Một đêm tuyết lớn khiến trời đất trắng xóa, cảnh vật tĩnh mịch.
Khi bình minh lên, ánh dương quang chiếu vào gian phòng, Lưu Khám rượu say nằm trên giường khẽ nhúc nhích, rên rỉ thống khổ.
Hắn mở mắt ra, vẫn cảm thấy thiên địa xoay chuyển.
May mà thân thể cốt cách của hắn không tồi, sau khi điều chỉnh hô hấp một hồi, cuối cùng vượt qua cơn thống khổ.
Loạng choạng đứng dậy, thấy Quán Anh đang ngủ say trong chăn tại góc phòng khách, Lưu Khám không khỏi lén nở nụ cười.
- Tên kia mà tỉnh lại e là cũng cảm thấy rất khó chịu! Hắn đi ra ngoài tìm được chủ nhân nhà trọ, nhờ ông ta chuẩn bị một chút nguyên liệu nấu ăn, sau đó nhóm bếp lửa tại cửa phòng khách, phía trên bếp lửa đặt một chiếc bồn sứ, đổ nước vào đun sôi, rồi làm thành một bát nước chua cay. Thời Tần chưa có khái niệm dấm chua, chỉ là một vài vật phẩm thay thế dấm, cho nên uống vào cũng vị cũng tạm được.
Thời cổ mọi người gọi dấm là ê, có lẽ là giấu giọng.
Tương truyền dấm đã có lịch sử hơn bốn nghìn năm, từ thời kỳ Đế Nghiêu cũng đã xuất hiện. Chỉ là dấm lúc đó khác với dấm chua hậu thế. Đây không phải dịch thể, mà là một loại gia vị giống như tương. Dùng nó để ăn, cảm thấy có vị rất nồng.
Lưu Khám uống một chén lớn chua cay, sau khi mồ hôi chảy, cảm giác đầu váng mắt hoa giảm bớt không ít.
Vừa vặn lúc này Quán Anh cũng tỉnh lại, Lưu Khám bưng một chén tới ép Quán Anh uống cạn, cuối cùng cũng khiến gã tỉnh táo trở lại.
Trình Mạc từ bên ngoài đi tới, bất giác cảm thấy có chút gay mũi.
Trong phòng tràn ngập mùi vị dấm chua, khiến lão cảm giác khó chịu. Chỉ có điều, rất nhanh lão bình tĩnh trở lại.
- Đông chủ! Trình Mạc nói:
- Ngài ra ngoài một chút, ta có chuyện muốn nói với ngài.
Nhìn dáng dấp Trình Mạc rất thần bí, Lưu Khám có chút kỳ quái không giải thích được. Vì vậy hắn cùng Trình Mạc đi ra khỏi gian phòng:
- Trình tiên sinh, có chuyện gì? - Uhm, chính là chuyện số mệnh nói ngày hôm qua! Lưu Khám không còn nhớ mình đêm qua đã nói cái gì, chỉ loáng thoáng có chút ấn tượng.
- Còn có gì không thích hợp sao? Trình Mạc nói:
- Dựa vào quan khí thôi vận mà nói, ta có biết sơ qua … Tối hôm qua ta nghĩ tới một việc, ta có một người bạn tên là An Kỳ, vốn là người Lang Gia, hiện tại cư ngụ tại Phạm Dương cách đây không xa. An Kỳ chính là nhân vật nhất đẳng cố Tề, có bản lĩnh lớn, có thể xem người thành tựu … Đông chủ, chúng ta há lại không tìm đến hắn xem sao? Lưu Khám nhíu mày:
- Chuyện này không cần thiết!
- Sao lại không cần? Chuyện này cần phải làm … An kỳ không chỉ tinh thông thuật tướng số, còn chuyên về Hoàng lão học, có tài kinh thiên động địa.
Dù gì chúng ta còn phải dừng chân tại Huyện Trương hai ngày, sao không nhân cơ hội này tới thỉnh giáo? Chuyện ở đây, giao cho Quán Anh thu xếp là được rồi. Chờ tới khi hắn thu xếp ổn thỏa, chúng ta có lẽ cũng từ Phạm Dương trở về, sau đó khởi hành, sẽ không làm lỡ đại sự của Đông chủ. Nói chung, tiểu lão nhi cho rằng, Đông chủ ngài chính tự mình đi thì hơn.
Lưu Khám không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Hôm nay Trình Mạc làm sao vậy? Cứ một mực muốn mình đi gặp An Kỳ? Nhưng Lưu Khám đã biết, Trình Mạc cũng là một người có bản lĩnh. Người có bản lĩnh, thường làm việc rất có thâm ý. Nếu như lão một mực làm như vậy, nhất định có dụng ý của lão. Hiện tại Trình Mạc là đãi nô của mình, có thể nói là ta vinh quang lão cũng vinh quang, ta gặp nạn lão cũng gặp tổn hại, nói vậy lão sẽ không gây lên chuyện gì có hại đối với mình … Uhm, đã như vậy, nghe lão một lần xem sao?
- Nếu như tiên sinh nói vậy, Hám nào dám thoái thác? Lưu Khám nói:
- Chỉ là chúng ta trước hết phải tỉnh rượu đã, sau đó mới tính tới chuyện qua Phạm Dương … Quán Anh, Quán Anh dậy đi! Quán Anh sau khi uống bát dấm, toàn thân gã mềm nhũn, lại ngã xuống đệm êm.
Lưu Khám đi tới, gọi gã dậy.
- Quán đại ca, ta và Trình tiên sinh có chuyện phải đi Phạm Dương, nhiều nhất ba ngày sẽ quay về. Chuyện mua đồ ăn do huynh phụ trách, ba ngày sau chúng ta quay về sẽ khởi hành lên đường … Ngựa chúng ta cưỡi đi, huynh không có chuyện gì muốn nói với chúng ta chứ? Quán Anh lúc này đã thanh tỉnh, chỉ là toàn thân mềm nhũn, không chút khí lực.
- Qua Phạm Dương làm gì? Quán Anh nói nhỏ:
- Chỉ là tuyết đêm qua lớn như vậy, phỏng chừng muốn chạy đi cũng không nhanh như vậy.
Cứ để rượu ở lại đây, các người cứ đi đi.
Được rồi, ba ngày … Các người đừng một đi không trở về, để ta một mình bơ vơ nơi này đấy.
- Thần kinh! Lưu Khám mắng một câu, sau đó mang theo hai túi tiền, chỉnh sửa một chút. Chính giữa giờ ngọ, cùng mới Trình Mạc rời khỏi Huyện Trương.
Lúc này, bọn họ cưỡi kỵ mã đi.
Lưu Khám dọc đường cưỡi ngựa chạy như bay. Hắn cảm thấy sau khi được Quán Anh chỉ dạy, bản thân rất có thành tựu. Tuy cưỡi Bình An Vô Đăng, nhưng nó cũng vô pháp làm khó Lưu Khám. Chỉ là, nếu muốn cưỡi chiến mã, tuyệt đối là chuyện không có khả năng, ít nhất hiện tại không thể được.
Khi bình minh lên, ánh dương quang chiếu vào gian phòng, Lưu Khám rượu say nằm trên giường khẽ nhúc nhích, rên rỉ thống khổ.
Hắn mở mắt ra, vẫn cảm thấy thiên địa xoay chuyển.
May mà thân thể cốt cách của hắn không tồi, sau khi điều chỉnh hô hấp một hồi, cuối cùng vượt qua cơn thống khổ.
Loạng choạng đứng dậy, thấy Quán Anh đang ngủ say trong chăn tại góc phòng khách, Lưu Khám không khỏi lén nở nụ cười.
- Tên kia mà tỉnh lại e là cũng cảm thấy rất khó chịu! Hắn đi ra ngoài tìm được chủ nhân nhà trọ, nhờ ông ta chuẩn bị một chút nguyên liệu nấu ăn, sau đó nhóm bếp lửa tại cửa phòng khách, phía trên bếp lửa đặt một chiếc bồn sứ, đổ nước vào đun sôi, rồi làm thành một bát nước chua cay. Thời Tần chưa có khái niệm dấm chua, chỉ là một vài vật phẩm thay thế dấm, cho nên uống vào cũng vị cũng tạm được.
Thời cổ mọi người gọi dấm là ê, có lẽ là giấu giọng.
Tương truyền dấm đã có lịch sử hơn bốn nghìn năm, từ thời kỳ Đế Nghiêu cũng đã xuất hiện. Chỉ là dấm lúc đó khác với dấm chua hậu thế. Đây không phải dịch thể, mà là một loại gia vị giống như tương. Dùng nó để ăn, cảm thấy có vị rất nồng.
Lưu Khám uống một chén lớn chua cay, sau khi mồ hôi chảy, cảm giác đầu váng mắt hoa giảm bớt không ít.
Vừa vặn lúc này Quán Anh cũng tỉnh lại, Lưu Khám bưng một chén tới ép Quán Anh uống cạn, cuối cùng cũng khiến gã tỉnh táo trở lại.
Trình Mạc từ bên ngoài đi tới, bất giác cảm thấy có chút gay mũi.
Trong phòng tràn ngập mùi vị dấm chua, khiến lão cảm giác khó chịu. Chỉ có điều, rất nhanh lão bình tĩnh trở lại.
- Đông chủ! Trình Mạc nói:
- Ngài ra ngoài một chút, ta có chuyện muốn nói với ngài.
Nhìn dáng dấp Trình Mạc rất thần bí, Lưu Khám có chút kỳ quái không giải thích được. Vì vậy hắn cùng Trình Mạc đi ra khỏi gian phòng:
- Trình tiên sinh, có chuyện gì? - Uhm, chính là chuyện số mệnh nói ngày hôm qua! Lưu Khám không còn nhớ mình đêm qua đã nói cái gì, chỉ loáng thoáng có chút ấn tượng.
- Còn có gì không thích hợp sao? Trình Mạc nói:
- Dựa vào quan khí thôi vận mà nói, ta có biết sơ qua … Tối hôm qua ta nghĩ tới một việc, ta có một người bạn tên là An Kỳ, vốn là người Lang Gia, hiện tại cư ngụ tại Phạm Dương cách đây không xa. An Kỳ chính là nhân vật nhất đẳng cố Tề, có bản lĩnh lớn, có thể xem người thành tựu … Đông chủ, chúng ta há lại không tìm đến hắn xem sao? Lưu Khám nhíu mày:
- Chuyện này không cần thiết!
- Sao lại không cần? Chuyện này cần phải làm … An kỳ không chỉ tinh thông thuật tướng số, còn chuyên về Hoàng lão học, có tài kinh thiên động địa.
Dù gì chúng ta còn phải dừng chân tại Huyện Trương hai ngày, sao không nhân cơ hội này tới thỉnh giáo? Chuyện ở đây, giao cho Quán Anh thu xếp là được rồi. Chờ tới khi hắn thu xếp ổn thỏa, chúng ta có lẽ cũng từ Phạm Dương trở về, sau đó khởi hành, sẽ không làm lỡ đại sự của Đông chủ. Nói chung, tiểu lão nhi cho rằng, Đông chủ ngài chính tự mình đi thì hơn.
Lưu Khám không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Hôm nay Trình Mạc làm sao vậy? Cứ một mực muốn mình đi gặp An Kỳ? Nhưng Lưu Khám đã biết, Trình Mạc cũng là một người có bản lĩnh. Người có bản lĩnh, thường làm việc rất có thâm ý. Nếu như lão một mực làm như vậy, nhất định có dụng ý của lão. Hiện tại Trình Mạc là đãi nô của mình, có thể nói là ta vinh quang lão cũng vinh quang, ta gặp nạn lão cũng gặp tổn hại, nói vậy lão sẽ không gây lên chuyện gì có hại đối với mình … Uhm, đã như vậy, nghe lão một lần xem sao?
- Nếu như tiên sinh nói vậy, Hám nào dám thoái thác? Lưu Khám nói:
- Chỉ là chúng ta trước hết phải tỉnh rượu đã, sau đó mới tính tới chuyện qua Phạm Dương … Quán Anh, Quán Anh dậy đi! Quán Anh sau khi uống bát dấm, toàn thân gã mềm nhũn, lại ngã xuống đệm êm.
Lưu Khám đi tới, gọi gã dậy.
- Quán đại ca, ta và Trình tiên sinh có chuyện phải đi Phạm Dương, nhiều nhất ba ngày sẽ quay về. Chuyện mua đồ ăn do huynh phụ trách, ba ngày sau chúng ta quay về sẽ khởi hành lên đường … Ngựa chúng ta cưỡi đi, huynh không có chuyện gì muốn nói với chúng ta chứ? Quán Anh lúc này đã thanh tỉnh, chỉ là toàn thân mềm nhũn, không chút khí lực.
- Qua Phạm Dương làm gì? Quán Anh nói nhỏ:
- Chỉ là tuyết đêm qua lớn như vậy, phỏng chừng muốn chạy đi cũng không nhanh như vậy.
Cứ để rượu ở lại đây, các người cứ đi đi.
Được rồi, ba ngày … Các người đừng một đi không trở về, để ta một mình bơ vơ nơi này đấy.
- Thần kinh! Lưu Khám mắng một câu, sau đó mang theo hai túi tiền, chỉnh sửa một chút. Chính giữa giờ ngọ, cùng mới Trình Mạc rời khỏi Huyện Trương.
Lúc này, bọn họ cưỡi kỵ mã đi.
Lưu Khám dọc đường cưỡi ngựa chạy như bay. Hắn cảm thấy sau khi được Quán Anh chỉ dạy, bản thân rất có thành tựu. Tuy cưỡi Bình An Vô Đăng, nhưng nó cũng vô pháp làm khó Lưu Khám. Chỉ là, nếu muốn cưỡi chiến mã, tuyệt đối là chuyện không có khả năng, ít nhất hiện tại không thể được.
Danh sách chương