Ngươi đã có gan đưa bọn ta đến đây thì cũng phải có sức đưa bọn ta trở về chứ?
Một bà lão lưng hơi khòm che chắn ở trước kiệu tức giận nói:
- Cổ Hoàng! Lúc đi vào, chẳng phải Nhất Vấn lâu chủ đã nói là sẽ không chịu trách nhiệm với tính mạng của các ngươi rồi sao?
Lão già được gọi là Cổ Hoàng kia đang muốn phản bác thì một đứa bé trai chừng năm tuổi, mặc áo yếm đỏ đứng cạnh hắn lên tiếng thúc giục:
- Cổ đại sư! Nói nhiều với mấy ả này làm gì! Sống bằng bản sự!
Đứa bé nóng vội cũng không phải là không có lý do.
Hắn cũng không hiểu vì sao từ hôm qua, thông đạo trở về lại đại lục lại bất chợt dao động, trở nên càng ngày càng không ổn, chỉ sợ rằng đã có người phát hiện thông đạo này, hơn nữa còn động tay động chân ở lối ra.
Chờ đợi càng lâu thì thông đạo sẽ cần càng nhiều huyết tế hơn nữa để duy trì, đến lúc đó đã không có đám người của Nhất Vấn Lâu thì hắn và Cổ Hoàng sẽ trở mặt thành thù. Dẫu rằng có ba cỗ tử huyết khôi lỗi hỗ trợ, thế nhưng hắn cũng không dám đối đầu ở cự ly gần với vị đệ nhất Độc Vương này.
Danh sách chương