Thiên Vĩ nhanh chóng có mặt ở nhà, anh đương nhiên là không hiểu lí do tại sao mẹ lại gọi mình về vào giờ này, phu nhân ném xấp ảnh ấy lên bàn, gương mặt nghiêm nghị không tỏ ra quá nhiều cảm xúc.
Thiên Vĩ cũng hiểu ý mà nhặt đống ảnh ấy lên, trong ảnh là hình ảnh của anh và Mẫn Tuệ từ lúc ở quán bar đến lúc về nhà cô, còn có cả ảnh giường chiếu của hai người, số ảnh giường chiếu này dường như là cắt từ đoạn camera của phòng cô, bức ảnh cuối cùng chính là hình ảnh Mẫn Tuệ có mặt tại phòng khám thai của bệnh viện.
Ngày tháng đều ghi rõ trên mỗi bức hình, Thiên Vĩ căn bản không còn từ nào để biện minh.
Cách đây một tháng, anh có ngủ lại tại nhà của Mẫn Tuệ nhưng giữa họ có xảy ra việc gì hay không thì anh thực sự không thể nhớ rõ, đêm đó anh quá say, sau khi tỉnh lại thì Mẫn Tuệ vẫn như cũ, chẳng có gì khác lạ.
Chính thái độ này của cô đã làm anh nghĩ giữa họ không xảy ra việc gì, vậy mà giờ đây trên tay anh chính là số ảnh thân mật giữa họ, thoáng chốc anh đột nhiên suy nghĩ có lẽ nào tất cả những chuyện này đều là do Mẫn Tuệ làm không? Không…. Không đúng, nếu cô muốn tính kế với anh thì đáng lẽ sáng hôm đó cô phải nói thẳng giữa họ đã xảy ra chuyện gì, rồi bắt anh chịu trách nhiệm, chứ sao lại đợi đến hôm nay.
Anh thật sự không hiểu!
Thiên Vĩ ôm lấy đầu, nghĩ mãi vẫn không thông, không biết chuyện này là như thế nào?
“ Con nói gì đi chứ?”
Phu nhân thấy con trai chẳng nói gì, cứ mãi vò đầu bức tai thì liền lên tiếng thúc dục, bà cũng cần nghe câu giải thích, rốt cuộc chuyện này là sao? Cô gái kia là ai?
“ Con cũng không biết, con cần thời gian để tìm hiểu mọi chuyện.”
Nói xong Thiên Vĩ đứng dậy cầm theo xấp hình rời đi, phu nhân chỉ ngồi im lặng ở đấy, thâm trầm suy nghĩ.
Thật ra nếu đây chỉ là mối quan hệ tình một đêm thì không sao? Nhưng rõ ràng trong bức ảnh kia, cô gái đó có mặt tại bệnh viện khám thai, lẽ nào cô ta đã có thai, đó chính là cốt nhục của nhà họ Thiên, bà làm sao có thể bỏ qua được.
Thiên Vĩ vừa lái xe, vừa gọi điện cho Mẫn Tuệ, chỉ tiếc là cô không nghe máy, âm thanh tút tút liên tục vang lên bên tai, Thiên Vĩ mất bình tĩnh mà ném điện thoại sang một bên.
Hiện tại anh đang có rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang, nửa nghi ngờ Mẫn Tuệ, nửa lại đang biện minh cho cô.
Nhớ lại buổi sáng hôm đó, rõ ràng thái độ của cô vô cùng bình thường, không hề để lộ chút kỳ lạ nào.
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của Thiên Vĩ, anh nhìn màn hình, chính là Mẫn Tuệ, cô đang chủ động liên lạc cho anh.
“ alo? Cô đang ở đâu vậy?”
“ Alo anh có phải là người nhà của cô gái này không? Cô ta xảy ra tai nạn, chúng tôi vừa đưa cô ấy vào bệnh viện, anh mau đến đây đi.”
