Tính cách Hạng Võ hào sảng, nhưng đôi khi cũng ngang tàng, đa nghi.
Tổng thể mà thói, y là một người tràn ngập mâu thuẫn. Có thể tôn Phạm Tăng làm Á phụ, có thể dễ dàng tha thứ cho Phạm Tăng khoa chân múa tay, nhưng một khí vượt quá giới hạn của y, Hạng Võ sẽ có chút hẹp hòi. Phạm Tăng tự ý điều động binh mã, không đơn giản là làm trái mệnh lệnh của Hạng Võ, đồng thời còn kích thích dây cung vô cùng mẫn cảm trong lòng Hạng Võ. . .Y có thể dễ dàng điều động binh mã, mà không bị Hạng Võ phát hiện sao? Lần này phục kích Lưu Khám, vậy lần sau sẽ thế nào?
Hạng Võ không thể không cân nhắc chuyện này, vì vậy trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ.
Ngày hôm sau buổi gặp ởHội Dũ, Hạng Võ phái người tới đại doanh quân Đường.
Tiếp đãi sứ giả của Hạng Võ không phải Lưu Khám, mà là Trần Bình. Cái này cũng là chuyện bình thường, Lưu Khám thân là Quốc Vương một nước, tự nhiên sẽ không đơn giản gặp người. Trần Bình tiếp đãi sứ giả không có điều gì thất lễ, ngay từ đầu đã sắp xếp tiệc rượu vô cùng náo nhiệt.
Thế nhưng khi nói chuyện lại nảy sinh vấn đề.
Sau khi Trần Bình biết gã sứ giả này là người của Hạng Võ phái tới, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.
- Ta còn tưởng rằng ngươi là người của lão Phạm, không ngờ là Sở Vương phái tới.
Trong lời nói, lộ ra một tin tức: Nước Sở tuy biểu hiện là Hạng Võ xưng Vương, nhưng trên thực tế, vẫn do Phạm Tăng định đoạt. Nói chuyện cùng ngươi không có ý nghĩa, nếu như ngươi do Phạm Tăng phái đến còn tạm được. Sau khi nói hai câu này, ngay cả rượu và thức ăn đều được thay đổi, Trần Bình có phần không kiềm chế được đứng dậy rời đi, khiến cho gã sứ giả của Hạng Võ – Lý Đô trong đại trướng không thể không hỏi, trên mặt biểu hiện vô cùng thất lễ.
Sứ giả sau khi trở về Tế Dương, trong lòng đầy ủy khuất kể lại chuyện đã qua báo cho Hạng Võ. Tâm tư Hạng Võ thoáng chốc mất cân đối: Tỉ mỉ suy nghĩ, người ta căn bản coi ta như một món đồ ăn, toàn bộ trên dưới nước Sở đều vi tôn Phạm Tăng?
Hai ngày sau, y len lén phái người nghe ngóng. Kết quả, tất cả tin tức truyền đến đều nói đương gia chân chính nước Sở không phải Hạng Võ, mà là Phạm Tăng.
Tâm tình Hạng Võ bỗng trở nên âm trầm hơn. . .
Y thương nghị với Phạm Tăng, đã không còn tôn kính như trước. Mặc kệ Phạm Tăng nói gì, Hạng Võ đều cảm thấy, ông ta muốn mình mất quyền lực, thậm chí còn muốn hoán chuyển Vương vị. Mới đầu, Phạm Tăng không để ý, nhưng mấy ngày kế tiếp cũng như vậy, Phạm Tăng liền cảm thấy không thoải mái.
Sau khi nghe ngóng tin tức, Phạm Tăng liền hiểu rõ nguyên do trong đó.
Ông ta tính tình cố chấp, nội tâm nghẹn ngào, không nói hai lời liền cáo từ Hạng Võ rời đi. Tuy Hạng Võ giữ lại, nhưng Phạm Tăng cũng không nguyện ý ở lại. Ước chừng cách cuộc gặp tại Hộ Dũ mười năm ngày, Phạm Tăng một mình lặng lẽ rời đi.
- Phạm Tăng có tiếng không có miếng, không phải hiền lương.
Sau khi Trương Lương, Trần Bình nhận được tin tức, không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn.
Lưu Khám gật đầu, xem như tán thành với những lời này của Trương Lương:
- Nếu Trẫm là Phạm Tăng, biết rõ Hạng Tịch có lòng đa nghi, cũng sẽ ở lại bên cạnh Hạng Tịch. Người này coi trong thanh danh, không để ý tới đại cục. Chỉ là hư danh, vậy mà vứt bỏ chủ nhân mà đi, cho dù tâm tư y rối bời, cũng nên suy nghĩ cho phải?
Trần Bình cười nói:
- Thường nghe nói người Sở là vượn đội lốt người, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là thật.
Lưu Khám không đưa ra bình luận. . .
- Phạm Tăng vừa đi, quân Sở tan tác đã nằm trong tầm tay.
Trương Lương lập tức tiến lên một bước:
- Việc cấp bách, chính là chặt đứt cánh tay quân Sở. Bệ hạ có thể lập chiếu, mệnh lệnh Mông Khắc tướng quân xuất binh đánh Tuy Dương. Đồng thời mệnh cho hai vị tướng quân Lý Tất và Lạc Giáp tập hợp tại Toánh Xuyên và quận Trần, đương nhiên Tào Cữu sẽ không đủ sức ngăn cản. Quận Nãng tan vỡ, chắc chắn quận Tứ Thủy sẽ rơi vào tay Bệ hạ, cho dù Hạng Tịch cứu viện cũng khó có thể cứu vãn.
Dứt lời, Trương Lương chỉ tay vào địa đồ, hiến kế nói:
- Bệ hạ tiếp tục mệnh lệnh hai tướng quân Lý Tả Xa và Bành Việt đẩy cao tốc độ, vây khốn Kình Bố tại Lâm Truy. Đồng thời mật lệnh Quán Anh tướng quân qua sông, mai phục trong núi Lương Phụ. Đợi tới khi Sài Vũ trở về cứu viện Lâm Truy, trên đường bị phục kích, Sài Vũ chắc chắn sẽ tan tác. Sài Vũ thất bại, cho dù Kình Bố có ba đầu sáu tay cũng phải rút khỏi Lâm Truy, khoanh tay chịu chết.
Lưu Khám sau khi nghe xong, liên tục gật đầu:
- Vậy làm theo kế sách của Tử Phòng. Chỉ có điều, chúng ta phải bày đủ tư thế tại Lâm Tế, để Hạng Võ cho rằng, quân ta quyết chiến với y tại Lâm Tế. Chờ tới khi y kịp phản ứng, thì đại cục đã định. Trận chiến tại Lâm Tế lần này, còn phải phiền Tử Phong tự mình chỉ huy, bao gồm cả Trẫm, Tử Phòng đều có thể điều khiển.
Sau đó, không đợi Trương Lương phản ứng, Lưu Khám liền hạ chiếu phong Trương Lương làm Lang Trung lệnh, Đại Tướng Quân chỉ huy tác chiến quân sự.
Trương Lương vốn là hàng thần, sợ chúng tướng không phục mà cự tuyệt, nhưng khi Lưu Khám sắc phong, y rốt cuộc không nói thành lời.
Lang Trung lệnh nằm trong danh sách Cửu khanh, là tùy tùng của Thiên Tử, quản lý vệ cung.
Tuy không bằng Thừa Tướng, Thái Úy, nhưng địa vị như vậy đã là cực cao. Ngay cả Hoàng Đế đều không để ý tới Trương Lương là hàng thần, còn ủy nhiệm y làm tùy tùng Thiên Tử, làm việc ngang hàng với Hoàng Đế. Đặc biệt chức vụ Lang Trung Lệnh, Đại Tướng Quân gần như chỉ dưới Thái Úy, đủ khiến tất cả mọi người phải ngậm miệng.
Nói, ngay cả Lưu Khám đều phải nghe theo sự điều khiển của Trương Lương. Đó chính là biểu hiện sự tin cậy. Trương Lương thực sự không thể điều khiển Lưu Khám, nhưng dựa vào chức vụ này, người như Lưu Cự, Lưu Tín đều phải nghe theo quân lệnh.
Ai còn dám phản đối?
Trần Bình liên tục gật đầu, rồi sau đó nhỏ giọng nói bên tai Lưu Khám.
Lưu Khám lập tức phát chiếu lệnh, triệu Khoái Triệt rút khỏi bên thân Lý Tả Xa, phong làm Trường Sử Thái Úy Phủ, nghe theo lệnh của Trần Bình. Trường Sử Thái Úy có lẽ không sánh bằng chức vụ Trường Sử trong Cửu Khanh, nhưng tại phủ Thái Úy ngoài Trần Bình, đã đồng cấp với chức Đại Tướng Quân.
Quan chức không lớn, nhưng có quyền lực trong tay. Trương Lương tuy không rõ Trần Bình có ý đồ rút Khoái Triệt trở về, nhưng cũng phần nào hiểu, Khoái Triệt thực sự không phải trở về để áp chế mình.
Mười ngày sau song phương giao chiến, quân Đường và quân Sở triển khai trận chém giết đầu tiên tại cố đạo Hà Thủy. Mới đầu chỉ giao đấu qua lại, càng về sau chiến sự càng trở nên căng thẳng, cuối cùng đã trở thành chém giết thảm liệt.
Khi mọi người đều cho rằng Lưu Khám muốn quyết chiến với Hạng Võ tại Lâm Tế, Lý Tất từ quận Trần xuất binh liên tiếp chiếm lĩnh hai vùng huyện Khổ và huyện Tiếu, khiến Tào Cữu Tuy Dương hoảng loạn. Y vốn tưởng rằng đây chỉ quỷ kế của quân Đường làm nhiễu loạn tầm nhìn của Hạng Võ. Nhưng khi thấy Lạc Giáp từ Toánh Xuyên cũng bắt đầu tiến về quận Trần, hợp binh cùng một chỗ, có xu thế đánh chiếm huyện Tương, khiến Tào Cữu cảm thấy luống cuống.
Một khi huyện Tương bị công phá, quận Tứ Thủy sẽ lâm nguy.
Tuy khi trấn thủ Tuy Dương, Phạm Tăng từng cảnh báo Tào Cữu không thể xuất binh, nhưng thế cục biến thành bộ dạng thế này, Tào Cữu cũng vô pháp nghe theo lời cảnh báo của Phạm Tăng. Hơn nữa, Phạm Tăng này tựa hồ có tâm làm loạn, Sở Vương có ơn tri ngộ đối với Phạm Tăng, vậy mà ông ta lại muốn xóa bỏ quyền lực của Sở Vương? Tào Cữu là gia thần Hạng gia, nhất định không thể chấp nhận được hành động này của Phạm Tăng, vì vậy lập tức xuất binh, chuẩn bị chặn đánh hai người Lý Tất, Lạc Giáp.
Tổng thể mà thói, y là một người tràn ngập mâu thuẫn. Có thể tôn Phạm Tăng làm Á phụ, có thể dễ dàng tha thứ cho Phạm Tăng khoa chân múa tay, nhưng một khí vượt quá giới hạn của y, Hạng Võ sẽ có chút hẹp hòi. Phạm Tăng tự ý điều động binh mã, không đơn giản là làm trái mệnh lệnh của Hạng Võ, đồng thời còn kích thích dây cung vô cùng mẫn cảm trong lòng Hạng Võ. . .Y có thể dễ dàng điều động binh mã, mà không bị Hạng Võ phát hiện sao? Lần này phục kích Lưu Khám, vậy lần sau sẽ thế nào?
Hạng Võ không thể không cân nhắc chuyện này, vì vậy trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ.
Ngày hôm sau buổi gặp ởHội Dũ, Hạng Võ phái người tới đại doanh quân Đường.
Tiếp đãi sứ giả của Hạng Võ không phải Lưu Khám, mà là Trần Bình. Cái này cũng là chuyện bình thường, Lưu Khám thân là Quốc Vương một nước, tự nhiên sẽ không đơn giản gặp người. Trần Bình tiếp đãi sứ giả không có điều gì thất lễ, ngay từ đầu đã sắp xếp tiệc rượu vô cùng náo nhiệt.
Thế nhưng khi nói chuyện lại nảy sinh vấn đề.
Sau khi Trần Bình biết gã sứ giả này là người của Hạng Võ phái tới, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.
- Ta còn tưởng rằng ngươi là người của lão Phạm, không ngờ là Sở Vương phái tới.
Trong lời nói, lộ ra một tin tức: Nước Sở tuy biểu hiện là Hạng Võ xưng Vương, nhưng trên thực tế, vẫn do Phạm Tăng định đoạt. Nói chuyện cùng ngươi không có ý nghĩa, nếu như ngươi do Phạm Tăng phái đến còn tạm được. Sau khi nói hai câu này, ngay cả rượu và thức ăn đều được thay đổi, Trần Bình có phần không kiềm chế được đứng dậy rời đi, khiến cho gã sứ giả của Hạng Võ – Lý Đô trong đại trướng không thể không hỏi, trên mặt biểu hiện vô cùng thất lễ.
Sứ giả sau khi trở về Tế Dương, trong lòng đầy ủy khuất kể lại chuyện đã qua báo cho Hạng Võ. Tâm tư Hạng Võ thoáng chốc mất cân đối: Tỉ mỉ suy nghĩ, người ta căn bản coi ta như một món đồ ăn, toàn bộ trên dưới nước Sở đều vi tôn Phạm Tăng?
Hai ngày sau, y len lén phái người nghe ngóng. Kết quả, tất cả tin tức truyền đến đều nói đương gia chân chính nước Sở không phải Hạng Võ, mà là Phạm Tăng.
Tâm tình Hạng Võ bỗng trở nên âm trầm hơn. . .
Y thương nghị với Phạm Tăng, đã không còn tôn kính như trước. Mặc kệ Phạm Tăng nói gì, Hạng Võ đều cảm thấy, ông ta muốn mình mất quyền lực, thậm chí còn muốn hoán chuyển Vương vị. Mới đầu, Phạm Tăng không để ý, nhưng mấy ngày kế tiếp cũng như vậy, Phạm Tăng liền cảm thấy không thoải mái.
Sau khi nghe ngóng tin tức, Phạm Tăng liền hiểu rõ nguyên do trong đó.
Ông ta tính tình cố chấp, nội tâm nghẹn ngào, không nói hai lời liền cáo từ Hạng Võ rời đi. Tuy Hạng Võ giữ lại, nhưng Phạm Tăng cũng không nguyện ý ở lại. Ước chừng cách cuộc gặp tại Hộ Dũ mười năm ngày, Phạm Tăng một mình lặng lẽ rời đi.
- Phạm Tăng có tiếng không có miếng, không phải hiền lương.
Sau khi Trương Lương, Trần Bình nhận được tin tức, không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn.
Lưu Khám gật đầu, xem như tán thành với những lời này của Trương Lương:
- Nếu Trẫm là Phạm Tăng, biết rõ Hạng Tịch có lòng đa nghi, cũng sẽ ở lại bên cạnh Hạng Tịch. Người này coi trong thanh danh, không để ý tới đại cục. Chỉ là hư danh, vậy mà vứt bỏ chủ nhân mà đi, cho dù tâm tư y rối bời, cũng nên suy nghĩ cho phải?
Trần Bình cười nói:
- Thường nghe nói người Sở là vượn đội lốt người, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là thật.
Lưu Khám không đưa ra bình luận. . .
- Phạm Tăng vừa đi, quân Sở tan tác đã nằm trong tầm tay.
Trương Lương lập tức tiến lên một bước:
- Việc cấp bách, chính là chặt đứt cánh tay quân Sở. Bệ hạ có thể lập chiếu, mệnh lệnh Mông Khắc tướng quân xuất binh đánh Tuy Dương. Đồng thời mệnh cho hai vị tướng quân Lý Tất và Lạc Giáp tập hợp tại Toánh Xuyên và quận Trần, đương nhiên Tào Cữu sẽ không đủ sức ngăn cản. Quận Nãng tan vỡ, chắc chắn quận Tứ Thủy sẽ rơi vào tay Bệ hạ, cho dù Hạng Tịch cứu viện cũng khó có thể cứu vãn.
Dứt lời, Trương Lương chỉ tay vào địa đồ, hiến kế nói:
- Bệ hạ tiếp tục mệnh lệnh hai tướng quân Lý Tả Xa và Bành Việt đẩy cao tốc độ, vây khốn Kình Bố tại Lâm Truy. Đồng thời mật lệnh Quán Anh tướng quân qua sông, mai phục trong núi Lương Phụ. Đợi tới khi Sài Vũ trở về cứu viện Lâm Truy, trên đường bị phục kích, Sài Vũ chắc chắn sẽ tan tác. Sài Vũ thất bại, cho dù Kình Bố có ba đầu sáu tay cũng phải rút khỏi Lâm Truy, khoanh tay chịu chết.
Lưu Khám sau khi nghe xong, liên tục gật đầu:
- Vậy làm theo kế sách của Tử Phòng. Chỉ có điều, chúng ta phải bày đủ tư thế tại Lâm Tế, để Hạng Võ cho rằng, quân ta quyết chiến với y tại Lâm Tế. Chờ tới khi y kịp phản ứng, thì đại cục đã định. Trận chiến tại Lâm Tế lần này, còn phải phiền Tử Phong tự mình chỉ huy, bao gồm cả Trẫm, Tử Phòng đều có thể điều khiển.
Sau đó, không đợi Trương Lương phản ứng, Lưu Khám liền hạ chiếu phong Trương Lương làm Lang Trung lệnh, Đại Tướng Quân chỉ huy tác chiến quân sự.
Trương Lương vốn là hàng thần, sợ chúng tướng không phục mà cự tuyệt, nhưng khi Lưu Khám sắc phong, y rốt cuộc không nói thành lời.
Lang Trung lệnh nằm trong danh sách Cửu khanh, là tùy tùng của Thiên Tử, quản lý vệ cung.
Tuy không bằng Thừa Tướng, Thái Úy, nhưng địa vị như vậy đã là cực cao. Ngay cả Hoàng Đế đều không để ý tới Trương Lương là hàng thần, còn ủy nhiệm y làm tùy tùng Thiên Tử, làm việc ngang hàng với Hoàng Đế. Đặc biệt chức vụ Lang Trung Lệnh, Đại Tướng Quân gần như chỉ dưới Thái Úy, đủ khiến tất cả mọi người phải ngậm miệng.
Nói, ngay cả Lưu Khám đều phải nghe theo sự điều khiển của Trương Lương. Đó chính là biểu hiện sự tin cậy. Trương Lương thực sự không thể điều khiển Lưu Khám, nhưng dựa vào chức vụ này, người như Lưu Cự, Lưu Tín đều phải nghe theo quân lệnh.
Ai còn dám phản đối?
Trần Bình liên tục gật đầu, rồi sau đó nhỏ giọng nói bên tai Lưu Khám.
Lưu Khám lập tức phát chiếu lệnh, triệu Khoái Triệt rút khỏi bên thân Lý Tả Xa, phong làm Trường Sử Thái Úy Phủ, nghe theo lệnh của Trần Bình. Trường Sử Thái Úy có lẽ không sánh bằng chức vụ Trường Sử trong Cửu Khanh, nhưng tại phủ Thái Úy ngoài Trần Bình, đã đồng cấp với chức Đại Tướng Quân.
Quan chức không lớn, nhưng có quyền lực trong tay. Trương Lương tuy không rõ Trần Bình có ý đồ rút Khoái Triệt trở về, nhưng cũng phần nào hiểu, Khoái Triệt thực sự không phải trở về để áp chế mình.
Mười ngày sau song phương giao chiến, quân Đường và quân Sở triển khai trận chém giết đầu tiên tại cố đạo Hà Thủy. Mới đầu chỉ giao đấu qua lại, càng về sau chiến sự càng trở nên căng thẳng, cuối cùng đã trở thành chém giết thảm liệt.
Khi mọi người đều cho rằng Lưu Khám muốn quyết chiến với Hạng Võ tại Lâm Tế, Lý Tất từ quận Trần xuất binh liên tiếp chiếm lĩnh hai vùng huyện Khổ và huyện Tiếu, khiến Tào Cữu Tuy Dương hoảng loạn. Y vốn tưởng rằng đây chỉ quỷ kế của quân Đường làm nhiễu loạn tầm nhìn của Hạng Võ. Nhưng khi thấy Lạc Giáp từ Toánh Xuyên cũng bắt đầu tiến về quận Trần, hợp binh cùng một chỗ, có xu thế đánh chiếm huyện Tương, khiến Tào Cữu cảm thấy luống cuống.
Một khi huyện Tương bị công phá, quận Tứ Thủy sẽ lâm nguy.
Tuy khi trấn thủ Tuy Dương, Phạm Tăng từng cảnh báo Tào Cữu không thể xuất binh, nhưng thế cục biến thành bộ dạng thế này, Tào Cữu cũng vô pháp nghe theo lời cảnh báo của Phạm Tăng. Hơn nữa, Phạm Tăng này tựa hồ có tâm làm loạn, Sở Vương có ơn tri ngộ đối với Phạm Tăng, vậy mà ông ta lại muốn xóa bỏ quyền lực của Sở Vương? Tào Cữu là gia thần Hạng gia, nhất định không thể chấp nhận được hành động này của Phạm Tăng, vì vậy lập tức xuất binh, chuẩn bị chặn đánh hai người Lý Tất, Lạc Giáp.
Danh sách chương