Rất nhanh đã đến cửa hai phủ, xe ngựa dừng lại, Ôn Lương từ trong xe đi ra, chắp tay hướng Ngu Nguyệt Trác, nói: “Ngu tướng quân, phu nhân ta thân thể không khỏe, không thể làm phiền, cáo từ.”

Ngu Nguyệt Trác cũng chắp tay đáp lễ, thông cảm nói: “Tử Tu huynh đi trước, thân thể phu nhân quan trọng hơn.”

Chờ sau khi xe ngựa của Ôn phủ rời đi, Ngu Nguyệt Trác cũng mang theo thê tử cùng em gái hồi phủ.

Xe ngựa trực tiếp tiến vào trong phủ, dừng trước Lạc Nguyệt hiên, Ngu Nguyệt Trác gọi một vú già khỏe mạnh ra, để bà ôm muội muội xuống xe, cũng dặn muội muội nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt.

Ngu Nguyệt Quyên nhu thuận gật đầu, muốn nói lại thôi, không dám nói gì cả, chỉ có thể liên tiếp nhìn A Manh. Mà A Manh khi nhìn qua lại trưng ra vẻ mặt ngốc nghếch, khiến trong lòng Ngu Nguyệt Quyên tức giận nàng “thuần khiết” không đúng lúc.

Đến khi xe ngựa về đến trước cửa Viện Tỏa Lan, A Manh vội vàng nhảy xuống xe, đứng trước mặt Ngu Nguyệt Trác, tỏ vẻ mình đã tốt hơn rồi, còn giương hai mắt nhìn hắn, vẻ mặt đắc ý. Nàng không cần hắn ôm về tận phòng đâu, thật là mất mặt. Tuy độc của Thiêm Âm cung thực biến thái, nhưng qua một thời gian, cảm giác mệt mỏi đã biến mất, như cảm giác trước kia chỉ là ảo giác của nàng.

“Phải rồi, không phải Như Thúy đau bụng sao? Hay chúng ta đi thăm nàng nhé!” Hiện tại A Manh biết Như Thúy bị như thế, đương nhiên muốn quan tâm nàng. Nếu không phải vừa rồi bọn họ không ở cùng Diêm Ly Trần và Dung Nhan thì A Manh đã muốn kêu Dung Nhan lại xem xét cho Như Thúy, với y thuật của Dung Nhan, xưa nay nàng đều tin tưởng.

Ngu Nguyệt Trác trầm ngâm, thấy A Manh vui vẻ, liền đáp ứng yêu cầu của nàng.

Hai vợ chồng dắt tay nhau đến phủ Thái Sư bên cạnh, người gác cổng vừa mở cửa, nhìn thấy là bọn họ, không dám nhiều lời, vội đón họ vào.

Hai người đi vào Ôn phủ, nhìn thấy bộ dáng người hầu trong Ôn phủ có chút khẩn trương đi tới đi lui.

Vừa rồi, khi Ôn Lương hồi phủ, vừa xuống xe đã vội ôm thê tử không khỏe của mình về phòng, trên đường đi, hạ nhân trong phủ liền hiểu, đoán là phu nhân đã xảy ra chuyện rồi, khiến cho hạ nhân trong phủ đều lo lắng, làm việc đều có chút mất hồn mất vía, từ đó, có thể thấy được nữ chủ nhân Như Thúy này ở trong Ôn phủ rất được lòng người.

Hiện tại bọn họ lo lắng cho thân thể của nữ chủ nhân, cho nên không ai đến chiêu đãi hai vợ chồng Ngu Nguyệt Trác, nhưng A Manh cũng không để ý, được người dẫn đường, bước đến hậu viện của Ôn phủ. Đến trước cửa hậu viện, liền nhìn thấy quản gia Ôn phủ đứng trước cửa lo lắng, trong đại sảnh, Ôn Lương canh giữ bên cạnh Như Thúy, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt có chút âm u, ngược lại người vốn thân thể không khỏe lại bình tĩnh ngồi trên ghế uống nước, nếu không phải là sắc mặt nàng có chút tái nhợt, thật đúng không thể nhìn ra thân thể nàng có chỗ nào không thoải mái.

Nhìn thấy Ngu Nguyệt Trác mang A Manh tiến vào, Ôn Lương chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, thúc giục quản gia: “Sao thái y còn chưa đến?”

Quản gia cũng lo lắng, trả lời: “Đại nhân, để lão nô lại đi xem.” Nói xong, lão quan gia lấy một tốc độ không phù hợp với lứa tuổi phi ra ngoài.

Như Thúy nhìn thấy A Manh, có chút cao hứng, lôi kéo A Manh nói: “A Manh, sao ngươi lại đến đây? Ngươi cũng bị thương, thân thể không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều.”

"Ta không sao. Ngươi hiện tại thế nào?"

Như Thúy nhún nhún vai, “Chỉ đau một chút thôi, không sao đâu. Kỳ thật ta thấy không cần mời thái y đến, thái y già như vậy, bắt người ta đi lại thì thật là. Nhưng mà Ôn đại nhân muốn, ta không có cách nào cả.”

Nhìn bộ dáng “Ta thực không có cách nói với đại nhân nhà ta” của nàng, khóe miệng A Manh run rẩy, nhất thời sinh ra hâm mộ với Nhị Thúy cô nương, bởi Như Thúy dám sẵng giọng với tướng công nhà nàng, không giống như nàng luôn bị Ngu Nguyệt Trác bắt nạt. Nhưng A Manh thật đồng tình với sự kiên trì của Ôn Lương, bởi nhìn sắc mặt của Như Thúy thực tái nhợt.

"Ôn đại nhân đây là quan tâm ngươi..."

Đang nói, thái y rốt cuộc cũng bị người của Ôn phu mang lại. Nhìn chòm râu đã hoa râm của thái y, rốt cuộc A Manh cũng hiểu được ý của Như Thúy. Nhìn việc mà thái y hỗ trợ cho Ôn phủ, có thể thấy dường như có giao tình với Ôn phủ, cho nên Ôn Lương mới có thể chỉ định hắn đến phủ.

Lão thái y trước sự thúc giục của Ôn Lương, không nhanh không chậm tiến lại, đến khi Ôn Lương thúc giục lần nữa, nhịn không được hất râu lên quát: “Nói nói nói nói cái gì? Nhìn ngươi mà xem, thật không ra làm sao, về sao làm sao làm được đại sự…”

Như Thúy xen vào nói: “Hồ gia gia, hiện tại Ôn đại nhân đã làm thành đại sự, các tiểu hoàng tử trong cung, thậm chí cả hoàng tử Đông cung thấy hắn cũng phải hành lễ.”

Lão thái y trừng mắt nhìn nàng một cái, giận nói: “Nam nhân nói chuyện, không cho nữ nhân xen miệng vào!”

Như Thúy mếu máo, nói thầm: “Không có nữ nhân, nam nhân các ngươi làm sao được sinh ra, còn nói….”

"Ngươi —— "

“…Hồ gia gia, ngài đừng nói nữa, xem bệnh cho phu nhân nhà ta đã!” Ôn Lương khoan dung nói, lại sờ sờ đầu Như Thúy, nhỏ giọng nói: “Nha đầu, đừng tức giận Hồ gia gia, ông cũng không dễ dàng.”

Nhị Thúy cô nương thực nghe lời gật đầu, còn thật sự nói: “Ta không có tức ông ấy, ta chỉ nói thật thôi, Ôn đại nhân, thành thực là tốt nhất.”

"..."

Hồ thái y lại trừng mắt nhìn đôi vợ chồng đáng giận kia, sau đó gương mặt gầy yếu nhìn Như Thúy, Như Thúy vội vàng cười với thái y, mà thái y lại cao ngạo nhếch chòm râu nói, “Nhìn nha đầu kia vui vẻ như thế, có chuyện gì được chứ? Ta nói nha đầu kia thật là, chỉ biết chọc tức ta …”

Lẩm bẩm lầm bầm, nhưng Hồ thái y vẫn ngồi vào ghế hạ nhân đưa đến, xem mạch cho Như Thúy.

Ngu Nguyệt Trác ở một bên giải thích thân phận thái y cho A Manh: “Vị này là Hồ thái y, đã phục vụ trong cung từ thời tiên đế, do đó đã thành lão thái y đức cao vọng trọng trong Thái y viện, được người trong cung kính trọng, rất có uy nghiêm. Hiện tại ông đang muốn về hưu, bình thường trừ Thái hậu cùng Đế - Hậu, rất ít người có thể mời được ông. Nghe nói ông là người bên nhà ngoại của Ôn Tử Tu.”

A Manh gật gật đầu hiểu ra, thì ra là trưởng bối, mới có thể dùng ngữ khí quở trách mang theo sủng ái mà nói chuyện. Mà nhìn Ôn Lương bị mắng cũng không tức giận, liền hiểu quan hệ của hắn với trưởng bối này cực tốt, có thể nói còn tốt hơn với Trấn Quốc Công.

Lão thái y như không phát hiện ta ánh mắt lo lắng của Ôn Lương cùng hạ nhân Ôn phủ, từ từ nhắm mắt xem mạch cho Như Thúy, trong chốc lát, hai mắt lại trừng lớn, vẻ mặt không thể tin nhìn Như Thúy. Mà Như Thúy lại vô cùng vô tội nhìn lại, lo lắng nói: “Hồ gia gia, người làm sao vậy? Chẳng lẽ ta lại có bệnh gì đó thuộc diện nan y sao?”

“Phi phi phi! Trẻ con nhanh miệng thế làm gì?” Hồ thái y mắng, sau đó lại tỉ mỉ xem lại một lần.

Ôn Lương cũng cực kỳ lo lắng, đôi mắt đào hoa đều bị lo lắng bịt kín, cả người tràn ngập ưu thương, khiến cho A Manh nhìn mà không chớp mắt. Cuối cùng bị Ngu Nguyệt Trác ghen tỵ, nắm lại thịt thừa trên hai má nàng nhéo nhéo vài cái, khiến nàng đau đến không dám nhìn nam nhân khác trước mặt hắn nữa.

Hồ thái y kinh ngạc, thì thào nói: “Nha đầu, mệnh lớn, không sao, nhưng đã mang thai…”

"..."

Nghe vậy, bọn hạ nhân trong phòng đều vui vẻ, chỉ có biểu tình của vợ chồng Ôn Lương là ngốc nghếch.

"Không có khả năng..." Ôn Lương lẩm bẩm nói.

Vừa nghe lời này, Hồ thái y nổi giận, tuy tuổi đã cao, nhưng thân thể vẫn rất cường tráng linh hoạt, lập tức vung cánh tay đánh lên tay Ôn Lương, mắng: “Xú tiểu tử, dám hoài nghi y thuật của ta sao? Nếu không phải ngày xưa nhờ có y thuật của ta tốt, mới có thể chữa cho cái mặt hốc hác của ngươi thành gương mặt hiện tại sao? Hừ, đừng ở nơi này làm phiền ta, ta cần bốc thuốc dưỡng thai cho cháu dâu, thai nhi của nàng không ổn, bị kinh hãi, có chút nguy hiểm…”

Quản gia Ôn phủ lập tức cho người lấy giấy và bút cho lão thái y, phục vụ phập phần chu đáo.

“Ôn đại nhân, Như Thúy, chúc mừng!” A Manh vội cười nói, đây chính là việc vui a.

Ngu Nguyệt Trác cũng cười nói: “Tử Tu, Ôn phu nhân, chúc mừng.”

Ôn Lương không phản ứng, mắt đăm đăm nhìn bụng Như Thúy, mà Như Thúy lại nhìn chằm chằm Hồ thái y, lại quay qua nhìn nét mặt tươi cười của bọn A Manh, rốt cuộc mới nhìn sang trượng phu đang ngẩn người, gãi gãi tai nói: “Ôn đại nhân, ta mang thai!”

Ôn Lương đã bị tin nàng mang thai làm choáng váng, theo bản năng gật đầu, còn nói một câu mà về sau hắn vạn phần hối hận: “Nga, làm sao giờ? Ta đi hỏi Vương gia một chút…”

“Đứa bất hiểu, chẳng lẽ ngươi không muốn đem tin tức này nói cho người ở phủ Trấn Quốc Công sao? Đừng quên ai mới là người thân của ngươi, ngươi không phải do Túc vương sinh ra, Túc vương sao có con lớn như ngươi chứ?” Hồ thái y hầm hừ mắng: “Còn làm sao à? Mang thai rồi thì cần an thai tốt để sau này sinh con béo mập.”

Như Thúy trượng nghĩa động thân nói, “Hồ gia gia đừng nóng giận, phu quân cao hứng quá mới nói thế. Ta lập tức cho người đến phủ Túc Vương và phủ Trấn Quốc Công thông báo.” Như Thúy rạo rực nói, hoàn toàn không phát hiện mình cũng đã chọc giận người nào đó.

Hồ thái y càng tức, nha đầu kia cũng thực đáng giận.

Đừng trách sao bọn họ phản ứng lớn vậy, trừ đám người Túc vương phi, thực ít người biết Như Thúy vì cứu Ôn Lương mà bị nội thương bên trong, các thái y đều chẩn đoán cả đời này không thể mang thai, mà Hồ thái y cũng từng tự mình khám qua, cho nên mới tức Ôn Lương cưới một người không thể sinh con làm chính thê. Nhưng hiện tại, thê tử của Ôn Lương mang thai, Hồ thái y là người hiểu rõ nhất, mắng chửi người cũng mang theo tức giận.

Ôn phủ đều vui mừng, Ngu Nguyệt Trác cùng A Manh chúc mừng bọn họ xong liền hồi phủ.

Về đến nhà, A Manh cùng Ngu Nguyệt Trác đến đón con trai ở chỗ Diêu thị.

Diêu thị có chút lưu luyến không rời, nhưng khi nghe tin lần này con dâu và con gái đi chùa bị thương, sợ đến trắng bệch mặt mũi, hỏi sao lại thế này. Ngu Nguyệt Trác không muốn dọa mẫu thân, đem mọi việc lược bỏ bớt, chỉ nói các nàng bị liên lụy, kẻ ác đã bắt được.

Diêu thị không ngồi yên được, muốn đi Lạc Nguyệt hiên xem con gái đáng thương, Ngu Nguyệt Trác cũng không khuyên, phân phó nha hoàn hầu hạ tốt cho lão phu nhân, rồi mang vợ con về Viện Tỏa Lan.

A Manh ôm con, bé con chưa được hai tháng, thị giác và thính giác chưa tốt, biểu tình cũng không phong phú. Nhưng đôi khi bé con cũng không thể nào hoạt bát, khi không ngủ được, lại mang một đôi mắt ngốc nghếch ra nhìn mọi người, thật sự là đáng yêu.

A Manh bị con nhìn đến động tâm, nhịn không được hôn lên miệng nhỏ của con, sau đó lập tức bị người đẩy mặt ra, mà con cũng bị người ôm đi.

Nhìn kẻ phá đám mẹ con thân thiết là vị tướng quân đại nhân kia, A Manh chỉ có thể mếu máo, không dám kháng nghị hắn cản trở mình bồi dưỡng tình cảm với con, thậm chí còn sợ phải đối mặt với hành vi ghen tuông biến thái của vị tướng quân nào đó.

“Không cho phép tùy tiện hôn con, nó là bé trai!” Ngu Nguyệt Trác còn trưng ra vẻ mặt đó là sự thật.

Hai mắt A Manh sáng lên: “Nếu là con gái thì có thể sao?”

“Không được!” Ngu Nguyệt Trác không chút khách khí phủ định lời của nàng, “Trừ ta, nàng không được phép hôn kẻ nào, đừng làm chuyện đồi phong bại tục, cẩn thận không hay ho.”

A Manh bị câu nói của hắn đâm mà thiếu chút không dậy nổi, trong lòng gào rít: hôn con mình thì làm sao mà đồi phong bại tục? Có bản lĩnh về sau chàng đừng có mà thân với con! “Ngoan, muốn hôn thì cứ hôn ta,” Ngu Nguyệt Trác đem nàng ôm vào lòng, bộ dáng thực rộng rãi.

A Manh buồn bực nhìn hắn một cái, hừ một tiếng. Nhưng khi nghĩ đến một việc, đột nhiên nhảy dựng lên, nắm áo Ngu Nguyệt Trác hỏi: “Phải rồi, ta bị trúng cái độc kia, có thể bị lây hay không?” Bất tri bất giác khẩn trương vài phần.

Chớ trách sao A Manh lại khẩn trương thế, tuy nàng cảm thấy không có khả năng, nhưng độc của Thiêm Âm cung cũng đặc biệt lắm, nàng chỉ sợ có gì ngoài ý muốn, cho nên dù vấn đề này mất mặt, nhưng nàng cũng dũng cảm hỏi ra.

Ngu Nguyệt Trác bị nàng nhảy dựng lên mà bị dọa một chút, sau đó mới bất đắc dĩ nói: “Nàng nghĩ quá nhiều.”

Xác nhận xong, A Manh mới yên tâm được một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện