“Con thật sự không biết?” Lộ vẫn nhìn chằm chằm Kỷ Hiểu Ngạn, từ trong ánh mắt của ông có thể thấy rõ là ông có chút ngoài ý muốn khi thấy Kỷ Hiểu Ngạn không biết chuyện. Nhưng thật ra ——đây đều là do ông giả vờ.

Lộ tin chắc Kỷ Hiểu Ngạn thật ra chẳng biết gì cả. Dù sao chuyện như vậy đã rồi, cho dù nó có không thích đứa nhỏ cũng không thể chỉ vì thế mà tự ngược đãi bản thân thành vậy được. Huống chi, nó còn bị thương nghiêm trọng đến vậy.

Nhìn sự hoài nghi không hề che dấu của người nọ, cõi lòng Kỷ Hiểu Ngạn dấy lên sự phẫn nộ không nói lên lời. Sao tự dưng lại nghi ngờ mình? Nhưng dù sao bản thân hắn cũng chẳng có nghĩa vụ giải thích rõ cho một người ngoài nghe hiểu làm gì.

“Đứa trẻ này là con của Leblan.” Không phải câu nghi vấn mà là câu trần thuật. Lộ rất tin tưởng con trai mình.

“Không phải.”, nhìn bộ dạng đầy tin tưởng của người trước mặt, Kỷ Hiểu Ngạn chẳng hiểu vì sao từ sâu thẳm trong cõi lòng trào ra một chút tư tưởng phản nghịch. Hắn không hy vọng đứa trẻ này có bất luận một chút quan hệ nào với gia tộc Leblan.

“A?” Lộ nhướng mày, từ chối cho ý kiến với câu trả lời của Kỷ Hiểu Ngạn. Nhưng từ vẻ mặt có thể thấy ông ấy chẳng tin đâu.

“Cộc cộc cộc”

“Cộc cộc cộc”

Đúng lúc hai người đang im lặng không biết nói gì, tiếng đập cửa lại vang lên một lần nữa, cứu vớt cả hai….

“Mời vào.” Lộ tự mình chạy ra mở cửa, ngoài cửa là một y tá.

“Chào bác! Người nhà bệnh nhân ạ, xin hỏi bệnh nhân đã tỉnh bao lâu rồi, có dùng cơm chiều chưa ạ?” Nhìn bệnh nhân mở mắt trân trân ngồi trên giường, y tá cẩn thận hỏi.

“Đại khái đã tỉnh được một giờ, bữa tối ăn xong rồi.”

“Vậy ạ? Có thể dùng thuốc dưỡng thai rồi.” Nói xong, y tá xoay người, đẩy xe chậm rì rì tiến vào. Lấy thuốc trong xe ra, nhanh chóng đến độ Kỷ Hiểu Ngạn chưa kịp phản ứng đã tiêm vào, sau đó lại đẩy xe ra, chờ đến khi Kỷ Hiểu Ngạn hồi phục tinh thần thì chỉ còn thấy bóng dáng thon thả thướt tha của người ta đẩy xe ra ngoài thôi.

“Tiểu Ngạn.” Thật lâu sau, Lộ mở miệng, hai mắt nhìn Kỷ Hiểu Ngạn không hiểu sao lại đầy bi thương.

“Làm sao vậy?”

“Leblan mất tích.”

… … …

“Đâu có liên quan gì đến tôi?” Im lặng một hồi lâu rồi nói vậy, Kỷ Hiểu Ngạn nhắm hai mắt lại.

“Thật sự không liên quan gì đến con sao?” Lộ dùng ngữ khí thản nhiên hỏi lại, nhưng sự không tin ngập trong giọng nói khiến nội tâm Kỷ Hiểu Ngạn run lên.

“Nhưng mà con đừng lo, Leblan sẽ bình an trở về thôi…!” Càng giống như tự an ủi mình hơn, Lộ hít sâu một hơi, sau đó mở cửa rời khỏi căn phòng khiến người ta hít thở không thông này, để lại một người có cõi lòng nhiễu loạn.

“Leblan mất tích sao? Làm sao có thể!” Kỷ Hiểu Ngạn nhớ lại những chuyện xảy ra ở kiếp trước, hoàn toàn không hề có chuyện Leblan mất tích, ngược lại —— Vân Tâm sẽ mất tích một thời gian, sau đó bình an trở về.

Cho nên Kỷ Hiểu Ngạn mới không đi tìm Cù Vân Tâm, hắn không muốn làm một con bươm bướm, vung đôi cánh của mình làm loạn nội dung vở kịch để rồi cuối cùng mọi chuyện sẽ phát sinh theo hướng mà mình không thể không chế nổi, như vậy mọi chuyện sẽ càng tệ hơn. Dù sao cuối cùng, Cù Vân Tâm cũng sẽ bình an vô sự, không có thương tích gì, bởi vậy nên Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy hoàn toàn không cần cho anh ta biết chuyện….

Dựa trên hiệu ứng bươm bướm

Thời gian trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ đã trôi qua rất nhanh. Mà ngay cả lúc Tiểu Phong trở lại ngủ ngay ngắn bên người hắn cũng không nhận ra, mà ngay cả lúc Lộ và Hả Tạ thầm thì thảo luận chuyện gì đó bí mật hắn cũng không tỉnh lại.

Cơ thể suy yếu cần được nghỉ ngơi, cơ thể sau khi bị thương nặng thì cần thời gian hồi phục,…nhưng nếu hắn tỉnh lại, nghe được câu chuyện của Hạ Tả và Lộ, hắn sẽ nhận ra thì ra mọi chuyện đã sớm bắt đầu phát sinh biến hóa. Hắn vốn đã là một cánh bướm có thể khiến cho cơn lốc phát sinh trên thế giới này.

Vừa tỉnh dậy đã thấy bình minh, thói quen thật là một thứ đáng sợ. Mỗi ngày đều bị tiếng chim hót đánh thức, nay ngủ thẳng rồi tự tỉnh như vậy lại khiến hắn cảm thấy thật sự rất kỳ quái.

Mở mắt ra, Kỷ Hiểu Ngạn thấy Tiểu Phong đang ngáp, cơ thể giang rộng ra, khóe miệng còn vương nước bọt chảy xuống.

Ha ha! Thằng nhóc này, Kỷ Hiểu Ngạn buồn cười vươn tay lau chỗ nước miếng không ngừng chảy xuống kia.

“Ha…, ba ba.” Cu cậu mở to mắt, buồn ngủ nhìn Kỷ Hiểu Ngạn, kêu một tiếng ba ba rồi tiếp tục ngủ.

Vuốt cái mặt tròn tròn của con, để nó ngủ càng thêm thoải mái. Nhìn cái mắt cùng khuôn mặt nhỏ nhắn có đôi nét giống Leblan, Kỷ Hiểu Ngạn lại thất thần.

Những lời Lộ nói đêm qua hãy còn văng vẳng bên tai.

“Kẽo kẹt.”

Nghe được tiếng mở cửa, Kỷ Hiểu Ngạn ngẩng đầu, không có gì bất ngờ xảy ra, người vào là cha mẹ Leblan, cũng là cha mẹ chồng cũ của mình.

“Còn chuyện gì sao?”

“Tiểu Ngạn, con cần được chăm sóc.” Lộ nghĩ cả buổi tối, cách đối xử với Kỷ Hiểu Ngạn cũng đã hài hòa hơn.

Thật ra Lộ vẫn luôn đối xử với Kỷ Hiểu Ngạn một cách dửng dưng. Hơn nữa chỉ có khi nào ở trước mặt Bạch Ánh mới nhiệt tình hơn một chút, nguyên nhân đơn giản là do ông vô cùng không thích người này, ông không có lý do gì để thích Bạch Ánh, nhưng…, còn một lý do quan trọng hơn khác.

Lộ đối với Leblan mà nói thì thân phận chính là mẹ ruột, ông cảm thấy lúc Leblan còn nhỏ ông không chăm sóc Leblan được nhiều, ông hiện tại lại càng không thể quản cũng không có tư cách quản chuyện của con.

Nhưng trong tiềm thức của Lộ, ông vẫn luôn đánh giá cao con trai mình. Đối với đứa con dâu nó nhặt được giữa đường này, ông không hề thấy mừng. Nhưng bởi đó là lựa chọn của Leblan, nên ông cũng sẽ không can thiệp.

Nhưng đối với Kỷ Hiểu Ngạn, từ trước đến nay trong lòng ông đều có một chút khinh bỉ. Cũng là do phương pháp Kỷ Hiểu Ngạn ép hôn Leblan có chút cực đoan quá, nói cách khác là cái cách ấy không người lớn nào thích cho được.

Nhưng ngày hôm qua khi nhìn thấy Kỷ Hiểu Ngạn hơi thở mong manh nằm trên giường, Lộ đột nhiên nhớ đến, trước khi Leblan ly hôn nó, ngoài ngày hai đứa nó kết hôn thì cho đến nay ngày nào đứa nhỏ này cũng cười một cách rất miễn cưỡng. Vậy nên Lộ đến giờ mới tỉnh ngộ —— hóa ra mọi chuyện mình nghĩ trước đây đều sai. Vì tình cảm cá nhân mà đi gây sức ép với một người toàn tâm toàn ý với con trai mình, Lộ thấy có chút xấu hổ.

“Cháu nghĩ cháu có thể tự chăm sóc mình.” Kỷ Hiểu Ngạn cho đến bây giờ vẫn biết Lộ không thích mình, những ý kiến của mẹ Leblan dành cho mình, trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn đều biết.

“Cậu tự chăm sóc sao, nếu cậu mà tự chăm sóc mình được thì cậu đã không nằm đây!” Những lời này không phải do Lộ nói mà là của Hạ Tả, người vẫn luôn đứng một bên chẳng nói chẳng rằng.

Nghe đến thế, cái tay Kỷ Hiểu Ngạn giấu dưới chăn kín đáo xoa xoa cái bụng có chút đau đớn của mình. Sau đó rũ mí mắt, im lặng.

【Chủ nhân, mấy ngày nay anh nhận sự chăm sóc của họ mới qua khỏi đấy】, từ khi thay đổi hình tượng, cái giọng của hệ thống cũng trở nên êm ái dịu dàng hơn.

“Cậu cảm thấy tôi qua khỏi rồi à?”

【Đúng thế.】

Sau đó hệ thống cũng không nói thêm gì nữa mà Kỷ Hiểu Ngạn cũng chấp nhận sự chăm sóc của Hạ Tả và Lộ.

Một gian không lớn mà nhồi cả đống người, những người có quan hệ tương đối tốt với Kỷ Hiểu Ngạn đều muốn kéo đến. Này đúng là một đống người mà! Tự dưng không đâu muốn kéo đến cả đám.

Cơ mà biết bệnh viện Kỷ Hiểu Ngạn nằm và hắn nằm ở phòng nào xem ra cũng không nhiều lắm.

Mẹ con Kano, Cù Vân Tịch và người máy Tiểu Lục Tiểu Hồng.

Ngoài Kano luôn lăng xăng trước mặt Tiểu Phong ra, mấy người còn lại đều dọn ghế ngồi bên giường Kỷ Hiểu Ngạn.

“Hiểu Ngạn, cậu sao thế?” Chị đại Diệp, cũng chính là mẹ Kano ân cần hỏi. Từ lúc nghe tin Kỷ Hiểu Ngạn trọng thương nhập viện, lòng Diệp Linh vẫn chưa yên ổn.

Bởi liên quan đến hai đứa nhỏ nên hai nhà vẫn thường xuyên qua lại. Do không có bất cứ anh em nào nên trong trong lòng Diệp Linh vẫn luôn xem Kỷ Hiểu Ngạn như em trai của mình, không phải giúp gì nhiều nhưng cũng có nghĩa vụ chăm sóc Tiểu Phong thay hắn những lúc hắn bận việc.

“Chị Diệp, em không sao đâu, chị đừng lo quá.” Nói xong, nhưng cái mặt tái nhợt khiến cho câu nói chẳng có tí ti thuyết phục nào.

Nhíu mày, Diệp Linh bất mãn vô cùng nhìn Kỷ Hiểu Ngạn. Ốm đến độ cả người trương lên thế rồi, còn dám nói không sao đâu? … …

“Hiểu Ngạn, cần tôi giúp gì à?” Vô cùng thực tế, Cù Vân Tịch trực tiếp hỏi!

“Bây giờ không cần cô giúp gì đâu, những thứ khác vài hôm nữa sẽ qua thôi.” Kỷ Hiểu Ngạn cũng chẳng khách khí với cô.

“Hiểu Ngạn, bác sĩ nói sao? Cậu bị bệnh gì hả?” Không trách được Diệp Linh hỏi như vậy, từ khi đến đây, mắt thấy y tá ra vào ba lượt, lần nào cũng mang kim tiêm đến chọc. Tình huống như vậy ở bệnh viện tuy rằng không phải duy nhất, nhưng cũng có thể nói là khá hiếm, nhưng từ đó có thể chứng minh tình trạng cơ thể Kỷ Hiểu Ngạn có chút nghiêm trọng.

“Chị Diệp, đó là thuốc bổ thôi, thật ra em không bị gì đâu chỉ là bụng có chút vấn đề nhỏ thôi.” Đúng vậy! Có một đứa nhỏ ở trong đó không phải chính là vấn đề “nhỏ” sao?

Nghe thấy câu trả lời của Kỷ Hiểu Ngạn tuy biết là hắn nói tránh thôi, Diệp Linh vẫn thở dài, không tiếp tục tra hỏi nữa. Dù sao ai cũng đều có một bí mật nho nhỏ của riêng mình không phải sao? Nhưng…, nếu không phải chưa từng nghe chuyện Kỷ Hiểu Ngạn làm giải phẫu nam nam sinh con lần thứ hai cũng như cậu ta không có bạn trai, thì sau khi cô nghe bác sĩ hỏi vô số lần bụng cậu ta có sao không và nhìn động tác tự vuốt ve bụng mình của cậu ta, cô tuyệt đối sẽ đoán Kỷ Hiểu Ngạn lại có thai, đã thế lại còn có dấu hiệu sẽ sinh non.

Thế mới nói, giác quan của phụ nữ rất đáng sợ.

Do Kỷ Hiểu Ngạn không muốn nói về cơ thể củ mình nên Diệp Linh và Cù Vân Tịch đều thay đổi một đề tài khác, mọi người đều kể lại những chuyện lí thú phát sinh trong mấy ngày gần đây.

Thỉnh thoảng Tiểu Hồng và Tiểu Lục sẽ thêm vào mấy câu đùa vui, không ngừng nâng cao bầu không khí.

Lộ và Hạ Tả liếc nhau một cái, nối đuôi ra ngoài, cho những người trẻ tuổi có không gian để trò chuyện.

Mặt ngoài thì Kỷ Hiểu Ngạn hoàn toàn không hề có vẻ quan tâm xem Lộ và Hạ Tả đã đi chưa, nhưng còn trong lòng hắn thế nào, chúng ta ai cũng biết.

Bởi vì Kỷ Hiểu Ngạn không muốn nói thân thể của chính mình, Diệp Linh cùng Cù Vân Tịch đều thay đổi một cái đề tài, đại gia nói xong bên cạnh mình mấy ngày nay phát sinh chuyện lý thú.

Tiếp theo Kỷ Hiểu Ngạn nghĩ ra không ít đề tài để nói. Mấy ngày qua, lúc nào cũng đặt tâm trí lên trận đấu. Rất nhiều thời gian xa cách…, hắn thế nhưng lại cảm giác mình đã không nói chuyện với hai người họ trong khoảng thời gian rất rất lâu.

Cho đến một lúc sau.

“Vân Tịch, chỗ anh cô giờ sao rồi?” Từ chuyện nhà tôi đến nhà cô, Kỷ Hiểu Ngạn thật sự rất tự nhiên hỏi câu này. Nhưng thật ra trong lòng hắn đã sớm biết đáp án.

“Mất tích.”

“Chỉ huy.”

Cái gì? Chỉ huy? Người mất tích là ai?

“Thiếu tướng Leblan mất tích.” Nói xong, nhìn đôi mắt thất hồn lạc phách của Kỷ Hiểu Ngạn, Cù Vân Tịch có chút ngoài ý muốn. Sao lại mất mát đến thế?

“Cô nói thiếu tướng Leblan mất tích, chứ không phải Cù Vân Tâm?”

“Đúng vậy á, báo chí đưa tin đều nói vậy mà!”, Cù Vân Tịch lạnh nhạt đáp lại.

“Là thật, Leblan thật sự mất tích.”

Không! Làm sao có thể, tôi nhớ rõ ràng người mất tích trong khoảng thời gian này là Cù Vân Tâm mà….Leblan vẫn luôn an toàn.

Chính là hiện tại sao lại thành như vậy? Vì sao

“Vân Tịch, cô nói rõ ràng xem nào, sao anh cô lại là chỉ huy, sao Leblan lại mất tích?”

===============================

Zô: Mình rất đồng cảm với Lộ và thương ông, ông ấy cũng bán nửa cái mạng mới sinh ra được Leblan, nhìn con mình bị người ta dùng thủ đoạn ép cưới, mở ra cánh cửa bi kịch rồi chìm vào nỗi đau thương ăn mòn cả cõi lòng mà không làm gì được, thật sự rất đáng thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện