Uyển Chi sau khi nghe điện thoại với ba mẹ xong liền day day thái dương, nhức đầu thật.
Đắp chăn cho Tiểu Đồng xong, Uyển Chi đóng cửa ra ngoài, cô muốn ra ngoài đi dạo, tiện suy nghĩ một vài việc.
Uyển Chi đi dạo quay khu nhà cô sống, bầu trời đêm có vài ngôi sao đang sáng lấp lánh, những làn gió thổi nhẹ nhàng làm tâm trạng dịu đi vài phần.
Uyển Chi đến một ghế đá gần đó ngồi xuống, cô cứ thẫn thờ như vậy mà không biết từ lúc nào bên cạnh cô đã xuất hiện một người đàn ông.
“ Em gặp vấn đề gì sao?”
Tối nay Hoắc Trương có việc tại The Night nên về hơi trễ, vừa đến sãnh anh đã thấy bóng dáng của Uyển Chi, cô đang thẫn thờ suy nghĩ gì đó, đến nỗi có người ngồi kế bên mà cô cũng không biết.
“ Tôi…. Hôm nay anh đến gặp ba mẹ tôi sao?”
Uyển Chi mệt mỏi nhìn Hoắc Trương, cô không ngờ hôm nay anh lại đến gặp ba mẹ cô, hành động này của anh là có ý gì chứ? “ Đúng, tôi muốn xin sự tha thứ từ họ.”
Hoắc Trương gật đầu, anh đưa ánh mắt ra xa, dáng vẻ vô cùng suy tư, xem ra vấn đề này đang đè nặng trong lòng anh như một tảng đá.
“ Để làm gì chứ? Hiện tại anh đã được ở bên Tiểu Đồng như ý anh muốn, xin sự tha thứ của ba mẹ tôi để làm gì nữa?”
“ Anh nghĩ em biết anh không chỉ muốn ở bên Tiểu Đồng, anh là muốn được chăm sóc cả hai mẹ con em.”
Hoắc Trương nắm lấy tay của Uyển Chi, bốn mắt nhìn nhau, anh nói ra lời trong lòng, điều này đương nhiên không phải là Uyển Chi không biết, chỉ là cô không muốn nhắc đến.
“ Tôi không cần, được chăm sóc Tiểu Đồng chính là một ân huệ cho anh, đừng vượt quá giới hạn của mình.”
Uyển Chi giật tay ra, ánh mắt của cô vô cùng kiên định như muốn nhắc nhở cho Hoắc Trương biết anh đã vượt quá phận sự của mình.
Cô quay lưng đi thẳng một mạch lên phòng, khác với dáng vẻ mạnh mẽ lúc nãy, khi trở về phòng Uyển Chi đã khóc một trận vô cùng lớn, tình cảm năm đó cô dành cho anh vô cùng thuần khiết, làm sao nói quên là quên được, chỉ là cô đang tự lừa dối bản thân, ép bản thân là phải quên anh đi.
Năm đó anh đột nhiên xuất hiện, mang lại cho anh vô vàng cảm xúc mới lạ, sau đó lại đột nhiên biến mất như chưa có gì xảy ra làm cho cô vô cùng hụt hẫng.
Cô sợ lần xuất hiện này của anh vẫn sẽ như vậy, anh lại sẽ biến mất không lý do.
Thừa Đức điều tra được một vài thông tin khá thú vị về mối quan hệ của Hoắc Trương và Uyển Chi, để có những thông tin này hắn phải chi trả một số tiền lớn.
Thông tin về Hoắc Trương được bảo mật rất kỹ nếu không phải số tiền mà hắn bỏ ra quá lớn thì còn rất lâu hắn mới tìm được thông tin về anh.
Hôm nay lớp bọn họ sẽ tổ chức một buổi họp lớp, bữa tiệc được diễn ra tại bãi biển, từ sáng sớm Uyển Chi đã đưa Tiểu Đồng đến nhà ông bà để gửi.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô mặc một chiếc đầm đen dài, ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong quyến rũ. Chiếc đầm được thiết kế với phần cổ chữ V sâu, khoe khéo vòng một gợi cảm. Phía sau chiếc đầm được thêm thắt một chiếc nơ lớn màu đen, ôm lấy vùng ngực, tạo điểm nhấn cho bộ trang phục. Mái tóc dài của cô được uốn xoăn nhẹ nhàng, buông xuống vai. Khuôn mặt cô thanh tú, đôi mắt long lanh như ánh sao. Cô nở một nụ cười tươi tắn, toát lên vẻ dịu dàng, đằm thắm.
Hôm nay Uyển Chi sẽ đi chung xe với Trịnh Hào và Hoắc Trương, ban đầu cô định là sẽ đến đó một mình, nhưng vì Trịnh Hào lại là một tên quá khéo ăn nói, cậu ta đưa ra những lý do khiến Uyển Chi không tài nào từ chối được.
Trịnh Hào chủ động lên ghế phụ bên cạnh tài xế ngồi, điều đó đồng nghĩa Uyển Chi và Hoắc Trương sẽ ngồi cạnh nhau ở ghế sau.
Thoáng thấy không khí trong xe có phần gượng gạo, Trịnh Hào bắt đầu lên tiếng trước:
“ Uyển Chi à muốn gặp cậu đúng là khó thật đấy, nếu không có những dịp như thế này tôi sợ tôi không có cơ hội gặp cậu luôn đấy.”
Trịnh Hào bắt đầu luyên thuyên tạo không khí, thỉnh thoảng Uyển Chi tại ậm ừ vài câu cho lịch sự.
Đúng là năm năm qua cô khá kín tiếng, chuyện cô đã có con rất ít người biết, như vậy cũng rất tốt, cô không muốn chuyện của mình bị đưa ra làm chủ đề bàn tán.
Nói thêm một lát thì Trịnh Hào cũng lăn ra ngủ, bãi biển này khá xa trung tâm thành phố phải mất ít nhất hai giờ đi xe mới có thể đến nơi, nhưng bù lại đây là một nơi vô cùng đẹp, phù hợp để đi du lịch.
Đắp chăn cho Tiểu Đồng xong, Uyển Chi đóng cửa ra ngoài, cô muốn ra ngoài đi dạo, tiện suy nghĩ một vài việc.
Uyển Chi đi dạo quay khu nhà cô sống, bầu trời đêm có vài ngôi sao đang sáng lấp lánh, những làn gió thổi nhẹ nhàng làm tâm trạng dịu đi vài phần.
Uyển Chi đến một ghế đá gần đó ngồi xuống, cô cứ thẫn thờ như vậy mà không biết từ lúc nào bên cạnh cô đã xuất hiện một người đàn ông.
“ Em gặp vấn đề gì sao?”
Tối nay Hoắc Trương có việc tại The Night nên về hơi trễ, vừa đến sãnh anh đã thấy bóng dáng của Uyển Chi, cô đang thẫn thờ suy nghĩ gì đó, đến nỗi có người ngồi kế bên mà cô cũng không biết.
“ Tôi…. Hôm nay anh đến gặp ba mẹ tôi sao?”
Uyển Chi mệt mỏi nhìn Hoắc Trương, cô không ngờ hôm nay anh lại đến gặp ba mẹ cô, hành động này của anh là có ý gì chứ? “ Đúng, tôi muốn xin sự tha thứ từ họ.”
Hoắc Trương gật đầu, anh đưa ánh mắt ra xa, dáng vẻ vô cùng suy tư, xem ra vấn đề này đang đè nặng trong lòng anh như một tảng đá.
“ Để làm gì chứ? Hiện tại anh đã được ở bên Tiểu Đồng như ý anh muốn, xin sự tha thứ của ba mẹ tôi để làm gì nữa?”
“ Anh nghĩ em biết anh không chỉ muốn ở bên Tiểu Đồng, anh là muốn được chăm sóc cả hai mẹ con em.”
Hoắc Trương nắm lấy tay của Uyển Chi, bốn mắt nhìn nhau, anh nói ra lời trong lòng, điều này đương nhiên không phải là Uyển Chi không biết, chỉ là cô không muốn nhắc đến.
“ Tôi không cần, được chăm sóc Tiểu Đồng chính là một ân huệ cho anh, đừng vượt quá giới hạn của mình.”
Uyển Chi giật tay ra, ánh mắt của cô vô cùng kiên định như muốn nhắc nhở cho Hoắc Trương biết anh đã vượt quá phận sự của mình.
Cô quay lưng đi thẳng một mạch lên phòng, khác với dáng vẻ mạnh mẽ lúc nãy, khi trở về phòng Uyển Chi đã khóc một trận vô cùng lớn, tình cảm năm đó cô dành cho anh vô cùng thuần khiết, làm sao nói quên là quên được, chỉ là cô đang tự lừa dối bản thân, ép bản thân là phải quên anh đi.
Năm đó anh đột nhiên xuất hiện, mang lại cho anh vô vàng cảm xúc mới lạ, sau đó lại đột nhiên biến mất như chưa có gì xảy ra làm cho cô vô cùng hụt hẫng.
Cô sợ lần xuất hiện này của anh vẫn sẽ như vậy, anh lại sẽ biến mất không lý do.
Thừa Đức điều tra được một vài thông tin khá thú vị về mối quan hệ của Hoắc Trương và Uyển Chi, để có những thông tin này hắn phải chi trả một số tiền lớn.
Thông tin về Hoắc Trương được bảo mật rất kỹ nếu không phải số tiền mà hắn bỏ ra quá lớn thì còn rất lâu hắn mới tìm được thông tin về anh.
Hôm nay lớp bọn họ sẽ tổ chức một buổi họp lớp, bữa tiệc được diễn ra tại bãi biển, từ sáng sớm Uyển Chi đã đưa Tiểu Đồng đến nhà ông bà để gửi.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô mặc một chiếc đầm đen dài, ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong quyến rũ. Chiếc đầm được thiết kế với phần cổ chữ V sâu, khoe khéo vòng một gợi cảm. Phía sau chiếc đầm được thêm thắt một chiếc nơ lớn màu đen, ôm lấy vùng ngực, tạo điểm nhấn cho bộ trang phục. Mái tóc dài của cô được uốn xoăn nhẹ nhàng, buông xuống vai. Khuôn mặt cô thanh tú, đôi mắt long lanh như ánh sao. Cô nở một nụ cười tươi tắn, toát lên vẻ dịu dàng, đằm thắm.
Hôm nay Uyển Chi sẽ đi chung xe với Trịnh Hào và Hoắc Trương, ban đầu cô định là sẽ đến đó một mình, nhưng vì Trịnh Hào lại là một tên quá khéo ăn nói, cậu ta đưa ra những lý do khiến Uyển Chi không tài nào từ chối được.
Trịnh Hào chủ động lên ghế phụ bên cạnh tài xế ngồi, điều đó đồng nghĩa Uyển Chi và Hoắc Trương sẽ ngồi cạnh nhau ở ghế sau.
Thoáng thấy không khí trong xe có phần gượng gạo, Trịnh Hào bắt đầu lên tiếng trước:
“ Uyển Chi à muốn gặp cậu đúng là khó thật đấy, nếu không có những dịp như thế này tôi sợ tôi không có cơ hội gặp cậu luôn đấy.”
Trịnh Hào bắt đầu luyên thuyên tạo không khí, thỉnh thoảng Uyển Chi tại ậm ừ vài câu cho lịch sự.
Đúng là năm năm qua cô khá kín tiếng, chuyện cô đã có con rất ít người biết, như vậy cũng rất tốt, cô không muốn chuyện của mình bị đưa ra làm chủ đề bàn tán.
Nói thêm một lát thì Trịnh Hào cũng lăn ra ngủ, bãi biển này khá xa trung tâm thành phố phải mất ít nhất hai giờ đi xe mới có thể đến nơi, nhưng bù lại đây là một nơi vô cùng đẹp, phù hợp để đi du lịch.
Danh sách chương