Hà Dung Cẩm: thông minh lại bị thông minh hại.
Hà Dung Cẩm từ từ quay lại.
Một bóng người đứng trong góc hành lang, thân cao vai rộng.
Cho dù không nhìn rõ nét mặt, hắn cũng cảm giác được đối phương đang nhìn mình.
Ngọn lửa giận dữ chậm rãi lan tràn trong im lặng, như thể chỉ vô ý trong khoảnh khắc, cả hai người đều sẽ bị bao phủ vào trong nó, đồng quy vu tận.
Hà Dung Cẩm chân tay lạnh lẽo, gió đêm thanh lãnh thổi lên mặt, không chút cảm giác, mọi giác quan mắt tai mũi miệng đều trầm luân trong bóng đen trước mặt, phóng to từng chút một, như gợi dậy trăm nghìn vòng sóng. Hắn hít sâu một hơi, đang định nói chuyện, bóng đen kia đột nhiên lại xoay người đi khỏi. Trăng sáng chiếu lên bóng lưng cao lớn của người nọ, càng lúc càng xa.
Dũng khí mãi mới lấy được, nắm tay đang xiết chặt, thoáng chốc đều thả lỏng.
Hà Dung Cẩm chống gậy chầm chậm đi về phía cửa.
Cửa kẽo kẹt một tiếng, đóng lại.
Dạ sắc như kính, ba lan bất kinh, phảng phất tất thảy đều chưa từng phát sinh.
Sáng sớm hôm sau, mưa bụi mịt mờ. Nước từ trên trời cao rơi xuống, tí tách đập vào mặt đất, cảnh sắc mông lung.
Ngạch Đồ Lỗ đứng ngoài cửa phòng Dung Cẩm gọi cả nửa ngày, không một tiếng đáp, sau cùng nhịn không được đạp cửa đánh ầm.
“Hà Dung Cẩm!” Gọi đến sướng cả người mà âm thanh vẫn như cũ vang vọng trong phòng nhỏ. Hắn dò tìm khắp phòng, xác định đúng là không có người, mới chạy về đại sảnh bẩm báo với Xác Châu.
Xác Châu thản nhiên nói: “Trong phòng không có, thì tìm trong nhà xí. Phòng mình không có, thì tìm ở phòng người khác.”
“Vâng.” Ngạch Đồ Lỗ có thể vượt qua cả trăm nghìn người mà trở thành Xương Vũ tổng quản trong phủ Tiểu Khả Hãn, tuyệt đối không phải chỉ nhờ cái dũng của kẻ thất phu, bản lĩnh nghe nói hiểu ngầm cũng phải hơn người. Mặc dù không biết Xác Châu vì sao mới sáng sớm đã muốn tìm Hà Dung Cẩm, cũng không biết Hà Dung Cẩm vì sao sáng sớm lại không có trong phòng, nhưng có một chuyện hắn có thể khẳng định, giữa hai người họ dường như đã xuất hiện vết rạn.
Chuyện này đối với một kẻ trước nay vẫn bất hòa với Hà Dung Cẩm như hắn mà nói, đương nhiên là chuyện tốt.
Hắn lập tức hạ lệnh cho toàn bộ hộ vệ trong phủ gióng trống khua chiêng tìm cho ra người.
Cho tới khi mọi việc truyền tới tai Xác Châu, Hà Dung Cẩm bị tìm tới, thì cả phủ Tiểu Khả Hãn cũng bị đày đọa không ít, chỗ duy nhất chưa bị văng miểng chỉ có cái phòng của sứ tiết Tây Khương là Kì Trạch.
Xác Châu nhìn Hà Dung Cẩm bị Ngạch Đồ Lỗ đẩy tới, cau mày hỏi: “Mới sáng sớm, ngươi đi đâu?”
Hà Dung Cẩm ngáp dài một cái trả lời: “Tản bộ.”
Ngạch Đồ Lỗ nói: “Tản bộ cái gì, căn bản là nửa đêm lên cơn nghiện, chạy tới bếp uống trộm, quá chén, lăn luôn ra đấy.”
Xác Châu hỏi: “Ngươi ở trong bếp?”
Hà Dung Cẩm cười gượng.
Xác Châu thấy đầu tóc y phục hắn đều bị nước mưa ướt vào, liền nói: “Trước cứ về phòng thay y phục đi, sau đó theo ta đi gặp sứ tiết Tây Khương.”
Hà Dung Cẩm nói: “Vâng.”
Xác Châu mâu quang lấp lóe, “Ta có thể cho rằng, ngươi đã nhận lời?”
Hà Dung Cẩm nói: “Hôm nay tự có hôm nay ưu, ngày mai tự có ngày mai sầu. Ta đã quen sống những ngày hôm nay có rượu nay say đi, chỉ biết sớm nay, không nói ngày sau.”
Xác Châu nói: “Sớm nay nhận lời cũng tốt.”
Hà Dung Cẩm chỉ cười không nói.
Về phòng thay đồ bất quá là thời gian một chén trà, chờ khi hắn đẩy xe ra cửa, phát hiện Xác Châu đã chắp tay đứng chờ ngoài cửa.
“Tiểu Khả Hãn.”
Xác Châu xua tay miễn lễ, tự động đến đẩy xe cho hắn, “Ngươi cảm thấy Kì Trạch người này thế nào?” Người hầu vội vàng che ô đi theo.
Hà Dung Cẩm cân nhắc kỹ lưỡng nói: “Tây Khương vương đã cho ông ta làm sứ giả, tất có chỗ hơn người.”
Xác Châu nói: “Lời đồn liên quan đến Kì Trạch có hai loại. Một nói hắn trời sinh gian trá, tham sống sợ chết, lấy lợi làm trọng. Từng là tâm phúc của Mẫn Mẫn vương, lại bị Hồn Hồn vương thu mua, trong lúc mấu chốt chạy về phía địch nhân, khiến Mẫn Mẫn vương bại trận.”
Hà Dung Cẩm nói: “Nga. Nhìn ông ta không giống tiểu nhân.”
Xác Châu nói: “Còn lại, nói hắn là lương thần vì nước vì dân, là do Mẫn Mẫn vương trị quốc vô năng, mới về phe Hồn Hồn vương, để bách tính Tây Khương khỏi khổ vì chiến đạo.”
Hà Dung Cẩm nói: “Nói như vậy, thật sự là một lương thần.”
Xác Châu nói: “Ngươi cảm thấy hắn thuộc loại nào?”
Hà Dung Cẩm nói: “Vô luận là loại nào, thì có liên quan gì đến Đột Quyết chúng ta?”
Cánh tay Xác Châu hơi dừng lại, đưa tay tiếp chiếc ô trong tay người hầu, ra hiệu bọn họ lui xuống, mới hạ thấp giọng nói: “Nếu là loại trước, vậy Đột Quyết ta cũng có thể mua chuộc hắn. Nếu là loại sau……”
Hà Dung Cẩm nói: “Tiểu Khả Hãn muốn khiến ông ta đến được đi không được?”
Xác Châu nói: “Khoản khoản chi tâm của Tây Khương, Đột Quyết sao có thể bội tín khí nghĩa? Nếu là loại sau, ta tự nhiên phải cùng ông ta câu thông lý lẽ, để xúc tiến hữu nghị giữa hai nước từ nay về sau.”
Hà Dung Cẩm nói: “Tiểu Khả Hãn minh giám.”
Xác Châu nói: “Cả hai phương thức đều là vì giao bang hai nước, có điều đối tượng bất đồng, phương thức cũng bất đồng. Ta sở dĩ nói cho ngươi, cũng chính là muốn ngươi giúp ta đánh giá, hắn rốt cuộc là loại nào.”
Hà Dung Cẩm cười khổ nói: “Ta bình sinh có hai cái sợ.”
“Một là không có rượu uống?”
“Hai là nhìn người.” Hà Dung Cẩm nói, ”Bởi vì ta trước nay nhìn người đều không chuẩn.”
Xác Châu nói: “Ngươi từng nhìn nhầm ai?”
Hà Dung Cẩm nói: “Bằng hữu.”
“Ta thì sao?”
“Ngài là ông chủ tốt.”
Xác Châu nói: “Nói ngươi nhìn người trước nay không chuẩn, chẳng lẽ có ý……” (chẳng lẽ lúc đầu nghĩ xấu anh?)
Hà Dung Cẩm phát hiện bản thân bưng trúng hòn đá to, giờ nó lại dập thẳng thừng xuống chân rồi. ”Tiểu Khả Hãn đương nhiên là ngoại lệ.”
Chiếc ô trong tay Xác Châu nghiêng xuống, nước mưa cũng từ mép ô chảy tỏng tỏng, mà nói chung là tỏng tỏng hết lên mặt Hà Dung Cẩm. Hắn vuốt mặt, đặt tay xuống bánh xe, chủ động đẩy xe về phía chỗ ở của Kì Trạch.
Xác Châu dừng một lúc mới đi theo.
Trước mặt bọn họ, Kì Trạch đang dẫn theo hai phó dịch bước ra.
“Tiểu Khả Hãn, tổng quản.” Kì Trạch mỉm cười chắp tay.
Có hai người phía sau ông ta, một người cao ráo gầy gò, đang che ô cho chủ, còn một người râu ria kín mặt, cao lớn ngời ngời, che ô cho bản thân.
Hà Dung Cẩm lặng lẽ tự giác chuyển sang vai phiên dịch.
Xác Châu với Kì Trạch hỏi han nhau xong, mới hỏi đến hai người sau ông ta.
Kì Trạch giới thiệu nam tử cao gầy trước, ”Tháp Bố.”
Tháp Bố một tay cầm ô, một tay hành lễ.
Kì Trạch đang giới thiệu tới người kia, lại bị hắn cướp lời tự đi lên trước: “Khuyết Thư.”
Mưa to dần, nhìn phía xa, chỉ có một màu trắng xóa, không rõ đâu là đông, đâu là tây. Hạt mưa tạch tạch rơi trên tán ô, từ mép ô chạy xuống không ngừng.
Xác Châu hơi ngạc nhiên hỏi: “Gì kia?”
Hà Dung Cẩm làm như không chút bất ngờ, lướt qua gương mặt Khuyết Thư, mở miệng nói: “Khiết Túc, tiếng Tây Khương nghĩa là…… Tháp sắt.” (hình như Khuyết Thư là tên thật hở:”?) chạ biết, tui nghĩ chắc tên thiệt, nếu không giải thích vòng vèo làm chi = =
Xác Châu nói: “Tên này nghe đến, thế nhưng phát âm gần giống tên ta.”
(đúng là chơi đểu nhau =)))
Kì Trạch nói: “Hôm nay mưa lớn, không bằng Tiểu Khả Hãn vào phòng ngồi một lúc, để ta làm một bình trà Cổ Nhĩ Sa của Tây Khương mời ngài nếm thử.”
Xác Châu đang định đáp ứng, lại nhìn thấy Ngạch Đồ Lỗ mặc kệ mưa lớn cắm đầu chạy như điên tới.
Đám người Kì Trạch thức thời lui sau mấy bước.
Xác Châu thấy hắn chạy đến trước mặt, cau mày hỏi: “Chuyện gì?”
“A Lực Phổ Đặc Cần vào kinh, đang diện kiến Khả Hãn!”
Ngạch Đồ Lỗ vừa dứt lời, Xác Châu tức khắc chắp tay nói với Kì Trạch: “Hữu sự thất bồi.”
(*) Hữu sự thất bồi: có chuyện không thể tiếp khách.
Kì Trạch cười nói: “Tiểu Khả Hãn có chuyện xin cứ tự nhiên, ta có Dung Cẩm tổng quản tiếp là được.”
Xác Châu gật đầu với Hà Dung Cẩm, sau đó giao chiếc ô trong tay cho hắn, bản thân cùng Ngạch Đồ Lỗ chạy đi trong mưa.
Hà Dung Cẩm một tay cầm ô một tay tháo hồ lô ở eo, đang tháo nửa chừng, chiếc ô trong tay đã bị một bàn tay cướp lấy ném xuống đất. Hắn ngẩng đầu, ô của Khuyết Thư đang che phía trên hắn, mà bản thân Khuyết Thư đang đứng lộ trong mưa lớn.
Kì Trạch hoảng hốt đẩy Tháp Bố một cái.
Tháp Bố mới chạy đến giơ ô che trên đầu Khuyết Thư.
Hà Dung Cẩm chỉ nhìn thoáng một cái, lại cúi xuống, tiếp tục tháo hồ lô, sau đó mở nút, ngửa đầu ừng ực mấy ngụm.
Hương rượu dưới khoảng cách mấy thước giữa hai tán ô, chậm rãi tản ra.
Hà Dung Cẩm uống đủ, ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn Kì Trạch nói: “Không biết sứ tiết hôm nay muốn đi đâu?”
Kì Trạch nhìn Khuyết Thư một cái, nói: “Nếu Tiểu Khả Hãn đã không có thời gian, vậy thỉnh tướng quân nể mặt đến phòng ngồi một lúc, nếm thử Cổ nhĩ Sa ta pha.”
Hà Dung Cẩm thở dài nói: “Đáng tiếc a.”
“Đáng tiếc chuyện gì?” Kì Trạch hỏi.
“Đáng tiếc sứ tiết đến trễ rồi.” Hà Dung Cẩm nói, “Ta từ rất nhiều năm trước đã không uống trà nữa.” Kì Trạch nhìn hồ lô trong tay hắn, hỏi: “Uống rượu?”
Hà Dung Cẩm nói: “Uống rượu.”
Một bàn tay túm lấy hồ lô của hắn.
Hà Dung Cẩm cau mày.
Khuyết Thư dùng sức cướp lấy hồ lô, sau ngửa đầu kề miệng uống cạn rượu trong đó. Uống xong, lau khéo miệng, cao ngạo nhìn hắn nói: “Hết rượu uống rồi.”
“…… Vô phương, ta không khát.”
Hà Dung Cẩm từ từ quay lại.
Một bóng người đứng trong góc hành lang, thân cao vai rộng.
Cho dù không nhìn rõ nét mặt, hắn cũng cảm giác được đối phương đang nhìn mình.
Ngọn lửa giận dữ chậm rãi lan tràn trong im lặng, như thể chỉ vô ý trong khoảnh khắc, cả hai người đều sẽ bị bao phủ vào trong nó, đồng quy vu tận.
Hà Dung Cẩm chân tay lạnh lẽo, gió đêm thanh lãnh thổi lên mặt, không chút cảm giác, mọi giác quan mắt tai mũi miệng đều trầm luân trong bóng đen trước mặt, phóng to từng chút một, như gợi dậy trăm nghìn vòng sóng. Hắn hít sâu một hơi, đang định nói chuyện, bóng đen kia đột nhiên lại xoay người đi khỏi. Trăng sáng chiếu lên bóng lưng cao lớn của người nọ, càng lúc càng xa.
Dũng khí mãi mới lấy được, nắm tay đang xiết chặt, thoáng chốc đều thả lỏng.
Hà Dung Cẩm chống gậy chầm chậm đi về phía cửa.
Cửa kẽo kẹt một tiếng, đóng lại.
Dạ sắc như kính, ba lan bất kinh, phảng phất tất thảy đều chưa từng phát sinh.
Sáng sớm hôm sau, mưa bụi mịt mờ. Nước từ trên trời cao rơi xuống, tí tách đập vào mặt đất, cảnh sắc mông lung.
Ngạch Đồ Lỗ đứng ngoài cửa phòng Dung Cẩm gọi cả nửa ngày, không một tiếng đáp, sau cùng nhịn không được đạp cửa đánh ầm.
“Hà Dung Cẩm!” Gọi đến sướng cả người mà âm thanh vẫn như cũ vang vọng trong phòng nhỏ. Hắn dò tìm khắp phòng, xác định đúng là không có người, mới chạy về đại sảnh bẩm báo với Xác Châu.
Xác Châu thản nhiên nói: “Trong phòng không có, thì tìm trong nhà xí. Phòng mình không có, thì tìm ở phòng người khác.”
“Vâng.” Ngạch Đồ Lỗ có thể vượt qua cả trăm nghìn người mà trở thành Xương Vũ tổng quản trong phủ Tiểu Khả Hãn, tuyệt đối không phải chỉ nhờ cái dũng của kẻ thất phu, bản lĩnh nghe nói hiểu ngầm cũng phải hơn người. Mặc dù không biết Xác Châu vì sao mới sáng sớm đã muốn tìm Hà Dung Cẩm, cũng không biết Hà Dung Cẩm vì sao sáng sớm lại không có trong phòng, nhưng có một chuyện hắn có thể khẳng định, giữa hai người họ dường như đã xuất hiện vết rạn.
Chuyện này đối với một kẻ trước nay vẫn bất hòa với Hà Dung Cẩm như hắn mà nói, đương nhiên là chuyện tốt.
Hắn lập tức hạ lệnh cho toàn bộ hộ vệ trong phủ gióng trống khua chiêng tìm cho ra người.
Cho tới khi mọi việc truyền tới tai Xác Châu, Hà Dung Cẩm bị tìm tới, thì cả phủ Tiểu Khả Hãn cũng bị đày đọa không ít, chỗ duy nhất chưa bị văng miểng chỉ có cái phòng của sứ tiết Tây Khương là Kì Trạch.
Xác Châu nhìn Hà Dung Cẩm bị Ngạch Đồ Lỗ đẩy tới, cau mày hỏi: “Mới sáng sớm, ngươi đi đâu?”
Hà Dung Cẩm ngáp dài một cái trả lời: “Tản bộ.”
Ngạch Đồ Lỗ nói: “Tản bộ cái gì, căn bản là nửa đêm lên cơn nghiện, chạy tới bếp uống trộm, quá chén, lăn luôn ra đấy.”
Xác Châu hỏi: “Ngươi ở trong bếp?”
Hà Dung Cẩm cười gượng.
Xác Châu thấy đầu tóc y phục hắn đều bị nước mưa ướt vào, liền nói: “Trước cứ về phòng thay y phục đi, sau đó theo ta đi gặp sứ tiết Tây Khương.”
Hà Dung Cẩm nói: “Vâng.”
Xác Châu mâu quang lấp lóe, “Ta có thể cho rằng, ngươi đã nhận lời?”
Hà Dung Cẩm nói: “Hôm nay tự có hôm nay ưu, ngày mai tự có ngày mai sầu. Ta đã quen sống những ngày hôm nay có rượu nay say đi, chỉ biết sớm nay, không nói ngày sau.”
Xác Châu nói: “Sớm nay nhận lời cũng tốt.”
Hà Dung Cẩm chỉ cười không nói.
Về phòng thay đồ bất quá là thời gian một chén trà, chờ khi hắn đẩy xe ra cửa, phát hiện Xác Châu đã chắp tay đứng chờ ngoài cửa.
“Tiểu Khả Hãn.”
Xác Châu xua tay miễn lễ, tự động đến đẩy xe cho hắn, “Ngươi cảm thấy Kì Trạch người này thế nào?” Người hầu vội vàng che ô đi theo.
Hà Dung Cẩm cân nhắc kỹ lưỡng nói: “Tây Khương vương đã cho ông ta làm sứ giả, tất có chỗ hơn người.”
Xác Châu nói: “Lời đồn liên quan đến Kì Trạch có hai loại. Một nói hắn trời sinh gian trá, tham sống sợ chết, lấy lợi làm trọng. Từng là tâm phúc của Mẫn Mẫn vương, lại bị Hồn Hồn vương thu mua, trong lúc mấu chốt chạy về phía địch nhân, khiến Mẫn Mẫn vương bại trận.”
Hà Dung Cẩm nói: “Nga. Nhìn ông ta không giống tiểu nhân.”
Xác Châu nói: “Còn lại, nói hắn là lương thần vì nước vì dân, là do Mẫn Mẫn vương trị quốc vô năng, mới về phe Hồn Hồn vương, để bách tính Tây Khương khỏi khổ vì chiến đạo.”
Hà Dung Cẩm nói: “Nói như vậy, thật sự là một lương thần.”
Xác Châu nói: “Ngươi cảm thấy hắn thuộc loại nào?”
Hà Dung Cẩm nói: “Vô luận là loại nào, thì có liên quan gì đến Đột Quyết chúng ta?”
Cánh tay Xác Châu hơi dừng lại, đưa tay tiếp chiếc ô trong tay người hầu, ra hiệu bọn họ lui xuống, mới hạ thấp giọng nói: “Nếu là loại trước, vậy Đột Quyết ta cũng có thể mua chuộc hắn. Nếu là loại sau……”
Hà Dung Cẩm nói: “Tiểu Khả Hãn muốn khiến ông ta đến được đi không được?”
Xác Châu nói: “Khoản khoản chi tâm của Tây Khương, Đột Quyết sao có thể bội tín khí nghĩa? Nếu là loại sau, ta tự nhiên phải cùng ông ta câu thông lý lẽ, để xúc tiến hữu nghị giữa hai nước từ nay về sau.”
Hà Dung Cẩm nói: “Tiểu Khả Hãn minh giám.”
Xác Châu nói: “Cả hai phương thức đều là vì giao bang hai nước, có điều đối tượng bất đồng, phương thức cũng bất đồng. Ta sở dĩ nói cho ngươi, cũng chính là muốn ngươi giúp ta đánh giá, hắn rốt cuộc là loại nào.”
Hà Dung Cẩm cười khổ nói: “Ta bình sinh có hai cái sợ.”
“Một là không có rượu uống?”
“Hai là nhìn người.” Hà Dung Cẩm nói, ”Bởi vì ta trước nay nhìn người đều không chuẩn.”
Xác Châu nói: “Ngươi từng nhìn nhầm ai?”
Hà Dung Cẩm nói: “Bằng hữu.”
“Ta thì sao?”
“Ngài là ông chủ tốt.”
Xác Châu nói: “Nói ngươi nhìn người trước nay không chuẩn, chẳng lẽ có ý……” (chẳng lẽ lúc đầu nghĩ xấu anh?)
Hà Dung Cẩm phát hiện bản thân bưng trúng hòn đá to, giờ nó lại dập thẳng thừng xuống chân rồi. ”Tiểu Khả Hãn đương nhiên là ngoại lệ.”
Chiếc ô trong tay Xác Châu nghiêng xuống, nước mưa cũng từ mép ô chảy tỏng tỏng, mà nói chung là tỏng tỏng hết lên mặt Hà Dung Cẩm. Hắn vuốt mặt, đặt tay xuống bánh xe, chủ động đẩy xe về phía chỗ ở của Kì Trạch.
Xác Châu dừng một lúc mới đi theo.
Trước mặt bọn họ, Kì Trạch đang dẫn theo hai phó dịch bước ra.
“Tiểu Khả Hãn, tổng quản.” Kì Trạch mỉm cười chắp tay.
Có hai người phía sau ông ta, một người cao ráo gầy gò, đang che ô cho chủ, còn một người râu ria kín mặt, cao lớn ngời ngời, che ô cho bản thân.
Hà Dung Cẩm lặng lẽ tự giác chuyển sang vai phiên dịch.
Xác Châu với Kì Trạch hỏi han nhau xong, mới hỏi đến hai người sau ông ta.
Kì Trạch giới thiệu nam tử cao gầy trước, ”Tháp Bố.”
Tháp Bố một tay cầm ô, một tay hành lễ.
Kì Trạch đang giới thiệu tới người kia, lại bị hắn cướp lời tự đi lên trước: “Khuyết Thư.”
Mưa to dần, nhìn phía xa, chỉ có một màu trắng xóa, không rõ đâu là đông, đâu là tây. Hạt mưa tạch tạch rơi trên tán ô, từ mép ô chạy xuống không ngừng.
Xác Châu hơi ngạc nhiên hỏi: “Gì kia?”
Hà Dung Cẩm làm như không chút bất ngờ, lướt qua gương mặt Khuyết Thư, mở miệng nói: “Khiết Túc, tiếng Tây Khương nghĩa là…… Tháp sắt.” (hình như Khuyết Thư là tên thật hở:”?) chạ biết, tui nghĩ chắc tên thiệt, nếu không giải thích vòng vèo làm chi = =
Xác Châu nói: “Tên này nghe đến, thế nhưng phát âm gần giống tên ta.”
(đúng là chơi đểu nhau =)))
Kì Trạch nói: “Hôm nay mưa lớn, không bằng Tiểu Khả Hãn vào phòng ngồi một lúc, để ta làm một bình trà Cổ Nhĩ Sa của Tây Khương mời ngài nếm thử.”
Xác Châu đang định đáp ứng, lại nhìn thấy Ngạch Đồ Lỗ mặc kệ mưa lớn cắm đầu chạy như điên tới.
Đám người Kì Trạch thức thời lui sau mấy bước.
Xác Châu thấy hắn chạy đến trước mặt, cau mày hỏi: “Chuyện gì?”
“A Lực Phổ Đặc Cần vào kinh, đang diện kiến Khả Hãn!”
Ngạch Đồ Lỗ vừa dứt lời, Xác Châu tức khắc chắp tay nói với Kì Trạch: “Hữu sự thất bồi.”
(*) Hữu sự thất bồi: có chuyện không thể tiếp khách.
Kì Trạch cười nói: “Tiểu Khả Hãn có chuyện xin cứ tự nhiên, ta có Dung Cẩm tổng quản tiếp là được.”
Xác Châu gật đầu với Hà Dung Cẩm, sau đó giao chiếc ô trong tay cho hắn, bản thân cùng Ngạch Đồ Lỗ chạy đi trong mưa.
Hà Dung Cẩm một tay cầm ô một tay tháo hồ lô ở eo, đang tháo nửa chừng, chiếc ô trong tay đã bị một bàn tay cướp lấy ném xuống đất. Hắn ngẩng đầu, ô của Khuyết Thư đang che phía trên hắn, mà bản thân Khuyết Thư đang đứng lộ trong mưa lớn.
Kì Trạch hoảng hốt đẩy Tháp Bố một cái.
Tháp Bố mới chạy đến giơ ô che trên đầu Khuyết Thư.
Hà Dung Cẩm chỉ nhìn thoáng một cái, lại cúi xuống, tiếp tục tháo hồ lô, sau đó mở nút, ngửa đầu ừng ực mấy ngụm.
Hương rượu dưới khoảng cách mấy thước giữa hai tán ô, chậm rãi tản ra.
Hà Dung Cẩm uống đủ, ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn Kì Trạch nói: “Không biết sứ tiết hôm nay muốn đi đâu?”
Kì Trạch nhìn Khuyết Thư một cái, nói: “Nếu Tiểu Khả Hãn đã không có thời gian, vậy thỉnh tướng quân nể mặt đến phòng ngồi một lúc, nếm thử Cổ nhĩ Sa ta pha.”
Hà Dung Cẩm thở dài nói: “Đáng tiếc a.”
“Đáng tiếc chuyện gì?” Kì Trạch hỏi.
“Đáng tiếc sứ tiết đến trễ rồi.” Hà Dung Cẩm nói, “Ta từ rất nhiều năm trước đã không uống trà nữa.” Kì Trạch nhìn hồ lô trong tay hắn, hỏi: “Uống rượu?”
Hà Dung Cẩm nói: “Uống rượu.”
Một bàn tay túm lấy hồ lô của hắn.
Hà Dung Cẩm cau mày.
Khuyết Thư dùng sức cướp lấy hồ lô, sau ngửa đầu kề miệng uống cạn rượu trong đó. Uống xong, lau khéo miệng, cao ngạo nhìn hắn nói: “Hết rượu uống rồi.”
“…… Vô phương, ta không khát.”
Danh sách chương