Tả Giai Âm nói: "Mạnh gia phái tên tiểu bộ khoái lén tiềm nhập vào nhà ta là có ý gì? Nếu như sư gia muốn biết cái gì đó, thì có thể trực tiếp hỏi Giai Âm, Giai Âm nhất định thành thật nói hết."

"Hắc hắc, thứ khiến người ta hiếu kỳ trên người co nương quá nhiều, bỉ nhân sẽ lần lượt thỉnh giáo với cô nương hết."

Mạnh Thiên Sở nhìn Lý Nhữ Hàn đang nằm trên đất nhìn hoàn thuốc với thần tình đáng thương, cười đưa tay ra hỏi Tả Giai Âm: "Có thể cho ta mượn hoàn thuốc này không?"

"Được a." Tả Giai Âm cười tươi hơn, dễ dãi đưa gói giấy chứa thuốc đưa cho Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở tiếp lấy, kẹp rút ra một hoàn, trước hết nhìn thật kỹ, sau đó đưa lên mũi ngửi, lắc đầu hỏi: "Tả cô nương sao lại phối trí loại thuốc hại người như thế?"

"Hại người?" Thần tình của Tả Giai Âm có phần sửng sốt, nghi hoặc nhìn hắn, "Huynh biết công hiệu của dược hoàn này sao? Đây là thuốc quy cứu mạng của người đó chứ?!"

"Vậy sao?" Mạnh Thiên Sở chỉ Lý Nhữ Hàn đã chảy nước dãi và mồ hôi ròng ròng trên đất: "Cái này mà gọi là cứu người sao?"
"Thuốc cứu người có tốt cách mấy mà dùng không đúng thì cũng hại người." Tả Giai Âm hiện vẻ mặt đầy khinh bỉ nhìn Lý Nhữ Hàn, "Hừ, hắn có ngày hôm nay đều là ứng với tội lỗi gây ra!"

"Ta vừa rồi ở đã nghe cô nói hết rồi, Lý Nhữ Hàn giết chết ca ca Lý Nhữ Hiên của hắn - cũng là tình nhân đầu đời của cô, do đó cô mới dùng loại thuốc này khiến hắn bị nghiện, từ từ đày đọa hắn, để báo thù cho tình nhân đầu đời của cô."

Lời này cuối cùng gây sự chú ý của Lý Nhữ Hàn. Y bây giờ mới nhớ vị hình danh sư gia khiến người ta khủng bố này vừa rồi đã ở ngoài cửa sổ nghe hết chuyện hai người nói. Giết người dù sao cũng phải thường mạng, nên y không khỏi lạnh người.

Tả Giai Âm kinh dị nhìn Mạnh Thiên Sở: "Huynh biết loại thuốc này?"

Cha chả, Mạnh Thiên Sở buồn cười, ở triều đại này nhất định không có ai biết rõ về loại thuốc này hơn hắn xuyên việt từ thời hiện đại tới. Mạnh Thiên Sở cầm lấy một viên, nói: "Loại thuốc này gọi là nha phiến, tục xưng là thuốc phện, là dùng một loại dịch của trái Anh Túc chưa chín mà làm thành, có mùi khai như nước tiểu, chủ trị bệnh đầu váng mắt hoa hay bị tiêu chảy. Nhưng nó rất dễ khiến người ta bị nghiện, và một khi bị nghiện rồi thì khó giải trừ, sẽ phá hủy cơ thể, cuối cùng phải chịu cái chết rất bi thảm!"

Trung Quốc cổ đại đã nắm trong tay thuộc tính thuốc của nha phiến, từ thời Đường đã nhập nha phiến từ Ả rập, gọi là 'A Phù Dung'. Năm 973 công nguyên, Bắc Tống ấn hành Khai Bảo bổn thao, trong đó nha phiến được định danh là anh túc. Lý Thời Trân trong Bổn Thảo Cương Mục cũng đã mô tả rõ công dụng, hình thái và chế phẩm của anh tuc một cách toàn diện và có hệ thống. Đương thời, nha phiến có tên chính là 'A Phù Dung', được cho vào danh sách các dược phẩm mới. Cho đến trung kỳ của Minh triều mới có người bắt đầu hút dùng nha phiến, nhưng chẳng qua chỉ là dùng một số lượng rất rõ hoặc cùng dùng với các loại thuốc khác.

Do lúc này, nha phiến chỉ được dùng dưới góc độ dược vật quý hiếm, bá tánh bình dân rất hiếm khi biết loại thuốc này, càng không thể hiểu loại thuốc này có thể khiến người ta bị nghiện. Do đó, Mạnh Thiên Sở nói vanh vách ra như vậy, khiến Tả Giai Âm quả là kinh hãi muôn phần, trợn to mắt nhìn giống như nhìn một quái vật vậy.

Mạnh Thiên Sở cười nói: "Trong Giai Âm Sơn Trang của Tả cô nương trồng đầy loại hoa Anh Túc này - cổ xưng là 'A Phù Dung'. Ngày đó ta thấy cô nương và Lý công tử đi từ trong đám hoa này ra, ta vô cùng kinh ngạc. Không phải kinh ngạc vì Tả cô nương và Lý công tử ở một chỗ, mà là Tả cô nương sao lại trồng nhiều hoa anh túc thế này. Rất hiển nhiên không chỉ vì cung cấp nha phiến để đày đọa Lý công tử, nhận vì muốn đày đọa cậu ta thì không cần nhiều như vậy. Trước mắt ta chỉ phát hiện Tả cô nương đã sử dụng loại dược vật này trên người Lý công tử, không phát hiện cô nương bán loại thuốc này đi, do đó không biết cô nương trồng nhiều anh túc như vậy để làm gì?"

Tả Giai Âm nghiêng đầu cười đáp: "Nhân vì loại hoa này thật đẹp."

"Hoa tuy đẹp, nhưng có thể hại người!" Câu này nói sao mà giống như mô tả nữ tử mặt đẹp như Tây thi lòng như rắn bò cọp thế nhỉ? Tả Giai Âm điềm đạm nói: "Sự mỹ lệ của hoa anh túc không phải là cái sai của nó. Nó chỉ là đóa hoa. Anh túc vô tội, tội đây là ở người hân thưởng chúng!"

Tim Mạnh Thiên Sở chợt đập mạnh, lời này sao lại giống như nói cho hắn nghe thế nhỉ?

Lý Nhữ Hàn ở bên cạnh cố nhịn chất ma túy phát tác, một mặt đang lo cho vận mệnh của mình.

Mạnh Thiên Sở nói với Lý Nhữ Hàn: "Ca ca của ngươi là có phải bị ngươi giết không?"

Vừa rồi đã thừa nhận, Tả Giai Âm xem ra cũng sẽ đứng ra làm chứng, Lý Nhữ Hàn lại bị cơn nghiện đọa đày, trong cơn thèm cùng cực, gật đầu lia lịa.

"Ngươi làm sao giết hắn? Đem chuyện kể lại hết xem sao."

Lý Nhữ Hàn khẩn cầu: "Sư gia, cầm xin ngài cho tôi một viên trước, rồi tôi cái gì cũng nói cho ngài biết."

Mạnh Thiên Sở lắc đầu: "Ngươi nói trước, ta mới đưa thuốc cho ngươi."

Lý Nhữ Hàn không dám cò kè, lí nhí đáp: "Ca ca Lý Nhữ Hiên của tôi đến kinh thành thi cử, tôi mượn cớ cầu học theo lên kinh thành. Trên đường tôi lén bỏ thuốc độc vào trong cơm nước khiến anh ấy chết, sau đó đem thiêu thi thể vận chuyển tro than trở về an táng, nói với phụ mẫu là ca ca tôi dọc đường bị bạo bệnh mà chết.

Mạnh Thiên Sở quay sang hỏi Tả Giai Âm: "Cô hoài nghi chuyện này, tìm biện pháp cho Lý Nhữ Hàn ăn nha phiến mắc nghiện, rồi mượn dịp này hỏi ra chân tướng, đúng không?"

"Sư gia ngài thật rất thông minh." Tả Giai Âm tủm tỉm cười, "khi ta và Nhữ Hiên ở cùng nhau, chàng ấy đã cho ta biết đệ đệ của chàng nhất mực có ý giành gia sản. Sau khi đính hôn xong, tên Lý Nhữ Hàn này là có ý giặc với ta. Do đó, khi hắn mang tro cốt của Nhữ Hiên về nói Nhữ Hiên bạo bệnh mà chết, ta đã hoài nghi hắn làm trò quỷ. Để tiếp cận và tra rõ chân tướng của hắn, ta đã đáp ứng cải hôn với hắn, và lấy lý do phục tang cho Nhữ Hiên để kéo dài thời gian, nghĩ biện pháp cho hắn mắc nghiện, bức hỏi ra chân tướng của sự tình!..."

Mạnh Thiên Sở thở dài: "Tả cô nương, cô nếu như đã tra rõ chân tướng, sao không giao hắn cho quan phủ trị tội cho thẳng thừng xong xuôi luôn cho rồi, lại dùng phương pháp này đày đọa hắn làm chi?"

"Thẳng thừng cho xong? Như vậy chẳng phải là tiện nghi cho hắn quá hay sao?" Lời nói của Tả Giai Âm vô cùng lạnh.

"Cô cố ý dụ người ta dùng độc gây nghiện, đó là phạm tội!" Nói xong hắn đột nhiên nhớ lại, lúc này vẫn chưa ai biết nha phiến là gì, càng không biết vấn đề dùng nha phiến hay lừa người ta dùng là mắc tội. Án chiếu theo quy tộc pháp định hiện tại, hành vi của Tả Giai Âm hiện giờ không cấu thành tội phạm gì cả!

Tả Giai Âm cười ngọt ngào: "Vậy huynh bắt ta đi!"

Mạnh Thiên Sở đối với ánh mắt câu hồn của Tả Giai Âm căn bản không dám tiếp chiêu, ho khan một tiếng nói với Lý Nhữ Hàn: "Kha Trù công tử là do người giết?"

Lý Nhữ Hàn vội đáp: "Không không, không phải tôi giết, là hắn tự trộm thuốc của tôi, dùng quá liều nên chết."

Tả Giai Âm cười lạnh lùng: "Ai bảo các ngươi trộm thuốc của ta. Ta đã cho ngươi biết rồi, loại thuốc này chỉ phải do ta tự thân phối trí, căn cứ liều dùng do ta đưa ra mới có thể được, còn không là chỉ có chết. Ngươi không chịu nghe, còn thông đồng với hắn trộm thuốc của ta, quả thật là tự gây ra nghiệt chết là vừa rồi!

Mạnh Thiên Sở hiếu kỳ hỏi: "Rốt cuộc là chuyện thế nào? Các người càng nói ta càng hồ đồ rồi."

"Bảo hắn tự nói đi!" Tả Giai Âm đáp.

Lý Nhữ Hàn biết sự tình mình mưu sát ca ca đã đủ khiến rơi đầu, có nói ra chuyện này hay không cũng không ảnh hưởng gì mấy nữa, liền lí nhí đáp: "Mỗi lần ta bị chứng nghiện phác tác, Giai Âm đều dày vò ta đã đời mới cho ta thuốc. Ta liền nghĩ đi trộm thuốc về. Chiều hôm Kha Trù chết đó, ta ăn thuốc vào cảm thấy toàn thân tiêu sái phiêu diêu như tiên thì Kha Trù đến tìm ta, nhìn thấy rồi liền hỏi mãi đó là thứ gì. Ta liền nghĩ đến việc nhờ hắn giúp trộm thuốc, cho nên đáp là thuốc này dùng vào rồi cảm giác sẽ như thế nào. Hắn hiếu kỳ, liền đồng ý đi giúp ta trộm thuốc."

Mạnh Thiên Sở nói: "Chiều trước ngày hắn chết, các ngươi làm trò lén lén lút lút ở hoa thuyền Ấn Nguyệt là bàn bạc về chuyện này?"

"Đúng vậy, chúng ta thương lượng làm cách nào để đến Tri Vị quán trộm thuốc..."

Mạnh Thiên Sở hiếu kỳ: "Ngươi làm sao biết Tri Vị quán có loại thuốc này?"

"Loại thuốc này còn có mùi rất nặng, trước đây ta ở Tri Vị quán đã ngửi được mùi này, tuy là bị mùi hoa ngào ngạt che đi, nhưng ta vẫn ngửi được, do đó đoán là Tri Vị quán nhất định có loại thuốc này, từ mùi vị mà phán đoán chúng nhất định ở trong phòng của Giai Âm."

Mạnh Thiên Sở nói với Tả Giai Âm: "Ta hiện giờ đã biết vì sao trên người cô lúc nào cũng có mùi hương đậm như thế, và khuên phòng của cô ở Tri Vị quán cũng vậy, thì ra là để che mùi thúi của nha phiến."

Tả Giai Âm cười cười, đôi mắt to đen láy long lanh như hai giọt nước đầy vẻ hứng thú nhìn Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở không dám đối mắt với nàng, quay sang bảo Lý Nhữ Hàn: "Ngươi cũng không ngốc a, như vậy mà cũng phát hiện được chỗ giấu nha phiến."

Thần tình Lý Nhữ Hàn vô cùng ảm đạm: "Sư gia, nếu như ngài mắc nghiện, ngài sẽ phát hiện ra ngay."

Lời này đúng là lời thật. Người bị nghiện nhất định là có khứu giác linh mẫn hơn người thường đối với mùi vị này nhiều.

"Các ngươi làm sao mà trộm được thuốc vậy?"

Lý Nhữ Hàn đáp: "Kha Trù đến Tri Vị quán ăn cơm, sau đó tôi cũng đến Tri vị quán, nói là có chuyện muốn thương lượng với Giai Âm. Khi hai chúng tôi nói chuyện trong khuê phòng của nàng ấy, Kha Trù la hét lớn tiếng chỉ trích những chỗ không ổn ở nhã gian, Giai Âm đành phải vội đi ứng phó Kha Trù. Tôi nhận cơ hội này tìm được một bảo thuốc nhỏ, lấy chạy đi, sau đó Kha Trù cũng bỏ đi."

Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ hai tên này thanh đông kích tây, quả nhiên là biết bày mưu tính kế.

Lý Nhữ Hàn nói tiếp: "Hai chúng tôi hội hợp xong, liền cùng đến Ấn Nguyệt hoa thuyền. kha Trù dùng trước một hoàn, rất đắng, nên nhổ xuống đất. Tôi cười nhạo hắn, hắn liền ăn một hoàn nữa, nhưng vẫn ói ra, gọi Liên Y mang nước đến thấm giọng. Lúc đó tôi đã dùng xong một hoàn, từ từ cảm thấy đầu óc quay cuồng như đi mây về gió, mơ mơ hồ hồ thấy hắn uống nước vào rồi ăn một lúc mấy hoàn, sau đó hắn nói không khỏe liền bỏ đi..."

"Lúc đó tú bà và Liên Y cô nương trên hoa thuyền có tiến vào không?"

"Có đến, mang nước đến."

Mạnh Thiên Sở lại quay sang hỏi Tả Giai Âm: "Tả cô nương, hắn nói vậy có đúng không?"

"Đúng, huynh hiện giờ không còn hoài nghi ta đầu độc giết Kha Trù rồi phải không?"

Mạnh Thiên Sở cười ra vẻ bối rối: "Đó là điều cần trong việc điều tra bài trừ trong phá án, thỉnh Tả cô nương đừng cho là lạ."
Những gì Lý Nhữ Hàn khai phù hợp với những lời Tả Giai Âm, Liên Y và tú bà nói, lại phù hợp với những gì mà Mạnh Thiên Sở kiểm tra ra trên thi thể của Kha Trì. Chứng cứ đã rõ ràng, Kha Trù chết vì do dùng ma túy quá liều gây ngộ độc cấp tính mà chết sau khi hiếu kỳ với cảm giác dùng thuốc trộm được từ chỗ Tả Giai Âm. Nhưng Lý Nhữ Hàn dẫn dụ người dùng độc thì tội là khó tránh. Án này coi như đã phá, nhân tiện phá luôn án Lý Nhữ Hàn giết anh, tuy là tấu xảo, nhưng chả trách vận khí của Mạnh Thiên Sở quá may mắn.

Lý Nhữ Hàn dùng đôi mắt đau đáu nhìn Mạnh Thiên Sở. Nếu như hắn đã thành thật cung khai, Mạnh Thiên Sở không muốn dày vò hắn nữa, đưa viên thuốc trong tay búng văng cho Lý Nhữ Hàn.

Lý Nhữ Hàn giống như con chó tợp nhanh viên thuốc, nuốc ực ngay vào giống như lữ khách đi giữa sa mạc khát cùng cực vậy, sau khi được uống một hơi nước suối ngọt ngào mát lạnh, thở phào một hơi dài, từ từ nằm xuống đất chờ cảm giác đi mây về gió.

Tuy đã phá hai án, đặc biệt là án công tử của Kha tri phủ được Mạnh Thiên Sở quan tâm nhất, nhưng hắn biết hiện giờ không phải là lúc ăn mừng, vì trên người Tả Giai Âm còn rất nhiều bí mật chưa giải khai. Và trong những bí mật ấy, có thể tồn tại sự phạm tội. Nếu như hắn chưa phát hiện thì thôi đi, một khi đã phát hiện rồi, thì không thể để đó không quản.

Mạnh Thiên Sở nói với Tả Giai Âm: "Tả cô nương, hôm nay bỉ nhân có một phát hiện kỳ quái, muốn hỏi Tả cô nương, đây cũng là một trong những nguyên nhân bỉ nhân mạo muội đến đây bái phỏng."

"Vậy à, có chuyện gì xin cứ nói."

"Chính là vừa rồi bộ đầu trong nha môn chúng tôi phát hiện ra năm thi thể trong hoa cỏ ở Giai Âm sơn trang của cô nương, đó là những thi thể được bỏ vào bao chôn dưới đất."

Tả Giai Âm mỉm cười, dường như Mạnh Thiên Sở đang nói đến chuyện của người khác chứ chẳng hề quan hệ gì đến nàng.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Tả cô nương có thể giải thích không?"

"Giải thích cái gì?"

"Vương bộ đầu tận mắt thấy xe ngựa cửa cô từ đây ra ngoài, rời khỏi thành đến Giai Âm sơn trang. Một trung niên che mặt đã chỉ huy người làm kéo năm thi thể dùng bao bó lại đem chôn vào trong cây cỏ, cô nương không nhận thấy là nên giải thích cho rõ một chút hay sao?"

Tả Giai Âm cười ngọt ngào: "Nếu ta không nói thì sao?"

Mạnh Thiên Sở bước tới một bước, nói gằn từng từ một: "Không còn cách nào khác, trong trang viên của cô phát hiện năm tử thi, và bộ đầu tận mắt chứng kiến xe ngựa chở thi thể là từ trong phủ của cô ra, do đó ta chỉ có thể bắt cô đi, nếu cần ta sẽ để tri huyện đại nhân dùng hình với cô, đến lúc đó cô không thể không khai rồi - lần này là ta nói thật đó!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện