Bởi vì tiêu chuẩn chọn thê tử của Quý Uyên Từ quá siêu cấp, cho nên mọi người đều dự đoán làhắn sẽ cô độc cả đời rồi, cũng may hắn không có trưởng bối gây áp lực xuống, cũng không có ai ép hắn lập gia thất, coi như hắn có lớn tuổi hơn nữa, người biết hắn cũng sẽ chỉ cho rằng do hắnquá không đáng tin cho nên mới không gả khuê nữ cho hắn làm thê tử thôi.
Quý Uyên Từ mặc dù thần kinh có chút không bình thường, nhưng cũng biết nhìn sắc mặt người khác, thấy sắc mặt Sở Khiếu Thiên và Hân Linh khác thường, hắn chỉ cười cười, không nóithêm gì nữa, chuyên tâm hỏi thăm về tình trạng của Liễu Hân Linh. hắn không quan tâm chuyện nương tử tương lai của hắn sẽ như thế nào, hiện tại hắn chỉ cảm thấy rất hứng thú với chuyện cử động của thai nhi.
Quý Uyên Từ đã đồng ý với Sở Khiếu Thiên, nhất định phải điều dưỡng thân thể Liễu Hân Linh cho tốt, để đến khi nàng sinh sẽ bớt đau đớn một chút. Dĩ nhiên, dựa trên tính tình không hiểu chuyện của vị thế tử gia nào đó mà nói, chuyện sinh con bình an thì đã là đại phu thì nhất định phải chịu trách nhiệm.
Rốt cuộc tháng ba cũng đã đến, tiết thanh minh cũng qua rất nhanh, Liễu Hân Linh giống như mèo trong ổ, suy nghĩ có nên ra ngoài giải sầu một chút hay không, phải ở nhà cả một mùa đông và mùa xuân nàng cũng sắp không chịu được nữa.
"Nương tử......" Sở Khiếu Thiên có chút chần chờ, liếc cái bụng cao vút của nàng, trong lòng thực lo lắng.
Mang thai bảy tháng, bụng nàng so với phụ nữ có thai bình thường cũng lớn hơn nhiều, khiến cho hắn lo lắng không thôi. Khi Sở Khiếu Thiên đi coi xét sản nghiệp ở trong thành Khai Dương, đã từng nhìn thấy một trượng phu trẻ tuổi đỡ thê tử đang mang thai vào tiệm thuốc hốt thuốc, hắn nhìn qua rồi so sánh một chút, cảm thấy dù là mang thai, nhưng nương tử nhà hắncũng là phụ nữ có thai xinh đẹp nhất khiến cho hắn ngắm nhìn cả trăm lần cũng không chán. Chỉ là, phụ nhân mang thai đó mặc dù mặt béo ra một vòng, nhưng bụng lại không lớn giống như bụng của nương tử nhà hắn? So với thai phụ này, có phải nương tử hắn quá gầy hay không? Cho nên, Sở Khiếu Thiên rất lo lắng. Vốn trong lòng đã lo lắng chuyện nữ nhân mang thai lần đầu rất cực khổ, hơn nữa còn là sinh đôi, về sau sinh con không biết có nguy hiểm gì không? Vì thế, Sở Khiếu Thiên đặc biệt đi hỏi kinh nghiệm từ đám người Lưu ma ma, biết được nữ nhân lần đầu sinh con cực kì khó nhọc lại còn là sinh đôi nữa làm cho hắn vô cùng lo sợ.
Nam tử trưởng thành như vậy rồi, mà biết được tình hình thê tử sinh con đặc biệt nguy hiểm cũng bị dọa sợ đến nỗi đôi môi run run.
Sở Khiếu Thiên một khi đã biết có nguy hiểm, dĩ nhiên sẽ hạ mệnh lệnh, không cho phép tiết lộ chuyện này cho nàng biết, tránh cho nàng suy nghĩ lung tung lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Đám người Lưu ma ma cùng Lý ma ma cũng hiểu chuyện này, vội vàng vâng vâng dạ dạ đồng ý. thật may là, bởi vì thế tử phi hay ngẩn người, cũng không có cơ hội đi chú ý chuyện khác, làm cho các nàng giảm được rất nhiều phiền toái.
"Thế nào?" Liễu Hân Linh cảm thấy chút kì quái đối với bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, cảm thấy như vậy có chút không có phù hợp với cách làm nóng nảy của thế tử gia.
Sở Khiếu Thiên trong lòng thở dài, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, "Nương tử, bây giờ khí trời rất tốt, nàng ra sân một chút cũng tốt, nhưng bên ngoài nhiều người, nhỡ có người không biết chuyện đụng phải cũng không hay. Nàng xem bây giờ nàng đang mang thai lại là hai tiểu tử, chúng ta cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Liễu Hân Linh cũng hiểu đạo lý này, suy nghĩ một chút, rất nhanh liền dập tắt ý niệm trong đầu. So với những nữ nhân khác nàng khá lý trí, mặc dù tâm tình rục rịch ngóc đầu dậy, hận đến nỗikhông ỷ vào thân phận phụ nữ có thai của mình mà khiến não bị chập mạch đi làm chút việc ngốc nghếch —— dù sao cũng có người đảm đương cho nàng mà, nhưng lý trí rất nhanh đè nén những ý niệm xuẩn ngốc kia. Cho nên, đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng yên tĩnh hơn so với nữ tử bình thường, hơn nữa cũng là nguyên nhân nàng chỉ ở trong nhà.
Sở Khiếu Thiên thấy bộ dáng nàng dịu ngoan như vậy, trong lòng có chút nhũn ra, cẩn thận ôm nàng vào trong ngực.
Mười tháng hoài thai thật ra thì rất cực khổ, đặc biệt là bụng nàng bây giờ quá lớn, so với nữ nhân chỉ mang thai một đứa bé khổ cực hơn nhiều, người thường không thể tưởng tượng được, đặc biệt là lúc tối, không phải mắc tiểu thì là chuột rút, có lúc đau đến nỗi không ngủ được.
Có lẽ, nàng cho đến bây giờ có thể duy trì tâm tình bình tĩnh, có lẽ là do trong quá trình mang thai, vẫn luôn có nam nhân này bên cạnh mà thôi. Có lúc nàng nghĩ nếu như không có người nam nhân này ở bên cạnh, nàng sẽ biến thành như thế nào? Nếu nam nhân này không đối với mình thủy chung như một, mình lại sẽ biến thành như thế nào? Có lẽ, nàng sẽ trở nên vô dụng. Hoặc là, sẽ rất bàng hoàng sợ hãi.
thật may là, chàng vẫn ở đây.
thật may là, chàng vẫn không thay đổi.
Có lúc, buổi tối nàng bị nghẹn tới tỉnh lại, nàng đã cố gắng để không làm kinh động đến hắn, nhưng nam nhân này lại giật mình tỉnh dậy. Thậm chí khi bị chuột rút nàng mới vừa cử động, bàn tay to của hắn đã sờ lên chân nàng thuần thục xoa bóp. nói không cảm động là gạt người, chớ nói cái xã hội tam thê tứ thiếp này cho dù là xã hội hiện đại một vợ một chồng cũng khôngcó nam nhân nào chịu vì nữ nhân của mình mà làm được đến mức độ này.
Có lúc, nàng lại nghĩ, vì sao hắn có thể làm được đến trình độ này chứ? Là một nam nhân, chuyện hắn đã và đang làm, đã vượt qua rất nhiều điều nam nhân không thể làm rồi. Sau đó lại có một lần vào buổi tối, nàng bị chuột rút mà tỉnh lại, khi hắn xoa bóp cho nàng, nàng khôngnhịn được mà hỏi hắn.
Khi đó hắn rất kinh ngạc nhìn nàng một cái, dường như là thấy kỳ quái tại sao nàng lại hỏi vấn đề ngu ngốc này, hắn đương nhiên nói: "Nàng là nương tử của ta, ta không tốt với nàng thì tốt với ai? Chớ suy nghĩ lung tung, nàng mang thai khổ cực như vậy, ta tự nhiên phải tốt với nàng nhiều hơn nữa."
một câu nói bình thường như vậy, cũng không phải là lời ngon tiếng ngọt gì lại làm cho nàng dễ dàng bị cảm động a.
Có lẽ, hắn là thực sự thật tâm thật ý. Bởi vì nàng mang thai cực khổ cho nên hắn phải chăm sóc nàng cũng đúng a.
Đối với chuyện nàng không thể ra ngoài để giải khuây, Sở Khiếu Thiên chút không đành lòng, nên hắn càng ra sức phục vụ nàng ăn, mặc, ở, thậm chí còn thuê đào hát vào phủ để nàng được vui vẻ. Bởi vì Sở Khiếu Thiên là bị cách chức tới Giang Nam, cho nên không thể thuê đoàn kịchnhỏ, muốn nghe hát đều phải ra gọi đào hát vào phủ.
Thấm thoắt cũng đến tiết thanh minh, mặc dù không thể hồi kinh tảo mộ, nhưng trong phủ cũng bày biện án đài nến đỏ để thờ cúng tổ tiên.
Thờ cúng xong cũng đến buổi tối, Sở Khiếu Thiên và Quý Uyên Từ đột nhiên muốn uống rượu. Kể từ khi nàng mang thai, cũng không hiểu Sở Khiếu Thiên nghĩ sao mà ra lệnh cấm uống rượu trong phủ, chỉ cần hắn và Quý Uyên Từ không uống, tự nhiên cũng không có ai dám cãi lời chủ tử.
Thấy bọn họ hăng hái, Liễu Hân Linh sau khi phân phó đầu bếp làm đồ nhấm cho bọn hắn, liền trở lại trong phòng. Nàng không chịu nổi mùi rượu, chỉ là hiếm có dịp thấy bọn họ hứng thú như vậy, nàng tự nhiên cũng sẽ không phản đối.
Màn đêm buông xuống, Liễu Hân Linh được Mặc Châu giúp tắm rửa, nghĩ đến hai nam nhân chập mạch trong phòng kia không biết thế nào rồi, nàng vội sai nha hoàn đi xem một chút tiện thể đem canh giải rượu tới cho bọn họ.
Mặc Châu lau khô tóc cho nàng, liếc nhìn bụng của nàng, nói: "Tiểu thư, thế tử rất hi vọng tiểu chủ tử trong bụng người là một nam một nữ, nô tỳ nhìn thấy có lẽ đúng là long phượng thaithật."
"Tại sao em lại nói như vậy?" Liễu Hân Linh không lo lắng về giới tính của đứa bé, chuyện này cũng không gây áp lực gì lớn cho nàng. Thế nhưng, nghe Sở Khiếu Thiên nhắc đi nhắc lại nhiều lần, trong lòng nàng cũng bắt đầu mong chờ đứa bé sẽ là một nam một nữ, nàng không đành lòng để cho hắn thất vọng.
"Bởi vì đại tiểu thư và đại thiếu gia của Liễu phủ là song sinh a. Tiểu thư, người là nữ nhi của phu nhân, nô tỳ nghĩ, người cũng sẽ giống như phu nhân như vậy mang thai lần đầu sẽ là long phượng thai a. Trong số các vị tiểu thư của Liễu gia, nô tỳ cảm thấy tiểu thư người giống phu nhân nhất, cho nên ở phương diện này cũng sẽ giống." Mặc Châu nói xong có vẻ rất hài lòng.
"không phải ta giống mẫu thân của ta là có thể sinh giống người được chứ?" Liễu Hân Linh liếc mắt, nghĩ đến huynh đệ tỷ muội nhà mình, bất giác da đầu tê dại.
Mặc Châu hé miệng cười, cảm thấy chuyện này thật không thuyết phục.
Mới vừa lau khô tóc thì bên ngoài vang lên tiếng động, sau đó một loạt thanh âm kèm theo truyền vào, hình như có đồ vật gì đó bị người đá ngã.
Liễu Hân Linh đỡ eo đứng dậy, đang sai nha hoàn đi xem một chút thì lại thấy nam nhân gương mặt tuấn tú nhưng thâm trầm đi vào, Lục Y sợ hãi rụt rè theo sát ở phía sau, mặt tái nhợt.
"Nương tử......" Sở Khiếu Thiên thấy nàng, vẻ mặt không khỏi có chút giật mình thả lỏng.
"Chuyện gì thế?" Liễu Hân Linh đến gần hắn, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, nàng khôngnhịn được lui về phía sau mấy bước, vội vàng nói hắn đi tắm, nếu không nàng không cho ôm.
Sở Khiếu Thiên ngửi mùi rượu trên người mình, thấy nàng tránh ra xa, đôi mắt mở to, thật sự là đáng yêu không sao tả hết, không khỏi có chút tà ác, dây dây chút nước miếng lên mặt nàng rồi mới thỏa mãn bước chân sang phòng bên tắm rửa.
Chờ hắn rời đi rồi, Liễu Hân Linh mới sai Mặc Châu đỡ nàng ngồi lên giường, nhìn sắc mặt vẫn còn tái nhợt của Lục Y, hỏi: "đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Y liếc nhìn cửa nhỏ thông sang phòng bên, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, mới vừa rồi lúc thế tử gia trở lại, hình như có chút say, Hải Đường, nàng ta muốn tới đỡ thế tử, chỉ là bị thế tử đạp mộtcước bay vào bụi hoa trong sân bị thương một chút. Sau đó thế tử phân phó quản gia, ngày mai đem Hải Đường ra khỏi phủ, không cho phép nàng ta xuất hiện trong phủ nữa."
Liễu Hân Linh nhíu đầu lông mày, Sở Khiếu Thiên mặc dù tính tình không tốt, nhưng chỉ cần người làm không chọc tới hắn, chuyên tâm làm tốt phận sự của mình, hắn bình thường sẽ khôngtức giận với ai cả. Cho nên, nàng cảm thấy chắc chắn là Hải Đường đã làm điều gì đó a.
Quả nhiên, Lục Y nhìn nàng một cái, lại ấp a ấp úng nói: "Tiểu thư, thật ra là Hải Đường muốn thừa dịp thế tử uống rượu say quyến rũ thế tử, cho nên mới khiến thế tử nổi giận với nàng ta. Chỉ là, Hải Đường là người của vương phi, thế tử làm như vậy......" Lục Y có chút lo lắng nhìn nàng, chỉ sợ chủ tử sẽ vì chuyện của Hải Đường mà bị vương phi trách mắng.
Liễu Hân Linh vẻ mặt tối tăm, mím môi không nói gì.
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng an tĩnh gần như quỷ dị.
Lát sau, Liễu Hân Linh mới nói: "Cứ theo lời của thế tử mà làm thôi."
"Tiểu thư......" Mặc Châu và Lục Y cùng kinh ngạc nhìn về phía nàng, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, liền cũng không nhiều lời nữa.
Liễu Hân Linh lại hỏi bên ngoài có đồ vật nào bị nam nhân xấu tính kia đá hư hay không, sau đó nàng biết hộc tủ bị đá hỏng, khay trà trên bàn cũng bị bể, chỉ có thể bất đắc dĩ sai người đi dọn dẹp cho sạch sẽ.
Sở Khiếu Thiên lúc tắm rửa xong đi ra, cảm giác đã tỉnh rượu mấy phần, thấy nàng đang ngồitrên giường ngẩn người, cười cười, bèn bước tới ôm nàng vào trong ngực.
Chờ sau khi nàng ngây ngốc xong, nhìn thấy một vị thế tử gia đã cởi bỏ quần áo mình thì bất giác mặt đầy vạch đen, vội vàng nâng đầu hắn lên.
"Chàng say rồi?" Liễu Hân Linh nhíu mày hỏi.
Sở Khiếu Thiên liền thoát khỏi đôi tay của nàng, lại gần mặt nàng, há mồm ra hướng nàng hà hơi, "không có, ta súc miệng nhiều lần rồi, không còn mùi rượu nữa." Chỉ là, bởi vì uống rượu, thân thể phản ứng so với bình thường dễ dàng bị kích thích hơn, chỉ mới ôm thân thể mềm mại của nàng, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người nàng một chút, hắn liền không nhịn được mà nổi lên dục vọng.
Liễu Hân Linh trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, chàng cho rằng không say rượu thì có thể làm bậy à?
Sở Khiếu Thiên đương nhiên sẽ không làm bậy, cho dù hôm nay nàng cho phép, hắn cũngkhông dám dính vào. Chẳng qua hắn đang là nam nhân sung sức, lại dễ dàng bị kích thích, vào lúc này chỉ có thể dùng tới năm ngón tay a, mà tất nhiên là tay của nàng rồi.
Hai người nằm ở trên giường, trong không khí tràn ngập một loại hơi thở mập mờ, còn có tiếng thở dốc nhè nhẹ của nam nhân.
Nàng nằm trong ngực nam nhân, trên da mặt mỏng hiện lên một màu ửng hồng, tay nhỏ bé bịmột bàn tay to bao lấy cùng nắm một nơi nào đó, máy móc lên xuống.
không biết qua bao lâu, chờ nam nhân rốt cuộc phát tiết xong, trán của nàng đã tiết ra đầy mồ hôi, tư vị trong không khí càng thêm nồng đậm, làm nàng cũng nổi lên chút phản ứng, trên mặt đỏ ửng hơn mấy phần. Sau một lát, hắn rút một chiếc khăn sạch ra lau tay cho nàng, ôm lấy gương mặt hồng hồng của nàng, cho nàng một nụ hôn ấm áp.
"Chàng mới vừa rồi tại sao lại tức giận?" Nàng dựa vào ngực hắn, biết rõ mà còn hỏi.
Sở Khiếu Thiên tất nhiên không biết được nữ nhân vốn là nhỏ mọn, vuốt tóc nàng, thanh âmtrầm thấp, "E hèm, một tiện nhân nhận thức không rõ thân phận của mình, còn dám xáp lại gần bản thế tử, không có đánh chết......" Nàng bây giờ là phụ nữ có thai, lời nói quá mức máu tanh không thể nói trước mặt nàng, cho nên hắn vòng vo: "Dù sao, chuyện không liên quan tới nàng, nàng không cần phải hao tâm tổn sức vì nàng ta."
Nghe hắn nói, trong lòng nàng có chút vui mừng, đem gương mặt vui vẻ chui vào trong lònghắn, tránh cho hắn nhìn thấy khóe môi mình đang cong lên.
Nàng rất hài lòng với biểu hiện của hắn, hắn từng nói qua, đời này nàng sẽ là nữ nhân duy nhất của hắn, hắn sẽ không đụng tới nữ nhân nào khác ngoài nàng. Có lẽ, lúc ấy nàng còn chưa tin nhưng hiện tại thì nàng đã tin.
hắn thật sự làm được, tại sao nàng lại không vui mừng kia chứ?
Quý Uyên Từ mặc dù thần kinh có chút không bình thường, nhưng cũng biết nhìn sắc mặt người khác, thấy sắc mặt Sở Khiếu Thiên và Hân Linh khác thường, hắn chỉ cười cười, không nóithêm gì nữa, chuyên tâm hỏi thăm về tình trạng của Liễu Hân Linh. hắn không quan tâm chuyện nương tử tương lai của hắn sẽ như thế nào, hiện tại hắn chỉ cảm thấy rất hứng thú với chuyện cử động của thai nhi.
Quý Uyên Từ đã đồng ý với Sở Khiếu Thiên, nhất định phải điều dưỡng thân thể Liễu Hân Linh cho tốt, để đến khi nàng sinh sẽ bớt đau đớn một chút. Dĩ nhiên, dựa trên tính tình không hiểu chuyện của vị thế tử gia nào đó mà nói, chuyện sinh con bình an thì đã là đại phu thì nhất định phải chịu trách nhiệm.
Rốt cuộc tháng ba cũng đã đến, tiết thanh minh cũng qua rất nhanh, Liễu Hân Linh giống như mèo trong ổ, suy nghĩ có nên ra ngoài giải sầu một chút hay không, phải ở nhà cả một mùa đông và mùa xuân nàng cũng sắp không chịu được nữa.
"Nương tử......" Sở Khiếu Thiên có chút chần chờ, liếc cái bụng cao vút của nàng, trong lòng thực lo lắng.
Mang thai bảy tháng, bụng nàng so với phụ nữ có thai bình thường cũng lớn hơn nhiều, khiến cho hắn lo lắng không thôi. Khi Sở Khiếu Thiên đi coi xét sản nghiệp ở trong thành Khai Dương, đã từng nhìn thấy một trượng phu trẻ tuổi đỡ thê tử đang mang thai vào tiệm thuốc hốt thuốc, hắn nhìn qua rồi so sánh một chút, cảm thấy dù là mang thai, nhưng nương tử nhà hắncũng là phụ nữ có thai xinh đẹp nhất khiến cho hắn ngắm nhìn cả trăm lần cũng không chán. Chỉ là, phụ nhân mang thai đó mặc dù mặt béo ra một vòng, nhưng bụng lại không lớn giống như bụng của nương tử nhà hắn? So với thai phụ này, có phải nương tử hắn quá gầy hay không? Cho nên, Sở Khiếu Thiên rất lo lắng. Vốn trong lòng đã lo lắng chuyện nữ nhân mang thai lần đầu rất cực khổ, hơn nữa còn là sinh đôi, về sau sinh con không biết có nguy hiểm gì không? Vì thế, Sở Khiếu Thiên đặc biệt đi hỏi kinh nghiệm từ đám người Lưu ma ma, biết được nữ nhân lần đầu sinh con cực kì khó nhọc lại còn là sinh đôi nữa làm cho hắn vô cùng lo sợ.
Nam tử trưởng thành như vậy rồi, mà biết được tình hình thê tử sinh con đặc biệt nguy hiểm cũng bị dọa sợ đến nỗi đôi môi run run.
Sở Khiếu Thiên một khi đã biết có nguy hiểm, dĩ nhiên sẽ hạ mệnh lệnh, không cho phép tiết lộ chuyện này cho nàng biết, tránh cho nàng suy nghĩ lung tung lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Đám người Lưu ma ma cùng Lý ma ma cũng hiểu chuyện này, vội vàng vâng vâng dạ dạ đồng ý. thật may là, bởi vì thế tử phi hay ngẩn người, cũng không có cơ hội đi chú ý chuyện khác, làm cho các nàng giảm được rất nhiều phiền toái.
"Thế nào?" Liễu Hân Linh cảm thấy chút kì quái đối với bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, cảm thấy như vậy có chút không có phù hợp với cách làm nóng nảy của thế tử gia.
Sở Khiếu Thiên trong lòng thở dài, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, "Nương tử, bây giờ khí trời rất tốt, nàng ra sân một chút cũng tốt, nhưng bên ngoài nhiều người, nhỡ có người không biết chuyện đụng phải cũng không hay. Nàng xem bây giờ nàng đang mang thai lại là hai tiểu tử, chúng ta cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Liễu Hân Linh cũng hiểu đạo lý này, suy nghĩ một chút, rất nhanh liền dập tắt ý niệm trong đầu. So với những nữ nhân khác nàng khá lý trí, mặc dù tâm tình rục rịch ngóc đầu dậy, hận đến nỗikhông ỷ vào thân phận phụ nữ có thai của mình mà khiến não bị chập mạch đi làm chút việc ngốc nghếch —— dù sao cũng có người đảm đương cho nàng mà, nhưng lý trí rất nhanh đè nén những ý niệm xuẩn ngốc kia. Cho nên, đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng yên tĩnh hơn so với nữ tử bình thường, hơn nữa cũng là nguyên nhân nàng chỉ ở trong nhà.
Sở Khiếu Thiên thấy bộ dáng nàng dịu ngoan như vậy, trong lòng có chút nhũn ra, cẩn thận ôm nàng vào trong ngực.
Mười tháng hoài thai thật ra thì rất cực khổ, đặc biệt là bụng nàng bây giờ quá lớn, so với nữ nhân chỉ mang thai một đứa bé khổ cực hơn nhiều, người thường không thể tưởng tượng được, đặc biệt là lúc tối, không phải mắc tiểu thì là chuột rút, có lúc đau đến nỗi không ngủ được.
Có lẽ, nàng cho đến bây giờ có thể duy trì tâm tình bình tĩnh, có lẽ là do trong quá trình mang thai, vẫn luôn có nam nhân này bên cạnh mà thôi. Có lúc nàng nghĩ nếu như không có người nam nhân này ở bên cạnh, nàng sẽ biến thành như thế nào? Nếu nam nhân này không đối với mình thủy chung như một, mình lại sẽ biến thành như thế nào? Có lẽ, nàng sẽ trở nên vô dụng. Hoặc là, sẽ rất bàng hoàng sợ hãi.
thật may là, chàng vẫn ở đây.
thật may là, chàng vẫn không thay đổi.
Có lúc, buổi tối nàng bị nghẹn tới tỉnh lại, nàng đã cố gắng để không làm kinh động đến hắn, nhưng nam nhân này lại giật mình tỉnh dậy. Thậm chí khi bị chuột rút nàng mới vừa cử động, bàn tay to của hắn đã sờ lên chân nàng thuần thục xoa bóp. nói không cảm động là gạt người, chớ nói cái xã hội tam thê tứ thiếp này cho dù là xã hội hiện đại một vợ một chồng cũng khôngcó nam nhân nào chịu vì nữ nhân của mình mà làm được đến mức độ này.
Có lúc, nàng lại nghĩ, vì sao hắn có thể làm được đến trình độ này chứ? Là một nam nhân, chuyện hắn đã và đang làm, đã vượt qua rất nhiều điều nam nhân không thể làm rồi. Sau đó lại có một lần vào buổi tối, nàng bị chuột rút mà tỉnh lại, khi hắn xoa bóp cho nàng, nàng khôngnhịn được mà hỏi hắn.
Khi đó hắn rất kinh ngạc nhìn nàng một cái, dường như là thấy kỳ quái tại sao nàng lại hỏi vấn đề ngu ngốc này, hắn đương nhiên nói: "Nàng là nương tử của ta, ta không tốt với nàng thì tốt với ai? Chớ suy nghĩ lung tung, nàng mang thai khổ cực như vậy, ta tự nhiên phải tốt với nàng nhiều hơn nữa."
một câu nói bình thường như vậy, cũng không phải là lời ngon tiếng ngọt gì lại làm cho nàng dễ dàng bị cảm động a.
Có lẽ, hắn là thực sự thật tâm thật ý. Bởi vì nàng mang thai cực khổ cho nên hắn phải chăm sóc nàng cũng đúng a.
Đối với chuyện nàng không thể ra ngoài để giải khuây, Sở Khiếu Thiên chút không đành lòng, nên hắn càng ra sức phục vụ nàng ăn, mặc, ở, thậm chí còn thuê đào hát vào phủ để nàng được vui vẻ. Bởi vì Sở Khiếu Thiên là bị cách chức tới Giang Nam, cho nên không thể thuê đoàn kịchnhỏ, muốn nghe hát đều phải ra gọi đào hát vào phủ.
Thấm thoắt cũng đến tiết thanh minh, mặc dù không thể hồi kinh tảo mộ, nhưng trong phủ cũng bày biện án đài nến đỏ để thờ cúng tổ tiên.
Thờ cúng xong cũng đến buổi tối, Sở Khiếu Thiên và Quý Uyên Từ đột nhiên muốn uống rượu. Kể từ khi nàng mang thai, cũng không hiểu Sở Khiếu Thiên nghĩ sao mà ra lệnh cấm uống rượu trong phủ, chỉ cần hắn và Quý Uyên Từ không uống, tự nhiên cũng không có ai dám cãi lời chủ tử.
Thấy bọn họ hăng hái, Liễu Hân Linh sau khi phân phó đầu bếp làm đồ nhấm cho bọn hắn, liền trở lại trong phòng. Nàng không chịu nổi mùi rượu, chỉ là hiếm có dịp thấy bọn họ hứng thú như vậy, nàng tự nhiên cũng sẽ không phản đối.
Màn đêm buông xuống, Liễu Hân Linh được Mặc Châu giúp tắm rửa, nghĩ đến hai nam nhân chập mạch trong phòng kia không biết thế nào rồi, nàng vội sai nha hoàn đi xem một chút tiện thể đem canh giải rượu tới cho bọn họ.
Mặc Châu lau khô tóc cho nàng, liếc nhìn bụng của nàng, nói: "Tiểu thư, thế tử rất hi vọng tiểu chủ tử trong bụng người là một nam một nữ, nô tỳ nhìn thấy có lẽ đúng là long phượng thaithật."
"Tại sao em lại nói như vậy?" Liễu Hân Linh không lo lắng về giới tính của đứa bé, chuyện này cũng không gây áp lực gì lớn cho nàng. Thế nhưng, nghe Sở Khiếu Thiên nhắc đi nhắc lại nhiều lần, trong lòng nàng cũng bắt đầu mong chờ đứa bé sẽ là một nam một nữ, nàng không đành lòng để cho hắn thất vọng.
"Bởi vì đại tiểu thư và đại thiếu gia của Liễu phủ là song sinh a. Tiểu thư, người là nữ nhi của phu nhân, nô tỳ nghĩ, người cũng sẽ giống như phu nhân như vậy mang thai lần đầu sẽ là long phượng thai a. Trong số các vị tiểu thư của Liễu gia, nô tỳ cảm thấy tiểu thư người giống phu nhân nhất, cho nên ở phương diện này cũng sẽ giống." Mặc Châu nói xong có vẻ rất hài lòng.
"không phải ta giống mẫu thân của ta là có thể sinh giống người được chứ?" Liễu Hân Linh liếc mắt, nghĩ đến huynh đệ tỷ muội nhà mình, bất giác da đầu tê dại.
Mặc Châu hé miệng cười, cảm thấy chuyện này thật không thuyết phục.
Mới vừa lau khô tóc thì bên ngoài vang lên tiếng động, sau đó một loạt thanh âm kèm theo truyền vào, hình như có đồ vật gì đó bị người đá ngã.
Liễu Hân Linh đỡ eo đứng dậy, đang sai nha hoàn đi xem một chút thì lại thấy nam nhân gương mặt tuấn tú nhưng thâm trầm đi vào, Lục Y sợ hãi rụt rè theo sát ở phía sau, mặt tái nhợt.
"Nương tử......" Sở Khiếu Thiên thấy nàng, vẻ mặt không khỏi có chút giật mình thả lỏng.
"Chuyện gì thế?" Liễu Hân Linh đến gần hắn, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, nàng khôngnhịn được lui về phía sau mấy bước, vội vàng nói hắn đi tắm, nếu không nàng không cho ôm.
Sở Khiếu Thiên ngửi mùi rượu trên người mình, thấy nàng tránh ra xa, đôi mắt mở to, thật sự là đáng yêu không sao tả hết, không khỏi có chút tà ác, dây dây chút nước miếng lên mặt nàng rồi mới thỏa mãn bước chân sang phòng bên tắm rửa.
Chờ hắn rời đi rồi, Liễu Hân Linh mới sai Mặc Châu đỡ nàng ngồi lên giường, nhìn sắc mặt vẫn còn tái nhợt của Lục Y, hỏi: "đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Y liếc nhìn cửa nhỏ thông sang phòng bên, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, mới vừa rồi lúc thế tử gia trở lại, hình như có chút say, Hải Đường, nàng ta muốn tới đỡ thế tử, chỉ là bị thế tử đạp mộtcước bay vào bụi hoa trong sân bị thương một chút. Sau đó thế tử phân phó quản gia, ngày mai đem Hải Đường ra khỏi phủ, không cho phép nàng ta xuất hiện trong phủ nữa."
Liễu Hân Linh nhíu đầu lông mày, Sở Khiếu Thiên mặc dù tính tình không tốt, nhưng chỉ cần người làm không chọc tới hắn, chuyên tâm làm tốt phận sự của mình, hắn bình thường sẽ khôngtức giận với ai cả. Cho nên, nàng cảm thấy chắc chắn là Hải Đường đã làm điều gì đó a.
Quả nhiên, Lục Y nhìn nàng một cái, lại ấp a ấp úng nói: "Tiểu thư, thật ra là Hải Đường muốn thừa dịp thế tử uống rượu say quyến rũ thế tử, cho nên mới khiến thế tử nổi giận với nàng ta. Chỉ là, Hải Đường là người của vương phi, thế tử làm như vậy......" Lục Y có chút lo lắng nhìn nàng, chỉ sợ chủ tử sẽ vì chuyện của Hải Đường mà bị vương phi trách mắng.
Liễu Hân Linh vẻ mặt tối tăm, mím môi không nói gì.
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng an tĩnh gần như quỷ dị.
Lát sau, Liễu Hân Linh mới nói: "Cứ theo lời của thế tử mà làm thôi."
"Tiểu thư......" Mặc Châu và Lục Y cùng kinh ngạc nhìn về phía nàng, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, liền cũng không nhiều lời nữa.
Liễu Hân Linh lại hỏi bên ngoài có đồ vật nào bị nam nhân xấu tính kia đá hư hay không, sau đó nàng biết hộc tủ bị đá hỏng, khay trà trên bàn cũng bị bể, chỉ có thể bất đắc dĩ sai người đi dọn dẹp cho sạch sẽ.
Sở Khiếu Thiên lúc tắm rửa xong đi ra, cảm giác đã tỉnh rượu mấy phần, thấy nàng đang ngồitrên giường ngẩn người, cười cười, bèn bước tới ôm nàng vào trong ngực.
Chờ sau khi nàng ngây ngốc xong, nhìn thấy một vị thế tử gia đã cởi bỏ quần áo mình thì bất giác mặt đầy vạch đen, vội vàng nâng đầu hắn lên.
"Chàng say rồi?" Liễu Hân Linh nhíu mày hỏi.
Sở Khiếu Thiên liền thoát khỏi đôi tay của nàng, lại gần mặt nàng, há mồm ra hướng nàng hà hơi, "không có, ta súc miệng nhiều lần rồi, không còn mùi rượu nữa." Chỉ là, bởi vì uống rượu, thân thể phản ứng so với bình thường dễ dàng bị kích thích hơn, chỉ mới ôm thân thể mềm mại của nàng, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người nàng một chút, hắn liền không nhịn được mà nổi lên dục vọng.
Liễu Hân Linh trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, chàng cho rằng không say rượu thì có thể làm bậy à?
Sở Khiếu Thiên đương nhiên sẽ không làm bậy, cho dù hôm nay nàng cho phép, hắn cũngkhông dám dính vào. Chẳng qua hắn đang là nam nhân sung sức, lại dễ dàng bị kích thích, vào lúc này chỉ có thể dùng tới năm ngón tay a, mà tất nhiên là tay của nàng rồi.
Hai người nằm ở trên giường, trong không khí tràn ngập một loại hơi thở mập mờ, còn có tiếng thở dốc nhè nhẹ của nam nhân.
Nàng nằm trong ngực nam nhân, trên da mặt mỏng hiện lên một màu ửng hồng, tay nhỏ bé bịmột bàn tay to bao lấy cùng nắm một nơi nào đó, máy móc lên xuống.
không biết qua bao lâu, chờ nam nhân rốt cuộc phát tiết xong, trán của nàng đã tiết ra đầy mồ hôi, tư vị trong không khí càng thêm nồng đậm, làm nàng cũng nổi lên chút phản ứng, trên mặt đỏ ửng hơn mấy phần. Sau một lát, hắn rút một chiếc khăn sạch ra lau tay cho nàng, ôm lấy gương mặt hồng hồng của nàng, cho nàng một nụ hôn ấm áp.
"Chàng mới vừa rồi tại sao lại tức giận?" Nàng dựa vào ngực hắn, biết rõ mà còn hỏi.
Sở Khiếu Thiên tất nhiên không biết được nữ nhân vốn là nhỏ mọn, vuốt tóc nàng, thanh âmtrầm thấp, "E hèm, một tiện nhân nhận thức không rõ thân phận của mình, còn dám xáp lại gần bản thế tử, không có đánh chết......" Nàng bây giờ là phụ nữ có thai, lời nói quá mức máu tanh không thể nói trước mặt nàng, cho nên hắn vòng vo: "Dù sao, chuyện không liên quan tới nàng, nàng không cần phải hao tâm tổn sức vì nàng ta."
Nghe hắn nói, trong lòng nàng có chút vui mừng, đem gương mặt vui vẻ chui vào trong lònghắn, tránh cho hắn nhìn thấy khóe môi mình đang cong lên.
Nàng rất hài lòng với biểu hiện của hắn, hắn từng nói qua, đời này nàng sẽ là nữ nhân duy nhất của hắn, hắn sẽ không đụng tới nữ nhân nào khác ngoài nàng. Có lẽ, lúc ấy nàng còn chưa tin nhưng hiện tại thì nàng đã tin.
hắn thật sự làm được, tại sao nàng lại không vui mừng kia chứ?
Danh sách chương