- Anh nhi, còn không dừng tay!
Một vị nam tử trung niên khoảng chừng bốn mươi được hai người hầu nâng đỡ, từ đoàn người đông đúc tiến đến, cả tiếng quát lớn.
Chỉ là thanh âm rất khàn, trung khí không đủ, tựa hồ có bệnh trong người.
Quán Anh công kích tới, đột nhiên bị tiếng quát lớn phát ra từ miệng nam tử trung niên làm khựng lại, dưới tay đã lộ ra sơ hở. Nhưng cũng chính trong giây lát lộ ra sơ hở đó thì y đã bị trúng đòn của Lưu Khám. . Lưu Khám vừa thấy Quán Anh xuất thủ, tự nhiên cũng không khách khí, giẫm chân tại chỗ đón đỡ.
Một chiêu sư tử khóa giản đã dễ dàng khóa quyền đang mở của Quán Anh.
Chân dưới vòng lại, thân thể liền quay tròn chuyển tới trước mặt Quán Anh, bỗng nhiên phóng người vọt lên hét lớn một tiếng, khuỷu tay đập xuống. Trong Cổ Thái Quyền Pháp, chiêu thức này gọi là Trảm Hồ Lô, khuỷu tay bất ngờ đánh trúng vào mặt, uy lực thực sự rất lớn, một kích có thể giết chết người.
Đối với loại quyền pháp cổ quái này của Lưu Khám, Quán Anh có điểm mông lung không hiểu.
Song chưởng theo bản năng đan xen vào nhau thành hình chữ thập, thân thể khẽ nghiêng về phía sau, nổ lực ngăn cản Lưu Khám công kích.
Thế nhưng, Quán Anh lại coi nhẹ lực lượng của Lưu Khám, khi khuỷu tay đánh xuống, thân thể Lưu Khám hình như tung bay, lực lượng toàn thân đều tập trung tại khuỷu tay. Chỉ nghe thấy một âm hưởng nặng nề, song chưởng của Quán Anh dưới một kích khuỷu tay của Lưu Khám mạnh mẽ nện vào mũi khiến trên mặt Quán Anh chảy tiên huyết, kêu lên một tiếng đau đớn, thoáng chốc té ngã xuống đất.
Trong đầu y vang lên âm hưởng o o, mắt hoa lên.
Quán Anh nằm lạnh lẽo trên mặt đất, nửa ngày không tỉnh lại.
Lưu Khám vốn định xuất thêm kích nữa, nhưng lúc này nam tử trung niên kia giống như điên dại đẩy người hầu ra, nhào tới trước người Quán Anh.
Vung cánh tay ngăn cản Lưu Khám, vị nam tử này cả tiếng nói:
- Lưu tiên sinh, Lưu tiên sinh hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình! Khuyển tử không hiểu chuyện, mạo phạm tiên sinh thực sự là lỗi ở ta. Tất cả tổn thất ở đây, tiểu lão nhi nguyện bồi thường.
Giết người không giết kẻ cúi đầu xuống đất!
Nếu như đối phương chịu thua, Lưu Khám cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.
Chỉ có điều trong lòng hắn âm thầm giật mình. Một kích khuỷu tay vừa nãy, ít nhất cũng có mấy trăm cân lực đạo, tiểu tử Quán Anh này vậy mà có thể tiếp được? Nhìn bộ dáng của hắn hình như rất thê thảm, kỳ thực Lưu Khám biết đây chỉ là ngoại thương mà thôi, Quán Anh cũng không bị tổn thương quá lớn.
Bộ xương những người này đều làm bằng sắt thép sao?
Trong lòng Lưu Hãm nghĩ, cũng lập tức ngừng công kích. Một người từ phía sau thoáng chốc bước tới, đứng nghiêm nghị, lạnh lung nói:
- Ngươi là ai?
- Tiểu lão nhi Quán Tước, hắn là nhi tử của tiểu lão nhi.
Lưu Khám nhìn thoáng qua, liền phát hiện Quán Tước có vẻ có bệnh, khí sắc tựa hồ không phải quá tốt.
- Lão tiên sinh quản lý nhi tử thế nào? Hắn không biết phép tắc, đi tới đâu đều có thể tùy tiện dương oai sao?
Quán Tước đột nhiên ho khan kịch liệt, sắc mặt tái nhợt.
Ông liên tục xin lỗi nói:
- Đều là tiểu lão nhi quản giáo không nghiêm. . .Tiên sinh có gì tổn thất, tiểu lão nhi nguyện ý bồi thường.
- Quán tiên sinh, đây không phải vấn đề bồi thường hay không bồi thường, hơn nữa tiên sinh cũng không bồi thường được. Tiên sinh biết nhi tử của tiên sinh phạm tội gì không? Hắn dám tháo gỡ biển hiệu của ta! Biển hiệu kia chính là Huyền Trư[rng tặng ta, nghe nói đây chính là biểu hiệu do đương kim Hoàng Đế đích thân đặt tên.
Tổng cộng số lượng rượu này không dưới mười vạn tiền, cộng thêm chuyện hắn động thủ hành hung đả thương người trong điếm của ta. . .
Nói khó nghe một chút, xem ra hắn mất đầu là chuyện nhẹ, không tốt còn có thể liên lụy tới cửu tộc. Lão tiên sinh, ngài nói chút, nếu là ngài ngài xử lý thế nào?
Cờ hiệu Đỗ Lăng thực sự được Nhâm Hiêu ban tặng.
Về phần có phải đích thân Hoàng Đế tặng hay không, cũng không ai rõ ràng. . .Cờ đen chữ vàng, đó là đại biểu rượu cống của hoàng gia, suy rộng ra, thực sự là thay mặt cho triều đình. Thương nhân vây xem nghe vậy, đều không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh. Chỉ biết rượu trong cửa hàng Đỗ Lăng làsản xuất cống nạp triều đình, thế nhưng thật không ngờ, bên trong còn có nhiều khúc mắc như vậy, phụ tử Quán gia gặp nguy rồi!
Sắc mặt Quán Tước đỏ bừng bừng. . .
Ông bỗng nhiên xoay người, cố gắng tỉnh táo, đánh Quán Anh đang đứng trên mặt đất quỳ ngục xuống.
- Nghiệt tử này, làm sao có thể khiến ta bớt lo đi? Ta nói ngươi không nên theo ta, ngươi vẫn một mực muốn đi theo. . .Hiện tại, ngươi, ngươi muốn ta tức chết phải không? Mau qua đây, chịu tội với Lưu tiên sinh. . .
Ý tứ của Quán Tước chính là, Quán Anh qua đó xin lỗi để Lưu Khám bớt giận. Chỉ cần Lưu Khám không báo quan, việc này có thể thương nghị bằng tình cảm.
Vậy mà Quán Anh thực sự cố chấp, cương quyết nói:
- Vì sao con phải xin lỗi hắn?
- Ngươi, ngươi. . .
Quán Tước chỉ cảm thấy khí huyết trong lồng ngực cuộn khởi, ngón tay chỉ về phía Quán Anh, hơi thở gấp gáp ngã quỵ về phía sau. Cũng may mà Lưu Khám nhanh tay lẹ mắt, tiến lên một bước đỡ lấy Quán Tước. Khéo tay thuận thế đặt lên mạch đập của Quán Tước, lông mày nhất thời chau lại.
Một người thương nhân thân mặc bạch y, đầu quấn khăn đen, chỉ tay thẳng vào mặt Quán Anh cả giận nói:
- Ngươi là thứ khốn kiếp, muốn cha ngươi tức chết sao?
Quán Anh luống cuống tay chân, vội vàng quỳ xuống.
- Cha, cha. . .
- Đừng ầm ĩ!
Lưu Khám dùng tay xoa xoa huyệt thái dương cho Quán Tước, Quán Tước từ trong hôn mê tỉnh lại.
Quán Anh vừa thấy, liền vội vàng nói:
- Cha, cha không sao chứ? Hài nhi sai rồi, hài nhi không dám làm cha tức giận nữa!
- Lão tiên sinh, thân thể ngài tựa hồ không tốt, thường xuyên cảm thấy khó thở, còn kèm theo chứng bệnh ho khan đúng không?
- Hả?
Quán Tước ngẩn người, kinh ngạc nhìn Lưu Khám:
- Không ngờ Lưu tiên sinh còn tinh thông y thuật nữa? Tiểu Lão nhi mắc bệnh đã nhiều năm, hàng năm vào mùa xuân và mùa thu đều như vậy. Ha hả, ngại quá, ngại quá. . .Chỉ là lần này đột nhiên phát bệnh, cho nên khuyển tử kia rốt cuộc. . .Lưu tiên sinh, cần làm thế nào để bồi thường cho khuyển tử kia? Tiểu lão nhi dù táng gia bại sản cũng đồng ý.
Lưu Khám cười cười lắc đầu.
Bệnh của Quán Tước có một số điểm giống bệnh lao phổi, thế nhưng không nghiêm trọng như vậy.
Chỉ cần điều trị và tĩnh dưỡng thích hợp, tâm tình tốt cộng thêm điều trị tốt hẳn là có thể chữa khỏi.
- Lão tiên sinh, bồi thường hay không bồi thường chỉ là việc nhỏ!
Lưu Khám nói:
- Chỉ là ngài mắc bệnh, nếu như không chú ý, sợ là nguy hiểm tới tính mạng. Ngài thường ngày cảm thấy tâm nhiệt khí đoạn, miệng lưỡi khô rát đúng không? Khi tức giận còn gây khó thở?
Quán Anh ở bên cạnh nghe được, con mắt nhất thời sáng ngời.
- Ngươi có thể chữa khỏi bệnh giúp cha ta sao?
Vừa nãy còn làm ầm ĩ tiểu điếm của Lưu Khám, đột nhiên bây giờ lại cầu Lưu Khám, Quán Anh thực sự không biết nên nói thế nào.
Sắc mặt Quán Anh lúc này đỏ bừng. . .
- Chữa bệnh thực ra không khó, chỉ là lão tiên sinh mắc bệnh, không được suy nghĩ nhiều, cần phải tĩnh dưỡng tốt mới được.
Lưu Khám nói xong, bảo hai người lúc trước đỡ Quán Tước qua đây, lại nhìn sắc mặt Quán Anh ửng đỏ, đột nhiên cười cười.
- Được rồi, tất cả mọi người tản đi!
Lưu Khám phất tay nói:
- Tiểu điếm hôm nay e là vô pháp bán rượu, mời các vị ngày mai hãy đến. Mọi người yên tâm, thiếu rượu một hôm cũng không sao, hiện tại không có việc gì xin mọi người hãy tản đi, tản đi. . .Lão Chu, tìm người thu dọn nơi này một chút.
Chu Xương vừa mới trở lại trong điếm, lập tức lên tiếng đáp ứng.
Lưu Khám sai người mang Quán Tước vào nội đường, nhưng phát hiện thương nhân đầu quấn khăn đen vừa nãy trách cứ Quán Anh vẫn ở lại trong điếm.
- Xin hỏi quý tính đại danh của tiên sinh?
Xem chừng, hình như là “ Sĩ”, hơn nữa còn là “Sĩ”được phía quan phủ thừa nhận.
Đầu quấn khăn đen?
Chẳng lẽ là con dân cố Ngụy? Lưu Khám thấy người này khoảng chừng ba mươi tuổi, diện mạo bất phàm, vì vậy trong lòng muốn kết giao.
Thương nhân đầu quấn khăn đen vội vàng đáp lễ nói:
- Tại hạ Trần Vũ, người Dương Vũ. . .Thân thể Quán lão tiên sinh có bệnh nhẹ, tại hạ vừa vặn hiểu chút y thuật. Vì vậy cả gan ở lại, nói không chừng có thể giúp được Lưu tiên sinh.
Trần Vũ?
Rất xa lạ, chưa từng nghe qua!
Dương Vũ quả thực từng lệ thuộc cố Ngụy, Lưu Khám lập tức gật đầu:
- Vậy làm phiền tiên sinh!
Nói xong, hắn đi tới bên cạnh Chu Xương, thấp giọng nói mấy câu với Chu Xương. Chu Xương gật đầu:
- Chuyện này giao cho ta.
Người ngoài cửa hàng vây xem dần dần tản đi.
Chỉ có điều trong lòng bọn họ lại lo sợ địa vị của Tứ Thủy Hoa Điêu lại đề thăng một cấp mà thôi.
Lưu Khám cũng không nhìn Quán Anh, trực tiếp đi vào nội đường. Mà Quán Anh đứng trên đại sảnh, đi không được mà ở lại cũng không xong, xấu hổ đứng ở đó, hỏa kế xung quanh y thì làm như không thấy y, chuyên tâm làm việc.
Quán Anh rất xấu hổ, vì vậy chạy qua giúp đỡ.
Chốc lát sau, liền thấy Trần Vũ từ nội đường đi tới cười khanh khách nói:
- Quán Anh, phụ thân ngươi gọi ngươi vào.
Quán Anh vội vàng ưng thuận, buông việc trong tay xuống.
- Cha không việc gì chứ?
Đi vào nội đường, Quán Anh thấy sắc mặt Quán Tước hồng hào, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, không khỏi vui mừng dị thường, vội vàng hỏi.
- Suýt chút nữa bị tiểu tử ngươi làm tức chết!
Quán Tước thấy Quán Anh, sắc mặt lập tức thay đổi.
Quán Anh gãi đầu, không biết nên nói gì mới phải, chỉ đành liên tục cười gượng gạo.
- Lão tiên sinh, việc này lòng ta rất rõ, Quán Anh cũng chỉ bị người hại mà thôi. . .Ha hả, ngài hãy ghi nhớ bài thuốc ta vừa tặng ngài, đợi tới mùa thu, lấy lá lê rang khô, hàng ngày uống đều đặn. Không lâu sau sẽ có thể khỏi hẳn.
- Như vậy, xin đa tạ Lưu tiên sinh!
Quán Tước vội vàng tạ ơn nói. Quán Ánh đứng một bên, sắc mặt càng đỏ.
Một vị nam tử trung niên khoảng chừng bốn mươi được hai người hầu nâng đỡ, từ đoàn người đông đúc tiến đến, cả tiếng quát lớn.
Chỉ là thanh âm rất khàn, trung khí không đủ, tựa hồ có bệnh trong người.
Quán Anh công kích tới, đột nhiên bị tiếng quát lớn phát ra từ miệng nam tử trung niên làm khựng lại, dưới tay đã lộ ra sơ hở. Nhưng cũng chính trong giây lát lộ ra sơ hở đó thì y đã bị trúng đòn của Lưu Khám. . Lưu Khám vừa thấy Quán Anh xuất thủ, tự nhiên cũng không khách khí, giẫm chân tại chỗ đón đỡ.
Một chiêu sư tử khóa giản đã dễ dàng khóa quyền đang mở của Quán Anh.
Chân dưới vòng lại, thân thể liền quay tròn chuyển tới trước mặt Quán Anh, bỗng nhiên phóng người vọt lên hét lớn một tiếng, khuỷu tay đập xuống. Trong Cổ Thái Quyền Pháp, chiêu thức này gọi là Trảm Hồ Lô, khuỷu tay bất ngờ đánh trúng vào mặt, uy lực thực sự rất lớn, một kích có thể giết chết người.
Đối với loại quyền pháp cổ quái này của Lưu Khám, Quán Anh có điểm mông lung không hiểu.
Song chưởng theo bản năng đan xen vào nhau thành hình chữ thập, thân thể khẽ nghiêng về phía sau, nổ lực ngăn cản Lưu Khám công kích.
Thế nhưng, Quán Anh lại coi nhẹ lực lượng của Lưu Khám, khi khuỷu tay đánh xuống, thân thể Lưu Khám hình như tung bay, lực lượng toàn thân đều tập trung tại khuỷu tay. Chỉ nghe thấy một âm hưởng nặng nề, song chưởng của Quán Anh dưới một kích khuỷu tay của Lưu Khám mạnh mẽ nện vào mũi khiến trên mặt Quán Anh chảy tiên huyết, kêu lên một tiếng đau đớn, thoáng chốc té ngã xuống đất.
Trong đầu y vang lên âm hưởng o o, mắt hoa lên.
Quán Anh nằm lạnh lẽo trên mặt đất, nửa ngày không tỉnh lại.
Lưu Khám vốn định xuất thêm kích nữa, nhưng lúc này nam tử trung niên kia giống như điên dại đẩy người hầu ra, nhào tới trước người Quán Anh.
Vung cánh tay ngăn cản Lưu Khám, vị nam tử này cả tiếng nói:
- Lưu tiên sinh, Lưu tiên sinh hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình! Khuyển tử không hiểu chuyện, mạo phạm tiên sinh thực sự là lỗi ở ta. Tất cả tổn thất ở đây, tiểu lão nhi nguyện bồi thường.
Giết người không giết kẻ cúi đầu xuống đất!
Nếu như đối phương chịu thua, Lưu Khám cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.
Chỉ có điều trong lòng hắn âm thầm giật mình. Một kích khuỷu tay vừa nãy, ít nhất cũng có mấy trăm cân lực đạo, tiểu tử Quán Anh này vậy mà có thể tiếp được? Nhìn bộ dáng của hắn hình như rất thê thảm, kỳ thực Lưu Khám biết đây chỉ là ngoại thương mà thôi, Quán Anh cũng không bị tổn thương quá lớn.
Bộ xương những người này đều làm bằng sắt thép sao?
Trong lòng Lưu Hãm nghĩ, cũng lập tức ngừng công kích. Một người từ phía sau thoáng chốc bước tới, đứng nghiêm nghị, lạnh lung nói:
- Ngươi là ai?
- Tiểu lão nhi Quán Tước, hắn là nhi tử của tiểu lão nhi.
Lưu Khám nhìn thoáng qua, liền phát hiện Quán Tước có vẻ có bệnh, khí sắc tựa hồ không phải quá tốt.
- Lão tiên sinh quản lý nhi tử thế nào? Hắn không biết phép tắc, đi tới đâu đều có thể tùy tiện dương oai sao?
Quán Tước đột nhiên ho khan kịch liệt, sắc mặt tái nhợt.
Ông liên tục xin lỗi nói:
- Đều là tiểu lão nhi quản giáo không nghiêm. . .Tiên sinh có gì tổn thất, tiểu lão nhi nguyện ý bồi thường.
- Quán tiên sinh, đây không phải vấn đề bồi thường hay không bồi thường, hơn nữa tiên sinh cũng không bồi thường được. Tiên sinh biết nhi tử của tiên sinh phạm tội gì không? Hắn dám tháo gỡ biển hiệu của ta! Biển hiệu kia chính là Huyền Trư[rng tặng ta, nghe nói đây chính là biểu hiệu do đương kim Hoàng Đế đích thân đặt tên.
Tổng cộng số lượng rượu này không dưới mười vạn tiền, cộng thêm chuyện hắn động thủ hành hung đả thương người trong điếm của ta. . .
Nói khó nghe một chút, xem ra hắn mất đầu là chuyện nhẹ, không tốt còn có thể liên lụy tới cửu tộc. Lão tiên sinh, ngài nói chút, nếu là ngài ngài xử lý thế nào?
Cờ hiệu Đỗ Lăng thực sự được Nhâm Hiêu ban tặng.
Về phần có phải đích thân Hoàng Đế tặng hay không, cũng không ai rõ ràng. . .Cờ đen chữ vàng, đó là đại biểu rượu cống của hoàng gia, suy rộng ra, thực sự là thay mặt cho triều đình. Thương nhân vây xem nghe vậy, đều không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh. Chỉ biết rượu trong cửa hàng Đỗ Lăng làsản xuất cống nạp triều đình, thế nhưng thật không ngờ, bên trong còn có nhiều khúc mắc như vậy, phụ tử Quán gia gặp nguy rồi!
Sắc mặt Quán Tước đỏ bừng bừng. . .
Ông bỗng nhiên xoay người, cố gắng tỉnh táo, đánh Quán Anh đang đứng trên mặt đất quỳ ngục xuống.
- Nghiệt tử này, làm sao có thể khiến ta bớt lo đi? Ta nói ngươi không nên theo ta, ngươi vẫn một mực muốn đi theo. . .Hiện tại, ngươi, ngươi muốn ta tức chết phải không? Mau qua đây, chịu tội với Lưu tiên sinh. . .
Ý tứ của Quán Tước chính là, Quán Anh qua đó xin lỗi để Lưu Khám bớt giận. Chỉ cần Lưu Khám không báo quan, việc này có thể thương nghị bằng tình cảm.
Vậy mà Quán Anh thực sự cố chấp, cương quyết nói:
- Vì sao con phải xin lỗi hắn?
- Ngươi, ngươi. . .
Quán Tước chỉ cảm thấy khí huyết trong lồng ngực cuộn khởi, ngón tay chỉ về phía Quán Anh, hơi thở gấp gáp ngã quỵ về phía sau. Cũng may mà Lưu Khám nhanh tay lẹ mắt, tiến lên một bước đỡ lấy Quán Tước. Khéo tay thuận thế đặt lên mạch đập của Quán Tước, lông mày nhất thời chau lại.
Một người thương nhân thân mặc bạch y, đầu quấn khăn đen, chỉ tay thẳng vào mặt Quán Anh cả giận nói:
- Ngươi là thứ khốn kiếp, muốn cha ngươi tức chết sao?
Quán Anh luống cuống tay chân, vội vàng quỳ xuống.
- Cha, cha. . .
- Đừng ầm ĩ!
Lưu Khám dùng tay xoa xoa huyệt thái dương cho Quán Tước, Quán Tước từ trong hôn mê tỉnh lại.
Quán Anh vừa thấy, liền vội vàng nói:
- Cha, cha không sao chứ? Hài nhi sai rồi, hài nhi không dám làm cha tức giận nữa!
- Lão tiên sinh, thân thể ngài tựa hồ không tốt, thường xuyên cảm thấy khó thở, còn kèm theo chứng bệnh ho khan đúng không?
- Hả?
Quán Tước ngẩn người, kinh ngạc nhìn Lưu Khám:
- Không ngờ Lưu tiên sinh còn tinh thông y thuật nữa? Tiểu Lão nhi mắc bệnh đã nhiều năm, hàng năm vào mùa xuân và mùa thu đều như vậy. Ha hả, ngại quá, ngại quá. . .Chỉ là lần này đột nhiên phát bệnh, cho nên khuyển tử kia rốt cuộc. . .Lưu tiên sinh, cần làm thế nào để bồi thường cho khuyển tử kia? Tiểu lão nhi dù táng gia bại sản cũng đồng ý.
Lưu Khám cười cười lắc đầu.
Bệnh của Quán Tước có một số điểm giống bệnh lao phổi, thế nhưng không nghiêm trọng như vậy.
Chỉ cần điều trị và tĩnh dưỡng thích hợp, tâm tình tốt cộng thêm điều trị tốt hẳn là có thể chữa khỏi.
- Lão tiên sinh, bồi thường hay không bồi thường chỉ là việc nhỏ!
Lưu Khám nói:
- Chỉ là ngài mắc bệnh, nếu như không chú ý, sợ là nguy hiểm tới tính mạng. Ngài thường ngày cảm thấy tâm nhiệt khí đoạn, miệng lưỡi khô rát đúng không? Khi tức giận còn gây khó thở?
Quán Anh ở bên cạnh nghe được, con mắt nhất thời sáng ngời.
- Ngươi có thể chữa khỏi bệnh giúp cha ta sao?
Vừa nãy còn làm ầm ĩ tiểu điếm của Lưu Khám, đột nhiên bây giờ lại cầu Lưu Khám, Quán Anh thực sự không biết nên nói thế nào.
Sắc mặt Quán Anh lúc này đỏ bừng. . .
- Chữa bệnh thực ra không khó, chỉ là lão tiên sinh mắc bệnh, không được suy nghĩ nhiều, cần phải tĩnh dưỡng tốt mới được.
Lưu Khám nói xong, bảo hai người lúc trước đỡ Quán Tước qua đây, lại nhìn sắc mặt Quán Anh ửng đỏ, đột nhiên cười cười.
- Được rồi, tất cả mọi người tản đi!
Lưu Khám phất tay nói:
- Tiểu điếm hôm nay e là vô pháp bán rượu, mời các vị ngày mai hãy đến. Mọi người yên tâm, thiếu rượu một hôm cũng không sao, hiện tại không có việc gì xin mọi người hãy tản đi, tản đi. . .Lão Chu, tìm người thu dọn nơi này một chút.
Chu Xương vừa mới trở lại trong điếm, lập tức lên tiếng đáp ứng.
Lưu Khám sai người mang Quán Tước vào nội đường, nhưng phát hiện thương nhân đầu quấn khăn đen vừa nãy trách cứ Quán Anh vẫn ở lại trong điếm.
- Xin hỏi quý tính đại danh của tiên sinh?
Xem chừng, hình như là “ Sĩ”, hơn nữa còn là “Sĩ”được phía quan phủ thừa nhận.
Đầu quấn khăn đen?
Chẳng lẽ là con dân cố Ngụy? Lưu Khám thấy người này khoảng chừng ba mươi tuổi, diện mạo bất phàm, vì vậy trong lòng muốn kết giao.
Thương nhân đầu quấn khăn đen vội vàng đáp lễ nói:
- Tại hạ Trần Vũ, người Dương Vũ. . .Thân thể Quán lão tiên sinh có bệnh nhẹ, tại hạ vừa vặn hiểu chút y thuật. Vì vậy cả gan ở lại, nói không chừng có thể giúp được Lưu tiên sinh.
Trần Vũ?
Rất xa lạ, chưa từng nghe qua!
Dương Vũ quả thực từng lệ thuộc cố Ngụy, Lưu Khám lập tức gật đầu:
- Vậy làm phiền tiên sinh!
Nói xong, hắn đi tới bên cạnh Chu Xương, thấp giọng nói mấy câu với Chu Xương. Chu Xương gật đầu:
- Chuyện này giao cho ta.
Người ngoài cửa hàng vây xem dần dần tản đi.
Chỉ có điều trong lòng bọn họ lại lo sợ địa vị của Tứ Thủy Hoa Điêu lại đề thăng một cấp mà thôi.
Lưu Khám cũng không nhìn Quán Anh, trực tiếp đi vào nội đường. Mà Quán Anh đứng trên đại sảnh, đi không được mà ở lại cũng không xong, xấu hổ đứng ở đó, hỏa kế xung quanh y thì làm như không thấy y, chuyên tâm làm việc.
Quán Anh rất xấu hổ, vì vậy chạy qua giúp đỡ.
Chốc lát sau, liền thấy Trần Vũ từ nội đường đi tới cười khanh khách nói:
- Quán Anh, phụ thân ngươi gọi ngươi vào.
Quán Anh vội vàng ưng thuận, buông việc trong tay xuống.
- Cha không việc gì chứ?
Đi vào nội đường, Quán Anh thấy sắc mặt Quán Tước hồng hào, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, không khỏi vui mừng dị thường, vội vàng hỏi.
- Suýt chút nữa bị tiểu tử ngươi làm tức chết!
Quán Tước thấy Quán Anh, sắc mặt lập tức thay đổi.
Quán Anh gãi đầu, không biết nên nói gì mới phải, chỉ đành liên tục cười gượng gạo.
- Lão tiên sinh, việc này lòng ta rất rõ, Quán Anh cũng chỉ bị người hại mà thôi. . .Ha hả, ngài hãy ghi nhớ bài thuốc ta vừa tặng ngài, đợi tới mùa thu, lấy lá lê rang khô, hàng ngày uống đều đặn. Không lâu sau sẽ có thể khỏi hẳn.
- Như vậy, xin đa tạ Lưu tiên sinh!
Quán Tước vội vàng tạ ơn nói. Quán Ánh đứng một bên, sắc mặt càng đỏ.
Danh sách chương