Đứng đối diện với A Nhất là một người khổng lồ mặc bộ áo giáp đen che kín từ đầu đến chân. A Nhất tò mò nhìn hai chiếc sừng trâu ở phía trên mũ giáp, hắn cảm thấy hình như chúng dài hơn lần đầu gặp mặt một chút thì phải? Người khổng lồ cũng không thèm để ý đến việc thiếu niên trần truồng trước mặt, mở tấm ngọc giản trên tay ra rồi hỏi:

- Tên?

A Nhất cười khổ. Hắn không ngờ mới đó mà người khổng lồ đã quên mất hắn.

Thiếu niên vòng tay thi lễ:

- Vãn bối tên là A Nhất, năm nay 30 tuổi, là tộc nhân của Thiên Nhân tộc.

Lần này hắn ngay ngắn trả lời một mạch do đã có kinh nghiệm lần trước.

Hơi nóng đột ngột xông ra từ những khe hở trên bộ giáp sắt làm A Nhất ngột ngạt, lùi lại hai bước.

Người khổng lồ cúi người, gầm vào mặt của hắn.

- Ta chỉ hỏi tên ngươi!

A Nhất giật mình ngã ngồi xuống đất, liên tục gật đầu.

Thanh âm trầm thấp lại vang lên như chưa có chuyện gì từng xảy ra.

- Tên gì?

Thiếu niên mù vội vàng đứng lên, làm lại:

- Vãn bối tên là A Nhất.

Bộ giáp sắt khổng lồ lại tiếp tục hỏi về tuổi và tộc người. A Nhất cẩn thận trả lời từng mục một, không dám lắm lời.

Cái mũ giáp có sừng trâu gật gật hài lòng rồi hỏi tiếp:

- Bỏ một phách để vào Mê Trì, ngươi có đồng ý không?

A Nhất chán nản nói:

- Vãn bối còn có sự lựa chọn nào sao?

Tiếng cười ha hả vang lên.

- Dĩ nhiên không có!

Nói rồi người khổng lồ thản nhiên lấy chiếc rìu chiến ở sau lưng, chém ngang cổ của A Nhất. A Nhất còn chưa kịp phản ứng thì lưỡi rìu đã xuyên qua người hắn tựa như xuyên qua không khí.

A Nhất hoảng hốt ôm cứng cổ, sợ cái đầu của mình lại lăn xuống đất.

Cho dù không nhìn thấy được nhưng cái cảm giác quen thuộc đó A Nhất vẫn còn nhớ như in.

Hắn còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì tiếng nói oai nghiêm kia lại vang lên sau lưng hắn:

- Đứa bé đáng thương, chúc ngươi may mắn!

Mặt thép của chiếc rìu chiến khổng lồ lạnh lẽo nhẹ chạm vào tấm lưng trần rồi đẩy hắn bay thẳng về phía cánh cổng khổng lồ.

Lời chúc phúc của bậc vương giả đưa A Nhất đến gần với cõi U Minh hơn.

...

A Nhất tiến vào thế giới tinh thần thì có tiếng nói hào hứng của hài tử vang lên.

- A Nhất! Ngươi lại đi săn phải không, cho ta đi theo với.

Trong bóng tối, hắn lại có thể nhìn cỗ thi thể cháy khét của đứa bé chừng năm sáu tuổi. Dù chưa bao giờ gặp mặt nhưng hắn lại rất thân thuộc với nó.

A Nhất trìu mến trả lời:

- Ừ! Chúng ta cùng đi săn.

Đứa bé có làn da cháy khét không cười nữa, đôi mắt khô khốc nhìn chằm chằm A Nhất.

Thiếu niên bước đến trước mặt nó xoa xoa cái đầu đã bị đốt trụi lủi.

- Trẻ hư! Đừng làm vẻ mặt đó! Ngươi đã no rồi nhưng ta thì đang rất đói.

Nó không có phản ứng, hốc mắt vô thần; A Nhất ngồi xuống trước mắt nó, vừa xoa đầu vừa hỏi:

- Thịt cá chép có ngon không?

Âm thanh dịu dàng nhưng vô tình.

Nghe đến đây thì gương mặt cháy đen nở nụ cười rộng đến mang tai, lộ ra cái miệng đỏ lòm; vài mảnh thịt trên đôi môi nứt vỡ như than.

A Nhất liền đút bàn tay của hắn vào trong cái miệng lớn rồi lục tìm, nhưng chẳng có gì ngoài máu và thịt. Đứa bé càng há to miệng giúp hắn được thuận tiện hơn.

Không tìm được gì, A Nhất chán nản rút tay ra khỏi cái miệng lớn, nhìn máu trên tay rồi hững hờ nói:

- Ngươi còn chưa chín đủ!

Ở trên cao, cái đầu của Thiêm Âm chi hồn xuất hiện. Gương mặt thần thánh vặn vẹo, biến dạng; đôi mắt mù lòa luôn nhắm chặt trừng lớn, để lộ tròng mắt sáng rực như nham thạch.

A Nhất bộc lộ sát ý.

Đúng lúc này có một chiếc đuôi lớn xuất hiện từ trong bóng đêm quất mạnh vào đầu của hắn.

Tiếng nói lanh lảnh quen thuộc của trẻ nhỏ vang lên:

- Tên điên! Ngươi đang làm trò mèo gì vậy?

A Nhất vội vàng xoay người lại. Khi thấy con cá chép đen lớn bằng sải tay thì liền lao đến ôm chặt lấy nó.

Con cá vùng vẫy cố thoát ra:

- Mau bỏ ta ra! Ta không muốn bị nhiễm bệnh điên.

Thiếu niên càng cố sức ôm, mặt khóc nức nở vì vui sướng.

- Vãn bối cứ tưởng...

Vùng vẫy một hồi, cuối cùng cá chép cũng thoát ra khỏi gọng kìm của A Nhất. Nó lắc lắc người rồi xoay mấy vòng, hi vọng bệnh điên chưa thấm vào vảy cá.

- Tưởng cái đầu ngươi! Lúc nãy tên này trồi lên đây nói muốn hợp tác với chúng ta.

A Nhất nhíu mày nhìn con quái vật đang đứng cười khì khì.

Đứa bé cháy khét ngừng cười, ngây ngô hỏi lại:

- A Nhất! Ngươi lại đi săn phải không? Cho ta đi theo với!

Người thợ săn trẻ lạnh lùng hỏi:

- Ngươi muốn gì?

A Nhất không tin con quái vật này chỉ đơn thuần muốn giúp hắn.

Cỗ thi thể xoa xoa cái bụng bẹp, đáng thương nói:

- Ta muốn ăn tiên nhân há cảo.

Nhưng rồi cảm thấy mình đã nói sai, nó chạy về phía A Nhất vươn tay xoa xoa bụng của thiếu niên rồi nhìn thẳng vào mắt A Nhất, đính chính:

- Ta muốn ngươi ăn tiên nhân há cảo.

Lớn rồi còn bị ép ăn khiến A Nhất tủi thân khóc to.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện