“ Mẹ!”
Tiểu Đồng nhìn thấy Uyển Chi đang đứng trước cửa liền hào hứng đặt đồ chơi xuống, chạy về phía cô. Uyển Chi cũng nở nụ cười tươi xoa lên đầu con bé.
Hoắc Trương đi về phía hai mẹ con, tay anh đặt trong túi quần, phải nói khí chất của anh vẫn luôn uy nghiêm như vậy, trước đây cũng vậy, bây giờ bệnh tình trở nặng cũng như vậy.
“ Cảm ơn em, anh không ngờ em lại cho anh cơ hội để được ở bên Tiểu Đồng đấy.”
Hoắc Trương nhìn cô rồi lại nhìn Tiểu Đồng, ánh nhìn muốn bao nhiêu yêu thương là có bấy nhiêu yêu thương.
“ Không có gì, anh lo mà chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình đi.”
Uyển Chi cơ bản vẫn không chịu nổi trước ánh nhìn ấy, cô xoay mặt, nắm lấy tay Tiểu Đồng rời đi, trước khi đi còn không quên để lại lời nhắc nhở cho anh.
Hoắc Trương nhìn bóng lưng của hai mẹ con, trong lòng thầm cảm thán không ngờ cách này lại hiệu quả đến vậy, chẳng mấy chốc mà anh sẽ lại chiếm được cảm tình của Uyển Chi, lần này anh nhất định sẽ nắm chắc cơ hội của mình.
Ông bà Hoắc đang sinh sống tại căn biệt thự Hoắc gia, tâm trạng vô cùng buồn chán, cả ngày chỉ đi dạo xung quanh khuôn viên nhà, chán quá thì lại đi mua sắm, cho dù đã tiêu rất nhiều tiền nhưng ông bà vẫn không vui lên được.
Ở cái tuổi của ông bà người ta đã có cháu để ẵm bồng, còn ông bà thì sao? Tất cả đều tại đứa con trai ngu ngốc của ông bà, nghĩ đến là tức điên lên được.
Nếu có ai thắc mắc rằng tại sao không phải là lỗi của Vĩ Nhiên, cô cũng là con của họ mà, nếu họ không có cháu thì Vĩ Nhiên cũng phải có một phần lỗi chứ thì chắc chắn câu trả lời của họ chính là Vĩ Nhiên còn nhỏ, cô còn nhiều việc, không vội lấy chồng, cô chỉ cần vui vẻ mà sống, không nên có bất cứ áp lực nào cả.
“ Tất cả là tại ông, nếu không phải năm đó ông bắt nó trở về tiếp quản sự nghiệp thì có lẽ bây giờ chúng ta đang được trông cháu rồi.”
Bà Hoắc tức giận đánh vào bả vai của chồng mình, ông Hoắc bất lực thở dài, ông cũng không cãi bà, cơ bản là cãi không lại, vợ ông là người lắm lý lẽ, nếu giờ ông nói lại, nhất định bà sẽ tiếp tục đưa ra nhiều lí do, thôi thì ông đành chịu đựng vậy.
Hoắc Trương ở nơi này cũng đã được hơn nửa tháng, thời gian này phải nói là mọi thứ tiến triển rất tốt, mỗi buổi sáng anh sẽ đưa Tiểu Đồng đi học, đến chiều thì lại đón con bé về, cùng con bé đi đến khu vui chơi, phải nói là Tiểu Đồng và Hoắc Trương rất hợp nhau, về khoảng nào cũng hợp.
Nhưng điều mà Hoắc Trương đau đầu chính là Uyển Chi, cô và anh vẫn như thế, thỉnh thoảng chỉ nói vài câu, Uyển Chi luôn cố tình né tránh anh làm anh rất đau đầu.
Hôm nay cũng giống như mọi ngày, Hoắc Trương lại đến đón Tiểu Đồng, trên đường về con bé kể anh nghe rất nhiều câu chuyện ở trường, Hoắc Trương rất biết cách hưởng ứng lại, có thể nói bây giờ đối với Tiểu Đồng thì ba ba Thiên Vĩ chỉ còn là một cái tên.
“ Tiểu Đồng, hay là chúng ta đến đón mẹ con về được không?”
Đương nhiên cô bé nhanh chóng gật đầu, hai tuần qua bên cạnh Hoắc Trương, cô bé nhận ra rằng Hoắc Trương rất thích hợp làm ba ba của mình, mẹ hình như cũng không phản đối khi cô bé đi chơi với Hoắc Trương, bằng chứng là còn để chú đẹp trai đến chở cô bé về hằng ngày.
Đối với ba ba Thiên Vĩ thì khác, mỗi lần tặng quà hay dẫn cô bé đi chơi, thỉnh thoảng mẹ sẽ từ chối, với suy nghĩ non nớt của mình, Tiểu Đồng tin rằng Hoắc Trương chính là ba ba tương lai do mẹ Uyển Chi chọn.
Hoắc Trương và Tiểu Đồng cuối cùng cũng đã có mặt công ty của Uyển Chi, bây giờ cũng đã đến giờ tan tầm, mọi người nườm nượp rời khỏi công ty.
Uyển Chi đang ngồi tại phòng làm việc, cố giảng quyết thêm một tí việc, dạo gần đây đã có Hoắc Trương đưa đón Tiểu Đồng, nên cô không cần lo đến khoảng này nữa.
Nhưng cô cũng phải tranh thủ một chút, dạo gần đây để Hoắc Trương chơi với Tiểu Đồng, cô phát hiện ra con bé rất quấn lấy anh.
Đến lúc cô đón về cũng không chịu về, cứ kỳ kèo mãi, đứa con gái này của cô có phải quá vô tình không, nó là do cô mang nặng đẻ đau, vậy mà chỉ vì sự xuất hiện của Hoắc Trương, mà nó chẳng màng quan tâm đến cô, đúng thật là đau lòng.
Điện thoại đổ chuông, trên màn hình hiện lên một dãy số, thật ra cô và Hoắc Trương có liên lạc qua điện thoại một vài lần, nhưng cô vẫn chưa lưu tên anh.
Uyển Chi nhìn qua cũng biết đó là số của Hoắc Trương, cô nhấc máy lên nói:
" Có việc gì sao?"
" Mẹ ơi, con và chú đang ở dưới sảnh nè, mẹ đã xong chưa, chúng ta cùng về."
Phía bên kia giọng nói của Tiểu Đồng lanh lảnh vang lên, Hoắc Trương ngồi im nhìn con gái, con nhóc này tính ra cũng thật được việc, không hổ danh là con của anh.
" Ừm được đợi mẹ một chút."
Dù sao cũng đã đến lúc đi về, con gái đã chờ ở trước cổng rồi, không thể không về được.
MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.
Tiểu Đồng nhìn thấy Uyển Chi đang đứng trước cửa liền hào hứng đặt đồ chơi xuống, chạy về phía cô. Uyển Chi cũng nở nụ cười tươi xoa lên đầu con bé.
Hoắc Trương đi về phía hai mẹ con, tay anh đặt trong túi quần, phải nói khí chất của anh vẫn luôn uy nghiêm như vậy, trước đây cũng vậy, bây giờ bệnh tình trở nặng cũng như vậy.
“ Cảm ơn em, anh không ngờ em lại cho anh cơ hội để được ở bên Tiểu Đồng đấy.”
Hoắc Trương nhìn cô rồi lại nhìn Tiểu Đồng, ánh nhìn muốn bao nhiêu yêu thương là có bấy nhiêu yêu thương.
“ Không có gì, anh lo mà chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình đi.”
Uyển Chi cơ bản vẫn không chịu nổi trước ánh nhìn ấy, cô xoay mặt, nắm lấy tay Tiểu Đồng rời đi, trước khi đi còn không quên để lại lời nhắc nhở cho anh.
Hoắc Trương nhìn bóng lưng của hai mẹ con, trong lòng thầm cảm thán không ngờ cách này lại hiệu quả đến vậy, chẳng mấy chốc mà anh sẽ lại chiếm được cảm tình của Uyển Chi, lần này anh nhất định sẽ nắm chắc cơ hội của mình.
Ông bà Hoắc đang sinh sống tại căn biệt thự Hoắc gia, tâm trạng vô cùng buồn chán, cả ngày chỉ đi dạo xung quanh khuôn viên nhà, chán quá thì lại đi mua sắm, cho dù đã tiêu rất nhiều tiền nhưng ông bà vẫn không vui lên được.
Ở cái tuổi của ông bà người ta đã có cháu để ẵm bồng, còn ông bà thì sao? Tất cả đều tại đứa con trai ngu ngốc của ông bà, nghĩ đến là tức điên lên được.
Nếu có ai thắc mắc rằng tại sao không phải là lỗi của Vĩ Nhiên, cô cũng là con của họ mà, nếu họ không có cháu thì Vĩ Nhiên cũng phải có một phần lỗi chứ thì chắc chắn câu trả lời của họ chính là Vĩ Nhiên còn nhỏ, cô còn nhiều việc, không vội lấy chồng, cô chỉ cần vui vẻ mà sống, không nên có bất cứ áp lực nào cả.
“ Tất cả là tại ông, nếu không phải năm đó ông bắt nó trở về tiếp quản sự nghiệp thì có lẽ bây giờ chúng ta đang được trông cháu rồi.”
Bà Hoắc tức giận đánh vào bả vai của chồng mình, ông Hoắc bất lực thở dài, ông cũng không cãi bà, cơ bản là cãi không lại, vợ ông là người lắm lý lẽ, nếu giờ ông nói lại, nhất định bà sẽ tiếp tục đưa ra nhiều lí do, thôi thì ông đành chịu đựng vậy.
Hoắc Trương ở nơi này cũng đã được hơn nửa tháng, thời gian này phải nói là mọi thứ tiến triển rất tốt, mỗi buổi sáng anh sẽ đưa Tiểu Đồng đi học, đến chiều thì lại đón con bé về, cùng con bé đi đến khu vui chơi, phải nói là Tiểu Đồng và Hoắc Trương rất hợp nhau, về khoảng nào cũng hợp.
Nhưng điều mà Hoắc Trương đau đầu chính là Uyển Chi, cô và anh vẫn như thế, thỉnh thoảng chỉ nói vài câu, Uyển Chi luôn cố tình né tránh anh làm anh rất đau đầu.
Hôm nay cũng giống như mọi ngày, Hoắc Trương lại đến đón Tiểu Đồng, trên đường về con bé kể anh nghe rất nhiều câu chuyện ở trường, Hoắc Trương rất biết cách hưởng ứng lại, có thể nói bây giờ đối với Tiểu Đồng thì ba ba Thiên Vĩ chỉ còn là một cái tên.
“ Tiểu Đồng, hay là chúng ta đến đón mẹ con về được không?”
Đương nhiên cô bé nhanh chóng gật đầu, hai tuần qua bên cạnh Hoắc Trương, cô bé nhận ra rằng Hoắc Trương rất thích hợp làm ba ba của mình, mẹ hình như cũng không phản đối khi cô bé đi chơi với Hoắc Trương, bằng chứng là còn để chú đẹp trai đến chở cô bé về hằng ngày.
Đối với ba ba Thiên Vĩ thì khác, mỗi lần tặng quà hay dẫn cô bé đi chơi, thỉnh thoảng mẹ sẽ từ chối, với suy nghĩ non nớt của mình, Tiểu Đồng tin rằng Hoắc Trương chính là ba ba tương lai do mẹ Uyển Chi chọn.
Hoắc Trương và Tiểu Đồng cuối cùng cũng đã có mặt công ty của Uyển Chi, bây giờ cũng đã đến giờ tan tầm, mọi người nườm nượp rời khỏi công ty.
Uyển Chi đang ngồi tại phòng làm việc, cố giảng quyết thêm một tí việc, dạo gần đây đã có Hoắc Trương đưa đón Tiểu Đồng, nên cô không cần lo đến khoảng này nữa.
Nhưng cô cũng phải tranh thủ một chút, dạo gần đây để Hoắc Trương chơi với Tiểu Đồng, cô phát hiện ra con bé rất quấn lấy anh.
Đến lúc cô đón về cũng không chịu về, cứ kỳ kèo mãi, đứa con gái này của cô có phải quá vô tình không, nó là do cô mang nặng đẻ đau, vậy mà chỉ vì sự xuất hiện của Hoắc Trương, mà nó chẳng màng quan tâm đến cô, đúng thật là đau lòng.
Điện thoại đổ chuông, trên màn hình hiện lên một dãy số, thật ra cô và Hoắc Trương có liên lạc qua điện thoại một vài lần, nhưng cô vẫn chưa lưu tên anh.
Uyển Chi nhìn qua cũng biết đó là số của Hoắc Trương, cô nhấc máy lên nói:
" Có việc gì sao?"
" Mẹ ơi, con và chú đang ở dưới sảnh nè, mẹ đã xong chưa, chúng ta cùng về."
Phía bên kia giọng nói của Tiểu Đồng lanh lảnh vang lên, Hoắc Trương ngồi im nhìn con gái, con nhóc này tính ra cũng thật được việc, không hổ danh là con của anh.
" Ừm được đợi mẹ một chút."
Dù sao cũng đã đến lúc đi về, con gái đã chờ ở trước cổng rồi, không thể không về được.
MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.
Danh sách chương