Chu Vân Nguyệt nhướng đôi lông mày lá liễu thanh tú, Ngô di nương lập tức hiểu ý, nở một nụ cười ngoan ngoãn.Ngô di nương bước ra khỏi hàng ghế, dáng vẻ yểu điệu thướt tha bước đến trước mặt Trịnh Hàn, ngọt ngào thưa:- Đại vương, hôm nay là Tết Trung Thu, tiện thiếp có tự tay làm một ít bánh dẻo đậu xanh, mời Đại vương thưởng thức ạ.Trịnh Hàn nhìn Ngô di nương một chút, hắn đối với nàng ta cũng không mấy ấn tượng, nhưng hiện tại lại cảm thấy rất vừa mắt.

Ngô di nương thân hình nhỏ nhắn, nhưng làn da trắng đến phát sáng, đôi mắt to tròn và gò má luôn ửng hồng như người có chút men say.

Trịnh Hàn ngẫm nghĩ một chút, dường như khá lâu rồi hắn không gọi nàng ta thị tẩm, dễ cũng đến bốn tháng rồi.- Được, mang lên đây đi.Ngô di nương thấy ánh nhìn chăm chú của Trịnh Hàn, lập tức vui vẻ bưng dĩa bánh đến trước mặt hắn.

Nàng ta vừa đặt dĩa bánh lên bàn, cánh tay rắn chắc của Trịnh Hàn đã lập tức ôm chặt lấy nàng ta, ép nàng ta ngồi lên đùi mình.Ngô di nương bất ngờ được Xung vương ôm ấp, trong lòng sung sướng không nói nên lời, tim đập thình thịch, chỉ biết cúi đầu cười e lệ.


Chu Vân Nguyệt nhìn bộ dạng hồ ly tinh của Ngô di nương, tức giận đến đầu cũng muốn bốc khói.

Nếu không phải vì cùng ngồi chung một chiếc thuyền, nàng ta nhất định tiễn ả tiện tỳ thấp kém kia vào địa phủ!Mạc Lưu Ly thở dài nhìn Trịnh Hàn trái phải ôm mỹ nhân, đột nhiên cảm thấy cái gọi là nghĩa quân khởi binh vì lê dân bá tánh nghe thực nực cười.

Hắn giờ đây cũng chẳng khác mấy so với Mạc Liễn Đế mà hắn vẫn luôn xem thường, khinh bỉ.Trịnh Hàn liếc mắt nhìn Mạc Lưu Ly, nhếch mép cười đầy ẩn ý.

Tay hắn vẫn ôm eo Ngô di nương, miệng cắn một miếng bánh dẻo đậu xanh, tận hưởng hương vị ngọt ngào của miếng bánh đang mềm mại tan ra trong khoang miệng mình.Trịnh Hàn uống một ngụm rượu để xua đi vị ngọt hơi ngấy của miếng bánh kia.


Ngụm rượu vừa trôi vào cổ họng, hắn lập tức cảm thấy cơ thể mình dường như có chút khác lạ.Một cảm giác nóng rực, nôn nao, và bồn chồn lan tỏa khắp cơ thể hắn, khiến nhịp tim hắn dần gấp gáp hơn.

Cơ thể hắn bắt đầu nóng lên từng chút một, huyết mạch như đang co giật mãnh liệt, sự căng tức truyền từ lồng ngực xuống tận hạ bộ rồi lan khắp tứ chi.

Hắn cảm nhận phần cơ thể dũng mãnh của chính mình như đang căng lên, chờ đợi một cuộc chiến nóng bỏng ở trên giường.Trịnh Hàn siết chặt chung rượu trong tay, bàn tay còn lại cũng vô thức siết chặt eo Ngô di nương đến phát đau.

Nàng ta “A” lên một tiếng, âm thanh nhỏ nhẹ như đang làm nũng, càng khiến cho sự ham muốn trong lòng Trịnh Hàn thêm mạnh mẽ.

Chu Vân Nguyệt liếc nhìn Trịnh Hàn, rồi lại nhìn đến Ngô di nương, ánh mắt ẩn ý như muốn nói với nàng ta, kế hoạch đã thành..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện