Sau bữa ăn họ cùng nhau trở về văn phòng, Mẫn Tuệ đi đến bàn làm việc của bản thân, cất gọn đồ đạc vào túi để chuẩn bị ra về.

Thiên Vĩ tập trung vào xử lí công việc, cũng đã qua 15 phút rồi nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng lục lọi đồ đạc của Mẫn Tuệ, cảm thấy thắc mắc, anh nhìn về phía bàn làm việc của cô.

“ Sao cô chưa về?”

Hình như cô đang tìm kiếm thứ gì đó, cô cứ lôi hết đồ trong túi ra lục lọi, nhưng dường như là tìm mãi vẫn chưa thấy.

“ Tôi bị mất chìa khóa xe rồi.”

Mẫn Tuệ gãi gãi đầu, gương mặt vô cùng tội nghiệp, cô cứ lục mãi lục mãi nhưng vẫn không thể nào tìm thấy được chìa khóa xe của mình.

“ Vậy cô đặt xe về đi, đừng tìm nữa.”

Mẫn Tuệ im lặng không nói gì cả, hai tay cô đan chặt vào nhau, gương mặt hơi cúi xuống. Thiên Vĩ nhìn ra được sự khác thường của Mẫn Tuệ, dường như anh đã nói gì đó không đúng thì phải.

Ngẫm lại câu nói của anh vô cùng bình thường, cả hai rơi vào im lặng, Mẫn Tuệ cất gọn đồ vào trong túi, cô chấp nhận việc bản thân không còn tìm thấy chìa khóa, không cố chấp tìm nữa.

“ Chào giám đốc tôi về.”

Cô đi ra khỏi phòng, gương mặt vẫn cúi gầm xuống, Thiên Vĩ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, xem ra anh thật sự đã nói sai điêu gì đó ảnh hưởng đến tâm trạng của cô rồi.



Anh tiếp tục làm việc, dùng công việc để xóa đi nỗi khó chịu kia, hai mắt chăm chăm nhìn vào giấy.

Mẫn Tuệ rời khỏi công ty, cô không đặt xe mà cứ thế đi bộ trên đường, gương mặt vẫn duy trì trạng thái buồn bã kia.

Cô đã đi được ba mươi phút rồi, trên trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt mệt mỏi thấy rõ, mấy hôm nay ăn uống không đủ, cộng thêm thức khuya, cơ thể cô dường như không trụ nổi nữa.

Mẫn Tuệ đi đến ghế đá bên đường, cô ngồi xuống nghỉ mệt, cô sợ nếu đi thêm một đoạn nữa chắc cô sẽ gục xuống mất.

Bíp…bíp…

Cách đó không xa một chiếc xe đang bấm còi, người trên xe bước xuống không ai khác chính là Thiên Vĩ, đúng như anh dự đoán, Mẫn Tuệ chọn cách đi bộ về nhà, nhìn gương mặt bơ phờ của cô kìa, đúng là quá cố chấp.

“ Giám đốc, sao anh ở đây?”

Gương mặt Mẫn Tuệ vô cùng ngạc nhiên, cô tròn mắt nhìn anh.

“ Sao cô lại ngang bướng như thế chứ? Đi bộ một đoạn xa như thế cô nghĩ mình là trâu bò sao?”

Thiên Vĩ nhíu mày nhìn cô, cái mỏ hỗn của anh bắt đầu buông ra những lời vô cùng khó nghe, nhưng chung quy lại cũng vì anh cảm thấy khó chịu trước sự ngang bướng của cô mà thôi.

Mẫn Tuệ ngồi im chịu trận, cô cứ gục mặt xuống im lặng nghe anh mắng, thật ra vì anh mắng quá đúng cô không tài nào cãi lại được.

“ Lên xe đi.”



Thiên Vĩ kéo cô lên xe của mình, ngồi ở hàng ghế sau, bản thân cũng nhanh chóng trở về ghế lái, bánh xe di chuyển theo sự điều khiển của Thiên Vĩ.

“ Giám đốc tôi xin lỗi, thật ra … ngày trước ba tôi là tài xế xe công nghệ… Trong một lần làm việc ông ấy đã bị tai nạn qua đời, từ đó tôi bắt đầu hình thành chướng ngại tâm lý mỗi khi đi xe công nghệ.”

Anh có thể nghe ra được cô đang run rẩy, kìm nén giọng nói của mình, thì ra đó là lý do tại sao Mẫn Tuệ lại phản ứng như vậy khi nghe anh nói đến việc đặt xe.

“ Thôi được rồi, đừng nói nữa, gửi tôi địa chỉ rồi cô nghỉ ngơi đi, khi nào đến tôi sẽ gọi cô.”

Chỉ trong 15 phút, Mẫn Tuệ đã về đến nhà, cô cúi đầu cảm ơn anh sau đó cũng đi vào nhà, Thiên Vĩ cũng chẳng nán lại lâu, anh nhanh chóng lái xe về công ty xử lý tiếp công việc.

Tại phòng làm việc của The Night, từ sáng đến giờ tâm tình của Hoắc Trương khá tốt, anh liên tục nhìn vào đồng hồ xem đã đến giờ đón Tiểu Đồng chưa.

Đêm nay Uyển Chi có một bữa tiệc nên sẽ về trễ, anh muốn nhân cơ hội này đưa Tiểu Đồng sang nhà ngoại của con bé, anh muốn thú tội với ba mẹ Uyển Chi, muốn dựa vào Tiểu Đồng để nhận được sự chấp thuận của ông bà Tạ.

Giờ vàng đã điểm, Hoắc Trương và Tiểu Đồng đang trên đường đến nhà ba mẹ Uyển Chi, người làm khi thấy tiểu như nhỏ liền nhanh nhảu mở cửa, bà Tạ nghe được thông báo của làm liền chạy ra đón tiếp cháu gái cưng.

Nhưng khi thấy Tiểu Đồng đang được một cậu thanh niên xa lạ bế, bà liền khựng lại, lục tung kí ức, bà chưa từng gặp người này, vậy cậu ta là ai? Nhìn cánh tay bé nhỏ của Tiểu Đồng đang ôm lấy cổ của Hoắc Trương, bà đoán người đàn ông này rất thân với Tiểu Đồng nhà bà.

“ Cậu …. là ai?”

Bà Tạ e dè nhìn Hoắc Trương, gương mặt anh vô cùng căng thẳng nhìn bà, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh đến nhà gặp ba mẹ vợ, chuyện hồi hộp là không thể tránh khỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện