Edit: Mỹ Lệ

Beta: Quảng Hằng

Chuyện giải quyết xong, Sở Khiếu Thiên dắt Liễu Hân Linh đến hành lễ với vương phi, An Dương vương, liền rời khỏi Lạc Tiên viện.

An Dương vương tức dến mất thở, bưng ly trà uống vài hớp trà, nhìn An Dương vương phi ai oán nói: "Nó nói vậy là sao? Đứa con bất hiếu này, chẳng lẽ muốn cho Bổn vương phải tuyệt tôn hay sao? Huống chi chỉ là nạp thiếp thôi, bổn vương sẽ hại nó sao? Tiểu tử này rốt cuộc giống ai, tuổi càng ngày càng phản cốt rồi"

Trong mắt của An Dương vương, nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường, trừ chánh thê, những thứ khác cũng chỉ là chút biểu diễn. Chỉ cần là một nam nhân bình thường, có thêm nữ nhân đều là không chê. Con trai của mình là nam nhân, lại nói ra loại chuyện cự tuyệt cưới vợ bé này, thực là làm cho ông cảm thấy không thể tin được. Dĩ nhiên, có lẽ ông có thể nể tình nhi tử hiện mới thành hôn được hơn hai tháng, đối với thê tử còn đang mới mẻ, bị kích động nên mới có loại ý nghĩ này. Năm đó khi ông lấy vợ thì cũng không chính là như vậy sao? Nhưng khác với nhi tử, khi đó bên cạnh ông đã có mấy nha hoàn thông phòng, mà con trai ông hình như không có thông phòng nha hoàn.

Nghĩ tới đây, trong lòng An Dương vương có chút cảm thấy quái dị. Chỉ là chẳng lẽ thê tử của mình không an bài nha hoàn thông phòng cho nhi tử, ông cũng không làm thế nào cho rõ ràng được, nhi tử cũng sẽ không đáng thương như vậy chứ? An Dương vương nhớ tới trình độ thê tử cưng chiều nhi tử, biết thê tử tuyệt đối sẽ không bạc đãi nhi tử, nghĩ đến nha hoàn thông phòng không phải là thiếu, liền an tâm.

Nhưng là, An Dương vương làm sao mà biết nhi tử nhà ông còn có cái loại thu tập những thứ cổ quái xinh đẹp, cũng là không đụng đến, lại chính là cái quái thai. An Dương vương phi cảm thấy chuyện này ám muội, cũng sợ nhi tử có phải có cái tật xấu gì khó mở miệng hay không, đương nhiên đem chuyện này giấu diếm cực nghiêm, trừ tâm phúc không có mấy ai biết.

Ánh mắt An Dương vương phi lóe lên, lạnh nhạt nói: "Vương gia, điều này cũng không trách được Khiếu nhi! Uyển di nương ba phen mấy bận đối với Ôn Tâm viện vung tay múa chân, đương nhiên Khiếu nhi không thích rồi. Đặc biệt là Uyển di nươn này rõ ràng muốn đem Chu thị này nhét vào Ôn Tâm viện của nó, nó sao có thể tiếp nhận? Ông cũng không phải không biết tính tình Khiếu nhi, nó thích mềm không thích cứng, thường gây chuyện không tốt, khiến người khác sống dở chết dở là chuyện thường xảy ra. Mới vừa rồi ông cũng nghe nó nói rồi đó, còn không phải là Uyển di nương hôm nay làm cho trong lòng nó chán ghét phiền phức, mới có thể nói loại quyết tiệt này hay sao."

An Dương vương phi hời hợt, đem nguyên nhân gây chuyện cũng đẩy tới trên người Uyển di nương.

An Dương vương có chút xấu hổ, lại không phản bác được, chỉ có thể nói: "Vương phi, có ý là oán bổn vương bênh vực Uyển di nương? Nhưng nàng cũng không có làm ra chuyện gì quá đáng, vả lại cũng do Chu Tuyền Nhi này không có nói rõ ràng sự cố."

An Dương vương đối với Chu Tuyền Nhi cũng có chút oán trách, lời nói cũng không nói rõ ràng, mới hại ông hiểu lầm nhi tử, mặc dù Uyển di nương cũng đi theo một bên phụ họa, thế nhưng cũng là bởi vì lo lắng cho cháu gái. Cho nên, đầu sỏ chuyện này là do Chu Tuyền Nhi nói chuyện không rõ mà ra, không oán được nhi tử sẽ nói nàng ta kiểu cách giả bộ câm, sao không ra dấu tay làm ngừoi căm luôn đi!

"Vương gia, Uyển di nương chỉ là di nương, Khiếu nhi là thế tử vương phủ, từ đâu có thể cho phép nàng ta vung tay múa chân? Đừng nói là Khiếu nhi, cho dù là thần thiếp cũng không thể chịu được. Lần này để cho mặt mũi, Khiếu nhi không so đo rồi, nếu lại có lần tiếp theo, ngài cũng đừng trách Khiếu nhi không nể mặt." An Dương vương phi liếc ông nói, thuận tiện cho ông một cảnh cáo. An Dương vương phi tin tưởng, nếu Uyển di nương còn không có đầu óc như vậy chọc phải nhi tử của bà lần nữa, đến lúc đó bị một cước đạp chết còn là chuyện nhỏ.

An Dương vương tự biết đuối lý, không hề đáp lại. hiện tại ông còn đang cưng chiều Uyển di nương, dĩ nhiên là phải che chở nàng ta, nhưng ông cũng là người trọng quy củ, Uyển di nương đúng là làm chuyện quá phận, cảm thấy nàng ta là nên chịu chút dạy dỗ. Vậy mà, rốt cuộc là không đành lòng, chỉ là cấm chân phạt nàng chép kinh sách. Trừng phạt này thực bị cho là nhẹ rồi, để cho thê tử ông có chút không nhịn được.

An Dương vương phi có chút thất vọng trong lòng, nhưng biết đức hạnh trượng phu là cái gì, cũng không còn níu lấy cái đề tài này nói tốt cho người nữa, đem đề tài chuyển dời đến trên người con trai, "Khiếu nhi hiện tân hôn, nó đối với thế tử phi còn đang mới, chúng ta cũng không nên đi rước lấy cái gì đó không vui, khi nào nó ổn định lại rồi hãy nói. Chờ qua tân hôn, nô tì an bài mấy cô nương trong sạch vào viện phục vụ nó, thế có được không?"

Sau khi An Dương vương nghe xong, cảm thấy được, cười nói: "Chờ lúc con dâu mang thai liền để cho nó nạp mấy thiếp thị cùng nhau phục vụ, nếu là có trưởng tử, con thứ nhiều mấy cũng không cần lo, bổn vương còn nuôi nổi. Ai nha, đến lúc đó xem ai còn dám nói bổn vương là mệnh độc đinh."

An Dương vương phi nghe lời nói trượng phu, cười cười. Vợ chồng hơn hai mươi năm, bà đương nhiên biết tính khí trượng phu, loại thời điểm này, còn chưa phải là do có quá nhiều lời nói bực bội chọc ông mất hứng.

Trong lúc nhất thời, hai vợ chồng nói đến chuyện cháu trai tương lai, đối với An Dương vương phấn chấn, An Dương vương phi mặc dù cũng cười, nhưng nụ cười cũng không đạt đáy mắt. Bà hiện nhức đầu, có phải nhi tử đối với con dâu quá che chở hay không? Còn nữa, tật xấu của nhi tử cũng không biết là đã đỡ hơn hay chưa, nếu bà đưa mấy nữ nhân tới, nó không chịu thì sao.

Thôi, những chuyện này vẫn là chờ con dâu mang thai rồi hãy tính.

**********

Bên kia, Uyển di nương mang theo Chu Tuyền Nhi đang khóc lóc rối rít trở lại Uyển viện của nàng ta, vừa mới trở lại trong phòng của mình, đem vẻ nhu nhược duy trì trên mặt xuống, tức giận đem đồ trên bàn quét đi xuống.

Trong lúc nhất thời, trong phòng thanh âm đồ sứ vỡ vụn bên tai không dứt.

Chu Tuyền Nhi dùng khăn bụm mặt ríu rít khóc, khóc đến trái tim Uyển di nương càng phát phiền não.

"Đừng khóc! Khóc nhiều như vậy có ích lợi gì!" Uyển di nương hận hận mắng.

Tiếng khóc của Chu Tuyền Nhi dừng lại, nhất thời tiếng khóc nhỏ rất nhiều, dời đi khăn che mặt, dùng một đôi mắt khóc đỏ cẩn thận nhìn Uyển di.

Uyển di nương không nhịn được nhìn bộ dáng lén lút của nàng ta tức giận nói: "hiện tại khóc có ích lợi gì? Danh tiếng cũng mất lại không thể bắt lấy nơi sang trọng, thật không biết cha mẹ dạy ra sao! Trải qua lần này, thế tử nhất định sẽ đề phòng chúng ta, về sau muốn an bài đến Ôn Tâm viện là tuyệt đối không thể!" Uyển di nương bực tức phải níu chặt khăn tay, vuốt ve ngực cho thuận khí, lại hỏi: "Tuyền Nhi, ngày hôm qua rốt cuộc tại sao vậy? Cơ hội tốt như vậy, thế nhưng không thể làm thế tử thu ngươi, rõ là...... thật là tức chết!"

Uyển di nương nói xong, lấy tay che chỗ trái tim, dáng vẻ như bị tức khong thở nổi, rất phối hợp bộ mặt nhu nhược kia, cũng thật có mấy phần rất giống cảnh Tây Thi ôm ngực than đau tim, chỉ tiếc trong phòng không có người xem cổ động.

Chu Tuyền Nhi cảm thấy mình cũng rất uất ức, nhưng lại không dám phản bác lời của Uyển di nương, chỉ nhỏ giọng nói: "cô, con thật sự rất nỗ lực. Nhưng ai biết được thế tử hoàn toàn không cho cơ hội, hắn nhìn con tự mình trật chân té, hoàn toàn không có ý tứ tới đỡ, còn khiến những thị vệ kia......" nói xong, Chu Tuyền Nhi hốc mắt đỏ au, ríu rít khóc.

Chu Tuyền nhi rốt cuộc vẫn là cô nương chưa chồng, cũng là có mấy phần xấu hổ, ngày hôm qua nàng bị mấy thị vệ cùng nhau nhìn không nói, còn bị thế tử nhẹ nhàng kết thúc bằng một câu"thật ghê tởm" khiến cho nàng ta thực sự muốn nhảy hồ tự sát. Lớn như vậy, nàng ta còn chưa từng trải qua chuyện thế.

Nếu không phải Uyển di nương cần an bài người của mình đến bên cạnh thế tử, trong nhà căn bản sẽkhông đưa nàng tới đây. Tới chỗ này mấy ngày, nàng quả thật bị vinh hoa phú quý của vương phủ còn có phong cách xa hoa của Uyển di nương làm cho mờ mắt, cảm thấy trở thành thiếp thân của con nhà giàu cũng không tồi, chỉ cần nàng có thể bắt lòng của vị thế tử trong lời đồn đãi kia, tương lai vương phủ còn không phải là do nàng định đoạt sao? Nhưng ai ngờ, chờ gặp mặt rồi mới phát hiện, thế tử này anh tuấn to lớn cao ngạo như thế, khí thế đến giật mình như thế, khiến nàng vừa yêu lại vừa sợ đến mất vía.

Xảy ra chuyện ngày hôm qua mặc dù là họ tự mình thiết kế, rốt cuộc là không ngờ lại làm nàng xấu hổ, cũng làm cho nàng ta hiện phải lùi bước. Nhưng chuyện cũng xảy ra rồi, làm sao chịu được nàng ta lùi bước, hôm nay liền bị Uyển di nương dẫn tới Lạc Tiên viện của vương phi bắt đầu thiết kế ra chuyện như vậy. Cộng thêm lời nói của thế tử An Dương vương hôm nay khiến cho nàng thẹn đến muốn chui xuống đất, mà cái người kia nhìn như muốn giết chết người kia càng làm nàng sợ hết hồn hết vía, cũng không dám sinh ra ý tưởng gì nữa. Hơn nữa hiện tại nàng cũng rất hối hận, tại sao cảm thấy tất cả phải giao cho cô thì nàng mới có thể trở thành nữ nhân của Thế tử? Sớm biết bị như vậy, hôm nay dù có nói gì nàng cũng sẽ không đến Lạc Tiên viện diễn tuồng như thế.

Uyển di nương cũng biết chuyện ngày hôm nay thật ra thì không trách được Chu Tuyền Nhi, mà là thế tử căn bản không có cho các nàng cơ hội cãi lại, vừa lên tiếng chính là một đoạn độc thoại lớn, tốc độ nói cực nhanh, không có kéo dài, ngược lại đem người ta không nghẹn không được, cái loại ngôn ngữ ác độc đó đừng nói là một tiểu cô nương, người khác liền cũng đều cảm thấy không chịu nổi. Uyển di nương hiện tại coi như là nhận thức được lực chiến đấu của thế tử gia, trong lòng thực là phát run, nhưng mà, lại để cho nàng ta cảm thấy rất không cam tâm.

"Nhất định là không có cố gắng!" Uyển di nương oán hận nói: "Thế tử vốn là loại người không có nữ nhân thì không có gì vui vẻ được, lúc trước chưa lập tử phi, hắn đưa nữ nhân tới trong hậu viện này đếm không hết, người nào mà không biết? Nghe nói dù là ai đến thế tử cũng không cự tuyệt, dáng dấp của con cũng không kém, lại tự động đưa tới cửa, làm sao hắn sẽ không cần chứ? Mặc dù sau lại bởi vì hoàng thượng hạ chỉ gả nương tử cho thế tử, khiến cho vương gia vương phi đem nữ nhân trong hậu viện của hắn cũng xuất phủ hết, nhưng nam nhân vốn đều là một tánh tình, thế tử hiện có thể yêu thế tử phi, chờ thêm mấy ngày ngán rồi, xem hắn còn thèm ả ta nữa hay không!"

Chu Tuyền Nhi đứng một bên không lên tiếng, chờ Uyển di nương nói một lát, trong lòng phát tiết oán khí, lại bắt đầu động não suy nghĩ.

"Hừ, lần này là suy tính bất cẩn, lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy!" Uyển di nương cười khinh miệt, "Mặc kệ vương phủ này về sau ai sẽ là đương gia, nhưng tuyệt đối không thể không có ta!"

Nghe được lời nói đại nghịch bất đạo này của nàng ta, Chu Tuyền Nhi sợ đến hít một hơi.

Uyển di nương thấy bộ dạng không có tiền đồ của nàng, đương nhiên nổi giận mắng mấy tiếng, mặc dù bộ mặt tức giận, thế nhưng vẻ mặt vẫn là nhu nhược, rốt cuộc không có phá hư hình tượng nàng ta vẫn mang. Chờ dạy dỗ cháu gái xong xuôi, Uyển di nương cho người cháu gái nhát gan đi tắm để thư giãn đầu óc.

Uyển di nương xuất thân từ một hộ tiểu thương, bị đưa làm lễ vật cho An Dương vương. May mắn là An Dương vương thích loại cô nương này, đối với nàng ta có mấy phần sủng ái, cơ hồ đem lấy nàng cưng chiều lên tận trời xanh, cũng dần dần nuôi cho gan của nàng ta lớn đại, đã cổ vũ dã tâm của nàn ta g, để cho nàng ta cảm giác mình có thể có được nhiều hơn, thậm chí là cả cái vương phủ này.

************

Rời khỏi Lạc Tiên viện, Sở Khiếu Thiên chắp tay sau lưng đi trước, Liễu Hân Linh an tĩnh đi theo sau đó, phía sau là mấy nha hoàn từ nhà mẹ cũng an tĩnh đi theo.

Trừ tiếng bước chân bên ngoài, mọi người đều là an tĩnh đi, không có một tia ồn ào.

Đột nhiên, Sở Khiếu Thiên dừng bước lại, xoay người nhìn về phía sau lưng, duỗi tay về phía nàng, đem lấy nàng tay dắt trong tay.

Tay của hắn rộng rãi ấm áp, màu da tương đối sẫm, là thuộc về bàn tay phái nam, nổi bật lên tay của nàng mảnh khảnh mềm mại, giống như hắn dùng sức một cái liền có thể này đem cái tay cho hỏng —— trên thực tế, hai lực lượng đối lập hoàn toàn ngược lại mới đúng.

Sở Khiếu Thiên nắm tay nàng, trong lòng rất hài lòng loại xúc cảm này, nhỏ giọng nói: "Nương tử, tin tưởng ta không?"

Đối với lời nói không đầu không đuôi của hắn, Liễu Hân Linh có chút ngẩn ra, ngẩng đầu lên thấy một đôi mắt thâm thúy nhìn đăm đăm mà chằm chằm vào mình, đột nhiên có chút hiểu, không khỏi gật đầu.

Nàng là tin tưởng lời nói của hắn, mặc kệ lúc trước Uyển di nương cùng Chu Tuyền Nhi nói thế nào, nàng một chút cũng không tin tưởng bọn họ. Sở Khiếu Thiên này tánh khí nóng nảy, làm việc hùng hùng hổ hổ, nhìn như vô cùng thiếu suy xét lại có một loại giống như có trực giác dã thú, biết phải làm sao sẽ tốt hơn. Nếu hắn thật sự coi trọng Chu Tuyền Nhi, hắn sẽ trực tiếp tới đây cùng nàng nói rõ ý của mình. Nếu không coi trọng Chu Tuyền Nhi, cảm thấy Chu Tuyền Nhi thật làm dơ bẩn mắt của hắn, hắn cũng sẽ một đường hùng hùng hổ hổ về nhà, sau đó tìm nàng bày tỏ. Nhưng mà, ngày hôm qua khi hắn trở về, rõ ràng rất bình thường, Chu Tuyền Nhi căn bản không có một chút nào trong lòng hắn.

Cho nên, nàng tin tưởng hắn.

Hơn nữa, nàng hiện giờ là nguyện ý tin tưởng hắn.

"Đương nhiên tin."

Nghe được lời của nàng, hai mắt Sở Khiếu Thiên tỏa sáng, mím môi, giống như đè nén cái gì, chỉ là bước chân tăng nhanh, dắt tay của nàng đi nhanh, để cho nàng cơ hồ theo không kịp bước chân của hắn.

Trở lại Ôn Tâm viện, còn chưa kịp về đến gian phòng của bọn hắn, Sở Khiếu Thiên đã không kịp chờ đợi ôm nàng lên, ngưỡng mặt lên nhìn nàng, mặt vui mừng hỏi: "Nương tử, ta làm tốt không?"

Liễu Hân Linh sợ hết hồn, hai tay ý thức được ôm cổ của hắn để ổn định mình. Cả người nàng cũng bị hắn cầm đến trong ngực không nói, thậm chí một cái tay của hắn nâng cái mông của nàng, để cho nàng cũng ngồi trên cánh tay của hắn. Nhìn thế nào cũng giống như là bộ dạng người lớn đang bế trẻ con thế này? Mặt có chút hồng, nhưng thấy ánh mắt của nam tử sáng ngời trong suốt, không khỏi mím môi cười cười, gật đầu nói: "Phu quân làm cực tốt."

Được khen ngợi, trên mặt nam tử lộ ra nụ cười sáng lạn, cả người cũng tràn đầy một loại hơi thởvui sướng.

(mềnh thấy giống trung khuyển được khen quá -.-)

Sở Khiếu Thiên cứ như vậy ôm nàng trở về phòng, nha hoàn đi theo phía sau, trừ Lục Y cùng Huyền Châu có chút biểu hiện kinh ngạc, những nha hoàn khác một bộ dáng tập mãi thành thói quen, cũng không biết là có phải vị thế tử gia làm ra việc này đã trở nên thông thường, nên mọi người cũng đã sớm thành thói quen hay không.

Liễu Hân Linh cảm giác mình cũng phải thành thói quen mới được, xét thấy hắn mới vừa biểu hiện tốt, mặc dù cảm thấy đỏ mặt, nhưng là đối với động tác hưng phấn của hắn không hề cự tuyệt rõ rệt. Nàng phát hiện tâm tình của mình rất tốt, trái tim ấm áp. Chỉ cần nghĩ tới, hắn mới làm làm chuyện vừa rồi, hình như cũng là vì bận tâm cho nàng, làm cho trái tim nàng càng trở nên ngọt ngào.

Sở Khiếu Thiên ôm nàng cùng nhau nằm trên giường, mặt đối mặt, sau đó không tự chủ được bật cười.

"Nương tử, cười cái gì?" Sở Khiếu Thiên si ngốc nhìn chằm chằm vào dung nhan nàng, khàn giọng hỏi.

Liễu Hân Linh cười khanh khách nhìn hắn, "Nhớ tới mới vừa rồi Uyển di nương bị sợ đến mức hết cả vía, cảm thấy rất thú vị."

Nghe vậy, Sở Khiếu Thiên đắc chí, "Nương tử, có phải cảm thấy phu quân đặc biệt lợi hại hay không?"

"Dĩ nhiên, phu quân là lợi hại nhất!" Liễu Hân Linh không ngại nói chút lời ngon tiếng ngọt để cho hắn vui mừng,nữ nhân thời đại này tương đối hàm súc kín kẽ, lời tâm tình ngọt ngào cái gì đó chỉ các cô nương thanh lâu mới có thể nói, làm thê tử nghiêm chỉnh, tuyệt đối sẽ không cùng trượng phu nói những lời nói này. Nhưng nàng không hề có loại ý nghĩ này, muốn nói thì nói a.

Mặc dù lời nói như thế hắn thường nghe thuộc hạ nịnh hót, nhưng lúc này nghe được nữ nhân của mình khen ngợi, làm cho hắn cảm thấy rất không giống nhau, trong lòng hết sức tự hào kiêu ngạo, cảm giác mình nguyện ý vì nàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần nàng dùng cái loại ánh mắt sùng bái này nhìn hắn, sẽ nhu thuận dựa vào trong ngực hắn.

Đặc biệt là, khi hắn biết nàng có quái lực mà ngay cả nam nhân cũng khó mà địch nổi, rõ ràng nàng chỉ phải đưa tay ra là có thể đẩy hắn đi ra ngoài, nhưng mỗi lần thấy nữ nhân lợi hại như vậy nguyện ý nhu thuận tựa vào ngực hắn, để cho hắn tùy ý trìu mến loay hoay càng làm cho lòng của hắn trở nên mềm mại, cảm thấy thương yêu nàng thế nào cũng không đủ.

Sở Khiếu Thiên cảm thấy, trên thế giới này không còn có một nữ nhân nào giống như nàng khiến cho hắn cảm thấy thật đáng yêu, cũng không có một nữ nhân giống như nàng nguyện ý tin tưởng hắn như vậy, càng không có một nữ nhân giống như nàng sùng bái hắn như vậy, coi hắn là duy nhất của mình.

Cho nên, nữ nhân như vậy, hắn làm sao lại không thương? Làm sao lại không để trong lòng chứ?

An Thuận nói cho hắn biết, nữ tử bình thường không thích trượng phu của mình bị khác nữ nhân đụng vào, như vậy hắn liền quyết định không để cho nữ nhân khác đụng vào mình; An Thuận nói cho hắn biết, nữ tử cũng không ưa thích trượng phu của mình tùy tiện nhìn nữ nhân khác, như vậy hắn cũng sẽ không nhìn, dù sao những nữ nhân kia cũng không đẹp bằng nương tử nhà hắn; An Thuận cũng nói cho hắn biết, nữ nhân hi vọng trượng phu của mình đối với nàng toàn tâm toàn ý, như vậy hắn liền đối với nàng toàn tâm toàn ý; An Thuận còn nói cho......

Chỉ cần là nàng muốn, hắn đều sẽ nguyện ý thử đi làm.

Sở Khiếu Thiên lôi nàng đến trong ngực hôn xong rồi nói, "Nương tử, yên tâm, cái loại đó nữ nhân đó vi phu làm sao sẽ liếc mắt nhìn chứ? Hừ, nếu không phải sợ mẹ đau lòng, ta sẽ trực tiếp khiến cha đem Chu cái gì đó thu vào trong phòng ông ta rồi. Nếu ông ta thích loại nữ tử này, thì thêm một cái nữa cũng không cho là nhiều."

Liễu Hân Linh mặt đầy vạch đen, thầm nghĩ thật may là Sở Khiếu Thiên mới vừa rồi không có nói với An Dương vương, để cho ông ta đem Chu TuyềnNhi thu vào, nếu không An Dương vương không phải sẽ phát bạo lực thì tin tưởng Uyển di nương cũng tuyệt đối sẽ hận chết hắn. Nam nhân này rõ ràng trước mặt nàng thì rất ngoan, nhưng sao miệng lại độc ác như vậy?

Liễu Hân Linh hiện tại đối với An Dương vương gia này có chút khái niệm, đây chính là chủ nhân sĩ diện, trọng quy củ, nói lễ nghi liêm sỉ. Nhưng luôn sẽ phạm sai, ông ta cũng không ngoại lệ. Sĩ diện như vậy, rõ ràng cưng chiều một di nương, cũng không cho phép làm càn, cho nên mỗi lần Sở Khiếu Thiên nói lời nói thật, sẽ luon chọc cho ông ta nổi giận đến mức muốn lật bàn.

"Nương tử, không chăm chú!" Sở Khiếu Thiên thấy nàng thất thần rồi, cắn một cái, bất mãn nói. Thời điểm hai vợ chồng thân thiết, có một bên thất thần, đó không phải là nghi ngờ năng lực làm trượng phu của hắn sao?

Liễu Hân Linh vô tội nhìn hắn, thấy hắn bất mãn, vội vàng nói: "Chỉ là muốn biết Uyển di nươngvi nương vì sao phải làm như vậy. Nghe nói Chu Tuyền Nhi là nữ nhi của vợ cả Chu gia, mặc dù Chu gia chỉ là tiểu thương hộ, nhưng hoàn toàn có năng lực tìm mối hôn sự tốt cho nàng ta làm đương gia chủ mẫu. Mặc dù bình thường vẫn nghe nói, thà làm thiếp nhà giàu, không làm vợ người bình dân. Nhưng làm thiếp cũng có phải quy củ, so với làm thiếp, làm chánh thê không phải tốt hơn sao?"

Sở Khiếu Thiên suy nghĩ một chút, nói: "Ai biết đầu óc họ nghĩ như thế nào, chắc chắn là bọn họ không bình thường giống chúng ta."

"......"

Khóe miệng Liễu Hân Linh co giật, không biết làm sao nói tiếp.

Quả nhiên, nam nhân này phương diện khuất nhục người khác là hạng nhất, thực là làm cho nàng thật tò mò, An Dương vương tính tình nghiêm chỉnh như vậy, sao lại đem hắn dưỡng thành bộ dáng kia.

"Nương tử, không cần lo những thứ không liên quan đó làm gì, chúng ta làm chuyện đứng đắn là được rồi." Sở Khiếu Thiên nói xong, trực tiếp lật người đè nàng xuống dưới, cắn tai của nàng hàm hồ nói: "Thái y nói chờ thân thể nuôi cho tốt rồi, chúng ta có thể làm chút chuyện sinh con thôi."

"......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện