Mạc Lưu Ly có chút chấn động, không khỏi nghi ngờ mục đích của Chu Vân Nguyệt.

Đừng nói nàng đa nghi, Chu Vân Nguyệt năm lần bảy lượt tìm cách hãm hại nàng, không phải nàng không nhìn thấu.

Chẳng qua là, hiện tại, nàng thân cô thế cô, ở thành Định An không có chỗ dựa, không thể trực tiếp đối đầu với Chu Vân Nguyệt.Muốn đối đầu với Chu Vân Nguyệt, chỉ có cách ôm gối Trịnh Hàn, dùng mỹ sắc lấy lòng hắn, tranh giành sự sủng ái của hắn.

Chỉ là, Mạc Lưu Ly không bao giờ muốn làm điều đó.- Đa tạ ý tốt của Chu phu nhân.

Bản phi tài hèn sức mọn, chỉ sợ không thể đảm đương.


Chu phu nhân ở trong Vương phủ uy tín hơn người, gia thế hiển hách, lại đảm đang khéo léo, so với bản phi, ngươi càng xứng đáng được quản lý trung quỹ.Chu Vân Nguyệt dù biết Mạc Lưu Ly muốn thoái thác trách nhiệm, cũng là một cách tránh né âm mưu của nàng ta, nhưng Mạc Lưu Ly nói năng khéo léo chuẩn mực, nàng ta không có cớ gì để nổi giận.- Vương phi quá khen, tiện thiếp thì có tài cán gì, chỉ là may mắn được Đại vương thương yêu cưng chiều.

À, phải rồi, sau này, Vương phi ở hậu viện cần gì đều có thể nói với tiện thiếp, tiện thiếp nhất định hết lòng.Chu Vân Nguyệt thân thiết nắm tay Mạc Lưu Ly, nàng mỉm cười rụt tay lại, che miệng ho khan một tiếng.

Mấy hôm nay thời tiết thay đổi, thân thể nàng có chút không khỏe, lại không có thuốc uống, nên cổ họng luôn ngứa rát, khó chịu.- Vương phi cảm mạo rồi? – Chu Vân Nguyệt giả vờ quan tâm – Để tiện thiếp sai người nấu cho người ít thuốc.- Không cần đâu! – Mạc Lưu Ly từ chối – Bản phi sẽ sớm khỏi, chỉ là cảm mạo mà thôi, Chu phu nhân không cần nhọc lòng.- Thế sao được? – Chu Vân Nguyệt kiên quyết – Tiện thiếp với Đại vương nhất thể đồng tâm, Vương phi là chính thê của Đại vương cũng là tỷ tỷ của tiện thiếp, sao có thể để nàng ở trong hậu viện chịu uất ức?Nói rồi, Chu Vân Nguyệt lập tức sai người nấu thuốc bổ cho Mạc Lưu Ly, còn là loại thuốc bổ đắt tiền.Mạc Lưu Ly nghe thấy lời nói của Chu Vân Nguyệt, chỉ muốn nhếch miệng cười khinh miệt.

Cái gì là chính thê, cái gì là tỷ tỷ, nghe mới chua chát làm sao!Chu Vân Nguyệt nấn ná ở lại trong phòng của Mạc Lưu Ly suốt một buổi, cố ý đợi cho nồi thuốc bổ kia sắc xong, để Mạc Lưu Ly không có cách nào từ chối việc uống thuốc.

Lúc chén thuốc dâng lên miệng mình, Mạc Lưu Ly thực sự không có cách nào không nuốt xuống.Vị thuốc quen thuộc này, dường như thực sự là thuốc bổ.

Mạc Lưu Ly tự trấn an chính mình, cảm giác cũng có chút an tâm.Chu Vân Nguyệt ngồi chơi một lúc, rồi mượn cớ về phòng chuẩn bị thị tẩm, không thể tiếp tục chuyện trò cùng Mạc Lưu Ly.

Mạc Lưu Ly mỉm cười nhẹ nhàng, chỉ mong Chu Vân Nguyệt sớm đi khỏi viện tử của nàng.Đợi Chu Vân Nguyệt đi khỏi, Mộc Tràm mới lay lay Mạc Lưu Ly, giọng điệu đầy hoài nghi:- Vương phi à, Chu phu nhân này cũng lạ thật, thường ngày tiền hô hậu ủng, vậy mà hôm nay đến đây lại chỉ đi một mình.- Nếu đem theo nhiều người, không phải càng khó thực hiện ý đồ của mình sao? – Mạc Lưu Ly không nhanh không chậm nói.- Nói như vậy, Vương phi thực sự cho rằng nàng ta có âm mưu? – Mộc Tràm lo lắng hỏi.- Người như Chu Vân Nguyệt, không thể không duyên không cớ mà cứu ta ra khỏi chỗ kia, chỉ sợ sau này chúng ta càng lúc càng khó sống.Mạc Lưu Ly trầm tư một chút, không nén được tiếng thở dài.

Mộc Tràm đứng ở một bên vuốt vuốt lọn tóc của nàng, trong lòng vô cùng bất mãn.Hai hôm sau, vào một buổi sáng, khi Mạc Lưu Ly còn chưa thức dậy, bên ngoài đã đầy tiếng người xôn xao.

Mạc Lưu Ly bị đánh thức, uể oải ngồi dậy, khẽ gọi Mộc Tràm đang nằm ngủ ở phía ngoài bình phong:- Mộc Tràm, có chuyện gì mà ồn ào vậy?Mộc Tràm đang ngái ngủ, nghe tiếng chủ nhân liền giật mình tỉnh dậy, chạy ra khỏi cửa viện tử xem xét tình hình.- Vương phi! – Mộc Tràm chạy vào cấp báo – Hình như Đại vương và Chu phu nhân đến, mấy tên nô tài ngoài kia đã quỳ đón từ xa rồi.Mạc Lưu Ly phút chốc liền trở nên căng thẳng, quả nhiên sống ở Xung Vương phủ, không ngày nào nàng được yên thân.

Nàng vốc một ít nước rửa mặt, súc miệng, rồi nhanh chóng khoác vào y phục, Mộc Tràm ở một bên búi tóc cho nàng.Mạc Lưu Ly chuẩn bị xong xuôi mới kịp nhìn lại bản thân mình trong gương, nàng thân là Quận chúa Nam quốc, còn là Xung Vương phi, nhưng bộ dạng không khác gì người đàn bà thường dân, thực sự quá đối lập với dung mạo yêu kiều, phục sức diễm lệ của Chu Vân Nguyệt.Chẳng mấy chốc, Chu Vân Nguyệt và Trịnh Hàn bước vào viện tử.


Trịnh Hàn vừa đến đã quát to:- Mạc Lưu Ly đâu?Mạc Lưu Ly nghe Trịnh Hàn gọi đích danh mình, liền không dám chậm trễ mà bước ra ngoài diện kiến.

Nàng cúi người hành lễ:- Bái kiến Đại vương.Trịnh Hàn không nhìn đến nàng, kéo tay Chu Vân Nguyệt ngồi xuống ghế.

Mạc Lưu Ly chưa được hắn cho phép đứng lên, nên nàng đành phải nửa đứng nửa quỳ ở dưới, nhìn phu quân và tì thiếp ngồi ở ghế chủ vị.- Ai cho phép ngươi động vào sổ sách trung quỹ của Xung vương phủ?Mạc Lưu Ly có chút sửng sốt, liếc mắt nhìn Chu Vân Nguyệt.

Chu Vân Nguyệt vẫn giữ bộ dạng phớt lờ như không, điềm tĩnh đến mức đáng sợ.

Mạc Lưu Ly phút chốc hiểu ra, vốn dĩ không thể có chuyện trùng hợp đến thế.- Thiếp không dám.

Đại vương là nghe ai nói ra chuyện này?- Hừ! – Trịnh Hàn cười lạnh – Ngươi vừa được thả ra, đã đánh tiếng với Vân Nguyệt muốn chấp chưởng nội vụ ở Xung vương phủ, ngươi là có ý gì?Lúc này, Mạc Lưu Ly tuyệt đối khẳng định Chu Vân Nguyệt đang âm thầm hãm hại nàng, ả đàn bà mưu mô và nham hiểm kia nhất định đã bày sẵn thiên la địa võng chờ nàng bước vào.- Thiếp không có.


Hôm đó Chu phu nhân ngỏ lời muốn thiếp quản sổ sách trung quỹ, thiếp còn từ chối thẳng thừng, có Mộc Tràm làm chứng.- Vương phi nói lời này thật buồn cười! - Chu Vân Nguyệt lập tức lên tiếng – Thiếp được Đại vương giao cho việc quản lý sổ sách trung quỹ, chưa được sự đồng ý của Đại vương, dù ăn gan hùm thiếp cũng không dám giao cho người khác.

Huống gì sổ sách trung quỹ cũng có ghi chép vài chuyện cơ mật, thiếp sao dám đưa cho người ngoài.Hai chữ người ngoài này thực sự rất chói tai, có điều, Mạc Lưu Ly cũng chưa từng xem nhà họ Trịnh là nhà của mình, nàng không hề biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.- Chu phu nhân quả nhiên nham hiểm! – Mạc Lưu Ly nhướn mày nhìn Chu Vân Nguyệt.- Thiếp có sao nói vậy! – Chu Vân Nguyệt vẫn giữ bộ dạng điềm tĩnh – Vương phi là người ngoại tộc, thiếp dù to gan đến mấy cũng không dám đem cơ nghiệp của nhà họ Trịnh ra đùa bỡn.- Ngoại tộc? – Mạc Lưu Ly mỉm cười – Phu nhân không phải là họ Chu sao? Chúng ta đều là người ngoài gả đến nhà họ Trịnh, về lý, ta với ngươi không có gì khác biệt.- Ngươi… - Chu Vân Nguyệt trợn mắt nhìn Mạc Lưu Ly.- Đủ rồi!Trịnh Hàn tiến lại gần Mạc Lưu Ly, khiến toàn thân nàng có chút gấp gáp.

Hắn thô bạo nắm chặt hai bả vai nàng, để nàng đối mặt với hắn.- Ngươi muốn lợi dụng việc chấp chưởng nội vụ, xem qua sổ sách trung quỹ để điều tra quân binh của nhà họ Trịnh, đúng chứ?- Thiếp không có, Đại vương không bằng không chứng, không thể nói oan cho thiếp!Mạc Lưu Ly cứng cỏi đáp trả Trịnh Hàn, khiến hắn càng lúc càng cảm thấy nàng thú vị.

Hắn nhếch mép cười, lớn giọng nói:- Ngươi có dã tâm hay không, bản vương sẽ sớm điều tra ra ngay thôi.

Người đâu! Lục xét!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện