Tiểu bánh bao đầu tiên của Hạng Thanh Xuân và Ôn Ngạn Bình đại danh gọi là Hạng Lĩnh Diễm, nhủ danh A Hỏa.
A Hỏa là một tiểu bánh bao vừa xinh đẹp vừa khí khái hào hùng, sở dĩ nói xinh đẹp là do khuôn mặt bé hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của cha bé, còn nói bé khí khái hào hùng – chính là giống mẫu thân bé như đúc, tiểu bánh bao khí khái bừng bừng, rất có tinh thần, lúc gặp mọi người đều nói bé là đứa nhỏ vô cùng có sức sống, sẽ lớn rất nhanh.
A Hỏa cũng rất hoạt bát khỏe mạnh, giày vò phụ thân và mẫu thân lớn lên từng ngày. Tuy mặt mày lớn lên giống cha, nhưng tính cách A Hỏa phải nói là kế thừa mẫu thân bé, tinh lực dồi dào khiến người ta đau đầu, cha bé mấy lần nhìn bé cũng không nhịn được mà thở dài, không những hết than thở rồi tới tức giận, sau đó còn xách tiểu gia hỏa đến thư phòng, tiếp tục dạy dỗ.
A Hỏa là con đầu lòng, Hạng Thanh Xuân lần đầu được làm phụ thân đương nhiên rất quan tâm, hắn muốn dạy dỗ con trai trở thành con trai trưởng, tương lai Dũng Xuyên Bá phủ giao cho tử tôn cũng không đến mức thất bại. Hạng Thanh Xuân đã sớm tính toán, tử tôn Hạng gia phải được dạy dỗ thật tốt, chờ nó có thể tự mình gánh vác, Hạng gia sẽ giao cho nó, khi đó hắn đã là trí sĩ, nhân lúc chưa già yếu sẽ dẫn Ôn Ngạn Bình rời khỏi kinh thành đi du ngoạn, hoàn thành giấc mộng của nàng.
Vì vậy do giấc mộng xa xôi này mà Hạng Thanh Xuân cực kỳ quan tâm đến việc dạy bảo đời sau của Hạng gia, đứa nhỏ của Hạng Thanh Minh và các đường đệ đều bị hắn kiểm tra khảo hạch, chỉ cần là đứa nhỏ có thiên phú hắn sẽ không ngại an bài. Về phần những đứa trẻ là con của những kẻ đáng ghét – Ví dụ như Hạng Thanh Minh, không sao cả hắn có thể đối phó được, hắn sẽ dạy ra đứa nhỏ làm Hạng Thanh Minh tức chết.
Hạng Thanh Minh phát hiện, mấy đứa nhỏ sau này của hắn ta và thê tử đều bị Hạng Thanh Xuân xấu xa kia dạy dỗ với lý do chấn chỉnh chuyện học hành trong tộc. Hạng Thanh Xuân là một mối họa lớn, thê tử và con gái hắn ta bị Tây viện lôi kéo, hai người đã bị bọn họ tẩy não rồi, thời gian này Hạng Thanh Minh không có cách nào vượt qua được.
Hạng Thanh Minh gặp phải đôi phu thê tàn bạo Hạng Thanh Xuân và Ôn Ngạn Bình, cả đời hắn ta bị khổ bức không cần giải thích.
Nhưng mà, người còn bị khổ bức hơn cả Hạng Thanh Minh chính là A Hỏa – Cuộc sống A Hỏa với tư cách là con trai trưởng của đôi phu thê tàn bạo vô cùng đau khổ. Chỉ là, đứa nhỏ A Hỏa này thần kinh thô nên không biết gì cả, bé còn tưởng cha nương muốn tốt cho bé nữa kìa. Cho đến khi các đệ đệ và muội muội của A Hỏa lần lượt ra đời, bọn chúng kế thừa tính cách nhạy cảm và thông minh của Hạng Thanh Xuân, lúc này bọn chúng đã sớm nhận ra nhân sinh đau khổ của đại ca, trong lòng bọn chúng rất đồng tình với vị huynh trưởng này, cho nên chúng rất ngoan ngoãn nghe lời đại ca nói.
Mượn lời các đệ đệ muội muội A Hỏa mà nói chính là: May mà có đại ca là con trai trưởng đối phó với cha nương hung tàn, những nhân vật nhỏ bé như chúng mới có cuộc sống tốt đẹp, đại ca cũng không dễ dàng, bọn chúng nhất định sẽ hiếu thuận với đại ca, tìm có huynh ấy một hiền thê lương mẫu tri kỷ, sinh cho Hạng gia đích trưởng tôn đời thứ năm, rồi dạy dỗ thật tốt để nó có thể gách vác mọi chuyện.
Về phần các tiểu bằng hữu tuổi còn nhỏ mà đã quan tâm đến tương lai đại ca chúng, thậm chí còn chạy đi tìm cữu cữu thông minh nhất của chúng – Ôn Ngạn Thịnh nghĩ cách, Trường Trường trưởng thành nhìn các tiểu bằng hữu, mặt than trầm mặc cực lâu… Cái này là chuyện sau này.
Mà bây giờ, A Hỏa vừa mới biết bò, đệ đệ muội muội còn chưa được sinh ra, mẫu thân hung tàn nhà bé đang hứng thú bừng bừng chờ bé mau lớn lên để dạy võ công cho bé, làm cho bé trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất kia kìa.
A Hỏa không chỉ thừa hưởng thần kinh thô ráp của Ôn Ngạn Bình, mà còn thừa kế luôn tính tình yêu đệ đệ muội muội của nàng, bé vô cùng quan tâm đến tiểu đường muội nhỏ hơn bé ba tháng tuổi, dù bé là chỉ tiểu bánh bao không hiểu chuyện nhưng đã biết chơi với muội muội, chuyện thường làm nhất chính là dính bên cạnh muội muội, không ngừng lảm nhảm, khiến tiểu cô nương bị đánh thức khóc lên, sau đó Hạng Thanh Minh trở về kìm nén lửa giận bế con gái đi.
Tuy Hạng Thanh Minh muốn có con trai, nhưng mà ôm khuê nữ lâu ngày nên cũng có tình cảm. Sau cùng hắn không thể nhìn nổi con trai ngốc nghếch của Hạng Thanh Xuân và Ôn Ngạn Bình bắt nạt khuê nữ của hắn nữa, hắn nhịn mấy lần rốt cuộc không nhịn nổi tức giận với Tống thị: “Lĩnh Vân còn nhỏ, nàng để tên tiểu tử kia suốt ngày quấn lấy nó làm gì? Ít sang Tây viện một chút đi, bên đó không có gì tốt…”
Tống thị ngoan ngoãn nghe, vâng vâng dạ dạ trả lời, đến lúc hắn lớn giọng hỏi nàng đã nhớ kỹ chưa, nàng mới lên tiếng: “Tổ mẫu yêu thích A Hỏa, thường gọi A Hỏa và Vân Vân đến chơi cùng, thiếp không thể từ chối tâm ý của lão nhân gia. Hơn nữa thiếp không thường sang Tây viện, đều là đại tẩu dẫn A Hỏa sang đây chơi, phải có qua có lại nên thiếp mới sang một chút.”
Khá lắm! Có qua có lại! Khá lắm! Tổ mẫu yêu thích!
Khí huyết Hạng Thanh Minh dâng trào, thiếu chút nữa hộc máu, người hắn run lẩy bẩy không nói nên lời. Được rồi, ý tứ tổ mẫu bọn hắn là tiểu bối không thể làm trái, khuê nữ bị ôm đến chỗ tổ mẫu để chơi với bé gấu kia -- Hắn nhịn, thế nhưng tại sao phải có qua có lại, Ôn Ngạn Bình kia muốn chiếm tiện nghi của thê tử hắn thì có, đừng tưởng lần trước hắn không nhìn thấy Ôn Ngạn Bình hôn khuôn mặt non mịn của khuê nữ hắn, nàng ta còn lôi kéo thê tử của hắn sờ tới sờ lui, thê tử và khuê nữ của hắn đều bị kẻ thù nhúng chàm rồi!
Hạng Thanh Minh đau khổ không thể nói.
Tống thị nhìn qua chất phác thật thà, nhưng thật ra là một nhân vật khôn khéo, ngoài mặt thì đáp ứng, còn sau lưng thì nên làm cái gì vẫn cứ làm thế ấy, bằng mặt không bằng lòng vô cùng khéo léo, Tống thị quan sát hành vi vô tâm của Ôn Ngạn Bình một thời gian, nàng đã sớm quyết định sẽ không làm theo lời trượng phu. Nhìn xem, bây giờ trượng phu của nàng đã không đi ôm tiểu thiếp nữa, cả ngày chạy tới chỗ chính thê là chính.
Ôn Ngạn Bình nói, nam nhân có dị tâm phải đoạn tử tuyệt tôn! Tống thị bị lời này ảnh hưởng sâu sắc, sống lưng thẳng tấp, trong lòng ngầm mài đao ken két, Hạng Thanh Minh mà dám ôm ấp tiểu thiếp giống lúc mới thành thân làm nàng đau khổ, nàng nhất định khiến hắn tàn phế.
Được rồi, Ôn Ngạn Bình đã dạy hư một vị nữ tử hiền thê lương mẫu.
Thời điểm A Hỏa bắt đầu biết đi, mẫu thân bé không chút do dự tiến hành dạy dỗ.
Trong tay Ôn Ngạn Bình cầm cây roi, trên mặt đất bày đầy đồ vật ngổn ngang, nàng nói với con trai đang vịn ghế tập đi vô cùng thuận lợi: “A Hỏa, phải luyện võ, nền tảng phải được rèn luyện từ nhỏ. Nhưng mà bây giờ con còn quá nhỏ, ta cũng không ép con, mỗi ngày con chỉ cần đứng trung bình tấn nửa canh giờ là được.”
A Hỏa mơ màng, mềm mại gọi một tiếng “Nương”, khuôn mặt trắng nõn mềm mại kia còn đẹp hơn đường muội của bé, ánh mắt long lanh khiến người ta mềm lòng.
Ôn Ngạn Bình rất thích đứa nhỏ có dáng vẻ xinh đẹp, tiếc nuối nhất của nàng chính là dáng vẻ xinh đẹp như thế lại là con trai chứ không phải con gái, nàng cảm khái bóp bóp móng vuốt béo nhỏ của bé một cái, bật thốt lên: “Phải gọi cha.”
“…”
A Hỏa choáng luôn, gọi người này là cha, mà cũng phải gọi người vô cùng giống mình kia là cha, tại sao bé có hai cha mà muội muội chỉ có một cha?
Đám người Tần ma ma, Phi Y và Nghênh Hà từ lúc thấy Ôn Ngạn Bình cầm roi trình diễn một màn Tam nương dạy con thì đã sợ ngây người, bây giờ nghe đối thoại giữa hai mẫu tử thì trực tiếp lung lay trong gió luôn.
“Thiếu phu nhân!” Tần ma ma lạnh giọng gọi.
“Thiếu phu nhân, Hỏa ca nhi còn nhỏ!” Phi Y cũng bày ra vẻ mặt hung dữ.
“Thiếu phu nhân, Hỏa ca nhi nên uống chút nước.” Nghênh Hà nghiêm mặt.
“…”
Ôn Ngạn Bình không sợ trượng phu – Không có cách nào khác, thiếu chút nữa Hạng Thanh Xuân đã sủng nàng lên trời nên nàng không sợ chút nào, nhưng nàng lại sợ hai nha hoàn này và một lão ma ma bước ra từ thâm cung kia, thấy bọn họ nổi giận, Ôn Ngạn Bình giắt cây roi lên hông, sau đó ôm con trai hôn nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của bé, tiếp theo nàng bày ra dáng vẻ tiểu thư khuê các dịu dàng, nhẹ giọng nói: “A Hỏa có phải là bé ngoan không?”
A Hỏa nắm chặt nắm đấm béo, mềm mại gật đầu: “Ngoan ~~”
Ôn Ngạn Bình tiếp tục: “A Hỏa có nghe lời không?”
“Nghe ~~”
Vì thế, A Hỏa vừa tập bước đi đã bị phạt đứng trung bình tấn trong góc tường rồi.
Đám người Tần ma ma và Phi Y đau lòng muốn chết, ánh mắt nhìn về phía Ôn Ngạn Bình giống như kế mẫu chuyên môn ngược đãi con riêng của trượng phu, hai người nhanh chóng báo chuyện này cho Hạng Thanh Xuân biết, để cho cô gia thông minh tài trí chỉnh đốn tiểu cô nương không an phận, giải cứu tiểu chủ tử đáng thương.
Hạng Thanh Xuân nghe xong thì trầm mặc.
Trước đây, phải nói một chút về thái độ của Hạng phụ và Hạng mẫu. A Hỏa là cháu trai đầu tiên của hai ông bà, vả lại còn là đích trưởng tôn, hai ông bà vô cùng coi trọng, thậm chí Hạng phụ còn từ bỏ nhuyễn ngọc ôn hương, lãng tử quay đầu làm người đứng đắn, ông muốn dạy dỗ cháu trai thật tốt, nhưng mà tâm tư hiếm có của tổ phụ bị thê tử và con trai không chút do dự tạt một gáo nước lạnh, tâm tình ông trở nên lạnh như ngói.
Hạng mẫu: “Cháu trai có con trai dạy, ông nên làm gì thì cứ làm tiếp như vậy đi!” Nếu để người cặn bã như ông dạy cháu trai thành một củ cải hoa tâm có thể làm trượng phu của bất kỳ ai thì ta đây chính là chày gỗ rồi!
Hạng Thanh Xuân: “Cha, ngài nên nghỉ ngơi một chút, A Hỏa có con dạy dỗ rồi, không cần ngài hao tâm tổn trí.” Con của hắn không thể để ông dạy thành dạng sủng thiếp diệt thê được, Ngạn Bình sẽ trực tiếp phế con trai, sau đó bắt đầu tiêu diệt hắn, lý do là di truyền của hắn không tốt.
Hạng phụ bị tổn thương, một đoạn thời gian rất dài sau đó cũng chưa bình phục được.
Hạng mẫu nhìn cháu trai trắng trẻo mập mạp, bà nhớ tới con trai khi còn bé, trong lòng bà chua xót càng cảm thấy có lỗi với con trai. Lúc ấy, con trai đáng yêu biết bao nhiêu, nhưng bà lại vì một nam nhân cặn bã mà đấu với tiểu tam tiểu tứ vứt bỏ con trai không thèm để ý, để cho hắn bị đám sài lang hổ báo bao vây, khó khăn trưởng thành, thậm chí có lúc bị liên lụy thiếu chút không còn mạng nhỏ, đây là cả đời bà thiếu nợ con trai. Sau khi con trai trưởng thành thì không cần tình thương của nương nữa, cũng không thân cận gần gũi, khiến tình thương của bà không có chỗ bù đắp đành phải dồn hết lên người cháu trai.
Hạng mẫu muốn tự nuôi dưỡng cháu trai nhưng bị Hạng Thanh Xuân từ chối. Không còn cách nào khác, bà đành dồn hết sức quan tâm cháu trai, nên đương nhiên bà biết Ôn Ngạn Bình sau lưng hành hạ cháu trai như thế nào, bà rất đau lòng. Mấy lần Hạng mẫu muốn mở miệng, nhưng bà lại nhớ tới giá trị vũ lực hung tàn của con dâu nên bị tổn thương giống trượng phu luôn, một thời gian rất dài sau đó cũng chưa bình phục được.
Ngày đầu tiên A Hỏa bắt đầu rèn luyện chỉ đứng được hai khắc – Trong cả quá trình do chân yếu nến mông chạm đất mấy lần, mẫu thân bé lãnh khốc vô tình vẫn bắt bé đứng tiếp, nhưng quả thật bé rất mệt, không có tinh thần, đến lúc được phụ thân hạ triều trở về ôm, bé bèn cố gắng vùi mặt vào trong lòng phụ thân.
Mẫu thân rất khó, rõ ràng là một người cha nghiêm khắc. Ngược lại vị cha luôn dịu dàng tỉ mỉ, quan tâm bé, ôm bé, dạy bé biết chữ thì hòa ái dễ gần như mẫu thân. Vì thế, dưới sự cố ý uốn nắn của Ôn Ngạn Bình, trong lòng A Hỏa, dạy bé võ nghệ chính là cha, còn dạy bé đọc sách viết chữ, đạo lý làm người chính là nương.
Ôn Ngạn Bình thành công thay đổi tam quan của con trai, trở thành cha của bé.
Hạng Thanh Xuân không để bụng, nàng thích làm cha thì để nàng làm cha, dù sao sau này con trai phải gánh vác nhiều chuyện, rất đau khổ, hắn nên quan tâm đến con trai thì tốt hơn.
Cũng bởi như thế, Hạng Thanh Xuân và con trai cảm thấy mọi chuyện rất tốt.
Hạng Thanh Xuân xoa xoa bàn chân củ cải nhỏ của con trai, hỏi thăm bài học rèn luyện đầu tiên của bé. Tiểu A Hỏa hai mắt đẫm lệ vuốt vuốt cái mông nói: “Cha, đau…”
Mông nhỏ ngã rất nhiều lần, đương nhiên rất đau.
Vế phần hai chân củ cải phải đứng hai khắc thì hoàn toàn không có cảm giác gì, bởi vì sau khi A Hỏa biết đi, bé thường vịn tường hoặc bàn ghế đi loạn khắp nơi, đi một ngày cũng không sao chứ đừng nói đến đứng hai khắc, chỉ là trẻ con không thích ở yên một chỗ, không kiên nhẫn đứng yên hai khắc mà thôi.
Con trai cực khổ, Hạng Thanh Xuân nhẹ nhàng xoa xoa chân cho con trai.
Vì vậy, sau một đêm được vị cha xinh đẹp bày ra tình thương của nương dịu dàng cẩn thận xoa vết thương, A Hỏa phát hiện, ngày hôm sau, bé lại bị vị cha có tướng mạo xinh đẹp đưa tới cho vị mẫu thân hung tàn tiếp tục rèn luyện.
A Hỏa: = o =! Phụ thân (lời trong lòng là mẫu thân) mau tới cứu A Hỏa, mẫu thân (phụ thân) lại phạt A Hỏa đứng rồi…
A Hỏa là một tiểu bánh bao vừa xinh đẹp vừa khí khái hào hùng, sở dĩ nói xinh đẹp là do khuôn mặt bé hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của cha bé, còn nói bé khí khái hào hùng – chính là giống mẫu thân bé như đúc, tiểu bánh bao khí khái bừng bừng, rất có tinh thần, lúc gặp mọi người đều nói bé là đứa nhỏ vô cùng có sức sống, sẽ lớn rất nhanh.
A Hỏa cũng rất hoạt bát khỏe mạnh, giày vò phụ thân và mẫu thân lớn lên từng ngày. Tuy mặt mày lớn lên giống cha, nhưng tính cách A Hỏa phải nói là kế thừa mẫu thân bé, tinh lực dồi dào khiến người ta đau đầu, cha bé mấy lần nhìn bé cũng không nhịn được mà thở dài, không những hết than thở rồi tới tức giận, sau đó còn xách tiểu gia hỏa đến thư phòng, tiếp tục dạy dỗ.
A Hỏa là con đầu lòng, Hạng Thanh Xuân lần đầu được làm phụ thân đương nhiên rất quan tâm, hắn muốn dạy dỗ con trai trở thành con trai trưởng, tương lai Dũng Xuyên Bá phủ giao cho tử tôn cũng không đến mức thất bại. Hạng Thanh Xuân đã sớm tính toán, tử tôn Hạng gia phải được dạy dỗ thật tốt, chờ nó có thể tự mình gánh vác, Hạng gia sẽ giao cho nó, khi đó hắn đã là trí sĩ, nhân lúc chưa già yếu sẽ dẫn Ôn Ngạn Bình rời khỏi kinh thành đi du ngoạn, hoàn thành giấc mộng của nàng.
Vì vậy do giấc mộng xa xôi này mà Hạng Thanh Xuân cực kỳ quan tâm đến việc dạy bảo đời sau của Hạng gia, đứa nhỏ của Hạng Thanh Minh và các đường đệ đều bị hắn kiểm tra khảo hạch, chỉ cần là đứa nhỏ có thiên phú hắn sẽ không ngại an bài. Về phần những đứa trẻ là con của những kẻ đáng ghét – Ví dụ như Hạng Thanh Minh, không sao cả hắn có thể đối phó được, hắn sẽ dạy ra đứa nhỏ làm Hạng Thanh Minh tức chết.
Hạng Thanh Minh phát hiện, mấy đứa nhỏ sau này của hắn ta và thê tử đều bị Hạng Thanh Xuân xấu xa kia dạy dỗ với lý do chấn chỉnh chuyện học hành trong tộc. Hạng Thanh Xuân là một mối họa lớn, thê tử và con gái hắn ta bị Tây viện lôi kéo, hai người đã bị bọn họ tẩy não rồi, thời gian này Hạng Thanh Minh không có cách nào vượt qua được.
Hạng Thanh Minh gặp phải đôi phu thê tàn bạo Hạng Thanh Xuân và Ôn Ngạn Bình, cả đời hắn ta bị khổ bức không cần giải thích.
Nhưng mà, người còn bị khổ bức hơn cả Hạng Thanh Minh chính là A Hỏa – Cuộc sống A Hỏa với tư cách là con trai trưởng của đôi phu thê tàn bạo vô cùng đau khổ. Chỉ là, đứa nhỏ A Hỏa này thần kinh thô nên không biết gì cả, bé còn tưởng cha nương muốn tốt cho bé nữa kìa. Cho đến khi các đệ đệ và muội muội của A Hỏa lần lượt ra đời, bọn chúng kế thừa tính cách nhạy cảm và thông minh của Hạng Thanh Xuân, lúc này bọn chúng đã sớm nhận ra nhân sinh đau khổ của đại ca, trong lòng bọn chúng rất đồng tình với vị huynh trưởng này, cho nên chúng rất ngoan ngoãn nghe lời đại ca nói.
Mượn lời các đệ đệ muội muội A Hỏa mà nói chính là: May mà có đại ca là con trai trưởng đối phó với cha nương hung tàn, những nhân vật nhỏ bé như chúng mới có cuộc sống tốt đẹp, đại ca cũng không dễ dàng, bọn chúng nhất định sẽ hiếu thuận với đại ca, tìm có huynh ấy một hiền thê lương mẫu tri kỷ, sinh cho Hạng gia đích trưởng tôn đời thứ năm, rồi dạy dỗ thật tốt để nó có thể gách vác mọi chuyện.
Về phần các tiểu bằng hữu tuổi còn nhỏ mà đã quan tâm đến tương lai đại ca chúng, thậm chí còn chạy đi tìm cữu cữu thông minh nhất của chúng – Ôn Ngạn Thịnh nghĩ cách, Trường Trường trưởng thành nhìn các tiểu bằng hữu, mặt than trầm mặc cực lâu… Cái này là chuyện sau này.
Mà bây giờ, A Hỏa vừa mới biết bò, đệ đệ muội muội còn chưa được sinh ra, mẫu thân hung tàn nhà bé đang hứng thú bừng bừng chờ bé mau lớn lên để dạy võ công cho bé, làm cho bé trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất kia kìa.
A Hỏa không chỉ thừa hưởng thần kinh thô ráp của Ôn Ngạn Bình, mà còn thừa kế luôn tính tình yêu đệ đệ muội muội của nàng, bé vô cùng quan tâm đến tiểu đường muội nhỏ hơn bé ba tháng tuổi, dù bé là chỉ tiểu bánh bao không hiểu chuyện nhưng đã biết chơi với muội muội, chuyện thường làm nhất chính là dính bên cạnh muội muội, không ngừng lảm nhảm, khiến tiểu cô nương bị đánh thức khóc lên, sau đó Hạng Thanh Minh trở về kìm nén lửa giận bế con gái đi.
Tuy Hạng Thanh Minh muốn có con trai, nhưng mà ôm khuê nữ lâu ngày nên cũng có tình cảm. Sau cùng hắn không thể nhìn nổi con trai ngốc nghếch của Hạng Thanh Xuân và Ôn Ngạn Bình bắt nạt khuê nữ của hắn nữa, hắn nhịn mấy lần rốt cuộc không nhịn nổi tức giận với Tống thị: “Lĩnh Vân còn nhỏ, nàng để tên tiểu tử kia suốt ngày quấn lấy nó làm gì? Ít sang Tây viện một chút đi, bên đó không có gì tốt…”
Tống thị ngoan ngoãn nghe, vâng vâng dạ dạ trả lời, đến lúc hắn lớn giọng hỏi nàng đã nhớ kỹ chưa, nàng mới lên tiếng: “Tổ mẫu yêu thích A Hỏa, thường gọi A Hỏa và Vân Vân đến chơi cùng, thiếp không thể từ chối tâm ý của lão nhân gia. Hơn nữa thiếp không thường sang Tây viện, đều là đại tẩu dẫn A Hỏa sang đây chơi, phải có qua có lại nên thiếp mới sang một chút.”
Khá lắm! Có qua có lại! Khá lắm! Tổ mẫu yêu thích!
Khí huyết Hạng Thanh Minh dâng trào, thiếu chút nữa hộc máu, người hắn run lẩy bẩy không nói nên lời. Được rồi, ý tứ tổ mẫu bọn hắn là tiểu bối không thể làm trái, khuê nữ bị ôm đến chỗ tổ mẫu để chơi với bé gấu kia -- Hắn nhịn, thế nhưng tại sao phải có qua có lại, Ôn Ngạn Bình kia muốn chiếm tiện nghi của thê tử hắn thì có, đừng tưởng lần trước hắn không nhìn thấy Ôn Ngạn Bình hôn khuôn mặt non mịn của khuê nữ hắn, nàng ta còn lôi kéo thê tử của hắn sờ tới sờ lui, thê tử và khuê nữ của hắn đều bị kẻ thù nhúng chàm rồi!
Hạng Thanh Minh đau khổ không thể nói.
Tống thị nhìn qua chất phác thật thà, nhưng thật ra là một nhân vật khôn khéo, ngoài mặt thì đáp ứng, còn sau lưng thì nên làm cái gì vẫn cứ làm thế ấy, bằng mặt không bằng lòng vô cùng khéo léo, Tống thị quan sát hành vi vô tâm của Ôn Ngạn Bình một thời gian, nàng đã sớm quyết định sẽ không làm theo lời trượng phu. Nhìn xem, bây giờ trượng phu của nàng đã không đi ôm tiểu thiếp nữa, cả ngày chạy tới chỗ chính thê là chính.
Ôn Ngạn Bình nói, nam nhân có dị tâm phải đoạn tử tuyệt tôn! Tống thị bị lời này ảnh hưởng sâu sắc, sống lưng thẳng tấp, trong lòng ngầm mài đao ken két, Hạng Thanh Minh mà dám ôm ấp tiểu thiếp giống lúc mới thành thân làm nàng đau khổ, nàng nhất định khiến hắn tàn phế.
Được rồi, Ôn Ngạn Bình đã dạy hư một vị nữ tử hiền thê lương mẫu.
Thời điểm A Hỏa bắt đầu biết đi, mẫu thân bé không chút do dự tiến hành dạy dỗ.
Trong tay Ôn Ngạn Bình cầm cây roi, trên mặt đất bày đầy đồ vật ngổn ngang, nàng nói với con trai đang vịn ghế tập đi vô cùng thuận lợi: “A Hỏa, phải luyện võ, nền tảng phải được rèn luyện từ nhỏ. Nhưng mà bây giờ con còn quá nhỏ, ta cũng không ép con, mỗi ngày con chỉ cần đứng trung bình tấn nửa canh giờ là được.”
A Hỏa mơ màng, mềm mại gọi một tiếng “Nương”, khuôn mặt trắng nõn mềm mại kia còn đẹp hơn đường muội của bé, ánh mắt long lanh khiến người ta mềm lòng.
Ôn Ngạn Bình rất thích đứa nhỏ có dáng vẻ xinh đẹp, tiếc nuối nhất của nàng chính là dáng vẻ xinh đẹp như thế lại là con trai chứ không phải con gái, nàng cảm khái bóp bóp móng vuốt béo nhỏ của bé một cái, bật thốt lên: “Phải gọi cha.”
“…”
A Hỏa choáng luôn, gọi người này là cha, mà cũng phải gọi người vô cùng giống mình kia là cha, tại sao bé có hai cha mà muội muội chỉ có một cha?
Đám người Tần ma ma, Phi Y và Nghênh Hà từ lúc thấy Ôn Ngạn Bình cầm roi trình diễn một màn Tam nương dạy con thì đã sợ ngây người, bây giờ nghe đối thoại giữa hai mẫu tử thì trực tiếp lung lay trong gió luôn.
“Thiếu phu nhân!” Tần ma ma lạnh giọng gọi.
“Thiếu phu nhân, Hỏa ca nhi còn nhỏ!” Phi Y cũng bày ra vẻ mặt hung dữ.
“Thiếu phu nhân, Hỏa ca nhi nên uống chút nước.” Nghênh Hà nghiêm mặt.
“…”
Ôn Ngạn Bình không sợ trượng phu – Không có cách nào khác, thiếu chút nữa Hạng Thanh Xuân đã sủng nàng lên trời nên nàng không sợ chút nào, nhưng nàng lại sợ hai nha hoàn này và một lão ma ma bước ra từ thâm cung kia, thấy bọn họ nổi giận, Ôn Ngạn Bình giắt cây roi lên hông, sau đó ôm con trai hôn nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của bé, tiếp theo nàng bày ra dáng vẻ tiểu thư khuê các dịu dàng, nhẹ giọng nói: “A Hỏa có phải là bé ngoan không?”
A Hỏa nắm chặt nắm đấm béo, mềm mại gật đầu: “Ngoan ~~”
Ôn Ngạn Bình tiếp tục: “A Hỏa có nghe lời không?”
“Nghe ~~”
Vì thế, A Hỏa vừa tập bước đi đã bị phạt đứng trung bình tấn trong góc tường rồi.
Đám người Tần ma ma và Phi Y đau lòng muốn chết, ánh mắt nhìn về phía Ôn Ngạn Bình giống như kế mẫu chuyên môn ngược đãi con riêng của trượng phu, hai người nhanh chóng báo chuyện này cho Hạng Thanh Xuân biết, để cho cô gia thông minh tài trí chỉnh đốn tiểu cô nương không an phận, giải cứu tiểu chủ tử đáng thương.
Hạng Thanh Xuân nghe xong thì trầm mặc.
Trước đây, phải nói một chút về thái độ của Hạng phụ và Hạng mẫu. A Hỏa là cháu trai đầu tiên của hai ông bà, vả lại còn là đích trưởng tôn, hai ông bà vô cùng coi trọng, thậm chí Hạng phụ còn từ bỏ nhuyễn ngọc ôn hương, lãng tử quay đầu làm người đứng đắn, ông muốn dạy dỗ cháu trai thật tốt, nhưng mà tâm tư hiếm có của tổ phụ bị thê tử và con trai không chút do dự tạt một gáo nước lạnh, tâm tình ông trở nên lạnh như ngói.
Hạng mẫu: “Cháu trai có con trai dạy, ông nên làm gì thì cứ làm tiếp như vậy đi!” Nếu để người cặn bã như ông dạy cháu trai thành một củ cải hoa tâm có thể làm trượng phu của bất kỳ ai thì ta đây chính là chày gỗ rồi!
Hạng Thanh Xuân: “Cha, ngài nên nghỉ ngơi một chút, A Hỏa có con dạy dỗ rồi, không cần ngài hao tâm tổn trí.” Con của hắn không thể để ông dạy thành dạng sủng thiếp diệt thê được, Ngạn Bình sẽ trực tiếp phế con trai, sau đó bắt đầu tiêu diệt hắn, lý do là di truyền của hắn không tốt.
Hạng phụ bị tổn thương, một đoạn thời gian rất dài sau đó cũng chưa bình phục được.
Hạng mẫu nhìn cháu trai trắng trẻo mập mạp, bà nhớ tới con trai khi còn bé, trong lòng bà chua xót càng cảm thấy có lỗi với con trai. Lúc ấy, con trai đáng yêu biết bao nhiêu, nhưng bà lại vì một nam nhân cặn bã mà đấu với tiểu tam tiểu tứ vứt bỏ con trai không thèm để ý, để cho hắn bị đám sài lang hổ báo bao vây, khó khăn trưởng thành, thậm chí có lúc bị liên lụy thiếu chút không còn mạng nhỏ, đây là cả đời bà thiếu nợ con trai. Sau khi con trai trưởng thành thì không cần tình thương của nương nữa, cũng không thân cận gần gũi, khiến tình thương của bà không có chỗ bù đắp đành phải dồn hết lên người cháu trai.
Hạng mẫu muốn tự nuôi dưỡng cháu trai nhưng bị Hạng Thanh Xuân từ chối. Không còn cách nào khác, bà đành dồn hết sức quan tâm cháu trai, nên đương nhiên bà biết Ôn Ngạn Bình sau lưng hành hạ cháu trai như thế nào, bà rất đau lòng. Mấy lần Hạng mẫu muốn mở miệng, nhưng bà lại nhớ tới giá trị vũ lực hung tàn của con dâu nên bị tổn thương giống trượng phu luôn, một thời gian rất dài sau đó cũng chưa bình phục được.
Ngày đầu tiên A Hỏa bắt đầu rèn luyện chỉ đứng được hai khắc – Trong cả quá trình do chân yếu nến mông chạm đất mấy lần, mẫu thân bé lãnh khốc vô tình vẫn bắt bé đứng tiếp, nhưng quả thật bé rất mệt, không có tinh thần, đến lúc được phụ thân hạ triều trở về ôm, bé bèn cố gắng vùi mặt vào trong lòng phụ thân.
Mẫu thân rất khó, rõ ràng là một người cha nghiêm khắc. Ngược lại vị cha luôn dịu dàng tỉ mỉ, quan tâm bé, ôm bé, dạy bé biết chữ thì hòa ái dễ gần như mẫu thân. Vì thế, dưới sự cố ý uốn nắn của Ôn Ngạn Bình, trong lòng A Hỏa, dạy bé võ nghệ chính là cha, còn dạy bé đọc sách viết chữ, đạo lý làm người chính là nương.
Ôn Ngạn Bình thành công thay đổi tam quan của con trai, trở thành cha của bé.
Hạng Thanh Xuân không để bụng, nàng thích làm cha thì để nàng làm cha, dù sao sau này con trai phải gánh vác nhiều chuyện, rất đau khổ, hắn nên quan tâm đến con trai thì tốt hơn.
Cũng bởi như thế, Hạng Thanh Xuân và con trai cảm thấy mọi chuyện rất tốt.
Hạng Thanh Xuân xoa xoa bàn chân củ cải nhỏ của con trai, hỏi thăm bài học rèn luyện đầu tiên của bé. Tiểu A Hỏa hai mắt đẫm lệ vuốt vuốt cái mông nói: “Cha, đau…”
Mông nhỏ ngã rất nhiều lần, đương nhiên rất đau.
Vế phần hai chân củ cải phải đứng hai khắc thì hoàn toàn không có cảm giác gì, bởi vì sau khi A Hỏa biết đi, bé thường vịn tường hoặc bàn ghế đi loạn khắp nơi, đi một ngày cũng không sao chứ đừng nói đến đứng hai khắc, chỉ là trẻ con không thích ở yên một chỗ, không kiên nhẫn đứng yên hai khắc mà thôi.
Con trai cực khổ, Hạng Thanh Xuân nhẹ nhàng xoa xoa chân cho con trai.
Vì vậy, sau một đêm được vị cha xinh đẹp bày ra tình thương của nương dịu dàng cẩn thận xoa vết thương, A Hỏa phát hiện, ngày hôm sau, bé lại bị vị cha có tướng mạo xinh đẹp đưa tới cho vị mẫu thân hung tàn tiếp tục rèn luyện.
A Hỏa: = o =! Phụ thân (lời trong lòng là mẫu thân) mau tới cứu A Hỏa, mẫu thân (phụ thân) lại phạt A Hỏa đứng rồi…
Danh sách chương