Uyển Chi không ngu dại đến mức ngồi mãi trên giường, cô nhanh chóng leo xuống, chạy thục mạng ra cửa chính, Hoắc Trương cũng đuổi theo phía sau, tim Uyển Chi như ngừng đập, cô cố hết sức, sợ rằng bản thân sẽ được bắt lại.

Uyển Chi chạy ra được đến cửa thì Hoắc Trương cũng đã nắm được cổ tay của cô, cả hai giằng co mãi, không ai nhường ai, đến khi một giọng nói gắt gỏng cất lên:

“ Đang làm gì đấy?”

Cả hai dừng tay, hướng ánh mắt về nơi âm thanh được phát ra, trước mặt họ là bà Tạ và Tiểu Đồng, sáng nay bà muốn đưa cháu gái về nhà, sẵn tiện xem thử Uyển Chi đã về nhà chưa.

Nào ngờ vừa bước ra khỏi thang máy, bà đã nhìn thấy hình ảnh hai người họ đang lôi kéo nhau, bà đương nhiên nhận ra Hoắc Trương, nhìn hắn đang nắm lấy tay Uyển Chi, bà không hề hài lòng.

“ Mẹ!”

Uyển Chi vùng tay ra, cô đi về phía mẹ của mình, giọng điệu vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ lại bị mẹ nhìn thấy dáng vẻ đáng xấu hổ này, cô chạy ra từ nhà của hắn, quần áo xộc xệch đúng là đáng chê cười.

Hoắc Trương cúi đầu chào, những thứ anh nhận lại là ánh mắt không hề dễ chịu của bà Tạ.

Họ cùng nhau trở về phòng để lại Hoắc Trương cùng tiếng thở dài.

Tại một nơi khác, Thiên Vĩ tỉnh dậy sau cơn say rượu, anh giay giay thái dương, hai mắt lờ đờ nhìn không gian xung quanh.

Đây không phải văn phòng, đương nhiên cũng không phải là nhà của anh, Thiên Vĩ cố gắng nhớ lại chuyện tối qua nhưng xui thật đêm qua con ma men đã xóa hết kí ức rồi.



Bước chân xuống giường, Thiên Vĩ mở cửa đi ra bên ngoài, thấy Mẫn Tuệ đang đứng trong bếp chuẩn bị bữa sáng.

Gương mặt cô vẫn như mọi khi, vẫn cái dáng vẻ lạnh lùng xa cách ấy, đôi lúc cũng cảm nhận được sự cô đơn từ cô.

Thiên Vĩ ngầm hiểu ra bản thân đang ở trong nhà của Mẫn Tuệ, nhưng tại sao anh lại ở đây thì thực sự không thể nhớ nổi.

“ Giám đốc anh tỉnh rồi sao?”

Nghe thấy âm thanh mở cửa, Mẫn Tuệ biết chắc đó là anh liền mỉm cười trò chuyện.

“ Sao tôi lại ở đây?”

Thiên Vĩ gật đầu coi như trả lời sau đó nhìn Mẫn Tuệ mà hỏi, đêm qua anh rõ ràng đang uống rượu ở quán bar, tỉnh dậy liền thấy bản thân đã ở đây.

“ Đêm qua tôi bắt gặp anh uống rượu tại quán bar, tình trạng dường như không ổn, nên đưa anh về.”

Mẫn Tuệ đáp lại, câu trả lời của cô rất chân thật làm cho Thiên Vĩ không thể nào nghi hoặc được.

“ Tôi có chuẩn bị bữa sáng rồi, sau khi ăn xong chúng ta đến công ty được chứ?”

Mẫn Tuệ bày dọn thức ăn lên bàn, Thiên Vĩ cũng chỉ có thể gật đầu, dù sao cô cũng đã chuẩn bị tất cả, từ chối thì rất kì.

Thiên Vĩ trở lại phòng để vệ sinh cá nhân, bây giờ mới có dịp quan sát, căn nhà Mẫn Tuệ đang sinh sống khá nhỏ nhưng mọi thứ được sắp xếp rất ngăn nắp, xem ra Mẫn Tuệ là một con người rất nguyên tắc, dù là ở phương diện công việc hay sinh hoạt cô đều rất nguyên tắc.



Cả hai bắt đầu dùng bữa, Thiên Vĩ quan sát từng hành động của Mẫn Tuệ, thái độ của cô vẫn rất bình thường, xem ra đêm qua giữa họ không hề xảy ra việc gì quá trớn cả.

Bị nhìn chằm chằm, Mẫn Tuệ đương nhiên không hề dễ chịu, cô hướng mắt nhìn Thiên Vĩ:

" Có việc gì sao ạ? Mặt tôi dính gì sao?"

Thiên Vĩ lắc đầu tiếp tục dùng bữa, xem ra anh đã nghĩ nhiều rồi, mấy năm qua trong đầu anh chỉ có mình Uyển Chi, cũng không hề chạm vào người phụ nữ nào nên anh sợ lúc bản thân say sẽ hành động quá khích.

Sau bữa ăn cả hai đến công ty như thường lệ, chuyện ngày hôm ấy cũng dần trôi vào dĩ vãng, họ cũng chưa từng đề cập đến.

Hôm nay vẫn như thường lệ, sau khi Hoắc Trương đón Tiểu Đồng tan học xong liền chở con bé về nhà.

Dạo gần đây Uyển Chi khá bận rộn, cô cũng thường né tránh Hoắc Trương làm cho anh rất khó chịu.

Vừa bước vào nhà đã thấy Uyển Chi đang ngồi trên ghế sofa nghe điện thoại, hình như là cô đang muốn đặt tiệc thì phải, mọi thứ đều đã được lên kế hoạch rõ ràng, Uyển Chi rất cẩn thận dặn dò đầu dây bên kia.

Hoắc Trương dắt Tiểu Đồng vào nhà, để bé con tự cởi giày, rồi lại hướng dẫn đặt gọn vào tủ, dạo gần đây Uyển Chi bắt đầu để tâm đến việc dạy lễ giáo cho Tiểu Đồng, dù sao bé con cũng đã lớn rồi, chiều mãi sẽ sinh hư.

Tiểu Đồng đặt giày ngay ngắn vào tủ, Hoắc Trương xoa xoa đầu con gái ngụ ý khen ngợi.

Vừa lúc ấy Uyển Chi cũng ngắt máy, cô nhìn cha con họ một cái liền quay về với dáng vẻ làm việc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện