Sau khi Nhị bá mẫu rời đi không lâu, đã rất nhanh đến ngày trưởng nữ của Diêu phủ lấy chồng.
Đối với hôn lễ của Diêu Thanh Thanh, A Manh rất quan tâm, tuy rằng hiện tại với cái bụng này, nàng không thể làm gì, nhưng vẫn muốn đếnphủ Tĩnh vương tham gia hôn lễ của Diêu Thanh Thanh, thuận tiện chăm sóc cho tân nương tử.
Diêu gia là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, trưởng nữ đi lấy chồng đương nhiên oai vô cùng, thậm chí đích thân thái hậu còn phái người đến tặng lễ vật chúc mừng. Trong kinh người có mặt mũi đều biết điều đến chúc mừng, tặng lễ vật đầy kho của cả phủ Tĩnh vương lẫn phủ nhà họ Diêu, khiến cho hai phủ cực kỳ náo nhiệt.
Sáng sớm, A Manh ở trên đại sảnh thắp nhang, miệng lẩm bẩm khấn, thoạt nhìn có chút thần bí.
Ngu Nguyệt Trác cẩn thận nghe, vừa hiển được nàng đang lầm bầm chuyện gì, không khỏi đen mặt.
“Hôm nay là Diêu biểu muội cùng Tam công tử Tĩnh vương thành thân, không phải nàng thành thân, cũng không phải con nàng thành thân, nàng có cần khấn như một người mẹ vậy không?” Ngu Nguyệt Trác kéo nàng đến, bảo nha hoàn Tiểu Đoạn đem thuốc bổ cho phụ nữ có thai mang lên.
“Ta nhìn nàng lớn lên, trong lòng đã đem nàng thành con gái mình.” A Manh thản nhiên nói, sau đó lặng lẽ liếc nhìn tướng công, thầm nghĩ: nếu không phải hắn là nam nhân bá đạo, nói không chừng mình cũng đối xử với hắn như với con trai. Dù sao, trong lòng nàng thì tuổi của nàng cũng lớn, tuy không là bao nhưng cũng hơn hẳn bọn họ.
“Đừng nói bậy.” Ngu Nguyệt Trác nhẹ nhàng xoa đầu nàng, có chút dở khóc dở cười, thầm nghĩ, tuy rằng nàng từ bé đã có bộ dáng như bà già, nhưng không thể đến mức đem Diêu biểu muội thành con gái được, chẳng lẽ… “Nói đến ta mới nhớ đến lúc gặp nàng, nàng mới ba tuổi phải không? Sao từ đó đến giờ nàng chẳng thay đổi gì vậy?”
A Manh không hiểu ý hắn nói, hừ hừ nói: “Sao lại không đổi, chàng chưa từng nghe qua, con gái mười tám biến đổi lớn sao?”
“Không, ta muốn nói đến tính cách…” Ngu Nguyệt Trác yên lặng chăm chú nhìn mặt nàng, “Người ta nói con gái mười tám biến đổi lớn, nhưng nàng chưa từng có biến đổi gì, từ nhỏ đến lớn, đều cho ta cảm giác giống nhau, vì sao vậy?”
A Manh cảm thấy chấn động lớn, có chút hoảng sợ, trừng mắt, trong lúc nhất thời mồ hôi lạnh ướt đẫm phía sau lưng, thậm chí không dám tiếp nhận ánh mắt của hắn.
Đột nhiên hai người đều trầm mặc.
Cho đến khi Tiểu Đoạn đem thuốc tiến vào, không khí mới có chút dịu đi.
Ngu Nguyệt Trác thấy nàng sợ đến mức mặt trắng bệch, trong lòng nhất thời ảo não, thậm chí còn oán thầm Diêm Ly Trần nhiều chuyện. Tuy rằng trong lòng hắn đã sớm có nghi hoặc, thậm chí từ bé đã thích bắt nạt nàng, nhưng nàng chưa từng thèm chấp hắn, nhìn thế nào, nàng cũng không giống như một đứa trẻ, khiến cho lòng hắn phát hiện vài phần quái dị.
Nhưng mặc kệ nàng thế nào, hắn chưa từng để ý đến, cần gì phải vì một câu của Diêm Ly Trần mà so đo? Có lẽ, vì Diêm Ly Trần mang lời tiên đoán của Trần tiên sinh ra khiến hắn không thể không cảnh giác, sợ nàng sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
“Được rồi, nàng đừng nghĩ nữa, đừng nói gì.” Ngu Nguyệt Trác ôm nàng vào sâu trong lòng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, đến khi nàng ở trong thân thể hắn thả lỏng ra, lòng hắn cũng bỗng nhiên được thả lỏng.
Tiếp theo, Ngu Nguyệt Trác không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của nha hoàn, tự mình chậm rãi bón nàng uống thuốc. Hắn bón thật sự chậm, A Manhuống cũng chậm, tựa như hai người là một đôi trời sinh vậy.
Trừ Tri Hạ và Tri Xuân, hai tiểu nha hoàn mới bên người A Manh chân tay lanh lẹ, gọi là Tiểu Đoạn và Tiểu Tú, diện mạo chỉ có thể nói là thanh tú, nhưng được cái biết thân phận, thức tình thức thời. Từ lần đó, nha hoàn Viện Tỏa Lan được xem như thay máu, các nha hoàn xinh đẹp, hoặc có dị tâm, đều bị Tần ma ma không chút lưu tình bán đi, thay đổi một đám diện mạo bình thường về, khiến cho A Manh thập phần ai oán.
Mà từ lần này, nha hoàn phủ tướng quân cũng cảm thấy bất an, tuy rằng không hiểu nguyên nhân chủ tự đột nhiên thay máu vang dội như thế, nhưng làm hạ nhân vì đường sống của mình, khi làm việc cũng cần cẩn thận, trong lòng cũng âm thầm đoán là do phu nhân ghen tị, canh phòng nghiêm ngặt nha hoàn trẻ tuổi sẽ câu dẫn tướng quân, nên mới đem bán một đám nha hoàn xinh đẹp đi, khiến cho tướng quân muốn nhìn cũng không có cách nào cả. Đây được coi như là đáp án nhiều người nghĩ đến nhất, trừ bỏ vài người hiểu rõ nguyên nhân, không ai biết lần thay máu của phủ tướng quân này lại chính là lệnh của vị tướng quân kia.
Cho nên, A Manh không biết rằng bản thân đã bị bọn hạ nhân nhìn nhận là đố phụ thứ hai sau Túc vương phi.
Vì thế, Ngu Nguyệt Quyên cảm thấy có lỗi với A Manh. Đương nhiên, trong mắt Ngu Nguyệt Quyên, nàng nghĩ rằng việc này là do mình cáo trạng với anh trai những việc làm của Nhị bá mẫu, khiến cho anh trai nhân cơ hội đem cơ sở ngầm của Nhị bá mẫuđá ra ngoài. Cho nên, nàng nghe được nha hoàn ngầm chê A Manh là đố phụ, không nhịn được mà trách cứ, nhìn có chút bộ dáng bảo vệ.
Nha hoàn Tiểu Đoạn là tiểu cô nương thanh tú, tâm tư cũng trong sáng, hiểu được bổn phận của mình, cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Hiện tại, nhìn tướng quân chịu mệt nhọc bón thuốc, dỗ dành phu nhân uống nhiều một chút, trong lòng loại bỏ cảm giác không khí vừa rồi có chút quỷ dị, đồng thời cũng cảm khái, tướng quân quả nhiên như lời đồn bên ngoài, vô cùng sủng ái phu nhân.
Rất nhanh, hai người đều khôi phục bộ dáng bình thường, tựa như vừa rồi cái gì cũng không tồn tại.
“Ngoan, ăn nhiều chút, đây cũng là tốt cho nàng, nhìn nàngthật gầy so với phụ nữ có thai.” Ngu Nguyệt Trác nói, kiên nhẫn dỗ dành.
A Manh không thể không buông tha chuyện trong lòng, đau khổ uống thìa thuốc đang bón trước mặt, liếc hắn một cái: “Sao chàng lại biết?”
“Đương nhiên.” Tướng quân đại nhân nghiêm túc gật đầu, “Vì ta đã xem qua.” Nói xong xoa xoa gương mặt nàng vì mang thai mà có chút mập lên, “Người mang thai một tháng nhìn sẽ mập hơn nàng. Thái y nói, thân thể nàngtốt, nhưng lại quá gầy, về sau sẽ khósinh.”
A Manh kinh ngạc, khẽ kêu lên: “Chẳng lẽ, chàng chạy đi rình coi phụ nữ có thai?”
Không trách A Manh nghĩ như vậy, các phu nhân trong kinh khi mang thai, người nào cũng phải cẩn thận, không dám xuất môn nhiều, hận không thể ở lỳ trong nhà 10 tháng. Cho nên nam nhân này muốn đi quan sát phụ nữ có thai, trừ bỏ lên nóc nhà rình coi, dường như không còn cách khác a!
“Không có!” Tướng quân thực đứng đắn nói: “Là A Trần sợ ta không biết, cho nên kéo ta đi, chúng ta quang minh chính đại đứng trên nóc nhà nhìn.”
"..."
A Manh hết chỗ nói rồi, sau đó khinh bỉ cả hai kẻ vô sỉ kia, ngay cả chuyện này cũng coi là đương nhiên, thế giới này còn có chuyện gì bọn hắn không làm? “Chẳng trách chàng về sớm như vậy, thì ra là ban ngày đi rình coi người ta! Cẩn thận bị người khác nhìn thấy, sẽ tổn hại hình tượng tướng quân …”
“Sẽ không! Nếu ngay cả bản lĩnh này mà không có, A Trần đã sớm mổ bụng tự sát.” Tướng quân đại nhân vẫn thực đứng đắn nói: “Ta cũng rất muốn biểu hiện vô dụng một chút để A Trần xấu hổ mà tự sát, nhưng tổn hại hình tượng của ta, nên ta từ bỏ.”
"..."
Hai vợ chồng nhàn nhã tán gẫu chốc lát, thuốc bổ đều được bón vào bụng A Manh.
Kỳ thật, A Manh là cô nương cực nhu thuận, nếu là bổn phận của mình, không cần ai nói, nàng sẽ hết sức làm tốt. Ví dụ, sau khi nàng mang thai, đối với những loại thuốc bổ, canh bổ, cho dù chán ngấy, nàng cũng sẽ hết sức ăn. Chỉ là tướng quân vẫn cảm thấy nàng thực gầy, cho nên muốn dưỡng nàng mập mạp, thật sự khiến nàng khổ không thể nói được.
Chờ khi thời gian đến, hai người cuối cùng cũng xuất môn.
Ngu Nguyệt Quyên không đi, hôm kia khi nàng cufng em chồng đi dạo, đem chuyện này nói cho tiểu cô nương biết, ai ngờ khi tiểu cô nương nghe tin Diêu Thanh Thanh lấy chồng, lập tức không nể mặt, biểu tình chán ghét, ý tứ không cần nói cũng biết. Tuy là A Manh không hiểu hai người có gì với nhau, nhưng A Manh là người đứng giữa cũng chưa cảm thấy gì, cho nên không để ý đến tính tình tiểu cô nương.
Xe ngựa đi đến trước phủ Tĩnh vương thì dừng lại, lúc này phủ Tĩnh vương thật náo nhiệt. Nhìn ở trước cửa, Tĩnh vương phủ treo rất nhiều đèn lồng đỏ, Tĩnh vương vui mừng cùng mấy con trai nhà mình đứng ở cửa đón khách, trong đó, tân lang tam thiếu gia mặc một thân quần áo có chút bắt mắt.
A Manh hé mắt xem, âm thầm gật đầu, nam nhân ở phủ Tĩnh vương quả nhiên là gen tốt, từ già đến trẻ đều là soái ca, rất đẹp mắt.
Không lâu sau, kiệu hoa cũng đến, lại thêm phần náo nhiệt.
Bởi vì nhiều người, A Manh lại có thai, sợ xảy ra sơ xuất, nên không được đi lên phía trước xem chuyện vui, lại còn bị tướng quân gắt gao bảo vệ, sợ nàng không cẩn thận bị người khác va chạm. A Manh tuy hiểu được hắn cẩn thận vì nàng là phụ nữ có thai, nhưng trước công chúng, hắn không biết sẽ tổn hại uy nghiêm sao? Rất nhiều người nhìn bọn họ, thậm chí có vài người lớn tuổi còn dùng khăn che miệng cười.
A Manh liếc tướng quân một cái, thấy động tác hắn thản nhiên, trong lòng khẳng định là hắn không ngại… Được rồi, nếu hắn không ngại để cho người ta biết hắn sủng lão bà, nàng còn tính toán chi li gì a? Cho nên A Manh cũng không để ý nữa.
Cho đến tận khi tân lang đưa tân nương vào động phòng, A Manh mới thoát khỏi bảo vệ của tướng quân dại nhân, sau đó dưới sự dặn dò kỹ lưỡng của hắn mới có thể đến tân phòng gặp tân nương tử. Bởi vì Ngu Nguyệt Trác nói dong dài, nên khi A Manh tới tân phòng, tân lang uống rượu giao bôi xong, đã bị người kéo ra ngoài mời rượu, trong tân phòng chỉ còn lại một đống cô nương chưa chồng, đang ngồi trêu đùa tân nương tử.
Nhìn thấy A Manh đến, trong phòng im lặng vài giây, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại náo nhiệt, tựa như vài giây ngưng trệ không hề tồn tại.
“Thì ra phu nhân tướng quân cũng đến. Là muốn xem tân nương tử sao?” Một cô nương diện mạo xinh đẹp che miệng cười.
“Nghe nói phu nhân tướng quân cùng Diêu tiểu thư từ nhỏ thân thiết, xem ra là sự thật a!” Lại một người nói.
“Ai nha, các ngươi đều tập trung vào phu nhân tướng quân, quên mất nhân vật chính hôm nay là ai không đấy?”
......
Một đám người náo nhiệt, toàn là những người nhẹ nhàng nhưng hợp lại với nhau lại tạo thành sức mạnh.
A Manh cũng gật đầu cười cùng các nàng thăm hỏi, cũng không tiến lên, ngược lại nhìn các nàng vây xung quanh tân nương tử trêu chọc. Diêu Thanh Thanh hôm nay cũng không phản bác như bình thường, ngược lại ngồi im lặng, mặc người bên ngoài trêu đùa thế nào cũng không phản ứng, nhìn hai tay nắm chặt của nàng có thể hiểu nàng có bao nhiêu khẩn trương.
Nhìn một lát, A Manh cũng hiểu được người đầu tiên lên tiếng là thiên kim thái phó – Hà Tiêm Ngữ. Nàng mặc một thân quần áo lụa mỏng xanh biếc, dưới mùa hạ nóng nực này khiến cho người nhìn hết sức thoải mái. Mà A Manh sở dĩ đối với nàng mẫn cảm, vì lần trước ở phủ Túc vương, đã gặp được tỷ tỷ song sinh của nàng – Hà Tiêm Hoa, nàng nhớ rõ Hà Tiêm Hoa đã nói qua, lần tới gặp mặt, nàng ta sẽ không hạ thủ lưu tình.
A Manh tuy không phải sợ, nhưng hiện tại nàng đang có thai, đương nhiên không muốn gặp Hà Tiêm Hoa, miễn cho xảy ra việc gì.
Bởi vì trong lòng nghĩ vậy, cho nên A Manh vẫn âm thầm quan sát Hà Tiêm Ngữ, phát hiện ra nàng nhìn thật là một cô nương xinh đẹp tuyệt trần, có quan hệ với phần đông các cô nương ở đây, là cô nương cực có duyên. Chính A Manh cũng phát hiện, khi mọi người không chú ý, nàng sẽ tìm cơ hội để mọi người đều chú ý đến mình.
Mà A Manh không biết, khi nàng quan sát người khác, lại cũng có người khác quan sát nàng. Dù sao ở đây đều là cô nương chưa chồng, mùa xuân trước, các nàng còn đang ái mộ vị tướng quân khải hoàn trở về, ai biết nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, khiến cho giấc mộng của các nàng tan biến. Đương nhiên, hôn nhân do trưởng bối định đoạt thì thôi, điều khiến các nàng khó chịu nhất là nghe nói, sau khi kết hôn, hai người tình cảm hòa thuận, mà tướng quân đại nhân không hổ là nam tử vĩ đại kiệt xuất, trong kinh không ai có thể sủng thê tử đến tận trời như hắn. Nữ nhân cả đời không phải luôn khát vọng mình có thể gả cho nam nhân quyền cao chức trọng lại sủng nàng cả đời sao? Cho nên vị phu nhân tướng quân này khiến cho đám nữ nhân vừa hâm mộ vừa ghen tỵ!
Đang trêu chọc cô dâu, các cô nương bị mời ra ngoài, vì chú rể sắp trở lại.
A Manh lui lại cuối cùng, đám người vừa đi, mới đến bên người tân nương tử, cầm bàn tay có chút mồ hôi của Diêu Thanh Thanh, nhẹ nhàng an ủi mấy câu, sau đó mới ra ngoài.
Vừa ra cửa, một luồng khí nóng đập vào mặt. Đúng là mùa hạ, trong phòng có để băng thật mát mẻ, vừa ra khỏi cửa, lập tức khiến người ta nóng quá đi.
A Manh dùng khăn lau mồ hôi, mang theo nha hoàn đi về phía trước.
Không biết vì sao, sau khi gặp Hà Tiêm Ngữ, A Manh luôn thấy không yên, thầm nghĩ mau đến đại sảnh gặp Ngu Nguyệt Trác, tránh cho sinh ra điều gì ngoài ý muốn.
Có lẽ sợ gì sẽ gặp nấy, khi A Manh đi qua một chỗ gấp khúc, xa xa nhìn thấy Hà Tiêm Hoa, thấy nàng ta một thân sát khí, nhất thời có cảm giác không nói thành lời. Quả nhiên, nàng chính là không hay ho, thực xin lỗi thể chất của nàng.
Trong nháy mắt, bàn tay quỷ dị của Hà Tiêm Hoa đã vươn đến trước mặt nàng, một bàn tay đặt trên vai nàng, nháy mắt A Manh không thể động đậy, Tri Hạ định há mồm kêu, cũng bị điểm huyệt.
“Ngươi…” Vừa mở miệng song A Manh cũng sáng suốt ngậm miệng lại.
Hà Tiêm Hoa cười như không cười nhìn nàng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Ngươi có biết, vì ngươi, hắn đã giết hết người của ta?”
Tuy là nàng cười, nhưng khóe mắt lại tràn ra một sát khí khiến trong lòng A Manh phát lạnh, cẩn thận nói: “Ta thật không biết!”
Hà Tiêm Hoa gật gật đầu, khinh bỉ nói: “Nhìn ngươi nhỏ bé yếu ớt lại vô dụng, nói cho ngươi cũng là gánh nặng, chả trách cái gì hắn cũng không nói cho ngươi.” Nói xong, nheo mắt nhìn bụng A Manh, cao ngạo trong mắt liền vỡ tan, sau đó nói: “Có điều, bụng này thật ra không chịu thua kém a!”
A Manh vừa nghe, theo bản năng ôm bụng, phòng bị trừng nàng. Tuy rằng biết người trước mặt vũ lực vô cùng, nàng nhỏ bé yếu ớt không thể làm gì được, nhưng bản năng của người mẹ khiến nàng không thể thờ ơ.
“Yên tâm, ta sẽ không làm hại đứa nhỏ của hắn.” Hà Tiêm Hoa cao ngạo nói: “Chỉ là cần ngươi đi theo ta một chuyến.”
Đối với hôn lễ của Diêu Thanh Thanh, A Manh rất quan tâm, tuy rằng hiện tại với cái bụng này, nàng không thể làm gì, nhưng vẫn muốn đếnphủ Tĩnh vương tham gia hôn lễ của Diêu Thanh Thanh, thuận tiện chăm sóc cho tân nương tử.
Diêu gia là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, trưởng nữ đi lấy chồng đương nhiên oai vô cùng, thậm chí đích thân thái hậu còn phái người đến tặng lễ vật chúc mừng. Trong kinh người có mặt mũi đều biết điều đến chúc mừng, tặng lễ vật đầy kho của cả phủ Tĩnh vương lẫn phủ nhà họ Diêu, khiến cho hai phủ cực kỳ náo nhiệt.
Sáng sớm, A Manh ở trên đại sảnh thắp nhang, miệng lẩm bẩm khấn, thoạt nhìn có chút thần bí.
Ngu Nguyệt Trác cẩn thận nghe, vừa hiển được nàng đang lầm bầm chuyện gì, không khỏi đen mặt.
“Hôm nay là Diêu biểu muội cùng Tam công tử Tĩnh vương thành thân, không phải nàng thành thân, cũng không phải con nàng thành thân, nàng có cần khấn như một người mẹ vậy không?” Ngu Nguyệt Trác kéo nàng đến, bảo nha hoàn Tiểu Đoạn đem thuốc bổ cho phụ nữ có thai mang lên.
“Ta nhìn nàng lớn lên, trong lòng đã đem nàng thành con gái mình.” A Manh thản nhiên nói, sau đó lặng lẽ liếc nhìn tướng công, thầm nghĩ: nếu không phải hắn là nam nhân bá đạo, nói không chừng mình cũng đối xử với hắn như với con trai. Dù sao, trong lòng nàng thì tuổi của nàng cũng lớn, tuy không là bao nhưng cũng hơn hẳn bọn họ.
“Đừng nói bậy.” Ngu Nguyệt Trác nhẹ nhàng xoa đầu nàng, có chút dở khóc dở cười, thầm nghĩ, tuy rằng nàng từ bé đã có bộ dáng như bà già, nhưng không thể đến mức đem Diêu biểu muội thành con gái được, chẳng lẽ… “Nói đến ta mới nhớ đến lúc gặp nàng, nàng mới ba tuổi phải không? Sao từ đó đến giờ nàng chẳng thay đổi gì vậy?”
A Manh không hiểu ý hắn nói, hừ hừ nói: “Sao lại không đổi, chàng chưa từng nghe qua, con gái mười tám biến đổi lớn sao?”
“Không, ta muốn nói đến tính cách…” Ngu Nguyệt Trác yên lặng chăm chú nhìn mặt nàng, “Người ta nói con gái mười tám biến đổi lớn, nhưng nàng chưa từng có biến đổi gì, từ nhỏ đến lớn, đều cho ta cảm giác giống nhau, vì sao vậy?”
A Manh cảm thấy chấn động lớn, có chút hoảng sợ, trừng mắt, trong lúc nhất thời mồ hôi lạnh ướt đẫm phía sau lưng, thậm chí không dám tiếp nhận ánh mắt của hắn.
Đột nhiên hai người đều trầm mặc.
Cho đến khi Tiểu Đoạn đem thuốc tiến vào, không khí mới có chút dịu đi.
Ngu Nguyệt Trác thấy nàng sợ đến mức mặt trắng bệch, trong lòng nhất thời ảo não, thậm chí còn oán thầm Diêm Ly Trần nhiều chuyện. Tuy rằng trong lòng hắn đã sớm có nghi hoặc, thậm chí từ bé đã thích bắt nạt nàng, nhưng nàng chưa từng thèm chấp hắn, nhìn thế nào, nàng cũng không giống như một đứa trẻ, khiến cho lòng hắn phát hiện vài phần quái dị.
Nhưng mặc kệ nàng thế nào, hắn chưa từng để ý đến, cần gì phải vì một câu của Diêm Ly Trần mà so đo? Có lẽ, vì Diêm Ly Trần mang lời tiên đoán của Trần tiên sinh ra khiến hắn không thể không cảnh giác, sợ nàng sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
“Được rồi, nàng đừng nghĩ nữa, đừng nói gì.” Ngu Nguyệt Trác ôm nàng vào sâu trong lòng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, đến khi nàng ở trong thân thể hắn thả lỏng ra, lòng hắn cũng bỗng nhiên được thả lỏng.
Tiếp theo, Ngu Nguyệt Trác không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của nha hoàn, tự mình chậm rãi bón nàng uống thuốc. Hắn bón thật sự chậm, A Manhuống cũng chậm, tựa như hai người là một đôi trời sinh vậy.
Trừ Tri Hạ và Tri Xuân, hai tiểu nha hoàn mới bên người A Manh chân tay lanh lẹ, gọi là Tiểu Đoạn và Tiểu Tú, diện mạo chỉ có thể nói là thanh tú, nhưng được cái biết thân phận, thức tình thức thời. Từ lần đó, nha hoàn Viện Tỏa Lan được xem như thay máu, các nha hoàn xinh đẹp, hoặc có dị tâm, đều bị Tần ma ma không chút lưu tình bán đi, thay đổi một đám diện mạo bình thường về, khiến cho A Manh thập phần ai oán.
Mà từ lần này, nha hoàn phủ tướng quân cũng cảm thấy bất an, tuy rằng không hiểu nguyên nhân chủ tự đột nhiên thay máu vang dội như thế, nhưng làm hạ nhân vì đường sống của mình, khi làm việc cũng cần cẩn thận, trong lòng cũng âm thầm đoán là do phu nhân ghen tị, canh phòng nghiêm ngặt nha hoàn trẻ tuổi sẽ câu dẫn tướng quân, nên mới đem bán một đám nha hoàn xinh đẹp đi, khiến cho tướng quân muốn nhìn cũng không có cách nào cả. Đây được coi như là đáp án nhiều người nghĩ đến nhất, trừ bỏ vài người hiểu rõ nguyên nhân, không ai biết lần thay máu của phủ tướng quân này lại chính là lệnh của vị tướng quân kia.
Cho nên, A Manh không biết rằng bản thân đã bị bọn hạ nhân nhìn nhận là đố phụ thứ hai sau Túc vương phi.
Vì thế, Ngu Nguyệt Quyên cảm thấy có lỗi với A Manh. Đương nhiên, trong mắt Ngu Nguyệt Quyên, nàng nghĩ rằng việc này là do mình cáo trạng với anh trai những việc làm của Nhị bá mẫu, khiến cho anh trai nhân cơ hội đem cơ sở ngầm của Nhị bá mẫuđá ra ngoài. Cho nên, nàng nghe được nha hoàn ngầm chê A Manh là đố phụ, không nhịn được mà trách cứ, nhìn có chút bộ dáng bảo vệ.
Nha hoàn Tiểu Đoạn là tiểu cô nương thanh tú, tâm tư cũng trong sáng, hiểu được bổn phận của mình, cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Hiện tại, nhìn tướng quân chịu mệt nhọc bón thuốc, dỗ dành phu nhân uống nhiều một chút, trong lòng loại bỏ cảm giác không khí vừa rồi có chút quỷ dị, đồng thời cũng cảm khái, tướng quân quả nhiên như lời đồn bên ngoài, vô cùng sủng ái phu nhân.
Rất nhanh, hai người đều khôi phục bộ dáng bình thường, tựa như vừa rồi cái gì cũng không tồn tại.
“Ngoan, ăn nhiều chút, đây cũng là tốt cho nàng, nhìn nàngthật gầy so với phụ nữ có thai.” Ngu Nguyệt Trác nói, kiên nhẫn dỗ dành.
A Manh không thể không buông tha chuyện trong lòng, đau khổ uống thìa thuốc đang bón trước mặt, liếc hắn một cái: “Sao chàng lại biết?”
“Đương nhiên.” Tướng quân đại nhân nghiêm túc gật đầu, “Vì ta đã xem qua.” Nói xong xoa xoa gương mặt nàng vì mang thai mà có chút mập lên, “Người mang thai một tháng nhìn sẽ mập hơn nàng. Thái y nói, thân thể nàngtốt, nhưng lại quá gầy, về sau sẽ khósinh.”
A Manh kinh ngạc, khẽ kêu lên: “Chẳng lẽ, chàng chạy đi rình coi phụ nữ có thai?”
Không trách A Manh nghĩ như vậy, các phu nhân trong kinh khi mang thai, người nào cũng phải cẩn thận, không dám xuất môn nhiều, hận không thể ở lỳ trong nhà 10 tháng. Cho nên nam nhân này muốn đi quan sát phụ nữ có thai, trừ bỏ lên nóc nhà rình coi, dường như không còn cách khác a!
“Không có!” Tướng quân thực đứng đắn nói: “Là A Trần sợ ta không biết, cho nên kéo ta đi, chúng ta quang minh chính đại đứng trên nóc nhà nhìn.”
"..."
A Manh hết chỗ nói rồi, sau đó khinh bỉ cả hai kẻ vô sỉ kia, ngay cả chuyện này cũng coi là đương nhiên, thế giới này còn có chuyện gì bọn hắn không làm? “Chẳng trách chàng về sớm như vậy, thì ra là ban ngày đi rình coi người ta! Cẩn thận bị người khác nhìn thấy, sẽ tổn hại hình tượng tướng quân …”
“Sẽ không! Nếu ngay cả bản lĩnh này mà không có, A Trần đã sớm mổ bụng tự sát.” Tướng quân đại nhân vẫn thực đứng đắn nói: “Ta cũng rất muốn biểu hiện vô dụng một chút để A Trần xấu hổ mà tự sát, nhưng tổn hại hình tượng của ta, nên ta từ bỏ.”
"..."
Hai vợ chồng nhàn nhã tán gẫu chốc lát, thuốc bổ đều được bón vào bụng A Manh.
Kỳ thật, A Manh là cô nương cực nhu thuận, nếu là bổn phận của mình, không cần ai nói, nàng sẽ hết sức làm tốt. Ví dụ, sau khi nàng mang thai, đối với những loại thuốc bổ, canh bổ, cho dù chán ngấy, nàng cũng sẽ hết sức ăn. Chỉ là tướng quân vẫn cảm thấy nàng thực gầy, cho nên muốn dưỡng nàng mập mạp, thật sự khiến nàng khổ không thể nói được.
Chờ khi thời gian đến, hai người cuối cùng cũng xuất môn.
Ngu Nguyệt Quyên không đi, hôm kia khi nàng cufng em chồng đi dạo, đem chuyện này nói cho tiểu cô nương biết, ai ngờ khi tiểu cô nương nghe tin Diêu Thanh Thanh lấy chồng, lập tức không nể mặt, biểu tình chán ghét, ý tứ không cần nói cũng biết. Tuy là A Manh không hiểu hai người có gì với nhau, nhưng A Manh là người đứng giữa cũng chưa cảm thấy gì, cho nên không để ý đến tính tình tiểu cô nương.
Xe ngựa đi đến trước phủ Tĩnh vương thì dừng lại, lúc này phủ Tĩnh vương thật náo nhiệt. Nhìn ở trước cửa, Tĩnh vương phủ treo rất nhiều đèn lồng đỏ, Tĩnh vương vui mừng cùng mấy con trai nhà mình đứng ở cửa đón khách, trong đó, tân lang tam thiếu gia mặc một thân quần áo có chút bắt mắt.
A Manh hé mắt xem, âm thầm gật đầu, nam nhân ở phủ Tĩnh vương quả nhiên là gen tốt, từ già đến trẻ đều là soái ca, rất đẹp mắt.
Không lâu sau, kiệu hoa cũng đến, lại thêm phần náo nhiệt.
Bởi vì nhiều người, A Manh lại có thai, sợ xảy ra sơ xuất, nên không được đi lên phía trước xem chuyện vui, lại còn bị tướng quân gắt gao bảo vệ, sợ nàng không cẩn thận bị người khác va chạm. A Manh tuy hiểu được hắn cẩn thận vì nàng là phụ nữ có thai, nhưng trước công chúng, hắn không biết sẽ tổn hại uy nghiêm sao? Rất nhiều người nhìn bọn họ, thậm chí có vài người lớn tuổi còn dùng khăn che miệng cười.
A Manh liếc tướng quân một cái, thấy động tác hắn thản nhiên, trong lòng khẳng định là hắn không ngại… Được rồi, nếu hắn không ngại để cho người ta biết hắn sủng lão bà, nàng còn tính toán chi li gì a? Cho nên A Manh cũng không để ý nữa.
Cho đến tận khi tân lang đưa tân nương vào động phòng, A Manh mới thoát khỏi bảo vệ của tướng quân dại nhân, sau đó dưới sự dặn dò kỹ lưỡng của hắn mới có thể đến tân phòng gặp tân nương tử. Bởi vì Ngu Nguyệt Trác nói dong dài, nên khi A Manh tới tân phòng, tân lang uống rượu giao bôi xong, đã bị người kéo ra ngoài mời rượu, trong tân phòng chỉ còn lại một đống cô nương chưa chồng, đang ngồi trêu đùa tân nương tử.
Nhìn thấy A Manh đến, trong phòng im lặng vài giây, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại náo nhiệt, tựa như vài giây ngưng trệ không hề tồn tại.
“Thì ra phu nhân tướng quân cũng đến. Là muốn xem tân nương tử sao?” Một cô nương diện mạo xinh đẹp che miệng cười.
“Nghe nói phu nhân tướng quân cùng Diêu tiểu thư từ nhỏ thân thiết, xem ra là sự thật a!” Lại một người nói.
“Ai nha, các ngươi đều tập trung vào phu nhân tướng quân, quên mất nhân vật chính hôm nay là ai không đấy?”
......
Một đám người náo nhiệt, toàn là những người nhẹ nhàng nhưng hợp lại với nhau lại tạo thành sức mạnh.
A Manh cũng gật đầu cười cùng các nàng thăm hỏi, cũng không tiến lên, ngược lại nhìn các nàng vây xung quanh tân nương tử trêu chọc. Diêu Thanh Thanh hôm nay cũng không phản bác như bình thường, ngược lại ngồi im lặng, mặc người bên ngoài trêu đùa thế nào cũng không phản ứng, nhìn hai tay nắm chặt của nàng có thể hiểu nàng có bao nhiêu khẩn trương.
Nhìn một lát, A Manh cũng hiểu được người đầu tiên lên tiếng là thiên kim thái phó – Hà Tiêm Ngữ. Nàng mặc một thân quần áo lụa mỏng xanh biếc, dưới mùa hạ nóng nực này khiến cho người nhìn hết sức thoải mái. Mà A Manh sở dĩ đối với nàng mẫn cảm, vì lần trước ở phủ Túc vương, đã gặp được tỷ tỷ song sinh của nàng – Hà Tiêm Hoa, nàng nhớ rõ Hà Tiêm Hoa đã nói qua, lần tới gặp mặt, nàng ta sẽ không hạ thủ lưu tình.
A Manh tuy không phải sợ, nhưng hiện tại nàng đang có thai, đương nhiên không muốn gặp Hà Tiêm Hoa, miễn cho xảy ra việc gì.
Bởi vì trong lòng nghĩ vậy, cho nên A Manh vẫn âm thầm quan sát Hà Tiêm Ngữ, phát hiện ra nàng nhìn thật là một cô nương xinh đẹp tuyệt trần, có quan hệ với phần đông các cô nương ở đây, là cô nương cực có duyên. Chính A Manh cũng phát hiện, khi mọi người không chú ý, nàng sẽ tìm cơ hội để mọi người đều chú ý đến mình.
Mà A Manh không biết, khi nàng quan sát người khác, lại cũng có người khác quan sát nàng. Dù sao ở đây đều là cô nương chưa chồng, mùa xuân trước, các nàng còn đang ái mộ vị tướng quân khải hoàn trở về, ai biết nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, khiến cho giấc mộng của các nàng tan biến. Đương nhiên, hôn nhân do trưởng bối định đoạt thì thôi, điều khiến các nàng khó chịu nhất là nghe nói, sau khi kết hôn, hai người tình cảm hòa thuận, mà tướng quân đại nhân không hổ là nam tử vĩ đại kiệt xuất, trong kinh không ai có thể sủng thê tử đến tận trời như hắn. Nữ nhân cả đời không phải luôn khát vọng mình có thể gả cho nam nhân quyền cao chức trọng lại sủng nàng cả đời sao? Cho nên vị phu nhân tướng quân này khiến cho đám nữ nhân vừa hâm mộ vừa ghen tỵ!
Đang trêu chọc cô dâu, các cô nương bị mời ra ngoài, vì chú rể sắp trở lại.
A Manh lui lại cuối cùng, đám người vừa đi, mới đến bên người tân nương tử, cầm bàn tay có chút mồ hôi của Diêu Thanh Thanh, nhẹ nhàng an ủi mấy câu, sau đó mới ra ngoài.
Vừa ra cửa, một luồng khí nóng đập vào mặt. Đúng là mùa hạ, trong phòng có để băng thật mát mẻ, vừa ra khỏi cửa, lập tức khiến người ta nóng quá đi.
A Manh dùng khăn lau mồ hôi, mang theo nha hoàn đi về phía trước.
Không biết vì sao, sau khi gặp Hà Tiêm Ngữ, A Manh luôn thấy không yên, thầm nghĩ mau đến đại sảnh gặp Ngu Nguyệt Trác, tránh cho sinh ra điều gì ngoài ý muốn.
Có lẽ sợ gì sẽ gặp nấy, khi A Manh đi qua một chỗ gấp khúc, xa xa nhìn thấy Hà Tiêm Hoa, thấy nàng ta một thân sát khí, nhất thời có cảm giác không nói thành lời. Quả nhiên, nàng chính là không hay ho, thực xin lỗi thể chất của nàng.
Trong nháy mắt, bàn tay quỷ dị của Hà Tiêm Hoa đã vươn đến trước mặt nàng, một bàn tay đặt trên vai nàng, nháy mắt A Manh không thể động đậy, Tri Hạ định há mồm kêu, cũng bị điểm huyệt.
“Ngươi…” Vừa mở miệng song A Manh cũng sáng suốt ngậm miệng lại.
Hà Tiêm Hoa cười như không cười nhìn nàng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Ngươi có biết, vì ngươi, hắn đã giết hết người của ta?”
Tuy là nàng cười, nhưng khóe mắt lại tràn ra một sát khí khiến trong lòng A Manh phát lạnh, cẩn thận nói: “Ta thật không biết!”
Hà Tiêm Hoa gật gật đầu, khinh bỉ nói: “Nhìn ngươi nhỏ bé yếu ớt lại vô dụng, nói cho ngươi cũng là gánh nặng, chả trách cái gì hắn cũng không nói cho ngươi.” Nói xong, nheo mắt nhìn bụng A Manh, cao ngạo trong mắt liền vỡ tan, sau đó nói: “Có điều, bụng này thật ra không chịu thua kém a!”
A Manh vừa nghe, theo bản năng ôm bụng, phòng bị trừng nàng. Tuy rằng biết người trước mặt vũ lực vô cùng, nàng nhỏ bé yếu ớt không thể làm gì được, nhưng bản năng của người mẹ khiến nàng không thể thờ ơ.
“Yên tâm, ta sẽ không làm hại đứa nhỏ của hắn.” Hà Tiêm Hoa cao ngạo nói: “Chỉ là cần ngươi đi theo ta một chuyến.”
Danh sách chương