- Không được!
Đáng ra cô không nên hỏi câu đó mới phải, con người này đúng là vô sỉ, thử hỏi bị tên này vào phòng xem, có khác gì biến thái không?
Ái Lâm: Chỉ là vào phòng xem một chút thì mất gì chứ? Em vừa đi bệnh viện về không có thời gian sắp xếp lại thời gian, lịch trình, có gì anh hỗ trợ cho.
Mạc Vy: Không thích là không thích, anh vào hẳn là có ý đồ, hơn nữa, nếu nói đến hỗ trợ, ở đây cũng không thiếu người phụ. Sau đó chỉ tay vào mấy người hầu kế bên
Đúng, chính là vậy, không chỉ biến thái tên này còn là mối nguy hiểm, một hacker vào là một ý niệm không hay. Cô nhớ lại trong nguyên tác, khi Ái Vỹ chót đưa hắn vào, toàn bộ dữ liệu, bí mật trên máy đều bị tên này biết mang ra uy hiếp mấy lần, thậm chí hoạt động cá nhân đều động cứng trong tay hắn, hạn chế đi khá nhiều kế hoạch mưu hại Vi Tuyết.
Lúc bị bắt cóc Ái Lâm biết rõ cô ở đâu nhất chạy đến cứu, nhưng thời điểm đó hung thủ đã gọi cho Hắc Chính, con tin có hai người, một là Vi Tuyết, hai là Ái Vỹ, mà Hắc Chính chỉ cứu được một người, đó là nữ chính Vi Tuyết. Ái Lâm đến muộn một bước, tự mắt nhìn thấy cái chết của em gái, sao có thể bình tĩnh. Hung thủ còn là người có hận ý với nam chính, nói cách khác Hắc Chính là kẻ đầu sỏ gây chuyện, đẫn đến cái chết của em anh. Thật buồn cười hắn vẫn sống, còn đang bảo vệ ai đó, khung cảnh ấy gần trong mắt khiến anh muốn lao ra bóp cổ người trước mắt này.
Cô không thích gặp phải tình cảnh đó, dù đó là do cô viết, bởi vì bây giờ người này, là anh trai thực tại của mình, nếu đã biết được chuyện về sau thì càng không nên làm ngơ.
Cô không cho vào cao giọng nói:
- Mạc Vy: Em không thiếu người, anh là thiếu gia họ Ái, chỉ cần giữ tôn nghiêm của mình là được rồi!
Nhưng tên mặt dày này cứ bám vào người, mặt ninh bợ nói:
"Dù sao chúng ta cũng lâu ngày không gặp, em cứ như thế làm anh lo chết mất."
Vì thế cô quyết định đá một cước, nhanh chóng đi vào đóng sầm cửa lại nói: "Mới có một ngày, lâu ở điểm nào, anh tính bằng giờ để coi à?"
Chật vật đứng dậy, Ái Lâm mang theo vẻ mặt không phục xuống nhà.
Trong phòng, cô xác định mục tiêu dự định trong tương lai cần đạt được trước khi chết, đó không phải là cướp nam chính, mà chính là cướp nam phụ Lạc Phong.
Lạc Phong, trong nguyên tác có hoàn cảnh khó khăn, vì thành tích xuất sắc được chọn vào trường danh giá này, là viên ngọc thô được đánh sáng qua ngày. Cuối cùng, trở thành giám đốc hàng đầu khu S. Nhưng bởi lời nói của nữ nhân vật chính Vi Tuyết, anh cam chịu giúp đỡ tình địch Hắc Chính, kẻ bị ai đó hãm hại, không ngóc đầu lên nổi, nếu anh không rót vốn vào, e rằng phá sản.
Tên này trước kia hơn anh hẳn một bậc, thực không ngờ, chỉ vì một người không rõ mặt kia mà thất bại thảm hại đến nhường này. Người nào lợi hãi đến vậy, thực không tầm thường. Vì muốn biết là ai, anh đã mời một nữ nhân vật có tiếng trong công nghệ, kĩ thuật, người đánh bại rất nhiều hacker xâm nhập vào bộ phận máy tính, giúp hắn giải mật mã truy tìm người kia, trải qua hết mấy tháng, vô số lần sập máy, cuối cùng cũng thấy một chút sơ hở nhỏ trong vài giây ngắn ngủi có thể len vào, may thay nữ nhân vật nhanh tay hơn đã tìm ra được địa chỉ.
Thực làm anh bất ngờ chính là hacker đứng là sau mọi chuyện này chính là con trai ăn chơi, được gọi là phế vật của Ái gia, Ái Lâm.
Thật phí một nhân tài, bởi vì thù hận của người này quá nặng, e rằng không thể giữ được, lưu luyến tài năng nhưng vẫn đành phải bỏ đi.
Sau chuyện đó nữ nhân vật đó đã xin phép nghỉ, cô nói năng lực cô chưa đủ, lúc đối đầu với người đó, cô còn nhờ người thay phiên thường xuyên, thậm chí tìm đủ mọi cách, nhưng vẫn bị khống chế. Nói thực, cô chưa bao giờ cảm thấy áp lực đến vậy, cô nghĩ cô thắng chỉ là do may mắn vài bước khi con người kia cảm thấy mệt mỏi.
Tuy nhiên, sau một thời gian, anh mới nhận ra là không phải, anh muốn nhận nữ nhân đó đến công ty, cô ta từ chối, nói không đủ tư cách đòi nghỉ, vậy mà không ngờ vài ngày sau thấy cô trong công ty Hắc Chính, lại còn tránh anh, hóa ra hắn và cô đã gặp nhau trước, anh chỉ là mồi lửa dụ địch. Hắc Chính sau khi sập toàn bộ máy tính trong công ty không thể đầu tư thêm, không phải một hai cái máy là đủ bắt được kẻ chủ mưu đáng gờm vậy, nên nảy sinh ý định nhờ mình giúp. Đáng tiếc, anh nhận ra đã quá muộn
Suy nghĩ đến đây, Mạc Vy vô cùng hài lòng với ý định này, Lạc Phong với Ái Lâm làm việc chung chẳng phải quá tốt sao, quả là một sự kết hợp hoàn hảo để đánh bại nam chính, cô nghĩ. Vì thế cô dự tính đến trường.
Lúc cô quyết định thay đổi tương lai, thay đổi cuộc đời chính mình viết ra, thì đó là khởi đầu cho một câu chuyện buồn của tình yêu.
Cô vui mừng lao đầu vào ngủ mong ngày mai đến nhanh, cô tuyệt đối không sai, như vậy mới đúng, sống sướng trong một phút nhất thời hơn là sống khổ cả đời.
Nhưng sáng hôm sau, cô định nói với ba về việc đi học thì một đống quà từ công ty ba cô gửi tới, hết nhân viên, trường phòng lại đến những giám đốc con, chị nhánh khác đến ninh bở hết thảy, chen ngang, cản đường lối đi, hết lời hỏi thăm.
Cô đã quên mất tình tiết khó chịu này, e rằng phải đợi đến tối mới nói chuyện này được.
Mẹ cô thấy cô lúng túng từ cửa trước với một đống người khó ưa bâu xung quanh, đi vội ra nghiêm giọng lạnh nói:
- Mấy người làm trò gì vậy, đứng trước nhà người khác, thật mất lịch sự, mời đi về cho, không tôi sẽ báo cảnh sát
Nghe xong mấy người hoảng hồn, nhìn phía phu nhân Ái gia, Mạc Hạ một người nói:
- Phu nhân hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ đến đây thăm bệnh tiểu thư, có lòng muốn biếu chút quà, phu nhân cho chúng tôi vào sẽ không phiền đến xung quanh.
- Mạc Hạ: Cái gì mà không phiền? Các ngươi đến chính là phiền rồi, một đống người túm tụ đến đây chính là gây rối, mấy người không có việc gì làm à, rảnh quá sáng ra mang quà đến? Đừng có làm phiền con gái tôi, mời về hết cho, chúng tôi không tiếp, cũng không nhận đồ của những người thiếu tôn trọng người khác!
Đáng ra cô không nên hỏi câu đó mới phải, con người này đúng là vô sỉ, thử hỏi bị tên này vào phòng xem, có khác gì biến thái không?
Ái Lâm: Chỉ là vào phòng xem một chút thì mất gì chứ? Em vừa đi bệnh viện về không có thời gian sắp xếp lại thời gian, lịch trình, có gì anh hỗ trợ cho.
Mạc Vy: Không thích là không thích, anh vào hẳn là có ý đồ, hơn nữa, nếu nói đến hỗ trợ, ở đây cũng không thiếu người phụ. Sau đó chỉ tay vào mấy người hầu kế bên
Đúng, chính là vậy, không chỉ biến thái tên này còn là mối nguy hiểm, một hacker vào là một ý niệm không hay. Cô nhớ lại trong nguyên tác, khi Ái Vỹ chót đưa hắn vào, toàn bộ dữ liệu, bí mật trên máy đều bị tên này biết mang ra uy hiếp mấy lần, thậm chí hoạt động cá nhân đều động cứng trong tay hắn, hạn chế đi khá nhiều kế hoạch mưu hại Vi Tuyết.
Lúc bị bắt cóc Ái Lâm biết rõ cô ở đâu nhất chạy đến cứu, nhưng thời điểm đó hung thủ đã gọi cho Hắc Chính, con tin có hai người, một là Vi Tuyết, hai là Ái Vỹ, mà Hắc Chính chỉ cứu được một người, đó là nữ chính Vi Tuyết. Ái Lâm đến muộn một bước, tự mắt nhìn thấy cái chết của em gái, sao có thể bình tĩnh. Hung thủ còn là người có hận ý với nam chính, nói cách khác Hắc Chính là kẻ đầu sỏ gây chuyện, đẫn đến cái chết của em anh. Thật buồn cười hắn vẫn sống, còn đang bảo vệ ai đó, khung cảnh ấy gần trong mắt khiến anh muốn lao ra bóp cổ người trước mắt này.
Cô không thích gặp phải tình cảnh đó, dù đó là do cô viết, bởi vì bây giờ người này, là anh trai thực tại của mình, nếu đã biết được chuyện về sau thì càng không nên làm ngơ.
Cô không cho vào cao giọng nói:
- Mạc Vy: Em không thiếu người, anh là thiếu gia họ Ái, chỉ cần giữ tôn nghiêm của mình là được rồi!
Nhưng tên mặt dày này cứ bám vào người, mặt ninh bợ nói:
"Dù sao chúng ta cũng lâu ngày không gặp, em cứ như thế làm anh lo chết mất."
Vì thế cô quyết định đá một cước, nhanh chóng đi vào đóng sầm cửa lại nói: "Mới có một ngày, lâu ở điểm nào, anh tính bằng giờ để coi à?"
Chật vật đứng dậy, Ái Lâm mang theo vẻ mặt không phục xuống nhà.
Trong phòng, cô xác định mục tiêu dự định trong tương lai cần đạt được trước khi chết, đó không phải là cướp nam chính, mà chính là cướp nam phụ Lạc Phong.
Lạc Phong, trong nguyên tác có hoàn cảnh khó khăn, vì thành tích xuất sắc được chọn vào trường danh giá này, là viên ngọc thô được đánh sáng qua ngày. Cuối cùng, trở thành giám đốc hàng đầu khu S. Nhưng bởi lời nói của nữ nhân vật chính Vi Tuyết, anh cam chịu giúp đỡ tình địch Hắc Chính, kẻ bị ai đó hãm hại, không ngóc đầu lên nổi, nếu anh không rót vốn vào, e rằng phá sản.
Tên này trước kia hơn anh hẳn một bậc, thực không ngờ, chỉ vì một người không rõ mặt kia mà thất bại thảm hại đến nhường này. Người nào lợi hãi đến vậy, thực không tầm thường. Vì muốn biết là ai, anh đã mời một nữ nhân vật có tiếng trong công nghệ, kĩ thuật, người đánh bại rất nhiều hacker xâm nhập vào bộ phận máy tính, giúp hắn giải mật mã truy tìm người kia, trải qua hết mấy tháng, vô số lần sập máy, cuối cùng cũng thấy một chút sơ hở nhỏ trong vài giây ngắn ngủi có thể len vào, may thay nữ nhân vật nhanh tay hơn đã tìm ra được địa chỉ.
Thực làm anh bất ngờ chính là hacker đứng là sau mọi chuyện này chính là con trai ăn chơi, được gọi là phế vật của Ái gia, Ái Lâm.
Thật phí một nhân tài, bởi vì thù hận của người này quá nặng, e rằng không thể giữ được, lưu luyến tài năng nhưng vẫn đành phải bỏ đi.
Sau chuyện đó nữ nhân vật đó đã xin phép nghỉ, cô nói năng lực cô chưa đủ, lúc đối đầu với người đó, cô còn nhờ người thay phiên thường xuyên, thậm chí tìm đủ mọi cách, nhưng vẫn bị khống chế. Nói thực, cô chưa bao giờ cảm thấy áp lực đến vậy, cô nghĩ cô thắng chỉ là do may mắn vài bước khi con người kia cảm thấy mệt mỏi.
Tuy nhiên, sau một thời gian, anh mới nhận ra là không phải, anh muốn nhận nữ nhân đó đến công ty, cô ta từ chối, nói không đủ tư cách đòi nghỉ, vậy mà không ngờ vài ngày sau thấy cô trong công ty Hắc Chính, lại còn tránh anh, hóa ra hắn và cô đã gặp nhau trước, anh chỉ là mồi lửa dụ địch. Hắc Chính sau khi sập toàn bộ máy tính trong công ty không thể đầu tư thêm, không phải một hai cái máy là đủ bắt được kẻ chủ mưu đáng gờm vậy, nên nảy sinh ý định nhờ mình giúp. Đáng tiếc, anh nhận ra đã quá muộn
Suy nghĩ đến đây, Mạc Vy vô cùng hài lòng với ý định này, Lạc Phong với Ái Lâm làm việc chung chẳng phải quá tốt sao, quả là một sự kết hợp hoàn hảo để đánh bại nam chính, cô nghĩ. Vì thế cô dự tính đến trường.
Lúc cô quyết định thay đổi tương lai, thay đổi cuộc đời chính mình viết ra, thì đó là khởi đầu cho một câu chuyện buồn của tình yêu.
Cô vui mừng lao đầu vào ngủ mong ngày mai đến nhanh, cô tuyệt đối không sai, như vậy mới đúng, sống sướng trong một phút nhất thời hơn là sống khổ cả đời.
Nhưng sáng hôm sau, cô định nói với ba về việc đi học thì một đống quà từ công ty ba cô gửi tới, hết nhân viên, trường phòng lại đến những giám đốc con, chị nhánh khác đến ninh bở hết thảy, chen ngang, cản đường lối đi, hết lời hỏi thăm.
Cô đã quên mất tình tiết khó chịu này, e rằng phải đợi đến tối mới nói chuyện này được.
Mẹ cô thấy cô lúng túng từ cửa trước với một đống người khó ưa bâu xung quanh, đi vội ra nghiêm giọng lạnh nói:
- Mấy người làm trò gì vậy, đứng trước nhà người khác, thật mất lịch sự, mời đi về cho, không tôi sẽ báo cảnh sát
Nghe xong mấy người hoảng hồn, nhìn phía phu nhân Ái gia, Mạc Hạ một người nói:
- Phu nhân hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ đến đây thăm bệnh tiểu thư, có lòng muốn biếu chút quà, phu nhân cho chúng tôi vào sẽ không phiền đến xung quanh.
- Mạc Hạ: Cái gì mà không phiền? Các ngươi đến chính là phiền rồi, một đống người túm tụ đến đây chính là gây rối, mấy người không có việc gì làm à, rảnh quá sáng ra mang quà đến? Đừng có làm phiền con gái tôi, mời về hết cho, chúng tôi không tiếp, cũng không nhận đồ của những người thiếu tôn trọng người khác!
Danh sách chương