Tai nạn? Thiên Vĩ nhanh chóng quay xe chạy đến bệnh viện, dựa vào thông tin của người kia, anh nhanh chóng tìm đến được phòng bệnh của cô.
Mẫn Tuệ nằm im trên giường, gương mặt tái nhợt, chân được băng bó một cách kỹ lưỡng.
Qua lời nói của bác sĩ, Mẫn Tuệ gặp tai nạn giao thông dẫn đến gãy chân, đứa con trong bụng vì còn quá nhỏ nên cũng không thể giữ được, mong người nhà lựa lời khuyên bảo cô ấy.
Thiên Vĩ đứng bên cạnh giường, ngắm nhìn gương mặt của Mẫn Tuệ, sao lại thành như này, anh chỉ vừa biết đến sự tồn tại của đứa bé thôi mà.
Đúng là anh không hề có tình cảm với cô, nhưng dù sao đứa bé trong bụng cô cũng là con của hai người, nếu đêm đó anh không say thì mọi chuyện cũng sẽ không thành ra như thế này.
Phu nhân ở nhà lo lắng không yên, không biết thằng con trai bà có tìm được cô gái kia chưa, sốt ruột không chịu được, bà đành gọi điện cho Thiên Vĩ hỏi chuyện:
“ Mẹ à đứa bé mất rồi, con sẽ về giải thích sau.”
Điện thoại vừa được kết nối, câu nói của Thiên Vĩ làm bà ngã quỵ, sao lại mất? Chưa kịp hỏi gì thêm thì anh đã ngắt máy.
Bà cũng chẳng gọi lại, bà buồn một thì Thiên Vĩ buồn mười dù sao đó cũng là con của anh, dù cho giữa anh và mẹ đứa trẻ không có tình cảm với nhau, thì không thể phủ nhận đứa trẻ ấy vẫn là máu mủ của Thiên Vĩ.
Thiên Vĩ cứ ngồi ở đấy cũng đã được hơn 3 tiếng, anh vẫn suy nghĩ mãi về việc này, nhưng vẫn không tìm ra được người đứng sau là ai.
Thiên Vĩ cũng hiểu ý mà nhặt đống ảnh ấy lên, trong ảnh là hình ảnh của anh và Mẫn Tuệ từ lúc ở quán bar đến lúc về nhà cô, còn có cả ảnh giường chiếu của hai người, số ảnh giường chiếu này dường như là cắt từ đoạn camera của phòng cô, bức ảnh cuối cùng chính là hình ảnh Mẫn Tuệ có mặt tại phòng khám thai của bệnh viện.
Ngày tháng đều ghi rõ trên mỗi bức hình, Thiên Vĩ căn bản không còn từ nào để biện minh.
Cách đây một tháng, anh có ngủ lại tại nhà của Mẫn Tuệ nhưng giữa họ có xảy ra việc gì hay không thì anh thực sự không thể nhớ rõ, đêm đó anh quá say, sau khi tỉnh lại thì Mẫn Tuệ vẫn như cũ, chẳng có gì khác lạ.
Chính thái độ này của cô đã làm anh nghĩ giữa họ không xảy ra việc gì, vậy mà giờ đây trên tay anh chính là số ảnh thân mật giữa họ, thoáng chốc anh đột nhiên suy nghĩ có lẽ nào tất cả những chuyện này đều là do Mẫn Tuệ làm không? Không…. Không đúng, nếu cô muốn tính kế với anh thì đáng lẽ sáng hôm đó cô phải nói thẳng giữa họ đã xảy ra chuyện gì, rồi bắt anh chịu trách nhiệm, chứ sao lại đợi đến hôm nay.
Anh thật sự không hiểu!
Thiên Vĩ ôm lấy đầu, nghĩ mãi vẫn không thông, không biết chuyện này là như thế nào?
“ Con nói gì đi chứ?”
Phu nhân thấy con trai chẳng nói gì, cứ mãi vò đầu bức tai thì liền lên tiếng thúc dục, bà cũng cần nghe câu giải thích, rốt cuộc chuyện này là sao? Cô gái kia là ai?
“ Con cũng không biết, con cần thời gian để tìm hiểu mọi chuyện.”
Nói xong Thiên Vĩ đứng dậy cầm theo xấp hình rời đi, phu nhân chỉ ngồi im lặng ở đấy, thâm trầm suy nghĩ.
Thật ra nếu đây chỉ là mối quan hệ tình một đêm thì không sao? Nhưng rõ ràng trong bức ảnh kia, cô gái đó có mặt tại bệnh viện khám thai, lẽ nào cô ta đã có thai, đó chính là cốt nhục của nhà họ Thiên, bà làm sao có thể bỏ qua được.
Thiên Vĩ vừa lái xe, vừa gọi điện cho Mẫn Tuệ, chỉ tiếc là cô không nghe máy, âm thanh tút tút liên tục vang lên bên tai, Thiên Vĩ mất bình tĩnh mà ném điện thoại sang một bên.
Hiện tại anh đang có rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang, nửa nghi ngờ Mẫn Tuệ, nửa lại đang biện minh cho cô.
Nhớ lại buổi sáng hôm đó, rõ ràng thái độ của cô vô cùng bình thường, không hề để lộ chút kỳ lạ nào.
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của Thiên Vĩ, anh nhìn màn hình, chính là Mẫn Tuệ, cô đang chủ động liên lạc cho anh.
“ alo? Cô đang ở đâu vậy?”
“ Alo anh có phải là người nhà của cô gái này không? Cô ta xảy ra tai nạn, chúng tôi vừa đưa cô ấy vào bệnh viện, anh mau đến đây đi.”
Tai nạn? Thiên Vĩ nhanh chóng quay xe chạy đến bệnh viện, dựa vào thông tin của người kia, anh nhanh chóng tìm đến được phòng bệnh của cô.
Mẫn Tuệ nằm im trên giường, gương mặt tái nhợt, chân được băng bó một cách kỹ lưỡng.
Qua lời nói của bác sĩ, Mẫn Tuệ gặp tai nạn giao thông dẫn đến gãy chân, đứa con trong bụng vì còn quá nhỏ nên cũng không thể giữ được, mong người nhà lựa lời khuyên bảo cô ấy.
Thiên Vĩ đứng bên cạnh giường, ngắm nhìn gương mặt của Mẫn Tuệ, sao lại thành như này, anh chỉ vừa biết đến sự tồn tại của đứa bé thôi mà.
Đúng là anh không hề có tình cảm với cô, nhưng dù sao đứa bé trong bụng cô cũng là con của hai người, nếu đêm đó anh không say thì mọi chuyện cũng sẽ không thành ra như thế này.
Phu nhân ở nhà lo lắng không yên, không biết thằng con trai bà có tìm được cô gái kia chưa, sốt ruột không chịu được, bà đành gọi điện cho Thiên Vĩ hỏi chuyện:
“ Mẹ à đứa bé mất rồi, con sẽ về giải thích sau.”
Điện thoại vừa được kết nối, câu nói của Thiên Vĩ làm bà ngã quỵ, sao lại mất? Chưa kịp hỏi gì thêm thì anh đã ngắt máy.
Bà cũng chẳng gọi lại, bà buồn một thì Thiên Vĩ buồn mười dù sao đó cũng là con của anh, dù cho giữa anh và mẹ đứa trẻ không có tình cảm với nhau, thì không thể phủ nhận đứa trẻ ấy vẫn là máu mủ của Thiên Vĩ.
Thiên Vĩ cứ ngồi ở đấy cũng đã được hơn 3 tiếng, anh vẫn suy nghĩ mãi về việc này, nhưng vẫn không tìm ra được người đứng sau là ai.
Danh sách chương