“Ngươi biết ta?”
Đứng dưới ánh trăng, bạch y thướt tha, bảo kiếm quấn eo, trên người Hứa phu nhân giống như được bao phủ bởi một vầng hào quang, trông như Bồ Tát hàng lâm nhân gian, cứu rỗi chúng sinh khổ nạn.
Giọng nói của nàng thanh lãnh mà nhẹ nhàng, nhưng bất kì ai ở đây cũng nghe ra sát khí dày đặc trong đó.
Triệu Hác không tiếp tục chạy nữa mà đứng lại đối chiến với Triển Ngọc Đường, bởi lẽ từ cách Hứa phu nhân giải quyết Sát Đồng, hắn đã biết bản thân có muốn chạy cũng không thoát.
Hơn mười năm trôi qua, tưởng rằng mất đi tài nguyên do Ly Vẫn Đảo cung cấp thì võ công của nàng sẽ bị chững lại, nào ngờ vừa tái ngộ đã kinh khủng như vậy, vượt khỏi những gì hắn biết về võ tu Tiên Thiên cảnh.
Triệu đường chủ nhớ đến kiếm hội năm đó, hắn vẫn là một tên tiểu tốt Hậu Thiên cửu trọng, môn chủ La Sinh chỉ có Tiên Thiên tầng ba.
Lúc ấy, y có nói với hắn rằng:
“Trên đời này có những người gọi là kỳ tài võ đạo, được số trời chiếu cố, vừa sinh ra đã có thiên phú hơn người. Ngươi có nắng mặc nắng, mưa mặc mưa khổ luyện mấy chục năm cũng chưa chắc có thành tựu, nhưng họ chỉ cần đọc qua bí tịch liền thông hiểu, chịu khó tu hành vài tháng đã là giang hồ tân tú.”
“Chênh lệch giữa ngươi và họ lớn đến độ không thể tưởng tượng, cũng không thể ghen ghét, không thể hâm mộ, chỉ có thể cam chịu trong sự tuyệt vọng, sau đó tiếp tục vật lộn với cuộc đời hèn mọn, tối tăm của mình, phai mờ khỏi tầm mắt của thế nhân khi bị ánh hào quang của họ che đi.”
Khi đó, Triệu Hác vừa nghe La Sinh nói, vừa nhìn Hứa phu nhân kiếm chỉ tứ phương, đứng trên vũ đài quyết đấu các lộ hào kiệt.
Tư tưởng tiêu cực mà La Sinh gieo rắc đã in sâu trong đầu hắn, đến bây giờ vẫn chưa từng biến mất.
Kỳ thật Hứa phu nhân không kinh khủng đến mức mà Triệu Hác tưởng tượng, tư chất của nàng đương nhiên thuộc hàng thượng giai, nhưng sau khi rời khỏi Thần Long Giáo thì tiến cảnh chậm chạp hơn trước rất nhiều.
Nếu không phải nhờ Bạch Xà Truyện của Từ Hiền trùng hợp giúp nàng đốn ngộ, võ đạo có bước đột phá, e rằng họ Triệu đúng là có thể dựa vào Sát Đồng mài chết nàng.
Bả vai bị một chiêu Linh Miêu Trảo Ngư của Triển Ngọc Đường đâm tóe máu, Triệu Hác không rên một tiếng, cũng chẳng mấy để ý đến đối thủ trực tiếp của mình.
Há mồm cười lạnh, hắn giống như nổi điên, không sợ nguyên khí đại thương mà kích phát tiềm năng cơ thể, thi triển một đòn tuyệt sát.
Người sau không ngờ họ Triệu lại chơi đấu pháp điên cuồng như vậy, chẳng kịp nghĩ ra phương thức ứng đối thích hợp đã gặp lưỡi kiếm chém tới, chỉ có thể miễn cưỡng giơ kiếm đón đỡ, chớp mắt đã rơi vào hạ phong.
Triển Ngọc Đường bị ép lui hoàn toàn, tuy rằng dựa vào nỗ lực của mình làm chệch đi đường kiếm đòi mạng, thoát được một kiếp, nhưng bắp tay của hắn vẫn chịu phải vết cắt sâu hơn cả tấc, tổn thương đến gân cốt, muốn tiếp tục thi triển kiếm pháp là không thể nào.
Nếu Triệu Hác thừa thế tiến công, phần thắng rất cao sẽ thuộc về hắn.
Nhưng Triệu đường chủ lại không hề để ý đến, mặc cho Triển hộ vệ lui về bên cạnh Bao Ngạo Thiên.
Bản thân hắn cũng không dễ chịu, chiêu kiếm vừa rồi trên cơ bản là giết địch tám trăm tự tổn một ngàn, nguyên khí hao hụt trước đó cộng thêm lúc này khiến hắn chịu nội thương không nhẹ, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng ba năm tháng mới hồi phục lại được.
Tiền đề là Triệu Hác còn có thể sống đến lúc ấy.
Máu đã dâng tới cổ họng, Triệu đường chủ cưỡng ép nuốt ngược trở lại, hắn tùy ý vứt đi trường kiếm trong tay, nhe răng cười tà, ánh mắt nhìn Hứa phu nhân đầy sự oán độc. Hắn nói:
“Khặc, ngươi đương nhiên không biết ta nhưng ta lại biết ngươi. Vân Tiêu Kiếm Hội mười năm trước, ngươi mặc dù không đi được tới cuối, nhưng với hạng tiểu tốt như ta đã là đại nhân vật, đại cao thủ, sao có thể quên được cơ chứ!”
Hứa phu nhân nghe vậy, mày liễu khẽ nhướng, giọng thanh thoát mà lạnh nhạt:
“Có thể tham gia kiếm hội, ngươi cũng không đơn giản.”
Triệu đường chủ cười gằn: “Có gì mà không đơn giản, năm đó bọn ta đúng là không đủ tư cách bước vào Tàng Vân Kiếm Trang, nhưng Thần Long Giáo thì có. Ta vẫn chưa quên lúc ấy là lão già Hoàng Long Sứ dẫn đầu.”
“Bọn ta? Là thế lực phụ thuộc vào Ly Vẫn Đảo sao?”
Nghe nàng hỏi, họ Triệu còn chưa kịp trả lời thì đã bị Từ Hiền giành đáp: “Là Sát Thần Môn, phu nhân có nghe qua?”
Từ Hiền ngồi bệt ra đất, ngũ tâm hướng thiên, hai mắt nhắm nghiền, nhất tâm nhị dụng, vừa mượn【Tọa Vong Kinh】khôi phục thương thế, vừa mở miệng trò chuyện như thường.
Trước câu hỏi của hắn, Hứa phu nhân giống như nhớ lại gì đó, giọng nói trong trẻo vang lên: “Hóa ra là bọn họ.”
Biết được là Sát Thần Môn, nàng cũng lập tức minh bạch là kẻ nào đang tác uy tác phúc, trắng trợn bắt cóc trẻ nhỏ.
Ở Tiềm Long Sơn có không ít giáo chúng là do những kẻ này đưa đến chứ đâu, đó cũng là một phần nguyên nhân mà nàng phản giáo rời đi.
“Đúng vậy, chính là bọn ta. Không ngờ môn phái nho nhỏ năm xưa lại phát triển được đến mức này chứ, ha ha ha!”
Triệu Hác đắc chí cười ha hả, có lẽ như biết đã không còn đường sống nên hắn cũng không muốn tiếp tục cụp đuôi làm gì, thẳng thắn đối mặt với Hứa phu nhân mà bản thân vẫn luôn e sợ.
Bao Ngạo Thiên nghe họ Triệu nói vậy liền bĩu môi khinh thường, tà ma ngoại đạo bất chấp thủ đoạn để luyện công, có gì mà đáng tự hào.
Bao công tử quyết định rồi, chờ ngủ xong một giấc, y nhất định sẽ truyền tin cho lão cha cử hai ba tên Huyền Tàng đến đây hỗ trợ, bảo đảm Sát Thần Môn không tồn tại được quá Nguyên Tiêu.
Đã có Hứa phu nhân đứng ra dọn bãi, y lại tiếp tục suy tính việc thu nhận hòa thượng làm thủ hạ, Công Tôn tiên sinh thì đang giúp Triển hộ vệ kiểm tra thương thế, tạm thời không rảnh bận tâm đến Triệu Hác.
Từ Hiền cũng chỉ nói một câu trước đó rồi im lặng, cho nên chiến trường này chỉ còn Hứa phu nhân và Triệu đường chủ đối đáp.
Nhìn Sát Đồng một lần nữa tái sinh rồi lại như thiêu thân lao vào lồng giam kiếm khí của mình, hai con ngươi như nước hồ thu của Hứa phu nhân chợt dâng lên hàn ý, nàng sợ rằng bản thân sẽ điên mất nếu đó là con mình.
“Người không ra người, quỷ không ra quỷ, các ngươi vì luyện chế tà vật này mà hại bao nhiêu tiểu hài, không sợ trời phạt chăng?”
Triệu Hác tựa như nghe được trò cười gì hay lắm, đấm ngực giậm chân mà thốt rằng: “Trời phạt? Cười chết ta rồi, ngươi nói giống như Thần Long Giáo tốt lành quá thay, Bạch Long Sứ ạ.”
Xong hắn lại ồ lên như nhớ ra gì đó, vỗ trán bảo rằng:
“Ta quên mất, ngươi phản giáo rồi, không còn là Bạch Long Sứ. À há, nhắc đến mới nhớ, tháng trước ta đã gửi tin cho vị giáo chủ thân ái của ngươi rồi, chắc hẳn mười năm nay lão vẫn luôn nhớ ngươi a, ta tin rằng lúc này Tư Đồ giáo chủ đã phái người đến đón ngươi rồi đó, ha ha ha!”
Càng nói, vẻ mặt của Triệu Hác càng thêm đê tiện, cười quang quác lên chẳng chút kiêng dè, giống như kiếm được món lợi lớn lắm vậy.
Nhưng rồi nụ cười càn rỡ của hắn cũng chẳng duy trì được lâu.
“Ặc…”
Âm thanh bỗng dưng im bặt, Triệu Hác ôm lấy cần cổ của mình, bắt đầu có máu chảy ra từ các kẽ tay của hắn.
Kiếm khí của Hứa phu nhân quá nhanh, không một tiếng động cắt qua yết hầu Triệu đường chủ, chấm dứt những lời lảm nhảm của hắn.
Trước khi thần trí lụi tàn, họ Triệu có nghe nàng nói một câu thế này: “Có một chuyện mà ngươi không biết, thư tín truyền về Ly Vẫn Đảo đều phải qua tay Đại Hoàng bá bá… Ừm, chính là Hoàng Long Sứ ấy.”
Trên gương mặt tái nhợt của Triệu đường chủ không còn chút ý cười nào, hắn chết mà hai mắt không nhắm lại được.
Võ công của Hứa phu nhân quá cao siêu, giết người không dấu vết, nếu không phải hệ thống báo rằng nhận được 500 điểm Thiện Ác cho cái chết của Triệu Hác, e rằng Từ Hiền cũng không nhận ra Triệu đường chủ đã bị nàng giải quyết.
Xèo! Xèo! Khói đen tiêu tán, có vẻ như sự tử vong của họ Triệu cũng khiến năng lực tái sinh của Sát Đồng biến mất, đến lúc này mới chính thức tan thành mảnh vụn.
Nhưng chuyện đến đây vẫn chưa xong.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh nhạt, ẩn chứa sát khí như có như không của Hứa phu nhân nhìn về phía đám người mình, Công Tôn Thư nhạy bén bậc nào, lập tức chắp tay cung kính:
“Bạch… cô nương, đại ân cứu mệnh, cảm kích không hết. Công Tôn Thư xin thay mặt công tử đứng ra cảm tạ cô nương, nếu ngài không biết thì công tử nhà ta chính là tứ công tử của Long Đằng Bao thị, thân phận cao quý, nhất định sẽ trả ơn cho ngài xứng đáng, còn mấy chuyện không nên nói, tất sẽ không nói ra, xin cô nương yên tâm.”
Nói đoạn còn giật lấy cái lệnh bài bên hông Bao Ngạo Thiên, giơ ra làm bằng chứng.
Đó là một cái lệnh bài nhỏ làm bằng hoàng kim nguyên chất, mặt trước có một chữ BAO do nhiều loại ngọc quý mang bảy sắc khác nhau đính lên ghép thành, mặt sau thì là hai chữ Ngạo Thiên, nhưng chỉ có năm sắc, đại biểu thân phận dòng chính của chủ nhân lệnh bài.
Nếu là gia chủ thì tên sẽ có bảy sắc, Long Đằng Bao thị mỗi đời chỉ có một cái mà thôi.
Thần Long Giáo đặt ở Trung Nguyên cũng có thể xem là bá chủ một phương, nhưng so với Bao thị vẫn còn kém mấy bậc, cho nên nghe xong lời của Công Tôn Thư, lại thấy tín vật chứng minh, sát ý của Hứa phu nhân liền nhạt đi.
“Trả ơn ta thì không cần, có thể tính cho Từ tiên sinh. Ba vị chỉ cần nhớ hứa hẹn của mình là được.”
Giọng nói nhỏ nhẹ, thái độ ôn hòa, Hứa phu nhân khẽ cười đáp lại Công Tôn Thư, sau đó liền xoay người đạp gió rời đi, chỉ để lại một câu cho Từ Hiền.
“Từ tiên sinh, chuyện hôm nay cũng chớ nhắc lại, thiếp thân đi rồi.”
Từ Hiền không đáp lại, chỉ gật đầu chắp tay theo hướng nàng rời đi.
Thể lực khôi phục được chút ít, hắn bèn đứng dậy với ý định nhắc nhở bọn người Bao Ngạo Thiên cũng nên mau mau rời khỏi chỗ này, nhưng lại bị Bao công tử chặn họng nói trước:
“Ngươi là Từ tiên sinh? Ngươi không phải là tên què sao?”
Y giống như có phát hiện gì trọng đại lắm, đến cả chuyện chiêu mộ hòa thượng cũng bị vứt ra sau đầu, hớt hải chạy đến nắm lấy tay áo Từ Hiền, như một vị thần bộ vừa bắt được tên tội phạm truy nã nhiều năm, giữ chặt không buông.
Tên què: “…”
Đứng dưới ánh trăng, bạch y thướt tha, bảo kiếm quấn eo, trên người Hứa phu nhân giống như được bao phủ bởi một vầng hào quang, trông như Bồ Tát hàng lâm nhân gian, cứu rỗi chúng sinh khổ nạn.
Giọng nói của nàng thanh lãnh mà nhẹ nhàng, nhưng bất kì ai ở đây cũng nghe ra sát khí dày đặc trong đó.
Triệu Hác không tiếp tục chạy nữa mà đứng lại đối chiến với Triển Ngọc Đường, bởi lẽ từ cách Hứa phu nhân giải quyết Sát Đồng, hắn đã biết bản thân có muốn chạy cũng không thoát.
Hơn mười năm trôi qua, tưởng rằng mất đi tài nguyên do Ly Vẫn Đảo cung cấp thì võ công của nàng sẽ bị chững lại, nào ngờ vừa tái ngộ đã kinh khủng như vậy, vượt khỏi những gì hắn biết về võ tu Tiên Thiên cảnh.
Triệu đường chủ nhớ đến kiếm hội năm đó, hắn vẫn là một tên tiểu tốt Hậu Thiên cửu trọng, môn chủ La Sinh chỉ có Tiên Thiên tầng ba.
Lúc ấy, y có nói với hắn rằng:
“Trên đời này có những người gọi là kỳ tài võ đạo, được số trời chiếu cố, vừa sinh ra đã có thiên phú hơn người. Ngươi có nắng mặc nắng, mưa mặc mưa khổ luyện mấy chục năm cũng chưa chắc có thành tựu, nhưng họ chỉ cần đọc qua bí tịch liền thông hiểu, chịu khó tu hành vài tháng đã là giang hồ tân tú.”
“Chênh lệch giữa ngươi và họ lớn đến độ không thể tưởng tượng, cũng không thể ghen ghét, không thể hâm mộ, chỉ có thể cam chịu trong sự tuyệt vọng, sau đó tiếp tục vật lộn với cuộc đời hèn mọn, tối tăm của mình, phai mờ khỏi tầm mắt của thế nhân khi bị ánh hào quang của họ che đi.”
Khi đó, Triệu Hác vừa nghe La Sinh nói, vừa nhìn Hứa phu nhân kiếm chỉ tứ phương, đứng trên vũ đài quyết đấu các lộ hào kiệt.
Tư tưởng tiêu cực mà La Sinh gieo rắc đã in sâu trong đầu hắn, đến bây giờ vẫn chưa từng biến mất.
Kỳ thật Hứa phu nhân không kinh khủng đến mức mà Triệu Hác tưởng tượng, tư chất của nàng đương nhiên thuộc hàng thượng giai, nhưng sau khi rời khỏi Thần Long Giáo thì tiến cảnh chậm chạp hơn trước rất nhiều.
Nếu không phải nhờ Bạch Xà Truyện của Từ Hiền trùng hợp giúp nàng đốn ngộ, võ đạo có bước đột phá, e rằng họ Triệu đúng là có thể dựa vào Sát Đồng mài chết nàng.
Bả vai bị một chiêu Linh Miêu Trảo Ngư của Triển Ngọc Đường đâm tóe máu, Triệu Hác không rên một tiếng, cũng chẳng mấy để ý đến đối thủ trực tiếp của mình.
Há mồm cười lạnh, hắn giống như nổi điên, không sợ nguyên khí đại thương mà kích phát tiềm năng cơ thể, thi triển một đòn tuyệt sát.
Người sau không ngờ họ Triệu lại chơi đấu pháp điên cuồng như vậy, chẳng kịp nghĩ ra phương thức ứng đối thích hợp đã gặp lưỡi kiếm chém tới, chỉ có thể miễn cưỡng giơ kiếm đón đỡ, chớp mắt đã rơi vào hạ phong.
Triển Ngọc Đường bị ép lui hoàn toàn, tuy rằng dựa vào nỗ lực của mình làm chệch đi đường kiếm đòi mạng, thoát được một kiếp, nhưng bắp tay của hắn vẫn chịu phải vết cắt sâu hơn cả tấc, tổn thương đến gân cốt, muốn tiếp tục thi triển kiếm pháp là không thể nào.
Nếu Triệu Hác thừa thế tiến công, phần thắng rất cao sẽ thuộc về hắn.
Nhưng Triệu đường chủ lại không hề để ý đến, mặc cho Triển hộ vệ lui về bên cạnh Bao Ngạo Thiên.
Bản thân hắn cũng không dễ chịu, chiêu kiếm vừa rồi trên cơ bản là giết địch tám trăm tự tổn một ngàn, nguyên khí hao hụt trước đó cộng thêm lúc này khiến hắn chịu nội thương không nhẹ, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng ba năm tháng mới hồi phục lại được.
Tiền đề là Triệu Hác còn có thể sống đến lúc ấy.
Máu đã dâng tới cổ họng, Triệu đường chủ cưỡng ép nuốt ngược trở lại, hắn tùy ý vứt đi trường kiếm trong tay, nhe răng cười tà, ánh mắt nhìn Hứa phu nhân đầy sự oán độc. Hắn nói:
“Khặc, ngươi đương nhiên không biết ta nhưng ta lại biết ngươi. Vân Tiêu Kiếm Hội mười năm trước, ngươi mặc dù không đi được tới cuối, nhưng với hạng tiểu tốt như ta đã là đại nhân vật, đại cao thủ, sao có thể quên được cơ chứ!”
Hứa phu nhân nghe vậy, mày liễu khẽ nhướng, giọng thanh thoát mà lạnh nhạt:
“Có thể tham gia kiếm hội, ngươi cũng không đơn giản.”
Triệu đường chủ cười gằn: “Có gì mà không đơn giản, năm đó bọn ta đúng là không đủ tư cách bước vào Tàng Vân Kiếm Trang, nhưng Thần Long Giáo thì có. Ta vẫn chưa quên lúc ấy là lão già Hoàng Long Sứ dẫn đầu.”
“Bọn ta? Là thế lực phụ thuộc vào Ly Vẫn Đảo sao?”
Nghe nàng hỏi, họ Triệu còn chưa kịp trả lời thì đã bị Từ Hiền giành đáp: “Là Sát Thần Môn, phu nhân có nghe qua?”
Từ Hiền ngồi bệt ra đất, ngũ tâm hướng thiên, hai mắt nhắm nghiền, nhất tâm nhị dụng, vừa mượn【Tọa Vong Kinh】khôi phục thương thế, vừa mở miệng trò chuyện như thường.
Trước câu hỏi của hắn, Hứa phu nhân giống như nhớ lại gì đó, giọng nói trong trẻo vang lên: “Hóa ra là bọn họ.”
Biết được là Sát Thần Môn, nàng cũng lập tức minh bạch là kẻ nào đang tác uy tác phúc, trắng trợn bắt cóc trẻ nhỏ.
Ở Tiềm Long Sơn có không ít giáo chúng là do những kẻ này đưa đến chứ đâu, đó cũng là một phần nguyên nhân mà nàng phản giáo rời đi.
“Đúng vậy, chính là bọn ta. Không ngờ môn phái nho nhỏ năm xưa lại phát triển được đến mức này chứ, ha ha ha!”
Triệu Hác đắc chí cười ha hả, có lẽ như biết đã không còn đường sống nên hắn cũng không muốn tiếp tục cụp đuôi làm gì, thẳng thắn đối mặt với Hứa phu nhân mà bản thân vẫn luôn e sợ.
Bao Ngạo Thiên nghe họ Triệu nói vậy liền bĩu môi khinh thường, tà ma ngoại đạo bất chấp thủ đoạn để luyện công, có gì mà đáng tự hào.
Bao công tử quyết định rồi, chờ ngủ xong một giấc, y nhất định sẽ truyền tin cho lão cha cử hai ba tên Huyền Tàng đến đây hỗ trợ, bảo đảm Sát Thần Môn không tồn tại được quá Nguyên Tiêu.
Đã có Hứa phu nhân đứng ra dọn bãi, y lại tiếp tục suy tính việc thu nhận hòa thượng làm thủ hạ, Công Tôn tiên sinh thì đang giúp Triển hộ vệ kiểm tra thương thế, tạm thời không rảnh bận tâm đến Triệu Hác.
Từ Hiền cũng chỉ nói một câu trước đó rồi im lặng, cho nên chiến trường này chỉ còn Hứa phu nhân và Triệu đường chủ đối đáp.
Nhìn Sát Đồng một lần nữa tái sinh rồi lại như thiêu thân lao vào lồng giam kiếm khí của mình, hai con ngươi như nước hồ thu của Hứa phu nhân chợt dâng lên hàn ý, nàng sợ rằng bản thân sẽ điên mất nếu đó là con mình.
“Người không ra người, quỷ không ra quỷ, các ngươi vì luyện chế tà vật này mà hại bao nhiêu tiểu hài, không sợ trời phạt chăng?”
Triệu Hác tựa như nghe được trò cười gì hay lắm, đấm ngực giậm chân mà thốt rằng: “Trời phạt? Cười chết ta rồi, ngươi nói giống như Thần Long Giáo tốt lành quá thay, Bạch Long Sứ ạ.”
Xong hắn lại ồ lên như nhớ ra gì đó, vỗ trán bảo rằng:
“Ta quên mất, ngươi phản giáo rồi, không còn là Bạch Long Sứ. À há, nhắc đến mới nhớ, tháng trước ta đã gửi tin cho vị giáo chủ thân ái của ngươi rồi, chắc hẳn mười năm nay lão vẫn luôn nhớ ngươi a, ta tin rằng lúc này Tư Đồ giáo chủ đã phái người đến đón ngươi rồi đó, ha ha ha!”
Càng nói, vẻ mặt của Triệu Hác càng thêm đê tiện, cười quang quác lên chẳng chút kiêng dè, giống như kiếm được món lợi lớn lắm vậy.
Nhưng rồi nụ cười càn rỡ của hắn cũng chẳng duy trì được lâu.
“Ặc…”
Âm thanh bỗng dưng im bặt, Triệu Hác ôm lấy cần cổ của mình, bắt đầu có máu chảy ra từ các kẽ tay của hắn.
Kiếm khí của Hứa phu nhân quá nhanh, không một tiếng động cắt qua yết hầu Triệu đường chủ, chấm dứt những lời lảm nhảm của hắn.
Trước khi thần trí lụi tàn, họ Triệu có nghe nàng nói một câu thế này: “Có một chuyện mà ngươi không biết, thư tín truyền về Ly Vẫn Đảo đều phải qua tay Đại Hoàng bá bá… Ừm, chính là Hoàng Long Sứ ấy.”
Trên gương mặt tái nhợt của Triệu đường chủ không còn chút ý cười nào, hắn chết mà hai mắt không nhắm lại được.
Võ công của Hứa phu nhân quá cao siêu, giết người không dấu vết, nếu không phải hệ thống báo rằng nhận được 500 điểm Thiện Ác cho cái chết của Triệu Hác, e rằng Từ Hiền cũng không nhận ra Triệu đường chủ đã bị nàng giải quyết.
Xèo! Xèo! Khói đen tiêu tán, có vẻ như sự tử vong của họ Triệu cũng khiến năng lực tái sinh của Sát Đồng biến mất, đến lúc này mới chính thức tan thành mảnh vụn.
Nhưng chuyện đến đây vẫn chưa xong.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh nhạt, ẩn chứa sát khí như có như không của Hứa phu nhân nhìn về phía đám người mình, Công Tôn Thư nhạy bén bậc nào, lập tức chắp tay cung kính:
“Bạch… cô nương, đại ân cứu mệnh, cảm kích không hết. Công Tôn Thư xin thay mặt công tử đứng ra cảm tạ cô nương, nếu ngài không biết thì công tử nhà ta chính là tứ công tử của Long Đằng Bao thị, thân phận cao quý, nhất định sẽ trả ơn cho ngài xứng đáng, còn mấy chuyện không nên nói, tất sẽ không nói ra, xin cô nương yên tâm.”
Nói đoạn còn giật lấy cái lệnh bài bên hông Bao Ngạo Thiên, giơ ra làm bằng chứng.
Đó là một cái lệnh bài nhỏ làm bằng hoàng kim nguyên chất, mặt trước có một chữ BAO do nhiều loại ngọc quý mang bảy sắc khác nhau đính lên ghép thành, mặt sau thì là hai chữ Ngạo Thiên, nhưng chỉ có năm sắc, đại biểu thân phận dòng chính của chủ nhân lệnh bài.
Nếu là gia chủ thì tên sẽ có bảy sắc, Long Đằng Bao thị mỗi đời chỉ có một cái mà thôi.
Thần Long Giáo đặt ở Trung Nguyên cũng có thể xem là bá chủ một phương, nhưng so với Bao thị vẫn còn kém mấy bậc, cho nên nghe xong lời của Công Tôn Thư, lại thấy tín vật chứng minh, sát ý của Hứa phu nhân liền nhạt đi.
“Trả ơn ta thì không cần, có thể tính cho Từ tiên sinh. Ba vị chỉ cần nhớ hứa hẹn của mình là được.”
Giọng nói nhỏ nhẹ, thái độ ôn hòa, Hứa phu nhân khẽ cười đáp lại Công Tôn Thư, sau đó liền xoay người đạp gió rời đi, chỉ để lại một câu cho Từ Hiền.
“Từ tiên sinh, chuyện hôm nay cũng chớ nhắc lại, thiếp thân đi rồi.”
Từ Hiền không đáp lại, chỉ gật đầu chắp tay theo hướng nàng rời đi.
Thể lực khôi phục được chút ít, hắn bèn đứng dậy với ý định nhắc nhở bọn người Bao Ngạo Thiên cũng nên mau mau rời khỏi chỗ này, nhưng lại bị Bao công tử chặn họng nói trước:
“Ngươi là Từ tiên sinh? Ngươi không phải là tên què sao?”
Y giống như có phát hiện gì trọng đại lắm, đến cả chuyện chiêu mộ hòa thượng cũng bị vứt ra sau đầu, hớt hải chạy đến nắm lấy tay áo Từ Hiền, như một vị thần bộ vừa bắt được tên tội phạm truy nã nhiều năm, giữ chặt không buông.
Tên què: “…”
Danh sách chương