Dịch giả: Jerry
Biên: argetlam
"... Nói vậy là, ngươi chạy đến cái chỗ đầy bão tuyết này thu thập thảo dược hả?" Hách Khải thở ra một luồng khói, lập tức đã bị gió tuyết ào ào thổi tan, nhưng hắn căn bản không quan tâm. Nửa người trên để trần, lộ ra cơ bắp cường tráng làm hắn rất là khoái chí.
Trương Hằng ngồi bên thì đang run lập cập, cũng chẳng trách gã được, trên này là đỉnh núi cao mấy nghìn mét, quanh năm tuyết phủ, mặc dù đang là mùa hạ, thế nhưng nhiệt độ ở đây ít nhất phải dưới âm mười độ, hơn nữa gió rít rất mãnh liệt, Trương Hằng lại không phải Nội Lực Cảnh, trong hoàn cảnh này không chết cóng mới là lạ.
Hai người thong thả ăn xong bữa tối. Nói là bữa tối, chẳng thà nói là bữa khuya, dù sao Hách Khải cứu Trương Hằng, sửa sang lại lều vải, thu xếp ổn thỏa cho gã xong lại đi bắt một con cự thú bước đi như bay trên núi tuyết, đem về nướng chín, lúc hai người ăn cơm đã là gần sáng rồi.
Hai người đều là người luyện võ, đặc biệt Hách Khải đã trở thành Nội Lực Cảnh, nếu ăn uống thả cửa thì lượng đồ ăn hắn ăn có thể được tiêu hóa bằng tốc độ gấp mấy chục lần tóc độ tiêu hóa của người thường, hơn nữa hiệu suất tiêu hóa cũng cao hơn nhiều lắm. Hiện tại chỉ tổn thương một chút nguyên khí, ăn hơn một nửa con Thanh Thú vẫn tính là ít. Trương Hằng cũng là người luyện võ, theo con mắt của Hách Khải thì gã còn là một tay thực lực rất không tệ, tuy rằng thân thể còn chưa rèn luyện đến Chuẩn Nội Lực Cảnh, nhưng trụ cột thân thể đã rèn luyện tới mức vô cùng vững chắc. Chỉ cần được cung cấp đủ dinh dưỡng, rồi học thêm vài bộ võ công khá một chút, tối đa trong vòng một hai năm gã sẽ có thể luyện đến Chuẩn Nội Lực Cảnh.
Hai người ăn như hổ đói, chỉ vài phút ngắn ngủi con Thanh Thú đã bị hai người ăn thành khung xương. Hơn nữa cũng có thể nhìn ra, Trương Hằng tựa hồ cũng không phải người sinh ra từ tầng lớp thượng lưu, thân phận Hách Khải cũng là trẻ mồ côi, hai người không hề câu nệ lễ tiết, đem xương cốt con Thanh Thú cắn nát, hút cả tủy bên trong. Ăn xong, vẻ mặt hai người rất là thỏa mãn.
Sau khi ăn, hai người cũng không có ý định nghỉ ngơi, mà ngồi cùng nhau trên đỉnh núi nói chuyện phiếm. Qua lời kể của Trương Hằng Hách Khải mới biết, gã là người Bách Thảo Quốc, hơn nữa theo lời Trương Hằng nói, gã còn là học viên Đại học Y khoa Bách Thảo Quốc, lần này đến khu vực núi tuyết là để hái thuốc nghiên cứu.
Trương Hằng nghe Hách Khải hỏi xong, gã uống một ngụm rượu Hách Khải đưa cho lúc nãy, hưởng thụ hương vị của rượu rồi mới lên tiếng: "Đúng vậy, mùa này đúng là mùa dược liệu nổi tiếng nhất vùng núi tuyết, Đông Trùng Hạ Thảo sinh trưởng. Mùa đông trông chúng như con băng tằm trong tuyết, đẹp như ngọc vậy, mà vào mùa hè chúng sẽ mọc trên núi cao biến thành một loại thực vật có màu như băng tuyết, nếu không tới gần để nhìn, mắt người thường căn bản không cách nào từ trong tuyết nhận ra được. Hơn nữa đông trùng hạ thảo mọc ở nơi càng cao so với mặt biển thì dược tính càng tốt, nghe nói nếu là trên những đỉnh núi độ cao so với mặt biển đạt tới hàng vạn mét trở lên sẽ xuất hiện Đông Trùng Hạ Thảo cực phẩm, đó chính là một loại thiên tài địa bảo, người bình thường ăn vào có thể đề cao tố chất thân thể căn bản. Còn nếu là Nội Lực Cảnh ăn vào, sẽ có thể chiết xuất nội lực, tăng mạnh tốc độ hệ thống tuần hoàn nội lực trong cơ thể, là thiên tài địa bảo tuyệt đỉnh vô song."
"Hảaaa? trên này cũng có Đông Trùng Hạ Thảo?" Hách Khải vốn định nói “ ở cái thế giới này ”, may mà hắn kịp thời đổi được. Hắn cũng biết, Đông Trùng Hạ Thảo của thế giới này khẳng định không phải Đông Trùng Hạ Thảo của địa cầu kiếp trước, qua Trương Hằng miêu tả có thể nhìn ra được, Đông Trùng Hạ Thảo của nơi này có vẻ là một loại mùa đông là trùng, mùa hè là thực vật.
"Có chứ." Trương Hằng gật đầu khẳng định: "Đông Trùng Hạ Thảo tuy rằng có thể là thiên tài địa bảo, nhưng là chỉ ở đỉnh núi có độ cao vạn mét trở lên mới có thể ra đời thôi. Đông Trùng Hạ Thảo bình thường cũng là một loại thảo dược tương đối quý, phân bố tại khu vực núi tuyết, ta đọc trong sách y thuật biết được, ngoại trừ khu vực phía đông Lam Hải, kỳ thật tại khu vực phía bắc Lam Hải, Đông Trùng Hạ Thảo phân bố còn nhiều hơn. Dù sao ở khu vực phía bắc Lam Hải có những dãy núi cao trải dài bất tận, nghe nói ở bên kia vẫn thỉnh thoảng phát hiện thiên tài địa bảo Đông Trùng Hạ Thảo, thật muốn qua bên đó ngắm nhìn phong cảnh mới một chút a."
"Hắc hắc hắc, phải thế này mới đúng chớ!"
Hách Khải lập tức phá lên cười sằng sặc, cười vô cùng thoải mái. Hắn nhịn không được vỗ bả vai Trương Hằng một cái, thiếu chút nữa vỗ cho gã trực tiếp bay xuống dưới núi, sau đó Hách Khải đứng thẳng lên, mình trần nghênh đón gió tuyết, hắn lớn tiếng nói: "Đàn ông trên đời dù sao cũng vẫn phải có thứ gì đó để theo đuổi chứ! Ngươi biết không? Ta là một đứa xuất thân cô nhi, từ nhỏ đã ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhưng mà ta có một vị hảo huynh đệ, chân thành đối xử với nhau như anh em ruột, hắn đi làm mấy việc bất chính lén lút để kiếm sống, kiếm tiền cho ta, giúp ta có thể tập võ, giúp ta có thể bộc phát nội lực. Ta đã nói với hắn rằng, sau khi ta bộc phát nội lực, hắn sẽ cùng ta nổi tiếng, ăn uống thả ga, sau đó là cùng ta chu du khắp thế giới này. Chúng ta muốn đi xem hết cảnh sắc của cái thế giới này, đi khắp những địa danh trên thế giới này, ăn hết sơn hào hải vị trên thế giới này, đó chính là khao khát và ước mơ của chúng ta!"
Trương Hằng có chút hâm mộ, mờ mịt gật đầu, gã đột nhiên hỏi lại: "Người huynh đệ kia của huynh đâu?"
"Chết rồi." Hách Khải không hề kiêng kỵ chút nào, trực tiếp nhìn thẳng Trương Hằng mà nói: "Hắn đã chết, đã chết trên con đường kiếm sống của hắn. Lúc trước ta đã nói, chúng ta là trẻ mồ côi, không có chút thế lực hay bối cảnh gì, cũng chẳng có người thân hay gia tộc, khi đó chúng ta cũng còn nhỏ, và hắn muốn chu cấp nuôi dưỡng cho ta luyện võ... Ngươi cũng là võ giả, ngươi phải biết, muốn luyện võ nhất định phải đầy đủ chất dinh dưỡng, ăn thịt cũng được, thuốc bổ cũng tốt, tóm lại vẫn phải có, vì vậy hắn chỉ có thể đi làm nghề trộm vặt kiếm sống. Là vì để ta có thể hoàn thành ước mơ của ta, hắn từ nhỏ đã gia nhập xã hội đen, bị người đánh, bị mắng chửi, làm những việc lương tâm hắn không muốn, chỉ vì để kiếm được thêm một chút tiền..."
"Nhưng mà vào xã hội đen, khó tránh khỏi dây vào phiền toái, bang phái của hắn vô tình đã liên lụy vào cuộc tranh đấu của các thế gia đại tộc, bọn hắn đã bị giết sạch, không có di chúc, càng không có cơ hội gặp mặt hắn lần cuối cùng, thậm chí ngay cả xác hắn ta cũng không thể tìm thấy, cứ không ai biết đến mà chết đi như thế... Sau khi hắn chết mấy ngày ta mới bộc phát nội lực, sau khi giết chết một tên Nội Lực Cảnh của gia tộc đó, lại cưỡng ép bọn chúng giết chết tên con cháu đã làm ra những chuyện này, và ta... rốt cuộc cũng không cách nào hoàn thành mơ ước của huynh đệ ta rồi."
Hách Khải đứng trên đỉnh núi, không đợi Trương Hằng nói cái gì mà nén bi thương, lại tiếp tục nói lớn: "Một đời người, hai huynh đệ, ta sẽ không nói cái gì mà hối hận này nọ, bởi mọi chuyện đã qua, cho dù hối hận thì huynh đệ ta cũng không cách nào phục sinh được, ta chỉ có thể nói, ta sau này sẽ không bao giờ phạm sai lầm như thế nữa, nếu còn phạm phải, ta nguyện lấy cái chết đền tội! Đồng thời, ta còn muốn sống thay phần huynh đệ của ta, ta muốn thực hiện giấc mộng của ta, ta phải đi khắp cái thế giới này!"
Trương Hằng được thấy Hách Khải như thế, nghe hắn nói như thế, trong lòng rất là xúc động, cái loại tự do này, cái loại tiêu sái này thực sự khiến người ta không khỏi cảm thán. Trương Hằng cũng vô cùng kích động, gã vội vàng nói: "Ta cũng vậy, ta đã luôn muốn đi tìm những nơi sinh trưởng của thiên tài địa bảo khắp thiên hạ. Huynh không biết chứ, ta từng đọc trong sách cổ, sách y thuật, các loại sách về động thực vật, những thiên tài địa bảo kia đều có hoàn cảnh sinh trưởng đặc thù của riêng mình, đều là đoạt quyền tạo hóa của thiên địa. Ví dụ như trên núi cao hơn vạn mét mới có thể xuất hiện Đông Trùng Hạ Thảo chính là như vậy, ngươi có thể tưởng tượng núi cao vạn mét trở lên là như thế nào sao? Nghe nói phía bắc Lam Hải chỉ có mấy ngọn núi là cao trên vạn mét thôi, thế nhưng ta lại đọc một ít sách du ký mà biết được, ở Hắc Hải còn có Vạn Sơn Chi Tổ trong truyền thuyết, cao tới mười vạn tám nghìn mét, nghe nói hoàn cảnh trên độ cao đó là tối đen như mực, nhìn xuống cái thế giới này của chúng ta chỉ thấy toàn là ánh sáng, hơn nữa có vẻ như trên đó không thể nào hô hấp được, rất là kỳ diệu đi... Còn nữa còn nữa, Huyền Địa Hồng Liên trong truyền thuyết, sinh trưởng tại nơi một cái ao nham thạch nóng chảy sâu đến vạn mét trong lòng đất với nhiệt độ cực cao, áp suất cực lớn, mà bên trong ao nham thạch nóng chảy kia nhiệt độ vẫn bình thường, nước với bùn tạo thành ao sen, các loại hoàn cảnh này chỉ ngẫu nhiên mới có thể kết hợp lại mà sinh ra thiên tài địa bảo Huyền Địa Hồng Liên, còn có… còn có..."
Hách Khải hút thuốc, nghe Trương Hằng nói, trong lòng hắn chỉ có một mảnh bình yên, nhìn xem Trương Hằng càng nói càng hưng phấn, hắn mới lên tiếng: "Chính là như thế, mỗi người đều có ước mơ hoài bão của mình. Ước mơ hoài bão ấy không phân biệt cao hay thấp, chỉ có sự cố chấp bao nhiêu hay sự tương đồng với nhau mà thôi. Điều này rất tốt, vì giấc mộng của ngươi và ta, cùng cố gắng lên, tao niên!!” (từ thông tục trên mạng của TQ, ám chỉ thiếu niên bề ngoài ít nói, bên trong thì khó chịu)
Bởi vì gió núi to quá, hơn nữa tâm tình Trương Hằng đang rất kích động nên không có nghe rõ hai từ cuối, mang ngữ khí trêu chọc của Hách Khải. Gã vẫn còn đang suy nghĩ bản thân sau này sẽ đi khám phá những địa phương có thiên tài địa bảo kia, tâm tình ngày càng kích động, sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng, chẳng qua gã dường như nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Hơn nửa ngày sau, lại chuyển thành thở dài, ngửa đầu hung hăng uống một ngụm rượu, thở dài, cũng không nói thêm gì cả.
Hách Khải đều nhìn thấy hết, nhưng hắn cũng chẳng mở miệng an ủi làm gì, đàn ông khi có việc buồn khổ trong lòng đều cần tự bản thân mình đối mặt, bất luận là chuyện gì đều cần như thế, nếu không sao có thể gọi là “nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất”? Đương nhiên, cái loại tư tưởng nói nhảm nam nữ ngang hàng, đàn ông cứ khóc đi cũng không hẳn sai, Hách Khải không có bình luận gì, mỗi người đều có ý kiến riêng mà.
Chẳng qua Hách Khải vẫn đưa một bình rượu nhỏ cho Trương Hằng. Trương Hằng lắc lắc bình rượu trên tay mình, sau khi xác nhận bên trong không còn rượu thì nhận lấy, lại uống một ngụm, thở hắt ra, nói: "Chỉ cần kiểm nghiệm xong "Cái kia"... ta sẽ vứt bỏ hết tất cả đi ngao du, đây là giấc mơ từ nhỏ của ta, sau này ta nhất định phải hoàn thành!"
Hách Khải chỉ ngồi yên lặng nghe, cũng không nói gì, hai người từ từ uống rượu, hút thuốc. Ngồi một hồi lâu, Hách Khải bỗng đứng dậy, hắn đưa mắt nhìn xa xa. Đang trên đỉnh núi cao, tuy rằng không phải loại hùng vĩ đệ nhất thiên hạ, nhưng mà người đứng tại nơi đây, dõi mắt nhìn ra xa ít nhất cũng có thể thấy xa mấy nghìn mấy vạn km. Cái thế giới này cũng không có đường chân trời uốn lượn, có điều khi nhìn xa hơn còn có các loại sương mù, vật thể che chắn, vì vậy chỉ có thể chứng kiến những thứ trong tầm mắt mà thôi, nhưng đây đã là cảnh tượng vô cùng rung động lòng người rồi, ít nhất ở kiếp trước Hách Khải chưa từng thấy cảnh tượng nào rung động như thế.
Mà tại nơi xa xăm kia, bầu trời bị bao phủ bới đêm tối, một chút ánh sáng từ đường chân trời từ từ lóe lên. Vốn chỉ là điểm sáng rất nhỏ, sau dần dần lớn lên, hầu như muốn nhuộm đỏ toàn bộ đường chân trời. Cùng lúc đó, một màu đỏ lửa từ đường chân trời kia tỏa ra, ánh mặt trời... Xuất hiện! Hách Khải xúc động nhìn hết thảy, đây chính là nguyên nhân vì sao hắn muốn hạ trại trên đỉnh núi, một đêm gió tuyết mãnh liệt, chỉ để chờ đến thời khắc bình minh này thôi, tất cả đều đáng giá. Hơn nữa không chỉ có hắn, Trương Hằng đứng bên cạnh hắn cũng ngơ ngác nhìn ánh mặt trời thật lâu không nói.
Hai người ngây ngốc đứng hồi lâu, đến khi vầng thái dương đã hoàn toàn thoát ra khỏi đường chân trời, Hách Khải mới thở ra một hơi, nói︰ "Chỉnh đốn hành lý, chúng ta liền xuống núi. Đúng rồi, Trương huynh, ngươi là từ Bách Thảo Quốc đến, từ đây cách Bách Thảo Quốc bao xa?"
Trương Hằng thu hồi ánh mắt trả lời︰ "Rất xa đấy, ta nửa tháng trước xuất phát từ trường, sau khi đi bộ liên tục chừng mười ngày mới đến được đây. Có điều ta cũng không phải hoàn toàn vượt qua dãy núi này, ở phía trước có vài ngọn núi lớn chặn đường, độ cao và dốc đứng khiến ta căn bản không thể leo lên. Lại thêm có mãnh thú qua lại, trong trường đã đánh dấu khu đó là khu vực cấm, ta là đi qua một thông đạo dưới mặt đất mới đến được đây."
"Thông đạo dưới mặt đất!?" Hách Khải lặp lại, thanh âm cũng cao thêm vài phần, hiển nhiên hắn rất có hứng thú đối với thông đạo dưới mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng hứng thú.
"Ừ, thông đạo dưới mặt đất!"
Biên: argetlam
"... Nói vậy là, ngươi chạy đến cái chỗ đầy bão tuyết này thu thập thảo dược hả?" Hách Khải thở ra một luồng khói, lập tức đã bị gió tuyết ào ào thổi tan, nhưng hắn căn bản không quan tâm. Nửa người trên để trần, lộ ra cơ bắp cường tráng làm hắn rất là khoái chí.
Trương Hằng ngồi bên thì đang run lập cập, cũng chẳng trách gã được, trên này là đỉnh núi cao mấy nghìn mét, quanh năm tuyết phủ, mặc dù đang là mùa hạ, thế nhưng nhiệt độ ở đây ít nhất phải dưới âm mười độ, hơn nữa gió rít rất mãnh liệt, Trương Hằng lại không phải Nội Lực Cảnh, trong hoàn cảnh này không chết cóng mới là lạ.
Hai người thong thả ăn xong bữa tối. Nói là bữa tối, chẳng thà nói là bữa khuya, dù sao Hách Khải cứu Trương Hằng, sửa sang lại lều vải, thu xếp ổn thỏa cho gã xong lại đi bắt một con cự thú bước đi như bay trên núi tuyết, đem về nướng chín, lúc hai người ăn cơm đã là gần sáng rồi.
Hai người đều là người luyện võ, đặc biệt Hách Khải đã trở thành Nội Lực Cảnh, nếu ăn uống thả cửa thì lượng đồ ăn hắn ăn có thể được tiêu hóa bằng tốc độ gấp mấy chục lần tóc độ tiêu hóa của người thường, hơn nữa hiệu suất tiêu hóa cũng cao hơn nhiều lắm. Hiện tại chỉ tổn thương một chút nguyên khí, ăn hơn một nửa con Thanh Thú vẫn tính là ít. Trương Hằng cũng là người luyện võ, theo con mắt của Hách Khải thì gã còn là một tay thực lực rất không tệ, tuy rằng thân thể còn chưa rèn luyện đến Chuẩn Nội Lực Cảnh, nhưng trụ cột thân thể đã rèn luyện tới mức vô cùng vững chắc. Chỉ cần được cung cấp đủ dinh dưỡng, rồi học thêm vài bộ võ công khá một chút, tối đa trong vòng một hai năm gã sẽ có thể luyện đến Chuẩn Nội Lực Cảnh.
Hai người ăn như hổ đói, chỉ vài phút ngắn ngủi con Thanh Thú đã bị hai người ăn thành khung xương. Hơn nữa cũng có thể nhìn ra, Trương Hằng tựa hồ cũng không phải người sinh ra từ tầng lớp thượng lưu, thân phận Hách Khải cũng là trẻ mồ côi, hai người không hề câu nệ lễ tiết, đem xương cốt con Thanh Thú cắn nát, hút cả tủy bên trong. Ăn xong, vẻ mặt hai người rất là thỏa mãn.
Sau khi ăn, hai người cũng không có ý định nghỉ ngơi, mà ngồi cùng nhau trên đỉnh núi nói chuyện phiếm. Qua lời kể của Trương Hằng Hách Khải mới biết, gã là người Bách Thảo Quốc, hơn nữa theo lời Trương Hằng nói, gã còn là học viên Đại học Y khoa Bách Thảo Quốc, lần này đến khu vực núi tuyết là để hái thuốc nghiên cứu.
Trương Hằng nghe Hách Khải hỏi xong, gã uống một ngụm rượu Hách Khải đưa cho lúc nãy, hưởng thụ hương vị của rượu rồi mới lên tiếng: "Đúng vậy, mùa này đúng là mùa dược liệu nổi tiếng nhất vùng núi tuyết, Đông Trùng Hạ Thảo sinh trưởng. Mùa đông trông chúng như con băng tằm trong tuyết, đẹp như ngọc vậy, mà vào mùa hè chúng sẽ mọc trên núi cao biến thành một loại thực vật có màu như băng tuyết, nếu không tới gần để nhìn, mắt người thường căn bản không cách nào từ trong tuyết nhận ra được. Hơn nữa đông trùng hạ thảo mọc ở nơi càng cao so với mặt biển thì dược tính càng tốt, nghe nói nếu là trên những đỉnh núi độ cao so với mặt biển đạt tới hàng vạn mét trở lên sẽ xuất hiện Đông Trùng Hạ Thảo cực phẩm, đó chính là một loại thiên tài địa bảo, người bình thường ăn vào có thể đề cao tố chất thân thể căn bản. Còn nếu là Nội Lực Cảnh ăn vào, sẽ có thể chiết xuất nội lực, tăng mạnh tốc độ hệ thống tuần hoàn nội lực trong cơ thể, là thiên tài địa bảo tuyệt đỉnh vô song."
"Hảaaa? trên này cũng có Đông Trùng Hạ Thảo?" Hách Khải vốn định nói “ ở cái thế giới này ”, may mà hắn kịp thời đổi được. Hắn cũng biết, Đông Trùng Hạ Thảo của thế giới này khẳng định không phải Đông Trùng Hạ Thảo của địa cầu kiếp trước, qua Trương Hằng miêu tả có thể nhìn ra được, Đông Trùng Hạ Thảo của nơi này có vẻ là một loại mùa đông là trùng, mùa hè là thực vật.
"Có chứ." Trương Hằng gật đầu khẳng định: "Đông Trùng Hạ Thảo tuy rằng có thể là thiên tài địa bảo, nhưng là chỉ ở đỉnh núi có độ cao vạn mét trở lên mới có thể ra đời thôi. Đông Trùng Hạ Thảo bình thường cũng là một loại thảo dược tương đối quý, phân bố tại khu vực núi tuyết, ta đọc trong sách y thuật biết được, ngoại trừ khu vực phía đông Lam Hải, kỳ thật tại khu vực phía bắc Lam Hải, Đông Trùng Hạ Thảo phân bố còn nhiều hơn. Dù sao ở khu vực phía bắc Lam Hải có những dãy núi cao trải dài bất tận, nghe nói ở bên kia vẫn thỉnh thoảng phát hiện thiên tài địa bảo Đông Trùng Hạ Thảo, thật muốn qua bên đó ngắm nhìn phong cảnh mới một chút a."
"Hắc hắc hắc, phải thế này mới đúng chớ!"
Hách Khải lập tức phá lên cười sằng sặc, cười vô cùng thoải mái. Hắn nhịn không được vỗ bả vai Trương Hằng một cái, thiếu chút nữa vỗ cho gã trực tiếp bay xuống dưới núi, sau đó Hách Khải đứng thẳng lên, mình trần nghênh đón gió tuyết, hắn lớn tiếng nói: "Đàn ông trên đời dù sao cũng vẫn phải có thứ gì đó để theo đuổi chứ! Ngươi biết không? Ta là một đứa xuất thân cô nhi, từ nhỏ đã ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhưng mà ta có một vị hảo huynh đệ, chân thành đối xử với nhau như anh em ruột, hắn đi làm mấy việc bất chính lén lút để kiếm sống, kiếm tiền cho ta, giúp ta có thể tập võ, giúp ta có thể bộc phát nội lực. Ta đã nói với hắn rằng, sau khi ta bộc phát nội lực, hắn sẽ cùng ta nổi tiếng, ăn uống thả ga, sau đó là cùng ta chu du khắp thế giới này. Chúng ta muốn đi xem hết cảnh sắc của cái thế giới này, đi khắp những địa danh trên thế giới này, ăn hết sơn hào hải vị trên thế giới này, đó chính là khao khát và ước mơ của chúng ta!"
Trương Hằng có chút hâm mộ, mờ mịt gật đầu, gã đột nhiên hỏi lại: "Người huynh đệ kia của huynh đâu?"
"Chết rồi." Hách Khải không hề kiêng kỵ chút nào, trực tiếp nhìn thẳng Trương Hằng mà nói: "Hắn đã chết, đã chết trên con đường kiếm sống của hắn. Lúc trước ta đã nói, chúng ta là trẻ mồ côi, không có chút thế lực hay bối cảnh gì, cũng chẳng có người thân hay gia tộc, khi đó chúng ta cũng còn nhỏ, và hắn muốn chu cấp nuôi dưỡng cho ta luyện võ... Ngươi cũng là võ giả, ngươi phải biết, muốn luyện võ nhất định phải đầy đủ chất dinh dưỡng, ăn thịt cũng được, thuốc bổ cũng tốt, tóm lại vẫn phải có, vì vậy hắn chỉ có thể đi làm nghề trộm vặt kiếm sống. Là vì để ta có thể hoàn thành ước mơ của ta, hắn từ nhỏ đã gia nhập xã hội đen, bị người đánh, bị mắng chửi, làm những việc lương tâm hắn không muốn, chỉ vì để kiếm được thêm một chút tiền..."
"Nhưng mà vào xã hội đen, khó tránh khỏi dây vào phiền toái, bang phái của hắn vô tình đã liên lụy vào cuộc tranh đấu của các thế gia đại tộc, bọn hắn đã bị giết sạch, không có di chúc, càng không có cơ hội gặp mặt hắn lần cuối cùng, thậm chí ngay cả xác hắn ta cũng không thể tìm thấy, cứ không ai biết đến mà chết đi như thế... Sau khi hắn chết mấy ngày ta mới bộc phát nội lực, sau khi giết chết một tên Nội Lực Cảnh của gia tộc đó, lại cưỡng ép bọn chúng giết chết tên con cháu đã làm ra những chuyện này, và ta... rốt cuộc cũng không cách nào hoàn thành mơ ước của huynh đệ ta rồi."
Hách Khải đứng trên đỉnh núi, không đợi Trương Hằng nói cái gì mà nén bi thương, lại tiếp tục nói lớn: "Một đời người, hai huynh đệ, ta sẽ không nói cái gì mà hối hận này nọ, bởi mọi chuyện đã qua, cho dù hối hận thì huynh đệ ta cũng không cách nào phục sinh được, ta chỉ có thể nói, ta sau này sẽ không bao giờ phạm sai lầm như thế nữa, nếu còn phạm phải, ta nguyện lấy cái chết đền tội! Đồng thời, ta còn muốn sống thay phần huynh đệ của ta, ta muốn thực hiện giấc mộng của ta, ta phải đi khắp cái thế giới này!"
Trương Hằng được thấy Hách Khải như thế, nghe hắn nói như thế, trong lòng rất là xúc động, cái loại tự do này, cái loại tiêu sái này thực sự khiến người ta không khỏi cảm thán. Trương Hằng cũng vô cùng kích động, gã vội vàng nói: "Ta cũng vậy, ta đã luôn muốn đi tìm những nơi sinh trưởng của thiên tài địa bảo khắp thiên hạ. Huynh không biết chứ, ta từng đọc trong sách cổ, sách y thuật, các loại sách về động thực vật, những thiên tài địa bảo kia đều có hoàn cảnh sinh trưởng đặc thù của riêng mình, đều là đoạt quyền tạo hóa của thiên địa. Ví dụ như trên núi cao hơn vạn mét mới có thể xuất hiện Đông Trùng Hạ Thảo chính là như vậy, ngươi có thể tưởng tượng núi cao vạn mét trở lên là như thế nào sao? Nghe nói phía bắc Lam Hải chỉ có mấy ngọn núi là cao trên vạn mét thôi, thế nhưng ta lại đọc một ít sách du ký mà biết được, ở Hắc Hải còn có Vạn Sơn Chi Tổ trong truyền thuyết, cao tới mười vạn tám nghìn mét, nghe nói hoàn cảnh trên độ cao đó là tối đen như mực, nhìn xuống cái thế giới này của chúng ta chỉ thấy toàn là ánh sáng, hơn nữa có vẻ như trên đó không thể nào hô hấp được, rất là kỳ diệu đi... Còn nữa còn nữa, Huyền Địa Hồng Liên trong truyền thuyết, sinh trưởng tại nơi một cái ao nham thạch nóng chảy sâu đến vạn mét trong lòng đất với nhiệt độ cực cao, áp suất cực lớn, mà bên trong ao nham thạch nóng chảy kia nhiệt độ vẫn bình thường, nước với bùn tạo thành ao sen, các loại hoàn cảnh này chỉ ngẫu nhiên mới có thể kết hợp lại mà sinh ra thiên tài địa bảo Huyền Địa Hồng Liên, còn có… còn có..."
Hách Khải hút thuốc, nghe Trương Hằng nói, trong lòng hắn chỉ có một mảnh bình yên, nhìn xem Trương Hằng càng nói càng hưng phấn, hắn mới lên tiếng: "Chính là như thế, mỗi người đều có ước mơ hoài bão của mình. Ước mơ hoài bão ấy không phân biệt cao hay thấp, chỉ có sự cố chấp bao nhiêu hay sự tương đồng với nhau mà thôi. Điều này rất tốt, vì giấc mộng của ngươi và ta, cùng cố gắng lên, tao niên!!” (từ thông tục trên mạng của TQ, ám chỉ thiếu niên bề ngoài ít nói, bên trong thì khó chịu)
Bởi vì gió núi to quá, hơn nữa tâm tình Trương Hằng đang rất kích động nên không có nghe rõ hai từ cuối, mang ngữ khí trêu chọc của Hách Khải. Gã vẫn còn đang suy nghĩ bản thân sau này sẽ đi khám phá những địa phương có thiên tài địa bảo kia, tâm tình ngày càng kích động, sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng, chẳng qua gã dường như nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Hơn nửa ngày sau, lại chuyển thành thở dài, ngửa đầu hung hăng uống một ngụm rượu, thở dài, cũng không nói thêm gì cả.
Hách Khải đều nhìn thấy hết, nhưng hắn cũng chẳng mở miệng an ủi làm gì, đàn ông khi có việc buồn khổ trong lòng đều cần tự bản thân mình đối mặt, bất luận là chuyện gì đều cần như thế, nếu không sao có thể gọi là “nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất”? Đương nhiên, cái loại tư tưởng nói nhảm nam nữ ngang hàng, đàn ông cứ khóc đi cũng không hẳn sai, Hách Khải không có bình luận gì, mỗi người đều có ý kiến riêng mà.
Chẳng qua Hách Khải vẫn đưa một bình rượu nhỏ cho Trương Hằng. Trương Hằng lắc lắc bình rượu trên tay mình, sau khi xác nhận bên trong không còn rượu thì nhận lấy, lại uống một ngụm, thở hắt ra, nói: "Chỉ cần kiểm nghiệm xong "Cái kia"... ta sẽ vứt bỏ hết tất cả đi ngao du, đây là giấc mơ từ nhỏ của ta, sau này ta nhất định phải hoàn thành!"
Hách Khải chỉ ngồi yên lặng nghe, cũng không nói gì, hai người từ từ uống rượu, hút thuốc. Ngồi một hồi lâu, Hách Khải bỗng đứng dậy, hắn đưa mắt nhìn xa xa. Đang trên đỉnh núi cao, tuy rằng không phải loại hùng vĩ đệ nhất thiên hạ, nhưng mà người đứng tại nơi đây, dõi mắt nhìn ra xa ít nhất cũng có thể thấy xa mấy nghìn mấy vạn km. Cái thế giới này cũng không có đường chân trời uốn lượn, có điều khi nhìn xa hơn còn có các loại sương mù, vật thể che chắn, vì vậy chỉ có thể chứng kiến những thứ trong tầm mắt mà thôi, nhưng đây đã là cảnh tượng vô cùng rung động lòng người rồi, ít nhất ở kiếp trước Hách Khải chưa từng thấy cảnh tượng nào rung động như thế.
Mà tại nơi xa xăm kia, bầu trời bị bao phủ bới đêm tối, một chút ánh sáng từ đường chân trời từ từ lóe lên. Vốn chỉ là điểm sáng rất nhỏ, sau dần dần lớn lên, hầu như muốn nhuộm đỏ toàn bộ đường chân trời. Cùng lúc đó, một màu đỏ lửa từ đường chân trời kia tỏa ra, ánh mặt trời... Xuất hiện! Hách Khải xúc động nhìn hết thảy, đây chính là nguyên nhân vì sao hắn muốn hạ trại trên đỉnh núi, một đêm gió tuyết mãnh liệt, chỉ để chờ đến thời khắc bình minh này thôi, tất cả đều đáng giá. Hơn nữa không chỉ có hắn, Trương Hằng đứng bên cạnh hắn cũng ngơ ngác nhìn ánh mặt trời thật lâu không nói.
Hai người ngây ngốc đứng hồi lâu, đến khi vầng thái dương đã hoàn toàn thoát ra khỏi đường chân trời, Hách Khải mới thở ra một hơi, nói︰ "Chỉnh đốn hành lý, chúng ta liền xuống núi. Đúng rồi, Trương huynh, ngươi là từ Bách Thảo Quốc đến, từ đây cách Bách Thảo Quốc bao xa?"
Trương Hằng thu hồi ánh mắt trả lời︰ "Rất xa đấy, ta nửa tháng trước xuất phát từ trường, sau khi đi bộ liên tục chừng mười ngày mới đến được đây. Có điều ta cũng không phải hoàn toàn vượt qua dãy núi này, ở phía trước có vài ngọn núi lớn chặn đường, độ cao và dốc đứng khiến ta căn bản không thể leo lên. Lại thêm có mãnh thú qua lại, trong trường đã đánh dấu khu đó là khu vực cấm, ta là đi qua một thông đạo dưới mặt đất mới đến được đây."
"Thông đạo dưới mặt đất!?" Hách Khải lặp lại, thanh âm cũng cao thêm vài phần, hiển nhiên hắn rất có hứng thú đối với thông đạo dưới mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng hứng thú.
"Ừ, thông đạo dưới mặt đất!"
Danh sách chương