Đã quên mất từng nghe ở đâu đó câu nói thế này, khoảnh khắc đẹp không phải là khi chúng ta mặc quần áo lộng lẫy, nghĩ đến khối tài sản kếch xù thuộc về mình đang nằm trong ngân hàng, thưởng thức danh tửu đắt tiền nhất trên thế giới, lắng nghe âm nhạc tao nhã.
Khoảnh khắc đẹp phụ thuộc vào người đang ở cùng với chúng ta ngày hôm đó, người ấy khiến cho tâm tình chúng ta vui vẻ, người ấy khiến cho mọi thứ xung quanh bởi vì sự tồn tại của anh ấy ( cô ấy) mà lung linh tỏa sáng.
Chàng trai tên Lam Trinh Liệt này đã khiến cho Lâm Tứ Nguyệt trong những năm tháng còn lại của cuộc đời có được khoảnh khắc đẹp lần thứ hai, cho dù tôi không biết được nó có thể kéo dài bao lâu, nhưng trong lòng tôi vô cùng cảm kích.
Hôm ấy, tôi đã nói với Lam Trinh Liệt : “ Trinh Liệt, giả như có một ngày anh không yêu em nữa, anh nhất định phải nói với em, đừng để em tự mình phát hiện, cũng đừng giả vờ vẫn còn yêu em.
Tình yêu là điều đơn giản nhất trên thế gian này, yêu là yêu, không yêu là không yêu.”
Hôm ấy, Lam Trinh Liệt nói Lâm Tứ Nguyệt lại đang nói những lời ngốc nghếch.
Ở độ tuổi hai mươi hai , có lẽ vẫn không hiểu được, trên thế gian này thứ dễ thay đổi nhất chính là lòng người.
Tôi mãi mãi ghi nhớ bóng lưng sau cùng của cô gái Đài Loan tên Quỳnh lưu lại trên thế gian này, quyết tuyệt mà thê lương.
Mùa xuân năm đó, người bạn trai cô ấy yêu suốt năm năm đã thay lòng yêu một cô gái người Hàn.
Mùa xuân năm đó, cô ấy mặc bộ quần áo màu đen bi thương nói với người bạn trai, Sơn, tôi muốn dùng sinh mạng tuổi trẻ của mình để đổi lấy chiếc gông cùm kia đeo lên người anh cả đời.
Cứ như thế, mang theo nụ cười thê lương nhảy vào dòng xe.
Mùa xuân năm thứ hai, tôi nhìn thấy người đàn ông tên Sơn kia ở sân bay Incheon, đang ôm ấp cô bạn gái người Hàn nói cười rạng rỡ.
Còn tôi, chỉ muốn ghi nhớ khoảnh khắc đẹp lúc này đây.
“ Lâm Tứ Nguyệt, anh muốn sống chung với em.”
“ Chúng ta hiện giờ chẳng phải đã sống cùng nhau rồi ha ?”
“ Anh muốn mỗi ngày vừa mở mắt ra liền có thể nhìn thấy em.”
“ Sao thế, cái người mỗi tối nằm lì trên giường em không chịu đi là ai vậy ta ?”
“ Em đúng là người phụ nữ chậm hiểu, anh nói muốn sống chung ý là muốn cùng em sử dụng chung một tủ áo, dùng chung một phòng tắm, bàn chải đặt cùng một chỗ, là kiểu có thể chiếu cáo thiên hạ.”
Thế rồi, túi hành lý cỏn con của tôi đã được dọn đến phòng của Lam Trinh Liệt, trong phòng Lam Trinh Liệt đã có bàn trang điểm kiểu nữ, đã có tủ sách.
Trong đó đặt toàn những cuốn sách Lâm Tứ Nguyệt thích xem.
Một Lam Trinh Liệt vẫn luôn thấy ghét người khác vào phòng của mình hôm đó phá lệ gọi đám bạn vào tham quan, khi tôi tan ca đang đứng ngoài cửa, nghe thấy người nào đó nói với đám bạn, các cậu chỉ xem thôi nhé, Tứ Nguyệt không thích người khác đụng lung tung vào đồ của cô ấy.
Lam Trinh Liệt, thật trẻ con, tôi thầm nghĩ trong lòng, nhưng nụ cười của tôi khi ấy lại quá ngọt ngào.
“ Lâm Tứ Nguyệt, có muốn giống như những cô gái khác cùng mặc đồ đôi với bạn trai đi dạo phố ?”
“ Muốn, đương nhiên muốn, thế nhưng em không biết có thể mua những bộ quần áo như thế ở đâu.” ( Thật ra, trong lòng tôi đang muốn biểu tình.)
“ Đã mua rồi đây.”
Thế là chúng tôi cùng đội nón đôi, cùng mặc áo cặp T-shirt có in biểu tượng The Beatles tung tăng dạo phố, nơi nào náo nhiệt sẽ chen vào đó, trong biển người mênh mông, nhìn sang người ấy bên cạnh, trong lòng vô cùng hân hoan.
Bởi vì, trong biển người mênh mông, chúng tôi, đã gặp nhau, rồi yêu nhau.
“ Lâm Tứ Nguyệt, nhớ cho kĩ nhé, em không phải chị gái, em là bạn gái của anh.
Cho nên sau này những chuyện xếp hàng nọ kia cứ để người bạn trai là anh đây lo hết.”
“ Biết rồi, bạn trai thân yêu của em.”
Thế là, bạn trai khuynh quốc khuynh thành của tôi đành trưng nửa khuôn mặt phù dung ra tiếp nhận những cái liếc mắt đưa tình của mấy chị em phụ nữ qua đường, xếp hàng xong trong miệng cứ lẩm bẩm lầm bầm, người nào đó còn tự giải thích gần đây đang học đọc Rap.
Đọc Rap á ? Sao tôi lại cứ nghe ra toàn những câu mắng người bằng tiếng Pháp.
“ Lâm Tứ Nguyệt, em có biết gần đây anh thích gì nhất không nà ?”
“ Thích gì ?” ( Thật ra, tôi vốn chẳng hiếu kì)
“ Chiếc giường lớn trong nhà chúng ta.”
“.
.
.
.
.
.
.
.
.”
Rồi thì, với tình yêu cuồng nhiệt của người nào đó dành cho chiếc giường lớn, con cú đêm Lam Trinh Liệt cứ hễ trời vừa chập tối đã gào buồn ngủ.
Đúng thế, người nào đó hẳn là cực kì yêu thích chiếc giường lớn của mình lắm đây, bởi vì, ở đấy người nào đó có thể làm chuyện mà mình thích làm.
Tối hôm nay, tôi ngồi đọc sách trên sofa.
Lam Trinh Liệt gối đầu lên đùi tôi xem ti vi, ti vi rõ ràng đang phát trực tiếp chương trình đua xe F1.
Khi tôi đặt sách xuống, nhìn thấy Lam Trinh Liệt đang nhìn tôi chăm chăm.
“ Sao thế hử ?” Úp sách xuống, tôi hỏi.
“ Tiểu Hổ là ai ?” Trinh Liệt dẫn dắt với giọng buồn buồn : “ Sao trong điện thoại của em lại lưu người kia là số một ?”
“ Tiểu Hổ á.
.
.
uhm.
.
.” Tôi kéo dài giọng : “ Tiểu Hổ ấy à, là cục cưng của em, có thể nói vì người ta em mới lựa chọn ở lại thành phố này.”
“ Hơn nữa.
.
.” Tôi liếc nhìn Lam Trinh Liệt, rồi nói tiếp : “ Hơn nữa, người ta còn là trai đẹp, một trai đẹp bảy tuổi.”
“ Ấu trĩ.” Lam Trinh Liệt vùi đầu lên cổ tôi, lại bắt đầu gặm nhấm rồi đây.
“ Này.
.
.
này.
.
.
Lam Trinh Liệt, anh là cún con à ? Chương trình đua xe F1 còn chưa phát xong kia kìa.”
“ Đúng thế, anh là cún con, mà còn là một chú cún con đang vô cùng đói khát.
Chủ nhân, em cho anh nhé.”
“ Lam Trinh Liệt, ngày mai chúng ta đưa Tiểu Hổ ra ngoài chơi được không ?” Tôi chợt nhớ ra đã mấy ngày rồi không đi thăm Tiểu Hổ.
“ Này, người phụ nữ kia, em không thể chuyên tâm một chút được à ?”
Tôi cứ ngỡ Lam Trinh Liệt và Tiểu Hổ nhất định sẽ rất hợp nhau, nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược, hai người vừa gặp mặt đã như kẻ địch.
“ Tứ Nguyệt, người này là ai ? Hôm nay Phương Hạo không rảnh à ? Sao lại đưa đến một người trông như thế thân thế này ?” Tên nhỏ nói.
“ Có nhầm không đấy, nó thật chỉ mới bảy tuổi thôi sao ?” Tên lớn phát biểu.
“ Tứ Nguyệt, sao lâu rồi không đến tìm Tiểu Hổ, có phải người kia không cho đến đúng không ?
“ Thằng nhóc con này sao chẳng biết lớn nhỏ thế hả, Tứ Nguyệt, anh không thích nó gọi em như thế, cảm giác cứ như đang gọi người yêu của mình không bằng.”
“ Không biết lớn nhỏ ? Anh mới là không biết lớn nhỏ đấy.
Cả nhà các người mới không biết lớn nhỏ, lái xe xịn thì ngon lắm à ? Có tài xế thì đã làm sao ?”
“ Anh bạn nhỏ, để anh nói cho chú biết, bọn họ không phải tài xế của anh, bọn họ là vệ sĩ, vệ sĩ chắc nghe hiểu nhỉ ?”
“ Xì, vệ sĩ ? Tiền nhiều quá chứ gì ? Thuê về để ra oai chắc ? .
.
.
.
.
.
.
.
Tình cảnh ngày hôm ấy rất khôi hài, tôi ngồi trên xe, Tiểu Hổ bên trái, bên phải là Lam Trinh Liệt, cảm giác bản thân có hơi giống giáo viên mầm non, bất lực nhìn học sinh của mình đang cãi nhau.
Cuối cùng, tôi nói, Lam Trinh Liệt, anh có thể trẻ con hơn chút nữa, vị thiếu gia nào đó bình thường rất ngầu mới cảm thấy đã bị Tiểu Hổ chơi một cú, tôi lại lần nữa được lĩnh giáo tư duy không như người thường của Tiểu Hổ.
Đến trước cửa Thủy cung, Lam Trinh Liệt giữ tôi lại, từ sau cốp xe lấy ra chiếc nón đội lên cho tôi.
Lam Trinh Liệt có một thói quen đó là khi xuất hiện ở nơi công cộng, nhất định không thể thiếu chiếc nón và cặp kính đen che hết hơn nửa khuôn mặt.
Về chuyện vì sao phải làm như thế, người nào đó không nói tôi cũng không hỏi.
Vừa bước vào đường hầm, Tiểu Hổ đã mê mẩn thích thú, dán mặt lên tường kính, đưa tay cách lớp kính chạm vào những sinh vật biển, còn không ngừng vẫy tay với tôi.
Khi Lam Trinh Liệt cầm mấy cây kem xuất hiện, tôi đang ôm Tiểu Hổ, anh nhóc ấy vừa nhìn thấy Lam Trinh Liệt liền ôm tôi càng chặt hơn, không ngừng đưa má cọ vào tai tôi.
“ Anh bạn nhỏ tên Tiểu Hổ, xin hỏi anh rốt cuộc có gì không hài lòng với tôi ?” Lam Trinh Liệt đưa tay đón Tiểu Hổ qua, sau đó, cù vào hông, bất lực hỏi.
“ Không có, tôi chẳng có gì không hài lòng với anh, nhưng tôi cho anh biết, Tứ Nguyệt là của Phương Hạo, bây giờ Phương Hạo không ở đây, tôi có quyền bảo vệ Tứ Nguyệt.” Tiểu Hổ cũng cù vào hông.
“ Được lắm, được lắm.” Lam Trinh Liệt có hơi nộ khí xung thiên, Phương Hạo vẫn luôn là điều đại kị của người nào đó : “ Vậy thì, hôm nay chú hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ, rốt cuộc Tứ Nguyệt thuộc về ai.”
Sau khi nói xong, liền ôm lấy tôi, nụ hôn.
.
.
mạnh mẽ ập đến.
“ Này nhóc, nhìn thấy rồi ha.
Chuyện này tôi có thể làm với cô ấy, nhưng vị Phương Hạo kia của chú thì không, đã hiểu chưa? Nhìn rõ chưa hả ? Nếu còn lý luận linh tinh, tôi sẽ ném chú vào trong cho cá mập ăn.”
Tiểu Hổ nhất thời bật khóc hu hu.
Hôm ấy, Lam Trinh Liệt cũng rất thảm hại, rũ tóc thất thểu theo sau chúng tôi, bởi vì, chẳng người nào thèm để ý đến ai kia.
Khoảnh khắc đẹp phụ thuộc vào người đang ở cùng với chúng ta ngày hôm đó, người ấy khiến cho tâm tình chúng ta vui vẻ, người ấy khiến cho mọi thứ xung quanh bởi vì sự tồn tại của anh ấy ( cô ấy) mà lung linh tỏa sáng.
Chàng trai tên Lam Trinh Liệt này đã khiến cho Lâm Tứ Nguyệt trong những năm tháng còn lại của cuộc đời có được khoảnh khắc đẹp lần thứ hai, cho dù tôi không biết được nó có thể kéo dài bao lâu, nhưng trong lòng tôi vô cùng cảm kích.
Hôm ấy, tôi đã nói với Lam Trinh Liệt : “ Trinh Liệt, giả như có một ngày anh không yêu em nữa, anh nhất định phải nói với em, đừng để em tự mình phát hiện, cũng đừng giả vờ vẫn còn yêu em.
Tình yêu là điều đơn giản nhất trên thế gian này, yêu là yêu, không yêu là không yêu.”
Hôm ấy, Lam Trinh Liệt nói Lâm Tứ Nguyệt lại đang nói những lời ngốc nghếch.
Ở độ tuổi hai mươi hai , có lẽ vẫn không hiểu được, trên thế gian này thứ dễ thay đổi nhất chính là lòng người.
Tôi mãi mãi ghi nhớ bóng lưng sau cùng của cô gái Đài Loan tên Quỳnh lưu lại trên thế gian này, quyết tuyệt mà thê lương.
Mùa xuân năm đó, người bạn trai cô ấy yêu suốt năm năm đã thay lòng yêu một cô gái người Hàn.
Mùa xuân năm đó, cô ấy mặc bộ quần áo màu đen bi thương nói với người bạn trai, Sơn, tôi muốn dùng sinh mạng tuổi trẻ của mình để đổi lấy chiếc gông cùm kia đeo lên người anh cả đời.
Cứ như thế, mang theo nụ cười thê lương nhảy vào dòng xe.
Mùa xuân năm thứ hai, tôi nhìn thấy người đàn ông tên Sơn kia ở sân bay Incheon, đang ôm ấp cô bạn gái người Hàn nói cười rạng rỡ.
Còn tôi, chỉ muốn ghi nhớ khoảnh khắc đẹp lúc này đây.
“ Lâm Tứ Nguyệt, anh muốn sống chung với em.”
“ Chúng ta hiện giờ chẳng phải đã sống cùng nhau rồi ha ?”
“ Anh muốn mỗi ngày vừa mở mắt ra liền có thể nhìn thấy em.”
“ Sao thế, cái người mỗi tối nằm lì trên giường em không chịu đi là ai vậy ta ?”
“ Em đúng là người phụ nữ chậm hiểu, anh nói muốn sống chung ý là muốn cùng em sử dụng chung một tủ áo, dùng chung một phòng tắm, bàn chải đặt cùng một chỗ, là kiểu có thể chiếu cáo thiên hạ.”
Thế rồi, túi hành lý cỏn con của tôi đã được dọn đến phòng của Lam Trinh Liệt, trong phòng Lam Trinh Liệt đã có bàn trang điểm kiểu nữ, đã có tủ sách.
Trong đó đặt toàn những cuốn sách Lâm Tứ Nguyệt thích xem.
Một Lam Trinh Liệt vẫn luôn thấy ghét người khác vào phòng của mình hôm đó phá lệ gọi đám bạn vào tham quan, khi tôi tan ca đang đứng ngoài cửa, nghe thấy người nào đó nói với đám bạn, các cậu chỉ xem thôi nhé, Tứ Nguyệt không thích người khác đụng lung tung vào đồ của cô ấy.
Lam Trinh Liệt, thật trẻ con, tôi thầm nghĩ trong lòng, nhưng nụ cười của tôi khi ấy lại quá ngọt ngào.
“ Lâm Tứ Nguyệt, có muốn giống như những cô gái khác cùng mặc đồ đôi với bạn trai đi dạo phố ?”
“ Muốn, đương nhiên muốn, thế nhưng em không biết có thể mua những bộ quần áo như thế ở đâu.” ( Thật ra, trong lòng tôi đang muốn biểu tình.)
“ Đã mua rồi đây.”
Thế là chúng tôi cùng đội nón đôi, cùng mặc áo cặp T-shirt có in biểu tượng The Beatles tung tăng dạo phố, nơi nào náo nhiệt sẽ chen vào đó, trong biển người mênh mông, nhìn sang người ấy bên cạnh, trong lòng vô cùng hân hoan.
Bởi vì, trong biển người mênh mông, chúng tôi, đã gặp nhau, rồi yêu nhau.
“ Lâm Tứ Nguyệt, nhớ cho kĩ nhé, em không phải chị gái, em là bạn gái của anh.
Cho nên sau này những chuyện xếp hàng nọ kia cứ để người bạn trai là anh đây lo hết.”
“ Biết rồi, bạn trai thân yêu của em.”
Thế là, bạn trai khuynh quốc khuynh thành của tôi đành trưng nửa khuôn mặt phù dung ra tiếp nhận những cái liếc mắt đưa tình của mấy chị em phụ nữ qua đường, xếp hàng xong trong miệng cứ lẩm bẩm lầm bầm, người nào đó còn tự giải thích gần đây đang học đọc Rap.
Đọc Rap á ? Sao tôi lại cứ nghe ra toàn những câu mắng người bằng tiếng Pháp.
“ Lâm Tứ Nguyệt, em có biết gần đây anh thích gì nhất không nà ?”
“ Thích gì ?” ( Thật ra, tôi vốn chẳng hiếu kì)
“ Chiếc giường lớn trong nhà chúng ta.”
“.
.
.
.
.
.
.
.
.”
Rồi thì, với tình yêu cuồng nhiệt của người nào đó dành cho chiếc giường lớn, con cú đêm Lam Trinh Liệt cứ hễ trời vừa chập tối đã gào buồn ngủ.
Đúng thế, người nào đó hẳn là cực kì yêu thích chiếc giường lớn của mình lắm đây, bởi vì, ở đấy người nào đó có thể làm chuyện mà mình thích làm.
Tối hôm nay, tôi ngồi đọc sách trên sofa.
Lam Trinh Liệt gối đầu lên đùi tôi xem ti vi, ti vi rõ ràng đang phát trực tiếp chương trình đua xe F1.
Khi tôi đặt sách xuống, nhìn thấy Lam Trinh Liệt đang nhìn tôi chăm chăm.
“ Sao thế hử ?” Úp sách xuống, tôi hỏi.
“ Tiểu Hổ là ai ?” Trinh Liệt dẫn dắt với giọng buồn buồn : “ Sao trong điện thoại của em lại lưu người kia là số một ?”
“ Tiểu Hổ á.
.
.
uhm.
.
.” Tôi kéo dài giọng : “ Tiểu Hổ ấy à, là cục cưng của em, có thể nói vì người ta em mới lựa chọn ở lại thành phố này.”
“ Hơn nữa.
.
.” Tôi liếc nhìn Lam Trinh Liệt, rồi nói tiếp : “ Hơn nữa, người ta còn là trai đẹp, một trai đẹp bảy tuổi.”
“ Ấu trĩ.” Lam Trinh Liệt vùi đầu lên cổ tôi, lại bắt đầu gặm nhấm rồi đây.
“ Này.
.
.
này.
.
.
Lam Trinh Liệt, anh là cún con à ? Chương trình đua xe F1 còn chưa phát xong kia kìa.”
“ Đúng thế, anh là cún con, mà còn là một chú cún con đang vô cùng đói khát.
Chủ nhân, em cho anh nhé.”
“ Lam Trinh Liệt, ngày mai chúng ta đưa Tiểu Hổ ra ngoài chơi được không ?” Tôi chợt nhớ ra đã mấy ngày rồi không đi thăm Tiểu Hổ.
“ Này, người phụ nữ kia, em không thể chuyên tâm một chút được à ?”
Tôi cứ ngỡ Lam Trinh Liệt và Tiểu Hổ nhất định sẽ rất hợp nhau, nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược, hai người vừa gặp mặt đã như kẻ địch.
“ Tứ Nguyệt, người này là ai ? Hôm nay Phương Hạo không rảnh à ? Sao lại đưa đến một người trông như thế thân thế này ?” Tên nhỏ nói.
“ Có nhầm không đấy, nó thật chỉ mới bảy tuổi thôi sao ?” Tên lớn phát biểu.
“ Tứ Nguyệt, sao lâu rồi không đến tìm Tiểu Hổ, có phải người kia không cho đến đúng không ?
“ Thằng nhóc con này sao chẳng biết lớn nhỏ thế hả, Tứ Nguyệt, anh không thích nó gọi em như thế, cảm giác cứ như đang gọi người yêu của mình không bằng.”
“ Không biết lớn nhỏ ? Anh mới là không biết lớn nhỏ đấy.
Cả nhà các người mới không biết lớn nhỏ, lái xe xịn thì ngon lắm à ? Có tài xế thì đã làm sao ?”
“ Anh bạn nhỏ, để anh nói cho chú biết, bọn họ không phải tài xế của anh, bọn họ là vệ sĩ, vệ sĩ chắc nghe hiểu nhỉ ?”
“ Xì, vệ sĩ ? Tiền nhiều quá chứ gì ? Thuê về để ra oai chắc ? .
.
.
.
.
.
.
.
Tình cảnh ngày hôm ấy rất khôi hài, tôi ngồi trên xe, Tiểu Hổ bên trái, bên phải là Lam Trinh Liệt, cảm giác bản thân có hơi giống giáo viên mầm non, bất lực nhìn học sinh của mình đang cãi nhau.
Cuối cùng, tôi nói, Lam Trinh Liệt, anh có thể trẻ con hơn chút nữa, vị thiếu gia nào đó bình thường rất ngầu mới cảm thấy đã bị Tiểu Hổ chơi một cú, tôi lại lần nữa được lĩnh giáo tư duy không như người thường của Tiểu Hổ.
Đến trước cửa Thủy cung, Lam Trinh Liệt giữ tôi lại, từ sau cốp xe lấy ra chiếc nón đội lên cho tôi.
Lam Trinh Liệt có một thói quen đó là khi xuất hiện ở nơi công cộng, nhất định không thể thiếu chiếc nón và cặp kính đen che hết hơn nửa khuôn mặt.
Về chuyện vì sao phải làm như thế, người nào đó không nói tôi cũng không hỏi.
Vừa bước vào đường hầm, Tiểu Hổ đã mê mẩn thích thú, dán mặt lên tường kính, đưa tay cách lớp kính chạm vào những sinh vật biển, còn không ngừng vẫy tay với tôi.
Khi Lam Trinh Liệt cầm mấy cây kem xuất hiện, tôi đang ôm Tiểu Hổ, anh nhóc ấy vừa nhìn thấy Lam Trinh Liệt liền ôm tôi càng chặt hơn, không ngừng đưa má cọ vào tai tôi.
“ Anh bạn nhỏ tên Tiểu Hổ, xin hỏi anh rốt cuộc có gì không hài lòng với tôi ?” Lam Trinh Liệt đưa tay đón Tiểu Hổ qua, sau đó, cù vào hông, bất lực hỏi.
“ Không có, tôi chẳng có gì không hài lòng với anh, nhưng tôi cho anh biết, Tứ Nguyệt là của Phương Hạo, bây giờ Phương Hạo không ở đây, tôi có quyền bảo vệ Tứ Nguyệt.” Tiểu Hổ cũng cù vào hông.
“ Được lắm, được lắm.” Lam Trinh Liệt có hơi nộ khí xung thiên, Phương Hạo vẫn luôn là điều đại kị của người nào đó : “ Vậy thì, hôm nay chú hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ, rốt cuộc Tứ Nguyệt thuộc về ai.”
Sau khi nói xong, liền ôm lấy tôi, nụ hôn.
.
.
mạnh mẽ ập đến.
“ Này nhóc, nhìn thấy rồi ha.
Chuyện này tôi có thể làm với cô ấy, nhưng vị Phương Hạo kia của chú thì không, đã hiểu chưa? Nhìn rõ chưa hả ? Nếu còn lý luận linh tinh, tôi sẽ ném chú vào trong cho cá mập ăn.”
Tiểu Hổ nhất thời bật khóc hu hu.
Hôm ấy, Lam Trinh Liệt cũng rất thảm hại, rũ tóc thất thểu theo sau chúng tôi, bởi vì, chẳng người nào thèm để ý đến ai kia.
Danh sách chương