Trời xanh mây trắng, ánh nắng ban mai bẽn lẽn trải dài trên đại địa tựa như tâm hồn thiếu nữ khi lại được trở về thăm quê nhà.

Hai con hạc trắng chở Bạch Mộ Ngôn và Diệp Mai tiến đến Lạc Nhạn thôn.

Nam nhân mặc áo đen đứng thẳng trên lưng hạc, nổi bật giữa màu trắng của mây và cánh chim.

Thiếu nữ thì bởi lần đầu được bay lượn trên trời cao, cứ mải ngắm nhìn sông núi nho nhỏ kéo hết vào tầm mắt, đơn thuần nghĩ:

- Làm thần tiên thật thích!

Từ trên cao, đồng ruộng làng mạc nhà cửa con người nhìn như đàn kiến nhỏ. Chắc có lẽ cũng bởi mải đạp gió cưỡi mây nên tu sĩ trở mới nên xa cách với phàm thế, không quá coi trọng sinh mạng của phàm nhân.

Ngôi làng cạnh bìa rừng lúc này khá nhộn nhịp vì mùa thu hoạch đã đến. Ai nấy đều hối hả thu gặt gấp và trang hoàng nhà cửa cho lễ tịch điền. Năm nay mưa thuận gió hòa, ở trong cái miếu thờ nhỏ, lão thần nông cũng được mặc áo đẹp, quét tước sửa soạn lại một phen.

Nếu A Nhất biết được thì hẳn là sẽ rất vui mừng vì mùa đông nay chẳng có phụ mẫu nào phải bán con cho bọn buôn nô lệ để điền đầy bụng cả.

Diệp Mai hớn hở nhìn họ Bạch nói:

- Bạch chấp sự! Nhà của tiểu nữ ở ngay đầu thôn.

Hai tay của Diệp Mai ôm chặt một túi gấm chứa đầy linh sâm. Đây là Bạch Mộ Ngôn chuẩn bị cho nàng làm quà cho phụ mẫu. Một miếng linh sâm, trăm năm trường thọ.

Đây cũng là ý tốt của họ Bạch, tiên đạo tịch mịch, nhân duyên chốn phàm trần lại như gió thoảng mây bay. Một khi bước lên con đường này, ngày trở về sẽ rất xa, đến lúc đó hi vọng phụ mẫu của cô bé này còn tại thế để được hưởng phúc.

...

Mọi người trong thôn thấy hạc trắng mang tiên nhân từ trên trời hạ xuống trước cổng thôn liền lập tức bỏ dở công việc trong tay để quỳ xuống, dập đầu bái lạy mấy cái. Chỉ có mấy đứa nhỏ chưa hiểu chuyện còn ngơ ngác đứng nhìn, nhưng rất nhanh chúng cũng bị người lớn quở mắng, đè đầu xuống đất.

Diệp Mai vội la lên:

- Con là tiểu Mai, nhà ở đầu thôn. Đều là quê nhà hương thân, mọi người không cần phải hành lễ đâu.

Nàng vừa nói vừa chạy lại, nâng mọi người đứng dậy.

Lúc này mới có một lão nhân lọm khom bước lại vấn an. Lão đã già lại phải cố đi nhanh nên hơi thở có chút gấp gáp. Khi lại gần, nhìn thấy rõ gương mặt của Diệp Mai thì hai mắt lão lập tức trợn to, lão nhìn Diệp Mai rồi nhìn vị tiên nhân với gương mặt lạnh lùng đang đứng ở phía sau, ánh mắt trở nên ảm đạm không ánh sáng, sự vui mừng khi biết có tiên nhân ghé thăm thôn bay sạch không còn chút bóng dáng nào. Lão bắt đầu lo lắng cho số phận của thôn nhỏ.

Diệp Mai chạy tới đỡ lấy lão nhân rồi dí vào tay lão một khỏa linh sâm, cười nói:

- Trưởng thôn, đây là quà của người! Con còn có việc nên chỉ trở về ghé thăm nhà rồi sẽ lại đi ngay, mọi người không cần phải bận tâm nhiều đâu.

Nhìn thấy cô bé vui vẻ, lão chợt chạnh lòng, vỗ vỗ tay Diệp Mai buồn bã nói:

- Tiểu Mai à! Con hãy bình tỉnh rồi nghe ta nói...

Nhìn phản ứng của trưởng thôn, trong lòng Diệp Mai chợt nổi lên linh cảm không lành.

Cái thôn này là vậy đó, không lành với thần tiên, từ thời thượng cổ đã vậy, bây giờ vẫn vậy.

- Trưởng thôn! Người đừng hù dọa con.

Trưởng thôn thở dài:

- Mấy hôm trước, lão Lâm giết vợ rồi treo cổ tự vẫn. Thầy cúng nói là do oan hồn vợ cũ và con trai trở về báo thù...

Không kịp nghe hết câu, Diệp Mai đã ném gói linh sâm trên tay xuống đất rồi vội chạy về phía căn nhà ở đầu thôn. Tuy rời nhà đã nhiều năm nhưng nàng vẫn nhớ như in con đường đến nhà mình, huống hồ kiến trúc của Lạc Nhạn thông cũng không thay đổi nhiều.

Căn nhà nhỏ vẫn còn đó, nhưng lại hoang tàn vắng vẻ hơn nhiều. Bên ngoài cỏ mọc thành từng bụi cao, trong chuồng gà cũng không còn dấu hiệu của sinh vật nào sống ở đó, lạnh tanh. Cánh cửa không khóa đột ngột bị đẩy ra, trong căn nhà nhỏ trống rỗng, đập vào mắt Diệp Mai là hai tấm bài vị trên bàn thờ. Xác chết của hai người đã được thôn làng chôn cất rồi.

Nàng ngã quỵ trên đất, ô ô khóc tang phụ mẫu. Mặc kệ nền đất dơ bẩn, thiếu nữ vội quỳ lết đến gần bài vị. Bấy lâu nay nàng cố gắng chăm chỉ ở Lãnh gia cũng chỉ vì muốn kiếm thêm bạc phụ giúp gia đình. Bây giờ nàng sắp được thần tiên đưa đi, những tưởng có thể làm cho phụ mẫu tự hào và hưởng phúc về sau, vậy mà hai người lại nỡ rời bỏ nàng.

Bạch Mộ Ngôn thở dài thầm than:

- Như vậy cũng tốt!

Sau khi đau đớn nguôi ngoai cô bé sẽ không còn bị phàm duyên quấn tâm.

Bất chợt nghĩ đến bản thân của mình và cái chết của sư huynh Triệu Duệ, họ Bạch cười tự nhạo, tâm hắn mãi còn chưa bình an thì làm sao có tư cách lo cho tâm của người khác cơ chứ.

Diêp Mai quỳ thẳng tắp hồi lâu, sau đó dập đầu ba cái trước bài vị của song thân rồi thẫn thờ bước ra ngoài.

Nét lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt lão trưởng thôn, lão lo sợ tiên nhân nổi giận. Lão vội muốn nói mấy câu an ủi thế nhưng lại bị Diệp Mai phớt lờ. Nàng đến trước mặt Bạch Mộ Ngôn, quỳ xuống van nài:

- Tiểu nữ cầu xin đại tiên! Mong đại tiên giúp tiểu nữ báo thù, để phụ mẫu được an nghỉ.

Nếu người giết hại song thân là ma quỷ thì chỉ có thần tiên mới có thể giúp được nàng.

Thế nhưng mà Bạch Mộ Ngôn chỉ là một cửu phẩm Tụ Nguyên cảnh, lại càng không có học qua quỷ hồn thuật, cũng chẳng có liên hệ nào với Thập Bát Địa. Hắn vô phương giúp đỡ.

- Diệp Mai cô nương! Nơi này không hề có dấu vết của cô hồn dã quỷ, ta không có biện pháp giúp ngươi.

Đúng lúc này, một tiếng nói quyến rũ đầy dụ hoặc của nữ nhân vang lên:

- Nhưng ta lại có thể! Ngươi có muốn cùng ta đi hay không? Mặt đất dưới gối của Diệp Mai trở nên bóng loáng như mặt gương, phát ra từng tia sáng đỏ rực.

Họ Bạch vươn tay muốn kéo lại nàng nhưng đã quá chậm. Ánh sáng đỏ đã nuốt chửng thân ảnh nhỏ bé rồi tan biến vào vị diện khác.

Đây chính là công pháp Lãm Kính Thiên La của Huyết vực.

Bạch Mộ Ngôn xiết chặt tay. Lại là cảm giác này, lại một lần nữa người bên cạnh hắn bị hại mà hắn chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Vết thương lòng tựa như hốc mắt của hắn, vốn đã sâu thẳm giờ lại càng thêm ác liệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện