Đinh Tật, cao chừng 1m75, thân thể khỏe mạnh chắc nịch.
Trong những người Sở phổ biến cao bảy xích, Đinh Tật là một người coi như xuất chúng, sinh sống trên sông lâu dài, da mặt đen nhánh.
Từ bên tai tới mũi có một vết sẹo đỏ tươi, rất bắt mắt.
Nghe nói vết sẹo này do lúc gã tuổi nhỏ chơi đùa với huynh trưởng Đinh Khí không cẩn thận lưu lại. Cũng chính vết sẹo này khiến gã trông hung ác dữ tợn. Gã đứng phía trước bảy tám chục dịch phu, tay cầm một cái chùy sắt dùng để đầm đất, lớn tiếng la hét.
Dựa theo pháp luật, người lao dịch địa phương, tự lo lương thực.
Mà chính tốt dưới quyền Chu Lan, lại thêm liên tục di chuyển, lương thực tự bỏ đã sớm khô kiệt, lại trích lương thảo triều đình cấp ra. Chu Lan thân có chức Thượng Tạo, lương thực được phát không giống với binh lính bình thường. Lại thêm Lưu Khám có lòng lôi kéo 50 tên Tần quân này, không tiếc tự bỏ tiền mua lương thực, cam đoan sức chiến đấu của binh sĩ Tần quân, còn gia tăng sĩ khí của họ.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, thức ăn hai bên cũng chênh lệch rất lớn.
Người Sở làm công đã hai tháng, cơm canh từ tự chuẩn bị chuyển thành triều đình trích cấp.
Thấy đồ ăn của hai bên không giống nhau, hơn nữa một số người xúi giục, đám người này liền bắt đầu làm loạn, có xu thế xung đột với Tần quân.
Đinh Tật kia không ngừng đi lại, lớn tiếng kêu gào:
- Đều làm việc cho người Tần, vì sao đồ ăn của họ tốt hơn chúng ta? Chúng ta không làm nữa, không làm nữa!
- Đúng vậy, không làm nữa, về nhà, chúng ta về nhà!
Chu Lan tay nâng bảo kiếm, cố gắng khiến bộ tốt dưới quyền kiềm chế.
Thế nhưng bởi vậy Đinh Tật càng thêm khoa trương, tiến tới một cước đá lăn chậu cơm, còn cầm mấy chén sành hung hăng nện trên mặt đất.
- Quan của người Tần đâu? Vì sao không đứng ra giải thích? Không phải là sợ vỡ mật, trốn dưới váy đàn bà không dám thò đầu ra rồi chứ? Đám người Sở cười lên ha ha.
- Người Tần không có loại, người Tần không có loại. . .
Đúng lúc này, Lưu Khám đi tới công trường. Hắn không mang theo người nào, bên cạnh chỉ có ba người Đường Lệ, Chu Xương, Trần Đạo Tử đi theo.
- Xảy ra chuyện gì?
Lưu Khám nhìn đám người Đinh Tật kêu gào, cũng không để ý, đi thẳng tới trước người Chu Lan, thấp giọng hỏi:
- Sao lại ồn ào?
Chu Lan đáp:
- Không rõ ràng lắm. Vốn tất cả mọi người đều ăn cơm, Đinh Tật kia bỗng nhiên xuất hiện, nói thức ăn của chúng ta tốt hơn họ, còn nói chúng ta không coi họ là người. Những người khác thoáng chốc bị kích động, đình công giằng co với chúng ta, nhục mạ triều đình.
Khóe miệng Lưu Khám nhếch lên, gật nhẹ đầu.
Hắn cất bước đi tới, trầm giọng quát:
- Ta là Thương lệnh Lâu Đình mới nhậm chức, các ngươi không làm việc tử tế, là đạo lý gì?
- Ha ha, rốt cuộc có một kẻ làm quan đi ra rồi!
Đinh Tật giọng điệu giễu cợt nói:
- Tiểu tử, lông của ngươi còn chưa mọc đủ dài, rõ ràng cũng là quan sao? Có phải người Tần không có ai. . . Hay là mẹ của tiểu tử này ngủ với người ta, cho nên ngươi mới chạy ra?
Lưu Khám biến sắc, đôi mắt chợt co rút lại.
Người Sở cất tiếng cười to, tiếng cười càng thêm khoa trương.
- Đều câm miệng cho ta!
Lưu Khám quát to một tiếng, lớn như lôi điện, quanh quẩn trên bầu trời:
- Bổn quan hỏi lại các ngươi một lần nữa, vì sao tụ chúng gây chuyện?
Khi nói chuyện, sĩ tốt Tần quân Chu Lan đều rút binh khí ra, đao kiếm sáng loáng, lóe lên hàn mang dưới ánh mặt trời.
Người Sở nhất thời thất thanh.
Đinh Tật thấy khí thế đối phương chế trụ, lập tức nói:
- Tất cả mọi người đều làm việc, dựa vào cái gì thức ăn của các ngươi tốt hơn chúng ta? Cầm đao kiếm hù dọa người sao? Có loại giết ta. . . Hôm nay các ngươi dám đụng tới chúng ta, người Sở ba trăm dặm Tuy Thủy tuyệt đối không để các ngươi yên. Tới, chém ta đi, có loại thì chém tất cả người Sở đi? Cầm đao kiếm làm món đồ chơi hù dọa người sao?
Sĩ tốt Tần quân biến sắc,
Người Sở lập tức la lên ầm ĩ:
- Đúng vậy, có gan các ngươi chém chúng ta!
Đường Lệ giữ lấy cánh tay Lưu Khám:
- A Khám, đừng xúc động, ngàn vạn lần đừng giết người ở đây, nếu không chuyện chắc chắn ồn ào không thể thu thập.
Lưu Khám lại cười:
- Ta đương nhiên biết.
Nói xong, hắn lại tiến về phía trước một bước:
- Vậy các ngươi có yêu cầu gì?
- Chúng ta. . .
- Chậm đã chậm đã, nhiều người nói như vậy, ta nghe không rõ ràng. Không bằng như vậy đi, các ngươi đề cử ra mấy người bàn bạc cụ thể với ta, còn lại trước ăn cơm sau đó khởi công, thế nào? Mọi người ngồi xuống từ từ nói chuyện, chỉ cần hợp lý ta đương nhiên cố gắng thỏa mãn.
Đường Lệ kinh ngạc liếc Lưu Khám, chợt lui về phía sau vài bước, dừng lại bên người Chu Lan.
- Chu đại nhân, làm phiền ngài lập tức đưa binh mã còn lại trong binh doanh, an bài tới công sở, để mọi người thu hồi đao kiếm, đại nhân nhà ta tự có chủ trương.
Chu Lan cũng không phải chưa nghe nói tới chuyện Lưu Khám ở huyện Bái, đương nhiên cũng biết, đây không phải một người lương thiện.
Gã lập tức gật đầu, ra lệnh bộ hạ thu hồi binh khí, sau đó gọi một tên thân tín đến, vụng trộm chạy tới binh doanh, điều đám nhân mã tới.
Trong binh doanh, còn có hai mươi bộ tốt.
Đây gọi là vươn tay không đánh mặt cười, người Sở cũng không tiện quá phận, dù sao hiện giờ là thiên hạ của người Tần, nếu quả thật chọc giận đối phương, đại khai sát giới mà nói, xui xẻo vẫn là đám người bọn họ mà thôi. Đại biểu đàm phán với Lưu Khám đương nhiên do mấy người Đinh Tật cầm đầu. Lưu Khám thấy người Sở trấn định lại, trầm giọng nói:
- Đã như vậy, ta sẽ đợi các vị trong công sở.
Hắn dẫn theo Trần Đạo Tử và Đường Lệ đi tới công sở.
Đám người Đinh Tật có vẻ hơi do dự, tập trung một chỗ nói chuyện một hồi, sau đó cũng đi tới công sở.
Sau khi Lưu Khám trở lại công sở, an vị chờ đợi.
Chỉ chốc lát, mấy người Đinh Tật đã tới, tổng cộng sáu người, Đinh Tật hiển nhiên là thủ lĩnh của họ, dẫn đầu đi vào công sở.
- Các vị, có yêu cầu gì, nói đi!
Lưu Khám mặt không biểu tình, trầm giọng nói:
- Có yêu cầu gì, cứ nói ra. . . Ha ha, nói không chừng về sau không có cơ hội rồi.
Trong khi nói chuyện, một đám quan quân xông ra từ trong công sở.
Trần Đạo Tử thoáng cái đóng cửa lớn lại, đám người Đinh Tật nhất thời bối rối.
- Ngươi muốn gì?
Lưu Khám cười nói:
- Đương nhiên là đàm phán với các ngươi! Không phải vừa rồi các ngươi nói rất sảng khoái, cười cũng rất vang dội sao. Nhiều người ta nghe không rõ ràng. Nơi này yên tĩnh, nhất định cho các ngươi nói thoải mái. À, chẳng qua chuẩn bị đàm phán với các ngươi cũng không phải bổn quan.
Trong những người Sở phổ biến cao bảy xích, Đinh Tật là một người coi như xuất chúng, sinh sống trên sông lâu dài, da mặt đen nhánh.
Từ bên tai tới mũi có một vết sẹo đỏ tươi, rất bắt mắt.
Nghe nói vết sẹo này do lúc gã tuổi nhỏ chơi đùa với huynh trưởng Đinh Khí không cẩn thận lưu lại. Cũng chính vết sẹo này khiến gã trông hung ác dữ tợn. Gã đứng phía trước bảy tám chục dịch phu, tay cầm một cái chùy sắt dùng để đầm đất, lớn tiếng la hét.
Dựa theo pháp luật, người lao dịch địa phương, tự lo lương thực.
Mà chính tốt dưới quyền Chu Lan, lại thêm liên tục di chuyển, lương thực tự bỏ đã sớm khô kiệt, lại trích lương thảo triều đình cấp ra. Chu Lan thân có chức Thượng Tạo, lương thực được phát không giống với binh lính bình thường. Lại thêm Lưu Khám có lòng lôi kéo 50 tên Tần quân này, không tiếc tự bỏ tiền mua lương thực, cam đoan sức chiến đấu của binh sĩ Tần quân, còn gia tăng sĩ khí của họ.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, thức ăn hai bên cũng chênh lệch rất lớn.
Người Sở làm công đã hai tháng, cơm canh từ tự chuẩn bị chuyển thành triều đình trích cấp.
Thấy đồ ăn của hai bên không giống nhau, hơn nữa một số người xúi giục, đám người này liền bắt đầu làm loạn, có xu thế xung đột với Tần quân.
Đinh Tật kia không ngừng đi lại, lớn tiếng kêu gào:
- Đều làm việc cho người Tần, vì sao đồ ăn của họ tốt hơn chúng ta? Chúng ta không làm nữa, không làm nữa!
- Đúng vậy, không làm nữa, về nhà, chúng ta về nhà!
Chu Lan tay nâng bảo kiếm, cố gắng khiến bộ tốt dưới quyền kiềm chế.
Thế nhưng bởi vậy Đinh Tật càng thêm khoa trương, tiến tới một cước đá lăn chậu cơm, còn cầm mấy chén sành hung hăng nện trên mặt đất.
- Quan của người Tần đâu? Vì sao không đứng ra giải thích? Không phải là sợ vỡ mật, trốn dưới váy đàn bà không dám thò đầu ra rồi chứ? Đám người Sở cười lên ha ha.
- Người Tần không có loại, người Tần không có loại. . .
Đúng lúc này, Lưu Khám đi tới công trường. Hắn không mang theo người nào, bên cạnh chỉ có ba người Đường Lệ, Chu Xương, Trần Đạo Tử đi theo.
- Xảy ra chuyện gì?
Lưu Khám nhìn đám người Đinh Tật kêu gào, cũng không để ý, đi thẳng tới trước người Chu Lan, thấp giọng hỏi:
- Sao lại ồn ào?
Chu Lan đáp:
- Không rõ ràng lắm. Vốn tất cả mọi người đều ăn cơm, Đinh Tật kia bỗng nhiên xuất hiện, nói thức ăn của chúng ta tốt hơn họ, còn nói chúng ta không coi họ là người. Những người khác thoáng chốc bị kích động, đình công giằng co với chúng ta, nhục mạ triều đình.
Khóe miệng Lưu Khám nhếch lên, gật nhẹ đầu.
Hắn cất bước đi tới, trầm giọng quát:
- Ta là Thương lệnh Lâu Đình mới nhậm chức, các ngươi không làm việc tử tế, là đạo lý gì?
- Ha ha, rốt cuộc có một kẻ làm quan đi ra rồi!
Đinh Tật giọng điệu giễu cợt nói:
- Tiểu tử, lông của ngươi còn chưa mọc đủ dài, rõ ràng cũng là quan sao? Có phải người Tần không có ai. . . Hay là mẹ của tiểu tử này ngủ với người ta, cho nên ngươi mới chạy ra?
Lưu Khám biến sắc, đôi mắt chợt co rút lại.
Người Sở cất tiếng cười to, tiếng cười càng thêm khoa trương.
- Đều câm miệng cho ta!
Lưu Khám quát to một tiếng, lớn như lôi điện, quanh quẩn trên bầu trời:
- Bổn quan hỏi lại các ngươi một lần nữa, vì sao tụ chúng gây chuyện?
Khi nói chuyện, sĩ tốt Tần quân Chu Lan đều rút binh khí ra, đao kiếm sáng loáng, lóe lên hàn mang dưới ánh mặt trời.
Người Sở nhất thời thất thanh.
Đinh Tật thấy khí thế đối phương chế trụ, lập tức nói:
- Tất cả mọi người đều làm việc, dựa vào cái gì thức ăn của các ngươi tốt hơn chúng ta? Cầm đao kiếm hù dọa người sao? Có loại giết ta. . . Hôm nay các ngươi dám đụng tới chúng ta, người Sở ba trăm dặm Tuy Thủy tuyệt đối không để các ngươi yên. Tới, chém ta đi, có loại thì chém tất cả người Sở đi? Cầm đao kiếm làm món đồ chơi hù dọa người sao?
Sĩ tốt Tần quân biến sắc,
Người Sở lập tức la lên ầm ĩ:
- Đúng vậy, có gan các ngươi chém chúng ta!
Đường Lệ giữ lấy cánh tay Lưu Khám:
- A Khám, đừng xúc động, ngàn vạn lần đừng giết người ở đây, nếu không chuyện chắc chắn ồn ào không thể thu thập.
Lưu Khám lại cười:
- Ta đương nhiên biết.
Nói xong, hắn lại tiến về phía trước một bước:
- Vậy các ngươi có yêu cầu gì?
- Chúng ta. . .
- Chậm đã chậm đã, nhiều người nói như vậy, ta nghe không rõ ràng. Không bằng như vậy đi, các ngươi đề cử ra mấy người bàn bạc cụ thể với ta, còn lại trước ăn cơm sau đó khởi công, thế nào? Mọi người ngồi xuống từ từ nói chuyện, chỉ cần hợp lý ta đương nhiên cố gắng thỏa mãn.
Đường Lệ kinh ngạc liếc Lưu Khám, chợt lui về phía sau vài bước, dừng lại bên người Chu Lan.
- Chu đại nhân, làm phiền ngài lập tức đưa binh mã còn lại trong binh doanh, an bài tới công sở, để mọi người thu hồi đao kiếm, đại nhân nhà ta tự có chủ trương.
Chu Lan cũng không phải chưa nghe nói tới chuyện Lưu Khám ở huyện Bái, đương nhiên cũng biết, đây không phải một người lương thiện.
Gã lập tức gật đầu, ra lệnh bộ hạ thu hồi binh khí, sau đó gọi một tên thân tín đến, vụng trộm chạy tới binh doanh, điều đám nhân mã tới.
Trong binh doanh, còn có hai mươi bộ tốt.
Đây gọi là vươn tay không đánh mặt cười, người Sở cũng không tiện quá phận, dù sao hiện giờ là thiên hạ của người Tần, nếu quả thật chọc giận đối phương, đại khai sát giới mà nói, xui xẻo vẫn là đám người bọn họ mà thôi. Đại biểu đàm phán với Lưu Khám đương nhiên do mấy người Đinh Tật cầm đầu. Lưu Khám thấy người Sở trấn định lại, trầm giọng nói:
- Đã như vậy, ta sẽ đợi các vị trong công sở.
Hắn dẫn theo Trần Đạo Tử và Đường Lệ đi tới công sở.
Đám người Đinh Tật có vẻ hơi do dự, tập trung một chỗ nói chuyện một hồi, sau đó cũng đi tới công sở.
Sau khi Lưu Khám trở lại công sở, an vị chờ đợi.
Chỉ chốc lát, mấy người Đinh Tật đã tới, tổng cộng sáu người, Đinh Tật hiển nhiên là thủ lĩnh của họ, dẫn đầu đi vào công sở.
- Các vị, có yêu cầu gì, nói đi!
Lưu Khám mặt không biểu tình, trầm giọng nói:
- Có yêu cầu gì, cứ nói ra. . . Ha ha, nói không chừng về sau không có cơ hội rồi.
Trong khi nói chuyện, một đám quan quân xông ra từ trong công sở.
Trần Đạo Tử thoáng cái đóng cửa lớn lại, đám người Đinh Tật nhất thời bối rối.
- Ngươi muốn gì?
Lưu Khám cười nói:
- Đương nhiên là đàm phán với các ngươi! Không phải vừa rồi các ngươi nói rất sảng khoái, cười cũng rất vang dội sao. Nhiều người ta nghe không rõ ràng. Nơi này yên tĩnh, nhất định cho các ngươi nói thoải mái. À, chẳng qua chuẩn bị đàm phán với các ngươi cũng không phải bổn quan.
Danh sách chương