“ Lâm Tứ Nguyệt, có phải chị sắp kết hôn với Phương Hạo ? Cho nên, bố mẹ anh ta mới sang đây trù bị hôn lễ cho hai người ? Vòng tay này là quà ra mắt bọn họ cho chị ? Hửm ?” Lam Trinh Liệt bóp cánh tay đang đeo vòng của tôi đến phát đau.
“ Trinh Liệt, không phải tôi sắp kết hôn với Phương Hạo, thật ra thì đúng là tôi có cầu hôn anh ấy, nhưng anh ấy từ chối rồi.” Tôi nhẹ nhàng nói.
“ Lâm Tứ Nguyệt.” Bất chợt, cậu ấy ôm tôi vào lòng, ôm thật chặt : “ Chị dọa chết tôi rồi.”
“ Được rồi, Lam Trinh Liệt, giờ cậu nghe tôi nói đây, tôi kết hôn hay không cũng đâu liên quan đến cậu, còn nữa, tốt nhất cậu buông tôi ra ngay đi.” Tôi bị cậu ấy ôm chặt như thế, sắp không thở nổi nữa.
“ Được, được.
Buông ngay đây, buông ngay đây.” Cậu ấy thả tay ra, ngồi xuống sofa.
“ Mà này, chị không tháo nó ra à ?” Chỉ vào tay của tôi, cậu ấy lại nói : “ Chị cứ đeo như thế, không sợ người khác hiểu lầm ư ?”
“.
.
.
.
.
.
.
.
.”
“ Tôi giúp chị tháo nó ra, đeo nhìn xấu chết đi được.” Tôi trơ mắt nhìn cậu ấy tự biên tự diễn cố sống cố chết tháo chiếc vòng ngọc mẹ Phương cho tôi từ trên tay ra.
Hôm nay, tôi có hơi đần độn.
“ Lam Trinh Liệt.” Tôi gọi cái người đang cúi đầu tìm đĩa CD, tôi lo lắng trong cái không gian nhỏ bé này, vì quá chật nên vương đầy hơi thở của cậu ấy, hơi thở mang theo mùi nguy hiểm, nhưng lại khiến người ta nảy sinh mê muội.
“ Tứ Nguyệt, tôi có thể xem xong cái này rồi mới đi không ?” Lam Trinh Liệt cầm chiếc đĩa CD trong tay hỏi tôi, đó là một bộ phim cao bồi viễn tây cũ rích, được cô bạn Quỳnh cùng phòng người Đài Loan tặng, cô ấy rất cuồng Brad Pitt, cuồng xem bộ phim《Legends of the Fall》(1), thậm chí cuồng đến nỗi hi vọng tôi cũng thích anh ta, thế là, cô ấy tặng tôi《Legends of the Fall》, một bộ phim nói về đề tài chiến tranh và tình yêu.
Sau đó, tôi cũng yêu thích bộ phim này, yêu thích luôn anh Pitt trong phim, người đàn ông lạ lùng đó, có đôi mắt sâu thẳm, nhưng lại mang theo nụ cười chân chất của chàng trai miệt vườn.
(1) Tên một bộ phim của Brad Pitt, diễn viên nổi tiếng đồng thời là nhà sản xuất người Mỹ, được phát hành năm 1994.
Sau khi xem xong《Legends of the Fall》, cảm xúc của Lam Trinh Liệt vẫn chưa nguôi, cậu ấy nhìn tôi với đôi mắt ướt át, tôi bị cậu ấy nhìn đỏ mặt đến mang tai.
“ Chưa chịu đi nữa ư ?” Tổi khẽ đẩy cậu ấy.
Lúc ra đến ngoài cửa, tôi nhỏ giọng hỏi cậu ấy : “ Phải đi bao lâu thế ?” Tôi cũng không rõ sao lại đi hỏi cậu ấy, nhưng chuyện này cứ lẩn quẩn trong tâm trí suốt cả buổi tối nay, nó xua đi tất cả lý trí của tôi, chiếm cứ lấy toàn bộ tư duy.
“ Vài hôm thôi sẽ về.” Cậu ấy quay người lại, dưới ánh đèn dìu dịu trong hành lang, cậu ấy cười như pháo hoa nở rộ dưới bầu trời đêm.
“ Mấy ngày này chị cứ nghỉ ngơi cho tốt, muốn ra ngoài có thể gọi Tiểu Quang đến đón, tôi sẽ gọi điện thoại cho chị.” Lải nhải liên hồi, như người chồng sắp phải đi xa dặn dò người vợ nhà.
Đến khi bóng lưng Lam Trinh Liệt mất hút nơi cuối hành lang.
Tôi nhìn lên bóng đèn màu cam trên đầu, là bóng đèn ấy tác động đến tôi ư ?
Quay trở vào trong, tôi đứng tựa vào cửa, đưa tay tắt nguồn điện thoại.
Sáng sớm, tôi ngẩn ra nhìn mình trong gương, sau khi tắm gội xong mới chợt nhớ ra, hôm nay tôi đâu cần phải đến nhà Lam Trinh Liệt, thế là, tôi lại tiếp tục thơ thẩn đối diện với tấm gương, tôi phát hiện dạo gần đây hầu như phần lớn thời gian rãnh rỗi tôi đều dành để thơ với thẩn.
Sau đó, tôi lấy điện thoại bàn gọi cho Liên Ngọc.
Ngồi trong quán cà phê mang đậm nét Ailen phong tình, Liên Ngọc ngồi đối diện với tôi, gương mặt đã không còn hồng thắm như buổi đầu gặp gỡ, đôi mắt chất chứa thêm nhiều nét u buồn.
“ Gần đây, sao ít thấy em đến tìm Trinh Liệt ?” Mang theo nỗi thấp thỏm lo âu, tôi phá vỡ không gian im lặng giữa hai chúng tôi.
“ Anh ấy không bảo em đến tìm anh ấy .” Liên Ngọc suy nghĩ rất lâu, mới nhỏ giọng nói.
“ Cô bé ngốc này, cậu ấy không bảo em, em cũng có thể chủ động đến tìm mà, đừng quên nhé, em là bạn gái cậu ấy.”
“ Chị Tứ Nguyệt.” Liên Ngọc ngước mắt lên, trên môi mang theo nụ cười gượng gạo : “ Chị còn chưa biết ư, nguyên tắc đầu tiên khi làm bạn gái của người đó, là tuyệt đối không được chủ động đi tìm anh ấy.”
“ Cô bé ngốc này, sao lại đi yêu một người như thế chứ ?” Tôi nắm lấy bàn tay đang đặt trên ly của cô bé, bàn tay của chúng tôi đều lạnh lẽo như nhau.
“ Đúng vậy, sao lại ngốc như thế chứ, toàn làm những chuyện thiệt thòi.” Nụ cười gượng gạo vẫn chưa tan, còn tăng thêm vài phần bất lực, tình yêu dường như vốn luôn là một qui tắc không công bằng, yêu nhiều hơn sẽ bất lực nhiều hơn.
Cuối cùng, Liên Ngọc đưa cho tôi một tấm thiệp mời, cô bé hi vọng tôi có thể đến tham dự buổi tiệc sinh nhật năm mươi tuổi của Lợi phu nhân, cô bé nói : “ Chị Tứ Nguyệt, chị đến nhé, em và mẹ đều hi vọng chị có thể đến.
Và còn có.
.
.
bố của em.”
Bố của em ? Người đàn ông này đã rất lâu rồi tôi chưa từng nhớ đến, tôi.
.
.
đã gần như muốn quên đi hình dáng của ông.
Về đến nhà, tôi lựa chọn vùi đầu vào giấc ngủ, tôi cũng không biết đã ngủ được bao lâu, mãi cho đến khi chuông cửa kêu inh ỏi không mệt mỏi, tôi mở cửa ra, Tiểu Quang đang đứng bên ngoài, trong tay cầm một chiếc điện thoại, nói : “ Thiếu gia bảo tôi đến xem thử có phải hộ lý Lâm đã làm mất điện thoại rồi không, nếu như làm mất rồi, cứ dùng chiếc điện thoại này vậy.
Cậu ấy còn nói, nếu nhận được chiếc điện thoại xin gọi cho cậu ấy ngay.”
Đẩy Tiểu Quang đi rồi, tôi mở điện thoại lên, tìm đến tên của Lam Trinh Liệt, bực bội ấn gọi đi.
Vừa kết nối, lập tức có người nghe máy.
“ Đủ rồi, Lam Trinh Liệt.” Không đợi cậu ấy lên tiếng, tôi đã bắt đầu nói : “ Lam Trinh Liệt, điện thoại của tôi không bị mất, chỉ là tôi đã tắt nguồn đi, tắt nguồn chính vì không muốn nhận điện thoại của cậu, cậu nên hiểu điều đó có nghĩa gì.”
“ Tứ Nguyệt, chị bị làm sao thế ? Hôm đó chẳng phải chúng ta vẫn tốt đẹp đấy ư?” Đầu bên kia là giọng Lam Trinh Liệt đang tức giận.
“ Lam Trinh Liệt, cậu còn chưa hiểu ư ? Chúng ta vốn không thể, bởi vì, tôi chỉ thích chớ không yêu cậu.” Bực bội ngắt điện thoại, tôi ngồi trên sofa hậm hực, chẳng trách Phương Hạo luôn lải nhải, tình cảm là một hoạt động hảo tổn khí lực, đau tim lại hại não.
Tin nhắn điện thoại lần lượt vang lên.
Ngoại trừ một tin của Phương Hạo, còn lại toàn bộ đều của Lam Trinh Liệt.
Lam Trinh Liệt là một tên lười biếng, thế nên cậu ấy luôn cảnh cáo đám bạn, đừng nhắn tin nhảm nhí cho tôi, tôi lười xem mà cũng lười trả lời.
“ Tứ Nguyệt, sao lại tắt máy ? Nếu mở máy gọi lại cho tôi nha.”
“ Tại làm sao vẫn chưa mở máy ?”
“ Còn chưa chịu mở máy nữa ư ?”
“ Có phải mất điện thoại rồi không ???”
“ Mở máy lên lập tức gọi ngay cho tôi.”
“ Hơi bị mất kiên nhẫn rồi nha.”
“ Tứ Nguyệt, tôi rất nhớ chị, không biết sao lại nhớ vô cùng, rõ ràng chúng ta xa nhau đã bao lâu đâu.
Được rồi, coi như tin nhắn này tôi chưa gửi đi ha.”
“ Tứ Nguyệt, tôi phát hiện tên của chị càng đọc càng có mùi vị, ngọt gì đâu.”
“ Xin chị đấy, mở máy đi mà.
.
.”
.
..
.
..
.
..
.
.
Tôi ngồi bệt xuống sàn, kéo mở từng tin một, đến cuối cùng, tôi đóng máy lại.
Khi từng giọt nước mắt rơi trên tay, tôi chợt nghĩ, Lam Trinh Liệt, giá như là đứa trẻ bình thường thì tốt biết mấy, tốt nhất, đừng trẻ tuổi đến thế, cuối cùng, đừng anh tuấn đến thế.
Lam Trinh Liệt, giá như không quen biết Liên Ngọc tốt biết bao nhiêu.
Rồi tôi nghĩ, giá như Lam Trinh Liệt không quen biết tôi có phải tốt hơn không.
Tôi còn nghĩ, giá như Lâm Tứ Nguyệt không có nhiều góc khuất thì tốt biết bao.
Thế nhưng, mọi thứ đã như thế.
Lâm Tứ Nguyệt, không còn tư cách gì nữa rồi, một Liên Thành đã là quá đủ.
Cô bạn Quỳnh người Đài Loan thích nhất là được nhìn vào chính mình trong gương hét to cố lên.
Sáng sớm hôm nay, tôi khoác lên mình chiếc T-shirt màu trắng, quần short Jean, đội chiếc mũ lưỡi trai, học theo Quỳnh nhìn vào gương nói : mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Đúng vậy, mọi chuyện rồi sẽ ổn, Joe cũng thường hay nói như thế.
Tôi cùng với bà ngoại Tiểu Hổ, còn có Tiểu Hổ đi đến khu vui chơi, khám phá rất nhiều trò đa dạng thú vị Tiểu Hổ đã dày công xếp đặt, khi thì vòng xoay ngựa gỗ, khi thì tàu hải tặc, khi thì xe điện đụng, vô cùng thích thú.
Khi chúng tôi về đến tiểu khu, Tiểu Hổ đã nằm bò trên lưng tôi mà ngáy o o, tôi đặt anh nhóc xuống giường, nhìn dáng ngủ ngây thơ trong sáng, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, vào độ tuổi này đây, tổn thương có sâu sắc đến đâu cũng sẽ bị thời gian dễ dàng mờ xóa.
Tối đó, tôi ngủ lại bên cạnh Tiểu Hổ, mơ thấy trong một khu vui chơi vắng vẻ và tĩnh lặng, có cậu bé xíu xiu đưa khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhìn về phía tôi, rồi dần dần khuôn mặt trở nên chất chứa đầy nỗi bi thương.
Tấm thiệp mời Liên Ngọc đưa hôm đó đang nằm trong ngăn tủ, tôi nhìn nó, nhớ đến những lời Liên Ngọc nói hôm đó, cô bé bảo, cô bé và mẹ rất hi vọng tôi có thể đến, và còn có.
.
.
bố của cô bé.
Bố của cô bé, người đàn ông đó.
.
.
Tôi khoác lên người chiếc lễ phục màu đen ấy, thoa màu son cực nhạt, người trong gương trầm tĩnh ôn hòa, nhưng bên trong lại ẩn chứa một tâm hồn ngay đến bản thân tôi cũng không nhìn thấu.
“ Trinh Liệt, không phải tôi sắp kết hôn với Phương Hạo, thật ra thì đúng là tôi có cầu hôn anh ấy, nhưng anh ấy từ chối rồi.” Tôi nhẹ nhàng nói.
“ Lâm Tứ Nguyệt.” Bất chợt, cậu ấy ôm tôi vào lòng, ôm thật chặt : “ Chị dọa chết tôi rồi.”
“ Được rồi, Lam Trinh Liệt, giờ cậu nghe tôi nói đây, tôi kết hôn hay không cũng đâu liên quan đến cậu, còn nữa, tốt nhất cậu buông tôi ra ngay đi.” Tôi bị cậu ấy ôm chặt như thế, sắp không thở nổi nữa.
“ Được, được.
Buông ngay đây, buông ngay đây.” Cậu ấy thả tay ra, ngồi xuống sofa.
“ Mà này, chị không tháo nó ra à ?” Chỉ vào tay của tôi, cậu ấy lại nói : “ Chị cứ đeo như thế, không sợ người khác hiểu lầm ư ?”
“.
.
.
.
.
.
.
.
.”
“ Tôi giúp chị tháo nó ra, đeo nhìn xấu chết đi được.” Tôi trơ mắt nhìn cậu ấy tự biên tự diễn cố sống cố chết tháo chiếc vòng ngọc mẹ Phương cho tôi từ trên tay ra.
Hôm nay, tôi có hơi đần độn.
“ Lam Trinh Liệt.” Tôi gọi cái người đang cúi đầu tìm đĩa CD, tôi lo lắng trong cái không gian nhỏ bé này, vì quá chật nên vương đầy hơi thở của cậu ấy, hơi thở mang theo mùi nguy hiểm, nhưng lại khiến người ta nảy sinh mê muội.
“ Tứ Nguyệt, tôi có thể xem xong cái này rồi mới đi không ?” Lam Trinh Liệt cầm chiếc đĩa CD trong tay hỏi tôi, đó là một bộ phim cao bồi viễn tây cũ rích, được cô bạn Quỳnh cùng phòng người Đài Loan tặng, cô ấy rất cuồng Brad Pitt, cuồng xem bộ phim《Legends of the Fall》(1), thậm chí cuồng đến nỗi hi vọng tôi cũng thích anh ta, thế là, cô ấy tặng tôi《Legends of the Fall》, một bộ phim nói về đề tài chiến tranh và tình yêu.
Sau đó, tôi cũng yêu thích bộ phim này, yêu thích luôn anh Pitt trong phim, người đàn ông lạ lùng đó, có đôi mắt sâu thẳm, nhưng lại mang theo nụ cười chân chất của chàng trai miệt vườn.
(1) Tên một bộ phim của Brad Pitt, diễn viên nổi tiếng đồng thời là nhà sản xuất người Mỹ, được phát hành năm 1994.
Sau khi xem xong《Legends of the Fall》, cảm xúc của Lam Trinh Liệt vẫn chưa nguôi, cậu ấy nhìn tôi với đôi mắt ướt át, tôi bị cậu ấy nhìn đỏ mặt đến mang tai.
“ Chưa chịu đi nữa ư ?” Tổi khẽ đẩy cậu ấy.
Lúc ra đến ngoài cửa, tôi nhỏ giọng hỏi cậu ấy : “ Phải đi bao lâu thế ?” Tôi cũng không rõ sao lại đi hỏi cậu ấy, nhưng chuyện này cứ lẩn quẩn trong tâm trí suốt cả buổi tối nay, nó xua đi tất cả lý trí của tôi, chiếm cứ lấy toàn bộ tư duy.
“ Vài hôm thôi sẽ về.” Cậu ấy quay người lại, dưới ánh đèn dìu dịu trong hành lang, cậu ấy cười như pháo hoa nở rộ dưới bầu trời đêm.
“ Mấy ngày này chị cứ nghỉ ngơi cho tốt, muốn ra ngoài có thể gọi Tiểu Quang đến đón, tôi sẽ gọi điện thoại cho chị.” Lải nhải liên hồi, như người chồng sắp phải đi xa dặn dò người vợ nhà.
Đến khi bóng lưng Lam Trinh Liệt mất hút nơi cuối hành lang.
Tôi nhìn lên bóng đèn màu cam trên đầu, là bóng đèn ấy tác động đến tôi ư ?
Quay trở vào trong, tôi đứng tựa vào cửa, đưa tay tắt nguồn điện thoại.
Sáng sớm, tôi ngẩn ra nhìn mình trong gương, sau khi tắm gội xong mới chợt nhớ ra, hôm nay tôi đâu cần phải đến nhà Lam Trinh Liệt, thế là, tôi lại tiếp tục thơ thẩn đối diện với tấm gương, tôi phát hiện dạo gần đây hầu như phần lớn thời gian rãnh rỗi tôi đều dành để thơ với thẩn.
Sau đó, tôi lấy điện thoại bàn gọi cho Liên Ngọc.
Ngồi trong quán cà phê mang đậm nét Ailen phong tình, Liên Ngọc ngồi đối diện với tôi, gương mặt đã không còn hồng thắm như buổi đầu gặp gỡ, đôi mắt chất chứa thêm nhiều nét u buồn.
“ Gần đây, sao ít thấy em đến tìm Trinh Liệt ?” Mang theo nỗi thấp thỏm lo âu, tôi phá vỡ không gian im lặng giữa hai chúng tôi.
“ Anh ấy không bảo em đến tìm anh ấy .” Liên Ngọc suy nghĩ rất lâu, mới nhỏ giọng nói.
“ Cô bé ngốc này, cậu ấy không bảo em, em cũng có thể chủ động đến tìm mà, đừng quên nhé, em là bạn gái cậu ấy.”
“ Chị Tứ Nguyệt.” Liên Ngọc ngước mắt lên, trên môi mang theo nụ cười gượng gạo : “ Chị còn chưa biết ư, nguyên tắc đầu tiên khi làm bạn gái của người đó, là tuyệt đối không được chủ động đi tìm anh ấy.”
“ Cô bé ngốc này, sao lại đi yêu một người như thế chứ ?” Tôi nắm lấy bàn tay đang đặt trên ly của cô bé, bàn tay của chúng tôi đều lạnh lẽo như nhau.
“ Đúng vậy, sao lại ngốc như thế chứ, toàn làm những chuyện thiệt thòi.” Nụ cười gượng gạo vẫn chưa tan, còn tăng thêm vài phần bất lực, tình yêu dường như vốn luôn là một qui tắc không công bằng, yêu nhiều hơn sẽ bất lực nhiều hơn.
Cuối cùng, Liên Ngọc đưa cho tôi một tấm thiệp mời, cô bé hi vọng tôi có thể đến tham dự buổi tiệc sinh nhật năm mươi tuổi của Lợi phu nhân, cô bé nói : “ Chị Tứ Nguyệt, chị đến nhé, em và mẹ đều hi vọng chị có thể đến.
Và còn có.
.
.
bố của em.”
Bố của em ? Người đàn ông này đã rất lâu rồi tôi chưa từng nhớ đến, tôi.
.
.
đã gần như muốn quên đi hình dáng của ông.
Về đến nhà, tôi lựa chọn vùi đầu vào giấc ngủ, tôi cũng không biết đã ngủ được bao lâu, mãi cho đến khi chuông cửa kêu inh ỏi không mệt mỏi, tôi mở cửa ra, Tiểu Quang đang đứng bên ngoài, trong tay cầm một chiếc điện thoại, nói : “ Thiếu gia bảo tôi đến xem thử có phải hộ lý Lâm đã làm mất điện thoại rồi không, nếu như làm mất rồi, cứ dùng chiếc điện thoại này vậy.
Cậu ấy còn nói, nếu nhận được chiếc điện thoại xin gọi cho cậu ấy ngay.”
Đẩy Tiểu Quang đi rồi, tôi mở điện thoại lên, tìm đến tên của Lam Trinh Liệt, bực bội ấn gọi đi.
Vừa kết nối, lập tức có người nghe máy.
“ Đủ rồi, Lam Trinh Liệt.” Không đợi cậu ấy lên tiếng, tôi đã bắt đầu nói : “ Lam Trinh Liệt, điện thoại của tôi không bị mất, chỉ là tôi đã tắt nguồn đi, tắt nguồn chính vì không muốn nhận điện thoại của cậu, cậu nên hiểu điều đó có nghĩa gì.”
“ Tứ Nguyệt, chị bị làm sao thế ? Hôm đó chẳng phải chúng ta vẫn tốt đẹp đấy ư?” Đầu bên kia là giọng Lam Trinh Liệt đang tức giận.
“ Lam Trinh Liệt, cậu còn chưa hiểu ư ? Chúng ta vốn không thể, bởi vì, tôi chỉ thích chớ không yêu cậu.” Bực bội ngắt điện thoại, tôi ngồi trên sofa hậm hực, chẳng trách Phương Hạo luôn lải nhải, tình cảm là một hoạt động hảo tổn khí lực, đau tim lại hại não.
Tin nhắn điện thoại lần lượt vang lên.
Ngoại trừ một tin của Phương Hạo, còn lại toàn bộ đều của Lam Trinh Liệt.
Lam Trinh Liệt là một tên lười biếng, thế nên cậu ấy luôn cảnh cáo đám bạn, đừng nhắn tin nhảm nhí cho tôi, tôi lười xem mà cũng lười trả lời.
“ Tứ Nguyệt, sao lại tắt máy ? Nếu mở máy gọi lại cho tôi nha.”
“ Tại làm sao vẫn chưa mở máy ?”
“ Còn chưa chịu mở máy nữa ư ?”
“ Có phải mất điện thoại rồi không ???”
“ Mở máy lên lập tức gọi ngay cho tôi.”
“ Hơi bị mất kiên nhẫn rồi nha.”
“ Tứ Nguyệt, tôi rất nhớ chị, không biết sao lại nhớ vô cùng, rõ ràng chúng ta xa nhau đã bao lâu đâu.
Được rồi, coi như tin nhắn này tôi chưa gửi đi ha.”
“ Tứ Nguyệt, tôi phát hiện tên của chị càng đọc càng có mùi vị, ngọt gì đâu.”
“ Xin chị đấy, mở máy đi mà.
.
.”
.
..
.
..
.
..
.
.
Tôi ngồi bệt xuống sàn, kéo mở từng tin một, đến cuối cùng, tôi đóng máy lại.
Khi từng giọt nước mắt rơi trên tay, tôi chợt nghĩ, Lam Trinh Liệt, giá như là đứa trẻ bình thường thì tốt biết mấy, tốt nhất, đừng trẻ tuổi đến thế, cuối cùng, đừng anh tuấn đến thế.
Lam Trinh Liệt, giá như không quen biết Liên Ngọc tốt biết bao nhiêu.
Rồi tôi nghĩ, giá như Lam Trinh Liệt không quen biết tôi có phải tốt hơn không.
Tôi còn nghĩ, giá như Lâm Tứ Nguyệt không có nhiều góc khuất thì tốt biết bao.
Thế nhưng, mọi thứ đã như thế.
Lâm Tứ Nguyệt, không còn tư cách gì nữa rồi, một Liên Thành đã là quá đủ.
Cô bạn Quỳnh người Đài Loan thích nhất là được nhìn vào chính mình trong gương hét to cố lên.
Sáng sớm hôm nay, tôi khoác lên mình chiếc T-shirt màu trắng, quần short Jean, đội chiếc mũ lưỡi trai, học theo Quỳnh nhìn vào gương nói : mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Đúng vậy, mọi chuyện rồi sẽ ổn, Joe cũng thường hay nói như thế.
Tôi cùng với bà ngoại Tiểu Hổ, còn có Tiểu Hổ đi đến khu vui chơi, khám phá rất nhiều trò đa dạng thú vị Tiểu Hổ đã dày công xếp đặt, khi thì vòng xoay ngựa gỗ, khi thì tàu hải tặc, khi thì xe điện đụng, vô cùng thích thú.
Khi chúng tôi về đến tiểu khu, Tiểu Hổ đã nằm bò trên lưng tôi mà ngáy o o, tôi đặt anh nhóc xuống giường, nhìn dáng ngủ ngây thơ trong sáng, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, vào độ tuổi này đây, tổn thương có sâu sắc đến đâu cũng sẽ bị thời gian dễ dàng mờ xóa.
Tối đó, tôi ngủ lại bên cạnh Tiểu Hổ, mơ thấy trong một khu vui chơi vắng vẻ và tĩnh lặng, có cậu bé xíu xiu đưa khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhìn về phía tôi, rồi dần dần khuôn mặt trở nên chất chứa đầy nỗi bi thương.
Tấm thiệp mời Liên Ngọc đưa hôm đó đang nằm trong ngăn tủ, tôi nhìn nó, nhớ đến những lời Liên Ngọc nói hôm đó, cô bé bảo, cô bé và mẹ rất hi vọng tôi có thể đến, và còn có.
.
.
bố của cô bé.
Bố của cô bé, người đàn ông đó.
.
.
Tôi khoác lên người chiếc lễ phục màu đen ấy, thoa màu son cực nhạt, người trong gương trầm tĩnh ôn hòa, nhưng bên trong lại ẩn chứa một tâm hồn ngay đến bản thân tôi cũng không nhìn thấu.
Danh sách chương