Trời sang thu, Thủy Hoàng tuần thú rốt cuộc kết thúc.

Thời điểm dừng lại tại Bành Thành gần ba mươi ngày, khi đó lần lượt gặp mặt quận thủ ba quận Tứ Thủy Quận, Đông Hải Quận, Lang Gia Quận.

Cuối tháng sáu, từ Tam Xuyên Quận rộng lớn trưng tập mười vạn hộ bách tính di cư tới hai quận Lang Gia và Đông Hải.

Đầu tháng bảy, lại điều động mười vạn người, nói là muốn tìm kiếm Ung Đỉnh trước kia bị thất lạc trong quá trình vận chuyển từ Chu Thất tới Lưu Quang. Đương nhiên, cuối cùng Ung Đỉnh cũng không tìm được, còn về phần Thủy Hoàng Đế vì sao làm chuyện này, thì không ai hay biết.

Trung tuần tháng bảy, trong tình huống Thủy Hoàng Đế tìm kiếm Ung đỉnh không có kết quả, đã quyết định quay lại Hàm Dương.

Sáng sớm, đã thấy Bành Thành tinh kỳ bay phấp phới, cờ đỏ đung đưa trong gió. Từng đội từng đội quân tinh nhuệ hộ vệ xa trượng Doanh Chính rời khỏi cửa lớn Bành Thành. Dọc đường đi, Hắc Long kỳ bay phần phật, Thủy Hoàng Đế ngồi trên xe, tay vịn kiếm cài trên thắt lưng, uy phong lẫm lẫm.

Bách tính quỳ dạp đầu hai bên đường, cả đám không ai dám ngẩng đầu lên.

Trong đám người, khi có mấy người nhìn theo nghi trượng của Thủy Hoàng Đế rời khỏi Bành Thành, khiến mọi người đứng dậy giống như từng đợt sóng.

Mấy ngày nay, Bành Thành canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt.

Mỗi khi trời sẩm tối, toàn bộ thành rơi vào trạng thái im ắng không người hoạt động. Chuyện này cũng khiến nhiều người cảm thấy khó chịu, hiện tại Thủy Hoàng Đế rời đi, cuộc sống rốt cuộc có thể quay về trạng thái bình thường. Đối với bách tính sống tại Bành Thành mà nói, thực sự có thể thở phào nhẹ nhõm.

Thời điểm Thủy Hoàng Đế ở đây, người nào người lấy đều cảm thấy thấp thỏm lo âu.

Hai trăm năm qua danh tiếng bạo Tần lưu truyền giống như một tòa núi lớn đặt trong lòng rất nhiều người. Tuy rằng sáu nước Quan Đông đã bị diệt vong, thế nhưng trong mắt bách tính tại Bành Thành, Hoàng Đế ở xa, rốt cuộc cũng không quản được đến đầu bọn họ. Cũng khó trách, Bành Thành thuộc về cố Sở, lão Hoàng ít khi ngó đến, khiến trong lòng nhiều người đều nhiễm một loại khí tức tiêu diêu tự đắc.

- Đại ca, vị Hoàng Đế này quả nhiên uy phong!

Một nam tử hơn ba mươi tuổi, nhịn không được thấp giọng tán thán.

Bên cạnh nam tử này có khoảng 4, 5 người, là 3 nam một nữ, trong đó có một nam tử thân cao tám thước, dưới hàm có râu đẹp lay động.

Ánh mắt hắn mê muội nhìn nghi trượng đi về phương xa, thật lâu không nói gì.

Điều này khiến mấy người bên cạnh cảm thấy lo lắng. Nàng kia nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay hắn, thấp giọng nói:

- Lưu Quý, huynh không sao chứ.

Mấy người này, chính là đám người Lưu Bang, Lư Quán rời nhà đi làm giàu.

Sau đám cưới năm ngoái, Lưu Bang tựa hồ có một chút ý thức trách nhiệm. Không bao lâu, mang theo ba người Lư Quán, Chu Bột, Trần Hạ ra ngoài tìm kiếm cơ hội. Trước khi đi, vừa vặn gặp mẹ con Võ Cơ người trong thị trấn làm ăn xuống dốc chuẩn bị rời nhà, sau khi mấy người bọn họ thương nghị, tùy ý kết bạn mà đi. Võ Cơ có mang theo tiền bạc, còn đám người Lưu Bang có lực lượng, vừa lúc có thể tương trợ lẫn nhau.

Chỉ là. . .

Võ Cơ vốn đã cực kỳ ngưỡng mộ Lưu Bang, nên trên quãng đường dài, giữa hai người thường xuyên xảy ra quan hệ.

Nếu như ở hậu thế, loại chuyện này chắc chắn bị người đời thóa mạ. Nhưng thời đó phong tục chính là như vậy, chuyện nam nữ cũng cực kỳ bình thường. Nhưng lưỡng tình tương duyệt, hợp tan cực kỳ bình thường. Tới khi song phương không còn cảm giác, nói câu tạm biệt, sau đó mỗi người đi một ngả.

Chuyện như vậy, người xung quanh cũng không thèm để ý.

Nếu như Võ Cơ nguyện ý, đồng thời quyến rũ Lưu Bang, cho dù có quan hệ với đám người Chu Bột nữa, cũng xem như chuyện tình rất bình thường.

Không phải ai cũng có thể bỏ qua việc con cỏn này, mà không động tay động chân. Nhưng ít nhất Lưu Bang sẽ không, còn đám người Chu Bột, Lư Quán tự biết chừng mừng.

Thường ngày ngày trêu ghẹo vài câu, sờ mó vài cái cũng không sao.

Có Võ Cơ sống cùng, thực sự khiến cuộc hành trình tĩnh mịch trở nên có chút thú vị.

Lưu Bang bỗng dưng tỉnh táo lại, ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai, liền thấp giọng cảm thán nói:

- Đại trượng phu là phải làm Hoàng Đế, đại trượng phu là phải làm Hoàng Đế!

- Đại ca, nói cẩn thận!

Chu Bột là người vô cùng cẩn thận, nghe Lưu Bang nói vậy, không khỏi hoảng sợ, liền bước lên phía trước kéo cánh tay Lưu Bang.

Lưu Bang bình tĩnh cười:

- Lão Chu, ngươi yên tâm đi, trong lòng ta rất tỉnh táo.

Nói xong, ngẩng đầu nhìn sắc trời, rồi nói với mọi người:

- Quay về nhà trọ bình dân. . Đói bụng rồi, rất khó chịu.

Sau khi đoàn người trở về nhà trọ, liền sai chủ quán chuẩn bị đồ ăn.

Lưu Bang uể oải ngồi trên chiếc chiếu, cánh tay đặt trên bệ cửa sổ, ánh mắt có chút ngây dại nhìn cảnh tượng bên ngoài.

Tựa hồ phát hiện tâm tình Lưu Bang có chút dị thường, Lư Quán nhẹ nhàng đẩy Lưu Bang một cái.

- Đại ca không việc gì chứ.

- Ta không sao! Chỉ là ước ao mà thôi. . .

Võ Cơ nhíu mày, nhẹ giọng nói:

- Lưu Quý, ngươi ước ao cái gì? Lưu Bang từ bàn ăn cầm lấy chén rượu, nhấp một ngụm, cũng không để ý tới Võ Cơ, mà lẩm bẩm nói:

- Rượu ngon, rượu ngon!

Trong mắt Võ Cơ hiện lên ánh sáng dị thường, cũng không có hỏi, mà đặt đứa nhỏ lên đùi cho nó ăn.

- Sớm biết Tứ Thủy Hoa Điêu là do con cháu Lưu gia gây dựng, chúng ta đã chạy tới một chuyến, há lại phải thế này sao?

Chu Bột đột nhiên cười khổ một tiếng, chuyển đổi trọng tâm câu chuyện:

- Con cháu Lưu gia quả nhiên bất phàm, cư nhiên có thể sản xuất rượu ngon như vậy.

Ban đầu Lưu Bang chính là muốn thương lượng làm ăn với Tứ Thủy Hoa Điêu.

Bởi vì trước kia chủ nhân rượu Tứ Thủy Hoa Điêu này rất thần bí, tất cả rượu Tứ Thủy Hoa Điêu đều xuất ra từ Bành Thành. Sau đó căn cứ vào tình hình các nơi, thấy giá cả chênh lệch quá lớn, Lưu Bang trước đó nghĩ, rượu tại Bành Thành giá thấp, đến đó mua rồi bán sang các nơi khác.

Từ đó kiếm được giá cả chênh lệch, vận khí tốt sẽ có được lợi nhuận cực kỳ hậu hĩnh.

Mới đầu đám người Lưu Bang kiếm được không ít. Thế nhưng đầu năm nay chủ nhân Tứ Thủy Hoa Điêu lộ diện, thương nhân các nơi chen chúc chạy tới huyện Bái. Ưu thế giá cả tại Bành Thành thoáng chốc không còn sót lại chút gì. Đồng thời giá cả các nơi cũng theo đó mà điều chỉnh.

Mới đầu giá cả chênh lệch hai nghìn tiền, đến nay giá chỉ chênh lệch hai trăm tiền, lợi nhuận của đám người Lưu Bang thu được hầu như không còn. Vận chuyển, ăn uống. . .Những thứ này đều cần dùng tới tiền. Đầu năm nay Lưu Bang tích trữ một đống rượu, thoáng chốc đều hỏng bét. Ưu thế về giá cả không còn, thương nhân các nơi có thể trực tiếp nhập hàng, cũng sẽ cắt đứt quan hệ làm ăn với Lưu Bang.

Thê thảm nhất chính là, lượng hàng tích trữ trong tay Lưu Bang rất nhiều, cuối cùng phải mất trăm ngày mới thanh lý toàn bộ hàng hóa được sang các huyện lân cận.

Lợi nhuận. . .

Hầu như là không.

Miễn cưỡng bảo lưu tiền vốn, thậm chí tiền lời trước kia kiếm được cũng mất đi hơn phân nửa.

Lư Quán oán giận đấm mạnh xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tiểu tử Lưu gia khinh người quá đáng, lần này xem như uổng phí một năm.

Chu Bột chau mày:

- Quán, chuyện này e là không trách người ta được. Chỉ là vận khí chúng ta không tốt mà thôi. . .

Lưu Bang gật đầu:

- Đúng vậy, chỉ là vận khí chúng ta không tốt mà thôi, không nên giận chó đánh mèo vù cho người khác. Quán, lòng dạ người chính là phải rộng lượng hơn chút mới được. Thời điểm năm ngoái quá Thái Sơn, ta từng nghe được một câu phi thường ấn tượng.

Lư Quán ngẩn người, vội vã hỏi:

- Đại ca, câu đó là gì? Nói ta nghe chút, để ta có thêm kiến thức.

Lưu Bang thản nhiên cười cười, vỗ vỗ vào miệng Lư Quán vài cái:

- Thệ giả như tư phù, thệ giả như tư phù. . .Ta sau lại thỉnh giảo người khác, ý tứ của những lời này chính là, chuyện đã qua không nên để trong lòng. Điều này chính hợp với ngươi.

- Lưu Quý!

Võ Cơ đột nhiên mở miệng:

- Ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi, có thể chia tiền cho ta hay không? Ta muốn rời khỏi đây!

- Rời đi? Đi đâu?

Đám người Lưu Bang Chu Bột vô cùng kinh ngạc nhìn Võ Cơ, có chút không giải thích được vì sao đột nhiên nói như vậy. Thời điểm này không yên ổn, Võ Cơ đột nhiên muốn rời đi là có ý tứ gì?

- Kỳ thực, mấy ngày trước ta đã nghĩ, chỉ là Hoàng Đế tới đây, tâm tình mọi người không tốt. . .

Võ Cơ ngược lại cũng không sợ ánh mắt sắc bén của bốn người, rất tự nhiên nói:

- Trước đó vài ngày, ta gặp một người là em họ của ta, hiện tại đang ở Huyện Trần. . .Ngươi cũng biết, trước kia Vương Tiễn phá Trần, ta và người nhà đều thất tán. Vốn tưởng rằng đều chết sạch, không ngờ, anh họ ta vẫn còn sống, hiện tại đang ở Huyện Trần. . .Qua đó cũng không tồi.

- Ngươi là ả đàn bà thối tha, đây chẳng phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?

Lư Quán giận tím mặt:

- Biết rõ chúng ta buôn bán thua lỗ, lúc này lại muốn chia rẽ? Ta cảm thấy e là không phải em họ gì cả, e là một gã nam nhân mới. Thế nào, ghét bỏ đại ca của ta, cảm thấy chịu ủy khuất sao?

Võ Cơ kinh doanh tửu quán, vốn tính tình rất mạnh mẽ.

Lư Quán trách móc cũng đành thôi, nhưng ác ngữ này, nhất thời khiến ả tức giận.

Ả vô bàn, chỉ tay vào mặt Lư Quán mắng:

- Lư Quán, mẹ kiếp, ngươi nói lão nương giả bộ trước mặt đàn ông ah! Đừng nói người kia là em họ ta, cho dù là ta đi tìm nam nhân thì đã sao? Khó phải không, ngươi còn muốn để Lưu Quý cưới ta sao? Hắn thích ta sao? Hắn cưới ta, lấy cái gì nuôi sống ta? Nam nhân thối quê mùa, ta nói cho ngươi hay, Lưu Quý là nam nhân quê mùa của ta.

Tranh cãi hồi lâu, lập tức khiến người trong tửu quán chú ý.

Khuôn mặt Lư Quán đỏ tới mang tới, vươn người đứng thẳng.

Đứa con gái nhỏ trong lòng Vỡ Cơ khóc oa lên, còn Lưu Bang vội vàng kéo Lư Quán lại.

Võ Cơ nói:

- Trước kia mọi người đâu có nói, có thể tập tụ không thể chia rẽ. . .Ta cô nhi quả phụ, vốn định tìm một con đường sống, nhưng đâu có ngờ. . .Đúng vậy, dọc đường các ngươi chăm nom ta không tồi, nhưng lão nương cũng không bạc đãi các ngươi.

Buông mình hầu hạ các các ngươi, lão nương từ khi nào phải chịu sự trừng phạt của các ngươi?

Nói xong, ánh mắt Võ Cơ ửng đỏ. . .

Lưu Bang phẩy phẩy tay, nói:

- Trước hết hãy ngồi xuống đã!

Hắn thở dài, đột nhiên cười nói:

- Đương nhiên khi Lưu gia tử vừa tới Huyện Bái từng nói một câu rất có ý tứ: Chồng chết thì vợ lập gia đình, ai lấy đều có cuộc sống riêng. Võ Cơ trong khoảng một năm nay thực sự chăm sóc chúng ta không tồi, Lư Quán còn không qua xin lỗi?

Lư Quán tính tình kiên cường, nhưng một mực nghe theo lời Lưu Bang nói.

- Võ Cơ, ta tính tình nóng nảy, ngươi chớ trách. . .Vừa nãy đầu óc có phần ngu muội ah.

Lưu Bang nói:

- Trần Hạ, tính toán xem một năm nay chúng ta rốt cuộc buôn bán lời bao nhiêu tiền, để giao cho nàng một phần. . . Võ cơ, chúng ta kết bạn nhiều năm, được nàng chiêu cố, trong lòng Lưu Quý vô cùng cảm kích. Hôm nay nàng phải đi rồi, trong lòng ta thực sự có điểm không vui.

- Chỉ có thể chúng nàng sau này sống cuộc sống hạnh phúc!

- Nếu như bị khi dễ, hoặc là không chỗ nương thân hãy tìm tới ta. Lưu Bang ta nhất định xuất thủ giúp nàng.

Nói xong, Lưu Quý giật lấy túi tiền trong tay Trần Hạ, lấy một phần đưa cho Võ Cơ.

Vành mắt Võ Cơ đỏ hoe, trong lòng cũng cảm giác buồn bực vô hạn:

- Lưu Quý, các người chi tiêu nhiều như vậy, cũng phải sinh hoạt a.

- Chúng ta bốn người đàn ông, không thể chết đói được?

Lưu Bang cười ha hả, nhét túi tiền vào lòng Võ Cơ, sau đó sắc mặt có phần giống như con nít, nói:

- Bảo trọng!

Võ Cơ cắn môi, sau hồi lâu nhẹ giọng nói:

- Đệ đệ của ta tên là Võ Thần, tại Huyện Trần cũng là người có tiếng tăm. Lưu Quý, nếu như một ngày nào đó ngươi muốn nữ nhân hoặc là cuộc sống không được như ý hãy tới Huyện Trần tìm ta, ta chung quy sẽ chờ ngươi.

Câu nói này khiến con mắt Lưu Bang cũng đỏ hoe.

- Đi thôi đi thôi, sao khóc hu hu như thế?

- Ta đi đây!

Võ Cơ ôm đứa nhỏ, quay về thu thập chút đồ đặc, sau đó lưu luyến không muốn rời mà chào tạm biệt Lưu Bang lần nữa.

Tại một góc phố, đã có một chiếc xe ngựa đứng chờ sẵn.

Nam nhân vóc dáng khôi ngô nhìn thấy Võ Cơ đi tới, liền chào đón, tiếp nhận đứa bé gái trong lòng Võ Cơ, nhẹ nhàng ôm vai nàng.

- Gian phu dâm phụ!

Lư Quán tàn bạo mắng một câu.

- Quán, câm miệng cho ta!

Lưu Bang ló ra ngoài cửa sổ, vừa vặn đụng phải ánh mắt gã nam nhân kia. Nam nhân kia nói vài câu bên tai Võ Cơ, Võ Cơ liền quay đầu qua.

Lưu Bang cười cười, Võ Cơ cũng cười cười. . .

Nam nhân kia nhìn Lưu Bang, gật đầu!

Quay về chỗ ngồi, Lư Quán vẫn hùng hùng hổ hổ, thế nhưng Lưu Bang lại mắt điếc tai ngơ.

Sau một hồi, hắn đột nhiên nhiên đứng dậy:

- Chu Bột, Lư Quán, Trần Hạ, chúng ta về nhà đi thôi.

- Về nhà?

Chu Bột nhẹ giọng nói:

- Quay lại nhà thân không một đồng xu, chẳng phải để người chê cười sao?

- Tùy các ngươi, ta. . .Ta cũng có phần nhớ phong cảnh Huyện Bái rồi!

Lưu Bang vừa nói chuyện, vừa xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện