Cứu thế sao đây? Nghiêm Lạc cúi đầu nhìn cô, không kìm được lại cắn cắn môi cô, cười nói: "Heo Con của anh chí hướng vĩ đại như thế này sao?".

"Đâu có, chẳng phải anh muốn cứu thế sao, em đương nhiên phải giúp đỡ."

Nghiêm Lạc cười, hôn lên trán cô, không nói gì nữa.

Tiểu Tiểu nằm trong lòng anh, hỏi: "Boss, vì sao anh lại muốn cứu thế?".

"Đó là trách nhiệm của anh. Có một số chuyện luôn phải có người làm."

"Vậy anh có hối hận sáu trăm năm trước đã tiễn em đi không?"

"Không hối hận, chuyện đúng đắn nhất mà anh từng làm, chính là đưa em vào đường luân hồi. Em xem, bây giờ chúng ta lại ở cùng nhau rồi."

Tiểu Tiểu nhăn mũi: "Vậy vạn nhất không ở cùng nhau thì sao?".

"Vậy anh cứ sống như thế này, dù gì em vô tâm vô tính như vậy vẫn luôn sống rất tốt Nhưng từ lần đầu tiên chúng ta có thể ôm được nhau, anh đã quyết định bất luận là xảy ra chuyện gì, anh đều quyết không buông tay nữa. Lần này, anh sẽ không nhìn em gả cho người khác nữa."

Gả cho người khác? Đúng rồi, cô cũng đã sống qua sáu kiếp, cô ở trước mắt anh đã gả đi sáu lần, cùng sống chung với ngưòi đàn ông khác, sinh con đẻ cái, mà anh lại chỉ có thể đứng một bên nhìn. Sáu trăm năm đằng đẵng như thế, nếu đổi lại là cô thì nhất định chịu không nổi rồi.

"Cửu Thiên Huyền Nữ đối với anh như thế này, thật quá tàn nhẫn." Cô càng nghĩ càng buồn bã.

"Chịu tránh nhiệm vì chuyện bản thân mình làm, cũng coi là công bằng. Anh hủy hoại việc bà ấy cho là quan trọng nhất, bà ấy cũng hủy đi thứ quan trọng nhất của anh, tính ra thì hòa nhau nhỉ."

"Nếu như năm đó Heo Con đi tiên phong rồi, phá kết giới rồi, thần tộc đại thắng, vậy thì chẳng phải đại kiếp diệt thế lần này sẽ không có sao?"

"Heo Ngốc." Nghiêm Lạc âu yếm xoa đầu cô, lại ôm cô thật chặt: "Không có em nên thần tộc thương vong nặng nề? Đó chẳng qua là cái cớ biện minh cho thất bại của bọn họ mà thôi. Em mới tu luyện được hai trăm năm, không có lý do gì kết quả thắng bại của một trận đại chiến trời đất lại để em gánh vác. Em ra chiến trường rồi, nếu như vận khí tốt thì thực sự sẽ khiến thần tộc giành được thắng lợi, nhưng nếu vận khí không tốt, vừa qua kết giới cái thì liền bị đánh cho hồn bay phách tán. Bởi vì em không tham gia trận chiến, nên bọn họ mới tưởng tượng ra cái kết quả theo hướng bọn họ cần, thế là kết luận rằng tại em mà hai bên đều tổn thương. Những luận điểm sai lầm này, em không cần để ý làm gì".

"Vậy anh phải đồng ý một chuyện với em." Cô đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng.

"Chuyện gì?"

"Ừm..." Cô chăm chú nhìn vào khuy áo sơ mi của anh, thỏ thẻ lên tiếng: "Chính là, anh phải thích em của bây giờ, không được nhớ đến chú heo con trước đây nữa".

Anh ngẩn ra một hồi, thật không ngờ rằng điều cô để lại là chuyện này, cô chuyển vấn đề cũng thực là quá nhanh, anh còn cho rằng phải giảng giải khuyên bảo cô thêm một lúc nữa để cô đừng tích tụ buồn bã vì chuyện của mấy trăm năm trước, dù gì cũng là do anh ép cô phải rời đi. Khi đó anh đích thực là không để ý đến chuyện cô có một lòng muốn cứu trời đất hay không, chỉ suy nghĩ cho cảm xúc của riêng mình, anh căn bản không chịu đựng nổi khi nghĩ rằng cô có thể bị hồn bay phách tán, tan thành mây khói.

"Boss." Thấy anh không nói gì, Tiểu Tiểu bắt đầu làm nũng, tóm lấy cánh tay anh lắc lắc: "Nghe thấy hay chưa, quên cô ấy đi, quên cô ấy đi, anh chỉ có thể thích em".

Anh thực sự không nhịn được cười nữa, cúi đầu chặn lấy miệng cô: "Em lớn tiếng hơn một chút đi, người khác chắc sẽ muốn mời chúng ta ra ngoài".

Tiểu Tiểu thoát ra từ giữa môi của anh, nghiêng đầu nhìn tứ phía, trong phòng chiếu này còn rất nhiều chỗ trống, vị trí tình nhân của bọn họ lại ở góc khuất, cách khá xa, tắt đèn tối om, còn may, vẫn coi là an toàn.

Bộ phim đã gần tới hồi kết, đang là lúc căng thẳng kịch liệt, Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc tổng cộng cũng chẳng xem được bao nhiêu, cô sợ rằng dáng vẻ bị hôn suýt chết của mình đến khi hết phim đèn sáng sẽ bị lộ, thế là liền kéo anh thương lượng đòi ra ngoài sớm.

Nghiêm Lạc không chịu, anh quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ thích xem phim, bây giờ phim chưa hết, anh không muốn đi. Nhưng sau khi bị cô làm ồn một hồi, cuối cùng anh vẫn phải khuất phục.

Tiểu Tiểu ở trong nhà vệ sinh của rạp chiếu phim nhìn mình trong gương. Mẹ ơi, may mà ra ngoài rồi, mặt cô đỏ rực, hai mắt đầy ý xuân, môi miệng đỏ chót lên, căng mọng, vừa nhìn qua là biết rõ ràng đã làm gì xấu hổ trong phòng chiếu. Cô che miệng chạy vụt ra khỏi nhà vệ sinh, rất muốn cho cái kẻ gây chuyện kia một đấm.

Nhưng khi cô chạy ra ngoài, nhìn thấy Nghiêm Lạc đang đứng trong sảnh lớn gọi điện thoại thì lại không nỡ đánh anh nữa. Lúc này anh đã trở lại với biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc rồi. Xung quanh không ít người, nhưng anh đi về phía bên kia đứng, những sinh vật sống ở xung quanh đều biến thành cảnh nền hết, dường như anh mới là trung tâm ở chỗ đó. Anh không nhìn quanh một cái nào, chỉ chuyên tâm nói chuyện điện thoại. Tiểu Tiểu từ rất xa nhìn lại cảm thấy mình mắc bệnh si tình mất rồi, sao mà nhìn anh như thế lại cảm thấy anh đẹp trai đến vậy, tài giỏi đến vậy? Người đàn ông này, là bạn trai của Chúc Tiểu Tiểu cô đó.

Nghiêm Lạc quay lại, lập tức tìm được vị trí của Tiểu Tiểu, khuôn mặt anh lại có chút dịu dàng, điện thoại vẫn chưa tắt, anh ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô. Tiểu Tiểu cười rạng rỡ đi đến, si tình thì si tình, dù sao người đàn ông này cũng rất yêu cô. Nghiêm Lạc một tay ôm lấy cô, nói vào trong điện thoại: "Cứ như vậy đi, làm theo lời tôi nói là được. Mấy ngày này tôi phải ở bên cạnh Heo Con. Tuần sau sẽ cho mấy công ty đó chuyển ra khỏi Đế Cảnh, sắp xếp lại tài sản, chuyển nhượng doanh nghiệp và kết toán tất cả các sự vụ bên đó, tôi sẽ cử người làm. Cậu cứ xếp riêng mấy thiết bị, dụng cụ đó ra, buổi tổi tôi sẽ qua chuyển đồ. Những việc khác, đợi sắp xếp ổn cả rồi, chúng ta sẽ lại liên lạc qua mạng".

Chúc Tiểu Tiểu ở bên cạnh nghe, có một chút cảm giác tội lỗi, nhìn thấy anh dập điện thoại thì vội vàng nói: "Boss, em không cần có người ờ cạnh, anh đi làm việc của anh đi, em sẽ không làm vướng chân, em còn có thể giúp đỡ, thật đó".

"Nhưng anh cần có người ở cùng, nhiều năm như vậy rồi anh chưa từng được nghỉ ngơi. Em lại chỉ biết cùng với người khác yêu đương, kết hôn rồi sinh con khiến anh tức chết. Bây giờ khó khăn lắm mới đến lượt anh, anh làm gì thì cũng phải hưởng thụ mấy ngày đã rồi hẵng nói." Nghiêm Lạc từ sớm đã lên kế hoạch rồi: "Chúng ta đi dạo phố ăn cơm trước, làm hết mấy chuyện yêu đương mà em nói, buổi tối về Đế Cảnh chuyển đồ đến tổ ấm nhỏ của chúng ta, ngày mai chúng ta có thể tới khu giải trí, ngày kia nếu như anh không ngủ lâu quá, thì cùng em đi ra ngoại ô chơi".

Tiểu Tiểu nghe thấy sắp xếp như thế cũng cười híp mắt lại: "Thật sự có thể như vậy sao?".

"Đương nhiên." Anh cũng cười: "Sau này anh còn có thể thường xuyên làm cơm cho em ăn".

Điều này thực sự khiến Tiểu Tiểu vui mừng quá đỗi, Boss muốn làm cơm, tốt quá rồi, nghĩ đến đã muốn chảy nước miếng. Hai người giống như những cặp tình nhân bình thường khác, kéo tay nhau đi vào trong khu thương mại, nhàn nhã dạo phố. Tràn ngập trong tâm trí Tiểu Tiểu là những món ăn yêu thích, đột nhiên cô hỏi: "Boss, vì sao tài nghệ nấu nướng của anh lại giỏi như vậy?".

Nghiêm Lạc ngẩn ra: "Không nói cho em biết". Vì ở một kiếp nào đó người đàn ông cô thích kia là một người làm đồ ăn ngon, điều này khiến anh giận dỗi đi học nấu ăn, sự việc như thế vẫn không nên nói cho cô biết thì hơn.

"Hừ, nhỏ mọn." Tiểu Tiểu vừa hừ anh, vừa nhắm được một chiếc giường: "Boss, chiếc giường này không tồi, cũng không đắt, chúng ta có thể đặt trong thư phòng".

"Cho ai ngủ?"

Cô rất muốn nói "Cho anh ngủ", nhưng nhìn vào kích thước của chiếc giường nhỏ này, đành phải chuyển lại chỉ sang mình: "Cho em ngủ đó".

Nghiêm Lạc cau mày lại: "Anh không muốn chia phòng, trước đây em không chấp nhận anh, đuổi anh xuống lầu dưới anh cũng nhịn, bây giờ em chấp nhận rồi anh còn phải chia phòng sao?". Ngón tay to lớn của anh chỉ vào một chiếc giường cỡ King size1 bên kia: "Anh muốn mua chiếc đó, chiếc giường kia trong phòng em hơi nhỏ, hai người sợ là không lăn được".

1 Cỡ King size: Cỡ lớn nhất.

Cô kéo tay anh về, ngượng ngùng cười với nhân viên bán hàng đang đi đến, sao cô lại cho rằng Boss đại nhân rất quân tử chứ? Cô kéo Nghiêm Lạc sang một bên: "Đâu có nhanh như vậy, chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu".

"Cái gì mới bắt đầu, hơn sáu trăm năm anh sống uổng không sao?"

"Đó, đó..."

"Heo Con, anh cho em hai sự lựa chọn. Một là không chia phòng, hai là ngày mai liền đi đăng ký kết hôn. Em chọn cái nào?"

Hả? Chúc Tiểu Tiểu ngẩn mặt ra.

Đăng ký? Còn có cái gì mất lý trí hơn không?

Cô biết anh thật sự sẽ làm được, vội vàng thỏa hiệp; "Không chia phòng, không chia phòng".

Nghiêm Lạc gật đầu hài lòng đặt mua chiếc giường, quẹt thẻ, ký tên vào đơn chuyển hàng.

Chúc Tiểu Tiểu đi theo sau giôhg như một kẻ ngốc, nhìn thấy giá tiền kia thật đau lòng. Khi đã định đoạt tất cả xong xuôi, Boss đại nhân ôm lấy cô tiếp tục đi dạo, đầu óc cô lúc đó mới phản ứng lại được: "Boss, anh có chứng minh thư sao?". Nếu không có thì sẽ không đăng ký kết hôn được, cô nên chọn phương án đó thì hơn.

Nghiêm Lạc đưa ví da cho cô tìm, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh của cô một cái. Chúc Tiểu Tiểu nhìn nhìn, thì ra anh cũng có.

Vì sao Diêm Vương lại có chứng minh thư của con người? Đây là đạo lý gì vậy?

Cô thở phào một cái, còn may còn may, không lựa chọn đăng ký thật là quá sáng suốt.

"Boss, anh đã ba mươi lăm tuổi rổi." Chúc Tiểu Tiểu đem chiếc ví da trả lại, bắt đầu chê anh già.

Nghiêm Lạc vô cùng tự tại: "Cứ coi như trên chứng minh thư có viết là năm mươi ba đi nữa, thì em cũng chỉ có thể ở cùng anh mà thôi".

Chúc Tiểu Tiểu tưởng tượng một chút, đột nhiên kinh hãi: "Boss, đợi đến khi em năm mươi ba tuổi, bộ dạng của anh sẽ thế nào".

''Anh sẽ cùng già đi với em." Anh xoa đầu cô, những điều này anh nghĩ qua rồi, dung mạo tuổi tác những thứ đó anh có thể khống chế được.

"Vậy em chết rồi thì sao?"

"Vẫn giống như trước đây, anh đưa em đến một kiếp khác, sau đó anh lại đi tìm em, đợi em yêu anh rồi, chúng ta tiếp tục sống bên nhau." Anh nói nhẹ như gió thoảng mây trôi, Tiểu Tiểu lại cảm thấy muốn khóc.

Nghiêm Lạc thở dài: "Heo Con ngốc, anh cũng đã quen rồi, chuyện này đâu có gì. Dù sao ở kiếp này em đã phá chú vì anh rồi, kiếp sau nếu như dám không nhận ra anh, anh sẽ tức giận đấy".

Chúc Tiểu Tiểu gật mạnh đầu: "Em bảo đảm nhất định sẽ nhận ra anh, nếu như em quên, anh hãy nhắc em nhé".

Bảo đảm thì bảo đảm, còn thêm vào cái “nếu như"? Boss đại nhân chẳng hài lòng chút nào, quá không có thành ý rồi.

Ở bên này hai người ngọt ngọt ngào ngào, cao ốc Đế Cảnh bên kia lại mang một cục diện hoàn toàn khác.

Bởi vì Cửu Thiên Huyền Nữ lệnh cho Huyền Thiên Phái vào ở trong cao ốc, địa phủ đổi chủ sang Tề Nghiên La, Nghiêm Lạc chịu quản chế buộc phải chuyển đi. Thế là Happy và Smile đưa mấy quỷ sai chia trang bị, đóng gói mấy chiếc máy chủ, chuẩn bị để Nghiêm Lạc đưa đi.

Mấy đệ tử của Huyẽn Thiên phái ở bên cạnh phụng mệnh giám sát bọn họ. Trong đó một người hỏi: "Đây là những cái gì, vì sao phải đóng gói".

Smile khuôn mặt không mấy vui vẻ, chẳng muốn để ý đến bọn họ. Happy cười nói: "Là máy tính, những thứ này đều là đồ của Boss, chẳng phải anh ấy phải dọn ra ngoài sao? Chúng tôi thu dọn lại trước, đợi anh ấy đưa đi".

"Máy tính là dùng để làm gì? Vẫn hay nghe người ta nói." Một người đệ tử vừa mới cùng Cửu Thiên Huyền Nữ nhập thế hỏi, anh ta bảo vệ sư phụ bế quan tĩnh tu, được sự trọng dụng sâu sắc, nhưng nhập thế chưa lâu, rất nhiều thứ nhìn đều không hiểu.

Một đệ tử khác của Huyền Thiên phái trả lời: "Cái đó giống như sách vậy, có thể viết chữ, có thể đọc sách, có thể xem tin tức, còn có thể nói chuyện với người ở rất xa. Con người phát minh ra, rất thú vị, bọn họ đùng máy tính để làm việc và học tập".

Anh ta nói cứ như mình rất am hiểu vậy, Smile buồn bực làm việc, chẳng thèm liếc bọn họ dù chỉ một ánh mắt coi thường.

Một quỷ sai xách một hộp đồ ăn lớn đến: "Nào nào, các vị đại ca, vất vả rồi, uống chút rượu ăn chút thức ăn nào".

Happy cũng hô: "Đúng, mau nếm đi, mấy vị đại ca bế quan cùng với Thánh Mẫu lâu như vậy, cũng vất vả rồi, lần này nhập thế chắc chắn chưa từng ăn những món chính hiệu này, chúng tôi đây chẳng có việc gì, mọi người nghỉ ngơi, uống chút rượu".

Rượu ngon đồ ăn ngon màu sắc, hương vị kiểu cổ thật sự rất thu hút mọi người: "Ôi, chúng tôi đúng là chưa từng nếm qua món ăn này, bây giờ mùi vị đồ ăn của nhân gian đều rất khó ăn, quá nhạt nhẽo, trình bày lại còn cổ quái, rượu cũng chẳng phải loại chính thống".

“Đúng vậy đúng vậy", Happy hùa vào.

Đệ tử Huyền Thiên phái kia một tay cầm thịt, một tay cầm bình rượu, đi đến trước một màn hình hiển thị, hỏi: "Chữ đang nhảy trên này ý nghĩa gì vậy?".

Smile nhìn chiếc máy tính kia đang truyền số liệu vào máy của Boss, vừa khinh thường đối phương "mù văn hóa", vừa trả lời: "Ồ, đó là chúng tôi đang kiểm tra xem nó có bị bệnh hay không, giống như việc bế quan tu luyện ấy, nó cũng phải có lúc nghỉ ngơi".

Người đó nghe nửa hiểu nửa không, gật đầu, lại đi lang thang ra chỗ khác. Happy và Smile nhìn nhau một cái, trước đó Boss đã ra lệnh cho bọn họ phải chỉnh lý tất cả số liệu để đề phòng bất trắc. Hôm nay bọn họ liền nhận được tin tức nói Huyền Thiên phái sẽ giám sát tòa nhà, Boss không thể quay lại nữa. Bọn họ phải thức đêm sao lại tất cả những văn kiện quan trọng và kho số liệu thành một bản cho Boss. Hai người còn đang bận rộn thì đã thấy mấy kẻ "mù văn hóa" đến, Cửu Thiên Huyền Nữ kia cũng thật quá nóng vội, ngay cả thời gian chuyển giao cũng không cho. May mà những tên quê mùa này chẳng hiểu gì cả, cho rằng chỉ cần chăm chú theo dõi người thì sẽ không có chuyện gì.

Trước khi Nghiêm Lạc tới nhân gian đã chuẩn bị suốt mấy trăm năm, toàn bộ thủ hạ của anh để làm được những việc này đều phải đi học tập, nghiên cứu chuyên sâu. Bọn họ ở trong giới thần tiên pháp thuật khá cao cường, sống trong nhân gian, những tri thức học được cũng không hề tệ. Nào có giống như Huyền Thiên phái này, cho rằng làm thần tiên thì không cần phải đọc sách sao?

Đợi đến gần nửa đêm, khi Chúc Tiểu Tiểu lên đến nơi thì bọn Happy cũng sắp thu dọn xong.

Dưới lầu có người của Huyền Thiên phái trông giữ, nhìn thấy Nghiêm Lạc liền không cho anh lên lầu, thế là Chúc Tiểu Tiểu tự mình lên tầng ba mươi chín thu dọn hành lý. Một nữ đệ tử của Huyền Thiên phái theo sau, cả đoạn đường giám sát cô. Chúc Tiểu Tiểu thấy tình hình trước mặt, biết bây giờ căn cứ vào quan hệ của cô với Boss, cô muốn không từ chức cũng không được nữa rồi.

Tập hợp xong tất cả đồ đạc, bọn Happy cũng không được tự tay đưa đồ xuống lầu, mỗi thùng đều do người của Huyền Thiên phái giúp chuyển xuống.

Đồ phải chuyển đi không ít, chất đầy cả một chiếc xe tải. Chúc Tiểu Tiểu ôm Bát Bát, ngẩng đầu nhìn tòa nhà lớn này, trong lòng quyến luyến không nỡ rời đi. Cô còn buồn bã như thế, Boss kia một tay xây dựng nên chỗ này, trong lòng chắc chẳng dễ chịu gì.

Về đến nhà, Chúc Tiểu Tiểu chủ động sắp xếp hành lý, dọn dẹp nhà cửa, hy vọng có thể khiến tâm trạng Nghiêm Lạc tốt hơn một chút. Nghiêm Lạc cũng thật sự chẳng muốn giúp đỡ, lại còn thản nhiên lý lẽ: "Đó là chuyện bà xã nên làm".

Chúc Tiểu Tiểu hơi xấu hổ, xếp quẩn áo của anh vào trong tủ quần áo của mình. Quần lót đặt chung một chỗ thì ngại lắm, cô liền dọn sạch một ngăn kéo để đựng. Bàn chải đánh răng, khăn mặt, dao cạo râu của anh được bày trong phòng tắm. Tất cả đã thu dọn xong xuôi, cô ở trong phòng nhìn một vòng. Cuối cùng cũng cảm nhận được thực sự bọn họ đã ở bên nhau.

Buổi tối lúc đi ngủ, Chúc Tiểu Tiểu rất căng thẳng, nhưng đêm nay Nghiêm Lạc lại không có bất kỳ hành động nào, anh vẫn ngồi trong thư phòng sắp xếp chỗ máy móc và số liệu kia. Cô cũng bận cả một ngày mệt quá rồi, cuối cùng thì đi ngủ trước. Đợi khi cô bị hôn cho tỉnh dậy, đã là hai giờ đêm.

Cô mơ màng gọi: "Boss".

"Anh phải ra ngoài một chuyến, em ngoan ngoãn ngủ đi.” Anh vừa nói vừa tiếp tục hôn cô.

Cô cau mày lại, buồn ngủ, giận dỗi, lật người ôm lấy gối quay lưng lại với anh lẩm bẩm: "'Vậy sao anh còn gọi người ta"

Anh dịu dàng cười, gạt mấy sợi tóc trên gò má cô ra, hôn lên huyệt Thái Dương của cô, khẽ khàng rời đi.

Nghiêm Lạc đi đến phòng tạm giam.

Hồ Dương nhận được chỉ lệnh của anh, dẫn anh đi tìm cái kẻ đã từng muốn sàm sỡ làm tổn thương Chúc Tiểu Tiểu. Bọn họ đi đến trước một căn phòng nhỏ của khu giam giữ, Hồ Dương tra soát số liệu, nói: "Chính là người này, biệt danh của hắn là Lạn Hà, có tiền án về tội cưỡng hiếp, cũng là kẻ duy nhất hôm đó vây bắt được bị đá trọng thương phần dưới. Chắc là người anh muốn tìm".

Nghiêm Lạc lạnh lùng gật đầu.

Hổ Dương ra hiệu cho cảnh vệ bên cạnh mở cửa ra, sau đó hỏi Nghiêm Lạc: "Anh tìm hắn ta muốn làm gì?".

Nghiêm Lạc trả lời lạnh tanh: "Cắt ngón tay của hắn".

Mẫn Kỳ cũng ở trong khu tạm giam này, anh ta đang nằm ở trên chiếc giường nhỏ của một buồng giam khác ngủ, đột nhiên bị tiếng kêu thảm thiết làm giật mình tỉnh dậy, anh ta sợ đến mức nhảy dựng lên. Tiếng kêu thảm thiết lại vang tới, nghe giống như giọng của Lạn Hà. Mẫn Kỳ mập mờ đoán được chuyện gì, trong lòng có chút bất an.

Vào lúc này, cửa căn phòng nhỏ của anh ta đột nhiên mở ra.

Mẫn Kỳ không động đậy, anh ta nheo mắt lại nhìn một bóng dáng cao lớn trong đêm tối đi vào, là người tên Nghiêm Lạc của công ty hàng ma kia mấy năm trước đã mời anh ta gia nhập, và cũng chính là Boss của Chúc Tiểu Tiểu.

"Anh muốn gặp tôi?" Bộ dạng hung dữ của Nghiêm Lạc vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, Mẫn Kỳ trong lòng có chút sợ hãi, Lạn Hà vừa mới gặp phải chuyện gì rồi?

Mẫn Kỳ lấy lại tinh thần ứng phó: "Tôi rõ ràng hẹn Tiểu Tiểu cùng đến với anh". Nếu như Chúc Tiểu Tiểu ở đây, sự an toàn của anh ta mới được đảm bảo.

"Chuyện gì?" Nghiêm Lạc không để ý đến điều kiện đưa ra khi anh ta muốn gặp mình.

Tiếng kêu thảm thiết của Lạn Hà bên kia vẫn còn tiếp tục, Mẫn Kỳ suy nghĩ xem phải nói như thế nào, người đàn ông này quá đáng sợ, anh ta đến gặp mình vào giữa đêm, chắc chắn là muốn làm rõ vấn đề của anh ta trước khi anh ta trở về gặp Chúc Tiểu Tiểu. Nếu có gì không bình thường, vào thời gian và địa điểm này, anh ta muốn xử lý mình cũng chẳng khó khăn gì, xong việc chắc chắn sẽ có người giúp anh ta giải quyết.

Mẫn Kỳ ngẫm nghĩ, người đàn ông trước mắt này, thật sự rất quan tâm đến Chúc Tiểu Tiểu.

Mẫn Kỳ hắng giọng, hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh là Diêm Vương phải không?".

“Chỉ muốn hỏi điều này?"

Mẫn Kỳ cẩn thận quan sát Nghiêm Lạc, trong lòng đã xác định được thân phận của đốỉ phương.

"Tôi muốn trao đổi điều kiện với anh."

"Muốn tôi đưa anh ra ngoài?"

Mỗi một câu trong cuộc đối thoại này dường như bản thân đều không được lợi thế, Mẫn Kỳ cắn răng lại: "Đúng! Anh đưa tôi ra ngoài, tôi chấp nhận làm việc cho anh".

Nghiêm Lạc nhìn anh ta: "Tôi không cần anh nữa".

Mẫn Kỳ sốt ruột nói lớn: '"Anh là một đại thần, thủ hạ phán quan, Vô Thường, quỷ sai vô số, nhưng anh còn cần một mạng lưới con người làm việc cho mình, nhất định là có nguyên nhân. Tôi đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp cứu thế nhưng đều bị phá hủy, nếu mục đích của anh cũng như vậy, tôi đồng ý gia nhập".

Nghiêm Lạc không nói gì, Mẫn Kỳ lại tiếp: "'Anh biết bản lĩnh của tôi, không hàng ma sư nào có thể thay thế được tôi. Con đường cứu thế nguy hiểm, tôi không sợ chết, anh tuyệt đối sẽ không thiệt gì".

Nghiêm Lạc lạnh lùng nói: "Anh không sợ chết, thì cứu thế làm gì?".

"Tôi chỉ là không muốn... mình chết đi khi chưa hề nỗ lực. Nếu như em gái tôi còn sống, nó nhất định sẽ làm như thế, nó vẫn luôn mơ ước được giải cứu thế giới." Anh ta ngừng lại một chút, đón ánh mắt của Nghiêm Lạc: "Tôi biết trước đây anh đã từng điều tra về tôi, anh không thích thủ đoạn của tôi, tôi đương nhiên cũng chẳng phải loại anh hùng gì, nhưng tôi có thể dùng vào trận chiến lớn, giá trị của tôi, chắc đủ để xóa đi những định kiến của anh".

Nghiêm Lạc nhìn anh ta, rất lâu không nói, sau đó im lặng quay người rời đi.

Cửa sắt "rầm" một tiếng, sau đó lại khóa lại, trong căn phòng nhỏ, áp lực đã giảm bớt. Mẫn Kỳ thở ra một hơi, không thể đoán được Nghiêm Lạc rốt cuộc là đang nghĩ thế nào. Nhưng anh ta cũng không nói không, có lẽ mình vẫn còn cơ hội.

Bên kia tiếng kêu của Lạn Hà lại vang lên, lần này là tiếng hét "Cứu mạng". Mấy cảnh sát coi ngục xông đến mắng chửi: "Giữa đêm hét cái gì mà hét?".

"Ngón tay của tôi không còn rồi, ngón tay của tôi không còn rồi, đau đớn quá, cứu tôi với."

"Mẹ mày chứ, mày nằm mơ thấy mẹ mày đó, ngón tay của mày chẳng phải vẫn còn sao, muốn ăn đánh à?"

"Không phải đâu, đại ca, bọn họ đem bàn tay của tôi ra, cắt từng ngón một, sau đó dán vào, rồi lại cắt ra, tôi đau đớn lắm, thà chết còn hơn, đại ca cứu với."

"Khốn nạn, mày vừa rồi nằm mơ thấy quỷ, hét cái quái gì, đá mày cũng không tỉnh, bây giờ hét gì nữa chứ? Không muốn ngủ thì ra ngoài chạy một vòng, kiểu giống như mày ông đây gặp nhiều rồi, có biện pháp để trị mày."

Lạn Hà vẫn lớn tiếng gào thét, giống như thực sự vô cùng đau đớn, như thể ngón tay thật sự bị chặt ra vậy. Mẫn Kỳ ngồi trên chiếc giường nhỏ yên tĩnh lắng nghe, từ từ lộ ra nụ cười. Gã Nghiêm Lạc này cũng thật là nhẫn tâm, dùng pháp thuật giày vò như thế so với việc cắt ngón tay thật còn khiến người ta thống khổ hơn. Lạn Hà e rằng sau này không còn được ngủ ngon nữa rồi.

Anh ta nằm xuống, nhìn lên trần nhà phòng giam chật hẹp, cảm thấy cơ hội ra ngoài của mình rất lớn.

Khi Chúc Tiểu Tiểu ngủ dậy, trời đã sáng rồi. Cô nhìn nhìn chiếc đổng hồ báo thức nhỏ ở đầu giường, đã hơn tám giờ. Trên giường không có Boss, chỉ có cô cùng chiếc gối đang ôm chiếm hết cả chiếc giường.

Chúc Tiểu Tiểu dụi mắt, vẫn còn mơ màng, bước xuống giường tìm Boss. Cửa thư phòng đang đóng, cô mở ra nhìn một cái, Nghiêm Lạc đang nghe điện thoại, mấy chiếc máy chủ đều đang làm việc, máy vi tính cũng đang mở.

Anh quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Tiểu đứng ở cửa, vẫy tay với cô. Tiểu Tiểu nghe lời đi vào, ngồi lên chân rồi rúc vào lòng anh, nghe anh nói chuyện điện thoại. Anh rất ít lời, đối phương nói mười câu anh chỉ đáp lại một câu. Cô gối lên ngực anh, nghe thấy giọng nói ồm ồm của anh, thật là hay. Cô lại mơ màng muốn ngủ, nếu như có thể mãi ở cùng nhau thế này thì tốt biết bao.

Nghiêm Lạc nói chuyện điện thoại xong, cúi đầu nhìn dáng vẻ mơ màng của Heo Con, lại mỉm cười, khẽ hôn lên trán cô.

"Boss, anh cả đêm không ngủ sao?"

''Đừng thất vọng, tối qua có chút việc, tối nay là có thể rồi."

Có thể cái gì? Ai thất vọng chứ? Đại háo sắc! Còn cố ý thấp giọng xuống, nói mờ ám như vậy. Chúc Tiểu Tiểu đỏ mặt lườm anh một cái. Biểu cảm của cô làm cho Nghiêm Lạc phá lên cười. Anh cúi đầu khẽ hôn lên lông mày cô, lại di chuyển tới môi.

Chúc Tiểu Tiểu nhảy phắt dậy, bịt lấy miệng: "Không được không được, em vẫn còn chưa đánh răng rửa mặt". Cô như lửa đốt sau mông chạy ra ngoài, Nghiêm Lạc ở phía sau lại cứ cười, điều này khiến Chúc Tiểu Tiểu chạy càng nhanh hơn.

Chúc Tiểu Tiểu còn chưa rửa mặt xong thì có người ấn chuông cửa, cô nghe thấy Nghiêm Lạc đi ra mở, là tiếng của một người đàn ông. Cô vội vàng lau sạch mặt ra ngoài xem.

Vừa đến là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, trên lông mày có một vết sẹo, tóc anh ta hơi dài, trùm qua cả tai, toàn thân toát ra cảm giác tang thương.

Nghiêm Lạc đang hỏi anh ta: "Hôm nay làm sao đã quay về rồi?".

"Xong việc rồi, vừa hay có chuyến bay nên về luôn."

Chúc Tiểu Tiểu hiếu kỳ nhìn, không biết đây là ai.

"Âm Yến Tư, Chúc Tiểu Tiểu." Nghiêm Lạc giới thiệu hai người bọn họ với nhau.

Chúc Tiểu Tiểu gật đầu chào hỏi, vẫn đang đánh giá người đàn ông, hóa ra đệ nhất hàng ma sư trong truyền thuyết Âm Yến Tư lại có hình đáng như thế này.

Truyền thuyết về anh ta đã lưu truyền khắp cả công ty, nghe nói anh ta là thần nhân duy nhất trong lịch sử giới hàng ma có thể so sánh được với Chung Quỳ; nghe nói anh ta từng chết đi hai lần rồi đều sống lại giống như kỳ tích; nghe nói không có yêu ma quỷ quái nào đến tay anh ta rồi mà lại không bắt được... Chúc Tiểu Tiểu từng nghe rất nhiều câu chuyện về Âm Yến Tư, hôm nay cuối cùng đã được gặp mặt, hóa ra cũng là một khối băng lớn giống như Boss.

"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Âm Yến Tư nói với Chúc Tiểu Tiểu, trong mắt chớp lên ý cười nhàn nhạt. Ý nghĩa trong câu nói kia khiến Chúc Tiểu Tiểu hơi đỏ mặt, lẽ nào mình cũng có rất nhiều chuyện đồn đại truyền đến tai người ta rồi?

Nghiêm Lạc cười, vỗ vai Âm Yến Tư. Sau đó hai người đàn ông đi vào trong thư phòng rì rầm nói chuyện, Chúc Tiểu Tiểu làm một quản gia nhỏ, đem điểm tâm tới cho bọn họ.

Cô nghe thấy Âm Yến Tư nói: "Bây giờ theo tiêu chuẩn của anh, không thể tập hợp đủ tám người".

Nghiêm Lạc trả lời: "Đại kiếp không đến nhanh vậy đâu, vẫn còn thời gian".

"Anh xác định con đường này là đúng?"

"Tôi chắc chắn con đường khác không thông."

Chúc Tiểu Tiểu không hiểu bọn họ đang nói gì, cô lùi ra. Tuy Boss không đề phòng cô, nhưng cô cảm thấy bản thân vẫn nên tự giác một chút, chớ làm phiền bọn họ. Nhưng hai người đàn ông kia cứ rì rầm nói chuyện, còn cùng nhìn cô mấy cái, điều này khiến Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy hình như họ có nói đến mình.

Lòng hiếu kỳ của Tiểu Tiêu bắt đầu nổi lên, nhưng lúc này vào đó hình như không thích hợp. Cô đi lòng vòng cả lúc lâu, pha một bình trà làm có, đi vào vừa hay nghe thấy Nghiêm Lạc nói: "Heo Con không được, cô ấy vẫn chưa đến trình độ đó".

Âm Yến Tư nhún vai: "Vậy được thôi, tôi cảm thấy bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể tập hợp được năm người".

Chúc Tiểu Tiểu đưa trà xong ì ra không đi. Chút tâm sự đó của cô, Nghiêm Lạc làm sao lại không hiểu, anh kéo cô ngồi lên chân mình, giải thích: "Bọn anh đang nói về phương pháp phá kiếp nạn, anh muốn tìm ra tám vị hàng ma sư, huấn luyện bọn họ Thiên cang bát trận. Lão Cửu liền bảo để em vào, anh nói em không được".

"Em rất được mà, em còn có thể phá kết giới." Chúc Tiểu Tiểu nhỏ tiếng biện hộ cho mình,

Hai người đàn ông cất tiếng cười, Nghiêm Lạc khẽ hôn lên gò má cô: "Em còn kém lắm".

Chúc Tiểu Tiểu đỏ mặt, đẩy anh ra. Âm Yến Tư thì làm như chẳng thấy gì cả, chỉ tiếp lời: "Vậy tôi gọi bọn họ đến".

Nghiêm Lạc trả lời: "Hôm nay đừng gọi vội, để qua mấy ngày nữa đi, hai ngày này tôi muốn nghỉ ngơi một chút".

"Nghỉ ngơi?" Âm Yến Tư nhìn anh như thấy quỷ vậy.

"Đúng". Nghiêm Lạc nói: "Tôi phải nghỉ ngơi, yêu đương".

Âm Yến Tư không nói gì, đứng lên đi ra ngoài: "Được rồi, vậy tôi đi đây. Anh nghỉ xong thì tìm tôi".

Chúc Tiểu Tiểu đỏ mặt, đấm Boss một cái, nghỉ ngơi, yêu đương, vậy mà anh cũng nói ra được.

Nhưng Nghiêm Lạc đã thật sự kéo cô đi yêu đương. Hành trình một ngày ở công viên giải trí khiến Chúc Tiểu Tiểu chơi phát cuồng. Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến Boss lại chịu đưa mình đi chơi mỗi trò một lượt. Tiểu Tiểu ngồi trên thuyền hải tặc ôm lấy anh hét lớn, ngồi trên xích đu hôn nhau với anh, ngồi trên đu quay ngựa gỗ dựa vào lòng anh cười.

Một ngày thật hoàn mỹ, nếu như Boss không hôn cô ở trước mặt nhiều người như vậy, để cô xấu hổ thế này thì càng tuyệt hơn nữa. Nhưng khi bọn họ đi dạo siêu thị vào lúc xế chiều, Chúc Tiểu Tiểu mới biết cái gì mới thực sự gọi là ngượng ngùng xấu hổ.

Lúc đó Chúc Tiểu Tiểu mải tìm đồ ăn vặt chất đầy một chiếc giỏ lớn, khi quay đầu đã không thấy Boss đâu nữa. Cô đi tìm, kết quả phát hiện anh đang đứng trước giá để bao cao su chăm chú nhìn.

Chúc Tiểu Tiểu đỏ bừng mặt lên, vội vàng chạy đến kéo anh đi. Nghiêm Lạc dáng vẻ nghiêm túc nói với cô: "Anh không muốn đeo cái này, chi bằng anh đưa em đi hỏi bác sĩ xem em có thích hợp uống thuốc tránh thai không. Hoặc là hỏi xem còn có phương pháp gì khác không, anh chưa từng tìm hiểu những thứ như vậy".

Chúc Tiểu Tiểu mặt đỏ lừ, hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào, ở trong siêu thị giả chết hình như cũng không thích hợp, chỉ đành vội vã kéo anh đi. Vốn dĩ cô còn muốn mua thứ khác nhưng cũng chẳng buồn mua nữa rồi. Tiểu Tiểu nhanh chóng xông đến quầy thu ngân thanh toán, tóm lại vẫn nên đưa Boss đại nhân rời xa chỗ này nhanh một chút.

Nhưng lúc thanh toán, nhân viên thu nhân quét mã vạch của từng món hàng một, đột nhiên quét tới một hộp bao cao su, Chúc Tiểu Tiểu thoáng cái cứng đơ người ở đó. Chuyện gì vậy, chẳng phải nói không muốn đeo sao, anh cầm một hộp khi nào vậy?

Nghiêm Lạc thản nhiên xếp hết đồ vào túi rồi dắt tay Tiểu Tiểu trở lại xe, còn nói với cô: "Chúng ta lâu như vậy mới quay về bên nhau, anh không muốn có con sớm cho thêm loạn. Huống hồ chuyện đại kiếp diệt thế vẫn còn chưa giải quyết xong, trước tiên không sinh con vội, có được không?".

Có được không? Làm gì mà hỏi cô như thể cô muốn sinh con cho anh ngay vậy, rốt cuộc ai đang sốt ruột đây?

Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên hiểu ra, lúc đó hai sự lựa chọn Boss cho cô thực ra kết quả đều như nhau. Cùng phòng hay là đăng ký? Đăng ký xong cũng phải cùng phòng, cô chọn cái nào thì cũng đều rơi vào "móng vuốt" của anh.

"Nghĩ cái gì vậy? Thật sự muốn sinh con sao?" Nghiêm Lạc nhìn khuôn mặt hơi hoảng loạn của cô, cố ý trêu chọc.

"Đâu có, em là đang nghĩ đến việc nghiêm túc" Tiểu Tiểu làm bộ làm tịch, lúng túng nghĩ ra một chủ đề để nói: "Ừm, đúng, chính là anh nói phải chọn tám người, Âm Yến Tư nói có thể chọn được năm người, là năm người nào vậy?".

Nghiêm Lạc mỉm cười, đan những ngón tay của mình vào những ngón tay cô, nắm lại: "Em đều quen biết đó, Âm Yến Tư, Cao Lôi, Tư Mã Cần, Thư Đồng, Tiết Phi Hà".

"Vậy còn thiếu ba người làm thế nào?"

"Sẽ tìm thấy thôi."

"Boss, em thực sự không được sao?"

"Em có mấy phần bản lĩnh lẽ nào bản thân không biết?" Nghiêm Lạc xoa đầu cô.

"Em cảm thấy em rất lợi hại, em có thể phá kết giới, đã từng cứu đồng nghiệp, em còn giết cả Hậu Khanh nữa đó." Cô vừa nói vừa bày ra tư thế.

Nghiêm Lạc bị cô làm cho phì cười: "Em muốn làm anh hùng cứu thế đến vậy sao, A La biết được chắc chắn rất vui mừng. Năm đó nó luôn coi em là vinh dự của địa phủ, cho đến bây giờ, nó vẫn cảm thấy thiên phú của em sẽ là chìa khóa để cứu thế. Vì chuyện này, quan hệ của bọn anh đã trở nên gay gắt trong một thời gian dài".

"Em nào có muốn làm anh hùng, em, chỉ muốn giúp anh mà thôi. Chuyện khiến anh lao tâm khổ tứ thế này, em cũng muốn vì anh đóng góp chút sức lực. Được vậy thì tốt biết bao." Chúc Tiểu Tiểu nói rồi gườm anh một cái: "Anh xem, A La có lòng tin đối với em như vậy, đâu có giống anh, lúc nào cũng coi thường em".

''Anh đâu có coi thường em, anh cũng rất chờ mong biểu hiện thần dũng của em." Ánh mắt của Nghiêm Lạc rất mờ ám.

"Lừa người." Chúc Tiểu Tiểu nhăn mũi.

"Không lừa em." Nghiêm Lạc kề sát vào tai cô nhỏ giọng nói gì đó, Chúc Tiểu Tiểu trong chốc lát mặt đỏ hồng lên, lắc đầu thật lực: "Không được, không được, em không được đâu".

"Vừa rồi em chẳng phải nói em rất được sao."

"Đó đâu phải loại chuyện này." Chúc Tiểu Tiểu vừa xấu hổ vừa hoảng hốt.

Nghiêm Lạc không nói nữa, kéo cô lên xe. Chúc Tiểu Tiểu lo lắng: "Boss, không cần phải như vậy chứ?".

"E rằng là phải như vậy, lúc ở rạp chiếu phim anh đã cảm thấy không bình thường, lời chú của Cửu Thiên Huyền Nữ năm đó thật sự là rất mạnh."

Chúc Tiểu Tiểu ngồi trên xe ngẩn ra hồi lâu, đột nhiên đạp chân, vùng vằng nói: "Em ghét Cửu Thiên Huyền Nữ, ghét bà ấy, ghét bà ấy…".

Cửu Thiên Huyền Nữ mà Chúc Tiểu Tiểu ghét lúc này cũng lòng đầy buồn bã về chuyện của Tiểu Tiểu. Bà ta lật bàn tay, khuôn mặt u uất: "Bùa chú của ta, làm sao lại bị phá?". Nghiêm Lạc nên muôn đời muôn kiếp không thể chạm được vào Heo Con mới đúng, vì sao bọn họ lại có thể thân mật được như vậy?

"Chắc là do Heo Con chủ động, năng lực của muội ấy phá chú rồi, cho nên chú lực liền mất đi", Huyền Thiên Ngọc Nữ cẩn trọng trả lời.

"Nhưng mấy kiếp trước các con chẳng phải có nhìn thấy, Heo Con và hắn ta nói chuyện, hắn ta cũng không trả lời nổi phải không?"

"Mấy kiếp lúc vừa mới chuyển thế thực sự là như vậy. Nhưng ở kiếp này, có lẽ là thời gian quá lâu rồi, chú lực yếu đi cũng chưa biết chừng." Mấy kiếp này đệ tử Huyền Thiên phái bọn họ lúc nào cũng ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, đối với thế giới nhân gian này thực sự không thích ứng lắm, cho nên cũng không theo dõi sát sao được.

Cửu Thiên Huyền Nữ trách móc: "Nói bừa, chú lực nào mà lại suy yếu theo thời gian chứ? Nhưng mà, năng lượng kết cấu của thế giới này thực sự đã quá thay đổi rồi". Bà ta nhìn bàn tay của mình: "Là pháp lực của ta suy yếu rồi? Hay là Heo Con đã ngày càng mạnh hơn?".

Ngoài cửa sổ, bóng đêm phủ đến, đèn đường dần sáng lên, trên đường những con người kia bắt đầu hoạt động náo nhiệt, bắt đầu cuộc sống về đêm. Huyền Thiên Ngọc Nữ cùng những đệ tử khác đều cúi đầu, không người nào có thể trả lời được câu hỏi này của Cửu Thiên Huyền Nữ.

Thế giới này, so với thế giới mà bọn họ vốn dĩ quen thuộc, đã thay đổi nhiều lắm rồi.

Đêm nay, Nghiêm Lạc cố ý chuẩn bị một bữa tối rất phong phú thịnh soạn để dỗ Heo Con nhà anh ăn no, lại ôm lấy cô xem tiết mục văn nghệ giải trí một giờ đồng hồ. Nhưng Chúc Tiểu Tiểu thực sự vô cùng căng thẳng, đến ti vi cũng không xem nổi. Nghiêm Lạc thấy cô thế này đành phải quay thư phòng làm việc, để cô tắm rửa đi ngủ trước.

Chúc Tiểu Tiểu tắm rửa thơm tho xong, ngồi trên chiếc giường siêu lớn hôm nay mới chuyển đến, trong lòng thật sự cảm thấy rất kỳ lạ. Tại sao cô lại bi thảm thế này, đến loại chuyện này mà cô cũng phải chủ động.

Rõ ràng cô là con gái mà, con gái cứ coi như cùng với người con trai của lòng mình đi đến bước cuối cùng, vậy cũng nên che che giấu giấu, nửa vời hờ hững chứ nhỉ.

Vì sao đến lượt cô thì phải làm một chú heo con "thần dũng" thế này?!

Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy gối lăn qua lăn lại trên giường, lớn tiếng hét á á, chiếc giường này quả nhiên lớn quá, có thể lăn được, nhưng mà cô thật sự không "xuống tay" nổi. Làm thế nào bây giờ?

Tuy rõ ràng tối nay Boss đã buông tha rồi, nhưng khi cô nhìn thấy bóng lưng thất vọng của anh lúc đi vào thư phòng, thì lại cảm thấy rất đau lòng. Cô thở dài trong lòng, sắp chăn gối xong xuôi rồi nằm ở bên của mình, bên còn lại là dành cho Boss. Chúc Tiểu Tiểu giúp anh vỗ cho gối mềm ra, lại xoa ga giường cho phẳng, ngẫm nghĩ một hồi rồi vẫn là đổ người xuống ngủ.

Nằm cả hồi lâu chẳng ngủ được, cô cứ lăn qua lật lại, Boss vẫn chưa về phòng, Chúc Tiểu Tiểu ngồi dậy, do dự rồi lại do dự, cuối cùng chạy đến thư phòng.

Cô thò đầu qua cửa nhìn trộm vào bên trong, trông thấy Boss đang buồn rầu ngồi đó, rõ ràng ngồi nhìn máy tính mà lại chẳng để tâm gì. Chúc Tiểu Tiểu thật sự đau lòng, bước vào lên tiếng: "Boss".

Nghiêm Lạc ngẩng lên, cười với cô: "Sao vẫn còn chưa ngủ?".

"Tại anh không đến." Cô đi tới làm tổ trong lòng anh nũng nịu.

"Ngoan, đi ngủ nhé."

Chúc Tiểu Tiểu cắn môi, ngồi thẳng dậy trên đùi anh: "Boss, em làm được".

"Em cứng đơ như một khúc gỗ vậy, được cái quỷ gì, đi ngủ đi."

"Thực sự được, thật đó!" Dưới ánh mắt hoài nghi của Nghiêm Lạc, Chúc Tiểu Tiểu dựng thẳng lưng lên.

Thế là Heo Con thần dũng thành công đưa Boss đại nhân lên giường. Đáng tiếc những gì sau đó lại không đẹp đẽ như dự liệu của cô. Hai người ở trên giường lăn qua lăn lại rất lâu, âu yếm, hôn nhau, không khí nóng đến mức sắp bốc cháy rồi. Nghiêm Lạc nhẫn nại vuốt ve cô, Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy cơ thể của mình giống như miếng thịt kho tàu vậy, vừa mềm vừa nát, nhưng hễ đến bước cuối cùng, cô lại không tự chủ được mà co rúm về phía sau.

Tất cả thật đúng như Nghiêm Lạc nói, anh quả nhiên không có quyền khống chế. Nhưng Chúc Tiểu Tiểu lại là cô gái trẻ không có kinh nghiệm, vừa xấu hổ vừa hoảng hốt, hoàn toàn không nắm giữ được cục diện. Hai người thật sự là thuần túy lăn trên giường. Chúc Tiểu Tiểu lúc đầu luôn miệng không ngừng nói mình có thể, lúc này thì chẳng khoe khoang được nữa rồi. Cô nhìn Boss bị giày vò đến mức mồ hôi nhễ nhại, dáng vẻ thất bại, sốt ruột đế rơi nước mắt.

Nghiêm Lạc sau lần thứ năm có ý đồ để Chúc Tiểu Tiểu "chiếm đoạt" mình thất bại, quyết định sẽ không thử nữa. Anh ôm Tiểu Tiểu vào trong lòng, hôn lên mắt cô, hôn hết nước mắt: ''Ngốc nghếch, khóc gì chứ, em làm rất tốt, lần sau lại tiếp tục cố gắng. Mệt rồi, ngủ đi, anh ngủ cùng em".

Chúc Tiểu Tiểu vùi đầu trong lòng anh, gắng sức lắc: "Cho em thêm một cơ hội nữa, tài liệu giáo dục sức khỏe chẳng phải nói, nếu lần đầu tiên không được, sau này sẽ có tâm lý sợ hãi sao?".

"Anh sợ hãi hay là em? Anh không sao, thần kinh mạnh mẽ của em cũng sẽ không sao. Cho nên hôm nay ngủ đi, để sau hẵng nói."

"Không được không được, như thế này em sẽ không ngủ được." Chúc Tiểu Tiểu lau nước mắt, đột nhiên nghĩ ra một ý hay: "Hay là, Boss, anh đi mua chai rượu, rượu có thể làm tăng dũng khí, sau khi uống rượu em nổi loạn một chút, thì có thể thành công rồì".

Nghiêm Lạc vỗ trán, nhìn thấy ánh mắt trông mong của Chúc Tiểu Tiểu, cuối cùng vẫn xuống giường mặc quần áo, đi xuống cửa hàng bách hóa Hai tư giờ dưới lầu mua rượu. Chúc Tiểu Tiểu ngồi trên giường căng thẳng cắn chăn, gắng hết sức nghĩ, phương pháp này có thể không nhỉ, uống rượu là được phải không?

Rượu mua về rồi, Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng rót một cốc cho mình, Nghiêm Lạc ôm cô vào lòng, vuốt lưng cô: "Uống chậm một chút, không ai cướp của em đâu". Chúc Tiểu Tiểu đợi một lát, lại rót thêm một cốc: "Em uống thêm cốc nữa, chắc sẽ có cảm giác".

Uống xong cốc này, vì sao vẫn còn chưa làm loạn nhỉ? Chúc Tiểu Tiểu lại uống thêm cốc nữa. Nghiêm Lạc thở dài, dỗ dành cô: "Buồn ngủ chưa?".

"Có chút choáng váng, có coi là buồn ngủ không?" Chúc Tiểu Tiểu thực sự cảm thấy trước mắt bắt đầu mông lung rồi.

Nghiêm Lạc mang cái cốc của cô đi, đặt cô nằm thằng trên giường. Cô lật người ôm anh thật chặt. Anh duỗi ngón tay điểm một cái lên trán cô, khe khẽ làm phép: "Thả lỏng, ngủ đi".

Trong giọng nói dịu dàng của anh, cô từ từ không mở nổi mắt nữa, hiệu lực của men rượu và pháp thuật của anh khiến cô ngủ rất nhanh, nhưng trước khi vào giấc mộng, cô vẫn vùng vẫy nói: "Boss, anh đừng không yêu em. Em làm được, em làm được".

"Heo Ngốc!"

Trong đêm nay, có năm người khác cũng đang uống rượu, nhưng bọn họ uống thoải mái vui vẻ hơn rất nhiều.

Tại quán bar Nhân Thanh Đình Phí, Âm Yến Tư cùng mấy hàng ma sư đang ngồi quanh một chiếc bàn trong phòng bao.

"Lão đại, điều anh nói là sự thật? Sao đột nhiên giữa chừng lại đổi ông chủ?" Thư Đồng chống cằm, cảm thấy thật không đáng tin.

Âm Yến Tư uống một hớp rượu, trả lời: "Ngày mai đi làm, phòng Nhân sự chắc sẽ thông báo thôi".

Cao Lôi đẩy đẩy gọng kính trên mũi: "Là người nào mà đến Boss cũng có thể đuổi đi?".

"Thần."

Mọi người đợi vế tiếp theo, kết quả Âm Yến Tư lại tiếp tục uống rượu, vấn đề này cứ coi như trả lời cũng không hết

Thư Đồng nói: "Mỗi lần lão đại hé lộ ra loại đức tính giống như của Boss này, tôi liền rất bạo lực, kích động".

Tư Mã Cần đay nghiến cô: "Không phải đâu, vẫn còn thua xa. Cô ở trước mặt của lão đại dám chỉ trích cái tính này của anh ấy, cô ở trước mặt Boss dám nói không?".

Thư Đồng ném đậu phộng qua đó coi như thừa nhận.

Cao Lôi tiếp tục hỏi: "Nhưng mà Boss rốt cuộc là người như thế nào?". Nhiều năm vậy rồi mà bọn họ vẫn không biết thân phận thật sự của anh, chỉ biết anh chắc chắn không phải thuộc loài người.

"Có lẽ không lâu nữa mọi người sẽ biết." Âm Yến Tư vẫn bảo vệ bí mật cho Nghiêm Lạc.

Tư Mã Cần cũng có câu hỏi: "Lão đại, anh có dự định gì?".

"Tôi đi với Boss." Âm Yến Tư từ trước đến nay chưa bao giờ do dự về vấn đề này.

"Vậy vừa rồi, ý của anh là nếu như chúng tôi tình nguyện, cũng có thể đi cùng?"

Âm Yến Tư gật đầu: "Có một chuyện lớn, muốn cùng, làm với mọi người, nhưng rất nguy hiểm, mọi người có thể cân nhắc một chút". Anh hướng sang phía Tiết Phi Hà vẫn cứ không nói lời nào kia: "Tôi không biết rõ về cô, nhưng Boss nói cô có thể. Hy vọng cô sẽ gia nhập".

Tiết Phi Hà nhìn Tư Mã Cần một cái, lại quay sang gật đầu với Âm Yến Tư: "Tôi đồng ý". Cô vẫn còn muốn nói tiếp, Thư Đồng ở bên cạnh đã vội vàng cắt ngang: "Dừng, dừng, nói tiếp nữa thì lại lôi mấy cái lý luận thiên chức sứ mệnh kia ra mất. Xin cô đó, bạn thân mến, ở đây là quán rượu, không phải là từ đường gia tộc".

Tiết Phi Hà mặt đỏ hồng, ấp úng không biết nên tiếp lời như thế nào, cô vừa rồi đích xác là muốn nói cô thân gánh vác sứ mệnh hàng ma trừ yêu của Tiết gia, cho nên không sợ hãi nguy hiểm. Bị Thư Đồng nói trúng phóc như thế, cô cũng cảm thấy nói ra những lời như vậy thật quá mất mặt

Tư Mã Cần lên tiếng: "Tôi cũng gia nhập, đã là chuyện lớn, tôi có hứng thú. Nhưng vẫn còn một vấn đề, Boss mời chúng ta những người ưu tú như thế này thì cũng không lạ, nhưng vì sao trên danh sách lại có cả Thư Đồng? Lão đại, anh với Boss lúc thảo luận danh sách đầu óc có tỉnh táo không?".

"Khốn nạn!", Thư Đồng một chân đá qua: "Lão nương kém hơn anh sao?".

"Chỉ năm người chúng ta? Đủ không?" Cao Lôi bình tĩnh cầm cốc của mình lên, tránh để bị hai người kia động chân động tay làm vỡ, thuận miệng cũng đưa ra nghi vấn của bản thân.

"Không đủ, Thiên cang bát trận, cần có tám người."

"Thiên cang bát trận?" Tư Mã Cần huýt sáo lên tiếng: "Quả nhiên là chuyện lớn, tôi lại cho rằng đó chỉ là truyền thuyết".

"Boss nói có, vậy thì là có."

"Trong công ty có hai mươi sáu hàng ma sư cấp một, lẽ nào không chọn ra được tám người?"

"Rất nhiều nguyên nhân và điều kiện, những người khác không chắc sẽ thích hợp, cần phải xem lại.” Âm Yến Tư có thói quen không nói nhiều, nhưng mọi người cũng đều hiểu rõ. Trong vấn đề này không chỉ là xem năng lực hàng ma và cấp bậc, còn phải xét đến tố chất tâm lý, vị trí trong đội, sở trường kết hợp, hoàn cảnh gia đình, tinh thần hợp tác...

Cao Lôi nâng cốc: "Bất luận là thế nào, tính thêm tôi vào nữa".

Thư Đồng cũng rót đầy cốc của mình: "Nếu không có tôi, Phi Hà một mình là con gái cô độc biết bao, thế nào cũng phải cùng nhau làm những tỷ muội hàng ma xinh đẹp chứ".

Tư Mã Cần và Cao Lôi hai người khác nhau nhưng đồng thời hung dữ gườm cô, Tiết Phi Hà không nhịn được cười, mọi người cùng nhau hét: "Cạn ly!".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện