Ngày lành tháng tốt, Thứ 6 ngày 13, cưới nào =))))



___



Mặc dù cả Lam Hi Thần và Giang Trừng đều mặc hỷ phục của tân lang, không cần khăn trùm, phượng quan... nhưng đồ cưới rườm rà ba lần bảy lớp luôn khiến tông chủ nhà họ Giang cảm thấy phiền phức không thôi.



Kim Lăng đẩy cậu mình ngồi xuống trước gương, nhanh tay lẹ chân kéo Giang quản sự tới, nhét vào tay ông chiếc lược: "Nào nào, Giang quản sự, việc chải đầu vấn tóc chúc phúc này, tất nhiên phải để trưởng bối như ngài đảm nhận rồi. Mau lại đây giúp cậu ta một chút."



Giang Trừng nhìn giáo phục Giang thị màu tím trên người Kim Lăng, ban đầu là ngây người, sau đó không tự nhiên cau mày trách mắng: "Ngươi mặc cái gì thế này?"



Đã quá quen với người cậu khẩu thị tâm phi, Kim Lăng thản nhiên ấn vai Giang Trừng ngồi ngay ngắn trước gương, bật cười: "Con lấy thân phận con cháu họ Giang tham dự hôn lễ của cậu mình, có gì sai chứ? Cậu ngồi yên nào, kẻo lỡ giờ lành bây giờ."



Nghe thấy ba chữ "Lỡ giờ lành", Giang Trừng cũng bị chọc dở khóc dở cười: "Dù sao cũng chỉ là giả vờ, ngươi cũng đừng nhập tâm quá!"



"Giả vờ thì cũng có sao?" Kim Lăng không cho là phải, gỡ tóc của cậu mình xuống, tiếp lời "Có kiêng có lành mà, đúng không?"



Tóc của Giang Trừng vốn vừa dày vừa đen óng, mềm mại tựa như suối. Ngày xưa, thời còn niên thiếu, hắn cũng từng giống Ngụy Vô Tiện, chỉ đơn giản cột cao tóc của mình. Nhưng tóc quá mềm mại cũng là một điều bất tiện, chỉ cần một cơn gió nhẹ, mái tóc của hắn đã bay loạn theo gió, lại cộng thêm khung xương nhỏ, eo cũng mảnh mai, không ít lần hắn bị người đi phía sau nhầm thành "hiệp nữ". Ngụy Vô Tiện còn được đà lấn tới, trêu hắn là "sư muội" không tha. Từ đó, Giang Trừng sống chết chỉ búi tóc cao, mỹ danh là để "tiện việc luyện tập"



Hiện tại, hắn nhìn vào mình trước gương, ngỡ ngàng trước hình ảnh da trắng, mắt hạnh, tóc đen kia của mình, đằng sau lấp ló bóng dáng Kim Lăng đang vuốt lại tóc cho hắn, híp mí cười tựa một chú mèo con. Giang Trừng có chút mơ hồ khó phân, tưởng như thời gian đã quay ngược lại những ngày mười hai, mười ba tuổi, một sớm mai nọ, tỷ tỷ dịu dàng cười giúp hắn buộc tóc trước gương trước khi tiễn hắn lên đường tới Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học. Tháng năm ác liệt đã gột mài từng đường nét, khiến cho người trong gương chẳng còn vương lại nét ngây thơ vô tư thời niên thiếu, nhưng giờ phút này, Giang Trừng có thể nhìn thấy rõ, ánh mắt bất an của mình chẳng khác lúc xưa là bao.



Hắn quả thực không dối được lòng. Cho dù có làm ra vẻ trấn tĩnh bao nhiêu, trong thâm tâm, hắn vẫn sợ hãi hôn lễ bị ép buộc này.



Ngoài kia, hắn lệnh cho Giang Thành mở cửa Liên Hoa Ổ chiêu đãi toàn bộ bách tính. Trong này, hàng trăm đại diện tiên môn thế gia đang uống rượu mừng.



Cho dù hắn không cho đội ngũ tân lang Lam gia bước chân vào Từ đường của Liên Hoa Ổ đi chăng nữa, tận lực lấy đó làm ranh giới cuối cùng để biện bạch cùng tổ tiên, thì trong mắt thế nhân, hôn lễ này vẫn là đã thành.



Hắn... cứ như vậy, thành thân với một người?



Người đó còn là họ Lam?



Giang Trừng giấu hai bàn tay dưới bàn, do đó không ai nhìn thấy sự run rẩy của hắn. Đâm lao thì phải theo lao. Hôn lễ này là cơ hội duy nhất để hắn tìm hiểu về kẻ đang đứng sau tất cả nhắm vào Giang thị cùng hắn. Một người như hắn, đi tới bước này, còn sợ thế nhân bàn tán gì sau lưng mình sao? Có lời quá đáng nào hắn chưa từng nghe? Có oán trách kinh hoàng nào hắn chưa từng chịu?



Chỉ là... hắn không cam tâm!



Tại sao hắn vì tự vệ, đến cả hôn lễ của mình cũng biến thành một công cụ thế này? Lẽ nào hắn không có quyền được hạnh phúc? Lẽ nào ông trời vẫn muốn thử thách giới hạn cuối cùng của hắn?



Được!



Nếu đã là lời khiêu chiến của ông trời, hắn chấp nhận!



Đành rằng vạn sự tùy duyên, nhưng xưa nay nhân định thắng thiên cũng nhiều! Hắn đã không ít lần khiêu chiến lại số phận, cũng không ít lần chiến thắng ý trời. Thêm một lần này nữa, cũng không ngại.



Giang Trừng cố gắng trấn tĩnh lại, hít sâu một hơi, nghiêng người, mỉm cười với Giang Thành: "Giang thúc, việc này, trưởng bối của ta đều không còn, đành làm phiền ngươi chúc phúc ta vài câu rồi!"



* * *



Giờ lành đã điểm.



Kim Lăng mặc một thân Giang thị giáo phục ra mở cửa lớn Liên Hoa Ổ, khiến cho Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đồng loạt ngẩn người ngạc nhiên. Tuy nhiên, thân là người dẫn đầu đoàn lễ, cả hai đều biết không thể đùa vui lúc này, cung kính đưa lên hồng bao, cúi đầu hành lễ: "Kim tông chủ, chúng ta tới hộ tống Giang tông chủ cùng tới Vân Thâm Bất Tri Xứ."



Theo ý của Giang Trừng, hai nhà là liên hôn, chứ không phải Giang Trừng "gả" tới Lam gia, vì thế, tất nhiên, Lam Hi Thần cũng không cần theo lệ đi đón "tân nương" như thường thấy. Lam gia chỉ cần bày tỏ thành ý bằng cách cử một đội người tới Vân Mộng hộ tống Giang tông chủ lên đường về Vân Thâm Bất Tri Xứ hành lễ là đủ. Lam Hi Thần với việc này bày tỏ mình hết sức tán đồng, theo đúng giờ lành chờ dưới chân núi đón người.



Ngày cưới của tông chủ giống như một làn gió mới thổi vào Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Hi Thần cũng đã đổi bạch y thường ngày sang hỉ phục màu đỏ, mạt ngạch cũng đổi sang màu đỏ thêu vân văn chìm bằng chỉ kim tuyến. Môn sinh mặc dù vẫn mặc đồ trắng, nhưng phủ thêm áo khoác thêu văn tự chúc phúc chen lẫn sắc đỏ, vàng, thoạt nhìn trông tươi tắn hơn rất nhiều.



Giang Trừng nhìn bộ hỷ phục trên người Lam Hi Thần, trong lòng tự nhiên dâng lên mấy phần so sánh với bản thân. Cùng là màu đỏ, khoác lên người đệ nhất mỹ nam tiên môn thế gia quả nhiên vẫn tiên khí như thường! Xem ra Lam Hi Thần này, tính cách có phần không cương quyết, làm người hay phân vân chần chừ, cái đáng giá ăn tiền nhất vẫn là dung mạo nhất đẳng kia mà thôi!



Ánh mắt Giang Trừng khẽ quét một lượt đoàn người phía sau Lam Hi Thần, sau đó khẽ cụp xuống. Là người đứng gần nhất, Lam Hi Thần rất nhạy bén với sự thay đổi đó. Hắn đưa một tay cho Giang Trừng, mỉm cười: "Ngụy công tử và Vong Cơ ở trong đại sảnh thay ta tiếp khách."



Giang Trừng bị câu nói này của Lam Hi Thần làm cho sững sờ. Ánh mắt của hắn khẽ nảy lên, rồi lập tức trở nên lạnh lùng: "Ngươi nói cho ta biết làm gì?"



"Không có việc gì" Lam Hi Thần thế Giang Trừng phủi đi những hạt sương ẩm khẽ bám trên vai áo, mỉm cười "Mọi người chờ cũng lâu rồi, chúng ta nên khởi hành đi lên thôi."



Cũng đúng. Rườm rà phân vân xưa nay đều không phải tác phong Giang thị. Đằng nào chả phải làm, chi bằng làm xong sớm, sớm trút được bộ cánh rườm ra này ra! Giang Trừng cho là phải, nghe theo Lam Hi Thần, nhún vai, kéo vạt áo, vừa dợm bước chân lên bậc đá, lại bị người kia vươn tay ngăn lại. Hắn nghi hoặc nhìn sang, trên mặt rành rành hiển hiện mấy chữ "Lại có chuyện gì nữa???"



Thấy Giang Trừng bất mãn ra mặt như vậy, Lam Hi Thần chỉ biết bật cười, nhẹ giọng: "Giang tông chủ, chờ chút đã."



Vừa dứt lời, hắn vung tay, bắn ra một luồng pháo hiệu. Ánh sáng vàng kim lấp lánh bay vút lên, xuyên qua sương trắng bồng bềnh bên vách đá, tụ trên nền trời thành một cặp hỷ tước vàng, lơ lửng giữa tầng mây. Giang Trừng còn ngây người chưa hiểu, bầu trời bỗng nhiên vang lên hàng ngàn tiếng kim khí thanh thúy. Cùng lúc đó, ánh sáng bất ngờ bị một vật gì đó phản xạ, càng trở nên lấp lánh chói ngời. Kim Lăng đứng phía sau Giang Trừng không nhịn được, bất ngờ thốt lên: "Kim hỷ tước?"



Phải, là kim hỷ tước. Một bầy chín trăm chín mươi chín con hỷ tước làm từ vàng, được lắp cơ quan để có thể bay trên không trung, tha theo một tấm lụa đỏ thượng hạng, ríu rít xông ra phủ kín bầu trời, đem lụa đỏ phủ lên toàn bộ bậc thang đá dẫn lên Vân Thâm Bất Tri Xứ!



Con cháu Lam gia đúng là chỉ trong ngày đại hỷ của tông chủ mới có thể chứng kiến cảnh tượng huy hoàng này, ai nấy đều ngây người kinh ngạc. Sắc chói lóa của hoàng kim dưới ánh mặt trời càng tôn thêm màu đỏ rực rỡ của tơ lụa. Một tấm vải đỏ, trải đủ chín trăm chín mươi chín bậc thang, cũng giống như lời chúc phúc dành cho tông chủ và chủ mẫu, đi hết đoạn đường được tơ hồng kết nối này chính là thiên trường địa cửu, là vĩnh kết đồng tâm.



Giang Trừng tròn mắt, chỉ vào tấm lụa đỏ, giọng nói đầy vẻ ngỡ ngàng: "Lam tông chủ, có cần làm quá tới mức này không?"



Đối với Lam gia mà nói, dùng chín trăm chín mươi chín con kim hỷ tước trải lụa đỏ xuyên suốt cầu thang dẫn lên Vân Thâm Bất Tri Xứ quả nhiên là hành động phô phang vượt mức. Khi quyết định làm chuyện này, Lam Hi Thần đương nhiên cũng có chút tư tâm ẩn trong đó. Hắn nhớ, mười mấy năm trước, hắn cùng đại ca tới giúp tam đệ chuẩn bị cho hôn lễ của Kim thiếu gia cùng Giang đại tiểu thư, A Dao vô cùng đau đầu mà kiểm kê sính lễ cùng đồ trang trí, tơ lụa dùng trong đại lễ. Nhìn số lượng vật dụng khổng lồ đó, Lam Hi Thần cũng có chút hết hồn, hỏi lại: "Như thế này chẳng phải có chút làm quá sao?"



"Làm quá! Đương nhiên là làm quá!" Kim Quang Dao soàn soạt lật sổ sách đối chiếu, bĩu môi "Nhưng bên Giang thị tuyên bố cái gì mà "thập lý hồng trang" không xứng với tỷ tỷ hắn, vạn dặm hồng trang cũng không quá. Nhà gái nguyện ý bỏ ra nhiều như vậy, nhà trai chúng ta có thể kém lễ sao?"



Lam Hi Thần nghe tam đệ nói vậy mà giật mình. Mới hôm nào, Giang Trừng vẫn còn tay trắng, cầm một vạn lượng hắn đưa cũng coi như cầm được chiếc phao cứu sinh giữa bể khổ, bây giờ lại có thể mạnh tay chi tới mức này? Xem ra tài kinh doanh của Giang tông chủ quả thực không tệ!



Hắn một bên giúp Kim Quang Dao kiểm sính lễ, một bên thực lòng khen ngợi: "Giang tông chủ tuổi trẻ tài cao, thời gian ngắn ngủi như vậy đã vực lên Giang thị, chúng ta đúng là hổ thẹn không bằng."



"Cái này" Kim Quang Dao hiện lên nét cười khổ, gấp sổ sách lại, lắc đầu "Nhị ca, ngươi không bao giờ nghe những chuyện trà dư tửu hậu, không biết cũng phải. Ngươi đã từng nghe thiên hạ đồn gì về hôn lễ này hay chưa?"



Lam Hi Thần thành thật lắc đầu, yên lặng nghe Kim Quang Dao lý giải: "Họ nói, Giang gia bị tam đại gia tộc cô lập, Giang Trừng vì muốn vững chân trong tứ đại tiên môn thế gia mà đem hạnh phúc cả đời của tỷ tỷ ra làm vật mua bán, trao đổi."



"Hoang đường!" Lam Hi Thần giật mình "Kim công tử và Giang cô nương rõ ràng là tâm đầu ý hợp mới thành duyên mà?"



"Dù sự thật là vậy, nhưng thiên hạ không muốn nghĩ là vậy, ngươi nói phải làm sao? Một đồn mười, mười đồn trăm, lời này tuy nói là tiếc thương Giang cô nương, nhưng chẳng phải là chửi Giang Trừng bán người thân cầu vinh hay sao? Tính khí Giang Trừng táo bạo, đắc tội muôn nơi. Người ta đánh không lại hắn, vậy thì đành chửi hắn cho bõ ghét" Kim Quang Dao lại một lần nữa lắc đầu, có chút thương tiếc, đồng cảm "Nhưng hắn không để tâm chuyện bị mắng cho lắm, có lẽ cũng quen rồi. Hắn lại càng sợ Kim gia chúng ta để tâm lời đồn, cho rằng Giang cô nương gia thế yếu ớt, tài lực không đủ, lại không có trưởng bối che chở, sẽ bắt nạt nàng. Vậy nên, hắn dù cho không có tiền chăng nữa, cũng nhất định phải mạnh tay chi, để tỷ tỷ gả đi thật vẻ vang, cũng để Kim gia chúng ta biết bọn họ thân cô thế cô, nhưng không dễ để chúng ta ăn hiếp Giang cô nương, dù chỉ một chút!"



Câu chuyện nhỏ này chẳng hiểu sao lại in sâu vào trong ký ức của Lam Hi Thần. Hắn có thể tưởng tượng được một Giang Trừng niên thiếu mười tám, mười chín tuổi quật cường gả đi người thân duy nhất của mình lúc bấy giờ, nhận hết tiếng xấu và áp lực về mình.



Vạn dặm hồng trang tiễn người về nơi khác, Liên Hoa Ổ, chỉ còn lại mình hắn, một mình chống đỡ tất cả phong ba...



Hôn lễ này của hắn và Giang Trừng, dù là che mắt thiên hạ cũng được, là mượn cơ hội dụ rắn rời hang cũng được, hắn vẫn muốn thật lòng trân trọng và chúc phúc con người trước mặt này. Nhân gian bảy nổi ba chìm, hắn đối với Giang Trừng từng đồng cảm, từng ngưỡng mộ, rồi nhân nhiều sự việc xảy tới mà đi đến không tán thành, không ưa thích. Thế nhưng, sau một loạt sự kiện xảy ra gần đây, ngẫm lại từng hành vi của Giang Trừng, hắn dần ngộ ra con người này che giấu rất nhiều thứ trong nội tâm của mình, giống như một con trai, vỏ cứng bên ngoài, tâm mềm bên trong. Một hạt cát lạc vào tim cũng dần được đau thương cùng nghị lực vun đắp trở thành ngọc sáng.



Nếu đi tới bước đường này là duyên trời định, dẫu là lương duyên hay nghiệt duyên, hắn cũng muốn thử thật tâm ứng đối một lần!



Giang Trừng kiêu ngạo như vậy, trọng thể diện như vậy lại vì hắn mà phải đi tới bước đường này, hắn có bày tỏ chút thành ý, sẵn tiện khẳng định với bách tính rằng Lam gia thật lòng trân trọng Giang gia, cũng là nên làm.



Lam Hi Thần nhìn vẻ ngỡ ngàng của Giang Trừng trước mắt, cảm giác giống như xuyên qua năm tháng, nhìn lại một thiếu niên ngây ngô và tràn đầy sức sống của ngày xưa, nhẹ lắc đầu: "Thập lý hồng trang nâng bước Giang tông chủ, đâu tính là khoa trương?"



_____



Trong fic này, mình mong muốn viết ra các nhân vật có chiều sâu một chút, có nội tâm phức tạp một chút, có nhiều bí mật một chút. Tuy nhiên, do bút lực chưa tới, có thể nhiều người sẽ không "cảm" được nhân vật theo cái cách mà mình hi vọng.



1. Về Giang tông chủ:



- Giang Trừng ở đây sẽ có vài thiết lập nho nhỏ, vd như khi buồn ngủ sẽ phản ứng tương đối chậm, dễ lừa, khá thành thật, khi say sẽ rất đáng yêu.



- Giang Trừng đối với Ngụy Vô Tiện là cảm giác vừa thương vừa hận. Hắn coi Ngụy Anh là người thân, là huynh đệ ruột thịt, nhưng hắn cũng hận Ngụy Anh, nhiều hơn, hắn cảm thấy mình là người mắc nợ Ngụy Anh, vì thế không thể thẳng thắn đối mặt.



- Với Kim Lăng, GT là kiểu dành toàn bộ tình thương cho hắn. KL là lý do khiến Giang Trừng không trở mặt giết Lam Hi Thần khi tỉnh dậy biết mình đã cùng LHT song tu. Bởi vì hắn còn cần bảo vệ Kim Lăng, bảo vệ Giang thị.



- Với Lam Hi Thần, Giang Trừng đã từng ngưỡng mộ tài hoa của hắn, cũng từng cảm kích hắn giúp đỡ mình vực lên Giang thị. Nhưng sau này, giao tình hai bên không có gì đậm sâu, lại thêm sự kiện bế quan, hảo cảm của GT với LHT tụt luôn về mức âm. Tác phong của tông chủ ghét nhất là kẻ trốn tránh sự thật, làm người chần chừ, vừa hay, LHT đúng là người như thế =)))



2. Về Lam Hi Thần



- LHT thuộc kiểu ôn nhu có lễ với bên ngoài, nhưng chỉ thật lòng để tâm tới người thân.



- Hắn từng đồng cảm và ngưỡng mộ với Giang Trừng, từng thật tâm thương xót GT mà viện trợ Giang thị. Nhưng sau này, hắn cảm thấy GT càng ngày càng trở nên tàn độc, lạnh lùng, cho rằng GT đã bị chức vụ tông chủ làm cho biến đổi, hắn nuối tiếc một GT trước đây, cũng chủ động ngày một cách xa GT. Đỉnh điểm sự việc Loạn Táng Cương, GT cùng liên minh các gia tộc vây quét Ngụy Anh là thứ khiến LHT khắc sâu thành kiến với GT.



- Sau đó, sự việc quật mộ song tôn tại Quan Âm Miếu tạo điều kiện cho hắn tiếp xúc với Giang Trừng nhiều hơn, để LHT biết rằng, nếu không đặt mình vào vị trí của người khác, vĩnh viễn không có quyền phán xét họ, bởi ta không thể biết, rốt cuộc họ đã trải qua những gì.



- LHT ban đầu là áy náy với GT vì sự kiện song tu, sau đó là nghi ngờ xen lẫn với xót thương tranh đấu trong cõi lòng, từ từ tìm hiểu về GT, cũng từ từ tìm lại niềm tin vào người khác sau khi bị KQD lừa cho 1 vố thê thảm =)))



3. Về Kim Lăng:



- Bề ngoài lông bông, bên trong chín chắn, trầm ổn.



- Thương cậu vkl



- Kim Lăng đang ở trong thời kỳ quá độ, từ thiếu niên vô lo sang tông chủ minh tranh ám đấu. Em vừa giữ được nét hồn nhiên của thời niên thiếu, lại vừa học được sự quật cường, tính cách người đứng đầu từ cậu mình.



4. Về Hoài Tang:



Đoán xem =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện