Hạ Phượng Nghi ngẩn người, nhưng không tiện hỏi kỹ.
Tả Giai Âm nhìn về phương xa, u uất nói: "Muội muội không phải người ngoài, cũng không cần phải giấu muội làm chi, người trong lòng của tỷ tỷ đã rời tỷ đi rồi, không còn nhìn thấy được nữa. Ai...!"
Hạ Phượng Nghi tĩnh lặng lắng nghe, dù gì thì quan hệ của hai người không gần gũi đến mức nàng có dũng khí dò hỏi bí ẩn đời tư của người ta thế nào. Hơn nữa, nàng cũng biết rằng nếu như lời đã mở ra như thế, Tả Giai Âm sẽ nói tiếp mà thôi.
Tả Giai Âm quả nhiên từ từ nói tiếp: "Ta và chàng ấy lần đầu tiên gặp nhau là tình cờ giữa chợ. Ngày ấy ta còn chưa được 14 tuổi, chàng ấy hơn ta ba tuổi. Lúc đó hai chúng ta tuy chỉ gặp nhau một lần, nhưng vừa gặp đã chung tình. Chàng ấy trở về nhờ người mai môi đến nhà đề thân, mới biết tổ của chàng ấy cũng đã từng làm quan trọng triều, nhà chàng ấy cũng có thể coi là vọng tộc. Sau đó cha chàng ấy cả đời tuy gia đạo sa sút, nhưng việc làm ăn được làm rất tốt. Mẹ ta cũng vừa ý, cho nên đáp ứng ngay."
"Sau đó thì sao?"
"Đã định rõ là ta qua 14 tuổi mới gả đi, nhà chàng ấy cũng thông tình đạt lý đồng ý rồi, sau đo chúng ta chiếu theo phong tục cho hai chúng ta đính hôn. Sau khi đính hôn, chúng ta đã từng lén gặp nhau mấy lần. Chàng ấy là nam nhân đầu tiên mà ta yếu, nhưng không ngờ lại ra đi mãi mãi không lâu sau đó. Chàng ấy khi lên kinh thành, dọc đường đã nhiễm phong hàn mất rồi."
"A! Tỷ tỷ quả là người mệnh khổ!" Hạ Phượng Nghi nghe mà hai mắt đỏ hồng.
Tả Giai Âm chỉ nhếch mép: "Kỳ thật cũng không có gì, vì dù sao cũng chưa chính thức thành thân. Sau đó mẹ ta có ý thối hôn, nhưng nhà bọn họ không đồng ý."
"Vì sao a? Người đã chết rồi, tỷ còn lấy ai được nữa?" Hạ phượng Nghi không hiểu.
"Lúc đó mà ta cũng nghĩ vậy, nhưng sau đó mới biết là họ định cưới ta cho đệ đệ của chàng."
"Không phải chứ? Định hôn cho ca ca, mà gả cho đệ đệ?"
Tả Giải Âm đứng dậy, một trận gió thổi tới nhẹ phất mái tóc trên trán nàng. Hạ Phượng Nghi rõ ràng là nhìn thấy chút lệ ở khóe mắt của nữ tử kỳ bí này.
"Đúng vậy, sau đó mẹ trở về thương lượng với ta, ta cũng biết cái khó của mẹ. Dù gì cô nhi quả mẫu chúng tôi muốn sinh hoạt ở chỗ này không thể không suy xét đến những điều liên quan. Cho nên ta đã đồng ý."
"Là Lý Nhữ Hàn sao?" Hạ Phượng Nghi dè dặt hỏi.
"Cái gì cũng không thóat khỏi mắt muội, đúng vậy, là hắn. Ca ca của hắn là người trong tim của tỷ, tên là Lý Nhữ Hiên." Tả Giai Âm u uất nói.
Hạ Phuợng Nghi định hỏi tiếp, Tả Giai Âm đã khẽ lau nước mắt, cố gượng cười nói: "Muội muội, chúng ta về thôi, đừng để Mạnh sư gia chờ lâu quá. Hôm nay tỷ tỷ ta tự thân nấu nướng, làm cho muội muội mấy món ngon của Hàng châu." Xong chuyển đầu nói với Phi Yến đang đứng phía sau Hạ Phượng Nghi: "Nha đầu, ngươi muốn học thì theo giúp ta một tay đi."
"Dạ được!" Phi Yến vỗ tay reo. Cô nàng hiện giờ một lần muốn khiến cho món ăn của "Tây Tử tửu lâu" của Mạnh Thiên Sở ngon miệng hơn chút, nàng Tả Giải Âm này rõ ràng là được danh sư chuyện làm món nổi tiếng của Hàng châu chỉ điểm, rất sành sỏi, Phi Yên có được cơ hội này đương nhiên là rất vui.
Trở về phòng khách sơn trang, sau khi báo cho Mạnh Thiên Sở và Lý Nhữ Hàn biết, Tả Giai Âm liền mang Hạ Phượng Nghi, Phi Yến vào nhà bếp.
Lần đầu tiên thấy Tả Giai Âm vén tay áo làm đồ ăn, mắt của Hạ Phượng Nghi đứng bên cạnh sáng rực lên. Nàng cũng là người thích làm món ăn, nhưng không ngờ Tả Giai Âm lại làm đồ ăn đến mức là một thú vui như vậy. Những thứ hoa cả dã thảo bình thường ở ruộng rẫy đều được Tả Giai Âm đưa vào nhà bếp, nàng ta vừa làm vừa giảng giải cho Hạ Phượng Nghi và Phi Yến cách dùng của các loại thực vật và vị đạo cùng chỗ hay của chúng khi nấu nướng, khiến cho Hạ Phượng Nghi đại khai nhãn giới.
Ba người ở trong nhà bếp một người nói rất say sưa, hai người còn lại nghe rất chuyên tâm, ngay Mạnh Thiên Sở và Lý Nhữ Hàn đi vào cũng không hề phát hiện.
Hai nam nhân không lên tiếng, chỉ hiểu ý nhau cùng đứng một bên hứng trí nhìn và nghe, cho đến khi ba nữ nhân tạo hình xong mấy món ở khay rồi ngước đầu lên mới thấy họ đứng đó tự lúc nào.
"Hai người tiến vào từ khi nào vậy?" Hạ Phượng Nghi giận trách, "Thậm thò thậm thụt định dọa chết người hả?"
Mạnh Thiên Sở mỉm cười bước lên nói: "Người xưa thường nói 'tú sắc khả xan' (nghĩa đen: sắc đẹp có thể ăn. Nghĩa bón: sắc đẹp mặn mà), hôm nay coi như đã hiểu hàm nghĩa bên trong rồi. Thì ra không những tú sắc khả xan, mà những món do nữ tử mỹ lệ làm ra còn hương thơm xực nức, càng đáng ăn hơn!"
Lý Nhữ Hàn cũng cười bước tới trước: "Mạnh huynh nói phải lắm, không sợ Mạnh huynh cười, tiểu đệ cũng lần đầu nhìn thấy Giai Âm làm đồ ăn. Trước đây chỉ nghe nàng ấy là hảo thủ trong nhà bếp, nhưng nhất mực không có duyên được xem, hôm nay nhờ phúc của Mạnh huynh và phu nhân rồi."
Vậy à? Mạnh Thiên Sở không nghe lời đối đáp của Tả Giai Âm và Hạ Phượng Nghi, đương nhiên không biết nguyên do bên trong, nhịn không được thắc mắc sao đính hôn rồi mà cô nàng Tả Giai Âm này còn chưa làm một bửa nào cho vị phu quân vị lại ngươi sao? Tả Giai Âm hơi bối rối nhìn Mạnh Thiên Sở nói: "Mạnh gia nói chơi rồi, Giai Âm chỉ cùng muội muội trao đổi về nghề nấu, ngon hay không ngon còn chưa biết đây. Được rồi, hay vị đại gia còn có gì muốn nói thì đến lúc ăn hãy nói, hiện giờ Giai Âm mà hầu chuyện với hai vị thì bữa cơm này ăn không thành đâu."
Mạnh Thiên Sở và Lý Nhữ Hàn cười xòa lui ra. Giai Âm đóng kín cửa nhà bếp sau lưng họ.
Hai người trở về phòng khách, vừa rồi nhất mực nói chuyện phiếm để rút ngắn cự li, hiện giờ Mạnh Thiên Sở chuẩn bị điều tra án Kha Trù trúng độc.
Mở lời thế nào thì hắn cũng đã nghĩ ra, vỗ đùi một cái tùy tiện hỏi: "Lý huynh, có chuyện huynh nói coi có tấu xảo hay không chứ?"
"Hả? Là chuyện gì?"
"Ta nghe nói các nghệ kỹ (kỹ nữ chỉ đàn hát không bán thân) trên hoa thuyền Tây hồ vang danh tứ hải, tối qua nhất thời tâm huyết chợt đến, mang theo nương tử và tiểu nha hoàn giả trang thành nam nhân cùng một bằng hữu đi hoa thuyền ở Tây Hồ chơi, huynh nói coi chúng ta lên hoa thuyền nào?"
"Là hoa thuyền nào?" Trong mắt của Lý Nhữ Hàn thoáng tia bất an kỳ dị.
"Ấn Nguyệt hoa thuyền! Huyn nói coi có trùng hợp hay không?"
"Ạ, đúng là quá trùng hợp rồi..." Lý Nhữ Hoàn tùy miệng đáp, đột nhiên cảm thấy lời này có chút không phải, nhưng thu lại không kịp nữa rồi.
"Hà, vì sao mà Lý huynh cho rằng tấu xảo chứ?" Mạnh Thiên Sở chụp lấy câu này, nhìn chầm vào Lý Nhữ Hàn mỉm cười hỏi.
"Xảo... cái này... Mạnh huynh vì sao lại cho rằng là tấu xảo vậy?" Lý Nhữ Hàn này phản ứng cũng rất nhanh, hỏi ngược lại ngay.
Mạnh Thiên Sở giả bộ ngẩn người, sau đó cười ha hả đáp: "Lý huynh thật là có ý tứ, ha ha ha, là như vầy, khi chúng ta đến vô ý nói đến chuyện tang lễ của Kha Trù công tử của tri phủ đại nhân, tú bà của Ấn Nguyệt hoa thuyền chen lời nói ngày hôm trước đó Kha Trù và Lý huynh có đến chơi Ấn Nguyệt hoa thuyền, huynh nói coi chuyện này có tấu xảo hay không?"
"Hà hà, đúng là trùng hợp. Không sai, trưa hôm kia ta cùng Kha Trù có đến hoa thuyền đó, do đó tiểu đệ cũng nhận thấy thật là tấu xảo."
"Nghe nói Lý huynh và Kha công tử là anh em họ, đúng không?"
"Đúng rồi!" Lý Nhữ Hàn nói đến chuyện này thì vô cùng đắc ý, nhưng tiếp theo đó thì thần tình ảm đạm lại ngay, thở dài lắc đầu: "Rất tiếc a, cậu ấy trẻ tuổi mà chết sớm, ai...!"
"Đúng a, có thể thấy cảm tình của hai huynh đệ huynh là rất sâu sắc."
"Đúng, hôm kia cùng ăn uống cùng nghe hát, chớp mắt là người không còn, quả thật là thế sự vô thuờng a!"
"Chuyện này quả thật là đột nhiên, nghe nói Kha Trù lúc bình thường thân thể rất tốt, sau đang khỏe phây phây vậy mà chết đi? Có khi nào có người hạ độc cho cậu ấy không?" Lúc Mạnh Thiên Sở nói lời này, hai mắt không bỏ sót cở chỉ nào của Lý Nhữ Hàn.
Lý Nhữ Hàn cả kinh hỏi lại: "Không phải chứ?" Ngẫm nghĩ một lúc, y gật đầu: "Ừ. Sư gia nói lời này cũng có lý. Ta cũng tự hỏi sao biểu đệ tự nhiên đang khỏe như voi vậy lại chết, chỉ sợ đúng là có người hạ độc cho đệ ấy rồi."
"Huynh và cậu ta thân như vậy, theo huynh thì ai có khả năng hạ độc cậu ấy?"
Lý Nhữ Hàn lập tức lắc đầu: "Cái này ta không dám nói loạn, ngày đó ta và đệ ấy chỉ ở với nhau một thời thần, sau khi rời Ấn Nguyệt hoa thuyền xong, chúng ta chia tay ngay."
"Vậy à, vậy cậu ấy có khả năng đi với ai không?"
"Cái này cũng khó nói, bằng hữu của đệ ấy nhiều lắm, ngay ta cũng không biết hết."
Mạnh Thiên Sở cảm thấy lạnh người, thì ra là phạm vi mà hắn cho là nhỏ lại nhiều như thế. Nếu như lời Lý Nhữ Hàn nói là đúng, thì phạm vi kẻ hiềm nghi rõ ràng là rộng và phiền phức vô cùng. Hắn lại hỏi: "Lúc hai người ở với nhau, huynh có phát hiện cậu ấy có gì không phải không?"
Lý Nhữ Hàn nhìn Mạnh Thiên Sở: "Mạnh huynh, có phải là cậu ta nhờ huynh tra án này không?"
Ngươi thật không ngốc! Mạnh Thiên sở thấy lời đã nói rõ ra, Lý Nhữ Hàn cũng phối hợp, không phải là kẻ con ông cháu cha làm trời làm đất như hắn đoán lúc đầu, nên mỉm cười gật đầu đáp: "Đúng vậy, nói thật với huynh, Kha tri phủ ủy thác tiểu đệ tra án này, nhân vị hiện giờ đã có chứng cứ chứng minh là Kha Trù trúng độc mà chết. Căn cứ suy đoán, thời gian trúng độc vào ngày kia, khoảng trước hay sau lúc hai người đi chơi du thuyền."
Lý Nhữ Hàn cả kinh đứng dậy: "Ta không có đầu đột giết Kha Trù nha! Nó là biểu đệ của ta, ta giết nó làm cái gì?"
Mạnh Thiên Sở hưa tay để y ngồi xuống: "Nếu như tiểu đệ nhận huynh là hung thủ, thì không trực tiếp báo cho huynh hay, mà từ một góc nào đó thu thập chứng cứ bắt huynh về quy án. Đệ chỉ muốn huynh giúp suy nghĩ xem Kha Trù có khả năng uống nhằm phải độc dược, hay là có ai có khả năng giết chết Kha Trù?"
Lý Nhữ Hàn bấy giờ mới thở phào, miễn cưỡng cười: "Đa tạ Mạnh huynh minh xét!"
Sau khi ngồi xuống ghế, y cúi đầu suy nghĩ, lát sao lăc đầu: "Ai có khả năng đầu độc giết hắn thì đệ đây chẳng có thể nói chuẩn xác được. Cậu ấy có quá nhiều bằng hữu, nữ nhân cũng quá nhiều, suốt ngày từ sáng đến tối đều chơi gái uống rượu, ai biết hắn bị hạ độc ở chỗ nào."
"Bằng hữu của cậu ấy có nhiều cũng không thể đồng thời gặp hết được. Hiện giờ chúng ta chỉ cần xác minh ngay kia cậu ấy rốt cuộc gặp ai. Quan hệ của hai người rất tốt, giúp đệ nghĩ thử coi."
Lý Nhữ Hàn nhíu mày suy nghĩ, từ từ nói: "Đêm hôm trước nữa chúng ta cùng uống rượu với nhau, nói rõ là ngày hôm sau đi chơi hoa thuyền. Nhưng do chúng ta đi chơi khuya về, nên trưa hôm đó ta dậy rất muộn, gần đến trưa rồi. Ta liền đến chỗ hội diện cũ, hắn ở đó uống một bình trà theo thói quen, sau đó cùng đi chơi. Ngày đó hắn dậy cũng rất trễ, ta đến trà quán chờ khá lâu mà hắn vẫn chưa đến."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Trước đây cậu ta dậy muộn như vậy sao?"
"Thường là như vậy, nếu như đêm hôm trước chơi khuya, thì hôm sau phải gần tới trưa mới dậy."
Những công tử ăn chơi chỉ biết ăn uống hưởng lạc tối ngày này đều có thói quen đó: tối không ngủ, sáng không thèm dậy! Mạnh Thiên Sở hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Ta chờ hắn một lúc nữa thì hắn đến, hai chúng ta lại uống bình trà. Đêm trước do ăn thịt uống rượu nhiều, nên không muốn ăn món gì nữa, chỉ bảo bà chủ ở đó cho hai tô mì, ăn xong tinh thần khôi phục rồi thì chúng ta đến Ấn Nguyệt hoa thuyền ở Tây Hồ uống rượu nghe hát."
"Chỉ hai người thôi sao?"
"Đúng, vốn ra ta đề nghị gọi thêm mấy người, nhưng hắn nói chờ một lúc còn có chuyện, do đó không gọi."
Mạnh Thiên Sở chợt động tâm: "Có chuyện? Có chuyện gì?"
"Hắn không nói, ta cũng không hỏi, nhưng thấy thần tình vui vẻ của hắn, dường như là có chuyện vui gì đó."
"Chuyện vui? Huynh đoán xem hắn có chuyện vui gì?"
"Cái này cũng khó nói, có thể là phát hiện tiểu nương tử xinh đẹp ở chỗ nào đó. Nhưng mà, nếu quả là như vậy thì hắn không có lý do gì không cho ta biết. Trước đây gặp phải tiểu nương tử nào xinh đẹp hắn đều kêu ta. Hoặc có thể là hắn hẹn gặp ai đó, không tiện mang ta theo."
Cuộc hẹn? Rất có khả năng! Mạnh Thiên Sở suy gẫm, căn cứ vào lời Kha tri phủ nói, thì Kha Trù sáng đó ngủ ở nhà, trưa mới đi, điểm này phù hợp với lời Lý Nhữ Hàn nói. Còn sau giữa trưa đại khái một thời thần, cũng là giờ mùi, thì Kha trù và Lý Nhữ Hàn ở trên hoa thuyền Ấn Nguyệt ở Tây Hồ, xem ra ngoài trừ tú bảo, nghệ kỹ Liên Y ra, không có ai tiếp cận qua với hắn, khả năng hạ độc không lớn. Sau đó, Kha Trù đến canh một tối đó mới về tới nhà, thời gian có khả năng bị hạ độc nhất là từ giờ Mùi cho đến giờ Tuất, tức khoảng từ 3 giờ chiều đến 8 giờ tối.
Kiểm tra dạ dày của Kha Trù thấy độc vật, cho thấy có khả năng bị người ta hạ độc vào thức ăn (hoặc ăn nhằm phải thực vật có độc), do đó có khả năng nhất là ăn cơm tối bị trúng độc. Hiện giờ cần phải tra rõ là vào tối hôm đó Kha Trù ăn cơm với ai, người này chính là hiềm nghị phạm tội lớn nhất!
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Lý công tử, huynh nghĩ kỹ lại coi Kha Trù có khả năng gặp gỡ ai?"
Lý Nhữ Hàn ngửa cổ suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Ta thật nghĩ không ra hắn phải gặp ai mà không tiện mang ta theo. Bình thường chúng ta đi tìm nữ nhân đều gần như hình ảnh không rời a."
Mạnh Thiên Sở nghe ý nói đến chuyện tìm nữ nhân một cách quá tự nhiên giống như ăn cơm đi đường như vậy, thầm nghĩ, Tả Giai Âm sinh tính cao ngạo, với đức tính tìm hoa vấn liễu khắp nơi như ngươi hèn gì nàng ta chẳng tôn trọng gì. Cần phải biết, vô luận là nữ nhân thông tình đạt lý thế nào cũng không để cho nam nhân của mình đi đeo đuổi nữ nhân khác mà trơ trơ như không. Họ không dám nói là một chuyện, trong lòng không vui vẻ, đớn đau, thậm chí dằn vằn lửa hờn ghen lại là một chuyện khác.
Tả Giai Âm nhìn về phương xa, u uất nói: "Muội muội không phải người ngoài, cũng không cần phải giấu muội làm chi, người trong lòng của tỷ tỷ đã rời tỷ đi rồi, không còn nhìn thấy được nữa. Ai...!"
Hạ Phượng Nghi tĩnh lặng lắng nghe, dù gì thì quan hệ của hai người không gần gũi đến mức nàng có dũng khí dò hỏi bí ẩn đời tư của người ta thế nào. Hơn nữa, nàng cũng biết rằng nếu như lời đã mở ra như thế, Tả Giai Âm sẽ nói tiếp mà thôi.
Tả Giai Âm quả nhiên từ từ nói tiếp: "Ta và chàng ấy lần đầu tiên gặp nhau là tình cờ giữa chợ. Ngày ấy ta còn chưa được 14 tuổi, chàng ấy hơn ta ba tuổi. Lúc đó hai chúng ta tuy chỉ gặp nhau một lần, nhưng vừa gặp đã chung tình. Chàng ấy trở về nhờ người mai môi đến nhà đề thân, mới biết tổ của chàng ấy cũng đã từng làm quan trọng triều, nhà chàng ấy cũng có thể coi là vọng tộc. Sau đó cha chàng ấy cả đời tuy gia đạo sa sút, nhưng việc làm ăn được làm rất tốt. Mẹ ta cũng vừa ý, cho nên đáp ứng ngay."
"Sau đó thì sao?"
"Đã định rõ là ta qua 14 tuổi mới gả đi, nhà chàng ấy cũng thông tình đạt lý đồng ý rồi, sau đo chúng ta chiếu theo phong tục cho hai chúng ta đính hôn. Sau khi đính hôn, chúng ta đã từng lén gặp nhau mấy lần. Chàng ấy là nam nhân đầu tiên mà ta yếu, nhưng không ngờ lại ra đi mãi mãi không lâu sau đó. Chàng ấy khi lên kinh thành, dọc đường đã nhiễm phong hàn mất rồi."
"A! Tỷ tỷ quả là người mệnh khổ!" Hạ Phượng Nghi nghe mà hai mắt đỏ hồng.
Tả Giai Âm chỉ nhếch mép: "Kỳ thật cũng không có gì, vì dù sao cũng chưa chính thức thành thân. Sau đó mẹ ta có ý thối hôn, nhưng nhà bọn họ không đồng ý."
"Vì sao a? Người đã chết rồi, tỷ còn lấy ai được nữa?" Hạ phượng Nghi không hiểu.
"Lúc đó mà ta cũng nghĩ vậy, nhưng sau đó mới biết là họ định cưới ta cho đệ đệ của chàng."
"Không phải chứ? Định hôn cho ca ca, mà gả cho đệ đệ?"
Tả Giải Âm đứng dậy, một trận gió thổi tới nhẹ phất mái tóc trên trán nàng. Hạ Phượng Nghi rõ ràng là nhìn thấy chút lệ ở khóe mắt của nữ tử kỳ bí này.
"Đúng vậy, sau đó mẹ trở về thương lượng với ta, ta cũng biết cái khó của mẹ. Dù gì cô nhi quả mẫu chúng tôi muốn sinh hoạt ở chỗ này không thể không suy xét đến những điều liên quan. Cho nên ta đã đồng ý."
"Là Lý Nhữ Hàn sao?" Hạ Phượng Nghi dè dặt hỏi.
"Cái gì cũng không thóat khỏi mắt muội, đúng vậy, là hắn. Ca ca của hắn là người trong tim của tỷ, tên là Lý Nhữ Hiên." Tả Giai Âm u uất nói.
Hạ Phuợng Nghi định hỏi tiếp, Tả Giai Âm đã khẽ lau nước mắt, cố gượng cười nói: "Muội muội, chúng ta về thôi, đừng để Mạnh sư gia chờ lâu quá. Hôm nay tỷ tỷ ta tự thân nấu nướng, làm cho muội muội mấy món ngon của Hàng châu." Xong chuyển đầu nói với Phi Yến đang đứng phía sau Hạ Phượng Nghi: "Nha đầu, ngươi muốn học thì theo giúp ta một tay đi."
"Dạ được!" Phi Yến vỗ tay reo. Cô nàng hiện giờ một lần muốn khiến cho món ăn của "Tây Tử tửu lâu" của Mạnh Thiên Sở ngon miệng hơn chút, nàng Tả Giải Âm này rõ ràng là được danh sư chuyện làm món nổi tiếng của Hàng châu chỉ điểm, rất sành sỏi, Phi Yên có được cơ hội này đương nhiên là rất vui.
Trở về phòng khách sơn trang, sau khi báo cho Mạnh Thiên Sở và Lý Nhữ Hàn biết, Tả Giai Âm liền mang Hạ Phượng Nghi, Phi Yến vào nhà bếp.
Lần đầu tiên thấy Tả Giai Âm vén tay áo làm đồ ăn, mắt của Hạ Phượng Nghi đứng bên cạnh sáng rực lên. Nàng cũng là người thích làm món ăn, nhưng không ngờ Tả Giai Âm lại làm đồ ăn đến mức là một thú vui như vậy. Những thứ hoa cả dã thảo bình thường ở ruộng rẫy đều được Tả Giai Âm đưa vào nhà bếp, nàng ta vừa làm vừa giảng giải cho Hạ Phượng Nghi và Phi Yến cách dùng của các loại thực vật và vị đạo cùng chỗ hay của chúng khi nấu nướng, khiến cho Hạ Phượng Nghi đại khai nhãn giới.
Ba người ở trong nhà bếp một người nói rất say sưa, hai người còn lại nghe rất chuyên tâm, ngay Mạnh Thiên Sở và Lý Nhữ Hàn đi vào cũng không hề phát hiện.
Hai nam nhân không lên tiếng, chỉ hiểu ý nhau cùng đứng một bên hứng trí nhìn và nghe, cho đến khi ba nữ nhân tạo hình xong mấy món ở khay rồi ngước đầu lên mới thấy họ đứng đó tự lúc nào.
"Hai người tiến vào từ khi nào vậy?" Hạ Phượng Nghi giận trách, "Thậm thò thậm thụt định dọa chết người hả?"
Mạnh Thiên Sở mỉm cười bước lên nói: "Người xưa thường nói 'tú sắc khả xan' (nghĩa đen: sắc đẹp có thể ăn. Nghĩa bón: sắc đẹp mặn mà), hôm nay coi như đã hiểu hàm nghĩa bên trong rồi. Thì ra không những tú sắc khả xan, mà những món do nữ tử mỹ lệ làm ra còn hương thơm xực nức, càng đáng ăn hơn!"
Lý Nhữ Hàn cũng cười bước tới trước: "Mạnh huynh nói phải lắm, không sợ Mạnh huynh cười, tiểu đệ cũng lần đầu nhìn thấy Giai Âm làm đồ ăn. Trước đây chỉ nghe nàng ấy là hảo thủ trong nhà bếp, nhưng nhất mực không có duyên được xem, hôm nay nhờ phúc của Mạnh huynh và phu nhân rồi."
Vậy à? Mạnh Thiên Sở không nghe lời đối đáp của Tả Giai Âm và Hạ Phượng Nghi, đương nhiên không biết nguyên do bên trong, nhịn không được thắc mắc sao đính hôn rồi mà cô nàng Tả Giai Âm này còn chưa làm một bửa nào cho vị phu quân vị lại ngươi sao? Tả Giai Âm hơi bối rối nhìn Mạnh Thiên Sở nói: "Mạnh gia nói chơi rồi, Giai Âm chỉ cùng muội muội trao đổi về nghề nấu, ngon hay không ngon còn chưa biết đây. Được rồi, hay vị đại gia còn có gì muốn nói thì đến lúc ăn hãy nói, hiện giờ Giai Âm mà hầu chuyện với hai vị thì bữa cơm này ăn không thành đâu."
Mạnh Thiên Sở và Lý Nhữ Hàn cười xòa lui ra. Giai Âm đóng kín cửa nhà bếp sau lưng họ.
Hai người trở về phòng khách, vừa rồi nhất mực nói chuyện phiếm để rút ngắn cự li, hiện giờ Mạnh Thiên Sở chuẩn bị điều tra án Kha Trù trúng độc.
Mở lời thế nào thì hắn cũng đã nghĩ ra, vỗ đùi một cái tùy tiện hỏi: "Lý huynh, có chuyện huynh nói coi có tấu xảo hay không chứ?"
"Hả? Là chuyện gì?"
"Ta nghe nói các nghệ kỹ (kỹ nữ chỉ đàn hát không bán thân) trên hoa thuyền Tây hồ vang danh tứ hải, tối qua nhất thời tâm huyết chợt đến, mang theo nương tử và tiểu nha hoàn giả trang thành nam nhân cùng một bằng hữu đi hoa thuyền ở Tây Hồ chơi, huynh nói coi chúng ta lên hoa thuyền nào?"
"Là hoa thuyền nào?" Trong mắt của Lý Nhữ Hàn thoáng tia bất an kỳ dị.
"Ấn Nguyệt hoa thuyền! Huyn nói coi có trùng hợp hay không?"
"Ạ, đúng là quá trùng hợp rồi..." Lý Nhữ Hoàn tùy miệng đáp, đột nhiên cảm thấy lời này có chút không phải, nhưng thu lại không kịp nữa rồi.
"Hà, vì sao mà Lý huynh cho rằng tấu xảo chứ?" Mạnh Thiên Sở chụp lấy câu này, nhìn chầm vào Lý Nhữ Hàn mỉm cười hỏi.
"Xảo... cái này... Mạnh huynh vì sao lại cho rằng là tấu xảo vậy?" Lý Nhữ Hàn này phản ứng cũng rất nhanh, hỏi ngược lại ngay.
Mạnh Thiên Sở giả bộ ngẩn người, sau đó cười ha hả đáp: "Lý huynh thật là có ý tứ, ha ha ha, là như vầy, khi chúng ta đến vô ý nói đến chuyện tang lễ của Kha Trù công tử của tri phủ đại nhân, tú bà của Ấn Nguyệt hoa thuyền chen lời nói ngày hôm trước đó Kha Trù và Lý huynh có đến chơi Ấn Nguyệt hoa thuyền, huynh nói coi chuyện này có tấu xảo hay không?"
"Hà hà, đúng là trùng hợp. Không sai, trưa hôm kia ta cùng Kha Trù có đến hoa thuyền đó, do đó tiểu đệ cũng nhận thấy thật là tấu xảo."
"Nghe nói Lý huynh và Kha công tử là anh em họ, đúng không?"
"Đúng rồi!" Lý Nhữ Hàn nói đến chuyện này thì vô cùng đắc ý, nhưng tiếp theo đó thì thần tình ảm đạm lại ngay, thở dài lắc đầu: "Rất tiếc a, cậu ấy trẻ tuổi mà chết sớm, ai...!"
"Đúng a, có thể thấy cảm tình của hai huynh đệ huynh là rất sâu sắc."
"Đúng, hôm kia cùng ăn uống cùng nghe hát, chớp mắt là người không còn, quả thật là thế sự vô thuờng a!"
"Chuyện này quả thật là đột nhiên, nghe nói Kha Trù lúc bình thường thân thể rất tốt, sau đang khỏe phây phây vậy mà chết đi? Có khi nào có người hạ độc cho cậu ấy không?" Lúc Mạnh Thiên Sở nói lời này, hai mắt không bỏ sót cở chỉ nào của Lý Nhữ Hàn.
Lý Nhữ Hàn cả kinh hỏi lại: "Không phải chứ?" Ngẫm nghĩ một lúc, y gật đầu: "Ừ. Sư gia nói lời này cũng có lý. Ta cũng tự hỏi sao biểu đệ tự nhiên đang khỏe như voi vậy lại chết, chỉ sợ đúng là có người hạ độc cho đệ ấy rồi."
"Huynh và cậu ta thân như vậy, theo huynh thì ai có khả năng hạ độc cậu ấy?"
Lý Nhữ Hàn lập tức lắc đầu: "Cái này ta không dám nói loạn, ngày đó ta và đệ ấy chỉ ở với nhau một thời thần, sau khi rời Ấn Nguyệt hoa thuyền xong, chúng ta chia tay ngay."
"Vậy à, vậy cậu ấy có khả năng đi với ai không?"
"Cái này cũng khó nói, bằng hữu của đệ ấy nhiều lắm, ngay ta cũng không biết hết."
Mạnh Thiên Sở cảm thấy lạnh người, thì ra là phạm vi mà hắn cho là nhỏ lại nhiều như thế. Nếu như lời Lý Nhữ Hàn nói là đúng, thì phạm vi kẻ hiềm nghi rõ ràng là rộng và phiền phức vô cùng. Hắn lại hỏi: "Lúc hai người ở với nhau, huynh có phát hiện cậu ấy có gì không phải không?"
Lý Nhữ Hàn nhìn Mạnh Thiên Sở: "Mạnh huynh, có phải là cậu ta nhờ huynh tra án này không?"
Ngươi thật không ngốc! Mạnh Thiên sở thấy lời đã nói rõ ra, Lý Nhữ Hàn cũng phối hợp, không phải là kẻ con ông cháu cha làm trời làm đất như hắn đoán lúc đầu, nên mỉm cười gật đầu đáp: "Đúng vậy, nói thật với huynh, Kha tri phủ ủy thác tiểu đệ tra án này, nhân vị hiện giờ đã có chứng cứ chứng minh là Kha Trù trúng độc mà chết. Căn cứ suy đoán, thời gian trúng độc vào ngày kia, khoảng trước hay sau lúc hai người đi chơi du thuyền."
Lý Nhữ Hàn cả kinh đứng dậy: "Ta không có đầu đột giết Kha Trù nha! Nó là biểu đệ của ta, ta giết nó làm cái gì?"
Mạnh Thiên Sở hưa tay để y ngồi xuống: "Nếu như tiểu đệ nhận huynh là hung thủ, thì không trực tiếp báo cho huynh hay, mà từ một góc nào đó thu thập chứng cứ bắt huynh về quy án. Đệ chỉ muốn huynh giúp suy nghĩ xem Kha Trù có khả năng uống nhằm phải độc dược, hay là có ai có khả năng giết chết Kha Trù?"
Lý Nhữ Hàn bấy giờ mới thở phào, miễn cưỡng cười: "Đa tạ Mạnh huynh minh xét!"
Sau khi ngồi xuống ghế, y cúi đầu suy nghĩ, lát sao lăc đầu: "Ai có khả năng đầu độc giết hắn thì đệ đây chẳng có thể nói chuẩn xác được. Cậu ấy có quá nhiều bằng hữu, nữ nhân cũng quá nhiều, suốt ngày từ sáng đến tối đều chơi gái uống rượu, ai biết hắn bị hạ độc ở chỗ nào."
"Bằng hữu của cậu ấy có nhiều cũng không thể đồng thời gặp hết được. Hiện giờ chúng ta chỉ cần xác minh ngay kia cậu ấy rốt cuộc gặp ai. Quan hệ của hai người rất tốt, giúp đệ nghĩ thử coi."
Lý Nhữ Hàn nhíu mày suy nghĩ, từ từ nói: "Đêm hôm trước nữa chúng ta cùng uống rượu với nhau, nói rõ là ngày hôm sau đi chơi hoa thuyền. Nhưng do chúng ta đi chơi khuya về, nên trưa hôm đó ta dậy rất muộn, gần đến trưa rồi. Ta liền đến chỗ hội diện cũ, hắn ở đó uống một bình trà theo thói quen, sau đó cùng đi chơi. Ngày đó hắn dậy cũng rất trễ, ta đến trà quán chờ khá lâu mà hắn vẫn chưa đến."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Trước đây cậu ta dậy muộn như vậy sao?"
"Thường là như vậy, nếu như đêm hôm trước chơi khuya, thì hôm sau phải gần tới trưa mới dậy."
Những công tử ăn chơi chỉ biết ăn uống hưởng lạc tối ngày này đều có thói quen đó: tối không ngủ, sáng không thèm dậy! Mạnh Thiên Sở hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Ta chờ hắn một lúc nữa thì hắn đến, hai chúng ta lại uống bình trà. Đêm trước do ăn thịt uống rượu nhiều, nên không muốn ăn món gì nữa, chỉ bảo bà chủ ở đó cho hai tô mì, ăn xong tinh thần khôi phục rồi thì chúng ta đến Ấn Nguyệt hoa thuyền ở Tây Hồ uống rượu nghe hát."
"Chỉ hai người thôi sao?"
"Đúng, vốn ra ta đề nghị gọi thêm mấy người, nhưng hắn nói chờ một lúc còn có chuyện, do đó không gọi."
Mạnh Thiên Sở chợt động tâm: "Có chuyện? Có chuyện gì?"
"Hắn không nói, ta cũng không hỏi, nhưng thấy thần tình vui vẻ của hắn, dường như là có chuyện vui gì đó."
"Chuyện vui? Huynh đoán xem hắn có chuyện vui gì?"
"Cái này cũng khó nói, có thể là phát hiện tiểu nương tử xinh đẹp ở chỗ nào đó. Nhưng mà, nếu quả là như vậy thì hắn không có lý do gì không cho ta biết. Trước đây gặp phải tiểu nương tử nào xinh đẹp hắn đều kêu ta. Hoặc có thể là hắn hẹn gặp ai đó, không tiện mang ta theo."
Cuộc hẹn? Rất có khả năng! Mạnh Thiên Sở suy gẫm, căn cứ vào lời Kha tri phủ nói, thì Kha Trù sáng đó ngủ ở nhà, trưa mới đi, điểm này phù hợp với lời Lý Nhữ Hàn nói. Còn sau giữa trưa đại khái một thời thần, cũng là giờ mùi, thì Kha trù và Lý Nhữ Hàn ở trên hoa thuyền Ấn Nguyệt ở Tây Hồ, xem ra ngoài trừ tú bảo, nghệ kỹ Liên Y ra, không có ai tiếp cận qua với hắn, khả năng hạ độc không lớn. Sau đó, Kha Trù đến canh một tối đó mới về tới nhà, thời gian có khả năng bị hạ độc nhất là từ giờ Mùi cho đến giờ Tuất, tức khoảng từ 3 giờ chiều đến 8 giờ tối.
Kiểm tra dạ dày của Kha Trù thấy độc vật, cho thấy có khả năng bị người ta hạ độc vào thức ăn (hoặc ăn nhằm phải thực vật có độc), do đó có khả năng nhất là ăn cơm tối bị trúng độc. Hiện giờ cần phải tra rõ là vào tối hôm đó Kha Trù ăn cơm với ai, người này chính là hiềm nghị phạm tội lớn nhất!
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Lý công tử, huynh nghĩ kỹ lại coi Kha Trù có khả năng gặp gỡ ai?"
Lý Nhữ Hàn ngửa cổ suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Ta thật nghĩ không ra hắn phải gặp ai mà không tiện mang ta theo. Bình thường chúng ta đi tìm nữ nhân đều gần như hình ảnh không rời a."
Mạnh Thiên Sở nghe ý nói đến chuyện tìm nữ nhân một cách quá tự nhiên giống như ăn cơm đi đường như vậy, thầm nghĩ, Tả Giai Âm sinh tính cao ngạo, với đức tính tìm hoa vấn liễu khắp nơi như ngươi hèn gì nàng ta chẳng tôn trọng gì. Cần phải biết, vô luận là nữ nhân thông tình đạt lý thế nào cũng không để cho nam nhân của mình đi đeo đuổi nữ nhân khác mà trơ trơ như không. Họ không dám nói là một chuyện, trong lòng không vui vẻ, đớn đau, thậm chí dằn vằn lửa hờn ghen lại là một chuyện khác.
Danh sách chương