Sau khi dùng xong bữa trưa, mọi người bắt đầu rời đi.

Trấn quốc công phu nhân được trưởng tức phụ (con dâu trưởng) Tần thị cùng tứ tiểu thư dìu về phòng, dọc đường đi, không ai nói chuyện, đi phía sau là ma ma và các nha hoàn cũng yên lặng không nói gì đi phía sau các vị chủ tử.

Đến chính sảnh, Tần thị đỡ bà ngồi xuống, nha hoàn dâng lên trà bánh xong, thì lui xuống.

Trấn quốc công phu nhân nhận chén trà do trưởng tức phụ dâng lên, nhấp một miếng, ngẩng đầu nhìn đến vẻ mặt mất hứng của nữ nhi ngồi cách đó không xa, thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi là khoảng thời gian phát triển thân thể nhất, mái tóc dài đến chân, có thể mơ hồ nhìn ra một chút dáng vẻ uyển chuyển của nữ tử, bộ dáng phấn nộn, xinh đẹp động lòng người, nhưng tính cách không được ổn cho lắm.

Trấn quốc công phu nhân thở dài, nữ nhi này mặc dù là đích nữ duy nhất của phủ Trấn quốc công, nhưng là nữ nhi trước sau đều phải gả ra ngoài, không thể so được với nhi tử. Hơn nữa Ôn Uyển tính tình hoạt bát, hỉ nộ vô thường, nếu không cẩn thận, làm người khác tổn thương lúc nào cũng không hay biết. Nguyên bản do nàng là đích nữ duy nhất của phủ Trấn quốc công, cho nên mọi người không so đo, nhưng về sau nếu cứ như vậy, nàng khi gả ra ngoài sẽ chịu thiệt thòi lớn.

“Mẫu thân, người làm sao vậy?” Tần thị cười hỏi, “Có phải là từ sáng nay đã thấy không khỏe?”

Nghe ra ý nghĩ trong lời nói của nàng, Trấn quốc công phu nhân thản nhiên nói: “Hôm nay là ngày thê tử của Lương ca nhi ra mắt, tại sao lại mệt được chứ? Ta là nhìn đến bộ dáng của Uyển Uyển có chút không an tâm.”

Tần thị liếc mắt nhìn, che miệng cười nói: “Mẫu thân người nói vậy là sai rồi, Uyển Uyển của chúng ta là Trấn quốc công đích nữ, vô luận bộ dáng như thế nào, đều không đáng ngại.”

Ôn Uyển tiểu cô nương nghe thấy hai người đang nói về mình, bất chấp đang không thoải mái, chạy qua ôm lấy cánh tay của Trấn quốc công phu nhân, gắt giọng: “Mẫu thân, nữ nhi như vậy có gì không tốt chứ?”

Trấn quốc công phu nhân vỗ vỗ nhẹ tay nàng, nói: “Là lỗi của mẫu thân, lúc trước dựa vào tính tình của Lương ca nhi, nghĩ hắn sẽ không ở lại trong phủ, cho nên mới dung túng con, muốn cho con cuộc sống thoải mái nhất, ai ngờ….”

Ôn Uyển nghe không hiểu, đang yên đang lành, vì sao mẫu thân lại nói đến chuyện này, nhưng Tần thị tính tình khôn khéo, lại hầu hạ Trấn quốc công phu nhân nhiều năm, nên cũng hiểu ra ý tứ của Trấn quốc công phu nhân, chần chừ hỏi: “Ý của mẫu thân là, tam đệ cưới tam đệ muội không ổn?”

Trấn quốc công phu nhân không trả lời câu hỏi của Tần thị, chỉ nói: “Lão gia cùng Lương ca nhi mặc dù náo loạn cùng nhau mấy chục năm, nhưng rốt cuộc vẫn là phụ tử, tại sao lại sinh ra thù hận chứ? Ở trong lòng của lão gia, Lương ca nhi vẫn là quan trọng nhất. Uyển Uyển, tam ca của con xưa nay vốn tự phụ, hắn coi trọng thê tử của mình, cho nên, sau này dù trong lòng con không thoải mái, cũng không được để lộ ra bên ngoài.”

Nghe đến đây, Tần thị cũng hiểu được lo lắng của bà. Nói cũng phải, từ lúc vị đích nữ này được sinh ra, Ôn Lương không còn ở trong phủ, cho nên nàng là cô nương có địa vị tối cao trong phủ, ngay cả các vị huynh đệ tỷ muội trong phủ cũng phải nể mặt nàng, đến cả Trấn quốc công cũng rất cưng chiều nàng, làm cho nàng trở thành tiểu bá vương của phủ Trấn quốc công, tuy là nữ nhi, nhưng so với các huynh đệ của nàng còn kiêu ngạo làm càn hơn.

Nhưng, Ôn Uyển mặc dù lớn lối, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là phận nữ nhi, nếu Trấn quốc công phu nhân dạy dỗ nàng cũng không đi tìm người gây chuyện. Nhưng hình như nàng rất thích vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ Ôn Lương này, khi có thánh chỉ ban xuống đối với việc xuất thân của thê tử hắn, có chút khinh thường làm cho trong lòng nàng bị nghẹn một cỗ tức khí.

Ôn Uyển bĩu môi, lơ đễnh nói: “Mẫu thân, nếu Hạ thị kia lúc ở trong thành cứu tam ca một mạng, tam ca cũng sẽ không vì báo ân mà cưới nàng ta.”

Tần thị nghe được, trong lòng khẽ động.

Trấn quốc công phu nhân lắc đầu: “Nếu Lương ca nhi muốn báo ân, thì có thể nạp nàng ta làm thiếp, với thân phận của nàng ta được làm thiếp ở phủ Trấn quốc công là phù hợp nhất, nhưng mà Lương ca nhi lại cưới nàng làm chính thê, có thể thấy Lương ca nhi coi trọng nàng như thế nào. Hai người các con, sau này đối với thê tử của Lương ca nhi, nên thông minh một chút.”

Tần thị đáp lại một tiếng, còn Ôn Uyển thì bĩu bĩu môi, vẻ mặt mất hứng, rõ ràng, nàng không để lời của Trấn quốc công phu nhân vào trong lòng.

Trấn quốc công phu nhân thở dài: “Nếu không nhắc đến Lương ca nhi, thì sau lưng Hạ thị còn có phủ Túc vương chống lưng, bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải nể mặt nàng vài phần. Các con chớ cho rằng Túc vương nhận nàng làm nghĩa muội chỉ vì Lương ca nhi muốn cưới nàng, không kể đến lúc rước dâu đội ngũ hoành tráng, chỉ cần nhìn đến số của hồi môn của nàng, làm cho người khác giật mình không thôi, so với mẫu thân của Lương ca nhi năm đó được gả vào Trấn quốc công phủ còn nhiều hơn.”

Nghe đến đây, Tần thị kinh hãi, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ.

Ôn Uyển nghe chuyện này không có ấn tượng như Tần thị, trong lòng nàng vẫn nghĩ đến thái độ của mẫu thân, nàng không ngốc, mẫu thân nói nhiều như vậy là muốn phân tích tình huống cho nàng, để nàng không đi tìm Hạ thị kia gây sự. Thế nhưng, Ôn Uyển cảm thấy, tam ca của nàng xuất sắc như vậy, vì cớ gì lại lấy một thê tử vừa xấu xí, thân phận lại thấp kém như vậy? Nàng là đang đau lòng thay cho tam ca của nàng.

Ôn Uyển mặc dù không tiếp xúc nhiều với Ôn Lương, nhưng mỹ danh của hắn được tất cả các tiểu thư cao quý ở kinh thành hâm mộ, các thiếu gia trong kinh thành, không ai có thể sánh được với tam ca của nàng. Mỗi dịp các phu nhân cùng tiểu thư tụ hội, những tiểu thư kia đều vây quanh người nàng, muốn kéo gần mối quan hệ với nàng, lưu lại ấn tượng tốt với nàng, để cho nàng trước mặt tam ca nói những điều tốt đẹp. Những vị tiểu thư kia đánh chủ ý lên người nàng rất rõ ràng, nàng cũng muốn vì tam ca của nàng mà chọn cho hắn một vị tam tẩu, xem xét, chọn lựa trong đám tiểu thư kia một người tài mạo song toàn, danh môn quý phái, tính tình lại tốt.

Qua nhiều năm như vậy, mặc dù gặp mặt không nhiều, nhưng Ôn Uyển lại thật tâm xem trọng tam ca của nàng, mỗi lần nhìn thấy tam ca, Ôn Uyển bị tài ba và khuôn mặt tuấn mỹ đẹp không tỳ vết kia làm cho mê mẩn, đối với hắn vừa kính vừa yêu, nàng đem hắn trở thành vị huynh trưởng quan trọng nhất mà đối đãi.

Cho nên, nàng làm sao có thể chấp nhận một tam tẩu thân phận thấp kém, dung mạo lại không xuất chúng như vậy được?

Thấy nữ nhi có vẻ nghe lời, nhưng trong mắt kia lại thể hiện sự bất phục, Trấn quốc công phu nhân nhất thời cũng trách mình thậm tệ, nàng gả vào Trấn quốc công phủ nhiều năm như vậy, nhưng vì sao chỉ có duy nhất một nữ nhi?

Bởi vì có con dâu mới vào cửa, làm cho Trấn quốc công phu nhân nhiều năm như vậy sinh ra cảm giác bất an, lo lắng, trong lòng có nỗi khổ tâm nhưng không thể nào nói ra với người khác.

Nhưng rất nhanh, nàng không lo lắng về việc này nữa, vì còn có việc khác làm nàng lo lắng hơn.

Buổi tối, Trấn quốc công tiến vào phòng nghỉ ngơi, Trấn quốc công phu nhân vừa giúp hắn thay y phục, vừa nói một số sự tình trong phủ, Trấn quốc công mí mắt cụp xuống, tùy ý nghe.

Sau khi rửa mặt xong, hai vợ chồng lên giường đi ngủ, lúc Trấn quốc công phu nhân chuẩn bị nhắm mắt ngủ, thì nghe thấy âm thanh của Trấn quốc công, Trấn quốc công phu nhân giật mình tỉnh lại, không còn vẻ buồn ngủ như lúc nãy.

“Sau này nàng cùng tam tức phụ ở cùng một chỗ cho tốt, để ý nàng một chút, đừng để nàng học theo Túc vương phi!”

Lời nói của trượng phu truyền đến tai nàng, cho dù hắn trong triều là trọng thần có danh tiếng, nhưng cũng không dám đắc tội với Túc vương. Trấn quốc công phu nhân trầm mặc một chút, uyển chuyển nói: “Lão gia, lời này chàng nói là không thỏa đáng rồi, tam tức phụ mới vào cửa, nếu có cái gì không đúng, thiếp sẽ nhắc nhở, chàng yên tâm đi.”

Trấn quốc công không để lời nói của Trấn quốc công phu nhân vào tai, chỉ thấy hôm nay phu nhân có phần chậm chạp, hự một lát, vẫn mặt dày mày dạn nói: “Tam nhi rốt cuộc cũng chịu lấy vợ, mặc dù đứa con dâu này ta không hài lòng về thân phận của nó, thế nhưng….. aizzz, ngàn vạn lần đừng để nàng học theo vị Túc vương phi kia, khụ khụ khụ… nàng đến lúc đó rồi xem, nếu là tam tức phụ có dấu hiệu, nàng phải lập tức dập tắt ngay, đừng để nàng dạy hư tam nhi, nam nhi từ nhỏ đầu đội trời chân đạp đất, há có thể vì phu nhân mà bỏ đi tất cả….”

“….”

Trấn quốc công phu nhân yên lặng đau lòng: Lão gia, vì tam nhi của chàng, ngay cả cái mặt già của chàng cũng có thể để người ta giẫm lên sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện