A Nan nằm suốt trên giường ba ngày mới được cho phép xuống.

Ba ngày này, nàng như phạm nhân bị bạn Vương gia khóa trên giường, nửa ngày đầu tiên nàng thật sự vô lực, nằm cũng không có nửa câu oán hận. Nhưng qua hai ngày, ba ngày, nàng chán ngấy rồi. Sau đó, khi nàng than nhàm chán, bạn Vương gia sâu kín nhìn chằm chằm nàng, tới khi nụ cười của nàng cứng lại, lấy ra quyển sách, bắt đầu hướng bụng nàng đọc, mỹ danh gọi là: Dưỡng thai.

A Nan nhất thời mồ hôi đầy mặt, đặc biệt bi ai

Từ khi vị tân tướng lãnh đến đóng quân, vị Vương gia này ngược lại càng thanh nhàn, trừ một ít chuyện trọng yếu không thể không ra ngoài một chuyến, phần nhiều thời gian đều bồi bên cạnh nàng, thậm chí khi xử lý một ít công văn trọng yếu, cũng không kiêng dè mà phê duyệt trước mặt nàng.

Hắn đã xem nàng thành vật sở hữu của hắn, có thể chia sẻ mọi thứ của hắn.

Mà mọi thứ của nàng… dường như cũng bị hắn đào bới phát hiện hết. A Nan tin rằng, nếu hắn phát hiện nàng có gì đó không tốt giấu hắn, nam nhân này sẽ lại biến thành ma quỷ.

Lúc duy nhất A Nan cảm thấy hắn đáng yêu là, trong ba ngày này, vì để được xuống giường, khi nàng bỏ qua ngượng ngùng nói lời ngon tiếng ngọt với hắn, nam nhân này sẽ thực ôn nhu ôm nàng, hôn môi nàng, khuôn mặt tuấn tú nhiễm một tầng đỏ nhàn nhạt, thoạt nhìn vừa gợi cảm vừa ngây ngô, bộ dáng ngây thơ muốn chết lại không chịu thừa nhận. Mỗi lần như vậy, A Nan đều trực tiếp bổ nhào vào, ôm đầu hắn hôn mãnh liệt ~~

Quả nhiên những thứ đáng yêu so với xinh đẹp lại càng kích thích tính “du côn” của nữ nhân a.

Ba ngày sau, A Nan được cho phép rời giường, đỡ thắt lưng đi loanh quanh trong viện như phạm nhân đi dạo thông khí, cảm nhận bầu trời là xanh như vậy, ánh mặt trời là sáng như vậy, lá cây là xanh như vậy……

“Vương phi, ngài cẩn thật chút, vì tốt cho thân thể, không nên đi lâu.” Tô ma ma đứng một bên rất có uy quyền nói.

Bởi vì những lời này của Tô ma ma, Sở Bá Ninh vốn ở thư phòng lại chạy đến, sau đó không để A Nan kháng nghị, lập tức cẩn thận nửa ôm nửa kéo A Nan đến bóng râm dưới hiên đã đặt sẵn ghế quý phi, nha hoàn tự bưng một ly sữa đậu nành tươi lên cho nàng giải khát. Nghe nói sữa đậu nành tốt cho phụ nữ có thai, Sở Bá Ninh liền viết thư về kinh cho Hoàng đế ca ca của hắn, để ca ca gửi đậu nành tươi đến.

Vì thế, khố phòng tăng thêm một xe đậu nành. A Nan nhìn xe đậu nành, đen mặt: Với lượng đậu nành này, cũng đủ cho nàng uống hai năm, nàng mang thai chỉ có mười tháng a!

Bây giờ A Nan đã hơi hiểu được chuyện bạn Hoàng đế là kẻ cuồng em trai, đột nhiên cảm thấy có mối nguy lớn.

Không nói việc cuồng em trai có thể thần kỳ phát triển thành huy đệ CP, còn có rất nhiều chuyện, trọng yếu là, nếu hắn biết đệ đệ bảo bối của mình coi trọng nàng, không biết có bởi vì ghen mà khó dễ nàng hay không……

A Nan quyết định, vẫn nên trì hoãn thời gian hồi kinh, cho dù là trở về kinh rồi, cũng sẽ cúi đầu thấp chút ~~

A Nan uống xong sữa đậu nành, Sở Bá Ninh định “xách” nàng về phòng đọc sách, bỗng dưng có hạ nhân đến báo, Nghiêm tướng quân tự mình đến tặng đồ.

A Nan sửng sốt, chưa kịp nghĩ ra Nghiêm tướng quân là ai, thì Sở Bá Ninh đã cho hạ nhân đưa người đến.

A Nan nhìn nam nhân tuổi trẻ diện mạo đáng yêu, má có lúm đồng tiền, hắn tươi cười sảng khoái, hành vi thẳng thắn, thoạt nhìn như đứa trẻ lớn nhà bên cạnh. Hai tay hắn ôm một đống đồ chơi và đồ dùng trẻ con cực kỳ không hợp với hình tượng của hắn, nhưng vẻ mặt thực tự nhiên, không một tia gượng ép. Ôn Lương đi cùng hắn, đang dùng quạt che miệng cười trộm.

“Vương gia, Vương phi, Luật đưa lễ vật đến cho các người.”Nghiêm Luật đặt một đống đồ kia xuống đất, nhe hàm răng trắng ra cười với A Nan, “Vương phi, ln đầu gặp mặt, tại hạ là Nghiêm Luật.”

A Nan lễ phép gật đầu, “Nghiêm tướng quân có lễ.”

Sở Bá Ninh liếc mắt qua vài thứ kia, đều là đồ chơi và đồ dùng cho nam hài, mắt chợt lóe, cũng nói vài câu có lòng gì đó.

Mà A Nan nhìn đống đồ dùng cho nam hài kia, cảm thấy áp lực thật lớn.

Cổ nhân trọng nam khinh nữ, chỉ có sinh con trai mới coi như có hậu duệ, con gái xuất sắc gì đó chỉ là mây bay a mây bay. Tuy Sở Bá Ninh có vẻ nhưthèm để ý nàng sinh con trai hay con gái, nhưng người ngoài để ý, nếu nàng sinh con gái, người bên ngoài tuyệt đối sẽ suy nghĩ nhiều, sau đó tìm cách đưa người vào phủ — ách, tuy A Nan tin chắc Sở Bá Ninh nhất định không thu, nhưng nhìn cũng bực bội a…..

Nghiêm Luật đưa lễ vật đến, lại cố tình chào hỏi A Nan, dưới lệnh cố ý đuổi khách của Sở Bá Ninh, cùng Ôn Lương cáo từ rời khỏi.

Bọn họ rời khỏi rồi, Sở Bá Ninh nửa ôm A Nan, đưa nàng về phòng.

A Nan ôm bụng, lo lắng chuyện sinh nam sinh nữ, nghe nói bụng tròn sinh con gái, bụng nhọn sinh con trai, bụng nàng là hay nhọn nhỉ? A Nan sờ tới sờ lui, thật không rõ nó là tròn hay nhọn.

“Nghĩ cái gì?”

Trở lại trong phòng, A Nan ngồi trên đệm, thình lình bị người nâng cằm lên.

Ánh mắt A Nan chuyển vòng vo, sau đó có chút sầu lo nói: “Vương gia, nếu thiếp sinh con gái thì sao?”

Sở Bá Ninh giật mình, dường như không nghĩ tới nàng sẽ lo lắng loại chuyện này, mày nhướng cao hơi giãn xuống, dùng tay xoa mi tâm đang nhăn lại của nàng, thanh âm nam trung trầm thấp nói: “Mặc kệ là nam hay nữ đều còn con của bổn vương! Nếu là con gái, tìm cho con vị hôn phu tốt từ từ bồi dưỡng cũng được.”

“………”

A Nan trợn mắt, ý của nam nhân này là, nếu sinh con gái, trước hết tìm hôn phu nhỏ bồi dưỡng cho tương lai của con gái? “Vương gia, như vậy được không?” A Nan uyển chuyển hỏi, dù sao đường đường là Quận chúa hoàng gia lại phải tìm tiểu dưỡng phu để phòng bị trước, coi như sợ nàng gả không ra đi, thế nào cũng thấy có chút mất thân phận.

“Có gì không tốt?” Sở Bá Ninh không hề băn khoăn, với ý tưởng của hắn, nam nhân của con gái hắn là phải do hắn cẩn thận tỉ mỉ dạy dỗ bồi dưỡng, còn phải đạt được tiêu chuẩn của hắn mới được hắn giao con gái cho.

A Nan đột nhiên cảm thấy, con gái sau này có lẽ rất khó gả đi. Vốn dĩ con gái nếu lớn lên giống hắn, nam nhân dám cưới đã ít, bây giờ còn muốn người tính tình khó chịu này đồng ý……. thật sự rất khó đó a!

Xem ra, nàng vẫn là sinh con trai thì tốt hơn.

*********

A Nan ôm các loại sầu lo cùng hy vọng sinh con trai vượt qua mùa hè nóng bức.

Khi mùa thu Đồng Thành đến, bụng A Nan nổi lên như quả khí cầu, Sở Bá Ninh cơ hồ giao mọi việc cho Ôn Lương làm, chính mình một ngày hai mươi bốn tiếng đều cận kề bên người nàng, còn quy định khi nàng đi dạo, nhất thiết phải có hắn đi cùng dìu nàng.

Trừ chuyện đó ra, nhóm ma ma luôn tận lực làm hết phận sự, canh giữ bên người nàng, tuyệt đối không để nàng một mình, ăn các loại thuốc bổ đa dạng khiến thân thể A Nan cũng béo như khí cầu.

A Nan ngồi trước gương soi khuôn mặt tròn, thiếu chút nữa bật khóc.

Dáng người Lâm muội muội trong giấc mộng của nàng, cách nàng ngày càng xa, như sao băng trên trời, vừa đi là không quay đầu lại……..

Sở Bá Ninh không biết dáng người mơ ước của nàng, mỗi ngày nghe lời Tô ma ma, mang nàng đi tản bộ, đi dạo trong sân, sau đó đút nàng ăn các loại thức ăn có ích cho phụ nữ có thai. Khi ngồi xuống, đọc sách cho nàng nghe, hoặc cùng nàng chơi cờ, thậm chí Sở Bá Ninh không biết từ đâu lấy đến một thanh cổ cầm, đánh đàn cho nàng nghe.

Lần đầu tiên A Nan nhìn thấy hắn cho người lấy ra thanh ngọc cầm trắng như tuyết kia, còn sửng sốt một chút, sau đó thấy hắn trực tiếp ngồi trước cầm án, dâng hương rửa tay đánh đàn, cả kinh đến suýt rớt cằm. Bất quá, đảo mắt nghĩ nghĩ, cổ nhân đa tài đa nghệ, hắn là hoàng tử tôn quý, lại từng là con nuôi của Quý phi, tin rằng trừ việc học ra thì từ nhỏ cũng học cầm kỳ thư họa này nọ.

Tiếng đàn của hắn thực du dương, khác với nữ tử thanh lệ quanh co khúc khuỷu, tiếng đàn của hắn có chút cao ngạo, có chút tùy ý, có chút hào hùng….. làm cho tâm tình người nghe không tự chủ được dao động theo tiếng đàn. Sau đó, tiếng đàn kia chợt chuyển, trở nên triền miên quanh co, ám muội róc rách, cứ như đang dùng thanh âm âu yếm toàn thân nàng.

A Nan lập tức đỏ mặt, như bị hỏa thiêu.

Nam nhân này chưa từng nói lời ngon tiếng ngọt với nàng, nhưng cực thích nghe nàng nói, thoạt nhìn thật giống ra vẻ thâm trầm.

Mà hiện tại, tiếng đàn hoàn toàn biểu đạt cảm tình của hắn.

A Nan nghe tiếng đàn, trong lòng ngọt ngào lại thẹn thùng, sau đó —- ngủ mất.

*********

Tới tháng mười, bụng A Nan cao cao gồ lên, ngày càng tròn ủm. Đứa nhỏ này giày vò nàng thật nhiều, mỗi tối khi ngủ đều cảm thấy bị ép đến tức ngực.

Khi Hà phu nhân mang tiểu Nữu Nữu đến thăm, nhìn bụng nàng, cười nói: “Nhìn ngài như vậy, cảm thấy dường như là sắp sinh

A Nan có chút bất đắc dĩ, vỗ về bụng nói: “Thật hết cách, ăn quá tốt, ta thật lo lắng đứa nhỏ bởi vì dinh dưỡng quá tốt mà sinh không được.” Thế giới này không có sinh mổ, nếu bị khó sinh, chỉ có một con đường chết.

“Phi phi phi! Đem điều xấu phun đi!” Hà phu nhân lập tức trách cứ: “Vương phi sao lại nói loại lời này? Ngài nên nghĩ đây là đứa nhỏ khỏe mạnh, ngài ăn ngon, thời gian mang thai tâm tình tốt, sẽ bình an sinh hạ đứa nhỏ khỏe mạnh.”

Tô ma ma ở một bên xen lời: “Vương phi xin yên tâm, vận động thích hợp có thể bảo đảm cho thai phụ thuận lợi sinh đẻ. Thời gian mỗi ngày Vương gia bồi ngài tản bộ cũng đủ để cam đoan đứa nhỏ sẽ không lớn đến mức gây khó sinh, cũng không cần lo lắng.”

Nghe lời Tô ma ma, A Nan thả lỏng tâm tình lại. Tô ma ma là một ma ma thâm niên từng trải, cực kỳ tinh thông phụ khoa, có nàng ở đây, dẫu sao cũng khiến người ta yên tâm hơn, cảm thấy tìm được người đáng tin cậy.

Tiểu Nữu Hà gia đi tới, vươn bàn tay nhỏ bé cẩn thận vuốt ve bụng A Nan, sau đó ngẩng khuôn mặt trái táo nhìn A Nan, ngây ngô hỏi: “Vương phi di di, đệ đệ khi nào có thể đi ra bồi Nữu Nữu chơi?”

A Nan vuốt vuốt mũi nhỏ của bé, cười nói: “Còn hai tháng nữa. Tiểu Nữu Nữu thích đệ đệ vậy sao? Nếu là muội muội thì sao?”

Tiểu Nữu Nữu nhíu mày, lắc đầu nói: “Nữu Nữu thích đệ đệ.”

“Tại sao?”

“Đệ đệ có thể bảo hộ muội muội.” tiểu Nữu Nữu dứt khoát nói.

Mọi người trong phòng đều cười rộ lên, Hà phu nhân dùng khăn che miệng cười nói: “Tiểu Nữu Nữu vẫn muốn ta sinh cho bé một đệ đệ, chỉ là sao có thể nói sinh là sinh được? Cho nên bây giờ bé nhìn thấy thai phụ đều hy vọng trong bụng các nàng là đệ đệ.”

Lời Hà phu nhân chọc cười khiến mọi người đều vui vẻ. Dù sao thời đại này nữ tử chí có sinh con trai mới có “lối thoát”, A Nan tuy là Vương phi, Vương gia đối với nàng cũng tốt, nhưng mọi người vẫn cho rằng sinh con trai tương đối bảo đảm hơn.

A Nan cũng cười theo, sinh nam sinh nữ không phải do nàng quyết định nàng không lo lắng chuyện sinh trai hay gái, nàng lo lắng là tương lai của đứa nhỏ, nếu là con gái, có người cha như vậy, thực đủ bi kịch a!

Ngoài việc phát sinh lúc tháng bảy, A Nan ăn được ngủ ngon, khỏe mạnh vô cùng, càng gần kỳ sinh sản, thân thể nàng càng tròn, da vẫn hồng nhuận, nhìn qua càng giống một nắm tuyết.

Vào tháng mười một, Đồng Thành trởlạnh.

Năm nay chiến sự ở Đồng Thành không kịch liệt, có lẽ là vì năm nay Đại Sở lẫn Bắc Việt đều được mùa. Một nguyên nhân khác là Bắc Việt Vương tuổi già bệnh tình nguy kịch, vương tử của hoàng tộc Bắc Việt một lòng muốn cướp đoạt vương quyền, bọn họ bây giờ không có nhiệt huyết gây chiến bên ngoài. Muốn xâm lược nước khác trước tiên ổn định trong nước, đây là đạo lý mãi mãi không đổi, người có chút đầu óc đều biết lúc này nên chọn lựa thế nào.

Đồng Thành nghênh đón một năm tương đối bình an.

Nghe nói trên chiến trường khác, quân Đại Sở nhân thời cơ tốt này càng phát động tấn công phương bắc, hung hãn tổn thương sĩ khí quân Bắc Việt, không chỉ xả một ngụm ác khí ngày xưa bị người Bắc Việt xâm phạm, đuổi người Bắc Việt chạy đến gần biên giới Đại Sở vào sâu bên trong thảo nguyên.

Chuyện chiến tranh hay gì đó cùng thai phụ A Nan không liên quan, bước vào tháng mười hai băng thiên tuyết địa, ngày càng gần ngày sinh dự tính của nàng, cả vương phủ đều khẩn trương, cũng bắt đầu hành động, những gì cần chuẩn bị đã được Tô ma ma an bài thỏa đáng, mụ đỡ đẻ cùng thái y được an trí ở trong sương phòng cách nhà giữa không xa, chuẩn bi tùy thời đợi lệnh.

Trong đó, Sở Bá Ninh sắp làm cha nên khẩn trương nhất, buổi tối khi ngủ, chỉ cần nàng động một chút đều sẽ cảnh giác mở to mắt, sau đó là cả đêm ôm nàng không ngủ. A Nan vài lần bị nước tiểu nghẹn tỉnh, sẽ thấy hắn còn chưa ngủ, bàn tay to chốc chốc vuốt bụng nàng, đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm mặt nàng.

A Nan không biết làm sao, hắn khẩn trương không biểu hiện rõ ràng trên mặt, chỉ có thể dựa trên vài động tác nhỏ của hắn mà nhận ra hắn không bình tĩnh như vẻ ngoài. Có lúc thấy hắn vẫn mang bộ dáng nghiêm túc, A Nan trong lòng còn vui mừng nghĩ hắn đủ trấn định, nhưng tất cả trước mặt người quen thuộc hắn thì rất nhanh bị nhìn thấu.

A Nan chỉ có thể an ủi hắn, để hắn đừng quá khẩn trương. Bởi vì hắn quá căng thẳng rồi, A Nan phát hiện mình không khẩn trương nổi, chỉ có thể an ủi ngược lại hắn, làm cho nàng mỗi lần nói xong tự mình cũng cảm thấy buồn cười.

*********

Thời điểm A Nan cảm thấy bụng bắt đầu đau, là lúc sáng sớm khi nàng đang cầm chén sữa chuẩn bị uống.

Bụng đột nhiên co rút đau đớn, sợ tới mức nàng đánh rơi cái bát xuống đất, chén sữa đổ hết xuống sàn.

Sở Bá Ninh cả người bị dọa ngồi thẳng dậy, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt nàng.

A Nan cười với hắn một chút, nghĩ nghĩ, vì để không dọa đến nam nhân đã sớm vì nàng mang thai mà thần kinh bị kéo căng như dây cung, tận lực dùng thanh âm nhẹ nhàng nói: “Vương gia, thiếp có thể là sắp sinh, chàng dìu ta vào nhà thôi.”

“Hử, sắp sinh?”

Sở Bá Ninh dùng loại biểu tình phi thường nghiêm túc nói ra lời ngây ngốc đó, A Nan không nhịn được phì cười, có điều chưa chờ nàng cười ra tiếng, nam nhân đã phản ứng lại, trực tiếp ôm lấy nàng vào trong phòng sinh đã chuẩn bị tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện