Trăng ẩn mây đen, gió đêm gào thét, thế giới biến thành khoảng không lờ mờ u tối.
Mơ mơ hồ hồ bị nóng làm tỉnh giấc, phát hiện thủ phạm chính là người đang ôm mình, trên người hắn tỏa ra loại nhiệt độ không thể tưởng tượng được, vừa với tay sờ, da thịt nóng cháy của người nọ khiến nàng lập tức tỉnh táo.
Bị người liều chết ôm thật chặt, giống như nàng đã biến thành một nhánh cỏ cứu mạng, thắt lưng bị siết đến đau đớn. Nhưng lại đành phải mặc kệ cơn đau, Như Thúy cô nương để sát vào cổ nam nhân, tiếng nói vì vừa mới tỉnh ngủ mà có chút khàn khàn, kêu to: "Ôn đại nhân, chàng bệnh rồi, mau buông ra..."
Người bên cạnh ngủ cực không yên ổn, cảm giác người bị mình ôm lấy sưởi ấm đang không an phận, càng siết chặt cánh tay, siết khiến nàng thiếu chút không thở nổi. Đại khái bởi vì nàng giãy giụa quá mức khiến hắn phiền, bàn tay to vỗ xuống mông nàng, mơ hồ nói: "... Đừng làm rộn."
Như Thúy cô nương câm nín, thông cảm bây giờ hắn là bệnh nhân, hắng giọng một cái, lịch sự nói: "Ôn đại nhân, cảm phiền chàng buông tay, thiếp muốn đi vệ sinh!"
"..."
Như Thúy cô nương rối rắm xoay người xuống giường, mang giày lục lọi thắp sáng đèn trên bàn, nương theo ánh đèn kiểm tra nam nhân trên giường, trong ánh đèn màu quýt chín, gương mặt ngọc ửng màu hồng đẹp đẽ, khác hẳn với phong thái tao nhã cao quí xinh đẹp bình thường, khiến trái tim người ta không khỏi rung động. Nhưng lúc này hiển nhiên Như Thúy cô nương không có tâm tình thưởng thức yêu nam đang bị bệnh, lòng đầy lo lắng, vội vàng buông màn giường ngăn không khí lạnh lẽo bên ngoài, chạy ra khỏi phòng.
"Thanh Y, Thanh Y, Ôn đại nhân bệnh rồi, mau cho người đi gọi thái y."
Nam chủ nhân sinh bệnh, tất cả mọi người trong Ôn phủ đều nhốn nháo.
Quản gia Minh thúc vội vã khoác y phục chạy đến, đứng ở cửa phòng xin gặp, được cho phép liền cẩn thận đi tới, nhìn thấy nữ tử ngồi ở trước giường đắp khăn ướt cho phu quân trên giường bệnh, gấp gáp hỏi: "Thiếu phu nhân, thiếu gia thế nào rồi?"
"Sốt cao không lùi." Như Thúy cô nương mím môi nói, trên trán nhuộm vẻ u sầu.
Nghe mà Minh thúc càng nôn nóng, "Thiếu phu nhân, có nên gọi thái y không?"
Như Thúy nhìn ông một cái, trong lòng biết quản gia sốt ruột đến hồ đồ, nén lòng nói: "Giờ này hoàng cung đã đóng cửa, không cách nào tiến cung gọi thái y. Ta đã sai người đi tìm đại phu trong thành."
Thanh Y đang đứng vắt khăn bên cạnh nhìn nàng một cái, vừa rồi người nào đó cũng gấp gáp đến hồ đồ.
Nam tử ngủ trên giường cực không yên ổn, chân mày nhíu chặt, thỉnh thoảng hé mắt, tròng mắt hoàn toàn không có tiêu cự. Lúc này Như Thúy cô nương sẽ quay đầu xem xét mỉm cười với hắn, nhẹ nhàng gọi hắn, chờ sau khi hắn phát hiện người trước giường là nàng, sẽ lộ ra chút tươi cười trẻ con, nắm tay nàng tiếp tục nhắm mắt lại.
Minh quản gia nhìn thấy mà trong lòng bỗng có chút xót xa.
Đại phu tới rất nhanh, thị vệ đi mời đại phu hầu như là đã khiêng lão đại phu tới. Đại phu bị giày vò vô cùng khó chịu, vốn muốn tức giận, nhưng còn chưa nổi nóng, lại bị người ta đẩy tới trước giường, một giọng nữ gấp gáp nói: "Đại phu, ngài đừng lề mề nữa, mau mau xem thử phu quân nhà ta bệnh thế nào đi."
Lão đại phu liếc mắt nhìn, cất giọng khó chịu: "Chỉ bị nhiễm phong hàn mà thôi, có gì mà phải khẩn trương."
Như Thúy cô nương lại không yên lòng, "Đại phu, bệnh nhẹ mà không cẩn thận cũng sẽ thành bệnh nặng! Cho dù chỉ nhiễm phong hàn, với phu quân nhà ta mà nói, cũng là rất nghiêm trọng, chàng không giống với mấy nam nữ tùy tùy tiện tiện kia, từ nhỏ chàng đã cao quý, chỉ chút vết thương liền thành chuyện lớn, chẳng lẽ đại phu không cho là vậy sao." Dù sao Ôn đại nhân nhà nàng vẫn rất quý báu dễ vỡ. "Aiz, đại phu, hôm nay chúng ta còn đến phòng thuốc của ông băng bó vết thương đó, khi đó rõ ràng ông nói không có trở ngại gì lớn, vì sao lại nhiễm phong hàn?"
Bị nàng hỏi liên tiếp mấy câu làm ngơ ngốc, lúc này đại phu mới nhìn rõ dung mạo của người bệnh trên giường, không phải là nam nhân hôm nay vừa xuất hiện liền khiến phòng thuốc của lão bị mấy cô nương trẻ tuổi chen phá thiếu chút nữa là hư cửa sao? Nam nhân bộ dạng xinh đẹp như vậy thật đúng là chịu tội, dù đã cưới vợ vẫn là tai họa, hại phòng thuốc của ông náo loạn một phen, mấy cô nương trẻ tuổi gặp bọn họ trên đường đều mặt dày mày dạn chen đến phòng thuốc, không bệnh cũng mua thuốc lung tung, chỉ để ở lâu một chút, liếc mắt nhìn nam nhân này nhiều một chút. Mà nam nhân này, hôm nay ôm cái trán bị thương tới cửa, trán trắng nõn như ngọc lộ rõ vết thương mặc dù không phá hư vẻ đẹp của hắn, nhưng vẫn khiến mấy cô nương trẻ tuổi tức giận không nguôi, mắng cái người dám tổn thương hắn, nghe mà đại phu chỉ có thể lắc đầu thở dài không ngớt.
"Phu nhân đừng nóng vội, để lão xem trước đã."
Đại phu chỉ có thể an ủi các cô nương gấp gáp đến độ níu lấy quần áo ông lớn tiếng chất vấn, sau đó mới đi xem bệnh cho bệnh nhân.
Sau khi xác định chỉ là nhiễm phong hàn, lại do cảm lạnh khiến sốt cao, chỉ cần làm hắn hạ sốt là được.
"Mọi người chú ý đừng để bệnh nhân sốt cao hơn nữa, lúc hạ sốt cũng phải chú ý không để hắn bị nhiễm lạnh, tránh việc sốt cao không lùi. Giờ ta sẽ kê một đơn thuốc, sau khi hắn uống xong thì phải đợi xem tình hình."
Đại phu vừa nói vừa kê đơn thuốc, Như Thúy cô nương chú ý lắng nghe mọi việc, bởi trong phủ không đủ vị thuốc, chỉ có thể sai thị vệ theo đại phu về phòng thuốc bốc thuốc.
"Đại phu, ta rất lo lắng cho phu quân nhà ta, hôm nay ngài ngủ lại trong phủ đi, ngày mai ta sẽ sai người đưa ngài về. Cứ quyết định vậy nhé, đại phu, ngài đi nhanh về nhanh."
"..."
Khóe miệng lão đại phu co quắp nhìn người nào đó tự nói xong liền vội vội vàng vàng nhào tới trước giường đổi khăn ướt cho bệnh nhân, tự thân tự lực chứ không để nha hoàn động đến. Lão đại phu bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mặt theo thị vệ khiêng mình tới lúc nãy, cùng về phòng thuốc bốc thuốc.
"Thật là, người trẻ tuổi làm việc gì cũng trẻ con nóng vội, nhiễm phong hàn căn bản không cần phải khẩn trương như vậy..." Lão đại phu nói nhỏ.
Thị vệ nghe thấy lão đại phu oán giận, vội vàng làm sáng tỏ chút việc của phu nhân nhà mình: "Đại phu, bình thường phu nhân nhà ta xử sự rất tốt, chỉ khi liên quan đến đại nhân mới có chút nóng nảy. Đây cũng là biểu hiện của việc phu nhân nhà ta kính trọng đại nhân. Hơn nữa đại nhân thực không thể sinh bệnh, nếu không..." Thái hậu, hoàng đế, Túc vương, Trấn quốc công đều sẽ nóng nảy theo... Trong mấy nhân vật lớn đó, tùy tiện lấy ra một người cũng có thể đè chết người ta.
Đại phu hoảng sợ, híp mắt già hỏi: "Đại nhân nhà các ngươi là ai?" Lúc nãy thị vệ đến phủ mời người, chỉ nói đại nhân nhà bọn họ sinh bệnh, cũng không nói là ai. Bởi trời tối, lại bị thị vệ trực tiếp xách vào Ôn phủ, nên đại phu cũng không chú ý mình đã đến đâu, đương nhiên cũng không biết thân phận người sinh bệnh, còn tưởng rằng là thiếu gia của gia tộc quyền quý nào đó, hơn nữa nhìn bộ dáng trẻ tuổi kia, trong lòng suy đoán có lẽ là quan viên nhỏ mới nhận chức không lâu.
Thị vệ nhìn đại phu cười, trên khuôn mặt thật thà lộ ra vẻ kiêu ngạo, "Đại nhân nhà ta chính là thái sư đương triều Ôn Lương - Ôn đại nhân, cũng là quân sư mà hoàng thượng ngự dụng."
Như Thúy cô nương căn cứ theo lời đại phu lo hạ sốt cho Ôn Lương, nhìn thấy vẻ mặt khổ sở ngủ không ngon của hắn, trong lòng chợt chua xót.
Nàng cảm thấy, Ôn Lương nhiễm phong hàn đều do lỗi của Trấn quốc công, nếu không phải do hôm nay ông ấy ném chén trà đập trúng Ôn Lương, lại hắt ướt quần áo hắn, cũng sẽ không bởi vì không thay quần áo đúng lúc mà cảm lạnh. Thế nhưng Trấn quốc công lại là cha ruột của phu quân nhà mình, cũng là cha chồng mà nàng phải hiếu thảo, lại không thể biểu hiện vẻ bất mãn rồi giận chó đánh mèo, nếu không cũng sẽ bị người ta nói là bất hiếu.
Thế nhưng, nàng thực sự cảm thấy lúc này Ôn đại nhân ngủ không yên ổn như vậy, tuyệt đối là do hôm nay hai cha con đã cãi nhau. Chẳng lẽ nguyên nhân họ cãi nhau thật sự là vì mình? Nhưng nàng lại không thể nào rộng lượng, cũng không cách nào chấp nhận việc cha chồng muốn phu quân bỏ người vợ là mình.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, Ngọc Sênh chỉ mặc một bộ áo ngoài mỏng manh đỡ một bà lão đến, hai người đều lo lắng dò hỏi tình hình, Thanh Y thay lời đối đáp trôi chảy.
"Được, được rồi, sao tam thiếu gia lại sinh bệnh?" Bà lão đau lòng lau nước mắt hỏi. Bà lão chính là Ngọc ma ma của phủ Trấn quốc công, là mẹ ruột của Ngọc Sênh, bà vốn là nha hoàn thân cận của mẫu thân Ôn Lương, về sau lúc Ôn Lương được sinh ra, trùng hợp bà cũng sinh đứa bé, liền do Trấn quốc công phu nhân trước đây sắp xếp làm vú nuôi của Ôn Lương, cho nên Ôn Lương hết sức kính trọng bà, xem bà như trưởng bối của mình. Sau khi Ôn Lương thành thân, liền đưa Ngọc ma ma về phủ, quan tâm lo lắng cho bà.
Như Thúy cô nương trả lời, "Ngọc ma ma, có lẽ là do hôm nay phu quân bị thương, lại bị hắt ướt quần áo, sau đó ra ngoài lại bị gió thổi lạnh, cho nên mới sinh bệnh. Đều tại ta, không chú ý khiến phu quân sinh bệnh." Trong giọng nói cũng có vài phần tự trách.
Ban ngày, bọn họ không tham gia bữa tiệc ở phủ Trấn quốc công liền rời đi, lúc đó Như Thúy cô nương không yên lòng, liền kéo hắn đến một phòng thuốc nhờ đại phu xem xét vết thương, đại phu nói chỉ bị thương ngoài da không nghiêm trọng lắm, cộng thêm Ôn Lương cũng không để ý, cho đến tận lúc đi ngủ đều vẫn tốt, nhưng ai ngờ ngủ thẳng đến nửa đêm lại sốt cao.
Việc Ôn Lương bị thương ở phủ Trấn quốc công quản gia đều biết, Ngọc ma ma và Ngọc Sênh lại không rõ chuyện này lắm, lúc này nghe nàng thuật lại, liền đoán được thiếu gia nhà bọn họ lại gây gổ với Trấn quốc công, mà lần này Trấn quốc công còn trực tiếp ra tay làm con mình bị thương, khiến bọn họ có chút giật mình, mặc dù lúc còn bé khi Ôn Lương ngổ ngáo, Trấn quốc công cũng từng động tới gia pháp, thế nhưng từ khi Ôn Lương đến biên thùy thì rất ít xảy ra.
Ngọc ma ma nước mắt càng nhiều, nghẹn ngào nói: "Sao lão gia lại có thể như vậy... Tam thiếu gia là con của ông ấy mà... Hu hu hu... Phu nhân, ngài sai rồi, ngài chết rồi tam thiếu gia lại càng đáng thương hơn..." Nói rồi che miệng khóc thút thít, như đang nghĩ tới Trấn quốc công phu nhân đã chết trước đây, trong lòng càng đau buồn.
Nghe tiếng khóc của Ngọc ma ma, trong lòng mọi người cũng không dễ chịu, Như Thúy cô nương sợ bà lớn tuổi khóc nhiều tổn hại thân thể, vội vàng an ủi.
"Vì sao tam thiếu gia lại bị thương? Tam thiếu phu nhân, lúc đó sao ngài không ngăn cản bọn họ?" Ngọc Sênh đỏ hồng mắt, nhịn không được hỏi.
Ngọc ma ma hoảng sợ, lạnh lùng hô lên: "Ngọc Sênh!"
Ngọc Sênh cũng không để ý, hai mắt trừng trừng nhìn Như Thúy, đánh mất vẻ thận trọng dịu dàng vốn có, căm hận bất bình, trong mắt còn chứa dày đặc đau buồn thương xót.
Như Thúy không chú ý đến nàng ta, lấy khăn ướt hạ nhiệt trên đầu Ôn Lương ra, thờ ơ nói: "Ngươi đang chất vấn ta?"
"Ta không có ý chất vấn phu nhân." Ngọc Sênh đè nén giọng mình, nói: "Chỉ là... ta biết trong lòng tam thiếu gia khổ sở, lão gia là cha ruột của tam thiếu gia, tam thiếu gia cũng thầm kính trọng ông ấy, đó chỉ là một việc khiến cha con bọn họ không thể bình tĩnh nhẹ nhàng ngồi xuống nói chuyện mà thôi. Ngài là thê tử của tam thiếu gia, lúc đó ngài hẳn nên khuyên tam thiếu gia, đừng để ngài ấy ngang bướng với lão gia, việc đó không có lợi cho tam thiếu gia..."
Như Thúy ném khăn ướt cho Thanh Y, ngẩng đầu nhìn nàng ta, bình tĩnh nói: "Ngay cả vì sao bọn họ cãi nhau ngươi cũng không biết, mà dám bảo ta phải khuyên phu quân? Ngọc Sênh, đừng quên thân phận của mình!"
Ngọc Sênh sắc mặt cứng đờ, trừng muốn nứt mắt ra, thầm hận nghĩ: Vì ta biết thân phận của mình, nên mười mấy năm qua mới có thể an an phận phận ở trong phủ Trấn quốc công âm thầm xử lý chuyện của tam thiếu gia! Mà không giống như ngươi, làm một nha hoàn không giữ quy tắc, rù quến thiếu gia nhà ta, tiện đà trở thành nữ chủ nhân trong phủ!!! Thiếu gia nhà ta hẳn sẽ xứng đôi với cô nương tốt đẹp hơn nhiều, chứ không phải một nữ nhân xuất thân hèn kém!!!
"Ta..."
"Ngọc Sênh, sao con có thể nói chuyện với phu nhân như vậy?!" Ngọc ma ma hốt hoảng nói.
Sắc mặt Ngọc Sênh càng cứng ngắc, một lát sau, rốt cuộc rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc bên trong, nói giọng khàn khàn: "Tam thiếu phu nhân, nô tỳ sai rồi." Nói xong, Ngọc Sênh quỳ xuống, thấp giọng: "Chỉ vì nô tỳ thực sự lo lắng cho tam thiếu gia, mấy năm gần đây tam thiếu gia chịu khổ nhiều quá, nô tỳ... Chỉ hi vọng tam thiếu gia khỏe mạnh. Dù sao lão gia cũng là cha ruột của tam thiếu gia, là cha con thì không thể mang thù, chỉ hi vọng sau này tam thiếu phu nhân khuyên tam thiếu gia nhiều hơn một chút."
Như Thúy không phản ứng lại lời nàng ta, nghiêm túc lau mồ hôi lạnh cho người trên giường, đột nhiên đối diện một đôi mắt hoa đào mở to, không khỏi sửng sốt, lại thấy hắn nhìn mình tươi cười dịu dàng, trong lòng chợt tràn đầy đầy vui mừng.
Hắn nắm tay nàng đang đặt trên trán mình, kéo đến bên môi cọ cọ, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng vì bệnh, nhưng ánh mắt rất trong trẻo, tươi cười bên môi vẫn chưa tan.
Như Thúy nỗ lực đè nén vui mừng trong lòng, lạnh nhạt nói: "Ngọc Sênh, ta phải làm thế nào không cần người ngoài dạy bảo! Ngươi làm tốt chuyện của mình là được. Lần này xét việc ngươi thực lòng thực dạ quan tâm đến phu quân nên cho qua, lần sau nếu vẫn quá phận như thế, đừng trách ta không nể tình."
Nghe thấy lời cảnh cáo, Minh quản gia thức thời đứng ở một bên không lên tiếng, mà Ngọc ma ma thì phát hoảng, hoảng sợ nói: "Phu nhân, Ngọc Sênh chỉ nhất thời hồ đồ, sau này tuyệt đối sẽ không phạm phải! Ngọc Sênh, còn không mau cảm ơn phu nhân đã rộng lòng tha thứ ư?"
Ngọc Sênh cứng mặt, cắn môi không nói lời nào.
Lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên: "Các ngươi đều lui ra hết đi, để phu nhân ở đây hầu hạ là được."
Nghe thấy giọng nói này, mọi người mừng rỡ không thôi, ngẩng đầu nhìn vào trong giường. Lúc này Ôn Lương được Như Thúy giúp nâng người dậy, tóc dài đen như mực lòa xòa trước ngực, gương mặt tái nhợt vì bệnh lại xinh đẹp mê hoặc lòng người, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ngọc Sênh nhìn nam tử ngồi tựa bên giường, dáng vẻ bệnh tật như vậy không biết đã nhìn thấy vào bao nhiêu năm về trước, có lẽ là lúc phu nhân qua đời năm ấy, hắn khóc ngất tại nơi đặt linh cửu, sau khi tỉnh lại liền bệnh nặng một trận, trở nên gầy guộc mảnh khảnh, trong lòng dâng lên nỗi đau buồn chua xót, chậm rãi cúi đầu.
"Ta đã khá hơn nhiều, khiến mọi người lo lắng rồi. Minh quản gia, Ngọc ma ma, hai người về trước nghỉ ngơi đi, chớ vì ta mà tổn hại thân thể." Giọng có hơi yếu ớt, dường như nói những lời này là đã cố hết sức, sau đó lại nói: "Ngọc Sênh, chuyện vừa rồi, ta không hi vọng sẽ không tiếp diễn."
Trong nháy mắt, sắc mặt Ngọc Sênh tái nhợt giống như hoa tuyết bên ngoài, lát sau cúi đầu nhẹ nhàng dạ một tiếng.
Mơ mơ hồ hồ bị nóng làm tỉnh giấc, phát hiện thủ phạm chính là người đang ôm mình, trên người hắn tỏa ra loại nhiệt độ không thể tưởng tượng được, vừa với tay sờ, da thịt nóng cháy của người nọ khiến nàng lập tức tỉnh táo.
Bị người liều chết ôm thật chặt, giống như nàng đã biến thành một nhánh cỏ cứu mạng, thắt lưng bị siết đến đau đớn. Nhưng lại đành phải mặc kệ cơn đau, Như Thúy cô nương để sát vào cổ nam nhân, tiếng nói vì vừa mới tỉnh ngủ mà có chút khàn khàn, kêu to: "Ôn đại nhân, chàng bệnh rồi, mau buông ra..."
Người bên cạnh ngủ cực không yên ổn, cảm giác người bị mình ôm lấy sưởi ấm đang không an phận, càng siết chặt cánh tay, siết khiến nàng thiếu chút không thở nổi. Đại khái bởi vì nàng giãy giụa quá mức khiến hắn phiền, bàn tay to vỗ xuống mông nàng, mơ hồ nói: "... Đừng làm rộn."
Như Thúy cô nương câm nín, thông cảm bây giờ hắn là bệnh nhân, hắng giọng một cái, lịch sự nói: "Ôn đại nhân, cảm phiền chàng buông tay, thiếp muốn đi vệ sinh!"
"..."
Như Thúy cô nương rối rắm xoay người xuống giường, mang giày lục lọi thắp sáng đèn trên bàn, nương theo ánh đèn kiểm tra nam nhân trên giường, trong ánh đèn màu quýt chín, gương mặt ngọc ửng màu hồng đẹp đẽ, khác hẳn với phong thái tao nhã cao quí xinh đẹp bình thường, khiến trái tim người ta không khỏi rung động. Nhưng lúc này hiển nhiên Như Thúy cô nương không có tâm tình thưởng thức yêu nam đang bị bệnh, lòng đầy lo lắng, vội vàng buông màn giường ngăn không khí lạnh lẽo bên ngoài, chạy ra khỏi phòng.
"Thanh Y, Thanh Y, Ôn đại nhân bệnh rồi, mau cho người đi gọi thái y."
Nam chủ nhân sinh bệnh, tất cả mọi người trong Ôn phủ đều nhốn nháo.
Quản gia Minh thúc vội vã khoác y phục chạy đến, đứng ở cửa phòng xin gặp, được cho phép liền cẩn thận đi tới, nhìn thấy nữ tử ngồi ở trước giường đắp khăn ướt cho phu quân trên giường bệnh, gấp gáp hỏi: "Thiếu phu nhân, thiếu gia thế nào rồi?"
"Sốt cao không lùi." Như Thúy cô nương mím môi nói, trên trán nhuộm vẻ u sầu.
Nghe mà Minh thúc càng nôn nóng, "Thiếu phu nhân, có nên gọi thái y không?"
Như Thúy nhìn ông một cái, trong lòng biết quản gia sốt ruột đến hồ đồ, nén lòng nói: "Giờ này hoàng cung đã đóng cửa, không cách nào tiến cung gọi thái y. Ta đã sai người đi tìm đại phu trong thành."
Thanh Y đang đứng vắt khăn bên cạnh nhìn nàng một cái, vừa rồi người nào đó cũng gấp gáp đến hồ đồ.
Nam tử ngủ trên giường cực không yên ổn, chân mày nhíu chặt, thỉnh thoảng hé mắt, tròng mắt hoàn toàn không có tiêu cự. Lúc này Như Thúy cô nương sẽ quay đầu xem xét mỉm cười với hắn, nhẹ nhàng gọi hắn, chờ sau khi hắn phát hiện người trước giường là nàng, sẽ lộ ra chút tươi cười trẻ con, nắm tay nàng tiếp tục nhắm mắt lại.
Minh quản gia nhìn thấy mà trong lòng bỗng có chút xót xa.
Đại phu tới rất nhanh, thị vệ đi mời đại phu hầu như là đã khiêng lão đại phu tới. Đại phu bị giày vò vô cùng khó chịu, vốn muốn tức giận, nhưng còn chưa nổi nóng, lại bị người ta đẩy tới trước giường, một giọng nữ gấp gáp nói: "Đại phu, ngài đừng lề mề nữa, mau mau xem thử phu quân nhà ta bệnh thế nào đi."
Lão đại phu liếc mắt nhìn, cất giọng khó chịu: "Chỉ bị nhiễm phong hàn mà thôi, có gì mà phải khẩn trương."
Như Thúy cô nương lại không yên lòng, "Đại phu, bệnh nhẹ mà không cẩn thận cũng sẽ thành bệnh nặng! Cho dù chỉ nhiễm phong hàn, với phu quân nhà ta mà nói, cũng là rất nghiêm trọng, chàng không giống với mấy nam nữ tùy tùy tiện tiện kia, từ nhỏ chàng đã cao quý, chỉ chút vết thương liền thành chuyện lớn, chẳng lẽ đại phu không cho là vậy sao." Dù sao Ôn đại nhân nhà nàng vẫn rất quý báu dễ vỡ. "Aiz, đại phu, hôm nay chúng ta còn đến phòng thuốc của ông băng bó vết thương đó, khi đó rõ ràng ông nói không có trở ngại gì lớn, vì sao lại nhiễm phong hàn?"
Bị nàng hỏi liên tiếp mấy câu làm ngơ ngốc, lúc này đại phu mới nhìn rõ dung mạo của người bệnh trên giường, không phải là nam nhân hôm nay vừa xuất hiện liền khiến phòng thuốc của lão bị mấy cô nương trẻ tuổi chen phá thiếu chút nữa là hư cửa sao? Nam nhân bộ dạng xinh đẹp như vậy thật đúng là chịu tội, dù đã cưới vợ vẫn là tai họa, hại phòng thuốc của ông náo loạn một phen, mấy cô nương trẻ tuổi gặp bọn họ trên đường đều mặt dày mày dạn chen đến phòng thuốc, không bệnh cũng mua thuốc lung tung, chỉ để ở lâu một chút, liếc mắt nhìn nam nhân này nhiều một chút. Mà nam nhân này, hôm nay ôm cái trán bị thương tới cửa, trán trắng nõn như ngọc lộ rõ vết thương mặc dù không phá hư vẻ đẹp của hắn, nhưng vẫn khiến mấy cô nương trẻ tuổi tức giận không nguôi, mắng cái người dám tổn thương hắn, nghe mà đại phu chỉ có thể lắc đầu thở dài không ngớt.
"Phu nhân đừng nóng vội, để lão xem trước đã."
Đại phu chỉ có thể an ủi các cô nương gấp gáp đến độ níu lấy quần áo ông lớn tiếng chất vấn, sau đó mới đi xem bệnh cho bệnh nhân.
Sau khi xác định chỉ là nhiễm phong hàn, lại do cảm lạnh khiến sốt cao, chỉ cần làm hắn hạ sốt là được.
"Mọi người chú ý đừng để bệnh nhân sốt cao hơn nữa, lúc hạ sốt cũng phải chú ý không để hắn bị nhiễm lạnh, tránh việc sốt cao không lùi. Giờ ta sẽ kê một đơn thuốc, sau khi hắn uống xong thì phải đợi xem tình hình."
Đại phu vừa nói vừa kê đơn thuốc, Như Thúy cô nương chú ý lắng nghe mọi việc, bởi trong phủ không đủ vị thuốc, chỉ có thể sai thị vệ theo đại phu về phòng thuốc bốc thuốc.
"Đại phu, ta rất lo lắng cho phu quân nhà ta, hôm nay ngài ngủ lại trong phủ đi, ngày mai ta sẽ sai người đưa ngài về. Cứ quyết định vậy nhé, đại phu, ngài đi nhanh về nhanh."
"..."
Khóe miệng lão đại phu co quắp nhìn người nào đó tự nói xong liền vội vội vàng vàng nhào tới trước giường đổi khăn ướt cho bệnh nhân, tự thân tự lực chứ không để nha hoàn động đến. Lão đại phu bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mặt theo thị vệ khiêng mình tới lúc nãy, cùng về phòng thuốc bốc thuốc.
"Thật là, người trẻ tuổi làm việc gì cũng trẻ con nóng vội, nhiễm phong hàn căn bản không cần phải khẩn trương như vậy..." Lão đại phu nói nhỏ.
Thị vệ nghe thấy lão đại phu oán giận, vội vàng làm sáng tỏ chút việc của phu nhân nhà mình: "Đại phu, bình thường phu nhân nhà ta xử sự rất tốt, chỉ khi liên quan đến đại nhân mới có chút nóng nảy. Đây cũng là biểu hiện của việc phu nhân nhà ta kính trọng đại nhân. Hơn nữa đại nhân thực không thể sinh bệnh, nếu không..." Thái hậu, hoàng đế, Túc vương, Trấn quốc công đều sẽ nóng nảy theo... Trong mấy nhân vật lớn đó, tùy tiện lấy ra một người cũng có thể đè chết người ta.
Đại phu hoảng sợ, híp mắt già hỏi: "Đại nhân nhà các ngươi là ai?" Lúc nãy thị vệ đến phủ mời người, chỉ nói đại nhân nhà bọn họ sinh bệnh, cũng không nói là ai. Bởi trời tối, lại bị thị vệ trực tiếp xách vào Ôn phủ, nên đại phu cũng không chú ý mình đã đến đâu, đương nhiên cũng không biết thân phận người sinh bệnh, còn tưởng rằng là thiếu gia của gia tộc quyền quý nào đó, hơn nữa nhìn bộ dáng trẻ tuổi kia, trong lòng suy đoán có lẽ là quan viên nhỏ mới nhận chức không lâu.
Thị vệ nhìn đại phu cười, trên khuôn mặt thật thà lộ ra vẻ kiêu ngạo, "Đại nhân nhà ta chính là thái sư đương triều Ôn Lương - Ôn đại nhân, cũng là quân sư mà hoàng thượng ngự dụng."
Như Thúy cô nương căn cứ theo lời đại phu lo hạ sốt cho Ôn Lương, nhìn thấy vẻ mặt khổ sở ngủ không ngon của hắn, trong lòng chợt chua xót.
Nàng cảm thấy, Ôn Lương nhiễm phong hàn đều do lỗi của Trấn quốc công, nếu không phải do hôm nay ông ấy ném chén trà đập trúng Ôn Lương, lại hắt ướt quần áo hắn, cũng sẽ không bởi vì không thay quần áo đúng lúc mà cảm lạnh. Thế nhưng Trấn quốc công lại là cha ruột của phu quân nhà mình, cũng là cha chồng mà nàng phải hiếu thảo, lại không thể biểu hiện vẻ bất mãn rồi giận chó đánh mèo, nếu không cũng sẽ bị người ta nói là bất hiếu.
Thế nhưng, nàng thực sự cảm thấy lúc này Ôn đại nhân ngủ không yên ổn như vậy, tuyệt đối là do hôm nay hai cha con đã cãi nhau. Chẳng lẽ nguyên nhân họ cãi nhau thật sự là vì mình? Nhưng nàng lại không thể nào rộng lượng, cũng không cách nào chấp nhận việc cha chồng muốn phu quân bỏ người vợ là mình.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, Ngọc Sênh chỉ mặc một bộ áo ngoài mỏng manh đỡ một bà lão đến, hai người đều lo lắng dò hỏi tình hình, Thanh Y thay lời đối đáp trôi chảy.
"Được, được rồi, sao tam thiếu gia lại sinh bệnh?" Bà lão đau lòng lau nước mắt hỏi. Bà lão chính là Ngọc ma ma của phủ Trấn quốc công, là mẹ ruột của Ngọc Sênh, bà vốn là nha hoàn thân cận của mẫu thân Ôn Lương, về sau lúc Ôn Lương được sinh ra, trùng hợp bà cũng sinh đứa bé, liền do Trấn quốc công phu nhân trước đây sắp xếp làm vú nuôi của Ôn Lương, cho nên Ôn Lương hết sức kính trọng bà, xem bà như trưởng bối của mình. Sau khi Ôn Lương thành thân, liền đưa Ngọc ma ma về phủ, quan tâm lo lắng cho bà.
Như Thúy cô nương trả lời, "Ngọc ma ma, có lẽ là do hôm nay phu quân bị thương, lại bị hắt ướt quần áo, sau đó ra ngoài lại bị gió thổi lạnh, cho nên mới sinh bệnh. Đều tại ta, không chú ý khiến phu quân sinh bệnh." Trong giọng nói cũng có vài phần tự trách.
Ban ngày, bọn họ không tham gia bữa tiệc ở phủ Trấn quốc công liền rời đi, lúc đó Như Thúy cô nương không yên lòng, liền kéo hắn đến một phòng thuốc nhờ đại phu xem xét vết thương, đại phu nói chỉ bị thương ngoài da không nghiêm trọng lắm, cộng thêm Ôn Lương cũng không để ý, cho đến tận lúc đi ngủ đều vẫn tốt, nhưng ai ngờ ngủ thẳng đến nửa đêm lại sốt cao.
Việc Ôn Lương bị thương ở phủ Trấn quốc công quản gia đều biết, Ngọc ma ma và Ngọc Sênh lại không rõ chuyện này lắm, lúc này nghe nàng thuật lại, liền đoán được thiếu gia nhà bọn họ lại gây gổ với Trấn quốc công, mà lần này Trấn quốc công còn trực tiếp ra tay làm con mình bị thương, khiến bọn họ có chút giật mình, mặc dù lúc còn bé khi Ôn Lương ngổ ngáo, Trấn quốc công cũng từng động tới gia pháp, thế nhưng từ khi Ôn Lương đến biên thùy thì rất ít xảy ra.
Ngọc ma ma nước mắt càng nhiều, nghẹn ngào nói: "Sao lão gia lại có thể như vậy... Tam thiếu gia là con của ông ấy mà... Hu hu hu... Phu nhân, ngài sai rồi, ngài chết rồi tam thiếu gia lại càng đáng thương hơn..." Nói rồi che miệng khóc thút thít, như đang nghĩ tới Trấn quốc công phu nhân đã chết trước đây, trong lòng càng đau buồn.
Nghe tiếng khóc của Ngọc ma ma, trong lòng mọi người cũng không dễ chịu, Như Thúy cô nương sợ bà lớn tuổi khóc nhiều tổn hại thân thể, vội vàng an ủi.
"Vì sao tam thiếu gia lại bị thương? Tam thiếu phu nhân, lúc đó sao ngài không ngăn cản bọn họ?" Ngọc Sênh đỏ hồng mắt, nhịn không được hỏi.
Ngọc ma ma hoảng sợ, lạnh lùng hô lên: "Ngọc Sênh!"
Ngọc Sênh cũng không để ý, hai mắt trừng trừng nhìn Như Thúy, đánh mất vẻ thận trọng dịu dàng vốn có, căm hận bất bình, trong mắt còn chứa dày đặc đau buồn thương xót.
Như Thúy không chú ý đến nàng ta, lấy khăn ướt hạ nhiệt trên đầu Ôn Lương ra, thờ ơ nói: "Ngươi đang chất vấn ta?"
"Ta không có ý chất vấn phu nhân." Ngọc Sênh đè nén giọng mình, nói: "Chỉ là... ta biết trong lòng tam thiếu gia khổ sở, lão gia là cha ruột của tam thiếu gia, tam thiếu gia cũng thầm kính trọng ông ấy, đó chỉ là một việc khiến cha con bọn họ không thể bình tĩnh nhẹ nhàng ngồi xuống nói chuyện mà thôi. Ngài là thê tử của tam thiếu gia, lúc đó ngài hẳn nên khuyên tam thiếu gia, đừng để ngài ấy ngang bướng với lão gia, việc đó không có lợi cho tam thiếu gia..."
Như Thúy ném khăn ướt cho Thanh Y, ngẩng đầu nhìn nàng ta, bình tĩnh nói: "Ngay cả vì sao bọn họ cãi nhau ngươi cũng không biết, mà dám bảo ta phải khuyên phu quân? Ngọc Sênh, đừng quên thân phận của mình!"
Ngọc Sênh sắc mặt cứng đờ, trừng muốn nứt mắt ra, thầm hận nghĩ: Vì ta biết thân phận của mình, nên mười mấy năm qua mới có thể an an phận phận ở trong phủ Trấn quốc công âm thầm xử lý chuyện của tam thiếu gia! Mà không giống như ngươi, làm một nha hoàn không giữ quy tắc, rù quến thiếu gia nhà ta, tiện đà trở thành nữ chủ nhân trong phủ!!! Thiếu gia nhà ta hẳn sẽ xứng đôi với cô nương tốt đẹp hơn nhiều, chứ không phải một nữ nhân xuất thân hèn kém!!!
"Ta..."
"Ngọc Sênh, sao con có thể nói chuyện với phu nhân như vậy?!" Ngọc ma ma hốt hoảng nói.
Sắc mặt Ngọc Sênh càng cứng ngắc, một lát sau, rốt cuộc rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc bên trong, nói giọng khàn khàn: "Tam thiếu phu nhân, nô tỳ sai rồi." Nói xong, Ngọc Sênh quỳ xuống, thấp giọng: "Chỉ vì nô tỳ thực sự lo lắng cho tam thiếu gia, mấy năm gần đây tam thiếu gia chịu khổ nhiều quá, nô tỳ... Chỉ hi vọng tam thiếu gia khỏe mạnh. Dù sao lão gia cũng là cha ruột của tam thiếu gia, là cha con thì không thể mang thù, chỉ hi vọng sau này tam thiếu phu nhân khuyên tam thiếu gia nhiều hơn một chút."
Như Thúy không phản ứng lại lời nàng ta, nghiêm túc lau mồ hôi lạnh cho người trên giường, đột nhiên đối diện một đôi mắt hoa đào mở to, không khỏi sửng sốt, lại thấy hắn nhìn mình tươi cười dịu dàng, trong lòng chợt tràn đầy đầy vui mừng.
Hắn nắm tay nàng đang đặt trên trán mình, kéo đến bên môi cọ cọ, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng vì bệnh, nhưng ánh mắt rất trong trẻo, tươi cười bên môi vẫn chưa tan.
Như Thúy nỗ lực đè nén vui mừng trong lòng, lạnh nhạt nói: "Ngọc Sênh, ta phải làm thế nào không cần người ngoài dạy bảo! Ngươi làm tốt chuyện của mình là được. Lần này xét việc ngươi thực lòng thực dạ quan tâm đến phu quân nên cho qua, lần sau nếu vẫn quá phận như thế, đừng trách ta không nể tình."
Nghe thấy lời cảnh cáo, Minh quản gia thức thời đứng ở một bên không lên tiếng, mà Ngọc ma ma thì phát hoảng, hoảng sợ nói: "Phu nhân, Ngọc Sênh chỉ nhất thời hồ đồ, sau này tuyệt đối sẽ không phạm phải! Ngọc Sênh, còn không mau cảm ơn phu nhân đã rộng lòng tha thứ ư?"
Ngọc Sênh cứng mặt, cắn môi không nói lời nào.
Lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên: "Các ngươi đều lui ra hết đi, để phu nhân ở đây hầu hạ là được."
Nghe thấy giọng nói này, mọi người mừng rỡ không thôi, ngẩng đầu nhìn vào trong giường. Lúc này Ôn Lương được Như Thúy giúp nâng người dậy, tóc dài đen như mực lòa xòa trước ngực, gương mặt tái nhợt vì bệnh lại xinh đẹp mê hoặc lòng người, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ngọc Sênh nhìn nam tử ngồi tựa bên giường, dáng vẻ bệnh tật như vậy không biết đã nhìn thấy vào bao nhiêu năm về trước, có lẽ là lúc phu nhân qua đời năm ấy, hắn khóc ngất tại nơi đặt linh cửu, sau khi tỉnh lại liền bệnh nặng một trận, trở nên gầy guộc mảnh khảnh, trong lòng dâng lên nỗi đau buồn chua xót, chậm rãi cúi đầu.
"Ta đã khá hơn nhiều, khiến mọi người lo lắng rồi. Minh quản gia, Ngọc ma ma, hai người về trước nghỉ ngơi đi, chớ vì ta mà tổn hại thân thể." Giọng có hơi yếu ớt, dường như nói những lời này là đã cố hết sức, sau đó lại nói: "Ngọc Sênh, chuyện vừa rồi, ta không hi vọng sẽ không tiếp diễn."
Trong nháy mắt, sắc mặt Ngọc Sênh tái nhợt giống như hoa tuyết bên ngoài, lát sau cúi đầu nhẹ nhàng dạ một tiếng.
Danh sách chương