Lưu Khám cắn chặt khớp hàm, lặng im chốc lát, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Tiểu dân cũng không hối hận. Mẹ của tiểu dân từ nhỏ đã dạy tiểu dân: làm người phải biết trả ơn. Đại trượng phu làm việc, có việc nên làm có việc không nên làm, nhưng cái nghĩa phải có, dù chết cũng không hối hận. Lữ gia từng có ơn cứu mạng cả nhà tiểu dân, lúc tiểu dân trọng thương cũng chưa từng vứt bỏ. Tiểu dân nghĩ, ân tình này, tiểu dân phải hoàn trả.
Lúc nói, Lưu Khám cũng có chút hết hồn.
Hắn có hối hận không? Không hối hận là giả? Trên thực tế nếu không phải do Khám phu nhân yêu cầu, thì hắn căn bản không muốn ra tay giải cứu Lữ Trạch.
Nhưng hiện tại, nếu việc đã làm rồi, có hối hận cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Lưu Khám nhận thấy nếu Khám phu nhân đã có quan niệm như vậy, vậy thì Nhâm Hiêu thì sao? Luật pháp có để tâm tới hai chữ tình nghĩa không. Tuy rằng mình đã phạm vào luật pháp, nhưng nói không chừng Nhâm Hiêu cũng sẽ bởi vì điều ấy mà khai ân.
Hắn lén nhìn Nhâm Hiêu, thấy mặt y vẫn trầm như nước.
Nhưng Lưu Khám nhạy cảm nhìn ra tia tán thưởng trong mắt Nhâm Hiêu.
Nhâm Hiêu nói:
- Lưu Khám, mặc dù ngươi trọng tình nghĩa, nhưng sợ là người ta không cảm kích đâu...Tiêu trưởng lại, Lữ Trạch đã được đưa về chưa? Tiêu Hà vội vã trả lời:
- Đã đưa về nhà rồi! Y theo như phân phó của đại nhân, tiểu lại đã kiểm tra gân chân của hắn, coi như chỉ là chút thương tích, nửa đời sau sẽ là một người què, mà Lữ Trạch dường như không chút nào cảm kích, trên đường đi chửi bới Lưu Khám không ngớt mồm, nói hắn vong ân phụ nghĩa.
Lưu Khám ngẩng lên nhìn Tiêu Hà. Vừa lúc Tiêu Hà nhìn hắn, mỉm cười, tựa như có thâm ý.
Nhâm Hiêu nói:
- Như vậy, coi như là cũng không vi phạm pháp luật...Lưu Khám, ngươi nghe được chưa? Lữ gia, tựa như không chút cảm kích ngươi, hiện tại ngươi hối hận chưa?
Lưu Khám nghiêm mặt nói:
- Thi ân không cầu báo! Tiểu dân ngay từ đầu đã không nghĩ hắn sẽ cảm kích tiểu dân rồi. Tiểu dân chỉ cầu không thẹn với lương tâm, thì sao hối hận chứ. Đại nhân, việc này là do một tay tiểu dân gây nêu, không liên quan tới hai người Nhâm Ngao và Đường Lệ, xin đại t như thế được không?
Tối hình, chính là hình phạt nhục mạ, khiển trách, là cần phải tiếp nhận hạch hỏi trước công chúng và hối lỗi trước mọi người. Loại hình phạt này phần lớn là nhằm vào quan lại, giờ áp dụng với Nhâm Ngao, cũng là thỏa đáng. So sánh với các hình phạt khác, tối hình tuy rằng là nhẹ nhất, nhưng đồng thời cũng là một sự tàn phá tinh thần của phạm nhân.
Nhưng, nếu trong lòng ngươi không thẹn, cũng sẽ không để tâm.
Nhâm Hiêu suy nghĩ một chút:
- Rất tốt, vậy còn Đường Lệ thì sao? Người này mang lòng giả dối, giật dây người khác loạn pháp, nên phải chịu hình phạt gì?
- Đường Lệ giật dây Lưu Khám đả thương người, là tòng phạm, xử phạt "thành sáng", hàng ngày phạt tác, không được thiếu hai canh giờ.
"Thành sáng" chính là giờ dần phải dậy, bắt đầu xây dựng tường thành, hơn nữa còn phải tự lo liệu ăn ngủ. So sánh với hình phạt "thâu tác" hai ba năm, thì đã là nương tay rồi. Nhâm Hiêu cũng không nhìn Lưu Khám, gật đầu tán thành nói:
- Đường Lệ, phán người "Phạt tác" sáu tháng, ngươi có tâm phục không?
- Tiểu nhân cam nguyện chịu tội!
- Lưu Khám!
Cuối cùng Nhâm Hiêu đọc tới cái tên Lưu Khám:
- Ngươi cũng biết tự ý vào lao ngụ đánh người trọng thương, theo luật Tần là thâu tác ba năm không?
Lưu khám giật mình đánh thót, không dám ho he gì.
Một lát sau, Nhâm Hiêu nói;
- Nhưng tường thành thị trấn Bái cần phải cấp bách tu sửa...Ừm, giảm tước "Công sĩ" của ngươi, sẽ miễn hình phạt thâu tác, nhưng phạt tác tại chỗ hai năm. Trong vòng hai năm, mỗi ngày chỉ được nghỉ ba canh giờ, hơn nữa phải hoàn tất tu sửa tường thành phía đông.
Lưu Khám, xử trí ngươi như vậy, ngươi có nguyện chịu tội không?
"Công sĩ", là tước vị trong mười hai chức tước trong quân công của Tần quốc, là tước vị thấp nhất, nhưng mặc dù là tước vị thấp nhất, cũng khác biệt so với thứ dân. Không chỉ có thể được hưởng tuế bổng mà quốc gia dành cho, ước chừng năm mươi thạch, đồng thời còn nhận được một khoảnh ruộng tốt nhất, một khu nhà ở, một người hầu. Đại khái nói, chỉ cần là được hưởng tước vị trong hai mươi chức tước, cho dù là Công sĩ, thì cũng được gọi là Sĩ.
Sĩ, ở thời đại này, là tượng trưng cho thân phận và địa vị.
Đừng nhìn Lữ ông giàu có sung túc, nhưng vẫn chỉ là một người bình dân, không xứng được xưng hô là Sĩ.
Lưu Khám chém Vương Lăng, có thể có được một quân công một tước vị, dù chưa công bố, nhưng cũng đã được thừa nhận rồi. Không ngờ lần này lại trở lại thành bình dân.
Trong lòng hắn không khỏi cười khổ, nhưng hắn cũng biết, Nhâm Hiêu đã thủ hạ lưu tình rồi. Hắn đã đọc Luật Tần, đương nhiên biết trong pháp luật Đại Tần, có cách nói "Công là công, qua là qua", thành tích và khuyết điểm phân chia rõ ràng, hai năm phạt tác thành đán, Nhâm Hiêu đã là nhẹ tay lắm rồi. Bằng không để hắn thâu tác mà nói, ba năm, trời mới biết có hoàn thành hay không.
Còn có thể nói gì được nữa chứ.
Lưu Khám dập đầu nói:
- Tiểu dân cam nguyện chịu tội.
- Cút hết ra ngoài đi..
Nhâm Hiêu tựa như mất hứng, vung tay áo lên mắng một câu, xoay người đi vào nội đường.
Triệu Đà đi tới vỗ vỗ lên vai Lưu Khám.
- Hảo hán!
Gã chỉ nói một câu như thế, sau đó vội vàng đi theo Nhâm Hiêu vào nội đường, cũng không quản đám người Lưu Khám còn đang quỳ ở thượng đường, chạy tới trước mặt Nhâm Hiêu:
- Nhâm đại ca, như vậy có hơi quá không?
Nhâm Hiêu dừng bước, khẽ lắc đầu:
- Thanh niên, dựa vào tâm huyết trong lòng để làm việc, chỉ một lời bất hòa là dễ dàng rút kiếm ra giải quyết rồi....để bọn hắn tôi luyện đi, là giảm bớt tính tình nóng vội của bọn hắn. Chuyện này ta còn có thể áp chế được, nhưng nếu sau này hắn có làm ra chuyện gì nữa, ta cũng không thể nào khống chế được. Chờ hai năm khi hắn phạt tác xong, ta sẽ đề cử với Mông đại nhân, để hắn vào đại doanh Lam Điền.
Là một tiểu tử giỏi, cũng không nên vì chút chuyện nhỏ này mà lãng phí nhân tài được. Được rồi, việc giải thích với Mông đại nhân, ngươi làm tốt chứ?
Triệu Đà cười gật đầu:
- Nhâm đại ca yên tâm, việc giải thích với Mông đại nhân, ta sao có thể quên? Về phần phương thức cấp cứu trên chiến trường, ta đã chỉnh lý thành văn bản, hai ngày nữa sẽ gửi tới Hàm Dương. Nếu như thật sự có tác dụng, tiểu tử này đúng là tiền đồ vô lượng đấy.
Nhâm Hiêu đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn sao trên bầu trời.
- Đà, ta có một dự cảm, tiểu tử này có thể làm nên chuyện khiến chúng ta bất ngờ đấy!
- Tiểu dân cũng không hối hận. Mẹ của tiểu dân từ nhỏ đã dạy tiểu dân: làm người phải biết trả ơn. Đại trượng phu làm việc, có việc nên làm có việc không nên làm, nhưng cái nghĩa phải có, dù chết cũng không hối hận. Lữ gia từng có ơn cứu mạng cả nhà tiểu dân, lúc tiểu dân trọng thương cũng chưa từng vứt bỏ. Tiểu dân nghĩ, ân tình này, tiểu dân phải hoàn trả.
Lúc nói, Lưu Khám cũng có chút hết hồn.
Hắn có hối hận không? Không hối hận là giả? Trên thực tế nếu không phải do Khám phu nhân yêu cầu, thì hắn căn bản không muốn ra tay giải cứu Lữ Trạch.
Nhưng hiện tại, nếu việc đã làm rồi, có hối hận cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Lưu Khám nhận thấy nếu Khám phu nhân đã có quan niệm như vậy, vậy thì Nhâm Hiêu thì sao? Luật pháp có để tâm tới hai chữ tình nghĩa không. Tuy rằng mình đã phạm vào luật pháp, nhưng nói không chừng Nhâm Hiêu cũng sẽ bởi vì điều ấy mà khai ân.
Hắn lén nhìn Nhâm Hiêu, thấy mặt y vẫn trầm như nước.
Nhưng Lưu Khám nhạy cảm nhìn ra tia tán thưởng trong mắt Nhâm Hiêu.
Nhâm Hiêu nói:
- Lưu Khám, mặc dù ngươi trọng tình nghĩa, nhưng sợ là người ta không cảm kích đâu...Tiêu trưởng lại, Lữ Trạch đã được đưa về chưa? Tiêu Hà vội vã trả lời:
- Đã đưa về nhà rồi! Y theo như phân phó của đại nhân, tiểu lại đã kiểm tra gân chân của hắn, coi như chỉ là chút thương tích, nửa đời sau sẽ là một người què, mà Lữ Trạch dường như không chút nào cảm kích, trên đường đi chửi bới Lưu Khám không ngớt mồm, nói hắn vong ân phụ nghĩa.
Lưu Khám ngẩng lên nhìn Tiêu Hà. Vừa lúc Tiêu Hà nhìn hắn, mỉm cười, tựa như có thâm ý.
Nhâm Hiêu nói:
- Như vậy, coi như là cũng không vi phạm pháp luật...Lưu Khám, ngươi nghe được chưa? Lữ gia, tựa như không chút cảm kích ngươi, hiện tại ngươi hối hận chưa?
Lưu Khám nghiêm mặt nói:
- Thi ân không cầu báo! Tiểu dân ngay từ đầu đã không nghĩ hắn sẽ cảm kích tiểu dân rồi. Tiểu dân chỉ cầu không thẹn với lương tâm, thì sao hối hận chứ. Đại nhân, việc này là do một tay tiểu dân gây nêu, không liên quan tới hai người Nhâm Ngao và Đường Lệ, xin đại t như thế được không?
Tối hình, chính là hình phạt nhục mạ, khiển trách, là cần phải tiếp nhận hạch hỏi trước công chúng và hối lỗi trước mọi người. Loại hình phạt này phần lớn là nhằm vào quan lại, giờ áp dụng với Nhâm Ngao, cũng là thỏa đáng. So sánh với các hình phạt khác, tối hình tuy rằng là nhẹ nhất, nhưng đồng thời cũng là một sự tàn phá tinh thần của phạm nhân.
Nhưng, nếu trong lòng ngươi không thẹn, cũng sẽ không để tâm.
Nhâm Hiêu suy nghĩ một chút:
- Rất tốt, vậy còn Đường Lệ thì sao? Người này mang lòng giả dối, giật dây người khác loạn pháp, nên phải chịu hình phạt gì?
- Đường Lệ giật dây Lưu Khám đả thương người, là tòng phạm, xử phạt "thành sáng", hàng ngày phạt tác, không được thiếu hai canh giờ.
"Thành sáng" chính là giờ dần phải dậy, bắt đầu xây dựng tường thành, hơn nữa còn phải tự lo liệu ăn ngủ. So sánh với hình phạt "thâu tác" hai ba năm, thì đã là nương tay rồi. Nhâm Hiêu cũng không nhìn Lưu Khám, gật đầu tán thành nói:
- Đường Lệ, phán người "Phạt tác" sáu tháng, ngươi có tâm phục không?
- Tiểu nhân cam nguyện chịu tội!
- Lưu Khám!
Cuối cùng Nhâm Hiêu đọc tới cái tên Lưu Khám:
- Ngươi cũng biết tự ý vào lao ngụ đánh người trọng thương, theo luật Tần là thâu tác ba năm không?
Lưu khám giật mình đánh thót, không dám ho he gì.
Một lát sau, Nhâm Hiêu nói;
- Nhưng tường thành thị trấn Bái cần phải cấp bách tu sửa...Ừm, giảm tước "Công sĩ" của ngươi, sẽ miễn hình phạt thâu tác, nhưng phạt tác tại chỗ hai năm. Trong vòng hai năm, mỗi ngày chỉ được nghỉ ba canh giờ, hơn nữa phải hoàn tất tu sửa tường thành phía đông.
Lưu Khám, xử trí ngươi như vậy, ngươi có nguyện chịu tội không?
"Công sĩ", là tước vị trong mười hai chức tước trong quân công của Tần quốc, là tước vị thấp nhất, nhưng mặc dù là tước vị thấp nhất, cũng khác biệt so với thứ dân. Không chỉ có thể được hưởng tuế bổng mà quốc gia dành cho, ước chừng năm mươi thạch, đồng thời còn nhận được một khoảnh ruộng tốt nhất, một khu nhà ở, một người hầu. Đại khái nói, chỉ cần là được hưởng tước vị trong hai mươi chức tước, cho dù là Công sĩ, thì cũng được gọi là Sĩ.
Sĩ, ở thời đại này, là tượng trưng cho thân phận và địa vị.
Đừng nhìn Lữ ông giàu có sung túc, nhưng vẫn chỉ là một người bình dân, không xứng được xưng hô là Sĩ.
Lưu Khám chém Vương Lăng, có thể có được một quân công một tước vị, dù chưa công bố, nhưng cũng đã được thừa nhận rồi. Không ngờ lần này lại trở lại thành bình dân.
Trong lòng hắn không khỏi cười khổ, nhưng hắn cũng biết, Nhâm Hiêu đã thủ hạ lưu tình rồi. Hắn đã đọc Luật Tần, đương nhiên biết trong pháp luật Đại Tần, có cách nói "Công là công, qua là qua", thành tích và khuyết điểm phân chia rõ ràng, hai năm phạt tác thành đán, Nhâm Hiêu đã là nhẹ tay lắm rồi. Bằng không để hắn thâu tác mà nói, ba năm, trời mới biết có hoàn thành hay không.
Còn có thể nói gì được nữa chứ.
Lưu Khám dập đầu nói:
- Tiểu dân cam nguyện chịu tội.
- Cút hết ra ngoài đi..
Nhâm Hiêu tựa như mất hứng, vung tay áo lên mắng một câu, xoay người đi vào nội đường.
Triệu Đà đi tới vỗ vỗ lên vai Lưu Khám.
- Hảo hán!
Gã chỉ nói một câu như thế, sau đó vội vàng đi theo Nhâm Hiêu vào nội đường, cũng không quản đám người Lưu Khám còn đang quỳ ở thượng đường, chạy tới trước mặt Nhâm Hiêu:
- Nhâm đại ca, như vậy có hơi quá không?
Nhâm Hiêu dừng bước, khẽ lắc đầu:
- Thanh niên, dựa vào tâm huyết trong lòng để làm việc, chỉ một lời bất hòa là dễ dàng rút kiếm ra giải quyết rồi....để bọn hắn tôi luyện đi, là giảm bớt tính tình nóng vội của bọn hắn. Chuyện này ta còn có thể áp chế được, nhưng nếu sau này hắn có làm ra chuyện gì nữa, ta cũng không thể nào khống chế được. Chờ hai năm khi hắn phạt tác xong, ta sẽ đề cử với Mông đại nhân, để hắn vào đại doanh Lam Điền.
Là một tiểu tử giỏi, cũng không nên vì chút chuyện nhỏ này mà lãng phí nhân tài được. Được rồi, việc giải thích với Mông đại nhân, ngươi làm tốt chứ?
Triệu Đà cười gật đầu:
- Nhâm đại ca yên tâm, việc giải thích với Mông đại nhân, ta sao có thể quên? Về phần phương thức cấp cứu trên chiến trường, ta đã chỉnh lý thành văn bản, hai ngày nữa sẽ gửi tới Hàm Dương. Nếu như thật sự có tác dụng, tiểu tử này đúng là tiền đồ vô lượng đấy.
Nhâm Hiêu đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn sao trên bầu trời.
- Đà, ta có một dự cảm, tiểu tử này có thể làm nên chuyện khiến chúng ta bất ngờ đấy!
Danh sách chương