Hai ngày liên tiếp, bọn người Lưu Khám đi cho tới sáng, tránh đường mòn, cứ nhắm vào rừng cây và vùng núi mà đi.
Đường đi rất khó khăn, nhưng an toàn hơn rất nhiều. Ít ra là đối với Lưu Khám, dọc đường đi cũng xem như thuận lợi.
Đến sáng ngày thứ tư, đoàn người Lưu Khám rốt cục đã đi ra khỏi vùng núi, nghỉ lại ở bên bờ sông Nghi Thủy.
Nơi này, gọi là Khải Dương, là một cái bến sông không lớn lắm. Cho nên cứ thẳng đường hướng về phía nam, theo Nghi Thủy xuống là có thể đến nơi.
Đoàn người Lưu Khám tìm một cái sơn cốc, tạm thời sắp xếp ổn định.
Cùng lúc đó phái người đi về phía bến sông Khải Dương kiểm tra tình hình. Nếu như mọi việc thuận lợi, có lẽ Tần Mạn sẽ ở nơi này hội họp với hắn.
Thật ra, Lưu Khám không yên tâm lắm. Mang theo quá nhiều trẻ con như vậy, muốn đi qua nhiều Châu Huyện quả là chuyện không tưởng. Chưa nói đến bên ngoài rốt cuộc là tình trạng như thế nào, cho dù những đứa trẻ này thân thế rõ ràng cũng sẽ không gây chú ý sao? Tìm Tần Mạn giúp đỡ cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Cũng may bọn nhỏ không đói bụng, vì vậy cũng không có đứa nào gây ồn ào. Đã trải qua liên tiếp biên cố, những đứa trẻ này đều trưởng thành.
Ít nhất còn hơn những cậu ấm, bọn chúng đã biểu hiện ra sự chín chắn không giống bình thường.
Lưu Khám dựa vào càng xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chung Ly Muội đang vui đùa với đứa cháu gái bảo bối của y, thình thoảng còn phát ra hai tiếng cười khe khẽ.
Mãi cho đến giữa trưa, người được phái đi mới trở về. Cùng đi còn có hai người là Lữ Thích Chi và Vương Tín. Vừa thấy Lưu Khám, hai người đều khóc lớn.
- Chủ nhân, Tín còn tưởng rằng người không cần Tín nữa!
Lưu Khám không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ đầu Vương Tín:
- Mới có mấy ngày, sao lại học thói đàn bà như thế, không khóc nữa!
Nói xong, hắn nhìn Lữ Thích Chi.
- Tín không hiểu chuyện, còn ngươi lại khóc cái gì?
- KKhám ca. Cuối cùng huynh cũng trở về. Hai ngày nay đệ chờ đợi lo lắng, chẳng may huynh có chuyện gì trở về đệ làm sao ăn nói với nhị tỷ.
- Nói bậy!
Lưu Khám đột nhiên nổi giận:
- Ngươi ấy, cả ngày đều nghĩ đến việc ta gặp chuyện không may…Được rồi, đừng nói chuyện không đâu nữa, Mạn tiểu thư đã tới Khải Dương chưa?
Lữ Thích Chi liên tục gật đầu:
- Mạn tiểu thư nhận được tin, suốt đêm từ Cù Sơn xuất phát, đã đến bến sông Khải Dương rồi. Chỉ là tối nay không thể đi, Mạn tiểu thư nhờ đệ nói lại với huynh. Chờ hai ngày nữa, cô ấy sẽ nghĩ cách điều động thuyền, sau đó chúng ta sẽ đi đường thủy, tương đối an toàn.
- Đi đường thủy sao?
Chung Ly Muội nhíu mày:
- Như vậy chẳng phải sẽ rất chậm sao? Hơn nữa, nếu như đi đường thủy e là sẽ cần rất nhiều thuyền, cũng không tốt lắm đâu.
Thế nhưng Lưu Khám lại nở nụ cười, nhẹ giọng nói một câu:
- Người hiểu ta là Mạn Tiểu thư!
- Thích Chi, tình hình bên ngoài như thế nào?
Lữ Thích Chi giật mình:
- Tình hình ư? Bên ngoài rất yên tĩnh, cũng không hề có tin tức gì. Khám ca, những đứa trẻ này, làm sao các huynh đoạt lại được vậy?
Lưu Khám không trả lời, đứng một chỗ sững sờ.
Không có tin tức gì?
Hắn nhìn thoáng qua Chung Ly Muội. Thấy Chung Ly Muội vẻ mặt cũng mù mịt.
Vậy là mấy trăm quân Tần a…sẽ không từ mà biệt. Chỉ cần những đứa trẻ này bị cướp đi, chẳng lẽ quan phủ không hề có một chút phản ứng gì sao?
Kỳ quái!
Lưu Khám suy ngĩ một chút:
- Thích Chi, ngươi lập tức chạy về Khải Dương, nói cho Mạn tiểu thư…Nói là, nàng phải lưu ý động tĩnh của quan phủ, không thể phớt lờ được. Hai ngày, ta chỉ có thể chờ ở đây hai ngày, nếu như không thể nhanh chóng lên thuyền, những đứa trẻ này rốt cuộc sẽ gặp phiền phức.
Lữ Thích Chi liên tục gật đầu, lên ngựa quay về đường cũ.
Vương Tín thì ở lại, cậu mang đến cho Lưu Khám ngoại trừ ngựa Xích Thố còn mang theo rất nhiều binh khí. Lúc trước, khi Lưu Khám xuất phát cũng không mang theo Xích Kỳ. Nguyên nhân rất đơn giản, hình dạng của Xích Kỳ thật sự là rất đặc biệt, rất dễ bị người phát hiện ra sơ hở.
E là, toàn bộ quận Tứ Thủy cũng chỉ có hắn dùng binh khí như vậy.
Thiệu Bình đã từng thấy qua, không ít Giáp Sĩ Lam điền ở quận Tứ Thủy cũng gặp qua, rất nhiều người thấy. Ngây ngốc ở trong thung lũng hai ngày, Lữ Thích Chi đưa tin đến: thuyền đã chuẩn bị ổn thỏa, sáng sớm xuất phát, mời đoàn người Lưu Khám mang theo trẻ em đến nửa đêm đến bến Khải Dương lên thuyền. Tần Mạn còn cố ý nhắc nhở: phải cẩn thận một chút.
Thật ra không cần Tần Mạn nhắc nhở, Lưu Khám cũng sẽ cẩn thận. Đến đêm, hắn cho bọn trẻ lên xe, đoàn người đánh xe ngựa, Lưu Khám thì cưỡi Xích Thỏ, hướng về phía bến Khải Dương mà đi.
Trước nửa đêm, xe ngựa đã lặng lẽ đến bến sông.
Nghi Thủy nước chảy cuồn cuộn, chỉ thấy nơi bến sông có mười lăm chiếc thuyền đại dực đang cập bến. Đây là một loại thương thuyền được cải tiến dựa theo chiến thuyền đại dực của Ngô Việt.
Chiến thuyền này chắc chắn là do Tần Mạn điều động đến.
Với loại thương thuyền này, dựa vào uy vọng của Tần gia, điều động đến cũng không quá khó khăn.
Những chiếc thuyền này đều là Tần gia đồ phụ. Theo lời giải thích của Lữ Thích Chi, quyền sở hữu của những chiếc thuyền này hiện nay đều đã thuộc về Tần gia. Để có đủ mười lăm thương thuyền cánh lớn này, Tần Mạn đã tốn một ngàn dật hoàng kim, cuối cùng cũng đã điều động đến, cập bến tại bến sông.
Một chiếc thương thuyền đại dực, có thể chở được tối đa một trăm hai mươi người.
Trong đó trên hai chiếc thuyền đã có khách, đáng ngạc nhiên chính là họ hàng của Chung Ly Muội. Thì ra, sau hai ngày từ khi đoàn người của Chung Ly Muội xuất phát, Tần Mạn đã phái người đem những người già, phụ nữ và trẻ em may mắn còn sống sót từ Y Lô Hương tới. Số người cũng không nhiều, chỉ trên dưới một trăm người mà thôi.
Tần Mạn, cả người mang áo giáp nhẹ, thắt lưng cột một sợi dây bằng tơ.
Lưu Khám nhảy xuống chiến mã, đi tới trước mặt Tần Mạn, thi lễ thật sâu nói:
- Mạn tiểu thư, Khám lỗ mãng, đã không thể cùng với Mạn tiểu thư điều tra ruộng muối, lại còn làm phiền đến Mạn tiểu thư, thật sự là rất áy náy. Cho dù là Thanh lão luôn từ chối ngươi, lời hứa của Khám vẫn như trước không thay đổi.
Ngoài ra, ta sẽ đem một số Tứ Thủy Hoa điêu, nhập vào Giang Dương.
Trễ nhất là cuối năm, ta sẽ phái người đi huyện Vu, đến lúc đó xin Mạn tiểu thư chiếu cố nhiều hơn.
Đôi mắt đẹp của Tần Mạn sáng ngời, chợt lại có chút ảm đạm.
- Ngươi không đi cùng chúng ta sao?
Lưu Khám nhìn thoáng qua đội thuyền, cười khổ một tiếng nói:
- Thương thuyền này tối đa chỉ chứa được một nghìn năm trăm người. Đoàn người của ngươi thì có tám trăm người, lại còn có cả ngựa...Lại còn có trẻ em, e là rất khó chở hết. Hơn nữa, nếu như chúng ta đi cùng nhau, thế nào cũng phải ngừng giữa đường. Loại thương thuyền này, e là không thể cập bến ở bến nhỏ, đến lúc đó chẳng phải là càng thêm nguy hiểm sao.
Tần Mạn khẽ cắn môi, lẳng lặng nhìn Lưu Khám.
- Vậy các ngươi...
- Mạn tiểu thư, ngươi hãy nghe ta nói hết. Ta đã xem qua địa đồ, từ nơi này đi một mạch xuống nam, chỉ có ba bến sông là có thể ngừng được. Huyện Đàm, Hạ Bi, sau đó thẳng đến Thành Tử mà vào Hoài Thủy. Cho dù là ở nơi nào, chỉ cần ngươi neo thuyền lại, chắc chắn sẽ bị chú ý.
Cho nên, ta kiến nghị ngươi theo Nghi Thủy xuống nam, tại vùng Hạ Bi rồi vào Tứ Thủy, sau khi xuống nam đến Hoài Thủy, đến hướng tây Chung Ly rời thuyền.
Cứ đi như vậy, trên đường đi ngươi sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.
Còn ta sẽ ở chỗ này tiếp tục điều tra một chút, xem tình hình rốt cuộc là thế nào rồi sẽ tính tiếp.
Tần Mạn nhìn Lưu Khám, một lát sau nhẹ giọng nói:
- Ngươi đã có quyết định, ta đây cũng không miễn cưỡng ngươi... Chỉ là từ lúc này cho đến lúc thuyền rời bến vẫn còn sớm, hãy đi dạo với ta một chút, được không?
Lưu Khám ngẩn ra, khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý.
Hai người nhẹ bước dọc theo bờ sông Nghi Thủy. Gió thổi hiu hiu, mây trôi nhè nhẹ, sao trời lấp lánh.
Thật là một không gian khó có được, làm cho tâm tình bỗng trở nên thoải mái hơn. Tần Mạn không nói gì, Lưu Khám cũng không nói.
Chỉ sóng vai nhau mà đi…
Loại cảm giác này, thật vô cùng tốt!
Lưu Khám nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Tần Mạn, đột nhiên cười nói:
- Chúng ta cứ tiếp tục đi như vậy, chỉ sợ sẽ đi tới Hạ Bi mất.
Tần Mạn nhẹ giọng nói:
- Nếu như được đi như thế này mãi, cho dù là đi tới chân trời góc biển, ta cũng bằng lòng.
Tiếng nói rất nhỏ, Lưu Khám không nghe thấy được.
- Ngươi nói gì?
- A, ta không có nói gì!
Tần Mạn nói xong, xoay người, đưa lưng về phía Lưu Khám, lẳng lặng nhìn sông Nghi Thủy.
Lưu Khám cũng không hỏi nữa, dựa vào một gốc cây liễu, nhìn bóng lưng Tần Mạn. Ánh trăng sáng tỏ, phản chiếu trên mặt sông.
Chẳng biết từ lúc nào, trên mặt sông nổi lên một luồng hơi nước giống như một cuộn tơ.
Đối với Lưu Khám mà nói, một màn cảnh tượng này, có lẽ là cảnh sắc mà cả đời cũng không quên được. Hắn khẽ vuốt vuốt mũi, thầm nghĩ: thực sự là người đẹp rực rỡ a…
Là ánh trăng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của Tần Mạn, hay là Tần Mạn khiến cho ánh trăng càng thêm say lòng người?
Lưu Khám cũng không rõ ràng, cũng không muốn biết rõ…
Hai người, một người ngồi ở cạnh bờ sông, một người dựa vào gốc cây. Thời gian cứ như vậy, từ từ trôi qua, mãi cho đến khi có tiếng gọi từ xa truyền tới.
Là Tần Chu, gia nhân của Tần Mạn.
Gã thở hổn hển chạy tới, hành lễ một cái:
- Tiểu thư, tất cả mọi người đều đã lên thuyền, đã sắp xếp xong rồi…Tiểu thư, cô xem chúng ta…
Tần Mạn đứng lên, ánh mắt có chút mơ màng nhìn Lưu Khám.
- Thật sự không cùng đi sao?
Lưu Khám, lắc đầu.
- Việc hợp tác, ta sẽ giúp ngươi nói với gia tổ (ông nội)…Nếu gia tổ đồng ý, trễ lắm là mùa xuân năm sau, ta sẽ tới tìm ngươi.
Thật ra, cho dù là hợp tác có thành công hay không, ta cũng sẽ ở tại Lâu thương chào đón Mạn tiểu thư.
- Thật không?
Ánh mắt của Tần Mạn sáng lên, nhìn Lưu Khám.
Không biết vì sao, tại giờ khắc này, trái tim của Lưu Khám đột nhiên co thắt lại.
- Đương nhiên là thật rồi!
Hắn trầm giọng trả lời, sau đó nhìn sắc trời một chút, nhẹ giọng nói:
- Mạn tiểu thư, bảo trọng!
- Thương lệnh, ngươi cũng bảo trọng!
Đường đi rất khó khăn, nhưng an toàn hơn rất nhiều. Ít ra là đối với Lưu Khám, dọc đường đi cũng xem như thuận lợi.
Đến sáng ngày thứ tư, đoàn người Lưu Khám rốt cục đã đi ra khỏi vùng núi, nghỉ lại ở bên bờ sông Nghi Thủy.
Nơi này, gọi là Khải Dương, là một cái bến sông không lớn lắm. Cho nên cứ thẳng đường hướng về phía nam, theo Nghi Thủy xuống là có thể đến nơi.
Đoàn người Lưu Khám tìm một cái sơn cốc, tạm thời sắp xếp ổn định.
Cùng lúc đó phái người đi về phía bến sông Khải Dương kiểm tra tình hình. Nếu như mọi việc thuận lợi, có lẽ Tần Mạn sẽ ở nơi này hội họp với hắn.
Thật ra, Lưu Khám không yên tâm lắm. Mang theo quá nhiều trẻ con như vậy, muốn đi qua nhiều Châu Huyện quả là chuyện không tưởng. Chưa nói đến bên ngoài rốt cuộc là tình trạng như thế nào, cho dù những đứa trẻ này thân thế rõ ràng cũng sẽ không gây chú ý sao? Tìm Tần Mạn giúp đỡ cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Cũng may bọn nhỏ không đói bụng, vì vậy cũng không có đứa nào gây ồn ào. Đã trải qua liên tiếp biên cố, những đứa trẻ này đều trưởng thành.
Ít nhất còn hơn những cậu ấm, bọn chúng đã biểu hiện ra sự chín chắn không giống bình thường.
Lưu Khám dựa vào càng xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chung Ly Muội đang vui đùa với đứa cháu gái bảo bối của y, thình thoảng còn phát ra hai tiếng cười khe khẽ.
Mãi cho đến giữa trưa, người được phái đi mới trở về. Cùng đi còn có hai người là Lữ Thích Chi và Vương Tín. Vừa thấy Lưu Khám, hai người đều khóc lớn.
- Chủ nhân, Tín còn tưởng rằng người không cần Tín nữa!
Lưu Khám không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ đầu Vương Tín:
- Mới có mấy ngày, sao lại học thói đàn bà như thế, không khóc nữa!
Nói xong, hắn nhìn Lữ Thích Chi.
- Tín không hiểu chuyện, còn ngươi lại khóc cái gì?
- KKhám ca. Cuối cùng huynh cũng trở về. Hai ngày nay đệ chờ đợi lo lắng, chẳng may huynh có chuyện gì trở về đệ làm sao ăn nói với nhị tỷ.
- Nói bậy!
Lưu Khám đột nhiên nổi giận:
- Ngươi ấy, cả ngày đều nghĩ đến việc ta gặp chuyện không may…Được rồi, đừng nói chuyện không đâu nữa, Mạn tiểu thư đã tới Khải Dương chưa?
Lữ Thích Chi liên tục gật đầu:
- Mạn tiểu thư nhận được tin, suốt đêm từ Cù Sơn xuất phát, đã đến bến sông Khải Dương rồi. Chỉ là tối nay không thể đi, Mạn tiểu thư nhờ đệ nói lại với huynh. Chờ hai ngày nữa, cô ấy sẽ nghĩ cách điều động thuyền, sau đó chúng ta sẽ đi đường thủy, tương đối an toàn.
- Đi đường thủy sao?
Chung Ly Muội nhíu mày:
- Như vậy chẳng phải sẽ rất chậm sao? Hơn nữa, nếu như đi đường thủy e là sẽ cần rất nhiều thuyền, cũng không tốt lắm đâu.
Thế nhưng Lưu Khám lại nở nụ cười, nhẹ giọng nói một câu:
- Người hiểu ta là Mạn Tiểu thư!
- Thích Chi, tình hình bên ngoài như thế nào?
Lữ Thích Chi giật mình:
- Tình hình ư? Bên ngoài rất yên tĩnh, cũng không hề có tin tức gì. Khám ca, những đứa trẻ này, làm sao các huynh đoạt lại được vậy?
Lưu Khám không trả lời, đứng một chỗ sững sờ.
Không có tin tức gì?
Hắn nhìn thoáng qua Chung Ly Muội. Thấy Chung Ly Muội vẻ mặt cũng mù mịt.
Vậy là mấy trăm quân Tần a…sẽ không từ mà biệt. Chỉ cần những đứa trẻ này bị cướp đi, chẳng lẽ quan phủ không hề có một chút phản ứng gì sao?
Kỳ quái!
Lưu Khám suy ngĩ một chút:
- Thích Chi, ngươi lập tức chạy về Khải Dương, nói cho Mạn tiểu thư…Nói là, nàng phải lưu ý động tĩnh của quan phủ, không thể phớt lờ được. Hai ngày, ta chỉ có thể chờ ở đây hai ngày, nếu như không thể nhanh chóng lên thuyền, những đứa trẻ này rốt cuộc sẽ gặp phiền phức.
Lữ Thích Chi liên tục gật đầu, lên ngựa quay về đường cũ.
Vương Tín thì ở lại, cậu mang đến cho Lưu Khám ngoại trừ ngựa Xích Thố còn mang theo rất nhiều binh khí. Lúc trước, khi Lưu Khám xuất phát cũng không mang theo Xích Kỳ. Nguyên nhân rất đơn giản, hình dạng của Xích Kỳ thật sự là rất đặc biệt, rất dễ bị người phát hiện ra sơ hở.
E là, toàn bộ quận Tứ Thủy cũng chỉ có hắn dùng binh khí như vậy.
Thiệu Bình đã từng thấy qua, không ít Giáp Sĩ Lam điền ở quận Tứ Thủy cũng gặp qua, rất nhiều người thấy. Ngây ngốc ở trong thung lũng hai ngày, Lữ Thích Chi đưa tin đến: thuyền đã chuẩn bị ổn thỏa, sáng sớm xuất phát, mời đoàn người Lưu Khám mang theo trẻ em đến nửa đêm đến bến Khải Dương lên thuyền. Tần Mạn còn cố ý nhắc nhở: phải cẩn thận một chút.
Thật ra không cần Tần Mạn nhắc nhở, Lưu Khám cũng sẽ cẩn thận. Đến đêm, hắn cho bọn trẻ lên xe, đoàn người đánh xe ngựa, Lưu Khám thì cưỡi Xích Thỏ, hướng về phía bến Khải Dương mà đi.
Trước nửa đêm, xe ngựa đã lặng lẽ đến bến sông.
Nghi Thủy nước chảy cuồn cuộn, chỉ thấy nơi bến sông có mười lăm chiếc thuyền đại dực đang cập bến. Đây là một loại thương thuyền được cải tiến dựa theo chiến thuyền đại dực của Ngô Việt.
Chiến thuyền này chắc chắn là do Tần Mạn điều động đến.
Với loại thương thuyền này, dựa vào uy vọng của Tần gia, điều động đến cũng không quá khó khăn.
Những chiếc thuyền này đều là Tần gia đồ phụ. Theo lời giải thích của Lữ Thích Chi, quyền sở hữu của những chiếc thuyền này hiện nay đều đã thuộc về Tần gia. Để có đủ mười lăm thương thuyền cánh lớn này, Tần Mạn đã tốn một ngàn dật hoàng kim, cuối cùng cũng đã điều động đến, cập bến tại bến sông.
Một chiếc thương thuyền đại dực, có thể chở được tối đa một trăm hai mươi người.
Trong đó trên hai chiếc thuyền đã có khách, đáng ngạc nhiên chính là họ hàng của Chung Ly Muội. Thì ra, sau hai ngày từ khi đoàn người của Chung Ly Muội xuất phát, Tần Mạn đã phái người đem những người già, phụ nữ và trẻ em may mắn còn sống sót từ Y Lô Hương tới. Số người cũng không nhiều, chỉ trên dưới một trăm người mà thôi.
Tần Mạn, cả người mang áo giáp nhẹ, thắt lưng cột một sợi dây bằng tơ.
Lưu Khám nhảy xuống chiến mã, đi tới trước mặt Tần Mạn, thi lễ thật sâu nói:
- Mạn tiểu thư, Khám lỗ mãng, đã không thể cùng với Mạn tiểu thư điều tra ruộng muối, lại còn làm phiền đến Mạn tiểu thư, thật sự là rất áy náy. Cho dù là Thanh lão luôn từ chối ngươi, lời hứa của Khám vẫn như trước không thay đổi.
Ngoài ra, ta sẽ đem một số Tứ Thủy Hoa điêu, nhập vào Giang Dương.
Trễ nhất là cuối năm, ta sẽ phái người đi huyện Vu, đến lúc đó xin Mạn tiểu thư chiếu cố nhiều hơn.
Đôi mắt đẹp của Tần Mạn sáng ngời, chợt lại có chút ảm đạm.
- Ngươi không đi cùng chúng ta sao?
Lưu Khám nhìn thoáng qua đội thuyền, cười khổ một tiếng nói:
- Thương thuyền này tối đa chỉ chứa được một nghìn năm trăm người. Đoàn người của ngươi thì có tám trăm người, lại còn có cả ngựa...Lại còn có trẻ em, e là rất khó chở hết. Hơn nữa, nếu như chúng ta đi cùng nhau, thế nào cũng phải ngừng giữa đường. Loại thương thuyền này, e là không thể cập bến ở bến nhỏ, đến lúc đó chẳng phải là càng thêm nguy hiểm sao.
Tần Mạn khẽ cắn môi, lẳng lặng nhìn Lưu Khám.
- Vậy các ngươi...
- Mạn tiểu thư, ngươi hãy nghe ta nói hết. Ta đã xem qua địa đồ, từ nơi này đi một mạch xuống nam, chỉ có ba bến sông là có thể ngừng được. Huyện Đàm, Hạ Bi, sau đó thẳng đến Thành Tử mà vào Hoài Thủy. Cho dù là ở nơi nào, chỉ cần ngươi neo thuyền lại, chắc chắn sẽ bị chú ý.
Cho nên, ta kiến nghị ngươi theo Nghi Thủy xuống nam, tại vùng Hạ Bi rồi vào Tứ Thủy, sau khi xuống nam đến Hoài Thủy, đến hướng tây Chung Ly rời thuyền.
Cứ đi như vậy, trên đường đi ngươi sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.
Còn ta sẽ ở chỗ này tiếp tục điều tra một chút, xem tình hình rốt cuộc là thế nào rồi sẽ tính tiếp.
Tần Mạn nhìn Lưu Khám, một lát sau nhẹ giọng nói:
- Ngươi đã có quyết định, ta đây cũng không miễn cưỡng ngươi... Chỉ là từ lúc này cho đến lúc thuyền rời bến vẫn còn sớm, hãy đi dạo với ta một chút, được không?
Lưu Khám ngẩn ra, khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý.
Hai người nhẹ bước dọc theo bờ sông Nghi Thủy. Gió thổi hiu hiu, mây trôi nhè nhẹ, sao trời lấp lánh.
Thật là một không gian khó có được, làm cho tâm tình bỗng trở nên thoải mái hơn. Tần Mạn không nói gì, Lưu Khám cũng không nói.
Chỉ sóng vai nhau mà đi…
Loại cảm giác này, thật vô cùng tốt!
Lưu Khám nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Tần Mạn, đột nhiên cười nói:
- Chúng ta cứ tiếp tục đi như vậy, chỉ sợ sẽ đi tới Hạ Bi mất.
Tần Mạn nhẹ giọng nói:
- Nếu như được đi như thế này mãi, cho dù là đi tới chân trời góc biển, ta cũng bằng lòng.
Tiếng nói rất nhỏ, Lưu Khám không nghe thấy được.
- Ngươi nói gì?
- A, ta không có nói gì!
Tần Mạn nói xong, xoay người, đưa lưng về phía Lưu Khám, lẳng lặng nhìn sông Nghi Thủy.
Lưu Khám cũng không hỏi nữa, dựa vào một gốc cây liễu, nhìn bóng lưng Tần Mạn. Ánh trăng sáng tỏ, phản chiếu trên mặt sông.
Chẳng biết từ lúc nào, trên mặt sông nổi lên một luồng hơi nước giống như một cuộn tơ.
Đối với Lưu Khám mà nói, một màn cảnh tượng này, có lẽ là cảnh sắc mà cả đời cũng không quên được. Hắn khẽ vuốt vuốt mũi, thầm nghĩ: thực sự là người đẹp rực rỡ a…
Là ánh trăng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của Tần Mạn, hay là Tần Mạn khiến cho ánh trăng càng thêm say lòng người?
Lưu Khám cũng không rõ ràng, cũng không muốn biết rõ…
Hai người, một người ngồi ở cạnh bờ sông, một người dựa vào gốc cây. Thời gian cứ như vậy, từ từ trôi qua, mãi cho đến khi có tiếng gọi từ xa truyền tới.
Là Tần Chu, gia nhân của Tần Mạn.
Gã thở hổn hển chạy tới, hành lễ một cái:
- Tiểu thư, tất cả mọi người đều đã lên thuyền, đã sắp xếp xong rồi…Tiểu thư, cô xem chúng ta…
Tần Mạn đứng lên, ánh mắt có chút mơ màng nhìn Lưu Khám.
- Thật sự không cùng đi sao?
Lưu Khám, lắc đầu.
- Việc hợp tác, ta sẽ giúp ngươi nói với gia tổ (ông nội)…Nếu gia tổ đồng ý, trễ lắm là mùa xuân năm sau, ta sẽ tới tìm ngươi.
Thật ra, cho dù là hợp tác có thành công hay không, ta cũng sẽ ở tại Lâu thương chào đón Mạn tiểu thư.
- Thật không?
Ánh mắt của Tần Mạn sáng lên, nhìn Lưu Khám.
Không biết vì sao, tại giờ khắc này, trái tim của Lưu Khám đột nhiên co thắt lại.
- Đương nhiên là thật rồi!
Hắn trầm giọng trả lời, sau đó nhìn sắc trời một chút, nhẹ giọng nói:
- Mạn tiểu thư, bảo trọng!
- Thương lệnh, ngươi cũng bảo trọng!
Danh sách chương